Trước Khi Xét Nhà, Dọn Sạch Hoàng Thành, Thảnh Thơi Đi Chạy Nạn
Chương 35:
Tồn Hi Vị Vãn
25/10/2024
Lúc này, Thần ca bĩu môi, kéo tay áo Dư thị, tức giận nói: "Mẫu thân, mũ rơm ở trên đầu đại bá, bà nội và đường ca, bọn họ cướp mũ rơm của chúng ta."
Tống Nhiễm nhìn sang, quả nhiên là như vậy.
Bọn họ cũng quá giỏi việc chiếm tiện nghi của người khác!
"Chờ đó, ta đi lấy lại."
Tống Nhiễm hung hăng đi tới trước mặt mấy người đại phòng, chỉ vào mũ rơm trên đầu Lục thị: "Đây là do ta đan, trả lại cho ta!"
Hai huynh đệ Tống Quang và Tống Huy nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tống Nhiễm, cổ họng bọn họ run lên, định tháo mũ rơm trên đầu xuống trả lại cho Tống Nhiễm.
Lục thị thấy vậy vội vàng ngăn cản: "Không cần trả cho nó, mũ rơm này là do chúng ta nhặt được trên đất, chính là đồ của chúng ta."
Tống Nhiễm cười lạnh, khoanh tay nhìn Lục thị: "Tổ mẫu thật biết nhặt đồ! Cư nhiên lại đi chiếm đoạt đồ vật mà người khác vất vả lắm mới làm ra được."
"Là do ngươi làm thì đã sao, ai nhặt được thì người đó được." Lục thị giở giọng vô lại.
Tống Nhiễm tức giận đến bật cười: "Xem ra là mọi người vẫn chưa chịu đủ giáo huấn, chẳng phải ta đã nói rồi sao, đừng chọc giận ta, nếu không..."
"Nếu không thì ngươi muốn thế nào? Ta là tổ mẫu của ngươi, còn ông ta là đại bá của ngươi, chẳng lẽ ngươi dám đánh chúng tao sao?" Lục thị nói năng hùng hồn.
Hôm nay, bà ta nhất định phải chiếm được cái mũ rơm này!
Không phải là do cái mũ rơm này đáng giá bao nhiêu tiền, mà là trong số mười mấy người của đại phòng, lại chẳng có ai biết đan mũ rơm.
Mặt trời lại còn nắng gắt như vậy, sau khi đội mũ rơm lên, bà ta cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều.
Tống Đình Lãng ở bên cạnh cũng phụ họa: "A Nhiễm, sao con lại không hiểu chuyện như vậy, chẳng phải chỉ là một cái mũ rơm thôi sao, cùng lắm thì con lại đan cái khác là được, ta và tổ mẫu con thân thể yếu ớt, sợ nắng, con đừng nên so đo với bọn ta như vậy."
"Đúng đó, có đồ ăn ngon không biết hiếu kính trưởng bối thì thôi đi, ngay cả một cái mũ rơm rách nát cũng muốn tranh giành, thật là không có giáo dưỡng." Tống Huy khinh thường nói.
Tống Nhiễm trừng mắt nhìn Tống Huy một cái, dọa hắn ta sợ hãi vội vàng trốn sau lưng Tống Quang.
Cổ tay của hắn ta vẫn chưa khỏi hẳn, hắn ta không muốn bị ả ác phụ này đánh cho một trận nữa.
Tống Nhiễm không muốn nói nhảm với bọn họ nữa, cho dù có ném mũ rơm đi, nàng cũng sẽ không cho những kẻ vô ơn bội nghĩa nhà đại phòng này.
"Không trả đúng không, vậy thì ta tự lấy."
Tống Nhiễm lạnh lùng nói, nàng bước nhanh về phía trước, trực tiếp giật lấy mũ rơm trên đầu bọn họ, ném xuống đất, sau đó hung hăng giẫm lên.
"Tống Nhiễm,ngươi có ý gì, tình nguyện vứt bỏ cũng không cho bọn tao dùng đúng không?" Tống Quang tức giận chất vấn.
Tống Nhiễm nhướng mày: "Không sai, đồ của ta, ta muốn xử lý như thế nào là quyền của ta."
Nói xong, nàng xoay người trở về chỗ Dư thị.
Nàng vừa đi được hai bước thì bị một người thẩm họ của Tống gia giữ lại.
"Có chuyện gì sao?" Tống Nhiễm hỏi.
"A Nhiễm phải không?" Trương Quế Hoa dè dặt lên tiếng, "Cái đó, lão gia nhà ta là đường huynh đệ với phụ thân con, ta là thẩm họ của con."
"À, ta biết." Tống Nhiễm nhận ra Trương Quế Hoa, bà ta chính là một trong những người phụ nữ đứng trên lập trường đạo đức lên án nàng vào ngày hôm đó.
Thấy Tống Nhiễm thản nhiên đáp lại, Trương Quế Hoa vội vàng đến gần, đưa tay định kéo tay Tống Nhiễm, nhưng lại bị nàng né tránh.
"Có chuyện gì thì thím cứ nói thẳng, không có việc gì thì ta phải quay về chỗ mẫu thân ta rồi."
Trương Quế Hoa bị phớt lờ, bà ta cũng không nản lòng, cười nói: "Là thế này, con nhìn mấy đứa nhỏ bên kia xem, chúng là cháu trai, cháu gái của ta, chúng còn nhỏ, sợ nắng lắm.
Ta thấy con rất khéo tay, có thể đan ra những chiếc mũ rơm đẹp như vậy, hay là con giúp bọn chúng..."
Tống Nhiễm hiểu ra, hóa ra là muốn nàng giúp bọn họ đan mũ rơm.
"Ta phải đan cho mẫu thân và hai đệ đệ của ta trước, không biết bao giờ mới xong, hay là thẩm tự mình học đi, rất dễ đan mà."
Hừ, thật nực cười, hôm qua còn hùa theo người khác mắng nhiếc nàng, hôm nay lại muốn nàng giúp đỡ đan mũ rơm, nàng đâu phải là người tốt bụng gì.
Tống Nhiễm nhìn sang, quả nhiên là như vậy.
Bọn họ cũng quá giỏi việc chiếm tiện nghi của người khác!
"Chờ đó, ta đi lấy lại."
Tống Nhiễm hung hăng đi tới trước mặt mấy người đại phòng, chỉ vào mũ rơm trên đầu Lục thị: "Đây là do ta đan, trả lại cho ta!"
Hai huynh đệ Tống Quang và Tống Huy nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tống Nhiễm, cổ họng bọn họ run lên, định tháo mũ rơm trên đầu xuống trả lại cho Tống Nhiễm.
Lục thị thấy vậy vội vàng ngăn cản: "Không cần trả cho nó, mũ rơm này là do chúng ta nhặt được trên đất, chính là đồ của chúng ta."
Tống Nhiễm cười lạnh, khoanh tay nhìn Lục thị: "Tổ mẫu thật biết nhặt đồ! Cư nhiên lại đi chiếm đoạt đồ vật mà người khác vất vả lắm mới làm ra được."
"Là do ngươi làm thì đã sao, ai nhặt được thì người đó được." Lục thị giở giọng vô lại.
Tống Nhiễm tức giận đến bật cười: "Xem ra là mọi người vẫn chưa chịu đủ giáo huấn, chẳng phải ta đã nói rồi sao, đừng chọc giận ta, nếu không..."
"Nếu không thì ngươi muốn thế nào? Ta là tổ mẫu của ngươi, còn ông ta là đại bá của ngươi, chẳng lẽ ngươi dám đánh chúng tao sao?" Lục thị nói năng hùng hồn.
Hôm nay, bà ta nhất định phải chiếm được cái mũ rơm này!
Không phải là do cái mũ rơm này đáng giá bao nhiêu tiền, mà là trong số mười mấy người của đại phòng, lại chẳng có ai biết đan mũ rơm.
Mặt trời lại còn nắng gắt như vậy, sau khi đội mũ rơm lên, bà ta cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều.
Tống Đình Lãng ở bên cạnh cũng phụ họa: "A Nhiễm, sao con lại không hiểu chuyện như vậy, chẳng phải chỉ là một cái mũ rơm thôi sao, cùng lắm thì con lại đan cái khác là được, ta và tổ mẫu con thân thể yếu ớt, sợ nắng, con đừng nên so đo với bọn ta như vậy."
"Đúng đó, có đồ ăn ngon không biết hiếu kính trưởng bối thì thôi đi, ngay cả một cái mũ rơm rách nát cũng muốn tranh giành, thật là không có giáo dưỡng." Tống Huy khinh thường nói.
Tống Nhiễm trừng mắt nhìn Tống Huy một cái, dọa hắn ta sợ hãi vội vàng trốn sau lưng Tống Quang.
Cổ tay của hắn ta vẫn chưa khỏi hẳn, hắn ta không muốn bị ả ác phụ này đánh cho một trận nữa.
Tống Nhiễm không muốn nói nhảm với bọn họ nữa, cho dù có ném mũ rơm đi, nàng cũng sẽ không cho những kẻ vô ơn bội nghĩa nhà đại phòng này.
"Không trả đúng không, vậy thì ta tự lấy."
Tống Nhiễm lạnh lùng nói, nàng bước nhanh về phía trước, trực tiếp giật lấy mũ rơm trên đầu bọn họ, ném xuống đất, sau đó hung hăng giẫm lên.
"Tống Nhiễm,ngươi có ý gì, tình nguyện vứt bỏ cũng không cho bọn tao dùng đúng không?" Tống Quang tức giận chất vấn.
Tống Nhiễm nhướng mày: "Không sai, đồ của ta, ta muốn xử lý như thế nào là quyền của ta."
Nói xong, nàng xoay người trở về chỗ Dư thị.
Nàng vừa đi được hai bước thì bị một người thẩm họ của Tống gia giữ lại.
"Có chuyện gì sao?" Tống Nhiễm hỏi.
"A Nhiễm phải không?" Trương Quế Hoa dè dặt lên tiếng, "Cái đó, lão gia nhà ta là đường huynh đệ với phụ thân con, ta là thẩm họ của con."
"À, ta biết." Tống Nhiễm nhận ra Trương Quế Hoa, bà ta chính là một trong những người phụ nữ đứng trên lập trường đạo đức lên án nàng vào ngày hôm đó.
Thấy Tống Nhiễm thản nhiên đáp lại, Trương Quế Hoa vội vàng đến gần, đưa tay định kéo tay Tống Nhiễm, nhưng lại bị nàng né tránh.
"Có chuyện gì thì thím cứ nói thẳng, không có việc gì thì ta phải quay về chỗ mẫu thân ta rồi."
Trương Quế Hoa bị phớt lờ, bà ta cũng không nản lòng, cười nói: "Là thế này, con nhìn mấy đứa nhỏ bên kia xem, chúng là cháu trai, cháu gái của ta, chúng còn nhỏ, sợ nắng lắm.
Ta thấy con rất khéo tay, có thể đan ra những chiếc mũ rơm đẹp như vậy, hay là con giúp bọn chúng..."
Tống Nhiễm hiểu ra, hóa ra là muốn nàng giúp bọn họ đan mũ rơm.
"Ta phải đan cho mẫu thân và hai đệ đệ của ta trước, không biết bao giờ mới xong, hay là thẩm tự mình học đi, rất dễ đan mà."
Hừ, thật nực cười, hôm qua còn hùa theo người khác mắng nhiếc nàng, hôm nay lại muốn nàng giúp đỡ đan mũ rơm, nàng đâu phải là người tốt bụng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.