Chương 4
Tạp Liệt Phu Tư Cơ
27/11/2020
Tu hành trong núi, không biết năm tháng.
Thừa dịp gió êm sóng lặng, Sở Mộ Nhiễm nhân nguyên thần không có trọng lượng mà bay lượn trên dưới ở Thiên Môn Sơn, sờ soạng hồi lâu, rốt cuộc tìm được đường biên giới hắn có thể hoạt động —— nguyên thần của hắn lấy một người là điểm đầu, có thể trong phạm vi mấy chục dặm địa giới phiêu đãng, nếu vượt qua giới hạn này, sẽ như gặp kết giới, nửa bước khó đi.
Người này không phải chính hắn, mà là Minh Trạm.
Lúc ban đầu ra kết luận này, chính hắn cũng khó mà tin được, nhưng qua thí nghiệm mấy lần, kết quả đều không ngoại lệ, đành phải tiếp thu suy đoán này.
Nhưng là vì sao nguyên thần của hắn lại bám vào ở trên người thiếu niên Minh Trạm? Chẳng lẽ Minh Trạm đối với hắn trước khi chết động tay chân gì?
Không có khả năng.
Minh Trạm đúng thật là quân tử thiên hạ xưa nay hiếm thấy, mặc kệ hắn như thế nào tìm mọi cách làm khó dễ, lạnh lùng trừng mắt, Minh Trạm đối với hắn trước sau như một.
Năm đó hắn bị tà tu cầm tù, Minh Trạm nếu xem hắn không vừa mắt, có thể ngồi yên không nhìn đến, không quá mấy năm hắn sẽ vì chịu không nổi tra tấn mà chết. Nhưng mà Minh Trạm không những không có ngồi yên không nhìn đến, ngược lại mấy lần dẫn người rời Thiên Môn Sơn tìm kiếm, nhiều lần đem tà tu bức cho khó có thể hiện thân.
Từ lúc hắn biến mất khỏi Thiên Môn Sơn thì đã thân bại danh liệt, chưa bao giờ hy vọng xa vời sẽ có ai nhớ tới hắn, càng trăm triệu lần không thể tưởng được người mà hắn đối đầu không chết không thôi sẽ trăm phương nghìn kế muốn cứu hắn. Lúc này hắn mới biết được thì ra hắn đối với Minh Trạm đủ loại địch ý đều là thành kiến võ đoán, tuy rằng bởi vậy bị tà tu ghi hận trong lòng càng tra tấn gấp bội, lòng hắn vẫn phải cảm kích Minh Trạm.
Kia lại là vì sao?
Sở Mộ Nhiễm không thể nghĩ thấu, liền không suy nghĩ nữa.
Dù sao thân này đã chết, tồn tại được mấy ngày thì là mấy ngày.
Sơn chủ của Thiên Môn Sơn hàng năm thần long thấy đầu không thấy đuôi, sự vụ trong sơn môn xưa nay đều từ sư huynh sư tỷ chưởng sự thay nhau xử lý, so với trưởng bối quản giáo, thoải mái rất nhiều. Trong núi hôm nay ba phần đệ tử kết bạn đánh yêu thú ở phụ cận, ngày mai bốn năm phần kết đoàn đi loại trừ yêu tà ở thành trấn dưới chân núi, sinh động, ý vị tuyệt vời.
Hắn say mê tu hành không cùng người khác kết giao, tự nhiên không biết những thú vị này, hiện giờ có thể lần nữa thấy được, tuy khó có thể tham dự, nhưng đối với năm dài tháng rộng ở mãi trong núi, lại là một loại tư vị khác.
Không biết trãi qua bao lâu, bỗng nhiên có một ngày, một vị đệ tử Thiên Môn Sơn xâm nhập biệt viện của Minh Trạm, rốt cuộc đánh vỡ cuộc sống tu hành ngày qua ngày không có gì mới của hắn.
Sở Mộ Nhiễm vội vàng bay lại gần xem ——
Đệ tử này nét cười đầy mặt đẩy ra viện môn hớn hở nói: “Minh sư đệ, Thải Vân sư tỷ các nàng thỉnh đầu bếp Thao Thiết Sơn tới Khâu Loan Phong bày Sơn Yến, ngươi có biết chưa?”
Sơn Yến?
Sở Mộ Nhiễm ở sơn môn hơn hai mươi năm, Sơn Yến tổ chức năm sáu lần, hắn tham gia hai lần, đều vì say rượu về sớm, ấn tượng không sâu, khó có thể phân biệt lần này hắn có hay không có mặt, vì thế yên lặng nghe bên dưới.
Chỉ nghe Minh Trạm đáp: “Không biết.”
“May mắn ta tới! Bỏ qua lần này ai biết lần sau tổ chức là năm nào tháng nào?” Người tới một bộ biểu tình “Ta sớm biết như thế” lại nói: “Ngươi mau dọn dẹp một chút, cùng ta đi Khâu Loan Phong, tới chậm coi chừng hết chỗ!”
Minh Trạm nghe vậy không mảy may động đậy, thản nhiên cự tuyệt: “Có việc trong người, không tiện đi.”
Hắn lúc này đã hoàn toàn bỏ đi vẻ non nớt, mặc phát ngọc dung, mắt ẩn sao trời, dáng người đĩnh bạt, thái độ lãnh lệ trầm ổn, bởi vì liên tục đột phá, ở sơn môn có chút danh tiếng, mọi người đối với tính tình của hắn ít nhiều có chút hiểu biết.
Dù là như thế, người tới vẫn bị hắn đông lạnh đến quá sức.
Chỉ có Sở Mộ Nhiễm biết, lúc này Minh Trạm còn coi như khách khí, lại qua năm sáu năm chỉ sợ sẽ là một câu “Không đi” hoặc là trực tiếp xoay người tránh cho xong việc.
Đệ tử kia không cam lòng, liệt kê trong Sơn Yến nào rượu ngon nào món ngon cùng kỳ văn dị sự, nói tới chính mình nước miếng giàn giụa hận không thể phi thiên độn địa lập tức bỏ đi trước, lại xem Minh Trạm, như cũ không dao động, biết là khó có thể khuyên nổi, tiếc nuối nói: “Việc lớn như thế, ngay cả Sở sư huynh cũng đi.”
Minh Trạm đã như sư thầy nhập định chợt động thần sắc: “Sở sư huynh cũng đi?”
Người tới vừa thấy hắn hình như có buông lỏng vội vàng nói: “Đương nhiên! Từ lần trước Sở sư huynh cùng Hoa sư huynh có tranh chấp lớn, các vị sư tỷ muốn giúp đôi bên hòa giải, kết quả không phải Hoa sư huynh bế quan thì tới Sở sư huynh bế quan, thật vất vả hai người bọn họ đều rảnh rỗi, các sư tỷ mới cố ý mở Sơn Yến giúp hai vị sư huynh giảng hòa, tất cả đệ tử trong môn đều có mặt, Minh sư đệ không đi thật là đáng tiếc.”
Thì ra là lúc này! Hắn ở bữa tiệc……
Không chờ hắn suy tư, Minh Trạm vội nói: “Làm phiền sư huynh dẫn đường.”
Thừa dịp gió êm sóng lặng, Sở Mộ Nhiễm nhân nguyên thần không có trọng lượng mà bay lượn trên dưới ở Thiên Môn Sơn, sờ soạng hồi lâu, rốt cuộc tìm được đường biên giới hắn có thể hoạt động —— nguyên thần của hắn lấy một người là điểm đầu, có thể trong phạm vi mấy chục dặm địa giới phiêu đãng, nếu vượt qua giới hạn này, sẽ như gặp kết giới, nửa bước khó đi.
Người này không phải chính hắn, mà là Minh Trạm.
Lúc ban đầu ra kết luận này, chính hắn cũng khó mà tin được, nhưng qua thí nghiệm mấy lần, kết quả đều không ngoại lệ, đành phải tiếp thu suy đoán này.
Nhưng là vì sao nguyên thần của hắn lại bám vào ở trên người thiếu niên Minh Trạm? Chẳng lẽ Minh Trạm đối với hắn trước khi chết động tay chân gì?
Không có khả năng.
Minh Trạm đúng thật là quân tử thiên hạ xưa nay hiếm thấy, mặc kệ hắn như thế nào tìm mọi cách làm khó dễ, lạnh lùng trừng mắt, Minh Trạm đối với hắn trước sau như một.
Năm đó hắn bị tà tu cầm tù, Minh Trạm nếu xem hắn không vừa mắt, có thể ngồi yên không nhìn đến, không quá mấy năm hắn sẽ vì chịu không nổi tra tấn mà chết. Nhưng mà Minh Trạm không những không có ngồi yên không nhìn đến, ngược lại mấy lần dẫn người rời Thiên Môn Sơn tìm kiếm, nhiều lần đem tà tu bức cho khó có thể hiện thân.
Từ lúc hắn biến mất khỏi Thiên Môn Sơn thì đã thân bại danh liệt, chưa bao giờ hy vọng xa vời sẽ có ai nhớ tới hắn, càng trăm triệu lần không thể tưởng được người mà hắn đối đầu không chết không thôi sẽ trăm phương nghìn kế muốn cứu hắn. Lúc này hắn mới biết được thì ra hắn đối với Minh Trạm đủ loại địch ý đều là thành kiến võ đoán, tuy rằng bởi vậy bị tà tu ghi hận trong lòng càng tra tấn gấp bội, lòng hắn vẫn phải cảm kích Minh Trạm.
Kia lại là vì sao?
Sở Mộ Nhiễm không thể nghĩ thấu, liền không suy nghĩ nữa.
Dù sao thân này đã chết, tồn tại được mấy ngày thì là mấy ngày.
Sơn chủ của Thiên Môn Sơn hàng năm thần long thấy đầu không thấy đuôi, sự vụ trong sơn môn xưa nay đều từ sư huynh sư tỷ chưởng sự thay nhau xử lý, so với trưởng bối quản giáo, thoải mái rất nhiều. Trong núi hôm nay ba phần đệ tử kết bạn đánh yêu thú ở phụ cận, ngày mai bốn năm phần kết đoàn đi loại trừ yêu tà ở thành trấn dưới chân núi, sinh động, ý vị tuyệt vời.
Hắn say mê tu hành không cùng người khác kết giao, tự nhiên không biết những thú vị này, hiện giờ có thể lần nữa thấy được, tuy khó có thể tham dự, nhưng đối với năm dài tháng rộng ở mãi trong núi, lại là một loại tư vị khác.
Không biết trãi qua bao lâu, bỗng nhiên có một ngày, một vị đệ tử Thiên Môn Sơn xâm nhập biệt viện của Minh Trạm, rốt cuộc đánh vỡ cuộc sống tu hành ngày qua ngày không có gì mới của hắn.
Sở Mộ Nhiễm vội vàng bay lại gần xem ——
Đệ tử này nét cười đầy mặt đẩy ra viện môn hớn hở nói: “Minh sư đệ, Thải Vân sư tỷ các nàng thỉnh đầu bếp Thao Thiết Sơn tới Khâu Loan Phong bày Sơn Yến, ngươi có biết chưa?”
Sơn Yến?
Sở Mộ Nhiễm ở sơn môn hơn hai mươi năm, Sơn Yến tổ chức năm sáu lần, hắn tham gia hai lần, đều vì say rượu về sớm, ấn tượng không sâu, khó có thể phân biệt lần này hắn có hay không có mặt, vì thế yên lặng nghe bên dưới.
Chỉ nghe Minh Trạm đáp: “Không biết.”
“May mắn ta tới! Bỏ qua lần này ai biết lần sau tổ chức là năm nào tháng nào?” Người tới một bộ biểu tình “Ta sớm biết như thế” lại nói: “Ngươi mau dọn dẹp một chút, cùng ta đi Khâu Loan Phong, tới chậm coi chừng hết chỗ!”
Minh Trạm nghe vậy không mảy may động đậy, thản nhiên cự tuyệt: “Có việc trong người, không tiện đi.”
Hắn lúc này đã hoàn toàn bỏ đi vẻ non nớt, mặc phát ngọc dung, mắt ẩn sao trời, dáng người đĩnh bạt, thái độ lãnh lệ trầm ổn, bởi vì liên tục đột phá, ở sơn môn có chút danh tiếng, mọi người đối với tính tình của hắn ít nhiều có chút hiểu biết.
Dù là như thế, người tới vẫn bị hắn đông lạnh đến quá sức.
Chỉ có Sở Mộ Nhiễm biết, lúc này Minh Trạm còn coi như khách khí, lại qua năm sáu năm chỉ sợ sẽ là một câu “Không đi” hoặc là trực tiếp xoay người tránh cho xong việc.
Đệ tử kia không cam lòng, liệt kê trong Sơn Yến nào rượu ngon nào món ngon cùng kỳ văn dị sự, nói tới chính mình nước miếng giàn giụa hận không thể phi thiên độn địa lập tức bỏ đi trước, lại xem Minh Trạm, như cũ không dao động, biết là khó có thể khuyên nổi, tiếc nuối nói: “Việc lớn như thế, ngay cả Sở sư huynh cũng đi.”
Minh Trạm đã như sư thầy nhập định chợt động thần sắc: “Sở sư huynh cũng đi?”
Người tới vừa thấy hắn hình như có buông lỏng vội vàng nói: “Đương nhiên! Từ lần trước Sở sư huynh cùng Hoa sư huynh có tranh chấp lớn, các vị sư tỷ muốn giúp đôi bên hòa giải, kết quả không phải Hoa sư huynh bế quan thì tới Sở sư huynh bế quan, thật vất vả hai người bọn họ đều rảnh rỗi, các sư tỷ mới cố ý mở Sơn Yến giúp hai vị sư huynh giảng hòa, tất cả đệ tử trong môn đều có mặt, Minh sư đệ không đi thật là đáng tiếc.”
Thì ra là lúc này! Hắn ở bữa tiệc……
Không chờ hắn suy tư, Minh Trạm vội nói: “Làm phiền sư huynh dẫn đường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.