Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử
Chương 35: Những chú cá kỳ lạ
Tào Đình
29/05/2013
Đó là một đầm nước khá sâu ở lưng chừng núi, diện tích
mặt đầm không lớn lắm, nhưng dài và hẹp, đưa mắt nhìn ra xa lại bị vách núi
dựng đứng chắn ngay trước mặt, nên miễn cưỡng có thể coi đó là một cái đầm
"nhìn ngút tầm mắt".
Bên đầm nước đó, ánh chiều tà như gấm vóc, sóng biếc dập dờn, cơn gió khẽ xào xạch trong rừng cây, giống như có sự hiện diện của Tiên giới. Cứ cho là trong đầm không có cá nhưng cũng coi như đã được thưởng thức một cảnh đẹp mê hồn.
Ngụy Nhất nhìn mặt nước trong xanh rồi hỏi: "Một tiếng nữa, nếu cả hai chúng ta đều không câu được cá, vậy phải tính thế nào?".
Về mặt khí phách và độ lượng, Trâu Tướng Quân lại là người hào phóng, anh nói luôn mà không cần suy nghĩ: "Coi như em thắng".
Ngụy Nhất khẽ mỉm cười, tìm được vài con giun đất trong đám bùn, móc vào lưỡi câu, buông cần với động tác thoải mái, nước chảy tất thành mương, sau đó nghiêm trang ngồi ngay ngắn, chỉ đợi cá tới là giật cần câu.
Trâu Tướng Quân dù thế nào cũng không thể ngờ rằng Ngụy Nhất lại là một cao thủ trong việc câu cá.
Trước đây, gần nhà Ngụy Nhất có một ông hàng xóm mê câu cá, thấy Ngụy Nhất tính tình hiền lành nên ông rất quý mến, lần nào đi câu cũng rủ ngụy nhất đi cùng, Ngụy Nhất xem nhiều bị nhiễm, nghe lắm bị lây, bản thân cô cũng lĩnh giáo thêm nhiều kinh nghiệm. Trâu Tướng Quân thấy điệu bộ hết sức bình thản của Ngụy Nhất, biết mình đã gặp phải một đối thủ lão luyện, anh cố gắng trấn tĩnh, khẽ hỏi: "Em câu cá gì vậy?".
Ngụy Nhất đáp: "Cá diếc".
Khả năng phát tán tư duy của Như Như quả là không tồi, lập tức liên tưởng ngay tới hình ảnh của loại cá đó trên bàn ăn, nói: "Cá diếc nhỏ lắm! Lại nhiều xương! Ăn không ngon!".
Trâu Tướng Quân vốn không biết hình dạng của cá diếc như thế nào, thầm suy ngẫm về lời nói của hai cô gái hồi lâu, rồi lại suy nghĩ một lúc mới mở miệng hỏi người ngồi bên cạnh: "Thế cá gì thì to?".
Như Như cướp lời: "Đương nhiên là cá trắm cỏ rồi! Con to nhất có thể lên tới chục cân ấy chứ!".
Trâu Tướng Quân mững rỡ ra mặt, lại hỏi: "Cá trắm cỏ ăn gì?".
Mọi người đều mang theo vẻ khinh thường, đồng thanh nói: "Đương nhiên là ăn cỏ rồi!".
Trâu Tướng Quân liền nóng lòng muốn làm thử ngay, anh nhìn xung quanh một lượt, quơ đại một nắm cỏ vô danh bên bờ đầm nước, quấn bừa lên lưỡi câu, dang tay hất mạnh một cái, chiếc móc câu vạch một đường cong tuyệt mỹ lên không trung rồi rơi xuống mặt nước cách chỗ Ngụy Nhất thả câu xa hơn, nhưng vẫn chưa vào tới giữa lòng đầm.
Trâu Tướng Quân quay sang nhìn Ngụy Nhất một cái, nhướng cặp mày rậm lên, còn tỏ vẻ rất đắc ý. Anh nắm chặt cần câu, chỉ cảm thấy mồi cá do chính tay mình làm đương nhiên là ngon, ngọt, lũ cá trắm cỏ nhất định đang lao tới tranh cướp nhau miếng mồi béo bở.
Khoảng mười phút sau, Ngụy Nhất lẳng lặng nhấc cần câu lên, động tác nhanh nhẹn rướn lên trên một cái, một chú cá tươi, to khoảng một bàn tay, miệng ngậm chặt lưỡi câu, quẫy đạp tung tóe khi bị kéo lên khỏi mặt nước. Ngụy Nhất bản tính khiêm tốn, chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi phân biệt rõ phái mạnh phái yếu thì phải trấn áp đối phương, chỉ là khi bắt được cá, liền vui vẻ nói: "Ở đây quả nhiên là có cá".
Còn phía bên Trâu Tướng Quân, ngoài mấy cơn gió nhẹ khe khẽ thổi, sóng nước lăn tăn, chiếc phao câu vẫn nằm yên không hề động đậy.
Mọi người đều vỗ tay tán thưởng. Duy chỉ có Trâu Tướng Quân sa sầm nét mặt, trầm lặng không nói.
Buông câu là một loại hình vận động vừa rèn luyện sức khỏe vừa rèn luyện tính cách, trong đám người trẻ tuổi đó, ngoài Ngụy Nhất ra, còn ai có thể yên lặng, kiên nhẫn như vậy được?
Vậy là bọn họ rủ nhau tụ tập lại một chỗ nô đùa ầm ĩ.
Nguyệt Nguyệt ngồi bên đầm, cởi hết giày, tất, thả hai chân xuống nước . Làn nước lạnh ngắt khiến cô nổi hết cả da gà nhưng vẫn hét lớn: "Dễ chịu quá, dễ chịu quá! Mọi người mau lại đây rửa chân này!".
Sáu người còn lại ai cũng đặt cược rằng Ngụy Nhất sẽ thắng, thấy Ngụy Thất đã câu được một con cá, nắm chắc phần thắng trong tay, không còn cảm thấy lo lắng gì nữa, ai nấy đều cởi bỏ giày, tất vứt trên bờ, thò chân xuống nước khua khoắng loạn xạ.
Trâu Tướng Quân trừng mắt lên, lạnh lùng quát: "Làm lũ cá của tôi hoảng sợ bỏ chạy hết rồi đây này!" .
Vĩ cười hì hì, nói "Nhất Nhất còn chẳng nói gì, cậu cũng sợ à?".
"Hừ", Trâu Tướng Quân khẽ hừ một tiếng, sa sầm nét mặt, không nói thêm câu nào nữa.
Thực ra, Nguyệt Nguyệt cũng là một cô gái có nhan sắc trong mắt Trâu Tướng Quân, khi cô ấy đứng cạnh Ngụy Nhất, lại chẳng khác nào đem mây trắng so sánh với bùn lầy.
Nguyệt Nguyệt ngồi tựa vào Vĩ, đưa mắt nhìn sóng nước, cảm thấy có chút gì đó mơ màng, bỗng ỏn ẻn hỏi một câu ướt át tới nỗi khiến người và thần đều cảm thấy phẫn nộ nhưng lại khiến không biết bao nhiêu chàng trai cô gái khom lưng cúi mình: "Vĩ, nếu em và mẹ anh cùng bị rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?".
Đây là câu hỏi mà Vĩ thích trả lời nhất, anh không cần suy nghĩ, lớn tiếng trả lời một cách dứt khoát: "Đương nhiên là em rồi!".
Nguyệt Nguyệt cố gắng kiềm chết để sự vui sướng không bộc lộ quá rõ, lên giọng giáo huấn anh " Phải cứu bề trên trước chứ!".
Vốn là những câu nói đùa tinh nghịch của con gái, người bên cạnh không nên góp lời. Nhưng An Dương quả thực không thể kìm nén được, buột miệng thốt lên một câu: "Hồi còn trẻ, mẹ cậu ấy là thành viên chủ lực trong đội bơi lội quốc gia đấy!".
Nguyệt Nguyệt đuổi đánh Vĩ, Vĩ lại đuổi theo An Dương, nét mặt Trâu Tướng Quân lại sa sầm thêm một chút .
Như Như cũng đang nghĩ tới những câu hỏi ướt át kiểu như vậy, cô dùng cùi chỏ hích hích vào cô bạn Đình Đình đang giữ vẻ mặt đầy mơ tưởng, nhưng không có dững khí để mặt mình bên cạnh một người mẹ vĩ đại, vậy là cô liền đổi trắng thay đen, tự thay đổi chủ đề: "Nếu tớ bị rơi xuống nước, cậu có nhảy xuống cứu tớ không?".
Đình Đình liếc nhìn cơ thể đẫy đà của Như Như, thành thật nói: "Tớ đang nghĩ, nếu tớ bị rơi xuống nước, sẽ bảo Ngụy Nhất đẩy cậu xuống làm phao cứu sinh cho tớ ...Áaaa, đừng đánh nữa, đừng đánh tớ! Không phải là tớ bảo cậu béo đâu! Người ta nói bất cứ cô gái béo nào cũng đều là những thiên thần vì kiếp trước đã trót uống nhầm thuốc giảm béo đấy thôi! Áaaa, thật sự không phải tớ nói cậu béo đâu! Người ta nói năm thứ nhất không giảm béo, sang năm thứ hai sẽ ân hân...".
Sau đó, Đình Đình và Như Như lại cùng tham gia vào trò đuổi bắt, đánh đấm, quang cảnh xung quanh trở nên náo loạn, tiếng hò hét cười nói vang dội, vọng tới trở nên náo loạn, tiếng hò hét cười nói vang dội, vọng tới tận mây xanh, làm kinh động cả mấy chú chim đang nghỉ ngơi yên lành trên cành cây, khiến chúng hoảng sợ vỗ cánh bay xa.
Trâu Tướng Quân cảm thấy buồn bực, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Chớp mắt một cái, thời hạn một tiếng đồng hồ đã sắp hết, Ngụy Nhất đã câu được hai con cá diếc.
Trâu Tướng Quân thấy mình đã cầm chắc phần thua, tự nhủ: Tài Nghệ lo liệu, sắp xếp tuyệt vời của cô bé ngốc nghếch kia đến mình còn yêu thích, huống hỗ là lũ cá. Tự an ủi bản thân như vậy, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn vài phần, lại nghĩ tới việc cô gái mà ngay cả lũ cá cũng yêu thích kia sẽ trở thành vợ mình, khuôn mặt lại ánh lên vẻ tự hào.
Ban đầu, Trâu Tướng Quân không chịu xuống nước, anh cảm thấy không đáng phải học theo Ngụy Nhất. Lúc này, tâm thái đã ổn định hơn, liền chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cô. Thấy Ngụy Nhất chốc chốc lại thu dây câu về, kiểm tra xem mồi và lưỡi câu còn không, có được thả xuống một cách ngay ngắn không, trong lòng anh thầm suy nghĩ, hóa ra mấu chốt của việc anh không câu đươc cá chính là chỗ này. Vậy là anh tỏ vẻ rất thản nhiên, thu dây câu về, cũng bắt chước những thao tác của cô, làm ra vẻ vặn vẹo điều chỉnh một hồi nắm cỏ ướt rượt gắn trên lưỡi câu.
Sau đó lại sải rộng cánh tay, hất mạnh một cái, tung lưỡi câu ra giữa lòng đầm, nhưng lại không có được vận may như lúc ban đầu .Dùng sức quá mạnh, bị gió cuốn đi, lại có tác dụng ngược lại, cả lưỡi câu lẫn dây câu đều bị gió cuốn vướng vào đám cỏ chỗ nước cạn bên cạnh đó . Trâu Tướng Quân gắng sức kéo thật mạnh, trong lúc vừa lôi vừa kéo đó, lưỡi câu lại càng gắn chặt hơn vào đám cỏ rậm rạp kia. Trâu Tướng Quân cuống đến nỗi mồ hôi túa ra nhễ nhại, bản tính nóng nảy lại trỗi dậy, vứt béng cần câu xuống đất, hai tay túm lấy dây câu, ra sức kéo thật mạnh .
Ai nấy đều cười nghiêng ngả, Ngụy Nhất cũng bật cười nhìn con người thô lỗ đó, khuyên nhủ: "Nhẹ tay một chút, đừng làm đứt dây câu đấy!".
Vĩ cùng đám người còn lại chạy tới, vừa cười vừa khuyên nhủ: "Đúng là trứng chọi đá, chịu thua là xong thôi!".
Trâu Tướng Quân bị đám bạn phản bội, ăn cây táo rào cây sung, xum xoe khích bác hai bên, nhưng anh không hề cảm thấy buồn chán, cũng chẳng thèm nói lại lời nào, vắt óc giằng co với mớ dây cước mỏng mang cắt không đứt, gỡ không ra này, không nỡ bỏ đi.
Chính vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng đại cục đã được định đoạt, dưới sự vặn vẹo điều chỉnh không ngừng của Trâu Tướng Quân, sợi dây cước cứ dần dần được lôi lên khỏi đám cỏ. Cùng với việc sợi dây dần dần được thu ngắn lại, một chiếc lưới rách móc vào đầu lưỡi câu, nổi lên trên mặt nước.
Mọi người không ngớt cười nhạo, nói Trâu Tướng Quân không uổng công, dù sao cũng còn câu được chiếc lưới rách. Nhưng khi chiếc lưới rách được kéo lại gần, tất cả đều trợn mắt há miệng ngạc nhiên -- trong chiếc lưới rách đó lại đựng đầy các loại cá trắng toát! Ước chùng cũng phải đến gần chục cân, đủ các chủng loại, to có, nhỏ cũng có, lũ cá to hầu như đã chết cả rồi, trợn mắt phơi cái bụng trắng ởn, tình trạng thật bi thương! Cũng có vài con cá nhỏ và tôm còn sống sót, chúng đều đói tới nỗi sống dở chết dở, không còn sức lực mà quẫy đạp nữa, khi bị kéo lên đám cỏ trên bờ, thi thoảng mới có thể quẫy mình lên một cái.
Bầu không khí trở nên yên lặng hồi lâu, mọi người không ai kịp phản ứng, đều tròn xoe mắt nhìn lũ cá mà Trâu Tướng Quân câu được, cảm thấy như đang trong một giấc mơ.
Trâu Tướng Quân quả là người mặt dày không biết xấu hổ, như kiểu tấm lưới này đã được giấu ở đó từ trước nên anh sớm đã biết được kết cục này, chẳng hò reo khi thắng lợi, cũng không quá tự ti coi nhẹ bản thân, anh thu cần câu lại với khuôn mặt điềm tĩnh, tự tin.
Với sắc mặt không hề thay đổi, Trâu Tướng Quân dùng hai ngón tay, nhón lấy đuôi ba chú cá còn sống, bỏ vào trong xô nước của mình, nhún vai nói với Ngụy Nhất: "Ba so với hai, thắng sát nút nhé".
Mọi người đồng lọt phản ứng, cùng bàn bạc rằng đó có thể là do một bác nông dân nào đó khi quăng lưới đánh cá đã bỏ quên. Tất cả đều thấy chiến thắng của Trâu Tướng Quân chẳng vẻ vang gì, nhưng cũng không thể phản bác lại, bởi cả lưới lẫn cá, đích thực đều do anh "câu" được.
Hành quân về doanh trại, Trâu Tướng Quân sải từng bước dài ở phía trước, theo sau anh là một đám người cúi đầu ủ rũ sau thất bại nặng nề vì thua cược. Không còn sự ồn ào, vui vẻ như lúc bạn đầu nữa.
Bắt đầu làm cơm.
Ngoài mấy con cá kỳ lạ mà Trâu Tướng Quân "câu" không ai buồn đoái hoài ra thì hai con cá tươi mà Ngụy Nhất câu được lại khiến mọi người rất thích thú. Ai nấy đều hò hét đòi ăn cá.
Ngụy Nhất sáng dạ khéo tay, bỏ hai con cá đó vào nước, mổ cá rồi rửa sạch, một con đem nướng còn con kia đem nấu canh. Vốn dĩ, không ai tin tưởng vào tài nghệ nấu bếp của nhị tiểu thư họ Ngụy, ai nấy đều thầm nghi ngờ, đùn đẩy, thăm dò một hồi. Người đầu tiên rộng lượng nếm thử trước đương nhiên là Trâu Tướng Quân.
Mọi người nhìn đích thân Trâu Tướng Quân thử "độc" trước, bèn thấy yên tâm, lần lượt nếm thử. Vừa thử một miếng, đều không ngớt khen ngợi. Đầm nước trong lại không ô nhiễm đã nuôi dưỡng những chú cá tươi ngon, những con cá ăn đầy thức ăn công nghiệp trong thành phố còn kém xa. Lúc này, mặc dù đồ nấu bếp không đầy đủ, trong không gian thiên nhiên hoang dã, chỉ cần vài hạt muối, thịt cá cũng trở nên ngon ngọt vô cùng. Cá nướng rất ngon, không ngờ món canh cá diếc thường ngày mọi người đều không thích, nhưng qua bàn tay của cô, nó cũng trở nên rất hấp dẫn, món canh có màu trắng như sữa, hương thơm nức mũi, lại chẳng còn chút vị tanh nào.
Chỉ phiền rằng tăng ni thì nhiều mà cháo lại quá ít, một bàn ăn tuyệt mỹ mà lại chỉ có hai con cá nhỏ thì thật quá đắt hàng.
Hai chú cá nhỏ đáng thương không thể chống đỡ nổi đám đông tám người đang phụng miệng nhau ngon lành, chẳng mấy chốc chỉ còn sót lại những chiếc xương. Vậy là mọi người lại yêu cầu Ngụy Nhất làm món khác, mỗi món Ngụy Nhất nấu xong, đều bị đám "cáo" đó tranh giành hết cả. Cô lại không nếm một miếng nào, chỉ mỉm cười phục vụ từng người, vô cùng chu đáo. Quanh chỗ họ dựng trại đầy những khóm trúc xanh, Ngụy Nhất còn dẫn theo hai anh chàng, chặt về mấy thân trúc xấu xí ngoằn ngoèo, chọn ra một đoạn to và chắc chắn nhất, cắt thành vài khúc, cho gạo và nước vào trong, dùng lá chuối cuốn bùn đất bịt hai đầu lại, thả vào trong đống lửa. Mọi người hỏi cô làm gì vậy, câu trả lời là, nấu cơm. Đám người ngồi đó đều là người phương Bắc hoặc lớn lên ở nước ngoài, đều không có hứng thú với cơm trắng, ai cũng tỏ vẻ không muốn ăn. Ngụy Nhất chỉ cười và không nói gì.
Chỉ riêng Trâu Tướng Quân là vô cùng hứng khởi với tất cả mọi việc của cô vợ tương lai.
Không lâu sau, Ngụy Nhất lôi những ống trúc vùi trong đống lửa đó ra, mở nắp, trong chốc lát, mùi cơm trắng thơm lừng khắp nơi. Dùng thìa khoét một miếng đưa lên miệng thử, quả nhiên không giống như loại cơm trắng ăn thường ngày, mỗi hạt cơm đều thấm đẫm vị dẻo ngọt, thêm vào đó mùi trúc thơm nức mũi và cả vị thơm ngọt của bùn đất đọng lại nơi cổ họng, đó là đặc trưng của món cơm lam, quả thực vô cùng tuyệt diệu.
Mỗi món ăn Ngụy Nhất làm ra, hầu như đều bị mọi người quét sạch .
Mấy chàng trai đều nhìn Ngụy Nhất bằng con mắt khác, ai nấy thi nhau tán thưởng sự đảm đang tháo vát của cô, họ nói rằng lấy vợ phải lấy người như vậy. Trước những lời khen, Ngụy Nhất cũng không biết phải nói thế nào, chỉ lặng lẽ chăm lo tới những món ăn khác, lặng lẽ đút thêm củi vào trong đống lửa. Thấy người trong mộng của mình được tán thưởng, Trâu Tướng Quân có cảm giác giống như bản thân mình đang được ca tụng vậy, trong lòng vô cùng ngọt ngào, ánh mắt nhìn Ngụy Nhất tràn ngập yêu thương.
Thức ăn tuyệt vời sao lại không kết hợp với rượu ngon chứ ? Vĩ mở chai Ngũ Lương ra, lần lượt rót cho từng chàng trai trong đoàn. Loại rượu mạnh hảo hạng quả nhiên tỏa mùi thơm lừng, chỉ e rằng các vị đão sĩ sống ẩn dật như tiên ông trong rừng, khi ngửi thấy mùi thơm cũng tìm đến. Bọn họ trong bối cảnh thế này, nếu không uống rựou, quả là quá lãng phí. Vậy là Vĩ liễn giơ chai rượu trong tay lên: "Các cô gai, có ai uống chút rượu không?"
Nguyệt Nguyệt chớp chớp mắt, dường như nghĩ tới chuyện sau khi uống rượu say rồi sẽ nói linh tinh nên ngại ngùng không dám nói có. Ngoài chị cả Nguyệt Nguyệt, Như Như được coi là cô gái hào phóng nhất, cô vừa cười vừa than thở: "Rượu thì đúng là rượu ngon, chỉ tiếc là bọn em không quen uống rượu trắng! Nếu có loại rượu khác thì tốt quá!".
Trâu Tướng Quân ngẩng đầu lên nói: "Có bia đấy!".
Ba cô gái nhảy dựng lên: "Ở đâu?".
Trâu Tướng Quân liền tới tìm trong ba lô mà Hoa Dung mang theo, quả nhiên lôi ra được bảy tám lon bia.
Hoa Dung chẳng buồn tức giận Trâu Tướng Quân nữa, chỉ coi như không biết gì cả.
Vậy là lại thêm một trận tiệc tùng nhộn nhịp, chè chén say sưa.
Ánh trăng sáng vằng vặc qua các kẽ lá chiếu rọi xuống như bàn cờ, như chốn thần tiên sương mờ nước cạn. Thịt ngon ngập răng, rượu thơm ướt lưỡi. Rượu ngon bạn hiền, nửa say nửa tỉnh. Chỉ e rằng thần tiên cũng chỉ là cảnh tượng vui vẻ thoải mái như vậy. Khi uống tới bảy, tám phần say, Hoa Dung đã tức cảnh bắt đầu ngâm thơ viết phú, câu trước chẳng ăn nhập gì với câu sau, đông tây hỗn loạn. Có thể pha trò cười, bản thân anh cũng cảm thấy mãn nguyện.
Đôi mắt Hoa Dung đỏ hoe, anh ngâm nga:
"Chuyện chốn hồng trần không nên quay đầu nhìn lại,
Sách vở gửi vào trong gió mây,
Trăng thanh chỉ lo tự thương mình,
Gióng mát nhắm rượu càng thêm sầu
Canh ba đã qua khó chợp mắt,
Gió làm lạnh cóng đôi tay của mỹ nhân,
Qua song cửa đếm bao lần thương nhớ,
Nhớ về thời tuổi trẻ học rộng tài cao.
Cặp mắt sáng trong gương còn chưa cũ,
Hỏi quân vương sao đã đi rồi?
Lời nói ngọt dịu hôm qua vẫn còn vang vọng,
Ngày mai ai sẽ là người chải mái tóc bạc cho ta?"
Hoa Dung ngâm xong, tự cho rằng đó là một kiệt tác, Anh cứ lớn tiếng đòi Vĩ phải giúp mình chép lại để lưu truyền cho đời sau. Sau đó lại chơi trò tửu lệnh một hồi, bị hai cô gái Đình Đình và Như Như trêu chọc tới nỗi không thể chống cự được nữa.
Đối với những chuyện học đòi làm sang như vậy, Trâu Tướng Quân không lấy làm lạ, đám người lớn tuổi đó đều thích thể hiện tài hoa văn nghệ trên bàn tiệc khiến những người nhỏ tuổi mặc dù không quá chán ghét nhưng cũng phải gắng gượng để theo. Ba cô gái trẻ cùng phòng ký túc lại càng không có hứng thú, đã gật gà gật gù buồn ngủ hết cả.
Vĩ không muốn để Nguyệt Nguyệt ngủ thiếp đi như vậy, vỗ tay nói lớn: "Mọi người hãy hát lên nào!".
Lời đề nghị vừa ướt át lại nịnh bợ đó không ngờ lại nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của mọi người, ngoài Hoa Dung và Đình Đình ra, ai cũng hào hứng bỏ qua trò chơi tửu lệnh buồn chán.
Mỗi người chọn một bài, người chọn hát phần đầu, phần phụ họa sẽ do mọi người đảm nhận.
Mấy cô gái nhao nhao đòi Trâu Tướng Quân làm người lình xướng, Ngụy Nhất phụ họa theo sau.
Trâu Tướng Quân ngồi ngây ra, luôn miệng nói: "Không biết". Dù thế nào anh cũng không chịu hát. Ba cô gái cùng phòng ký túc bắt đầu tìm cách kích bác, thuyết phục. Chỉ có anh chàng bạn thân của Trâu Tướng Quân mới biết, anh chàng này chưa bao giờ hát trước mặt mọi người, mỗi lần đi karaoke, ai cũng tranh giành micro để hát rất vui vẻ, còn anh chỉ ngồi im một chỗ uống rượu.
Trâu Tướng Quân sa sầm nét mặt, một mực từ chối, ba cô gái trong ký túc xá thì vẫn nhiệt tình khích lệ. Cuối cùng, Ngụy Nhất mới mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Trâu Tướng Quân, anh hát đi, em cũng muốn nghe".
Trâu Tướng Quân nhìn cô một cái, bấy giờ mới mạnh dạn đồng ý.
Trâu Tướng Quân không thuộc bài hát tiếng Hoa vì thết anh chọn một bài hát Pháp. Còn chưa cất giọng hát mà mặt mũi đã đỏ lựng cả lên, vừa hắng giọng "ừm" một tiếng, mọi người ai nấy đều run rẩy. Anh lúng túng quay một vòng, lại có thể tự tìm lại nhịp điệu. Hát xong phần mở đầu, đáng lẽ là tới phần mọi người cùng hợp giọng vào đoạn điệp khúc, nhưng không ai có thể hòa nhịp cùng anh được.
Mọi người bị bài hát vốn rất quen thuộc nhưng lại trở nên lạ lẫm bởi nhịp điệu đa dạng đó làm cho vô cùng ngỡ ngàng, mãi lâu sau vẫn không tìm được lời nào để an ủi anh.
Chỉ có Ngụy Nhất là nói với anh bằng một vẻ mặt chân thành: "Hát cũng được đấy chứ."
Sau đó, lần lượt từng người cất giọng hát, ngoài chất giọng thanh thoát khá đúng nhịp của Ngụy Nhất ra, các "ca sĩ" khác đều tự cảm thấy phần biểu diễn của mình thật tuyệt vời, nhưng người bên cạnh lại nghe mà cảm thấy ngột ngạt.
Mọi người đều đồng loạt nói là do vấn đề trang thiết bị, không có nhạc cụ hòa tấu, rõ ràng giống như gánh hát rong.
Trâu Tướng Quân lạnh lùng nói: "Nhạc cụ có mang theo, trong ba lô đó".
Hoa Dung lảo đà lảo đảo, tự nguyện đứng lên lục tìm trong ba lô của mình, xem có loại nhạc cụ nào đại loại như chiếc ghi ta hay đàn piano không. Trâu Tướng Quân tinh xảo, vung vẩy trong tay: "Cái này do tớ mang theo, đồ đạc phải chia đều cho mọi người mang vác thì mới công bằng".
Khuôn mặt điển trai môi hồng răng trắng của Hoa Dung tức tới đỏ phừng phừng.
Lúc bấy giờ, Trâu Tướng Quân liếc nhìn Ngụy nhất một cái, cô đang khẽ mỉm cười, sóng mắt long lanh, mái tóc dài óng mượt, khuôn mặt được ngọn lửa sưởi ấm tới độ đỏ hồng, vô cùng xinh đẹp.
Bên đầm nước đó, ánh chiều tà như gấm vóc, sóng biếc dập dờn, cơn gió khẽ xào xạch trong rừng cây, giống như có sự hiện diện của Tiên giới. Cứ cho là trong đầm không có cá nhưng cũng coi như đã được thưởng thức một cảnh đẹp mê hồn.
Ngụy Nhất nhìn mặt nước trong xanh rồi hỏi: "Một tiếng nữa, nếu cả hai chúng ta đều không câu được cá, vậy phải tính thế nào?".
Về mặt khí phách và độ lượng, Trâu Tướng Quân lại là người hào phóng, anh nói luôn mà không cần suy nghĩ: "Coi như em thắng".
Ngụy Nhất khẽ mỉm cười, tìm được vài con giun đất trong đám bùn, móc vào lưỡi câu, buông cần với động tác thoải mái, nước chảy tất thành mương, sau đó nghiêm trang ngồi ngay ngắn, chỉ đợi cá tới là giật cần câu.
Trâu Tướng Quân dù thế nào cũng không thể ngờ rằng Ngụy Nhất lại là một cao thủ trong việc câu cá.
Trước đây, gần nhà Ngụy Nhất có một ông hàng xóm mê câu cá, thấy Ngụy Nhất tính tình hiền lành nên ông rất quý mến, lần nào đi câu cũng rủ ngụy nhất đi cùng, Ngụy Nhất xem nhiều bị nhiễm, nghe lắm bị lây, bản thân cô cũng lĩnh giáo thêm nhiều kinh nghiệm. Trâu Tướng Quân thấy điệu bộ hết sức bình thản của Ngụy Nhất, biết mình đã gặp phải một đối thủ lão luyện, anh cố gắng trấn tĩnh, khẽ hỏi: "Em câu cá gì vậy?".
Ngụy Nhất đáp: "Cá diếc".
Khả năng phát tán tư duy của Như Như quả là không tồi, lập tức liên tưởng ngay tới hình ảnh của loại cá đó trên bàn ăn, nói: "Cá diếc nhỏ lắm! Lại nhiều xương! Ăn không ngon!".
Trâu Tướng Quân vốn không biết hình dạng của cá diếc như thế nào, thầm suy ngẫm về lời nói của hai cô gái hồi lâu, rồi lại suy nghĩ một lúc mới mở miệng hỏi người ngồi bên cạnh: "Thế cá gì thì to?".
Như Như cướp lời: "Đương nhiên là cá trắm cỏ rồi! Con to nhất có thể lên tới chục cân ấy chứ!".
Trâu Tướng Quân mững rỡ ra mặt, lại hỏi: "Cá trắm cỏ ăn gì?".
Mọi người đều mang theo vẻ khinh thường, đồng thanh nói: "Đương nhiên là ăn cỏ rồi!".
Trâu Tướng Quân liền nóng lòng muốn làm thử ngay, anh nhìn xung quanh một lượt, quơ đại một nắm cỏ vô danh bên bờ đầm nước, quấn bừa lên lưỡi câu, dang tay hất mạnh một cái, chiếc móc câu vạch một đường cong tuyệt mỹ lên không trung rồi rơi xuống mặt nước cách chỗ Ngụy Nhất thả câu xa hơn, nhưng vẫn chưa vào tới giữa lòng đầm.
Trâu Tướng Quân quay sang nhìn Ngụy Nhất một cái, nhướng cặp mày rậm lên, còn tỏ vẻ rất đắc ý. Anh nắm chặt cần câu, chỉ cảm thấy mồi cá do chính tay mình làm đương nhiên là ngon, ngọt, lũ cá trắm cỏ nhất định đang lao tới tranh cướp nhau miếng mồi béo bở.
Khoảng mười phút sau, Ngụy Nhất lẳng lặng nhấc cần câu lên, động tác nhanh nhẹn rướn lên trên một cái, một chú cá tươi, to khoảng một bàn tay, miệng ngậm chặt lưỡi câu, quẫy đạp tung tóe khi bị kéo lên khỏi mặt nước. Ngụy Nhất bản tính khiêm tốn, chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi phân biệt rõ phái mạnh phái yếu thì phải trấn áp đối phương, chỉ là khi bắt được cá, liền vui vẻ nói: "Ở đây quả nhiên là có cá".
Còn phía bên Trâu Tướng Quân, ngoài mấy cơn gió nhẹ khe khẽ thổi, sóng nước lăn tăn, chiếc phao câu vẫn nằm yên không hề động đậy.
Mọi người đều vỗ tay tán thưởng. Duy chỉ có Trâu Tướng Quân sa sầm nét mặt, trầm lặng không nói.
Buông câu là một loại hình vận động vừa rèn luyện sức khỏe vừa rèn luyện tính cách, trong đám người trẻ tuổi đó, ngoài Ngụy Nhất ra, còn ai có thể yên lặng, kiên nhẫn như vậy được?
Vậy là bọn họ rủ nhau tụ tập lại một chỗ nô đùa ầm ĩ.
Nguyệt Nguyệt ngồi bên đầm, cởi hết giày, tất, thả hai chân xuống nước . Làn nước lạnh ngắt khiến cô nổi hết cả da gà nhưng vẫn hét lớn: "Dễ chịu quá, dễ chịu quá! Mọi người mau lại đây rửa chân này!".
Sáu người còn lại ai cũng đặt cược rằng Ngụy Nhất sẽ thắng, thấy Ngụy Thất đã câu được một con cá, nắm chắc phần thắng trong tay, không còn cảm thấy lo lắng gì nữa, ai nấy đều cởi bỏ giày, tất vứt trên bờ, thò chân xuống nước khua khoắng loạn xạ.
Trâu Tướng Quân trừng mắt lên, lạnh lùng quát: "Làm lũ cá của tôi hoảng sợ bỏ chạy hết rồi đây này!" .
Vĩ cười hì hì, nói "Nhất Nhất còn chẳng nói gì, cậu cũng sợ à?".
"Hừ", Trâu Tướng Quân khẽ hừ một tiếng, sa sầm nét mặt, không nói thêm câu nào nữa.
Thực ra, Nguyệt Nguyệt cũng là một cô gái có nhan sắc trong mắt Trâu Tướng Quân, khi cô ấy đứng cạnh Ngụy Nhất, lại chẳng khác nào đem mây trắng so sánh với bùn lầy.
Nguyệt Nguyệt ngồi tựa vào Vĩ, đưa mắt nhìn sóng nước, cảm thấy có chút gì đó mơ màng, bỗng ỏn ẻn hỏi một câu ướt át tới nỗi khiến người và thần đều cảm thấy phẫn nộ nhưng lại khiến không biết bao nhiêu chàng trai cô gái khom lưng cúi mình: "Vĩ, nếu em và mẹ anh cùng bị rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?".
Đây là câu hỏi mà Vĩ thích trả lời nhất, anh không cần suy nghĩ, lớn tiếng trả lời một cách dứt khoát: "Đương nhiên là em rồi!".
Nguyệt Nguyệt cố gắng kiềm chết để sự vui sướng không bộc lộ quá rõ, lên giọng giáo huấn anh " Phải cứu bề trên trước chứ!".
Vốn là những câu nói đùa tinh nghịch của con gái, người bên cạnh không nên góp lời. Nhưng An Dương quả thực không thể kìm nén được, buột miệng thốt lên một câu: "Hồi còn trẻ, mẹ cậu ấy là thành viên chủ lực trong đội bơi lội quốc gia đấy!".
Nguyệt Nguyệt đuổi đánh Vĩ, Vĩ lại đuổi theo An Dương, nét mặt Trâu Tướng Quân lại sa sầm thêm một chút .
Như Như cũng đang nghĩ tới những câu hỏi ướt át kiểu như vậy, cô dùng cùi chỏ hích hích vào cô bạn Đình Đình đang giữ vẻ mặt đầy mơ tưởng, nhưng không có dững khí để mặt mình bên cạnh một người mẹ vĩ đại, vậy là cô liền đổi trắng thay đen, tự thay đổi chủ đề: "Nếu tớ bị rơi xuống nước, cậu có nhảy xuống cứu tớ không?".
Đình Đình liếc nhìn cơ thể đẫy đà của Như Như, thành thật nói: "Tớ đang nghĩ, nếu tớ bị rơi xuống nước, sẽ bảo Ngụy Nhất đẩy cậu xuống làm phao cứu sinh cho tớ ...Áaaa, đừng đánh nữa, đừng đánh tớ! Không phải là tớ bảo cậu béo đâu! Người ta nói bất cứ cô gái béo nào cũng đều là những thiên thần vì kiếp trước đã trót uống nhầm thuốc giảm béo đấy thôi! Áaaa, thật sự không phải tớ nói cậu béo đâu! Người ta nói năm thứ nhất không giảm béo, sang năm thứ hai sẽ ân hân...".
Sau đó, Đình Đình và Như Như lại cùng tham gia vào trò đuổi bắt, đánh đấm, quang cảnh xung quanh trở nên náo loạn, tiếng hò hét cười nói vang dội, vọng tới trở nên náo loạn, tiếng hò hét cười nói vang dội, vọng tới tận mây xanh, làm kinh động cả mấy chú chim đang nghỉ ngơi yên lành trên cành cây, khiến chúng hoảng sợ vỗ cánh bay xa.
Trâu Tướng Quân cảm thấy buồn bực, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Chớp mắt một cái, thời hạn một tiếng đồng hồ đã sắp hết, Ngụy Nhất đã câu được hai con cá diếc.
Trâu Tướng Quân thấy mình đã cầm chắc phần thua, tự nhủ: Tài Nghệ lo liệu, sắp xếp tuyệt vời của cô bé ngốc nghếch kia đến mình còn yêu thích, huống hỗ là lũ cá. Tự an ủi bản thân như vậy, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn vài phần, lại nghĩ tới việc cô gái mà ngay cả lũ cá cũng yêu thích kia sẽ trở thành vợ mình, khuôn mặt lại ánh lên vẻ tự hào.
Ban đầu, Trâu Tướng Quân không chịu xuống nước, anh cảm thấy không đáng phải học theo Ngụy Nhất. Lúc này, tâm thái đã ổn định hơn, liền chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cô. Thấy Ngụy Nhất chốc chốc lại thu dây câu về, kiểm tra xem mồi và lưỡi câu còn không, có được thả xuống một cách ngay ngắn không, trong lòng anh thầm suy nghĩ, hóa ra mấu chốt của việc anh không câu đươc cá chính là chỗ này. Vậy là anh tỏ vẻ rất thản nhiên, thu dây câu về, cũng bắt chước những thao tác của cô, làm ra vẻ vặn vẹo điều chỉnh một hồi nắm cỏ ướt rượt gắn trên lưỡi câu.
Sau đó lại sải rộng cánh tay, hất mạnh một cái, tung lưỡi câu ra giữa lòng đầm, nhưng lại không có được vận may như lúc ban đầu .Dùng sức quá mạnh, bị gió cuốn đi, lại có tác dụng ngược lại, cả lưỡi câu lẫn dây câu đều bị gió cuốn vướng vào đám cỏ chỗ nước cạn bên cạnh đó . Trâu Tướng Quân gắng sức kéo thật mạnh, trong lúc vừa lôi vừa kéo đó, lưỡi câu lại càng gắn chặt hơn vào đám cỏ rậm rạp kia. Trâu Tướng Quân cuống đến nỗi mồ hôi túa ra nhễ nhại, bản tính nóng nảy lại trỗi dậy, vứt béng cần câu xuống đất, hai tay túm lấy dây câu, ra sức kéo thật mạnh .
Ai nấy đều cười nghiêng ngả, Ngụy Nhất cũng bật cười nhìn con người thô lỗ đó, khuyên nhủ: "Nhẹ tay một chút, đừng làm đứt dây câu đấy!".
Vĩ cùng đám người còn lại chạy tới, vừa cười vừa khuyên nhủ: "Đúng là trứng chọi đá, chịu thua là xong thôi!".
Trâu Tướng Quân bị đám bạn phản bội, ăn cây táo rào cây sung, xum xoe khích bác hai bên, nhưng anh không hề cảm thấy buồn chán, cũng chẳng thèm nói lại lời nào, vắt óc giằng co với mớ dây cước mỏng mang cắt không đứt, gỡ không ra này, không nỡ bỏ đi.
Chính vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng đại cục đã được định đoạt, dưới sự vặn vẹo điều chỉnh không ngừng của Trâu Tướng Quân, sợi dây cước cứ dần dần được lôi lên khỏi đám cỏ. Cùng với việc sợi dây dần dần được thu ngắn lại, một chiếc lưới rách móc vào đầu lưỡi câu, nổi lên trên mặt nước.
Mọi người không ngớt cười nhạo, nói Trâu Tướng Quân không uổng công, dù sao cũng còn câu được chiếc lưới rách. Nhưng khi chiếc lưới rách được kéo lại gần, tất cả đều trợn mắt há miệng ngạc nhiên -- trong chiếc lưới rách đó lại đựng đầy các loại cá trắng toát! Ước chùng cũng phải đến gần chục cân, đủ các chủng loại, to có, nhỏ cũng có, lũ cá to hầu như đã chết cả rồi, trợn mắt phơi cái bụng trắng ởn, tình trạng thật bi thương! Cũng có vài con cá nhỏ và tôm còn sống sót, chúng đều đói tới nỗi sống dở chết dở, không còn sức lực mà quẫy đạp nữa, khi bị kéo lên đám cỏ trên bờ, thi thoảng mới có thể quẫy mình lên một cái.
Bầu không khí trở nên yên lặng hồi lâu, mọi người không ai kịp phản ứng, đều tròn xoe mắt nhìn lũ cá mà Trâu Tướng Quân câu được, cảm thấy như đang trong một giấc mơ.
Trâu Tướng Quân quả là người mặt dày không biết xấu hổ, như kiểu tấm lưới này đã được giấu ở đó từ trước nên anh sớm đã biết được kết cục này, chẳng hò reo khi thắng lợi, cũng không quá tự ti coi nhẹ bản thân, anh thu cần câu lại với khuôn mặt điềm tĩnh, tự tin.
Với sắc mặt không hề thay đổi, Trâu Tướng Quân dùng hai ngón tay, nhón lấy đuôi ba chú cá còn sống, bỏ vào trong xô nước của mình, nhún vai nói với Ngụy Nhất: "Ba so với hai, thắng sát nút nhé".
Mọi người đồng lọt phản ứng, cùng bàn bạc rằng đó có thể là do một bác nông dân nào đó khi quăng lưới đánh cá đã bỏ quên. Tất cả đều thấy chiến thắng của Trâu Tướng Quân chẳng vẻ vang gì, nhưng cũng không thể phản bác lại, bởi cả lưới lẫn cá, đích thực đều do anh "câu" được.
Hành quân về doanh trại, Trâu Tướng Quân sải từng bước dài ở phía trước, theo sau anh là một đám người cúi đầu ủ rũ sau thất bại nặng nề vì thua cược. Không còn sự ồn ào, vui vẻ như lúc bạn đầu nữa.
Bắt đầu làm cơm.
Ngoài mấy con cá kỳ lạ mà Trâu Tướng Quân "câu" không ai buồn đoái hoài ra thì hai con cá tươi mà Ngụy Nhất câu được lại khiến mọi người rất thích thú. Ai nấy đều hò hét đòi ăn cá.
Ngụy Nhất sáng dạ khéo tay, bỏ hai con cá đó vào nước, mổ cá rồi rửa sạch, một con đem nướng còn con kia đem nấu canh. Vốn dĩ, không ai tin tưởng vào tài nghệ nấu bếp của nhị tiểu thư họ Ngụy, ai nấy đều thầm nghi ngờ, đùn đẩy, thăm dò một hồi. Người đầu tiên rộng lượng nếm thử trước đương nhiên là Trâu Tướng Quân.
Mọi người nhìn đích thân Trâu Tướng Quân thử "độc" trước, bèn thấy yên tâm, lần lượt nếm thử. Vừa thử một miếng, đều không ngớt khen ngợi. Đầm nước trong lại không ô nhiễm đã nuôi dưỡng những chú cá tươi ngon, những con cá ăn đầy thức ăn công nghiệp trong thành phố còn kém xa. Lúc này, mặc dù đồ nấu bếp không đầy đủ, trong không gian thiên nhiên hoang dã, chỉ cần vài hạt muối, thịt cá cũng trở nên ngon ngọt vô cùng. Cá nướng rất ngon, không ngờ món canh cá diếc thường ngày mọi người đều không thích, nhưng qua bàn tay của cô, nó cũng trở nên rất hấp dẫn, món canh có màu trắng như sữa, hương thơm nức mũi, lại chẳng còn chút vị tanh nào.
Chỉ phiền rằng tăng ni thì nhiều mà cháo lại quá ít, một bàn ăn tuyệt mỹ mà lại chỉ có hai con cá nhỏ thì thật quá đắt hàng.
Hai chú cá nhỏ đáng thương không thể chống đỡ nổi đám đông tám người đang phụng miệng nhau ngon lành, chẳng mấy chốc chỉ còn sót lại những chiếc xương. Vậy là mọi người lại yêu cầu Ngụy Nhất làm món khác, mỗi món Ngụy Nhất nấu xong, đều bị đám "cáo" đó tranh giành hết cả. Cô lại không nếm một miếng nào, chỉ mỉm cười phục vụ từng người, vô cùng chu đáo. Quanh chỗ họ dựng trại đầy những khóm trúc xanh, Ngụy Nhất còn dẫn theo hai anh chàng, chặt về mấy thân trúc xấu xí ngoằn ngoèo, chọn ra một đoạn to và chắc chắn nhất, cắt thành vài khúc, cho gạo và nước vào trong, dùng lá chuối cuốn bùn đất bịt hai đầu lại, thả vào trong đống lửa. Mọi người hỏi cô làm gì vậy, câu trả lời là, nấu cơm. Đám người ngồi đó đều là người phương Bắc hoặc lớn lên ở nước ngoài, đều không có hứng thú với cơm trắng, ai cũng tỏ vẻ không muốn ăn. Ngụy Nhất chỉ cười và không nói gì.
Chỉ riêng Trâu Tướng Quân là vô cùng hứng khởi với tất cả mọi việc của cô vợ tương lai.
Không lâu sau, Ngụy Nhất lôi những ống trúc vùi trong đống lửa đó ra, mở nắp, trong chốc lát, mùi cơm trắng thơm lừng khắp nơi. Dùng thìa khoét một miếng đưa lên miệng thử, quả nhiên không giống như loại cơm trắng ăn thường ngày, mỗi hạt cơm đều thấm đẫm vị dẻo ngọt, thêm vào đó mùi trúc thơm nức mũi và cả vị thơm ngọt của bùn đất đọng lại nơi cổ họng, đó là đặc trưng của món cơm lam, quả thực vô cùng tuyệt diệu.
Mỗi món ăn Ngụy Nhất làm ra, hầu như đều bị mọi người quét sạch .
Mấy chàng trai đều nhìn Ngụy Nhất bằng con mắt khác, ai nấy thi nhau tán thưởng sự đảm đang tháo vát của cô, họ nói rằng lấy vợ phải lấy người như vậy. Trước những lời khen, Ngụy Nhất cũng không biết phải nói thế nào, chỉ lặng lẽ chăm lo tới những món ăn khác, lặng lẽ đút thêm củi vào trong đống lửa. Thấy người trong mộng của mình được tán thưởng, Trâu Tướng Quân có cảm giác giống như bản thân mình đang được ca tụng vậy, trong lòng vô cùng ngọt ngào, ánh mắt nhìn Ngụy Nhất tràn ngập yêu thương.
Thức ăn tuyệt vời sao lại không kết hợp với rượu ngon chứ ? Vĩ mở chai Ngũ Lương ra, lần lượt rót cho từng chàng trai trong đoàn. Loại rượu mạnh hảo hạng quả nhiên tỏa mùi thơm lừng, chỉ e rằng các vị đão sĩ sống ẩn dật như tiên ông trong rừng, khi ngửi thấy mùi thơm cũng tìm đến. Bọn họ trong bối cảnh thế này, nếu không uống rựou, quả là quá lãng phí. Vậy là Vĩ liễn giơ chai rượu trong tay lên: "Các cô gai, có ai uống chút rượu không?"
Nguyệt Nguyệt chớp chớp mắt, dường như nghĩ tới chuyện sau khi uống rượu say rồi sẽ nói linh tinh nên ngại ngùng không dám nói có. Ngoài chị cả Nguyệt Nguyệt, Như Như được coi là cô gái hào phóng nhất, cô vừa cười vừa than thở: "Rượu thì đúng là rượu ngon, chỉ tiếc là bọn em không quen uống rượu trắng! Nếu có loại rượu khác thì tốt quá!".
Trâu Tướng Quân ngẩng đầu lên nói: "Có bia đấy!".
Ba cô gái nhảy dựng lên: "Ở đâu?".
Trâu Tướng Quân liền tới tìm trong ba lô mà Hoa Dung mang theo, quả nhiên lôi ra được bảy tám lon bia.
Hoa Dung chẳng buồn tức giận Trâu Tướng Quân nữa, chỉ coi như không biết gì cả.
Vậy là lại thêm một trận tiệc tùng nhộn nhịp, chè chén say sưa.
Ánh trăng sáng vằng vặc qua các kẽ lá chiếu rọi xuống như bàn cờ, như chốn thần tiên sương mờ nước cạn. Thịt ngon ngập răng, rượu thơm ướt lưỡi. Rượu ngon bạn hiền, nửa say nửa tỉnh. Chỉ e rằng thần tiên cũng chỉ là cảnh tượng vui vẻ thoải mái như vậy. Khi uống tới bảy, tám phần say, Hoa Dung đã tức cảnh bắt đầu ngâm thơ viết phú, câu trước chẳng ăn nhập gì với câu sau, đông tây hỗn loạn. Có thể pha trò cười, bản thân anh cũng cảm thấy mãn nguyện.
Đôi mắt Hoa Dung đỏ hoe, anh ngâm nga:
"Chuyện chốn hồng trần không nên quay đầu nhìn lại,
Sách vở gửi vào trong gió mây,
Trăng thanh chỉ lo tự thương mình,
Gióng mát nhắm rượu càng thêm sầu
Canh ba đã qua khó chợp mắt,
Gió làm lạnh cóng đôi tay của mỹ nhân,
Qua song cửa đếm bao lần thương nhớ,
Nhớ về thời tuổi trẻ học rộng tài cao.
Cặp mắt sáng trong gương còn chưa cũ,
Hỏi quân vương sao đã đi rồi?
Lời nói ngọt dịu hôm qua vẫn còn vang vọng,
Ngày mai ai sẽ là người chải mái tóc bạc cho ta?"
Hoa Dung ngâm xong, tự cho rằng đó là một kiệt tác, Anh cứ lớn tiếng đòi Vĩ phải giúp mình chép lại để lưu truyền cho đời sau. Sau đó lại chơi trò tửu lệnh một hồi, bị hai cô gái Đình Đình và Như Như trêu chọc tới nỗi không thể chống cự được nữa.
Đối với những chuyện học đòi làm sang như vậy, Trâu Tướng Quân không lấy làm lạ, đám người lớn tuổi đó đều thích thể hiện tài hoa văn nghệ trên bàn tiệc khiến những người nhỏ tuổi mặc dù không quá chán ghét nhưng cũng phải gắng gượng để theo. Ba cô gái trẻ cùng phòng ký túc lại càng không có hứng thú, đã gật gà gật gù buồn ngủ hết cả.
Vĩ không muốn để Nguyệt Nguyệt ngủ thiếp đi như vậy, vỗ tay nói lớn: "Mọi người hãy hát lên nào!".
Lời đề nghị vừa ướt át lại nịnh bợ đó không ngờ lại nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của mọi người, ngoài Hoa Dung và Đình Đình ra, ai cũng hào hứng bỏ qua trò chơi tửu lệnh buồn chán.
Mỗi người chọn một bài, người chọn hát phần đầu, phần phụ họa sẽ do mọi người đảm nhận.
Mấy cô gái nhao nhao đòi Trâu Tướng Quân làm người lình xướng, Ngụy Nhất phụ họa theo sau.
Trâu Tướng Quân ngồi ngây ra, luôn miệng nói: "Không biết". Dù thế nào anh cũng không chịu hát. Ba cô gái cùng phòng ký túc bắt đầu tìm cách kích bác, thuyết phục. Chỉ có anh chàng bạn thân của Trâu Tướng Quân mới biết, anh chàng này chưa bao giờ hát trước mặt mọi người, mỗi lần đi karaoke, ai cũng tranh giành micro để hát rất vui vẻ, còn anh chỉ ngồi im một chỗ uống rượu.
Trâu Tướng Quân sa sầm nét mặt, một mực từ chối, ba cô gái trong ký túc xá thì vẫn nhiệt tình khích lệ. Cuối cùng, Ngụy Nhất mới mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Trâu Tướng Quân, anh hát đi, em cũng muốn nghe".
Trâu Tướng Quân nhìn cô một cái, bấy giờ mới mạnh dạn đồng ý.
Trâu Tướng Quân không thuộc bài hát tiếng Hoa vì thết anh chọn một bài hát Pháp. Còn chưa cất giọng hát mà mặt mũi đã đỏ lựng cả lên, vừa hắng giọng "ừm" một tiếng, mọi người ai nấy đều run rẩy. Anh lúng túng quay một vòng, lại có thể tự tìm lại nhịp điệu. Hát xong phần mở đầu, đáng lẽ là tới phần mọi người cùng hợp giọng vào đoạn điệp khúc, nhưng không ai có thể hòa nhịp cùng anh được.
Mọi người bị bài hát vốn rất quen thuộc nhưng lại trở nên lạ lẫm bởi nhịp điệu đa dạng đó làm cho vô cùng ngỡ ngàng, mãi lâu sau vẫn không tìm được lời nào để an ủi anh.
Chỉ có Ngụy Nhất là nói với anh bằng một vẻ mặt chân thành: "Hát cũng được đấy chứ."
Sau đó, lần lượt từng người cất giọng hát, ngoài chất giọng thanh thoát khá đúng nhịp của Ngụy Nhất ra, các "ca sĩ" khác đều tự cảm thấy phần biểu diễn của mình thật tuyệt vời, nhưng người bên cạnh lại nghe mà cảm thấy ngột ngạt.
Mọi người đều đồng loạt nói là do vấn đề trang thiết bị, không có nhạc cụ hòa tấu, rõ ràng giống như gánh hát rong.
Trâu Tướng Quân lạnh lùng nói: "Nhạc cụ có mang theo, trong ba lô đó".
Hoa Dung lảo đà lảo đảo, tự nguyện đứng lên lục tìm trong ba lô của mình, xem có loại nhạc cụ nào đại loại như chiếc ghi ta hay đàn piano không. Trâu Tướng Quân tinh xảo, vung vẩy trong tay: "Cái này do tớ mang theo, đồ đạc phải chia đều cho mọi người mang vác thì mới công bằng".
Khuôn mặt điển trai môi hồng răng trắng của Hoa Dung tức tới đỏ phừng phừng.
Lúc bấy giờ, Trâu Tướng Quân liếc nhìn Ngụy nhất một cái, cô đang khẽ mỉm cười, sóng mắt long lanh, mái tóc dài óng mượt, khuôn mặt được ngọn lửa sưởi ấm tới độ đỏ hồng, vô cùng xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.