Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử
Chương 8: Xúc cảm mạnh mẽ của Tô Thích
Tào Đình
29/05/2013
Mùa xuân đến rồi, vạn vật lại xanh tươi.
Thành phố B ở phương Bắc của Trung Quốc, sự nóng lạnh thất thường của thời tiết giao mùa đông - xuân vốn khiến người ta không dễ cảm nhận được bước đi của nàng Xuân. Nhưng năm nay, Ngụy Nhất lại cảm nhận rõ ràng được điều đó, có lẽ bởi bên cô đã có Tô Thích.
Tô Thích mỉm cười như mây mù tan biến, hoa tươi khoe sắc, vậy là Ngụy Nhất đã sớm có cả bầu trời xuân.
Có thể nói Ngụy Nhất là khắc tinh với xe đạp, tới tận bây giờ mà vẫn chưa biết đi. Nhưng Tô Thích lại có thể, hơn nữa còn đi xe một cách điệu nghệ. Tô Thích cũng từng nhẫn nại hướng dẫn cho cô vài ngày, kết quả là cánh tay và bắp chân Ngụy Nhất đầy những nốt bầm tím do bị ngã. Tô Thích vừa giúp cô xoa xoa bắp chân vừa ngước mắt lên nhìn, nói đừng học nữa, sau này anh sẽ đèo em.
Những ngày sau đó, trong khuôn viên trường Đại học S thường thấy cảnh Tô Thích đi xe đạp đèo Ngụy Nhất nhỏ nhắn dễ thương. Ngụy Nhất ngồi sau xe Tô Thích, mỗi khi Tô Thích nói lớn “ôm eo anh đi” thì Ngụy Nhất lại ngượng ngùng vòng tay ôm lấy anh.
Cơn gió thổi bên tai Ngụy Nhất không chỉ mang theo hương thơm của cỏ cây mà còn hòa quyện cả mùi đàn ông đặc biệt chỉ có riêng ở Tô Thích nữa. Ngụy Nhất vốn nhút nhát, Tô Thích chỉ cần đạp nhanh một chút là cô lại hoảng sợ, hét thất thanh rồi nép đầu vào lưng anh.
Khi đó Tô Thích cứ ngỡ mình đang ở độ tuổi thiêu niên ngưỡng mộ tình yêu. Anh đèo cô bạn gái bé nhỏ đang độ tuổi thanh xuân phơi phới, gào thét dưới ánh mặt trời, hò hét trong đất trời mùa xuân.
Thường ngày, công việc của Tô Thích rất bận nhưng anh luôn tranh thủ thời gian đến tìm Ngụy Nhất. Hoặc chơi bóng, hoặc ép Ngụy Nhất chạy bộ rèn luyện sức khỏe, sau đó cùng nhau ăn cơm, cuối tuần lại lái xe đi khắp nơi tìm chỗ ăn ngon hay chỗ chơi thú vị, vừa thoải mái lại không lo sợ, không bao giò xuất hiện những tình huống bối rối như khó khăn trong quay vòng vốn. Vừa có vẻ lãng mạn của tình yêu sinh viên lại có sự hưởng thụ về vật chất cao hơn so với các bạn học bình thường khác.
Việc có thể thi thoảng tạm xa rời nhà ăn trong trường Đại học S khiến Ngụy Nhất vô cùng sung sướng, nhưng ngoài niềm vui ra lại có chút ái ngại, lo lắng bản thân mình từ nay sẽ không ngừng sa đọa trong hố sâu hủ bại của chủ nghĩa tư bản... Nhìn ba cô bạn cùng phòng bị cái nhà ăn luôn biến đổi không ngừng đó hành hạ tới nỗi gầy yếu vàng vọt, còn bản thân mình lại được nuôi dưỡng chu đáo, béo trắng lên thấy rõ, vậy là trong sự ái ngại còn có thêm vài phần áy náy nữa.
Nhưng cuộc sống an nhàn luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái, hơn nữa, khả năng thích ứng của loài người cũng vô cùng thần kỳ, kể cả có sa đọa đến mấy trong một hố sâu hơn nữa rồi cũng sẽ trở nên quen thuộc và thản nhiên đón nhận nó. Điều khiến Ngụy Nhất bất ngờ lại chính là, bản thân mình đã trở thành một cô bé Lọ Lem thời hiện đại, trải qua câu chuyện mà đáng ra sẽ bị người và thần đều phẫn nộ và bị mắng chửi cho mất mặt, nhưng lại không bị người đời đố kị hay ganh ghét, ngay cả ba cô bạn cùng phòng cũng chỉ rầu rĩ thốt lên vài câu như “thiên thần đã giáng xuống phàm trần rồi”, sau đó thì nhanh chóng cảm thấy thanh thản, cứ mở miệng lại thốt ra câu “ông chồng Tô Thích của cậu”.
Ngụy Nhất là một cô gái cẩn thận, dù danh xưng đó luôn khiến Ngụy Nhất cảm thấy vui sướng và vinh dự, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, cô vẫn không dám tự nhận mình là bạn gái Tô Thích. Trong tâm trí của Ngụy Nhất, khuôn mẫu của tình yêu dù có thay đổi như thế nào cũng không nằm ngoài quy luật về bản chất và mục đích của nó. Còn về việc để có một tình yêu hao tâm tổn trí, thấp thỏm lo âu như thế nào thì Đại Hàn dân quốc có quyền được phát biểu trước nhất, ngày nào họ chẳng hướng dẫn chúng ta cách theo đuổi tình yêu đến cùng trên kênh truyền hình Hồ Nam, họ lo sợ thanh thiêu niên trong nước còn ấu trĩ, hiểu biết ít, trên con đường đi tìm tình yêu sẽ bước vào đường vòng, ngã rẽ.
Dưới sự hun đúc của các cô gái môi trầm của Hàn Quốc, chúng ta đã học được rất nhiều kiến thức ngoài sách vở. Ví dụ như, những cô gái quá thông minh, xinh đẹp nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp; Các cô ngốc nghếch với câu cửa miệng là “không được, không được” thì lại nhận được sự coi trọng của nhân vật nam chính; Một cặp tình nhân, nếu muốn nên vợ nên chồng, đầu tiên, nhân vật nữ chính không hề có chút rung động hay mong nhớ gì, ngây thơ đến mức khiến người ta xem mà phát ngán, rồi lại phải trải qua sự giày vò, hành hạ vô tình của bà mẹ kế độc ác, sau đó ở tập thứ hai trăm, khi tình yêu ở khúc quanh co uốn lượn, đang độ đơm hoa kết trái thì hai nhân vật chính phải gieo mình từ trên cầu cao, đường sắt.., Trải qua không biết bao nhiêu lần giật mình quay đầu lại, người đó đã được rèn luyện tâm trí rất nhiều khi phải đối diện với bước đường cùng, đúng vào lúc khán giả bực bội giơ cao chiếc điều khiển lên định chuyển sang kênh khác thì hai nhân vật chính lại quỳ xuống dưới mưa, ôm hôn thắm thiết trong tiếng sấm chớp đầy trời.
Tâm trí đau khổ, cơ thể rã rời, đường đời trắc trở như thế mới được coi là sở hữu một tình yêu cảm động, đáng ngợi ca.
So sánh một chút, tình yêu của cô và Tô Thích không hề có những sợi tơ hồng vấn vít, cùng chẳng phải trải qua hoàn cảnh hà khắc, điều này khiến Ngụy Nhất rất nản lòng.
Tô Thích thậm chí chưa hề thố lộ rõ ràng tình ý của mình với Ngụy Nhất. Mỗi khi bên nhau, nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay, lúc tạm biệt thì chúc nhau ngủ ngon, giống như bạn bè, lại càng giống anh trai. Ngụy Nhất đem những tình tiết trong phim truyền hình so sánh với những gì mà cô đã trải qua, cô không hề có cảm giác an toàn đối với phong độ quân tử một cách tự nhiên của Tô Thích. Ngụy Nhất thường nghĩ, nếu như ngay cả những cơ hội thông thường như bốn mắt nhìn nhau, tình ý dạt dào còn rất ít thì chắc sẽ phải vô vọng về khoảnh khắc ôm hôn thắm thiết của các đôi yêu nhau mà thôi.
Chỉ đành trong lúc đêm khuya thanh vắng, âm thầm lặng lẽ, thản nhiên khát vọng về nụ hôn của Tô Thích, tưởng tượng cảnh Tô Thích thổ lộ tình cảm. Nghĩ tới khi đỏ mặt tía tai, cô cảm thấy bản thân mình thật hạ lưu bỉ ổi. Lại nghĩ tới Trâu Tướng Quân cùng với nụ hôn đầy ngang ngược, cách thức xử lý sự việc thật cường bạo của anh ta, nghĩ tới mức nghiến răng nghiến lợi - cái tên lưu manh đó! Ngụy Nhất cũng đã hứa rằng cả đời cũng không nói cho bất kỳ ai biết kể cả bị bầm gan tím ruột về sự xâm hại của anh ta đối với cô sau khi uống rượu say ở khu giải trí ấy.
Cũng may, Trâu Tướng Quân đã tìm đến người phụ nữ khác để giải tỏa, sau khi tỉnh táo lại, hầu như chẳng nhớ gì tới người con gái như cô nữa. Chi là một sự việc nhỏ bé có chút xáo trộn nhưng lại không hề nguy hiểm, một người luôn tự phụ như anh ta sao có thể bận tâm nhiều cơ chứ.
Sau khi từ Chí Tôn trở về, Ngụy Nhất không gặp lại Trâu Tướng Quân nữa. Cô rất ít khi về nhà, khi thì ở lì trong trường, khi lại cùng Tô Thích tận hưởng thế giới của riêng hai người. Chỉ cần lơ đễnh một chút, tuyệt đối sẽ không chạm mặt. Cô và Trâu Tướng Quân vốn là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, ngoài việc anh ta là anh rể tương lai ra, cô không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào khác với anh ta cả.
Kỳ thi tiếng Anh cấp bốn bắt đầu ghi danh.
Con gái thường hay học lệch, Ngụy Nhất lại nằm trong nhóm dẫn đầu của đám học lệch trong nhiều năm qua. Những môn học khác, kết quả học tập của cô rất tốt, ngoại trừ môn tiếng Anh.
Trong suốt mười năm học tập gian khổ của Ngụy Nhất, môn tiếng Anh cô luôn xếp ở vị trí cuối lớp. Xét về tính chất ổn định thì chưa bao giờ khiến người ta phải thất vọng. Với trình độ của Ngụy Nhất, muốn qua được kỳ thi tiếng Anh cấp bốn, chẳng khác nào một câu chuyện viển vông. Điều Khiến người ta yên vui thanh thản nhất chính là, tôn chỉ của cô sinh viên Ngụy Nhất là cần cù bù thông minh và quyết tâm thực hiện tới cùng. Giờ đây, khi còn một thời gian khá dài nữa mới tới kỳ thi tiếng Anh cấp bốn, lại chẳng có môn học nào cần ôn tập, có thể coi là thời điểm tập hợp đủ các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa, cô quyết tâm, hăng hái, gửi gắm hết hy vọng vào kỳ thi có tính chất khốc liệt này, chiến đấu một sống một còn với chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn ấy. Nếu được ngôi sao may mắn chiếu rọi thì còn có thể sống sót mà qua được.
Vậy là, khi đi ghi danh, Ngụy Nhất lại là người tiên phong, bừng bừng nhiệt huyết, vô cùng tích cực.
Sau khi Ngụy Nhất đã trở nên thân quen với Tô Thích, bản tính hay làm nũng đã được bộc lộ. Ngụy Nhất chu đôi môi nhỏ xinh lên, than vãn với Tô Thích, nói rằng ba cô bạn cùng phòng hay ăn quà vặt, âm thanh phát ra lại quá ầm ĩ; ghế ngồi trong thư viện hay giảng đường quá lạnh; đường về nhà xa vời vợi, trời lại nhanh tối... nếu lần này không thi được chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn nhất định là do môi trường học tập không thuận lợi.
Tô Thích mỉm cười, nói một cách thần bí: “Cô bé, để anh đưa em tới một nơi”.
Vậy là Ngụy Nhất dắt xe đạp ra để Tô Thích đèo đi. Rất gần, ở ngay gần trường học, hai người đứng trước cổng của một khu chung cư.
Ngụy Nhất hỏi chúng ta đi đâu vậy. Tô Thích chỉ mỉm cười, không trả lời, nắm tay cô cùng đi vào bên trong.
Khu chung cư Xuân Thành, tòa nhà c, 26 - 1. Vị trí không được coi là đắc địa nhưng khung cảnh đẹp, không khí thoáng đãng, cây cối xanh tươi, hệ thống an ninh đảm bảo.
Tô Thích rút chìa khóa ra mở cửa, căn hộ không rộng, có ba phòng kèm thêm một phòng đọc sách. Căn hộ quay lưng về hướng Nam, mặt tiền hướng về khuôn viên khu chung cư, tràn ngập ánh sáng, cũng rất yên tĩnh. Điều quan trọng là rất gần trường học của Ngụy Nhất. Tô Thích dẫn Ngụy Nhất đi tham quan lần lượt từng phòng, tới phòng nào cũng mỉm cười hỏi, có thích không.
Ngụy Nhất đút hai tay vào túi áo: “Đây có được coi là cung vàng cất giấu mỹ nhân không?”.
Tô Thích bật cười ha hả, hỏi: “Vậy em có cho phép anh cất giấu không?”.
Ngụy Nhất vừa thốt ra câu hỏi đó liền cảm thấy bản thân mình quá buông thả, đường đột xúc phạm thiên thần. Thực ra cô đã bị nhiễm cách ăn nói bạo gan của ba cô bạn cùng phòng. Đang trong lúc vô cùng ân hận, không ngờ Tô Thích lại thừa cơ hùa theo. Da mặt Ngụy Nhất vẫn chưa đủ độ dày, cô ngại ngùng quay mặt đi.
“Sau này em đến đây ôn bài nhé!”, Tô Thích nói.
“Căn hộ của ai vậy?” Ngụy Nhất rất thích cách trang hoàng và môi trường ở đây, cứ đưa tay vuốt ve đồ đạc mãi.
“Của anh.”
“Ổ! Em biết rồi!”, Ngụy Nhất lắc lư mái đầu, nheo mắt nhíu mày một hồi, làm ra vẻ thông minh, “Từ lâu đã để ý tới nữ sinh của trường mình rồi? Ngay cả phòng ở cũng được chuẩn bị sẵn! Anh thành thật khai ra mau, có dùng kính viễn vọng nhìn trộm vào ký túc xá nữ không hả?”.
Tô Thích yêu chiều gõ gõ vào mũi cô: “Bậy bạ nào. Chiều qua mới làm thủ tục chuyến nhượng xong”.
Ngụy Nhất tròn xoe mắt nhìn anh, sáng sớm hôm qua cô vừa than vãn với anh rằng không có chỗ để học bài, buổi chiều anh đã mua ngay căn hộ đắt tiền này! Ngụy Nhất cảm động vạn phần: Dịp may ở cuộc đời này thật trùng hợp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi!
“Cô bé, có thích không?”, Tô Thích hỏi, nhìn sâu vào mắt cô, hoàn toàn trong sáng, không có chút cố ý nịnh bợ hay khoe khoang gì.
Ngụy Nhất cảm thấy một nỗi xúc động mạnh mẽ trào dâng trong lồng ngực, cô không kiềm chế được liền sà vào vòng tay anh. Cô lại cảm thấy xấu hổ vì sự bạo dạn của mình, vùi đầu mãi vào lớp áo anh, không chịu ngẩng lên, tham lam hít hà mùi đàn ông mát dịu nhẹ nhàng rất riêng của anh.
Tô Thích thấy cô cứ đứng yên như vậy hồi lâu liền vỗ vỗ vào đầu cô, “Sao thế?”.
“Em bỗng cảm thấy anh giống...”, Ngụy Nhất đang cố tìm từ ngữ để diễn đạt.
“Hả?”, Tô Thích động viên cô nói tiếp.
“Em cảm thấy anh rất giống Tôn Ngộ Không.” Khó khăn đến mấy cũng có thể giải quyết được, cái gì cũng có thể biến ra ngay được, thật đúng là một trang nam tử có tài biến hóa khôn lường.
Tô Thích bật cười thành tiếng, ôm chầm lấy Ngụy Nhất, vòng ôm thật chặt, rồi lại buông tay ra, khẽ khàng hỏi: “Nói như vậy, trông anh giống khỉ lắm sao?”.
“Là Tề Thiên Đại Thánh.”
Hai người đều bật cười, bầu không khí thật âm áp yêu thương.
“Sau này anh sẽ ở đây”, Tô Thích nói.
“Ờ. Á? Hả?” Ngụy Nhất vốn nghĩ căn hộ của anh ấy, anh ấy dọn đến ở là chuyện đương nhiên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy lăn tăn bởi cô cũng ở đây, điều này... điều này chẳng phải là sống thử như người ta vẫn kháo nhau sao?
Tô Thích thấy khuôn mặt nhỏ xinh đầy vẻ đăm chiêu, biết cô đã hiểu lầm, mỉm cười nói: “Đầu óc nhỏ bé lại nghĩ linh tinh cái gì thế! Anh sẽ không làm gì xâm hại tới em đâu!”.
Ngụy Nhất vốn dĩ rất tín tưởng Tô Thích, anh ấy nói không là nhất định sẽ không. Đúng lúc tâm trạng nhẹ nhõm thì trong lòng cô lại trào dâng một cảm giác hụt hẫng.
Tô Thích hỏi: “Không vui à?”.
Ngụy Nhất lắc lắc đầu, suy nghĩ trong lòng lại không thể nói ra được. Người ta là một chàng trai trưởng thành mà còn không có dự định đó, mình là phận gái, lại suốt ngày có những tư tưởng không lành mạnh. Nếu đế anh ấy biết được, thế chẳng phải là ép buộc anh ấy sao.
Vậy là cô lấy lại tinh thần, muốn khéo léo chuyển sang chủ đề khác, suy nghĩ một hồi, bèn hỏi: “Đúng rồi, thế nào gọi là khí chất tiểu công ¹, tâm lý tiểu thụ?”.
Tô Thích sững sờ: “Em học ở đâu ra vậy?”
Ngụy Nhất thấy thái độ của Tô Thích liền đoán rằng đó không phải là một câu nói tốt đẹp gì, âu sầu thiểu não, các ngón tay đan vào nhau, ngập ngừng:
“Các bạn ở trong phòng nói như vậy. Họ nói anh có khí chất của tiểu công, nhưng tâm lý lại của tiểu thụ.”
Tô Thích nín thinh hồi lâu, cuối cùng bật cười ha hả, vô cùng sảng khoái.
Lúc đó, Tô Thích đang đứng bên cửa sổ phòng đọc sách, hai tay khoanh trước ngực, cơn gió nhẹ nhàng ấm áp thổi bay tấm rèm cửa màu xanh da trời, ánh mặt trời mỏng như cánh chuồn chuồn xuyên qua lớp vải rèm, tỏa đều trên khuôn mặt với những đường nét thanh tú của anh. Nụ cười đó của Tô Thích trong sáng như mùa xuân, lại thêm vào chút màu sắc tinh nghịch, thật sinh động mà vô cùng cuốn hút. Ngụy Nhất cứ ngây người ra ngắm nhìn.
Tô Thích vui đủ rồi, không cười nữa, cố ý nghiêm mặt lại, nói: “Sau này đừng thảo luận với họ về những chuyện đó nữa, chẳng giống con gái chút nào!”.
Ngụy Nhất vô cùng xấu hổ, cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Vâng”.
Tô Thích nhìn điệu bộ ngây thơ ngốc nghếch của Ngụy Nhất, cảm giác thương yêu lại trào dâng, anh kéo cô lại bên mình, tay thì gõ nhẹ vào mũi cô ra vẻ trừng phạt, miệng lại hỏi một câu chẳng liên quan gì: “Đói chưa?”.
Tô Thích rất thích gõ vào mũi của Ngụy Nhất, anh thường làm những động tác đó một cách vô thức khi trong lòng cảm thấy yêu mến, thương xót hay bất mãn. Sống mũi của Ngụy Nhất không thẳng lắm, chóp mũi lại hênh hếch, phối hợp ngữ quan thanh tú trên khuôn mặt như một nét chấm phá. Ngụy Nhất lại không biết điều đó, chỉ thấy đường nét chiếc mũi của mình không đẹp, thường ngửa cổ lên trời than vãn, vô cùng tự ti. Thêm vào đó, hằng ngày lại bị ngón tay trỏ của Tô Thích gõ nhẹ vào, từ lâu cô đã không thích như thế, liền lùi lại phía sau một bước, xoa xoa lên chóp mũi hếch, chu môi lại nói: “Ôi, anh biến mũi em thành mũi tẹt mất rồi!”.
Tô Thích bật cười, lấy lại vẻ nhã nhặn lịch sự.
Ngụy Nhất chớp chớp mắt, nói: “Anh đã cho phép em đến ở một căn hộ đẹp như vậy, dù thế nào em cũng phải mời anh một bữa. Tiểu công, nể mặt tại hạ một chút đi”.
Tô Thích đưa tay ra, vờ ra vẻ muốn gõ vào mũi của Ngụy Nhất, cô bèn co giò bỏ chạy, nhưng người nhỏ chân ngắn, sao chạy trốn được một người cao lớn chân dài như Tô Thích chứ. Chỉ chạy được vài bước, cô đã bị tóm gọn, anh đưa cánh tay dài ra ôm Ngụy Nhất vào lòng.
Tô Thích cười hì hì, giơ tay phải lên, Ngụy Nhất ôm mặt né hết bên này đến bên khác, hai người cứ nô đùa như vậy, cũng không biết ai dừng lại trước, cũng chẳng rõ hình ảnh đã đứng lại như thế nào, dù sao thì kết cục cuối cùng cũng là hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách hai đôi môi rất gần.
Ngụy Nhất vừa cười sảng khoái, khuôn mặt vốn trắng ngần giờ lại được điểm thêm hai gò má ửng hổng đáng yêu, đứng trước mặt Tô Thích thở hổn hển. Thấy Tô Thích nhìn mình không chớp mắt, cô sững người lại, thầm nghĩ, cảnh tượng này thật giống trong các bộ phim truyền hình mà mình đã xem, mấy cô gái điên điên khùng khùng đó chẳng phải cũng được các anh chàng bắt lại rồi ôm gọn trong lòng như vậy, sau đó mở miệng ra cắn hay sao? Nghĩ đến đó, cô vừa xấu hổ vừa lo lắng, cúi đầu xuống.
Cặp đồng tử xinh đẹp của Ngụy Nhất sáng bừng mang theo chút yêu kiều tự nhiên và vẻ quyến rũ của tuổi trẻ. Thấy khuôn mặt của Tô Thích cứ lớn dần, cô cũng từ từ ghé sát mặt mình vào, vừa mừng vừa lo, lại mang theo sự chờ đợi mãnh liệt tâm trạng căng thẳng như có một chú thỏ đang ở trong lổng ngực cứ nhảy nhót loạn xạ, loạn xạ.
Ngụy Nhất nhắm mắt lại theo bản năng, đôi môi hổng mềm mại khẽ run rẩy.
Nhưng, đôi môi của Tô Thích cuối cùng lại không đặt lên đôi môi của Ngụy Nhất. Đúng lúc hai đôi môi gần chạm nhau, Tô Thích lại ôm chặt cơ thể nhỏ bé đang run rẩy kia vào lòng, khe khẽ lẩm bẩm bằng một giọng mũi đặc sệt:
“Cô bé còn nhỏ quá.”
Anh sợ mình không thể kiềm chế nổi, sẽ khiến cô cảm thấy đường đột.
Ngụy Nhất vừa cảm động vừa thất vọng.
Mọi khâu chuẩn bị cho một nụ hôn đã rất sẵn sàng, cuối cùng lại bị nhân vật nam chính từ chối bởi lý do tuổi tác, nhường nhịn né tránh, Ngụy Nhất rất bối rối. Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy, không ai động đậy trước. Trong không trung còn nghe thấy cả hơi thở dài để điều chế trạng thái tình cảm của Tô Thích.
Rất lâu sau, khi Tô Thích buông Ngụy Nhất ra, khuôn mặt anh đã lấy lại vẻ khiêm nhường, điềm đạm, dịu dàng như thường ngày. Tô Thích ân cần nói: “Đi thôi, cô bé, chúng ta đi ăn cơm”.
Ngụy Nhất đồng tình hưởng ứng.
Trước mỗi sự việc, Tô Thích đều xử lý một cách chu đáo đến nỗi khiến người ta không thể soi mói. Cho dù là mối quan hệ phức tạp như tơ vò thế nào, anh đều xử lý một cách chu đáo. Mỗi lần hẹn hò, ăn gì, chơi gì, anh đều trưng cầu ý kiến của đối phương, nếu Ngụy Nhất để anh quyết định, anh tuyệt đối sẽ sắp đặt một cách hết sức hợp lý: Khi mời ba cô bạn cùng phòng Ngụy Nhất đi ăn, trong thực đơn anh chọn đều có món khoái khẩu của từng người; Những món quà nhỏ tặng Ngụy Nhất, anh đều không khoe khoang cũng chẳng đột ngột; Lý do mời chị gái Ngụy Trích Tiên của Ngụy Nhất đi ăn cũng không hề quá khiên cưỡng. Làm việc luôn hướng tới sự hoàn mỹ và không bao giờ để lại tì vết. Nếu không phải là bới lông tìm vết, lôi ra những khuyết điểm của Tô Thích thì có thể coi anh ấy quá quân tử đối với Ngụy Nhất rồi, không hề vượt qua giới hạn khi tình yêu mãnh liệt.
Cũng giống như lúc này.
Ngụy Nhất thầm nhủ bằng khối óc vốn không được coi là thông minh của mình, nguyên nhân khiến anh lý trí như vậy, liệu có phải do tình cảm, liệu có phải anh ấy chưa thực sự yêu mình?
Bữa tối, họ dùng món ăn Tứ Xuyên. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Ngụy Nhất kiên quyết không uống nước trước. Lần này chiếc lưỡi không bị bỏng rát nên ăn uống cũng ngon thêm vài phần. Những chuyện phong nguyệt buồn bã trước đó đều bị tống ra khỏi tâm trí rồi.
Sau bữa ăn, Ngụy Nhất kiên quyết đòi trả tiền Tô Thích biết cô thực sự cảm động, cũng không ngăn cản. Khi thanh toán, anh khẽ mỉm cười, đứng bên cạnh cô, khuôn mặt rạng ngời nhìn cô chăm chú đếm từng tờ nhân dân tệ rồi đưa cho nhân viên thu ngân. Tiền là do cô có được khi tranh thủ làm thêm lúc rỗi rãi, vì vậy cô cũng rất yên tâm chi tiêu. Thêm vào đó, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên của nhân viên thu ngân khi “tận mắt chứng kiến cô gái giàu có bao một chàng trai khôi ngô tuấn tú” khiến cô càng thêm thỏa mãn với tính cách hư vinh nhỏ bé của mình.
Tô Thích đưa Ngụy Nhất về đến ký túc xá, nói câu tạm biệt và chúc ngủ ngon, thế là ngày hôm nay lại trôi qua. Dường như ngày nào cũng như thế, sự việc đều rập khuôn, không chút biến chuyển.
Ngụy Nhất quay người đi, cúi đầu rầu rĩ.
Đúng lúc đó, Tô Thích bỗng gọi cô từ phía sau: “Cô bé”.
“Dạ?”, cô quay người lại nhìn anh.
Tô Thích bước lên vài bước, kéo tay cô, đặt một vật cứng bằng kim loại vào và nắm chặt tay cô lại, khẽ nói: “Chủ căn hộ đó là em”, anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, mỉm cười, “Về nghỉ đi nhé!”.
Ngụy Nhất bây giờ mới rạo rực quay người bước lên lầu. Đi đến nhịp nghỉ của cầu thang, cô khẽ quay người lại, thấy Tô Thích vẫn đứng ở chỗ đó nhìn theo bóng của mình và mỉm cười như mọi ngày.
Tô Thích, năm nay anh ấy đã hai mươi bảy tuổi rồi, đã qua thời xốc nổi, sống thực tế, giống như một con sông đã đầy nước, cứ chầm chậm chảy, không gió to sóng lớn. Nhưng anh ấy lại có sự trưởng thành và ổn định mà các nam sinh trong trường không có được. Mỗi việc anh làm đều vô cùng hợp lý, động tác cũng hết sức vừa vặn. Đã không cố tình khoe khoang, lại không cố ý theo đuổi đến cùng. Dòng nước nhỏ chảy dài, gió cuốn mây bay. Hơn nữa, tất cả mọi việc anh làm đều vì một mục đích - để Ngụy Nhất có cuộc sống tốt hơn. Không có lời cầu hôn lãng mạn, cũng chẳng có ý bày tỏ dục vọng, không có sự ban ơn một cách thiếu tôn trọng và lại chẳng gắt gao đòi hỏi.
Cô nắm chặt tay lại - ở đó có thứ mà ban nãy Tô Thích đưa cho cô, chiếc chìa khóa vẫn còn lưu giữ hơi ấm của Tô Thích.
Đó chính là khởi đầu lời tuyên bố kín đáo mà kiên định của anh, phải thế không? Cũng chính là tình yêu mãnh liệt của Tô Thích, đúng vậy chứ?
Ngụy Nhất bỗng cảm thây sống mũi cay cay, đưa tay lên sờ thử, cô giật mình thảng thốt vì nước mắt mình lại đang ngốc nghếch tuôn rơi.
________________________________
¹ “Tiểu công”: Thuật ngữ dùng để nói về nam đồng tính, cùng một đôi với “tiểu thụ”. Tiểu công chỉ bên đóng vai nam, “tiểu thụ” đóng vai nữ trong quan hệ nam-nam
Thành phố B ở phương Bắc của Trung Quốc, sự nóng lạnh thất thường của thời tiết giao mùa đông - xuân vốn khiến người ta không dễ cảm nhận được bước đi của nàng Xuân. Nhưng năm nay, Ngụy Nhất lại cảm nhận rõ ràng được điều đó, có lẽ bởi bên cô đã có Tô Thích.
Tô Thích mỉm cười như mây mù tan biến, hoa tươi khoe sắc, vậy là Ngụy Nhất đã sớm có cả bầu trời xuân.
Có thể nói Ngụy Nhất là khắc tinh với xe đạp, tới tận bây giờ mà vẫn chưa biết đi. Nhưng Tô Thích lại có thể, hơn nữa còn đi xe một cách điệu nghệ. Tô Thích cũng từng nhẫn nại hướng dẫn cho cô vài ngày, kết quả là cánh tay và bắp chân Ngụy Nhất đầy những nốt bầm tím do bị ngã. Tô Thích vừa giúp cô xoa xoa bắp chân vừa ngước mắt lên nhìn, nói đừng học nữa, sau này anh sẽ đèo em.
Những ngày sau đó, trong khuôn viên trường Đại học S thường thấy cảnh Tô Thích đi xe đạp đèo Ngụy Nhất nhỏ nhắn dễ thương. Ngụy Nhất ngồi sau xe Tô Thích, mỗi khi Tô Thích nói lớn “ôm eo anh đi” thì Ngụy Nhất lại ngượng ngùng vòng tay ôm lấy anh.
Cơn gió thổi bên tai Ngụy Nhất không chỉ mang theo hương thơm của cỏ cây mà còn hòa quyện cả mùi đàn ông đặc biệt chỉ có riêng ở Tô Thích nữa. Ngụy Nhất vốn nhút nhát, Tô Thích chỉ cần đạp nhanh một chút là cô lại hoảng sợ, hét thất thanh rồi nép đầu vào lưng anh.
Khi đó Tô Thích cứ ngỡ mình đang ở độ tuổi thiêu niên ngưỡng mộ tình yêu. Anh đèo cô bạn gái bé nhỏ đang độ tuổi thanh xuân phơi phới, gào thét dưới ánh mặt trời, hò hét trong đất trời mùa xuân.
Thường ngày, công việc của Tô Thích rất bận nhưng anh luôn tranh thủ thời gian đến tìm Ngụy Nhất. Hoặc chơi bóng, hoặc ép Ngụy Nhất chạy bộ rèn luyện sức khỏe, sau đó cùng nhau ăn cơm, cuối tuần lại lái xe đi khắp nơi tìm chỗ ăn ngon hay chỗ chơi thú vị, vừa thoải mái lại không lo sợ, không bao giò xuất hiện những tình huống bối rối như khó khăn trong quay vòng vốn. Vừa có vẻ lãng mạn của tình yêu sinh viên lại có sự hưởng thụ về vật chất cao hơn so với các bạn học bình thường khác.
Việc có thể thi thoảng tạm xa rời nhà ăn trong trường Đại học S khiến Ngụy Nhất vô cùng sung sướng, nhưng ngoài niềm vui ra lại có chút ái ngại, lo lắng bản thân mình từ nay sẽ không ngừng sa đọa trong hố sâu hủ bại của chủ nghĩa tư bản... Nhìn ba cô bạn cùng phòng bị cái nhà ăn luôn biến đổi không ngừng đó hành hạ tới nỗi gầy yếu vàng vọt, còn bản thân mình lại được nuôi dưỡng chu đáo, béo trắng lên thấy rõ, vậy là trong sự ái ngại còn có thêm vài phần áy náy nữa.
Nhưng cuộc sống an nhàn luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái, hơn nữa, khả năng thích ứng của loài người cũng vô cùng thần kỳ, kể cả có sa đọa đến mấy trong một hố sâu hơn nữa rồi cũng sẽ trở nên quen thuộc và thản nhiên đón nhận nó. Điều khiến Ngụy Nhất bất ngờ lại chính là, bản thân mình đã trở thành một cô bé Lọ Lem thời hiện đại, trải qua câu chuyện mà đáng ra sẽ bị người và thần đều phẫn nộ và bị mắng chửi cho mất mặt, nhưng lại không bị người đời đố kị hay ganh ghét, ngay cả ba cô bạn cùng phòng cũng chỉ rầu rĩ thốt lên vài câu như “thiên thần đã giáng xuống phàm trần rồi”, sau đó thì nhanh chóng cảm thấy thanh thản, cứ mở miệng lại thốt ra câu “ông chồng Tô Thích của cậu”.
Ngụy Nhất là một cô gái cẩn thận, dù danh xưng đó luôn khiến Ngụy Nhất cảm thấy vui sướng và vinh dự, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, cô vẫn không dám tự nhận mình là bạn gái Tô Thích. Trong tâm trí của Ngụy Nhất, khuôn mẫu của tình yêu dù có thay đổi như thế nào cũng không nằm ngoài quy luật về bản chất và mục đích của nó. Còn về việc để có một tình yêu hao tâm tổn trí, thấp thỏm lo âu như thế nào thì Đại Hàn dân quốc có quyền được phát biểu trước nhất, ngày nào họ chẳng hướng dẫn chúng ta cách theo đuổi tình yêu đến cùng trên kênh truyền hình Hồ Nam, họ lo sợ thanh thiêu niên trong nước còn ấu trĩ, hiểu biết ít, trên con đường đi tìm tình yêu sẽ bước vào đường vòng, ngã rẽ.
Dưới sự hun đúc của các cô gái môi trầm của Hàn Quốc, chúng ta đã học được rất nhiều kiến thức ngoài sách vở. Ví dụ như, những cô gái quá thông minh, xinh đẹp nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp; Các cô ngốc nghếch với câu cửa miệng là “không được, không được” thì lại nhận được sự coi trọng của nhân vật nam chính; Một cặp tình nhân, nếu muốn nên vợ nên chồng, đầu tiên, nhân vật nữ chính không hề có chút rung động hay mong nhớ gì, ngây thơ đến mức khiến người ta xem mà phát ngán, rồi lại phải trải qua sự giày vò, hành hạ vô tình của bà mẹ kế độc ác, sau đó ở tập thứ hai trăm, khi tình yêu ở khúc quanh co uốn lượn, đang độ đơm hoa kết trái thì hai nhân vật chính phải gieo mình từ trên cầu cao, đường sắt.., Trải qua không biết bao nhiêu lần giật mình quay đầu lại, người đó đã được rèn luyện tâm trí rất nhiều khi phải đối diện với bước đường cùng, đúng vào lúc khán giả bực bội giơ cao chiếc điều khiển lên định chuyển sang kênh khác thì hai nhân vật chính lại quỳ xuống dưới mưa, ôm hôn thắm thiết trong tiếng sấm chớp đầy trời.
Tâm trí đau khổ, cơ thể rã rời, đường đời trắc trở như thế mới được coi là sở hữu một tình yêu cảm động, đáng ngợi ca.
So sánh một chút, tình yêu của cô và Tô Thích không hề có những sợi tơ hồng vấn vít, cùng chẳng phải trải qua hoàn cảnh hà khắc, điều này khiến Ngụy Nhất rất nản lòng.
Tô Thích thậm chí chưa hề thố lộ rõ ràng tình ý của mình với Ngụy Nhất. Mỗi khi bên nhau, nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay, lúc tạm biệt thì chúc nhau ngủ ngon, giống như bạn bè, lại càng giống anh trai. Ngụy Nhất đem những tình tiết trong phim truyền hình so sánh với những gì mà cô đã trải qua, cô không hề có cảm giác an toàn đối với phong độ quân tử một cách tự nhiên của Tô Thích. Ngụy Nhất thường nghĩ, nếu như ngay cả những cơ hội thông thường như bốn mắt nhìn nhau, tình ý dạt dào còn rất ít thì chắc sẽ phải vô vọng về khoảnh khắc ôm hôn thắm thiết của các đôi yêu nhau mà thôi.
Chỉ đành trong lúc đêm khuya thanh vắng, âm thầm lặng lẽ, thản nhiên khát vọng về nụ hôn của Tô Thích, tưởng tượng cảnh Tô Thích thổ lộ tình cảm. Nghĩ tới khi đỏ mặt tía tai, cô cảm thấy bản thân mình thật hạ lưu bỉ ổi. Lại nghĩ tới Trâu Tướng Quân cùng với nụ hôn đầy ngang ngược, cách thức xử lý sự việc thật cường bạo của anh ta, nghĩ tới mức nghiến răng nghiến lợi - cái tên lưu manh đó! Ngụy Nhất cũng đã hứa rằng cả đời cũng không nói cho bất kỳ ai biết kể cả bị bầm gan tím ruột về sự xâm hại của anh ta đối với cô sau khi uống rượu say ở khu giải trí ấy.
Cũng may, Trâu Tướng Quân đã tìm đến người phụ nữ khác để giải tỏa, sau khi tỉnh táo lại, hầu như chẳng nhớ gì tới người con gái như cô nữa. Chi là một sự việc nhỏ bé có chút xáo trộn nhưng lại không hề nguy hiểm, một người luôn tự phụ như anh ta sao có thể bận tâm nhiều cơ chứ.
Sau khi từ Chí Tôn trở về, Ngụy Nhất không gặp lại Trâu Tướng Quân nữa. Cô rất ít khi về nhà, khi thì ở lì trong trường, khi lại cùng Tô Thích tận hưởng thế giới của riêng hai người. Chỉ cần lơ đễnh một chút, tuyệt đối sẽ không chạm mặt. Cô và Trâu Tướng Quân vốn là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, ngoài việc anh ta là anh rể tương lai ra, cô không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào khác với anh ta cả.
Kỳ thi tiếng Anh cấp bốn bắt đầu ghi danh.
Con gái thường hay học lệch, Ngụy Nhất lại nằm trong nhóm dẫn đầu của đám học lệch trong nhiều năm qua. Những môn học khác, kết quả học tập của cô rất tốt, ngoại trừ môn tiếng Anh.
Trong suốt mười năm học tập gian khổ của Ngụy Nhất, môn tiếng Anh cô luôn xếp ở vị trí cuối lớp. Xét về tính chất ổn định thì chưa bao giờ khiến người ta phải thất vọng. Với trình độ của Ngụy Nhất, muốn qua được kỳ thi tiếng Anh cấp bốn, chẳng khác nào một câu chuyện viển vông. Điều Khiến người ta yên vui thanh thản nhất chính là, tôn chỉ của cô sinh viên Ngụy Nhất là cần cù bù thông minh và quyết tâm thực hiện tới cùng. Giờ đây, khi còn một thời gian khá dài nữa mới tới kỳ thi tiếng Anh cấp bốn, lại chẳng có môn học nào cần ôn tập, có thể coi là thời điểm tập hợp đủ các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa, cô quyết tâm, hăng hái, gửi gắm hết hy vọng vào kỳ thi có tính chất khốc liệt này, chiến đấu một sống một còn với chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn ấy. Nếu được ngôi sao may mắn chiếu rọi thì còn có thể sống sót mà qua được.
Vậy là, khi đi ghi danh, Ngụy Nhất lại là người tiên phong, bừng bừng nhiệt huyết, vô cùng tích cực.
Sau khi Ngụy Nhất đã trở nên thân quen với Tô Thích, bản tính hay làm nũng đã được bộc lộ. Ngụy Nhất chu đôi môi nhỏ xinh lên, than vãn với Tô Thích, nói rằng ba cô bạn cùng phòng hay ăn quà vặt, âm thanh phát ra lại quá ầm ĩ; ghế ngồi trong thư viện hay giảng đường quá lạnh; đường về nhà xa vời vợi, trời lại nhanh tối... nếu lần này không thi được chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn nhất định là do môi trường học tập không thuận lợi.
Tô Thích mỉm cười, nói một cách thần bí: “Cô bé, để anh đưa em tới một nơi”.
Vậy là Ngụy Nhất dắt xe đạp ra để Tô Thích đèo đi. Rất gần, ở ngay gần trường học, hai người đứng trước cổng của một khu chung cư.
Ngụy Nhất hỏi chúng ta đi đâu vậy. Tô Thích chỉ mỉm cười, không trả lời, nắm tay cô cùng đi vào bên trong.
Khu chung cư Xuân Thành, tòa nhà c, 26 - 1. Vị trí không được coi là đắc địa nhưng khung cảnh đẹp, không khí thoáng đãng, cây cối xanh tươi, hệ thống an ninh đảm bảo.
Tô Thích rút chìa khóa ra mở cửa, căn hộ không rộng, có ba phòng kèm thêm một phòng đọc sách. Căn hộ quay lưng về hướng Nam, mặt tiền hướng về khuôn viên khu chung cư, tràn ngập ánh sáng, cũng rất yên tĩnh. Điều quan trọng là rất gần trường học của Ngụy Nhất. Tô Thích dẫn Ngụy Nhất đi tham quan lần lượt từng phòng, tới phòng nào cũng mỉm cười hỏi, có thích không.
Ngụy Nhất đút hai tay vào túi áo: “Đây có được coi là cung vàng cất giấu mỹ nhân không?”.
Tô Thích bật cười ha hả, hỏi: “Vậy em có cho phép anh cất giấu không?”.
Ngụy Nhất vừa thốt ra câu hỏi đó liền cảm thấy bản thân mình quá buông thả, đường đột xúc phạm thiên thần. Thực ra cô đã bị nhiễm cách ăn nói bạo gan của ba cô bạn cùng phòng. Đang trong lúc vô cùng ân hận, không ngờ Tô Thích lại thừa cơ hùa theo. Da mặt Ngụy Nhất vẫn chưa đủ độ dày, cô ngại ngùng quay mặt đi.
“Sau này em đến đây ôn bài nhé!”, Tô Thích nói.
“Căn hộ của ai vậy?” Ngụy Nhất rất thích cách trang hoàng và môi trường ở đây, cứ đưa tay vuốt ve đồ đạc mãi.
“Của anh.”
“Ổ! Em biết rồi!”, Ngụy Nhất lắc lư mái đầu, nheo mắt nhíu mày một hồi, làm ra vẻ thông minh, “Từ lâu đã để ý tới nữ sinh của trường mình rồi? Ngay cả phòng ở cũng được chuẩn bị sẵn! Anh thành thật khai ra mau, có dùng kính viễn vọng nhìn trộm vào ký túc xá nữ không hả?”.
Tô Thích yêu chiều gõ gõ vào mũi cô: “Bậy bạ nào. Chiều qua mới làm thủ tục chuyến nhượng xong”.
Ngụy Nhất tròn xoe mắt nhìn anh, sáng sớm hôm qua cô vừa than vãn với anh rằng không có chỗ để học bài, buổi chiều anh đã mua ngay căn hộ đắt tiền này! Ngụy Nhất cảm động vạn phần: Dịp may ở cuộc đời này thật trùng hợp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi!
“Cô bé, có thích không?”, Tô Thích hỏi, nhìn sâu vào mắt cô, hoàn toàn trong sáng, không có chút cố ý nịnh bợ hay khoe khoang gì.
Ngụy Nhất cảm thấy một nỗi xúc động mạnh mẽ trào dâng trong lồng ngực, cô không kiềm chế được liền sà vào vòng tay anh. Cô lại cảm thấy xấu hổ vì sự bạo dạn của mình, vùi đầu mãi vào lớp áo anh, không chịu ngẩng lên, tham lam hít hà mùi đàn ông mát dịu nhẹ nhàng rất riêng của anh.
Tô Thích thấy cô cứ đứng yên như vậy hồi lâu liền vỗ vỗ vào đầu cô, “Sao thế?”.
“Em bỗng cảm thấy anh giống...”, Ngụy Nhất đang cố tìm từ ngữ để diễn đạt.
“Hả?”, Tô Thích động viên cô nói tiếp.
“Em cảm thấy anh rất giống Tôn Ngộ Không.” Khó khăn đến mấy cũng có thể giải quyết được, cái gì cũng có thể biến ra ngay được, thật đúng là một trang nam tử có tài biến hóa khôn lường.
Tô Thích bật cười thành tiếng, ôm chầm lấy Ngụy Nhất, vòng ôm thật chặt, rồi lại buông tay ra, khẽ khàng hỏi: “Nói như vậy, trông anh giống khỉ lắm sao?”.
“Là Tề Thiên Đại Thánh.”
Hai người đều bật cười, bầu không khí thật âm áp yêu thương.
“Sau này anh sẽ ở đây”, Tô Thích nói.
“Ờ. Á? Hả?” Ngụy Nhất vốn nghĩ căn hộ của anh ấy, anh ấy dọn đến ở là chuyện đương nhiên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy lăn tăn bởi cô cũng ở đây, điều này... điều này chẳng phải là sống thử như người ta vẫn kháo nhau sao?
Tô Thích thấy khuôn mặt nhỏ xinh đầy vẻ đăm chiêu, biết cô đã hiểu lầm, mỉm cười nói: “Đầu óc nhỏ bé lại nghĩ linh tinh cái gì thế! Anh sẽ không làm gì xâm hại tới em đâu!”.
Ngụy Nhất vốn dĩ rất tín tưởng Tô Thích, anh ấy nói không là nhất định sẽ không. Đúng lúc tâm trạng nhẹ nhõm thì trong lòng cô lại trào dâng một cảm giác hụt hẫng.
Tô Thích hỏi: “Không vui à?”.
Ngụy Nhất lắc lắc đầu, suy nghĩ trong lòng lại không thể nói ra được. Người ta là một chàng trai trưởng thành mà còn không có dự định đó, mình là phận gái, lại suốt ngày có những tư tưởng không lành mạnh. Nếu đế anh ấy biết được, thế chẳng phải là ép buộc anh ấy sao.
Vậy là cô lấy lại tinh thần, muốn khéo léo chuyển sang chủ đề khác, suy nghĩ một hồi, bèn hỏi: “Đúng rồi, thế nào gọi là khí chất tiểu công ¹, tâm lý tiểu thụ?”.
Tô Thích sững sờ: “Em học ở đâu ra vậy?”
Ngụy Nhất thấy thái độ của Tô Thích liền đoán rằng đó không phải là một câu nói tốt đẹp gì, âu sầu thiểu não, các ngón tay đan vào nhau, ngập ngừng:
“Các bạn ở trong phòng nói như vậy. Họ nói anh có khí chất của tiểu công, nhưng tâm lý lại của tiểu thụ.”
Tô Thích nín thinh hồi lâu, cuối cùng bật cười ha hả, vô cùng sảng khoái.
Lúc đó, Tô Thích đang đứng bên cửa sổ phòng đọc sách, hai tay khoanh trước ngực, cơn gió nhẹ nhàng ấm áp thổi bay tấm rèm cửa màu xanh da trời, ánh mặt trời mỏng như cánh chuồn chuồn xuyên qua lớp vải rèm, tỏa đều trên khuôn mặt với những đường nét thanh tú của anh. Nụ cười đó của Tô Thích trong sáng như mùa xuân, lại thêm vào chút màu sắc tinh nghịch, thật sinh động mà vô cùng cuốn hút. Ngụy Nhất cứ ngây người ra ngắm nhìn.
Tô Thích vui đủ rồi, không cười nữa, cố ý nghiêm mặt lại, nói: “Sau này đừng thảo luận với họ về những chuyện đó nữa, chẳng giống con gái chút nào!”.
Ngụy Nhất vô cùng xấu hổ, cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Vâng”.
Tô Thích nhìn điệu bộ ngây thơ ngốc nghếch của Ngụy Nhất, cảm giác thương yêu lại trào dâng, anh kéo cô lại bên mình, tay thì gõ nhẹ vào mũi cô ra vẻ trừng phạt, miệng lại hỏi một câu chẳng liên quan gì: “Đói chưa?”.
Tô Thích rất thích gõ vào mũi của Ngụy Nhất, anh thường làm những động tác đó một cách vô thức khi trong lòng cảm thấy yêu mến, thương xót hay bất mãn. Sống mũi của Ngụy Nhất không thẳng lắm, chóp mũi lại hênh hếch, phối hợp ngữ quan thanh tú trên khuôn mặt như một nét chấm phá. Ngụy Nhất lại không biết điều đó, chỉ thấy đường nét chiếc mũi của mình không đẹp, thường ngửa cổ lên trời than vãn, vô cùng tự ti. Thêm vào đó, hằng ngày lại bị ngón tay trỏ của Tô Thích gõ nhẹ vào, từ lâu cô đã không thích như thế, liền lùi lại phía sau một bước, xoa xoa lên chóp mũi hếch, chu môi lại nói: “Ôi, anh biến mũi em thành mũi tẹt mất rồi!”.
Tô Thích bật cười, lấy lại vẻ nhã nhặn lịch sự.
Ngụy Nhất chớp chớp mắt, nói: “Anh đã cho phép em đến ở một căn hộ đẹp như vậy, dù thế nào em cũng phải mời anh một bữa. Tiểu công, nể mặt tại hạ một chút đi”.
Tô Thích đưa tay ra, vờ ra vẻ muốn gõ vào mũi của Ngụy Nhất, cô bèn co giò bỏ chạy, nhưng người nhỏ chân ngắn, sao chạy trốn được một người cao lớn chân dài như Tô Thích chứ. Chỉ chạy được vài bước, cô đã bị tóm gọn, anh đưa cánh tay dài ra ôm Ngụy Nhất vào lòng.
Tô Thích cười hì hì, giơ tay phải lên, Ngụy Nhất ôm mặt né hết bên này đến bên khác, hai người cứ nô đùa như vậy, cũng không biết ai dừng lại trước, cũng chẳng rõ hình ảnh đã đứng lại như thế nào, dù sao thì kết cục cuối cùng cũng là hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách hai đôi môi rất gần.
Ngụy Nhất vừa cười sảng khoái, khuôn mặt vốn trắng ngần giờ lại được điểm thêm hai gò má ửng hổng đáng yêu, đứng trước mặt Tô Thích thở hổn hển. Thấy Tô Thích nhìn mình không chớp mắt, cô sững người lại, thầm nghĩ, cảnh tượng này thật giống trong các bộ phim truyền hình mà mình đã xem, mấy cô gái điên điên khùng khùng đó chẳng phải cũng được các anh chàng bắt lại rồi ôm gọn trong lòng như vậy, sau đó mở miệng ra cắn hay sao? Nghĩ đến đó, cô vừa xấu hổ vừa lo lắng, cúi đầu xuống.
Cặp đồng tử xinh đẹp của Ngụy Nhất sáng bừng mang theo chút yêu kiều tự nhiên và vẻ quyến rũ của tuổi trẻ. Thấy khuôn mặt của Tô Thích cứ lớn dần, cô cũng từ từ ghé sát mặt mình vào, vừa mừng vừa lo, lại mang theo sự chờ đợi mãnh liệt tâm trạng căng thẳng như có một chú thỏ đang ở trong lổng ngực cứ nhảy nhót loạn xạ, loạn xạ.
Ngụy Nhất nhắm mắt lại theo bản năng, đôi môi hổng mềm mại khẽ run rẩy.
Nhưng, đôi môi của Tô Thích cuối cùng lại không đặt lên đôi môi của Ngụy Nhất. Đúng lúc hai đôi môi gần chạm nhau, Tô Thích lại ôm chặt cơ thể nhỏ bé đang run rẩy kia vào lòng, khe khẽ lẩm bẩm bằng một giọng mũi đặc sệt:
“Cô bé còn nhỏ quá.”
Anh sợ mình không thể kiềm chế nổi, sẽ khiến cô cảm thấy đường đột.
Ngụy Nhất vừa cảm động vừa thất vọng.
Mọi khâu chuẩn bị cho một nụ hôn đã rất sẵn sàng, cuối cùng lại bị nhân vật nam chính từ chối bởi lý do tuổi tác, nhường nhịn né tránh, Ngụy Nhất rất bối rối. Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy, không ai động đậy trước. Trong không trung còn nghe thấy cả hơi thở dài để điều chế trạng thái tình cảm của Tô Thích.
Rất lâu sau, khi Tô Thích buông Ngụy Nhất ra, khuôn mặt anh đã lấy lại vẻ khiêm nhường, điềm đạm, dịu dàng như thường ngày. Tô Thích ân cần nói: “Đi thôi, cô bé, chúng ta đi ăn cơm”.
Ngụy Nhất đồng tình hưởng ứng.
Trước mỗi sự việc, Tô Thích đều xử lý một cách chu đáo đến nỗi khiến người ta không thể soi mói. Cho dù là mối quan hệ phức tạp như tơ vò thế nào, anh đều xử lý một cách chu đáo. Mỗi lần hẹn hò, ăn gì, chơi gì, anh đều trưng cầu ý kiến của đối phương, nếu Ngụy Nhất để anh quyết định, anh tuyệt đối sẽ sắp đặt một cách hết sức hợp lý: Khi mời ba cô bạn cùng phòng Ngụy Nhất đi ăn, trong thực đơn anh chọn đều có món khoái khẩu của từng người; Những món quà nhỏ tặng Ngụy Nhất, anh đều không khoe khoang cũng chẳng đột ngột; Lý do mời chị gái Ngụy Trích Tiên của Ngụy Nhất đi ăn cũng không hề quá khiên cưỡng. Làm việc luôn hướng tới sự hoàn mỹ và không bao giờ để lại tì vết. Nếu không phải là bới lông tìm vết, lôi ra những khuyết điểm của Tô Thích thì có thể coi anh ấy quá quân tử đối với Ngụy Nhất rồi, không hề vượt qua giới hạn khi tình yêu mãnh liệt.
Cũng giống như lúc này.
Ngụy Nhất thầm nhủ bằng khối óc vốn không được coi là thông minh của mình, nguyên nhân khiến anh lý trí như vậy, liệu có phải do tình cảm, liệu có phải anh ấy chưa thực sự yêu mình?
Bữa tối, họ dùng món ăn Tứ Xuyên. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Ngụy Nhất kiên quyết không uống nước trước. Lần này chiếc lưỡi không bị bỏng rát nên ăn uống cũng ngon thêm vài phần. Những chuyện phong nguyệt buồn bã trước đó đều bị tống ra khỏi tâm trí rồi.
Sau bữa ăn, Ngụy Nhất kiên quyết đòi trả tiền Tô Thích biết cô thực sự cảm động, cũng không ngăn cản. Khi thanh toán, anh khẽ mỉm cười, đứng bên cạnh cô, khuôn mặt rạng ngời nhìn cô chăm chú đếm từng tờ nhân dân tệ rồi đưa cho nhân viên thu ngân. Tiền là do cô có được khi tranh thủ làm thêm lúc rỗi rãi, vì vậy cô cũng rất yên tâm chi tiêu. Thêm vào đó, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên của nhân viên thu ngân khi “tận mắt chứng kiến cô gái giàu có bao một chàng trai khôi ngô tuấn tú” khiến cô càng thêm thỏa mãn với tính cách hư vinh nhỏ bé của mình.
Tô Thích đưa Ngụy Nhất về đến ký túc xá, nói câu tạm biệt và chúc ngủ ngon, thế là ngày hôm nay lại trôi qua. Dường như ngày nào cũng như thế, sự việc đều rập khuôn, không chút biến chuyển.
Ngụy Nhất quay người đi, cúi đầu rầu rĩ.
Đúng lúc đó, Tô Thích bỗng gọi cô từ phía sau: “Cô bé”.
“Dạ?”, cô quay người lại nhìn anh.
Tô Thích bước lên vài bước, kéo tay cô, đặt một vật cứng bằng kim loại vào và nắm chặt tay cô lại, khẽ nói: “Chủ căn hộ đó là em”, anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, mỉm cười, “Về nghỉ đi nhé!”.
Ngụy Nhất bây giờ mới rạo rực quay người bước lên lầu. Đi đến nhịp nghỉ của cầu thang, cô khẽ quay người lại, thấy Tô Thích vẫn đứng ở chỗ đó nhìn theo bóng của mình và mỉm cười như mọi ngày.
Tô Thích, năm nay anh ấy đã hai mươi bảy tuổi rồi, đã qua thời xốc nổi, sống thực tế, giống như một con sông đã đầy nước, cứ chầm chậm chảy, không gió to sóng lớn. Nhưng anh ấy lại có sự trưởng thành và ổn định mà các nam sinh trong trường không có được. Mỗi việc anh làm đều vô cùng hợp lý, động tác cũng hết sức vừa vặn. Đã không cố tình khoe khoang, lại không cố ý theo đuổi đến cùng. Dòng nước nhỏ chảy dài, gió cuốn mây bay. Hơn nữa, tất cả mọi việc anh làm đều vì một mục đích - để Ngụy Nhất có cuộc sống tốt hơn. Không có lời cầu hôn lãng mạn, cũng chẳng có ý bày tỏ dục vọng, không có sự ban ơn một cách thiếu tôn trọng và lại chẳng gắt gao đòi hỏi.
Cô nắm chặt tay lại - ở đó có thứ mà ban nãy Tô Thích đưa cho cô, chiếc chìa khóa vẫn còn lưu giữ hơi ấm của Tô Thích.
Đó chính là khởi đầu lời tuyên bố kín đáo mà kiên định của anh, phải thế không? Cũng chính là tình yêu mãnh liệt của Tô Thích, đúng vậy chứ?
Ngụy Nhất bỗng cảm thây sống mũi cay cay, đưa tay lên sờ thử, cô giật mình thảng thốt vì nước mắt mình lại đang ngốc nghếch tuôn rơi.
________________________________
¹ “Tiểu công”: Thuật ngữ dùng để nói về nam đồng tính, cùng một đôi với “tiểu thụ”. Tiểu công chỉ bên đóng vai nam, “tiểu thụ” đóng vai nữ trong quan hệ nam-nam
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.