Chương 5: Two Days: Tỉnh dậy từ một giấc mộng
Thất Bảo Tô
10/07/2023
Nóng.
Cơ thể Mạnh Địch rất nóng.
Trần Huyền có thể cảm nhận được cánh tay, lồng ngực và cả hơi thở của anh bên tai cô trong đêm nóng bức nhất từ trước đến nay. Cô sa vào đó, cả trong lẫn ngoài.
Sự gắn bó da thịt đạt đến đỉnh điểm trong từng phút từng giây, Trần Huyền kìm lòng không đặng ôm chặt lấy Mạnh Địch.
Chùm sáng đèn điện thoại nhỏ dần, cuối cùng áp vào lưng anh.
Xung quanh hoàn toàn tối đen, chỉ còn lại hơi thở phập phồng của họ.
Mạnh Địch càng siết chặt tay hơn.
Thuộc tính của cái ôm đã thay đổi.
Trong bóng tối, họ nhất trí định nghĩa lại "một lát", "một lát" trở nên nóng bỏng và dài đằng đẵng.
Nhiệt độ cơ thể hai người cộng lại tầm tám mươi độ nhỉ?
Sau khi trở lại phòng Trần Huyền hoàn toàn quên mất vừa rồi buông nhau ra thế nào, mở cửa phòng ra làm sao, cô chỉ biết mình phải dừng lại ở lối vào một lúc, thế giới đảo điên, nhịp tim đập như muốn lao ra khỏi cơ thể.
Chân cô run lên, cơ hồ không thể nào đi được.
Giống như trà và rượu, khi có ngọt ngào đáp lại, cô vẫn còn nhấm nháp thưởng thức.
Cô đứng ngây ngốc bên cửa cả phút.
Thở phào nhẹ nhõm, Trần Huyền lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho Mạnh Địch: Cảm ơn anh, anh đã về chưa? —— Tự lừa mình dối người.
Cảm ơn vì cái gì, cảm ơn anh vì đã ôm cô? Nếu đã đạt được mong muốn thì mục đó trong danh sách có thể gạch bỏ rồi?
Gửi đi.
Ngoài cửa vang lên tiếng thông báo của WeChat, rất rõ ràng trong hành lang yên tĩnh.
Trần Huyền mím môi cười thầm.
Anh vẫn ở nguyên chỗ cũ, chưa về. Bị cô bắt được.
Nhưng anh trả lời ngay lập tức: Về ngay.
Anh không nói dối cô.
Cô dán vào tấm ván cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nghe thấy anh mở khóa rồi đóng cửa lại thật nhẹ nhàng.
Khóe môi Trần Huyền khó có thể bình thường lại, cô thay dép lê, vừa đi về phía ghế sô pha vừa cố ý trêu chọc anh trên WeChat: Anh chưa về nữa à?
Mạnh Địch thẳng thắn: Anh đứng ngoài cửa một lúc.
Trần Huyền cười và nằm gục xuống ghế sofa: Đứng đó làm gì?
Mạnh Địch nói: Đang nghĩ về cái ôm vừa nãy.
Anh lại nói: Với em.
Trần Huyền suýt ngã xuống đất.
Rốt cuộc anh là tay ngang hay là người chơi cao cấp giả vờ làm tay ngang vậy?
Trần Huyền bắt đầu làm bài đọc hiểu vì phép tu từ sâu xa của anh, "ôm em" hay là "ôm với em", dùng từ như nhau nhưng ý nghĩa lại rất khác nhau, khác ở chỗ cô là tầm gửi hay là chủ thể trong trái anh.
* Ôm em (拥抱和她) và ôm với em (和她的拥抱)
Cô hỏi thẳng: Anh nghĩ là ôm em hay ôm với em?
Hình như Mạnh Địch bị rối: Có gì khác nhau vậy?
Trần Huyền nói: Gà đẻ trứng khác trứng nở ra gà, vì em mới ôm hay là ôm mới nhớ em.
Có nhiều trường hợp tình ý bắt nguồn từ sự tiếp xúc cơ thể, nhưng cô mong rằng mọi sự quá giới hạn đêm nay đều bắt đầu từ tình cảm.
Lần này anh nói rõ: vế trước.
Trần Huyền hài lòng. Cô đã có câu trả lời mình muốn, cô là nguyên do.
Bản thân cô thì sao, cô thấy Mạnh Địch thế nào, khi cô muốn ôm anh là vì cô hướng về phía anh hay là vì cô rất cần một cái ôm?
Trần Huyền mang câu hỏi này đi tắm. Sau khi sảng khoái nằm trên giường, cô mở máy chiếu lên, tìm một bộ phim đạt điểm cao làm nhạc nền* cho mình, sau đó phát hiện Mạnh Địch gửi cho cô một tin nhắn mới.
* Nhạc nền (背景音): BGM (background music), thể hiện được không khí của cuộc hội thoại, cảm xúc của nhân vật, v.v... (Nguồn:)
Anh nói: Đây là lần đầu tiên anh ôm một cô gái.
Trần Huyền khá ngạc nhiên, không nói rõ mình có tin hay không mà tiếp tục giở trò: Trước kia anh ôm con trai hả?
Mạnh Địch:...
Trần Huyền cười đổi lời: Được rồi, em đã biết lí do lúc ban ngày anh xa cách em.
Mạnh Địch: Có nguyên nhân, thói quen nghề nghiệp.
Trần Huyền đoán: Anh là nhiếp ảnh gia hả?
Mạnh Địch: Không, vẽ tranh.
Wow, Trần Huyền không biết nên phản ứng như thế nào, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với những người trong ngành này: họa sĩ?
Mạnh Địch nói lại lời anh vừa nói: Chỉ là vẽ vời một chút.
Không biết nên nói anh quá khiêm tốn hay quá tùy ý, Trần Huyền phàn nàn: "Trừu tượng quá, em vẽ người quen cũng được gọi là vẽ vời."
Mạnh Địch cuối cùng đã cụ thể hóa nó: Họa sĩ vẽ tranh minh họa.
Phản ứng đầu tiên của Trần Huyền là xem lại vòng bạn bè của anh, thật ra tối qua cô đã xem rồi. Kết quả vẫn vậy, vẫn là hiển thị trong ba ngày, vẫn không có gì, thông tin cá nhân của anh khá ẩn.
Chỉ có thể tiếp tục mở miệng hỏi: Cho tạp chí à?
Mạnh Địch nói: Sách tranh, thỉnh thoảng cũng vẽ một vài bìa sách.
Trần Huyền ngay lập tức mở Taobao tìm kiếm sách tranh, có rất nhiều loại, về cơ bản là sách dành cho trẻ em — sách tranh thiếu nhi, phong cách vẽ của mỗi người đều mang nét độc đáo riêng, có vài bộ sách có lượng tiêu thụ ngất ngưởng, cũng có vài cái hơi ít, nhưng cái nào cũng đáng yêu cả.
Trần Huyền chụp màn hình và hỏi: Sách tranh kiểu như này hả anh?
Mạnh Địch: Ừm, tương tự.
Trong nháy mắt Trần Huyền không nói nên lời.
Mạnh Địch trở nên khác lạ trong mắt cô.
Họa sĩ, nhà văn, nhạc sĩ... Trong mắt mọi người, những người này sẽ được tác phẩm của họ ban cho sức hấp hấp dẫn riêng chứ không liên quan gì đến tài năng nghệ thuật cả, cho dù họ bước vào cuộc sống cũng không khác gì những người bình thường.
Sự xuất hiện của vầng hào quang có ý nghĩa như sự phân ly.
Một người gặp một người khác có thể nói đây là một hồi ức.
Một người gặp một họa sĩ có thể nói đây là một bộ phim điện ảnh.
Thật kỳ diệu cũng chợt tỉnh táo, tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Trần Huyền nói: Hóa ra anh đỉnh như vậy.
Mạnh Địch phủ nhận: Không, anh rất cùi bắp, trong ảnh chụp màn hình của em không có sách nào là của anh.
Trần Huyền hỏi: Anh đến Giang Thành để lấy tư liệu hả?
Sau khi gửi đi cô đã muốn rút lại, câu hỏi thật vô bổ và rập khuôn. Người ta không thể đến thư giãn như mình à?
Mạnh Địch nói: Không, anh có một triển lãm cá nhân ở đây.
Trần Huyền: "..."
Anh rất cùi bắp.
Anh có một triển lãm cá nhân ở đây.
Tự sướng ghê.
Trần Huyền nói: Ở đây em có một nhiệm vụ quan trọng, giúp ngài Mạnh đây uống loại trà mà ngài ấy muốn.
Chắc là Mạnh Địch cười: Đừng.
Trần Huyền thừa nhận: Em hơi sợ.
Cô lại nói: Em biết em hơi giống vừa ăn cướp vừa la làng. Em hỏi, anh trả lời, toàn bộ quá trình đều ổn, nhưng em thực sự sợ.
Mạnh Địch nói anh nhìn ra rồi.
Cảm xúc Trần Huyền lẫn lộn: Xin lỗi, em không nên hỏi.
Cảm giác khó xử chồng chất vô hạn không thể kiểm soát được. Cô có thể vui mừng khi kiếm được tám mươi đồng tiền nhưng lại không đủ khả năng chi trả một triệu đồng. Không phải cô cho rằng mình không xứng mà là câu chuyện lý tưởng của cô từ giờ phút này đã trở nên rất khác.
Cô nói rõ ràng nhất có thể: Ý của em là, xem ra bây giờ Trần Huyền vẫn là Trần Huyền nhưng Mạnh Địch không còn là Mạnh Địch nữa.
Giao diện trò chuyện trở nên yên lặng.
Khẳng định thế này này khá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm người ta bị thương, Trần Huyền cảm giác được, dù sao bọn họ vừa mới tiếp xúc thân mật nhưng giờ cô lại dùng lời nói đẩy anh ra.
Cô nhấn mạnh một câu, mong cứu vãn tình thế: Đó chỉ là ý của em thôi.
Mạnh Địch vẫn không trả lời.
Vài phút sau, anh ấy chia sẻ một liên kết, đó là thông báo về một cuộc triển lãm tranh cá nhân từ tài khoản chính thức có tiêu đề "Sóng. Hoa". Một bức tranh nhỏ với những bông hoa màu sắc phong phú bằng màu nước được dùng làm banner. Đó hẳn là từ ngòi bút của anh.
Anh hỏi: Em có muốn đi xem không?
Còn nói: Ngày mai.
Trần Huyền im lặng một lúc và hỏi: Anh nghĩ em nên đi xem không?
Mạnh Địch: Anh nghĩ em nên đi xem một chút.
Anh nói: Sau khi đi xong em sẽ phủ định suy nghĩ hiện tại, Trần Huyền là Trần Huyền và Mạnh Địch vẫn là Mạnh Địch.
Cơ thể Mạnh Địch rất nóng.
Trần Huyền có thể cảm nhận được cánh tay, lồng ngực và cả hơi thở của anh bên tai cô trong đêm nóng bức nhất từ trước đến nay. Cô sa vào đó, cả trong lẫn ngoài.
Sự gắn bó da thịt đạt đến đỉnh điểm trong từng phút từng giây, Trần Huyền kìm lòng không đặng ôm chặt lấy Mạnh Địch.
Chùm sáng đèn điện thoại nhỏ dần, cuối cùng áp vào lưng anh.
Xung quanh hoàn toàn tối đen, chỉ còn lại hơi thở phập phồng của họ.
Mạnh Địch càng siết chặt tay hơn.
Thuộc tính của cái ôm đã thay đổi.
Trong bóng tối, họ nhất trí định nghĩa lại "một lát", "một lát" trở nên nóng bỏng và dài đằng đẵng.
Nhiệt độ cơ thể hai người cộng lại tầm tám mươi độ nhỉ?
Sau khi trở lại phòng Trần Huyền hoàn toàn quên mất vừa rồi buông nhau ra thế nào, mở cửa phòng ra làm sao, cô chỉ biết mình phải dừng lại ở lối vào một lúc, thế giới đảo điên, nhịp tim đập như muốn lao ra khỏi cơ thể.
Chân cô run lên, cơ hồ không thể nào đi được.
Giống như trà và rượu, khi có ngọt ngào đáp lại, cô vẫn còn nhấm nháp thưởng thức.
Cô đứng ngây ngốc bên cửa cả phút.
Thở phào nhẹ nhõm, Trần Huyền lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho Mạnh Địch: Cảm ơn anh, anh đã về chưa? —— Tự lừa mình dối người.
Cảm ơn vì cái gì, cảm ơn anh vì đã ôm cô? Nếu đã đạt được mong muốn thì mục đó trong danh sách có thể gạch bỏ rồi?
Gửi đi.
Ngoài cửa vang lên tiếng thông báo của WeChat, rất rõ ràng trong hành lang yên tĩnh.
Trần Huyền mím môi cười thầm.
Anh vẫn ở nguyên chỗ cũ, chưa về. Bị cô bắt được.
Nhưng anh trả lời ngay lập tức: Về ngay.
Anh không nói dối cô.
Cô dán vào tấm ván cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nghe thấy anh mở khóa rồi đóng cửa lại thật nhẹ nhàng.
Khóe môi Trần Huyền khó có thể bình thường lại, cô thay dép lê, vừa đi về phía ghế sô pha vừa cố ý trêu chọc anh trên WeChat: Anh chưa về nữa à?
Mạnh Địch thẳng thắn: Anh đứng ngoài cửa một lúc.
Trần Huyền cười và nằm gục xuống ghế sofa: Đứng đó làm gì?
Mạnh Địch nói: Đang nghĩ về cái ôm vừa nãy.
Anh lại nói: Với em.
Trần Huyền suýt ngã xuống đất.
Rốt cuộc anh là tay ngang hay là người chơi cao cấp giả vờ làm tay ngang vậy?
Trần Huyền bắt đầu làm bài đọc hiểu vì phép tu từ sâu xa của anh, "ôm em" hay là "ôm với em", dùng từ như nhau nhưng ý nghĩa lại rất khác nhau, khác ở chỗ cô là tầm gửi hay là chủ thể trong trái anh.
* Ôm em (拥抱和她) và ôm với em (和她的拥抱)
Cô hỏi thẳng: Anh nghĩ là ôm em hay ôm với em?
Hình như Mạnh Địch bị rối: Có gì khác nhau vậy?
Trần Huyền nói: Gà đẻ trứng khác trứng nở ra gà, vì em mới ôm hay là ôm mới nhớ em.
Có nhiều trường hợp tình ý bắt nguồn từ sự tiếp xúc cơ thể, nhưng cô mong rằng mọi sự quá giới hạn đêm nay đều bắt đầu từ tình cảm.
Lần này anh nói rõ: vế trước.
Trần Huyền hài lòng. Cô đã có câu trả lời mình muốn, cô là nguyên do.
Bản thân cô thì sao, cô thấy Mạnh Địch thế nào, khi cô muốn ôm anh là vì cô hướng về phía anh hay là vì cô rất cần một cái ôm?
Trần Huyền mang câu hỏi này đi tắm. Sau khi sảng khoái nằm trên giường, cô mở máy chiếu lên, tìm một bộ phim đạt điểm cao làm nhạc nền* cho mình, sau đó phát hiện Mạnh Địch gửi cho cô một tin nhắn mới.
* Nhạc nền (背景音): BGM (background music), thể hiện được không khí của cuộc hội thoại, cảm xúc của nhân vật, v.v... (Nguồn:)
Anh nói: Đây là lần đầu tiên anh ôm một cô gái.
Trần Huyền khá ngạc nhiên, không nói rõ mình có tin hay không mà tiếp tục giở trò: Trước kia anh ôm con trai hả?
Mạnh Địch:...
Trần Huyền cười đổi lời: Được rồi, em đã biết lí do lúc ban ngày anh xa cách em.
Mạnh Địch: Có nguyên nhân, thói quen nghề nghiệp.
Trần Huyền đoán: Anh là nhiếp ảnh gia hả?
Mạnh Địch: Không, vẽ tranh.
Wow, Trần Huyền không biết nên phản ứng như thế nào, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với những người trong ngành này: họa sĩ?
Mạnh Địch nói lại lời anh vừa nói: Chỉ là vẽ vời một chút.
Không biết nên nói anh quá khiêm tốn hay quá tùy ý, Trần Huyền phàn nàn: "Trừu tượng quá, em vẽ người quen cũng được gọi là vẽ vời."
Mạnh Địch cuối cùng đã cụ thể hóa nó: Họa sĩ vẽ tranh minh họa.
Phản ứng đầu tiên của Trần Huyền là xem lại vòng bạn bè của anh, thật ra tối qua cô đã xem rồi. Kết quả vẫn vậy, vẫn là hiển thị trong ba ngày, vẫn không có gì, thông tin cá nhân của anh khá ẩn.
Chỉ có thể tiếp tục mở miệng hỏi: Cho tạp chí à?
Mạnh Địch nói: Sách tranh, thỉnh thoảng cũng vẽ một vài bìa sách.
Trần Huyền ngay lập tức mở Taobao tìm kiếm sách tranh, có rất nhiều loại, về cơ bản là sách dành cho trẻ em — sách tranh thiếu nhi, phong cách vẽ của mỗi người đều mang nét độc đáo riêng, có vài bộ sách có lượng tiêu thụ ngất ngưởng, cũng có vài cái hơi ít, nhưng cái nào cũng đáng yêu cả.
Trần Huyền chụp màn hình và hỏi: Sách tranh kiểu như này hả anh?
Mạnh Địch: Ừm, tương tự.
Trong nháy mắt Trần Huyền không nói nên lời.
Mạnh Địch trở nên khác lạ trong mắt cô.
Họa sĩ, nhà văn, nhạc sĩ... Trong mắt mọi người, những người này sẽ được tác phẩm của họ ban cho sức hấp hấp dẫn riêng chứ không liên quan gì đến tài năng nghệ thuật cả, cho dù họ bước vào cuộc sống cũng không khác gì những người bình thường.
Sự xuất hiện của vầng hào quang có ý nghĩa như sự phân ly.
Một người gặp một người khác có thể nói đây là một hồi ức.
Một người gặp một họa sĩ có thể nói đây là một bộ phim điện ảnh.
Thật kỳ diệu cũng chợt tỉnh táo, tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Trần Huyền nói: Hóa ra anh đỉnh như vậy.
Mạnh Địch phủ nhận: Không, anh rất cùi bắp, trong ảnh chụp màn hình của em không có sách nào là của anh.
Trần Huyền hỏi: Anh đến Giang Thành để lấy tư liệu hả?
Sau khi gửi đi cô đã muốn rút lại, câu hỏi thật vô bổ và rập khuôn. Người ta không thể đến thư giãn như mình à?
Mạnh Địch nói: Không, anh có một triển lãm cá nhân ở đây.
Trần Huyền: "..."
Anh rất cùi bắp.
Anh có một triển lãm cá nhân ở đây.
Tự sướng ghê.
Trần Huyền nói: Ở đây em có một nhiệm vụ quan trọng, giúp ngài Mạnh đây uống loại trà mà ngài ấy muốn.
Chắc là Mạnh Địch cười: Đừng.
Trần Huyền thừa nhận: Em hơi sợ.
Cô lại nói: Em biết em hơi giống vừa ăn cướp vừa la làng. Em hỏi, anh trả lời, toàn bộ quá trình đều ổn, nhưng em thực sự sợ.
Mạnh Địch nói anh nhìn ra rồi.
Cảm xúc Trần Huyền lẫn lộn: Xin lỗi, em không nên hỏi.
Cảm giác khó xử chồng chất vô hạn không thể kiểm soát được. Cô có thể vui mừng khi kiếm được tám mươi đồng tiền nhưng lại không đủ khả năng chi trả một triệu đồng. Không phải cô cho rằng mình không xứng mà là câu chuyện lý tưởng của cô từ giờ phút này đã trở nên rất khác.
Cô nói rõ ràng nhất có thể: Ý của em là, xem ra bây giờ Trần Huyền vẫn là Trần Huyền nhưng Mạnh Địch không còn là Mạnh Địch nữa.
Giao diện trò chuyện trở nên yên lặng.
Khẳng định thế này này khá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm người ta bị thương, Trần Huyền cảm giác được, dù sao bọn họ vừa mới tiếp xúc thân mật nhưng giờ cô lại dùng lời nói đẩy anh ra.
Cô nhấn mạnh một câu, mong cứu vãn tình thế: Đó chỉ là ý của em thôi.
Mạnh Địch vẫn không trả lời.
Vài phút sau, anh ấy chia sẻ một liên kết, đó là thông báo về một cuộc triển lãm tranh cá nhân từ tài khoản chính thức có tiêu đề "Sóng. Hoa". Một bức tranh nhỏ với những bông hoa màu sắc phong phú bằng màu nước được dùng làm banner. Đó hẳn là từ ngòi bút của anh.
Anh hỏi: Em có muốn đi xem không?
Còn nói: Ngày mai.
Trần Huyền im lặng một lúc và hỏi: Anh nghĩ em nên đi xem không?
Mạnh Địch: Anh nghĩ em nên đi xem một chút.
Anh nói: Sau khi đi xong em sẽ phủ định suy nghĩ hiện tại, Trần Huyền là Trần Huyền và Mạnh Địch vẫn là Mạnh Địch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.