Chương 9: Ly Hôn, Đừng Có Mơ
Cáp Tử Phi Thăng
26/08/2024
Phó Thời nhìn mình trong gương, từ sau đợt bệnh vào năm năm trước, anh luôn chú trọng dưỡng sinh và tập luyện, vậy nên, nếu khách quan mà nói thì thân hình của người đàn ông trong gương thật sự không có gì để chê, lồng ngực săn chắc, vòng eo không một chút mỡ thừa, đôi chân dài sánh ngang người mẫu.
Nhưng trong đầu Phó Thời lại hiện lên ánh mắt né tránh của Tạ Ly vào lúc nãy.
Trước đây, anh vẫn thích nhìn dáng vẻ lúng túng của cô như thế, nhưng bây giờ, trong lòng anh lại xuất hiện một suy đoán khác.
Hai người họ đã kết hôn được bảy năm rồi, có thật là Tạ Ly vẫn còn cảm thấy xấu hổ hay không?
Rốt cuộc là xấu hổ, hay là... chán ghét?
Khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, gương mặt của người trong gương chợt hiện lên một tia âm u.
Anh đưa tay sang một bên, lấy sữa tắm của Tạ Ly để dùng.
Đến cả người được bao bọc bởi mùi hương quen thuộc của Tạ Ly, biểu cảm của anh mới dịu đi đôi chút.
Phó Thời nán lại trong phòng tắm hơi lâu đến khi anh bước ra ngoài, Tạ Ly đã ngủ rồi.
Cái đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ đầu giường ở bên phía anh thường nằm vẫn còn sáng, Tạ Ly nằm co ro ở phía bên kia giường.
*(Giải thích một xíu: Đèn đầu giường thường có hai cái, nằm ở 2 bên đầu giường, “chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ đầu giường ở bên phía anh thường nằm” – ý là Tạ Ly đã tắt cái đèn bên phía cô nằm rồi.)
Lúc ngủ, hai người luôn phân định rõ ràng, Tạ Ly không thích được anh ôm vào lòng, cô nói rằng làm như vậy cô sẽ không dám động đậy, anh cũng không dám động đậy, cả hai người đều không ngủ ngon được.
Phó Thời liếc nhìn xung quanh, điện thoại của Tạ Ly đã được cô cắm sạc.
Vậy chắc cô cũng đã xem tin nhắn mới rồi nhỉ?
Anh thu lại suy nghĩ, đi về phía giường của mình rồi nằm xuống.
Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng thở của người bên cạnh rất nhẹ nhàng, rất đều đều và kéo dài.
Cô ấy thật sự rất mệt, ngủ rất say.
Còn Phó Thời, mãi đến năm giờ sáng, lúc anh mở mắt ra lần nữa, trong mắt anh vẫn là sự tỉnh táo như ban đầu.
Anh ngây người nhìn trần nhà tối đen.
"Tạ Ly."
Anh gọi khẽ, đương nhiên lúc này người đang ngủ say kia sẽ không đáp lời anh.
Như vậy anh có thể yên tâm hỏi bản thân những câu hỏi mà khi cô tỉnh táo anh không dám nói ra: "Tại sao?"
Tại sao lại muốn ly hôn với anh?
Nhưng trong đầu Phó Thời lại hiện lên ánh mắt né tránh của Tạ Ly vào lúc nãy.
Trước đây, anh vẫn thích nhìn dáng vẻ lúng túng của cô như thế, nhưng bây giờ, trong lòng anh lại xuất hiện một suy đoán khác.
Hai người họ đã kết hôn được bảy năm rồi, có thật là Tạ Ly vẫn còn cảm thấy xấu hổ hay không?
Rốt cuộc là xấu hổ, hay là... chán ghét?
Khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, gương mặt của người trong gương chợt hiện lên một tia âm u.
Anh đưa tay sang một bên, lấy sữa tắm của Tạ Ly để dùng.
Đến cả người được bao bọc bởi mùi hương quen thuộc của Tạ Ly, biểu cảm của anh mới dịu đi đôi chút.
Phó Thời nán lại trong phòng tắm hơi lâu đến khi anh bước ra ngoài, Tạ Ly đã ngủ rồi.
Cái đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ đầu giường ở bên phía anh thường nằm vẫn còn sáng, Tạ Ly nằm co ro ở phía bên kia giường.
*(Giải thích một xíu: Đèn đầu giường thường có hai cái, nằm ở 2 bên đầu giường, “chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ đầu giường ở bên phía anh thường nằm” – ý là Tạ Ly đã tắt cái đèn bên phía cô nằm rồi.)
Lúc ngủ, hai người luôn phân định rõ ràng, Tạ Ly không thích được anh ôm vào lòng, cô nói rằng làm như vậy cô sẽ không dám động đậy, anh cũng không dám động đậy, cả hai người đều không ngủ ngon được.
Phó Thời liếc nhìn xung quanh, điện thoại của Tạ Ly đã được cô cắm sạc.
Vậy chắc cô cũng đã xem tin nhắn mới rồi nhỉ?
Anh thu lại suy nghĩ, đi về phía giường của mình rồi nằm xuống.
Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng thở của người bên cạnh rất nhẹ nhàng, rất đều đều và kéo dài.
Cô ấy thật sự rất mệt, ngủ rất say.
Còn Phó Thời, mãi đến năm giờ sáng, lúc anh mở mắt ra lần nữa, trong mắt anh vẫn là sự tỉnh táo như ban đầu.
Anh ngây người nhìn trần nhà tối đen.
"Tạ Ly."
Anh gọi khẽ, đương nhiên lúc này người đang ngủ say kia sẽ không đáp lời anh.
Như vậy anh có thể yên tâm hỏi bản thân những câu hỏi mà khi cô tỉnh táo anh không dám nói ra: "Tại sao?"
Tại sao lại muốn ly hôn với anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.