Chương 47: Tất Cả Đều Là Dối Trá
Cáp Tử Phi Thăng
19/09/2024
Người đàn ông nắm chặt vô lăng, anh ước gì bây giờ có thể lập tức về nhà, để anh dỗ dành Tạ Ly thật tốt. Nhưng để tránh Tạ Ly bị lạc, anh chỉ có thể giảm tốc độ xe.
Sau khi qua một đèn giao thông nữa, Phó Thời nhìn lại từ gương chiếu hậu, không còn nhìn thấy xe của Tạ Ly nữa.
Nghĩ rằng Tạ Ly không theo kịp, anh lập tức giảm tốc độ xe thêm một chút.
Chiếc xe phía sau bấm còi hai tiếng tỏ vẻ không hài lòng, thấy anh không có ý định tăng tốc, liền vượt lên từ bên cạnh.
Lúc vượt qua còn liếc nhìn về phía này, giọng nói chua chát và phẫn uất vang lên: "Không biết lái thì mua xe tốt như vậy để làm gì?"
Phó Thời không có tâm trạng để ý đến anh ta.
Nhìn thấy từng chiếc xe vượt qua bên cạnh mình, vẫn không thấy xe của Tạ Ly, Phó Thời đánh lái, dừng xe vào lề đường.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Ly, đầu dây bên kia là tiếng thông báo đang bận.
Gọi nhiều lần đều như vậy.
Người đàn ông không nói một lời, nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ phía trước.
Không nên đến, hôm nay không nên đến nhà họ Tạ.
Ý nghĩ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, cho đến khi điện thoại reo, thậm chí Phó Thời còn không kịp nhìn xem ai gọi đến mà lập tức nhấn nghe.
"Phó Thời."
"Ừm." Dưới sự cố gắng kiểm soát của Phó Thời giọng nói của anh không lộ ra điều gì khác thường: "Em đến đâu rồi? Anh thấy em không theo kịp."
"À... em vừa nhận được điện thoại của trưởng nhóm, có vẻ như video mà bonj em quay hôm nay có vài vấn đề lúc biên tập, cần em quay lại xử lý ngay, anh cứ về nghỉ ngơi trước đi, không cần đợi em."
Nói dối! Mỗi câu đều là nói dối!
Phó Thời biết, cô sẽ đi gặp tên người thứ ba đáng chết đó.
"Tạ Ly... anh..."
Anh sẽ luôn đứng về phía em, vậy nên em có thể dựa vào anh không?
Có thể đừng đi tìm người khác không?
Những điều anh muốn nói rõ ràng là như vậy, nhưng chỉ vừa gọi tên cô, sự tủi thân như muốn nghẹn ngào đã khiến anh phải ngừng lại.
Tại sao? Tại sao lại đối xử với anh như vậy?
Tạ Ly không nhận ra.
Có lẽ cô cố tình không quan tâm, hoặc căn bản tâm trí của cô không đặt ở đây.
"Bây giờ em không tiện, vậy cúp máy trước nhé."
Cô nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Phó Thời biết bây giờ cô cần người ở bên, nhưng rõ ràng, người đó không phải là anh.
Anh lại đẩy Tạ Ly cho người khác.
Sau khi qua một đèn giao thông nữa, Phó Thời nhìn lại từ gương chiếu hậu, không còn nhìn thấy xe của Tạ Ly nữa.
Nghĩ rằng Tạ Ly không theo kịp, anh lập tức giảm tốc độ xe thêm một chút.
Chiếc xe phía sau bấm còi hai tiếng tỏ vẻ không hài lòng, thấy anh không có ý định tăng tốc, liền vượt lên từ bên cạnh.
Lúc vượt qua còn liếc nhìn về phía này, giọng nói chua chát và phẫn uất vang lên: "Không biết lái thì mua xe tốt như vậy để làm gì?"
Phó Thời không có tâm trạng để ý đến anh ta.
Nhìn thấy từng chiếc xe vượt qua bên cạnh mình, vẫn không thấy xe của Tạ Ly, Phó Thời đánh lái, dừng xe vào lề đường.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Ly, đầu dây bên kia là tiếng thông báo đang bận.
Gọi nhiều lần đều như vậy.
Người đàn ông không nói một lời, nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ phía trước.
Không nên đến, hôm nay không nên đến nhà họ Tạ.
Ý nghĩ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, cho đến khi điện thoại reo, thậm chí Phó Thời còn không kịp nhìn xem ai gọi đến mà lập tức nhấn nghe.
"Phó Thời."
"Ừm." Dưới sự cố gắng kiểm soát của Phó Thời giọng nói của anh không lộ ra điều gì khác thường: "Em đến đâu rồi? Anh thấy em không theo kịp."
"À... em vừa nhận được điện thoại của trưởng nhóm, có vẻ như video mà bonj em quay hôm nay có vài vấn đề lúc biên tập, cần em quay lại xử lý ngay, anh cứ về nghỉ ngơi trước đi, không cần đợi em."
Nói dối! Mỗi câu đều là nói dối!
Phó Thời biết, cô sẽ đi gặp tên người thứ ba đáng chết đó.
"Tạ Ly... anh..."
Anh sẽ luôn đứng về phía em, vậy nên em có thể dựa vào anh không?
Có thể đừng đi tìm người khác không?
Những điều anh muốn nói rõ ràng là như vậy, nhưng chỉ vừa gọi tên cô, sự tủi thân như muốn nghẹn ngào đã khiến anh phải ngừng lại.
Tại sao? Tại sao lại đối xử với anh như vậy?
Tạ Ly không nhận ra.
Có lẽ cô cố tình không quan tâm, hoặc căn bản tâm trí của cô không đặt ở đây.
"Bây giờ em không tiện, vậy cúp máy trước nhé."
Cô nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Phó Thời biết bây giờ cô cần người ở bên, nhưng rõ ràng, người đó không phải là anh.
Anh lại đẩy Tạ Ly cho người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.