Chương 21: Tôi Là Chồng Của Tạ Ly
Cáp Tử Phi Thăng
02/09/2024
Khi Phó Thời trở lại phòng, Tạ Ly đã tắm xong, sấy tóc xong, đang ngồi trên giường xem video.
Video ồn ào không nghe rõ nội dung, mái tóc mới sấy của người phụ nữ buông xõa sau lưng, ánh mắt nhìn vào màn hình, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt. Nghe thấy anh bước vào, cô đặt tay lên nút điều chỉnh âm lượng, giảm âm thanh của điện thoại xuống mức thấp nhất.
Tạ Ly có thói quen tốt, sợ làm phiền người khác, không bao giờ bật âm thanh điện thoại lớn khi có người thứ hai, ngay cả khi người đó là anh.
Phó Thời đã đánh dấu tin nhắn là chưa đọc trước khi đặt lại điện thoại, vì vậy lúc này Tạ Ly cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ hỏi anh: "Anh có muốn đi tắm ngay bây giờ không..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì giọng nói đã ngừng lại.
Phó Thời không soi gương trước khi vào, nhưng anh đoán biểu hiện của mình hiện tại chắc không ổn lắm, dù anh đã ngồi ngoài phòng khách lâu như vậy để bình tĩnh lại.
Tạ Ly dường như nhận ra điều gì đó, nhưng lại không hoàn toàn chắc chắn, cô ngồi thẳng dậy, không do dự gì mà hỏi anh: "Có chuyện gì vậy?"
Cho dù là giọng điệu hay biểu cảm, đều là sự lo lắng cho anh, không hề có một tí giả tạo nào.
"Không có gì." Phó Thời trả lời, dùng cánh tay đặt sau lưng đóng cửa phòng lại.
Tạ Ly hẳn là không tin, nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể ngơ ngác ngồi đó, chờ Phó Thời đến gần.
Khi đôi chân người đàn ông bước qua khoảng cách cuối cùng giữa hai người, Phó Thời nhìn thấy trong mắt Tạ Ly có một tia sợ hãi.
Chắc là bị biểu hiện của anh dọa rồi.
Nhưng đối với người này, anh có thể có biểu cảm gì, còn có thể là biểu cảm gì đây?
Dù cho anh có hoang mang đến mức đầu óc muốn nổ tung, tim đau như thể sắp chết đến nơi, anh vẫn không thể... không thể thốt ra một lời chất vấn nào.
Bởi vì anh sợ hãi... sợ rằng chỉ cần anh hỏi, cuộc hôn nhân của họ sẽ thực sự kết thúc.
Anh chẳng thể làm gì...
Phó Thời quỳ xuống mép giường, nâng khuôn mặt Tạ Ly lên, cúi xuống hôn.
Khoảnh khắc đôi môi mềm mại chạm vào nhau, cơn đau nghẹt thở trong lồng ngực cuối cùng cũng được xoa dịu trong giây lát, Phó Thời không kìm được mà nhắm mắt lại, cô vừa tắm xong, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm, làn da dưới tay anh, mềm mại đến khó tin.
Cuối cùng, vòng tay dịu dàng có thể nhấn chìm người ta kia cũng khiến tâm trí anh được thả lỏng.
Khiến anh không cần phải suy nghĩ xem tình huống nào có thể khiến Tạ Ly xóa hết tin nhắn sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, không cần phải nghĩ xem rốt cuộc người mà anh thua kém kia sẽ là người như thế nào.
Ít nhất lúc này... lúc này cô là của anh.
Nhìn xem, rõ ràng sự sợ hãi của cô vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhưng cô không hề đẩy anh ra.
Vẫn dùng cơ thể đang run lên nhè nhẹ ấy để đón nhận anh.
Video ồn ào không nghe rõ nội dung, mái tóc mới sấy của người phụ nữ buông xõa sau lưng, ánh mắt nhìn vào màn hình, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt. Nghe thấy anh bước vào, cô đặt tay lên nút điều chỉnh âm lượng, giảm âm thanh của điện thoại xuống mức thấp nhất.
Tạ Ly có thói quen tốt, sợ làm phiền người khác, không bao giờ bật âm thanh điện thoại lớn khi có người thứ hai, ngay cả khi người đó là anh.
Phó Thời đã đánh dấu tin nhắn là chưa đọc trước khi đặt lại điện thoại, vì vậy lúc này Tạ Ly cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ hỏi anh: "Anh có muốn đi tắm ngay bây giờ không..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì giọng nói đã ngừng lại.
Phó Thời không soi gương trước khi vào, nhưng anh đoán biểu hiện của mình hiện tại chắc không ổn lắm, dù anh đã ngồi ngoài phòng khách lâu như vậy để bình tĩnh lại.
Tạ Ly dường như nhận ra điều gì đó, nhưng lại không hoàn toàn chắc chắn, cô ngồi thẳng dậy, không do dự gì mà hỏi anh: "Có chuyện gì vậy?"
Cho dù là giọng điệu hay biểu cảm, đều là sự lo lắng cho anh, không hề có một tí giả tạo nào.
"Không có gì." Phó Thời trả lời, dùng cánh tay đặt sau lưng đóng cửa phòng lại.
Tạ Ly hẳn là không tin, nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể ngơ ngác ngồi đó, chờ Phó Thời đến gần.
Khi đôi chân người đàn ông bước qua khoảng cách cuối cùng giữa hai người, Phó Thời nhìn thấy trong mắt Tạ Ly có một tia sợ hãi.
Chắc là bị biểu hiện của anh dọa rồi.
Nhưng đối với người này, anh có thể có biểu cảm gì, còn có thể là biểu cảm gì đây?
Dù cho anh có hoang mang đến mức đầu óc muốn nổ tung, tim đau như thể sắp chết đến nơi, anh vẫn không thể... không thể thốt ra một lời chất vấn nào.
Bởi vì anh sợ hãi... sợ rằng chỉ cần anh hỏi, cuộc hôn nhân của họ sẽ thực sự kết thúc.
Anh chẳng thể làm gì...
Phó Thời quỳ xuống mép giường, nâng khuôn mặt Tạ Ly lên, cúi xuống hôn.
Khoảnh khắc đôi môi mềm mại chạm vào nhau, cơn đau nghẹt thở trong lồng ngực cuối cùng cũng được xoa dịu trong giây lát, Phó Thời không kìm được mà nhắm mắt lại, cô vừa tắm xong, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm, làn da dưới tay anh, mềm mại đến khó tin.
Cuối cùng, vòng tay dịu dàng có thể nhấn chìm người ta kia cũng khiến tâm trí anh được thả lỏng.
Khiến anh không cần phải suy nghĩ xem tình huống nào có thể khiến Tạ Ly xóa hết tin nhắn sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, không cần phải nghĩ xem rốt cuộc người mà anh thua kém kia sẽ là người như thế nào.
Ít nhất lúc này... lúc này cô là của anh.
Nhìn xem, rõ ràng sự sợ hãi của cô vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhưng cô không hề đẩy anh ra.
Vẫn dùng cơ thể đang run lên nhè nhẹ ấy để đón nhận anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.