Trước Ly Hôn: Chồng Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 21: Giả Lợn Ăn Hổ
Hannaftyfyurf
10/01/2025
“Cậu có quyết định được chuyện của bọn họ không?”
Lý Dự không dám lên tiếng.
“Lam Lam không vui, A Thành ôm Lam Lam.” Cố Thành cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Tô Lam, liền chạy đến, nắm lấy tay cô, như sợ cô sẽ bỏ rơi mình.
Tô Lam nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thành, nhưng biểu cảm lại như một chú cún con nhỏ nhắn, cô vẫn chưa quen với điều này.
Suốt nhiều năm qua, Cổ Thành là người duy nhất quan tâm đến cảm xúc của cô.
À không, không phải Cố Thành trước đây, mà là người hiện tại này.
Trong lòng cô thoáng qua một cảm giác kỳ lạ mà chính cô cũng không nhận ra.
Xoa đầu Cổ Thành, Tô Lam mỉm cười dịu dàng, “Chị không vui vì A Thành bị người ta bắt nạt.”
Cổ Thành lắc đầu, lại cọ cọ đỉnh đầu vào lòng bàn tay của Tô Lam, rất thân thiết, “A Thành không sao đâu, A Thành sẽ mạnh mẽ, Lam Lam đừng buồn.”
Sao cậu ta không hiểu chứ? Cô còn phải “làm mẹ” mà dạy Cổ Thành những chuyện này sao?
Nghĩ đến những kẻ đã đến gây chuyện, Tô Lam lại đè nén sự không thoải mái trong lòng.
Vẫn phải dạy thôi, nếu Cố Thành không có những ngày yên ổn, thì cô cũng vậy, đống email trong hộp thư liệu có xử lý được không?
Lý Dự đứng bên cạnh, cúi đầu im lặng.
Khí chất của bà chủ giờ đã gần bằng ông chủ trước đây rồi.
“A Thành không sao, nhưng chị sẽ đau lòng vì A Thành, cho nên A Thành phải mạnh mẽ lên, hiểu chưa?”
Lý Dự: Tại sao bà chủ rõ ràng cười dịu dàng thế mà tôi lại cảm thấy nhiệt độ trong văn phòng giảm xuống?
Chỉ có Lý Dự cảm nhận được sự thay đổi này, còn Cố Thành thì hoàn toàn không biết gì, cậu gật đầu mạnh, “Em nghe lời Lam Lam.”
“A Thành, văn phòng này là của em, công ty này em cũng là lớn nhất, cho nên...”
Lý Dự nghe thấy giọng nói của Tô Lam dần hạ thấp, không nói được lời nào.
Hóa ra, trước đây bà chủ đều là “giả heo ăn hổ”*.
So với cô Hà thì quả thật tốt hơn nhiều, không hổ danh là người đã được ghi tên vào sổ hộ khẩu nhà ông chủ.
Tô Lam nói xong, hờ hững liếc mắt nhìn qua Lý Dự, khóe môi khẽ cong lên nụ cười phong tình vạn chủng, “Trợ lý Lý có ý kiến gì không?”
“Không, không có.”
...
Sau khi mẹ của Cố Thành và Hà Diễm rời đi, mọi thứ cuối cùng cũng yên ổn hơn.
Tô Lam để Cố Thành ở đó xem tài liệu, còn cô thì chống cằm, tùy ý mở hộp thư lên và trả lời email.
Tư thế của cô thoải mái mà quyến rũ.
Thái độ thì nghiêm túc và tập trung.
Cổ Thành vô tình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Lam như vậy, ánh mắt đào hoa không chớp lấy một cái, biểu cảm trên mặt không thể giấu được niềm vui.
Cậu đã kết hôn với Lam Lam, có thể ngủ cùng giường, còn có thể sinh em bé.
Chuẩn bị mang thai, là để sinh em bé.
Trên mạng còn nói, để sinh em bé cần ôm ôm, cần hôn hôn, còn cần...
Đôi tai của cậu bé năm tuổi, Cổ Thành, đỏ bừng lên.
Tô Lam không biết trong đầu Cố Thành đang nghĩ đủ thứ linh tinh, cô đang cau mày nhìn chằm chằm vào email mới mở.
Tặc, vấn đề này hơi khó nhằn.
Sự thay đổi trong biểu cảm của Tô Lam khiến Cố Thành hoàn hồn, bàn tay thon dài vươn tới, vuốt phẳng hàng lông mày của cô, “Lam Lam đừng cau mày, để em xoa xoa.
Tô Lam ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt sâu thẳm của cậu, trong chốc lát bỗng ngẩn ngơ.
Cái vuốt vừa rồi rất nhẹ, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua, nhưng cô lại cảm thấy giữa chân mày mình nóng rực.
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
“Sao thế? Động lòng rồi à?” Tô Lam cong môi cười, khuôn mặt xinh đẹp chợt sống động lên, khiến người khác không thể rời mắt.
Lý Dự, người vừa định gõ cửa: “...” Bà chủ, ông chủ giờ chỉ có trí tuệ của một đứa trẻ năm tuổi, cô đang nói gì mà như sói hổ thế này?
“Ừ, Lam Lam, mạng của em giao cho chị.” Giọng nam trầm thấp, từ tính, như đang thề hẹn đầy tình cảm.
“.” Ông chủ cũng không phải trẻ con năm tuổi bình thường.
Tô Lam cảm thấy tim mình lỡ một nhịp, như bước hụt trên cầu thang.
Nhưng đó chỉ là thoáng qua, ngay sau đó, Tô Lam cười lạnh, “Cổ Thành, diễn đủ rồi thì ký vào thỏa thuận ly hôn đi, đường ai nấy đi.”
Đôi mắt vốn luôn quyến rũ, khi lạnh lùng lại khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Cố Thành bỗng ấm ức, “Lam Lam không thích em nói vậy sao?” Nếu không, sao cô lại giận?
Tô Lam nhíu mày, ý là gì đây?
“Sách nói, chỉ khi nói với người mình thích nhất, thích nhất, thì mới được nói như vậy. Em nghĩ Lam Lam sẽ thích.” Người đàn ông cao một mét tám mấy, khuôn mặt lạnh lùng, giờ lại ấm ức cúi đầu nghịch ngón tay, không dám làm gì cá.
" Tô Lam nghĩ đến mấy đoạn đối thoại ngớ ngẩn trong sách, không biết nói
“Lý Dự, đem mấy quyển sách của ông chủ cậu xóa hết đi cho tôi!”
Hằng ngày đều học những thứ linh tinh gì đâu không!
Đây là chuyện riêng, chứ nếu có người ngoài ở đây, Cổ Thành giờ chắc chắn đã bị bầy sói hổ báo trong giới công nghệ hoặc nhà họ Cố nuốt sống rồi!
“Lam Lam tại sao lại không vui? Em muốn làm chị vui.” Cố Thành càng không hiểu.
Tại sao Lam Lam trông còn giận hơn?
“Nhóc con.” Tô Lam bỗng nhiên tiến sát lại, trán chạm trán với Cố Thành. Cậu vô thức lùi lại, nhưng cổ lại bị bàn tay mềm mại của cô giữ chặt, không cho cậu lùi.
Lúc này, Tô Lam và Cổ Thành gần đến mức hơi thở hòa quyện. Một cậu bé năm tuổi như Cổ Thành làm gì có kinh nghiệm này, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, còn hương thơm trên người Tô Lam thì thoang thoảng, khiến cậu nón thở, mặt đỏ bừng.
“Thở đi, nhóc con.” Giọng Tô Lam nhẹ bẫng, như chiếc chổi quét qua, khiến lòng người ngứa ngáy.
“Lam Lam, khó chịu” Cậu bé năm tuổi cảm thấy cơ thể có phản ứng, “Căng cứng.”
’ Xin lỗi, không cẩn thận quên mất.
Đây không phải là một người trưởng thành có khả năng tự kiểm soát.
“Từ nay đừng nói những lời đó nữa, biết không? Làm không được thì đừng nói.”
Cô sợ nghe nhiều quá sẽ tưởng là thật.
Tô Lam rời khỏi, để lại Cố Thành mặt đỏ, ngồi yên một chỗ, không dám động đây.
Có chút bực bội trong lòng.
Tô Lam rời văn phòng.
Ở cửa văn phòng, cạnh đó là Lý Dự.
Để tiện chăm sóc Cổ Thành, anh đã chuyển ra khỏi văn phòng của mình.
Làm việc ngay ngoài cửa văn phòng của Cố Thành, có chuyện gì cũng kịp thời biết, cũng không phải lo việc người ta bất ngờ xông vào phát hiện sự thật Cổ Thành bị mất trí nhớ.
Lúc này thấy Tô Lam, anh lập tức đứng dậy, “Bà chủ” Anh vừa mới ra khỏi văn phòng không lâu, sao bà chủ đã đi ra rồi, tốc độ nhanh thế này sao?
“Tiếp tục chỉnh sửa tài liệu đi, cậu dạy anh ấy một số cách ứng phó.”
“Đừng để anh ấy đọc thêm mấy thứ ngớ ngẩn nữa!”
Câu này, Tô Lam gần như nghiến răng nói ra.
Lý Dự nào dám không nghe, có ý kiến cũng phải nuốt vào!
“Bà chủ, cô định đi đâu?”
“Tôi đi phòng trà.”
“Phòng trà trên tầng chỉ có cà phê Mỹ, cô muốn uống gì, để tôi pha cho?”
Trước đây, Cổ Thành chỉ uống cà phê Mỹ, tầng này chỉ có Cố Thành và Lý Dự vì thế phòng trà chỉ có loại này.
Tô Lam chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, phất tay, “Không cần.” Rồi bước vào thang máy, đi xuống tầng dưới.
Không cố ý, nhưng mỗi bước đi của cô đều toát lên phong thái quyến rũ, tự trong ra ngoài đều tỏa sức hút... Một bà chủ như vậy, nếu không phải đã kết hôn với ông chủ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhòm ngó.
Lý Dự nhìn bóng lưng của Tô Lam, thở dài một tiếng.
(*) Giả heo ăn hổ: Tỏ vẻ yếu đuối nhưng thực chất mạnh mẽ, lợi hại.
Lý Dự không dám lên tiếng.
“Lam Lam không vui, A Thành ôm Lam Lam.” Cố Thành cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Tô Lam, liền chạy đến, nắm lấy tay cô, như sợ cô sẽ bỏ rơi mình.
Tô Lam nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thành, nhưng biểu cảm lại như một chú cún con nhỏ nhắn, cô vẫn chưa quen với điều này.
Suốt nhiều năm qua, Cổ Thành là người duy nhất quan tâm đến cảm xúc của cô.
À không, không phải Cố Thành trước đây, mà là người hiện tại này.
Trong lòng cô thoáng qua một cảm giác kỳ lạ mà chính cô cũng không nhận ra.
Xoa đầu Cổ Thành, Tô Lam mỉm cười dịu dàng, “Chị không vui vì A Thành bị người ta bắt nạt.”
Cổ Thành lắc đầu, lại cọ cọ đỉnh đầu vào lòng bàn tay của Tô Lam, rất thân thiết, “A Thành không sao đâu, A Thành sẽ mạnh mẽ, Lam Lam đừng buồn.”
Sao cậu ta không hiểu chứ? Cô còn phải “làm mẹ” mà dạy Cổ Thành những chuyện này sao?
Nghĩ đến những kẻ đã đến gây chuyện, Tô Lam lại đè nén sự không thoải mái trong lòng.
Vẫn phải dạy thôi, nếu Cố Thành không có những ngày yên ổn, thì cô cũng vậy, đống email trong hộp thư liệu có xử lý được không?
Lý Dự đứng bên cạnh, cúi đầu im lặng.
Khí chất của bà chủ giờ đã gần bằng ông chủ trước đây rồi.
“A Thành không sao, nhưng chị sẽ đau lòng vì A Thành, cho nên A Thành phải mạnh mẽ lên, hiểu chưa?”
Lý Dự: Tại sao bà chủ rõ ràng cười dịu dàng thế mà tôi lại cảm thấy nhiệt độ trong văn phòng giảm xuống?
Chỉ có Lý Dự cảm nhận được sự thay đổi này, còn Cố Thành thì hoàn toàn không biết gì, cậu gật đầu mạnh, “Em nghe lời Lam Lam.”
“A Thành, văn phòng này là của em, công ty này em cũng là lớn nhất, cho nên...”
Lý Dự nghe thấy giọng nói của Tô Lam dần hạ thấp, không nói được lời nào.
Hóa ra, trước đây bà chủ đều là “giả heo ăn hổ”*.
So với cô Hà thì quả thật tốt hơn nhiều, không hổ danh là người đã được ghi tên vào sổ hộ khẩu nhà ông chủ.
Tô Lam nói xong, hờ hững liếc mắt nhìn qua Lý Dự, khóe môi khẽ cong lên nụ cười phong tình vạn chủng, “Trợ lý Lý có ý kiến gì không?”
“Không, không có.”
...
Sau khi mẹ của Cố Thành và Hà Diễm rời đi, mọi thứ cuối cùng cũng yên ổn hơn.
Tô Lam để Cố Thành ở đó xem tài liệu, còn cô thì chống cằm, tùy ý mở hộp thư lên và trả lời email.
Tư thế của cô thoải mái mà quyến rũ.
Thái độ thì nghiêm túc và tập trung.
Cổ Thành vô tình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Lam như vậy, ánh mắt đào hoa không chớp lấy một cái, biểu cảm trên mặt không thể giấu được niềm vui.
Cậu đã kết hôn với Lam Lam, có thể ngủ cùng giường, còn có thể sinh em bé.
Chuẩn bị mang thai, là để sinh em bé.
Trên mạng còn nói, để sinh em bé cần ôm ôm, cần hôn hôn, còn cần...
Đôi tai của cậu bé năm tuổi, Cổ Thành, đỏ bừng lên.
Tô Lam không biết trong đầu Cố Thành đang nghĩ đủ thứ linh tinh, cô đang cau mày nhìn chằm chằm vào email mới mở.
Tặc, vấn đề này hơi khó nhằn.
Sự thay đổi trong biểu cảm của Tô Lam khiến Cố Thành hoàn hồn, bàn tay thon dài vươn tới, vuốt phẳng hàng lông mày của cô, “Lam Lam đừng cau mày, để em xoa xoa.
Tô Lam ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt sâu thẳm của cậu, trong chốc lát bỗng ngẩn ngơ.
Cái vuốt vừa rồi rất nhẹ, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua, nhưng cô lại cảm thấy giữa chân mày mình nóng rực.
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
“Sao thế? Động lòng rồi à?” Tô Lam cong môi cười, khuôn mặt xinh đẹp chợt sống động lên, khiến người khác không thể rời mắt.
Lý Dự, người vừa định gõ cửa: “...” Bà chủ, ông chủ giờ chỉ có trí tuệ của một đứa trẻ năm tuổi, cô đang nói gì mà như sói hổ thế này?
“Ừ, Lam Lam, mạng của em giao cho chị.” Giọng nam trầm thấp, từ tính, như đang thề hẹn đầy tình cảm.
“.” Ông chủ cũng không phải trẻ con năm tuổi bình thường.
Tô Lam cảm thấy tim mình lỡ một nhịp, như bước hụt trên cầu thang.
Nhưng đó chỉ là thoáng qua, ngay sau đó, Tô Lam cười lạnh, “Cổ Thành, diễn đủ rồi thì ký vào thỏa thuận ly hôn đi, đường ai nấy đi.”
Đôi mắt vốn luôn quyến rũ, khi lạnh lùng lại khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Cố Thành bỗng ấm ức, “Lam Lam không thích em nói vậy sao?” Nếu không, sao cô lại giận?
Tô Lam nhíu mày, ý là gì đây?
“Sách nói, chỉ khi nói với người mình thích nhất, thích nhất, thì mới được nói như vậy. Em nghĩ Lam Lam sẽ thích.” Người đàn ông cao một mét tám mấy, khuôn mặt lạnh lùng, giờ lại ấm ức cúi đầu nghịch ngón tay, không dám làm gì cá.
" Tô Lam nghĩ đến mấy đoạn đối thoại ngớ ngẩn trong sách, không biết nói
“Lý Dự, đem mấy quyển sách của ông chủ cậu xóa hết đi cho tôi!”
Hằng ngày đều học những thứ linh tinh gì đâu không!
Đây là chuyện riêng, chứ nếu có người ngoài ở đây, Cổ Thành giờ chắc chắn đã bị bầy sói hổ báo trong giới công nghệ hoặc nhà họ Cố nuốt sống rồi!
“Lam Lam tại sao lại không vui? Em muốn làm chị vui.” Cố Thành càng không hiểu.
Tại sao Lam Lam trông còn giận hơn?
“Nhóc con.” Tô Lam bỗng nhiên tiến sát lại, trán chạm trán với Cố Thành. Cậu vô thức lùi lại, nhưng cổ lại bị bàn tay mềm mại của cô giữ chặt, không cho cậu lùi.
Lúc này, Tô Lam và Cổ Thành gần đến mức hơi thở hòa quyện. Một cậu bé năm tuổi như Cổ Thành làm gì có kinh nghiệm này, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, còn hương thơm trên người Tô Lam thì thoang thoảng, khiến cậu nón thở, mặt đỏ bừng.
“Thở đi, nhóc con.” Giọng Tô Lam nhẹ bẫng, như chiếc chổi quét qua, khiến lòng người ngứa ngáy.
“Lam Lam, khó chịu” Cậu bé năm tuổi cảm thấy cơ thể có phản ứng, “Căng cứng.”
’ Xin lỗi, không cẩn thận quên mất.
Đây không phải là một người trưởng thành có khả năng tự kiểm soát.
“Từ nay đừng nói những lời đó nữa, biết không? Làm không được thì đừng nói.”
Cô sợ nghe nhiều quá sẽ tưởng là thật.
Tô Lam rời khỏi, để lại Cố Thành mặt đỏ, ngồi yên một chỗ, không dám động đây.
Có chút bực bội trong lòng.
Tô Lam rời văn phòng.
Ở cửa văn phòng, cạnh đó là Lý Dự.
Để tiện chăm sóc Cổ Thành, anh đã chuyển ra khỏi văn phòng của mình.
Làm việc ngay ngoài cửa văn phòng của Cố Thành, có chuyện gì cũng kịp thời biết, cũng không phải lo việc người ta bất ngờ xông vào phát hiện sự thật Cổ Thành bị mất trí nhớ.
Lúc này thấy Tô Lam, anh lập tức đứng dậy, “Bà chủ” Anh vừa mới ra khỏi văn phòng không lâu, sao bà chủ đã đi ra rồi, tốc độ nhanh thế này sao?
“Tiếp tục chỉnh sửa tài liệu đi, cậu dạy anh ấy một số cách ứng phó.”
“Đừng để anh ấy đọc thêm mấy thứ ngớ ngẩn nữa!”
Câu này, Tô Lam gần như nghiến răng nói ra.
Lý Dự nào dám không nghe, có ý kiến cũng phải nuốt vào!
“Bà chủ, cô định đi đâu?”
“Tôi đi phòng trà.”
“Phòng trà trên tầng chỉ có cà phê Mỹ, cô muốn uống gì, để tôi pha cho?”
Trước đây, Cổ Thành chỉ uống cà phê Mỹ, tầng này chỉ có Cố Thành và Lý Dự vì thế phòng trà chỉ có loại này.
Tô Lam chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, phất tay, “Không cần.” Rồi bước vào thang máy, đi xuống tầng dưới.
Không cố ý, nhưng mỗi bước đi của cô đều toát lên phong thái quyến rũ, tự trong ra ngoài đều tỏa sức hút... Một bà chủ như vậy, nếu không phải đã kết hôn với ông chủ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhòm ngó.
Lý Dự nhìn bóng lưng của Tô Lam, thở dài một tiếng.
(*) Giả heo ăn hổ: Tỏ vẻ yếu đuối nhưng thực chất mạnh mẽ, lợi hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.