Trước Ly Hôn: Chồng Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 1: Ly Hôn

Hannaftyfyurf

10/01/2025

“Tô phu nhân, xin đừng làm khó tôi!”

Trợ lý vàng Lý Dự nhìn người phụ nữ cao ráo, khí chất lạnh lùng, mạnh mẽ trước mặt, lo lắng đến toát mồ hôi, cố gắng hết sức để ngăn cản. Nhưng cánh cửa phòng vẫn bị Tô Lam đẩy mở.

Trong căn phòng Cố tổng phong cách châu Âu xa hoa, theo bước chân xông vào của cô, tiếng tivi truyền tới:

“Doraemon!”

Tô Lam tháo kính râm, đôi mắt hồ ly mê hoặc quét lạnh về phía chiếc TV treo tường đang chiếu phim hoạt hình, cùng với các mô hình Lego và bức tranh ghép có màu sắc tương tự trong phòng. Môi đỏ khẽ nhếch, giọng nói vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, mang theo chút kinh ngạc khó nhận ra:

“Anh ta có con riêng bên ngoài à?"

Lý Dự vội vàng giải thích:

“Không! Ông chủ tuyệt đối không có ngoại tình.”

Tô Lam cười nhạt một tiếng:

“Anh ta có ngoại tình hay không, với tôi không quan trọng. Anh ta đâu rồi, tôi muốn gặp anh ta.”

“Ông chủ anh ấy... anh ấy...” Lý Dự không ngừng lau mồ hôi trán, đầu óc xoay chuyển nhanh như chớp, cố gắng tìm cách cứu vãn tình hình. Đúng lúc đó, cửa phòng tắm bất ngờ mở ra.

Người đàn ông cao lớn, mặc áo choàng tắm màu đen bước ra từ phòng tắm. Mái tóc ngắn màu đen nhỏ giọt nước, chảy dọc theo gương mặt sắc sảo,cổ áo hơi hé mở. Đôi mắt đào hoa khiến diện mạo càng thêm sâu thẳm khó lường.

“Cố Thành.”

Tô Lam giẫm đôi giày cao gót đen mảnh, tiến thẳng đến trước mặt người đàn ông. Cô rút từ túi xách ra bản thỏa thuận ly hôn đã được luật sư chuẩn bị từ trước, giọng nói không giấu nổi sự vui vẻ như được giải thoát:

“Ký đi, từ nay anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Cầu ra cầu, đường ra đường.”

Ngay từ lúc nhìn thấy Tô Lam bước vào, ánh mắt người đàn ông đã dán chặt lên khuôn mặt cô. Đôi mắt đen láy chăm chú như thể đang nhìn một báu vật vừa mất nay lại tìm được.



Tô Lam khẽ nhíu mày, ngay lập tức cảm thấy ý nghĩ của mình thật hoang đường và buồn cười. Môi đỏ thoáng cong lên mang chút chế giễu, cô nhắc lại:

“Cố tổng, mau ký...”

“Lam Lam.”

Người đàn ông bất ngờ cắt ngang lời cô.

Tô Lam đột nhiên bị một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo, những lời còn lại nghẹn trong cổ họng. Hương thơm tuyết tùng mát lạnh quanh quẩn nơi chóp mũi, đầu óc trống rỗng, chỉ còn hai chữ “Lam Lam” vang vọng như một câu thần chú.

“Anh...”

Cô kinh ngạc đẩy người đàn ông ra, liên tục nhìn kỹ gương mặt góc cạnh của anh. Từ đôi mắt đào hoa sâu thẳm như vì sao lạnh lẽo, đến đôi môi mỏng nhạt màu mím thành đường thẳng, đúng là người đàn ông đã sống lạnh nhạt với cô suốt ba năm – Cố Thành.

Đôi mắt hồ ly của Tô Lam hơi nheo lại, cảnh giác hỏi:

“Cố Thành, anh lại định giở trò gì đây?”

Khi xưa, gia đình vì lợi ích mà ép cô gả cho một ông già đáng tuổi ông nội mình. Trong lúc vô tình, cô lại đụng phải Cố Thành, người cũng đang bị ép buộc giống mình. Kết quả là cô mất cả đêm đầu đời, để rồi phát hiện người đàn ông cặn bã này lại có một “bạch nguyệt quang”.

Nhưng tình thế ép buộc, cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Suốt ba năm trời, cô không ít lần bị “bạch nguyệt quang” của anh ta khiêu khích, hống hách đến mức trèo lên đầu cô làm càn, trở thành trò cười ở Hải Thị.

May mắn là có số tiền bồi thường

Ba năm cũng không phải hoàn toàn uổng phí.

“Tôi không có thời gian lãng phí với anh nữa.”

Tô Lam chẳng muốn nhiều lời với anh, nhìn người đàn ông bị cô đẩy ra mà cứ như thể chịu oan ức lớn lao nào đó. Dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng bản chất lạnh lùng bộc lộ, cô thản nhiên nói:

“Ba năm qua, tôi đã không ít lần thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Nội dung trong thỏa thuận cũng là anh đồng ý. Nếu anh hối hận, tôi đành phải công khai đoạn ghi âm chuyện anh trên giường, để mọi người cùng nghe thử tài năng của Cố tổng.”



Căn phòng chìm vào im lặng.

Lý Dự lo sợ đến mức tim gan run rẩy như sắp phát bệnh, cũng không dám hỏi đoạn ghi âm đó là gì.

Chỉ có thể nói, anh ta thực sự được chứng kiến thủ đoạn của bà chủ.

Thà đắc tội với tiểu nhân, không nên đắc tội với phụ nữ.

Cố Thành mím môi, ánh mắt sâu thẳm khó lường nhìn Tô Lam.

Bất chợt người đàn ông mở miệng, giọng trầm khàn, đè nén. Điều bất ngờ là anh lại tỏ vẻ oan ức, như một đứa bé bị bỏ rơi, uất ức nói:

“Lam Lam thay đổi rồi, Lam Lam không cần tôi nữa.”

Biểu cảm của Tô Lam hoàn toàn không thể giữ được nữa.

Cô quay đầu nhìn về phía Lý Dự, ánh mắt sửng sốt như muốn chất vấn mọi chuyện không lời.

Lý Dự buộc phải thú nhận:

“Nửa tháng trước, trong một chuyến công tác ở Tây Nam, ông chủ gặp tai nạn xe vì phanh hỏng. Thể chất không sao, nhưng trí nhớ giờ chỉ như một đứa trẻ năm tuổi.”

Anh ta ngừng lại, không kìm được mà nói ra nghi vấn đã giấu trong lòng từ lâu:

“Rất kỳ lạ. Ông chủ lẽ ra không nên nhớ bất cứ chuyện gì sau năm tuổi, nhưng lại nhớ rõ về cô.”

Sau vụ tai nạn, Cố Thành, người luôn tỏ ra bài xích mạnh mẽ với cả anh ta, trở nên vô cùng khó xử lý. Lý Dự đã dùng đủ mọi cách. Cuối cùng, như bắt được cây cỏ cứu mạng, anh ta lấy ảnh của Tô Lam ra. Kỳ lạ thay, Cố Thành lập tức yên tĩnh lại, nhìn tấm ảnh, đầu ngón tay lướt qua màn hình như thể chạm vào một kho báu, cẩn thận vẽ nên đường nét khuôn mặt của Tô Lam, dịu dàng gọi:

“Lam Lam.”

Tô Lam khó mà tưởng tượng nổi cảnh tượng mà Lý Dự vừa miêu tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trước Ly Hôn: Chồng Tôi Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook