Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 65: Công khai à?

Nhập Loạn

09/10/2020

Khương Hành tự nhiên buột miệng thốt ra như vậy, khiến Vệ Diên khiếp sợ.

Y khiếp sợ không phải vì Khương Hành nói hắn và Lý Quân có quan hệ rất gần, mà là xung quanh đều là camera, hắn thật sự không cố kỵ chút nào, hơn nữa đây cơ bản là nhịp điệu nửa công khai đi.

Vệ Diên thầm nói có một thời gian ngắn mình không gặp Khương Hành, hắn cũng đã trở nên không có bất cứ mâu thuẫn gì với giới truyền thông sao? Hay là nói tình cảm của hắn và Lý Quân đã tốt đến độ yêu đương sâu đậm khó có thể chia lìa, đương nhiên, không bài trừ bọn họ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, đầu não hôn mê cũng là có khả năng.

Từ một phương diện nào đó mà nói, nếu không bị mất trí nhớ, thật đúng là như Vệ Diên suy đoán, Khương Hành và Lý Quân đúng là đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

Khương Hành trong giây lát cũng nghĩ ra, hắn mới ý thức được bản thân vừa nói cái gì!

Nhưng hình như cũng không có chỗ nào không đúng, ra vẻ bình tĩnh tiếp nhận muôi canh trong tay Vệ Diên: "Lý Quân nấu canh rất ngon, cậu cũng uống nhiều một chút."

Vệ Diên: ""....."" Đây hoàn toàn không giống với Khương Hành mà y quen biết, căn bản giống như đã thay đổi thành người khác.

Khương Hành kia mỗi ngày đều lộ ra khuôn mặt lãnh khốc sao có thể đề cử với y canh bạn trai của hắn nấu như vậy, điều này mới nghe đã thấy cực kỳ cực kỳ quá mức!

Càng không xong chính là, Vệ Diên không có một chút cố kỵ nào với Lý Quân, cũng không biết là bởi vì Khương Hành từ trước tới giờ không định đáp lại tình cảm của y, hay là vì cảm giác của y đối với Lý Quân cũng không tệ lắm.

Bại bởi một người không tìm thấy khuyết điểm như anh, hình như cũng không oan, chỉ là tâm nguyện bản thân khó yên mà thôi.

Cũng may sau khi y tới không lâu, số lần xuất hiện trước máy quay cũng không nhiều lắm, hẳn là không có ai chú ý tới tình cảm đặc biệt của y với Khương Hành, nếu lúc chương trình phát sóng nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của mình, chẳng phải là sẽ xấu hổ và tức giận muốn chết sao?

Nhìn Khương Hành giống như một con chim công rời khỏi phòng bếp, Vệ Diên không tức giận mà muốn cười, y chưa từng hiểu về Khương Hành, cũng chưa bao giờ tưởng tượng qua sẽ có một ngày người này lại chủ động khoe bạn trai hắn với y như vậy, nhét cho y một đống cơm chó khẩu vị nặng.

Một lần nữa Vệ Diên cầm lấy cái muôi đặt trong nồi: "Đồ điên." Cũng không biết là mắng mình hay là mắng Khương Hành.

Cho nên mấy năm nay y đang kiên trì cái quỷ gì? Quả thực lãng phí thời gian lãng phí sinh mệnh.

Vẻ mặt Khương Hành làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, trở lại vị trí ngồi của mình.

Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đang thảo luận về trang phục mà khách nhân cho các cô trước khi rời đi.

Khương Hành cuối cùng cũng đặt đũa xuống, ăn đến no nê, sự tình ngột ngạt lúc sáng sớm đè ép, nhìn thấy Lý Quân lại không nghĩ ra, ăn no xong chỉ muốn ngủ trưa.

Buổi sáng thật sự đã dậy quá sớm.

Lý Quân đang lo lắng về kết quả kiểm tra của hắn, nhưng hiện tại cũng không tiện hỏi.

Khương Hành xoa xoa bụng, không chút keo kiệt tán thưởng: "Ăn ngon."

Buổi trưa Lý Quân cố ý xuống bếp, anh biết chuyến bay của Khương Hành, bữa cơm này chủ yếu vẫn là vì Khương Hành, bôn ba hai nơi, có bao nhiêu mệt nhọc cũng rõ, không cẩn thận một cái có thể dẫn tới đầu hắn không khôi phục được. Lý Quân cũng không sợ phiền toái, nhưng so với cái gì cũng không nhớ được, vẫn là cái gì cũng có thể nhớ kỹ được thì tốt hơn.

Ba cô gái chủ động thu dọn bát đũa, Vệ Diên uống xong bát canh thứ hai, tìm cớ trở về phòng.

Khương Hành tóm được cơ hội có ít người, lặng lẽ nói với Lý Quân: "Buổi sáng anh về nhà."

Lý Quân nhìn kỹ hắn một giây, cười nói: "Cho nên?"

Khương Hành: "Anh mang theo hai bình dưa muối tới đây."

Nụ cười trên mặt Lý Quân biến mất một nửa: "Anh về nhà chỉ mang theo hai bình dưa muối?"

Khương Hành gãi gãi gò má mình, phát hiện vẻ mặt Lý Quân không đúng lắm, lập tức giải thích: "Cũng không phải, ngày hôm qua anh còn không nhớ nổi mật khẩu vào nhà, tối hôm qua lúc ngủ đột nhiên nhớ ra, sau đó buổi sáng liền trở về một chuyến, ngoại trừ dưa muối còn nhớ ra một vài ký ức."

Lý Quân cũng không quá hi vọng việc Khương Hành mất trí nhớ bị lộ ra trước màn ảnh, trước nhịn xuống, nói với hắn: "Về phòng rồi nói tiếp."

Tổ tiết mục đang quay chụp vẻ mặt tiếc nuối, độ nhạy bén của anh Quân so với Khương Hành không chỉ gấp mười lần. Nhưng mà, có lẽ anh ấy còn chưa biết Khương lão sư ở trong phòng bếp nói về quan hệ của bọn họ với Vệ Diên đâu, cho nên vô luận anh Quân có giải thích thế nào về "quan hệ" của bọn họ cũng không giải thích rõ được.

Quan hệ rất gần, đây rốt cuộc là gần tới mức nào?

Khương Hành và Lý Quân chờ Hà Uyển Tinh mấy người dọn dẹp xong phòng bếp mới về phòng nghỉ ngơi, hai người từng có kinh nghiệm lén lút ngủ trưa cùng nhau, gan trở nên to hơn, Lý Quân quang minh chính đại trực tiếp đi vào phòng Khương Hành, ngay cả che giấu cũng lười.

Để tiện cho bọn họ nói chuyện, Khương Hành lại lần nữa che lại camera, cũng tắt mic đi.



Chỉ cần hai người nói chuyện nhỏ một chút, giọng nói cũng sẽ không bị thu lại.

Lý Quân ngồi xuống chỗ trống Khương Hành để ra cho anh xong, cực kỳ tự nhiên: "Kết quả kiểm tra sao rồi?"

Khương Hành nghĩ thầm Lý Quân quả nhiên quan tâm hắn nhất: "Bác sĩ bên kia cũng nói không có vấn đề gì lớn, chỉ cần anh kiên trì uống thuốc là được, nhưng lần kiểm tra này kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút, thuốc cũng đổi loại khác."

Lý Quân ngồi xếp bằng phía đối diện hắn: "Vậy anh vừa nói nhớ ra một chút ký ức là sao, về nhà một chuyến còn có thể kích phát trí nhớ trong đầu anh?"

Khương Hành lập tức thay bằng khuôn mặt ủy khuất, hắn cũng không cảm thấy bản thân có chỗ nào không tốt: "Đây cũng là việc anh muốn hỏi em."

Lần trước ký ức gây ra hiểu lầm Khương Hành cũng không hỏi Lý Quân, bởi vì việc đó thiếu chút nữa khiến cho hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn, nhưng lần này thì khác, chỉ xảy ra giữa hai người bọn họ, không có nhân vật thứ ba dư thừa.

Lý Quân chuẩn bị sẵn sàng: "Anh nói đi."

Khương Hành: "Trước khi anh bắt đầu quay bộ phim vừa rồi, lúc mới vừa vào đoàn phim, có phải hai chúng ta đã cãi nhau."

Lý Quân không ngờ hắn lại hỏi điều này, anh gật gật đầu, nếu đã hỏi chứng tỏ hắn chỉ nhớ ra một phần nhỏ.

Khương Hành phát hiện mặt anh cũng không biến sắc, lập tức thở ra nhẹ nhàng: "Vậy hai chúng ta sau đó thế nào, hình như anh rất tức giận đi tới đoàn phim."

Lý Quân trầm ngâm một chút: "Muốn biết?"

Khương Hành thấy Lý Quân không nói tiếp, nghĩ thầm không phải bản thân thật sự khiến Lý Quân cực kỳ khổ sở đấy chứ.

"Anh muốn biết vì sao chúng ta lại cãi nhau, cùng với chúng ta làm lành như thế nào." Kỳ thực hắn càng muốn biết thêm về Lý Quân, nhưng nói trắng ra lại không có cảm giác hạnh phúc giải từng câu đố, thiếu chút tình thú, cũng sợ đột nhiên sẽ phải tiếp thu tin tức mà bản thân không thể thừa nhận.

Lý Quân nhìn hắn một lúc lo lắng, một lúc lại ủy khuất, liền cảm thấy cực kỳ đáng yêu, bật cười: "Cãi nhau cũng là một con đường mà mỗi cặp đôi yêu nhau nhất định phải trải qua, số lần chúng ta cãi nhau cũng không nhiều lắm. Đại khái em biết lần cãi nhau anh nói là trước khi anh vào đoàn phim, kỳ thực cũng không coi là cãi nhau, anh đấy, cố ý cãi nhau với em, còn cảm thấy bản thân bị ủy khuất."

Khương Hành cảm thấy bản thân hiện tại cũng rất ủy khuất, Lý Quân đến bây giờ còn chưa nói ra vấn đề chính, hắn bối rối: "Vậy em nói, rốt cuộc là chuyện như thế nào, làm anh sốt ruột muốn chết."

Lý Quân nắm tay hắn: "Vội gì chứ, em từ từ sẽ nói với anh, đều là chuyện quá khứ, đừng để ở trong lòng."

Khương Hành: "Nhưng mà đó là ký ức giữa hai chúng ta, sao anh có thể không để trong lòng được, anh không làm được."

Lý Quân nhìn hắn càng rối trong lòng lại càng bình tĩnh, thú vui quả thực cực kỳ xấu xa, nhưng lại rất có cảm giác thành tựu làm bạn trai của đối phương: "Được, em nói cho anh."

Khương Hành cảm thấy hai người hiện tại không giống tiêu chuẩn ngồi tán gẫu, vì thế hắn đổi thành kéo Lý Quân cùng hắn nằm xuống giường, ôm lấy anh từ sau lưng, còn không biết xấu hổ mà dán vào.

Lý Quân vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên eo mình của hắn: "Đừng lộn xộn, anh có muốn nghe nữa không đấy?"

Khương Hành: "Nói như vậy thì thoải mái hơn."

Lý Quân bị ôm có chút nóng: "Em hơi nóng, anh đừng ôm em."

Khương Hành nhẹ nhàng hôn lên vành tai của anh, nhỏ giọng nói: "Anh nhớ em, sáng nay khi nhớ lại đoạn ký ức kia, liền cực kỳ nhớ, anh sợ anh chọc em không vui, sợ em tức giận, sẽ tổn thương bản thân."

Lý Quân thở dài, cũng không dạy dỗ bạn trai nữa, nóng thì nóng đi, lại để lại tay hắn lên trên eo mình, bàn tay mình đặt lên trên mu bàn tay Khương Hành: "Còn ngắt lời nữa em sẽ không nói đấy."

Khương Hành bảo đảm nói: "Anh không ngắt lời, em nói." Hắn quả thực là người dễ dàng bị phân tâm, vĩnh viễn không làm được nhất tâm nhị dụng.

Lý Quân thưởng thức đốt ngón tay hắn: "Anh biết sinh nhật của em là ngày nào không?"

"Biết, ngày 22 tháng 3." Hắn nhớ ra rất vất vả, không dám quên: "Anh nhớ ngày tiến vào đoàn phim là ngày 18 tháng 3". Liên hệ trước sau, Khương Hành đại khái liền hiểu ra: ""Có phải anh không thể cùng em tổ chức sinh nhật, nên em rất tức giận?"

Lý Quân: "Anh không cùng em tổ chức sinh nhật em không nhất định sẽ tức giận, dù sao có nguyên nhân khách quan, nhưng lúc ấy em ám chỉ anh như nào, anh cũng không có phản ứng, sau đó em liền có chút tức giận."

Khương Hành nhớ lại hình ảnh ngày đó, thật sự chỉ có một chút tức giận thôi sao? Rõ ràng tức giận đến mức sắp cho hắn một đấm.

Khương Hành chột dạ mà thay bản thân giải thích: "......Có lẽ anh chỉ đang diễn kịch."

Lý Quân thầm nói vô luận là mất trí nhớ hay không mất trí nhớ, mạch não vẫn giống nhau: "Ừ, ngay từ đầu em cho rằng anh thật sự không nhớ ra, sau đó mới biết được anh đúng là đang diễn kịch cố ý chọc giận em, giấu giếm em. Anh là muốn vào ngày sinh nhật của em ngồi máy bay trở về cho em một kinh hỉ lớn, lại cùng em chúc mừng sinh nhật, cho nên, kỳ thực chuyện này cũng không phải là hai chúng ta thật sự cãi nhau."



Khương Hành cảm thấy mình đúng là thông minh, trước khi mất trí nhớ cư nhiên biết cách dỗ dành Lý Quân như vậy, có chút mong muốn khôi phục trí nhớ nhanh lên, đáng tiếc hoàn cảnh trước mắt có hạn, còn 10 ngày nữa là có thể kết thúc quay chụp, không vội.

Khương Hành nghĩ nghĩ, cảm thấy lúc sáng mình hờn dỗi không công một hồi: "Thì ra cũng không phải tức giận thật, làm anh sợ tới mức cơm sáng cũng chưa ăn."

Lý Quân: "Em cũng không có biện pháp, trạng thái khôi phục trí nhớ của anh lúc linh lúc không linh, đứt quãng, trước sau đều không liền mạch."

Anh xoay người, nằm đối diện với Khương Hành, anh dùng tay đỡ cơ thể mình, cúi đầu nói với Khương Hành: "Quên nói với anh, cảm ơn anh đã cùng em chúc mừng sinh nhật."

Khi Khương Hành đang rối rắm có nên nói không cần cảm ơn hay là không cần khách khí, Lý Quân chủ động hôn hắn, Khương Hành cảm thấy bản thân sắp nổ tung, thì ra, cùng Lý Quân thẳng thắn thành khẩn còn có loại đãi ngộ hôn môi bị động như thế này!

Nụ hôn này, hắn phải hôn cho đã, hưởng thụ cho đã!

Đại khái là Lý Quân không có cơ khát như Khương Hành, hai người rất nhanh liền thay đổi vị trí.

Cho tới khi quần áo và khí tức của hai người có chút hỗn loạn, mới dừng lại nụ hôn thiếu chút nữa không thắng phanh kịp này.

Khương Hành khổ sở mà ôm lấy Lý Quân: "Muốn nhanh chóng kết thúc quay chụp.""

Lý Quân vỗ bay cái đầu chó của hắn đang dán ở cổ mình, cười khẽ ra tiếng: "Ngoan ngoãn chịu đựng."

Bọn họ hẹn hò giữa trưa, còn làm nhiều chuyện xấu hổ như vậy, tổ tiết mục có thể làm bộ không có gì xảy ra, nhưng anh cũng không quá muốn vượt một ải kia, không biết xấu hổ cỡ nào mới có thể làm ra được chứ.

Khương Hành sau khi loại trừ xong 108 loại hiểu lầm não bổ trong đầu, thần kinh căng thẳng cả buổi sáng cuối cùng cũng thả lỏng, ngoan ngoãn ôm Lý Quân ngủ trưa, Lý Quân nhắm mắt một lát liền lặng lẽ bò dậy.

Hôm nay cũng không thể giống như hôm trước ngủ lâu như vậy, nơi nơi đều là camera, vẫn nên cẩn thận hơn một chút.

Lý Quân cũng không về phòng mình, mà là ngồi ở trước quầy tiếp tân tự ngẫm về chuyện sinh nhật của anh.

Đại khái là Khương Hành diễn kịch lừa anh, làm bộ không biết sinh nhật anh, sự tình đều đã đi qua, kinh hỉ đúng là cũng có, nhưng mà ngay từ đầu quá trình cũng không tốt đẹp như vậy, Khương Hành hay nghĩ nhiều, Lý Quân cũng hay nghĩ nhiều, lúc ấy anh thiếu chút nữa bị Khương Hành làm cho có chút hỏng mất, có lẽ chính là do anh quá để tâm, sợ hãi Khương Hành rời khỏi anh.

Có lẽ lần sau anh có thể để Khương Hành đổi một phương thức chúc mừng sinh nhật mình, nói thẳng ra là, phương pháp thử thăm dò cũng không nên, Khương Hành quá ngốc, bọn họ chỉ thích hợp đi con đường tình cảm ngốc bạch ngọt mà thôi.

Cùng nhau chung sống đều là từ hai người chậm rãi cân nhắc đưa ra quyết định, từng bước một tiếp xúc và tới gần, mới có thể khiến tình cảm của bọn họ càng thêm mượt mà, cuộc sống cũng sẽ càng thêm dễ chịu.

Anh bao dung tôi, tôi có thể nhường nhịn anh, anh lại khoan dung tôi, tôi lại tiếp nhận anh, dần dần, cũng sẽ hiểu biết đối phương, đi tới kết quả có thể kết hôn, vì các ngươi vô luận ở chung như thế nào cũng có thể khiến đối phương cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Trong lúc Lý Quân hồi tưởng lại quá khứ, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Các khách mời của khách sạn cũng từng người rời giường bắt đầu nghênh đón một đám khách nhân mới.

Khi Khương Hành rời giường lại một lần nữa phát hiện Lý Quân không ở trong lòng ngực mình, có chút tiếc hận, rất nhiều lần đều ảo tưởng Lý Quân ở trong lòng ngực hắn tỉnh lại, sau đó hắn liền hôn Lý Quân đến lúc tỉnh, đại khái là vì hắn thiết lập chính là tổng tài không cần ngủ, bạn trai hắn cũng lại là người bận rộn không cần ngủ trâu bò hơn cả hắn.

Lý Quân và Khương Hành ở trong phòng khách liếc nhau một cái liền bắt đầu công tác buổi chiều.

Không biết khách nhân tới chiều nay là ai, cư nhiên có chút sợ hãi chuyện tổ tiết mục làm.

Đúng vậy, lúc này tổ tiết mục còn chơi lớn hơn nữa.

Trong nhóm khách nhân buổi chiều có hai đôi tình lữ cùng hai người đàn ông độc thân.

Nhóm khách mời đang nghĩ chương trình lại dám mời tình lữ tới, đúng là không sợ chết, lúc trước đều có hai đôi chia tay rồi đấy!

Khi bọn họ nhìn thấy người tới, nghĩ thầm, tổ tiết mục đúng là tổ tiết mục, bọn họ đi đường tắt.

Có hai đôi tình lữ không sai, sáu người đàn ông, làm gì cũng có thể tổ hợp cùng hai đôi tình lữ.

Đối với việc chương trình tràn ngập tính ám chỉ lựa chọn khách nhân, Lý Quân cảm thấy một trận đau đầu, Vương đạo diễn là đang ám chỉ bọn họ đã sớm biết quan hệ của anh và Khương Hành rồi sao.

Khương Hành nhướng mày với Lý Quân: Công khai à?

Lý Quân:......

Hỏi rất hay giống như hiện tại còn chưa công khai ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook