Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 156: Đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc

Nhập Loạn

20/03/2021

Phiên ngoại 5

Mùng 1 đầu năm không ra ngoài chúc Tết, Lý Quân và Khương Hành ở Lý gia một ngày, mùng 2 Tết bắt đầu hành trình chúc Tết của bọn họ.

Giữa trưa tới nhà ba Khương ăn cơm, buổi tối đi tới nhà mẹ Khương ăn cơm.

Ba Khương mẹ Khương đều có cuộc sống riêng của từng người, Lý Quân và Khương Hành cũng liền sắp xếp thời gian khác nhau đi tới từng nhà.

Mang theo lễ vật, hai người buổi trưa xuất phát tới nhà ba Khương trước.

Nhà Khương ba ở là nhà mới mua, gần với trường học, người kết hôn với ông là một người phụ nữ có tính cách hoàn toàn khác biệt với mẹ Khương, tính tình khá là dịu dàng, nghe nói cũng đi làm ở cục thuế, có một người con gái đang học đại học, nghe nói hôm nay tới nhà chồng trước, cũng không ở nhà.

Khi Khương Hành và Lý Quân tới, ba Khương đang pha trà, dì Đường đang nấu cơm, trong nhà rất thanh tĩnh, hôm nay bọn họ cố ý buổi trưa không tiếp đãi khách nhân khác, danh tiếng của Khương Hành và Lý Quân hiện tại quá cao, sợ đưa tới một vài phiền toái không cần thiết.

Hai người thay sang dép lê mà dì Đường chuẩn bị, còn rất thoải mái.

Ba Khương thấy bọn họ tới, đứng dậy hỏi bọn hắn trên đường có đông hay không.

Khương Hành cởi áo khoác ra nói: "Đường rất vắng vẻ, một đường đi thẳng tới nơi."

Ba Khương: "Vậy là tốt rồi, cơm trưa sắp nấu xong rồi, hai con có muốn uống chút rượu không?"

Lý Quân nói: "Trợ lý về nhà ăn Tết, hôm nay con lái xe, anh Hành có thể uống với ba một chút."

Khương Hành: "Vâng, buổi tối con còn phải tới chỗ mẹ nữa."

Ba Khương: "Vậy cũng phải."

Hai người kín đáo đi ra ngoài, cũng không mang theo vệ sĩ, buổi tối còn có trận thứ hai, cũng chỉ có thể như vậy.

Uống rượu cũng không phải nghiệp vụ chủ yếu của bọn họ, tới đây ăn cơm cũng chính là gặp trưởng bối, thành toàn tâm ý của bọn họ.

Dì Đường bày ra một bàn tràn đầy đồ ăn.

Khương Hành không keo kiệt tán dương: "Tay nghề của dì Đường vẫn tốt như vậy, mỗi món ăn đều khiến con nhìn chảy nước miếng."

Dì Đường: "Khương Hành vẫn biết ăn nói như vậy, dì xem chương trình kia của các con, Quân Quân mới lợi hại, nghe nói con tham gia chương trình béo lên mười cân."

Khương Hành: "......"

Lý Quân cười nói: "Hiện tại anh ấy giảm xuống rồi."

Ba Khương: "Ba cứ cảm thấy nó béo một chút mới tốt, con không biết chứ, hồi nó học lớp 6 cân năng lên tới đỉnh điểm, béo tới mức lên cầu thang cũng phải thở dốc."

Lý Quân nhìn về phía Khương Hành đang đưa mắt ra hiệu cho ba hắn: "Aiz, không nghe anh nói qua nhỉ."

Khương Hành: "Ba, đừng nói linh tinh, con ở chỗ Tiểu Quân vẫn cần có sĩ diện."

Lý Quân: "Ba kể cho con nghe đi."

Ba Khương đương nhiên sẽ nghe theo Lý Quân, lấy việc trêu chọc con trai làm niềm vui: "Thật đấy thật đấy, nó lúc ấy rất béo, biết béo tới mức nào không? Nhà của chúng ta khá bận, không có thời gian nấu cơm, để nó thường đi tới một cửa hàng ăn cơm tối, kết quả mỗi tối nó đều cùng bạn học đi ăn MacDonald KFC, loại đồ ăn nhiều năng lượng như vậy, ăn uống còn nhiều, hơn nữa lúc ấy thân thể đang lớn còn ăn nhiều hơn, một hơi cũng có thể ăn 20 cái bánh bao to bằng năm tay."

Khương Hành: "...... Ba, nhất định là ba nhớ lầm."

Khương ba: "Làm sao thế được, năm con lớp 6 ấy, các con tổ chức đại hội thể thao, người khác đều đang cổ vũ cho bạn học, còn con thì trộm chạy ra ngoài đi mua đồ ăn, nếu không phải lúc ấy ba đi ngang qua, cũng sẽ không phát hiện, ba lúc ấy liền đứng cạnh đếm xem con ăn mấy cái!" Ông nhìn về phía Lý Quân: "Ngay từ đầu ba cho rằng là nó mua cho bạn học, kết quả còn chưa tới trường học đã tự mình ăn hết sạch, lúc ấy mới hiểu ra vì sao nó lại béo thành heo như vậy."

Bàn tay cầm đôi đũa của Lý Quân không ngừng run rẩy: "Khó trách anh không kể với em hồi anh học tiểu học."

Khương Hành gắp cho anh miếng thịt gà: "Mọi người mau ăn cơm, kể chuyện còn nhỏ làm gì chứ!"

Dì Đường cũng không nhịn được cười.

Trải qua một bữa cơm, Lý Quân lại càng biết thêm nhiều lịch sử đen của Khương Hành.

Bọn họ cơm nước xong cũng không lập tức rời đi, Lý Quân và Khương Hành lại tiếp tục cùng ba Khương uống trà nói chuyện phiếm, ba Khương kể cho bọn họ nhóm nghiên cứu sinh của hắn khó mang thế nào, viết bài luận văn cũng phải giúp sửa vài lần v.v, cũng rất thú vị, Lý Quân nghe đến mê mẩn.

Hơn ba giờ chiều, Lý Quân mới cùng Khương Hành rời khỏi nhà ba Khương, đi tới nhà mẹ Khương, chủ yếu là mẹ Khương vẫn luôn hỏi hai người bọn họ có gì đặc biệt muốn ăn hay không, hiện tại mỗi ngày bọn họ đều ăn thịt cá, đương nhiên không có gì đặc biệt muốn ăn.

Bọn họ là giảng viên cùng trường đại học, hai nhà ở cũng rất gần, Lý Quân và Khương Hành lái xe tới cũng chỉ mất 15 phút tính cả thời gian dừng xe là đến nhà mẹ Khương.



Tiểu khu ba Khương ở hơi cũ một chút, ở chỗ mẹ Khương thì khá mới, hơn nữa cũng lớn hơn nhiều, nhà bà còn có một ban công chuyên một trồng hoa, lấy ánh sáng rất tốt, còn trang bị cả thiết bị tự động tưới nước, khiến Lý Quân nhìn mà thở than.

Được Khương Hành giới thiếu mới biết, chú Lâm ở cùng mẹ Khương là chuyên gia thực vật học, hai người thông qua bạn bè giới thiệu mà quen biết, chú Lâm năm nay hơn 50 tuổi, là một ông chú đẹp trai, tựa hồ cũng không quá thích nói chuyện, ngược lại là mẹ Khương vẫn luôn nói Lý Quân và Khương Hành đi đóng phim xa như vậy, vừa lạnh vừa vất vả gì đó.

Lý Quân thấy Khương Hành bị lải nhải đến sắp phát điên, thay hắn giải vây: "Mẹ, con giúp mẹ nhặt rau nhé, buổi tối chúng ta ăn gì thế?"

Mẹ Khương: "Vẫn là Tiểu Quân tri kỷ, Khương Hành mẹ nói cho con, con chỉ cần có một nửa tri chỉ như nó ta sẽ chết, phi, dù sao ta liền vui vẻ."

Khương Hành: "Hiện tại Tiểu Quân cũng là nửa con trai của mẹ, mẹ cứ vụng trộm mà vui đi."

Lý Quân nói sang chuyện khác nói: "Buổi tối ăn lẩu ạ?"

Mẹ Khương: "Đúng vậy, con có thể ăn cay không?"

Lý Quân: "Con đều có thể, nhưng thiên về ăn thanh đạm."

Mẹ Khương: "Vậy lại hay, mẹ cũng không ăn cay, nhưng chú Lâm của Khương Hành lại thích ăn cay, mẹ làm nước chấm sẽ cho nhiều chút ớt băm, sau đó con cũng có thể nếm thử, ớt này cực kỳ tuyệt diệu."

Lý Quân: "Được ạ."

Lý Quân và Khương Hành buổi trưa ăn còn chưa tiêu hóa hết, lại phải tiếp tục ăn một bữa tối ở chỗ mẹ Khương, còn ăn rất sớm, hai người đơn giản chỉ dùng bữa, sau đó nói chuyện phiếm, chú Lâm ngay từ đầu nói rất ít, nhưng sau khi quen thuộc cũng là người nói nhiều, đặc biệt là sau khi Khương Hành cùng hắn uống vào hai ly, người cũng trở nên sinh động hơn.

Trên bàn cơm đều là tiếng cười nói vui vẻ, bữa cơm này ăn cũng thật sự không tồi.

Người hai nhà đều quan tâm thân phận của bọn họ, không mời họ hàng khác tới đây, Lý Quân và Khương Hành cũng cảm thấy rất là thoải mái.

Sau khi ăn xong cơm chiều ở chỗ mẹ Khương, Lý Quân và Khương Hành cũng liền trở về, gia đình con gái chú Lâm lát nữa cũng sẽ tới đây, bọn họ cũng không tiện ở lâu.

Khi về, mẹ Khương cũng cho bọn họ một đống quà tặng, đều là chút đặc sản thịt heo gì đó, nghe nói gần đây thịt heo tăng giá, bà từ chỗ người khác mua mấy cái chân giò heo ướp muối, nghe nói dùng để nấu canh cũng rất không tồi, lễ vật này còn khiến Lý Quân rất là thích.

Lý Quân và Khương Hành hai người đeo khẩu trang lên liền ra khỏi cửa.

Mở thang máy ra, bọn họ liền gặp được một nhà bốn người, một đôi vợ chồng mang theo hai đứa con gái tiến vào thang máy, con gái nói một từ đơn "thứ Tư" bằng tiếng Anh, vợ chồng hai người nở nụ cười, khích lệ cô bé nói rất đúng, sau đó lại dạy cô bé thêm một từ đơn mới.

Cả gia đình nhìn qua thực vui vẻ.

Sau khi lên xe, Lý Quân hỏi Khương Hành: "Anh Hành, anh có nghĩ tới, cùng một cô gái kết hôn sau đó sinh con đẻ cái, mỗi ngày trôi qua thực hạnh phúc hay không?"

Khương Hành ngồi ở ghế phụ điều khiển vươn vai: "Không có, anh chỉ nghĩ cùng em kết hôn, sau đó em sinh con cho anh."

Lý Quân: "......" Được rồi, anh thắng.

Khương Hành đương nhiên biết Lý Quân muốn hỏi gì, hắn hỏi lại: "Vậy còn em?"

Lý Quân lắc đầu: "Không nghĩ tới, nghĩ nhiều nhất chính là không kết hôn cũng khá tốt, nhưng khi anh theo đuổi em, cái suy nghĩ này liền chưa từng xuất hiện qua, kỳ thực em không quá thích trẻ con, cảm thấy bọn chúng quá ồn ào."

Khương Hành: "Vậy hai ta giống nhau, anh cũng không quá thích trẻ con, chúng ta quả nhiên là trời sinh một đôi."

Lý Quân cười nói: "Đúng, trời sinh một đôi."

Mùa đông sắc trời tối nhanh, Lý Quân và Khương Hành sớm liền về tới nhà.

Việc đầu tiên khi về đến nhà là trộn đồ ăn cho Hạt Cát, sau khi trở thành một con vịt to trưởng thành, sức ăn của nó càng lúc càng lớn, cá tôm mua trong nhà cũng không đủ cho nó ăn, cứ cách hai ngày phải mua thêm một đống trở về.

Lý Quân nhìn nó ăn đến là vui vẻ, đột nhiên nghĩ tới chuyện Khương Hành khi còn nhỏ rất là béo mà ba Khương kể lúc trưa: "Ăn nhiều như vậy, cẩn thân cùng Khương não tàn giống nhau béo thành một quả bóng tròn."

Khương Hành mới vừa rót một chén trà nóng đi ra, liền nghe được lời này: "Tiểu Quân Quân, anh nghe thấy rồi đấy."

Lý Quân đem một cái lá cải cuối cùng trong tay bỏ vào trong chậu cho Hạt Cát, đứng lên: "Đây không phải sự thật sao?"

Khương Hành: "Là sự thật nhưng không thể nói."

Lý Quân: "Nói thật, hôm nay hối hận không hỏi bọn họ muốn xem ảnh chụp hồi đó."

Khương Hành tự tin nói: "Cái này em cũng đừng nghĩ tới, từ khi anh bắt đầu đóng phim, anh đã sớm đem tất cả những tấm ảnh chụp khi béo ném hết đi rồi."

Lý Quân sờ sờ cằm: "Phải không?"



Khương Hành khẳng định nói: "Tin anh đi, anh thật sự ném hết rồi, thời điểm lúc trước từ trong nhà dọn ra ngoài."

Lý Quân: "À."

Khương Hành: "......" Cũng không biết anh có tin hay không.

Nhà bọn họ cũng trang trí rất có tư vị, nơi nơi đều dán chữ Phúc, nhìn đã thấy tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

9 giờ sáng, mấy người bạn của Lý Quân chuẩn bị tới nhà bọn họ chúc Tết, vừa lúc, bạn học thời cấp ba của Khương Hành là Vệ Diên và Lý Cẩm và một vài người cũng muốn tới, tổng cộng có 9 người muốn tới, hai người sáng sớm đã ra ngoài mua thịt gà tươi về hầm canh, thịt bò và thịt dê được vận chuyển bằng máy bay tới đây, Lý Ngạn trực tiếp phái người đưa tới nhà bọn họ.

Hai người đàn ông ở tự nhiên cũng không thuê người nấu cơm, chỉ là ngẫu nhiên thuê người tới dây quét dọn vệ sinh, hôm nay xuống bếp cũng chỉ có Lý Quân, Khương Hành cũng đi theo bận trước bận sau, bóc tỏi thái thịt băm đồ làm nước chấm đương nhiên không cần tới hắn, nhưng rửa rau thì vẫn phải cần.

Vào mùa lạnh như này, không có gì tiện lợi bằng ăn lẩu.

10 giờ rưỡi sáng, Vệ Diên và Cẩm Lý trước tiên tới đây, có y ở, Lý Quân thoải mái một chút.

Vệ Diên sắn tay áo chuẩn bị hỗ trợ: "Thế nào, hai người có giải quyết được không?"

Lý Quân cũng không cần khách khí với y: "Anh tới vừa lúc, giúp tôi xử lý một con cá."

Vệ Diên: "Ở đâu?"

Lý Quân: "Phía sau Khương Hành."

Vệ Diên: "Hiếm khi thấy Khương Hành chăm chỉ như vây nha."

Khương Hành hỏi Lý Quân:"Có phải anh được giải phóng?"

Lý Quân chỉ huy hắn: "Anh tiếp tục rửa rau."

Vệ Diên: "....." Một giây liền vả mặt, có vài người chính là không bao giờ được khen.

Lý Quân: "Anh ấy không quá chăm chỉ."

Khương Hành: "......" Anh ở trên giường rất chăm chỉ.

Ba người ở trong phòng bếp bận rộn, Trần Cẩm Lập chỉ có thể thế thân vị trí chủ nhân, giúp bọn họ tiếp đãi khách khứa, tuy là lần đầu tiên tới, nhưng hắn cũng không cần khách khí với Lý Quân và Khương Hành, không bao lâu liền bắt đầu.

Hai người bạn bất ngờ hợp nhau, đây còn chưa ăn cơm đâu, bọn họ liền đem bàn mạt chược trong nhà Lý Quân nâng ra, trong phòng khách to như vậy xon xao xoa mạt chược.

Cơm trưa bắt đầu.

11 người ngồi thành hình vuông, ở giữa đặt hai cái nồi.

Ngươi tới ta đi, mời rượu lẫn nhau, chén chú chén anh.

Khi Lý Quân nhắc tới Khương Hành khi còn học tiểu học, Vệ Diên nói: "Tôi biết, tôi biết, dì nói với tôi rồi, còn gửi cho tôi ảnh chụp của cậu ta nữa!"

Lý Quân cúi đầu nhìn di động của Vệ Diên: "Tôi xem với." Sau khi xem xong anh cười đến không dậy nổi: "Ha ha ha ha ha, đứa bé mập mạp trên mặt có hai cái cao nguyên hồng này là ai?"

Vệ Diên: "Quá xấu."

Lý Quân nói với Khương Hành: "Anh xem, mẹ mình để lại cá lọt lưới."

Khương Hành chỉ có thể phẫn nộ mà đá đá Trần Cẩm Lập, sao ở chỗ nào cũng có mặt Vệ Diên của cậu!

Trần Cẩm Lập cực kỳ vô tội: "....." Liên quan gì tới tôi?

......

Chạng vạng, sau khi tiễn đám bạn đi, Lý Quân đột nhiên trước khi vào cửa ôm lấy Khương Hành: "Anh Hành."

Khương Hành ôm lại anh: "Sao?"

Lý Quân vùi đầu vào cổ hắn: "Đột nhiên cảm thấy thực hạnh phúc."

Khương Hành hôn lên trán anh: "Anh cũng vậy."

Tóm lại, cái Tết đầu tiên của Lý Quân và Khương Hành sau kết hôn trôi qua thật sự vui sướng, bọn họ hi vọng tương lai cũng có thể vui vẻ hạnh phúc giống như hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook