Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 125: Tã giấy chuyên dụng

Nhập Loạn

09/01/2021

Hiện tại chỉ cần là fan và người đồng hành của Khương Hành đều biết hắn nuôi một con vịt làm thú cưng.

Khi Lý Quân trở về, ổ nhỏ mới của Hạt Cát cũng trang trí xong, rất xinh đẹp, bên trong rất mát mẻ, có thể chứa một đứa nhỏ bốn năm tuổi chui vào, hai tầng còn có thêm công năng thoát nước, thông khí rất thoải mái.

Chỉ là Hạt Cát cũng không ở nhà mới của nó, nó vẫn ngồi xổm ở cái ổ nhỏ hiện tại, ủ rũ, Lý Quân tới gần nó nó mới trở nên có tinh thần, mà Khương Hành thì ngồi ở sô pha oán trách với Lý Quân hành vi không tốt của Hạt Cát hai ngày vừa qua.

Khương Hành: "Ngày hôm qua từ lúc tiêm vắc xin phòng bệnh tới giờ, nó đều không để ý tới anh, cho nó ăn thì nó ăn, nhưng vẫn không nhìn anh, ngay cả kêu cũng không kêu một tiếng."

Khương Hành: "Còn có, có lòng tốt trang trí ổ nhỏ cho nó, nó còn không thèm nhìn một cái."

Khương Hành: "Em nói xem, nuôi con vịt này có ích lợi gì, còn không bằng hầm, bọn họ đều nói anh nuôi một con thú cưng đáng yêu, kỳ thực anh đang nuôi một tổ tông, còn là loại chỉ có thể nhìn không thể ăn."

Lý Quân cười nghe Khương Hành oán trách, sờ sờ lưng Hạt Cát: "Anh không nhận ra nó lớn lên không ít sao? Lông vũ đều bắt đầu dài ra rồi."

Hạt Cát được sờ thật thoải mái, nửa híp mắt nhỏ hưởng thụ, chờ tới khi Khương Hành đi tới xem nó, mắt nhỏ lại trừng lên tròn tròn.

Là do Khương não tàn mang nó đi tiêm, không vui!

Lý Quân tiếp tục sờ sờ phần lưng của nó: "Đừng buồn, tiêm là tốt cho em, bác sĩ còn khen em lớn lên săn chắc nữa mà, tiêm xong sẽ lớn lên càng săn chắc, có thể bay lên."

Hạt Cát nghe Lý Quân dịu dàng an ủi, trong lòng cực kỳ thoải mái, cảm xúc bất mãn với Khương Hành cũng không còn, ba Quân nói có thể bay.

Lý Quân lại lần nữa sâu sắc cảm nhận được vì sao Khương Hành không được động vật nhỏ yêu thích, hắn cứ thích đối nghịch với tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa sao có thể thích hắn được chứ? Người khác nuôi thú cưng là thật sự nuôi, hắn là chơi, chính là bản phóng lớn của đứa nhỏ nghịch ngợm.

Về nhà một chuyến, Lý Quân mang theo một đống đồ ăn và thịt trở về, đều là đồ hai người bọn họ thích ăn, rau củ còn rất tươi mới.

Hai người nhàn nhã ở nhà qua hai ngày, sau đó Khương Hành liền phải bắt đầu làm việc.

Trước khi hắn mất trí nhớ, Ngũ Sâm thay hắn nhận một quảng cáo của truyền hình quốc gia, công việc này không thể trả lại, là vì nghênh đón quốc khánh sắp tới, quảng cáo công ích này đến lúc đó sẽ phát sóng trên các kênh lớn của Đài truyền hình quốc gia.

Nếu không phải Ngũ Sâm vì hắn bị bệnh mà lui bớt một ít công tác, hiện tại có lẽ Khương Hành mỗi ngày đều bận rộn đến chân không chạm đất, hôm nay ở chỗ này quay chụp quảng cáo, ngày mai liền có khả năng đi thành phố khác nhận phỏng vấn.

Hiện tại đột nhiên rảnh rỗi, mới phát hiện kỳ thực còn có một loại trôi qua khác, tiền đủ tiêu là được, hiện tại, rất đủ!

Nếu hắn lại không tiền đồ một chút, thật đúng là có thể không làm việc, dựa vào bạn trai nuôi là được, dù sao tài sản của bọn họ đã vượt qua tài vụ tự do không biết bao nhiêu lần.

Buổi chiều trước ngày xuất phát, Khương Hành ở trên giường nỗ lực hai lần, sau đó hai người nằm ở trên giường ngủ trưa, trước khi ngủ hắn hỏi Lý Quân: "Anh nhớ rõ nơi quay chụp có một thánh địa cho tình nhân, anh vẫn luôn muốn đi cùng em tới một lần, em có muốn đi không?"

Lý Quân: "Anh hi vọng em đi thì em sẽ đi." Mấy ngày hôm trước sau khi anh đầu tư cho phòng làm việc, phòng làm việc của Cao Tín lắc mình thay đổi thành công ty giải trí của chính anh, còn cái gì mà ký hợp đồng người đại diện, cũng liền trực tiếp giải trừ.

Cao Tín đã thành người phụ trách công ty của anh, hết thảy đều vì ông chủ mà phục vụ.

Lúc ấy Cao Tín còn cảm thán: Thế giới biến hóa thật nhanh a!

Đã có đùi, hắn còn mở phòng làm việc làm qué gì, đi theo lão đại có thịt ăn.

Nhưng trước khi đi bọn họ còn phải giao Hạt Cát cho người đáng tin trông nom hộ.

Khương Hành và Lý Quân đều không phải người thường, không dám tùy tiện để người công ty tới đây cho ăn.

Buổi tối trước ngày đi Lý Quân gọi điện thoại cho anh hai anh: "Anh hai, mấy ngày nay anh có đi đâu xa không?"

Lý Ngạn rất vui vì em trai gọi điện thoại cho mình: "Tạm thời không đi đâu, sao thế?"

Lý Quân: "Là như thế này, ngày mai em và Khương Hành đi ra ngoài hai ngày, Hạt Cát không có ai chăm sóc, nếu anh ở nhà thì muốn nhờ anh giúp em chăm nó hai ngày."



Lý Ngạn: "Mấy đứa đi ra ngoài yêu đương liền ném Hạt Cát lại cho anh?" Nghe đã thấy rất quá đáng.

Lý Quân: "Là do anh chăm sóc mèo rất tốt đấy, có anh giúp trông nom em mới yên tâm."

Lý Ngạn được em trai thổi phồng làm cho sung sướng đê mê, tự hỏi một giây sau đó liền đồng ý: "Được rồi, lát nữa em mang nó tới đây."

Lý Quân và Khương Hành lập tức đóng gói hành lý cho Hạt Cát, đưa nó ra cửa.

Hạt Cát: "....." Cảm giác dạo này mình ra cửa hơi nhiều, lại muốn đi tiêm sao?

Nhưng hiển nhiên không phải, mới có được nhà mới hai ngày nó liền thay đổi một hoàn cảnh khác, nhưng ba Quân nói, chỉ tới đây ở hai ngày, không vấn đề.

Khương Hành lần đầu tiên tới biệt thự riêng của Lý Ngạn, xa hoa đến bất ngờ, hai người thuận tiện tới đây cọ bữa cơm chiều.

Càng khiến cho hắn kinh ngạc chính là, địa phương xa hoa không phải là bồn cầu bằng vàng ròng linh tinh gì đó, mà là diện tích rất lớn, nơi nơi đều là nhà cây cho mèo, Khương Hành thích nhất mấy chủng loại mèo khác nhau trong nhà, trong đó có một con to như một con chó Husky thành niên, trực tiếp nằm ngang trên một cái ghế quý phi, nhìn xa rất giống một con người!

Nơi này quả thực là thiên đường cho loài mèo.

Đáng tiếc Khương Hành và Lý Quân vừa vào cửa, mấy con mèo xinh đẹp này liền lắc mông đi xa.

Khương Hành: "....."

Rõ ràng đều bị công chúa Bạch Tuyết ghét bỏ như nhau, tại sao Lý Ngạn lại được mấy con mèo này ưu ái.

Lý Ngạn không ăn mặc chính trang tóc không vuốt keo, tùy ý tự nhiên hơn rất nhiều, bỏ xuống hình tượng sắc bén đối với người ngoài, như vậy thoạt nhìn, trên diện khí chất rất giống với Lý Quân.

Lý Ngạn: "Tới rồi à? Anh nhìn xem nó lớn thế nào rồi?"

Lý Quân: "37 ngày tuổi, qua ba tuần nữa hẳn là một con vịt trưởng thành."

Lý Ngạn khom lưng nhìn thoáng qua Hạt Cát đang ưỡn ngực đứng ở bên chân Lý Quân: "Là lớn rất nhiều rồi, hôm trước nó đi đâu, sao kêu thảm thế."

Từ sau khi tham gia chương trình trở về, Lý Ngạn và Khương Hành đã follow weibo lẫn nhau.

Khương Hành đánh giá xong phòng khách của Lý Ngạn, trả lời: "Mang nó đi tiêm vắc xin phòng bệnh, ấn ba lần mới tiêm được."

Khi ba người bọn họ không chú ý, Hạt Cát đã bắt đầu đi dạo xung quanh.

Lý Ngạn nghĩ tới một vấn đề: "Nó có đi bậy trong nhà không?" Nhà hắn có thảm.

Lý Quân đúng là không nghĩ tới nó có đi bậy trong nhà người khác hay không: "Cái này, nó không khống chế được, nhưng ở nhà nó không đi bậy, anh hai không cần lo lắng, em mang theo tã giấy chuyên dụng của Hạt Cát, xuống nước thổi khô lông rồi mặc cho nó là được, như vậy sẽ không đi bậy trong nhà."

Khương Hành nhìn thấy Lý Quân mang theo tã giấy, Hạt Cát ở nhà thật đúng là chưa từng dùng qua, nếu Hạt Cát không khống chế được, hai người sẽ lập tức lau dọn sạch, lại tiêu độc, hơn nữa bản thân Hạt Cát rất ngoan, xuống nước xong hoặc là sau khi ăn xong sẽ không chạy loạn trong nhà, hai người ở nhà rất ít phải quét dọn, có đôi khi một ngày cũng không gặp phải bãi nào, so với vịt bình thường, nó thật sự rất sạch sẽ.

Lý Ngạn nhìn Lý Quân hướng dẫn cách sử dụng tã giấy: "Không ngờ hiện tại phát minh gì cũng có, ngay cả vịt cũng có tã lót."

Lý Quân cười cười: "Em mặc cho nó trước, đây là số nhỏ, ở trên mạng tìm rất lâu, chuyên dùng cho vịt con."

Nói xong Lý Quân liền gọi Hạt Cát tới, mặc tã giấy vào cho nó, là màu xanh nước biển, sau lưng còn có một cái nơ con bướm đáng yêu.

Lý Ngạn cảm thấy cực kỳ hứng thú với cái này, nghiêm mặt khen: "Có hơi đáng yêu."

Hạt Cát cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng chạy hai ba cái phát hiện không ảnh hưởng tới sự nhanh nhẹn của nó, lại tiếp tục chạy trong nhà Lý Ngạn.



Năm con mèo lớn nhỏ trong nhà Lý Ngạn nhìn thấy tiểu khả ái mới tới, nhích tới nhích lui, hai con hoạt bát đã bắt đầu tiến lên thăm dò, Hạt Cát cũng tò mò mấy con động vật lớn này, nó cũng coi như là vịt con đã gặp qua việc đời, còn từng ở chung một hai ngày với công chúa Bạch Tuyết, đối với loài gọi là mèo này cũng không xa lạ, khi một con mèo Ba Tư màu trắng muốn sờ Hạt Cát, còn bị Hạt Cát mổ ra một nắm lông bên dưới, thực rõ ràng không thích bị động vật khác sờ.

Lý Quân: "......" Sao em lại hung dữ như vậy chứ.

Khương Hành xấu xa mà cổ vũ Hạt Cát: "Hạt Cát, mày thật lợi hại!"

Lý Ngạn: "Nó hiện tại đều không cho sờ soạng?"

Lý Quân: "Sau khi Khương Hành mang nó đi tiêm xong, đúng là không cho người khác tùy tiện sờ soạng, em sờ thì còn được."

Lý Ngạn: "À." Vậy hắn hẳn là cũng có thể sờ con vịt nhỏ đáng yêu này nhỉ.

Trong nhà Lý Ngạn có hai nữ giúp việc trung tuổi, ngày thường phụ trách quét dọn và nuôi năm con mèo nhà hắn, cũng không lo hắn đi ra ngoài không có ai cho ăn.

Lý Quân và Khương Hành ở nhà Lý Ngạn ăn cơm tối, trong quá trình còn nói chuyện rất vui vẻ, khi trở về, Hạt Cát đã cùng một con mèo trắng đen trong đó chơi rất vui sướng, nhưng Lý Quân nói cho Lý Ngạn, buổi tối cho nó ngủ, không cần bật đèn, nếu không sẽ dễ dàng bị bệnh, dù sao cũng còn nhỏ.

Lý Ngạn đều nghe hiểu, cũng làm theo.

Ngày hôm sau, Lý Quân và Khương Hành ngồi máy bay đi tới thành phố khác quay chụp quảng cáo, chủ yếu là đoàn phim lấy cảnh ở bên kia.

Sau khi xuống máy bay, Lý Quân trực tiếp đi tới khách sạn giải quyết chỗ ở, Khương Hành thì cùng trợ lý và vệ sĩ trực tiếp đi tới hiện trường quay chụp.

Hai người hiện tại đều đeo khẩu trang, thời tiết có nóng cũng phải đeo khẩu trang và đội mũ, đem mặt giấu đi như thế nào đã là môn bắt buộc bọn họ phải biết.

Ban ngày nhiệt độ không khí rất cao, Khương Hành cũng không quay chụp ở nội thành, mà là ở vùng ngoại thành, cũng rất nóng.

Lý Quân thì ở trong phòng điều hòa của khách sạn ôm máy tính xem phim, giữa trưa xuống tầng tùy tiện ăn cơm, buổi chiều tiếp tục xem phim, mệt mỏi thì liền đi ngủ, tỉnh lại thì lướt di động, khoảng 5 giờ nhìn thấy Khương Hành gửi tin nhắn tới nói hắn đang trên đường trở về khách sạn, hỏi anh bữa tối nay có ý tưởng gì không, nếu không Khương Hành liền tự mình quyết định, Lý Quân nói có thể.

Hai người liền ở một nhà hàng cao cấp nhấm nháp mỹ thực bản địa, hương vị tươi ngon bất ngờ, đặc biệt là khi nhìn cảnh sông, nước sống phiếm quang, đặc hiệu của ánh đèn hai bên bờ sông cũng rất thú vị.

Luôn nghĩ tới cuộc sống như này.

Hai người lại đến bờ sống thưởng thức một chút cảnh đêm, cùng dọc theo bờ sông trở về khách sạn, đại khái là bóng đêm ảm đạm, cũng không có ai nhận ra bọn họ là minh tinh mỗi ngày đều lên hot search.

Sau khi trở lại khách sạn, Lý Quân mang theo một thân mồ hôi đi tắm, Khương Hành thì ngồi ở trên sô pha lướt weibo.

Sau đó nhìn thấy một hot search quen mắt.

Vịt sẽ là thú cưng đứng đầu tiếp theo?

Click vào liền phát hiện một đống bình luận nói về đề tài Lý Ngạn nuôi vịt.

Khương Hành tìm được weibo của Lý Ngạn, nhìn thấy bài post đầu tiên trên weibo của hắn là ảnh chụp một con vịt mặc tã giấy màu sọc trắng đen rúc vào trong ngực một con mèo ngủ, phía sau còn có video Hạt Cát chạy tới chạy lui.

Chờ Lý Quân tắm rửa xong đi ra, Khương Hành vẻ mặt chờ đợi nhìn về phía anh: "Tiểu Quân, chúng ta cũng nuôi một con mèo đi, để làm bạn với Hạt Cát."

Lý Quân: "....Anh lại xem gì thế?"

Khương Hành: "Em xem, ấm áp biết bao."

Lý Quân: "......" Anh hai anh là cố ý phải không, cho Khương Hành nhìn thấy phát thèm.

Nhưng bên dưới weibo của Lý Ngạn tất cả đều là —— lão đại, ngài mua tã giấy này ở đâu thế? Nhìn thật cao cấp?

Lý Quân ở trong lòng trả lời: Lão đại tự mình làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook