Chương 64: Có nàng là đủ
Bạch Lộ Thành Song
11/10/2023
Nữ nhân này vào phủ chưa đầy một tháng, đến cuối cùng là dùng thủ đoạn gì để khiến Thế tử đối với nàng lại thay đổi cách nhìn như vậy? Ôn Nhĩ Nhã nghĩ không hiểu, cũng không muốn nghĩ kỹ càng, cảm thấy choáng váng, nhắm mắt rơi xuống ghế.
Tống Lương Thần thu liễm thần sắc, ngồi vào bàn nhìn nàng nói: "Nếu trong người còn khó chịu, sao lại bước xuống giường rồi?"
Ôn Nhĩ Nhã cười khổ: “Dù sao nằm cũng buồn chán nên muốn chơi đàn. Chẳng phải Gia thích nhất là nghe thiếp thân đàn sao?”
Có chút giật mình, Tống Lương Thần mím môi nói: "Nếu có bệnh thì hãy nghỉ ngơi thật tốt."
"Đúng vậy, thiếp thân cũng phát hiện rồi, là nên nghỉ ngơi thật tốt." Ôn Nhĩ Nhã thấp giọng nói: "Bây giờ bên cạnh Gia, đã có người chơi đàn nghe hay hơn, thiếp thân có cố gắng thế nào cũng là uổng công."
Không biết có phải là do bệnh tật hay không, Ôn Nhĩ Nhã đột nhiên trở nên chán nản, trên mặt không còn nụ cười dịu dàng như thường lệ mà trong mắt lại tràn đầy cay đắng.
Tống Lương Thần nói: "Mỗi người đều có cái hay, nàng không cần phải coi thường mình."
"Thiếp thân đã theo Gia được bao lâu rồi?" Ôn Nhĩ Nhã đột nhiên hỏi.
Tống Lương Thần cúi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy có chút mơ hồ.
“Nếu như thiếp thân nhớ không lầm thì đã năm năm rồi.” Ôn Nhĩ Nhã gượng cười: “Thiếp thân mười lăm tuổi nhập phủ, dạy Thế tử hiểu chuyện đời, là người đầu tiên hầu hạ Gia ".
Tim Cẩm Y đập thình thịch, vô thức nhìn chủ tử của mình.
Xét về thâm niên, Thẩm Mỹ Ảnh là người cuối cùng vào phủ, đương nhiên không có gì có thể so sánh được. Còn Ôn chủ tử là thứ nữ của Yến Triệu Đề đốc Ôn đại nhân, vừa mới mười lăm liền bị mang đi điều giáo rồi đưa đến bên cạnh Thế tử. Nếu không phải vì có sinh mẫu ti tiện, có lẽ đã trở thành Thế tử phi.
Giờ mang những thứ này ra nói là để trấn áp chủ tử sao?
Thẩm Mỹ Ảnh ôm cằm chăm chú lắng nghe, thành thật như đang nghe tiên sinh giảng bài, nghiêm túc đến nỗi chỉ còn thiếu đem giấy bút ghi lại. Tuy nhiên, dù ngoài mặt hay trong lòng đều không có chút phản ứng nào đối với “người đầu tiên” mà Ôn Nhĩ Nhã nhắc đến.
"Ngược lại trí nhớ của ta quá kém." Tống Lương Thần cười nhận lỗi.
Năm năm trước, khi hắn hiểu chuyện nhân gian, còn muốn cưới Giang Tâm Nguyệt, phụ Vương không nói một lời đã hứa hẹn với Ôn Nhĩ Nhã cho hắn, ban đầu hắn cũng phản kháng, nhưng Ôn Nhĩ Nhã hiền lành lại hiểu lòng người, hắn tuổi nhỏ vô tri, đối với nữ tử khá tò mò, nên rồi cũng tiếp nhận.
Sau lần tiếp nhận này, lại đến Ninh Thuần Nhi, Vu thị, Sư Tiểu Tiên. Chỉ cần hắn vì Giang Tâm Nguyệt mà có tranh chấp với phụ Vương, kết quả hậu viện sẽ có nhiều thêm một nữ nhân.
Cho đến hiện tại, hắn đã tranh đến lần cuối cùng, tranh được Thẩm Mỹ Ảnh đến.
Sau khi nhắm mắt lại, Tống Lương Thần nói: "Không nói chuyện quá khứ nữa, nàng nghỉ ngơi thật tốt đi."
Ôn Nhĩ Nhã mím môi: “Những chuyện Gia không nhớ, thiếp thân lại nhớ hết tất cả, thiếp thân ở bên cạnh Gia lâu như vậy, từ đó đến giờ chưa có làm qua điều gì sai trái. Cho dù trong lòng Gia không có thiếp thân, cũng không nên để người oan uổng thiếp thân như vậy."
Còn không phải vẫn đang nói về chuyện trân châu sao, Tống Lương Thần nói: "Ta không có oan uổng cho ai hết, cũng không có ai oan uổng cho nàng. Đợi khi Ngọc Thụ điều tra ra chân tướng, sự thật sẽ bày ra."
Ôn Nhĩ Nhã gật đầu: "Vậy thiếp thân sẽ đợi, đợi Ngài cho thiếp thân một công đạo."
"Ừm."
Bị nàng nói một tràng khiến trong lòng chùng xuống, Tống Lương Thần có chút không vui, nghiêng đầu nhìn Thẩm Mỹ Ảnh.
Người này thế mà cứ chăm chú lắng nghe bát quái thế à!
Trên trán có vài đường gân, Tống Lương Thần nghiến răng, đưa tay nhéo nàng dưới gầm bàn.
“A!” Mỹ Ảnh vô thức nhảy dựng lên.
Ôn Nhĩ Nhã bên này đang thê thê thảm thảm, sau khi bị hù dọa như vậy, cả người đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nàng.
"Ta..." Mỹ Ảnh cười ngượng nghịu, đưa chân hung dữ đạp người bên cạnh một cước: "Ta chỉ muốn đứng dậy đàn một bài."
Cú đá này cũng không hề tiết chế chút sức lực nào, Tống Lương Thần xanh mặt, nhưng vẫn kìm nén không kêu lên, nhếch khóe miệng cười nói: “Thế tử phi chủ động như vậy, thật sự là hiếm thấy.”
“Haha.” Thẩm Mỹ Ảnh cười “ngọt ngào” với hắn, toe toét đến mức vết sẹo trên mặt cũng méo mó, sau đó quay người đi về phía giá đàn.
Tống Lương Thần khẽ nhíu mày, xấu xí đã không nói đi, cũng không coi trọng mặt mũi, nếu thật sự không thể khá hơn, xem nàng khóc như thế nào!
Ôn Nhĩ Nhã nhắm mắt ngồi đấy, giống như đang ngủ, tuy rằng mắt nhắm lại, nhưng nàng nghe càng rõ ràng hơn, nàng có thể nghe thấy tiếng đàn cảm động lòng người của Thế tử phi, thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Thế tử gia.
Tiếng cười đó tràn đầy niềm vui, lại còn có một chút gì đó khó tả. Một điều mà nàng chưa bao giờ nghe nói đến.
Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu sự bầu bạn mấy năm qua của nàng, lại không so được với kẻ chỉ mới đến mấy ngày này? Chẳng phải nói lâu ngày sinh tình sao, nàng phải đợi bao lâu nữa, mới đợi được đến khi Thế tử toàn tâm toàn ý với nàng?
Hoặc giả nói, nàng sẽ mãi như vậy, vĩnh viễn không có được thứ bản thân khao khát?
Mỹ Ảnh chọn một đoạn "Phán Lang Quy", tiếng đàn bi thiết. Trong lúc thất thần, Ôn Nhĩ Nhã dường như nhìn thấy viện nhỏ của Phủ Đề đốc, nương nàng đang ngồi ở cửa sân chờ đợi, nhìn về cùng một hướng, biết rằng không thể đợi được mà vẫn phải đợi.
Nương của nàng là nữ tử bán rượu trong một tiểu trấn dưới quê, Ôn Đề đốc nhiều năm trước chỉ là một quan chức nhỏ ở Yến, đánh ngựa ngang qua cửa nhà bà, quay lại gọi rượu uống.
Chỉ với nhìn thoáng qua ấy, dung mạo tú lệ của nương nàng đã lọt vào mắt của phụ thân, sau một đêm thắm thiết, ông nói rằng đợi khi về nhà thưa với cha nương, sẽ đến nghênh bà.
Kết quả là sau bao ngày chờ đợi, nàng cũng đã trưởng thành nhưng phụ thân hoài chưa thấy tới. Mẫu thân chưa chồng lại có con, bị người trong thôn đuổi đi, một đường truân chuyên, cơ hồ sẽ sớm chết đi, mới tìm thấy phụ thân nàng.
Phụ thân có một kiều thê, cũng đã được thăng chức, mẫu thân nàng bất quá chỉ là một thôn nữ bán rượu, không vào được và một cô gái nông dân, nàng không được vào đại sảnh, chỉ có thể phân cho một viện nhỏ, một ngày lại một ngày trông ngóng, chờ mãi, đến cả một danh phận cũng chưa từng có.
Nàng là có tiền đồ, biết rõ phụ thân thích đàn, nên đã lén lút học từ phu tử của các tỷ tỷ, cầm nghệ so với các nàng đều là giỏi hơn một chút, cuối cùng đã lọt vào mắt của phụ thân. Tuy nhiên, dù khoan dung bao nhiêu, nàng cũng chỉ là một thứ nữ xuất thân hèn mọn.
Nàng không cam tâm chờ đợi như nương, nàng muốn dựa vào bản thân để có vinh hoa phú quý, mở mày mở mặt, vì vậy khi Yến Vương gia chọn phi cho Thế tử, nàng đã đánh bật mấy tỷ tỷ của mình, gả cho Tống Lương Thần như mong muốn.
Nếu có thể leo lên vị trí Thế tử phi, nàng có thể cho nương mình một danh phận. Đối với Ôn Đề đốc mà nói, trắc phi căn bản là chẳng đáng nhắc tới.
Tiếng đàn vang lên, lòng Ôn Nhĩ Nhã đau nhói, như nhìn thấy một nữ tử đang đợi trước cửa rơi nước mắt, dù là người khó tuyệt vọng đến đâu thì đôi mắt cũng cuối cùng cũng ảm đạm đi. Nàng từ từ quay người lại, từ khung cửa mà đi, cuối cùng quyết định không chờ đợi nữa.
Án trụ dây đàn, Thẩm Mỹ Ảnh xoay đầu, Tống Lương Thần đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho nàng không phát ra tiếng.
Mỹ Ảnh nhướng mày, lặng lẽ bước tới, chỉ thấy Ôn Nhĩ Nhã đang ngủ say trên bàn, nhưng nơi khóe mắt lệ không ngừng chảy, nhoè cả hồng trang.
Tống Lương Thần thở dài một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng bế nàng lên giường, cẩn thận đắp chăn, sau đó kéo Mỹ Ảnh xuống lầu.
“Nàng ấy bị sao vậy?” Mỹ Ảnh tò mò, ngoáy đầu lại xem, nhẹ nhàng hỏi.
“Đằng sau mỗi người đều có một câu chuyện.” Tống Lương Thần nói: “Tiếng đàn của nàng luôn dễ dàng gợi lại ký ức của người khác.”
Mỹ Ảnh sửng sốt một chút, cười thầm: "Đa tạ Thế tử khen ngợi."
Phủ Cầm bưng thuốc tới, nhìn bọn họ đi xuống lầu, không khỏi cau mày: “Thế tử gia muốn rời đi sao?”
"Chủ tử ngươi đang ngủ." Tống Lương Thần nói: "Đưa thuốc cho ta, ngươi lên hầu hạ đi."
"...Vâng." Phủ Cầm liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, Ngọc Thực bên cạnh tiến tới, nhận lấy chiếc khay từ tay nàng.
"Xem ra tối nay vẫn phải đến Tương Tư Uyển." Tống Lương Thần nói: "Ta không còn nơi nào khác để đi, cũng không thể quay về Sĩ Nữ Lâu phải không? Xuân Nhi cũng có tính khí, e là sẽ không muốn tiếp nhận ta”
Thẩm Mỹ Ảnh cười nói: “Nói hay, Gia chỉ cần giúp thiếp thân một việc, thiếp thân sẵn lòng hầu hạ.”
Tống Lương Thần sửng sốt: "Nàng có việc gì?"
Nhìn xung quanh, Mỹ Ảnh thì thầm nói: "Ngài có biết tiệm cầm đồ nào không?"
Cái gì? tiệm cầm đồ? Tống Lương Thần cau mày: "Nàng muốn làm gì? Trước tiên hãy nói rõ, trang sức của Thế tử phi là thứ cần thiết, nàng không thể cầm cố!"
“Không phải, thiếp thân đương nhiên là cầm vật phẩm cá nhân.” Thẩm Mỹ Ảnh nháy mắt nói: “Ví dụ như quạt bạch ngọc gì đó? Nó trị giá bao nhiêu?”
Tống Lương Thần: "..."
Trình Bắc Vọng đưa cho nàng quạt bạch ngọc, nàng thế mà lại muốn đem cầm?!
Đưa tay che mặt, hắn cũng không biết nên khóc hay nên cười, chiếc quạt bạch ngọc của Trình Đô đốc là một vật quý giá, trước kia thưởng cho nàng, trong lòng hắn vẫn có chút oán hận, không ngờ rằng nữ nhân này trong mắt thật sự chỉ có tiền, chiếc quạt bạch ngọc trong mắt cô ấy cũng có giá trị là tiền!
Nhìn bầu trời không nói nên lời, Tống Lương Thần nói: "Nàng bán cho ta đi, hai trăm năm mươi lượng bạc."
Mỹ Ảnh cảnh giác nhìn hắn: "Gia không lừa thiếp thân phải không?"
"Ta lừa nàng làm gì!" Tống Lương Thần muốn vươn tay nhéo nàng một cái: "Quạt bạch ngọc dù quý đến đâu, giá cũng chỉ có vậy!"
"Được rồi, thành giao!" Mỹ Ảnh vui vẻ vỗ tay, sau đó hỏi: "Gia hôm nay em muốn ngủ trên giường hay trên trường kỷ?"
Hắn đã biết đây chỉ có mỗi đãi ngộ này! Liếc mắt về phía nàng, Tống Lương Thần nói: "Trường kỷ."
“Được rồi!” Mỹ Ảnh lập tức quay lại phục vụ, dọn giường cho hắn.
"Chủ tử."
Đang lúc hắn chuẩn bị đi ngủ thì Lâm Phong mang theo thứ gì đó đi vào: "Kinh thành bên đó đưa thư tới, là thúc ngựa đến nhanh."
Kinh thành? Tống Lương Thần theo bản năng liếc nhìn Mỹ Ảnh, nhanh chóng cúi người sang một bên, cầm lấy lá thư đọc.
“Yến Thế tử thân khởi.”
"Thẩm thị cùng với Hứa gia không thân chẳng thuộc, lần đầu khi cầu xin lão phu nhân Hứa gia cho cải giá, Hứa gia đã cảm thấy không thoả đáng, tuy nhiên xét thấy đáng thương, vả lại dung mạo đoan chính, còn là xử nữ, nên mới tặng cho Yến Vương gia. Chưa từng nghĩ người này chết không đổi tính, lần nữa gây hoạ. Trên dưới Hứa gia lòng đau khôn xiết, nhân việc này cùng Thẩm thị vạch rõ quan hệ, sau này núi cao sông xa, không liên quan nữa, toàn quyền Thế tử xử trí, sống chết không hỏi. Chỉ mong Thế tử an hảo, trong phủ còn có nữ nhi khuê các....... "
Tống Lương Trần vừa xem vừa tối sầm mặt lại.
Vạch rõ quan hệ, toàn quyền hắn xử trí, sống chết không hỏi? Hắn vốn tưởng rằng nhà họ Hứa đối với nàng tình thâm ý trọng, còn không nghĩ đến dù chỉ một lá thư nhà, người kia ngay cả sự tình cụ thể cũng đều không hỏi, cứ trực tiếp đáp lại bằng những lời như vậy.
Quay lại nhìn người đang bận rộn bên cạnh chiếc trường kỷ, Tống Lương Thần đưa tay vò nát lá thư thành một quả bóng.
"Chủ tử có muốn hồi đáp gì không?" Lâm Phong nhẹ giọng hỏi.
Tống Lương Thần cười lạnh một tiếng, xoay người đi đến bên bàn, ngẫu nhiên nhặt lên một tờ giấy, đặt bút thành thư.
"Trước đây lời đều là giả, hiện xin tỏ rõ tiếng lòng tại hạ -- khi sống chỉ một mình Mỹ Ảnh, chết đi cũng đã thấy đủ đầy, không cần cưới người khác nữa!"
Tống Lương Thần thu liễm thần sắc, ngồi vào bàn nhìn nàng nói: "Nếu trong người còn khó chịu, sao lại bước xuống giường rồi?"
Ôn Nhĩ Nhã cười khổ: “Dù sao nằm cũng buồn chán nên muốn chơi đàn. Chẳng phải Gia thích nhất là nghe thiếp thân đàn sao?”
Có chút giật mình, Tống Lương Thần mím môi nói: "Nếu có bệnh thì hãy nghỉ ngơi thật tốt."
"Đúng vậy, thiếp thân cũng phát hiện rồi, là nên nghỉ ngơi thật tốt." Ôn Nhĩ Nhã thấp giọng nói: "Bây giờ bên cạnh Gia, đã có người chơi đàn nghe hay hơn, thiếp thân có cố gắng thế nào cũng là uổng công."
Không biết có phải là do bệnh tật hay không, Ôn Nhĩ Nhã đột nhiên trở nên chán nản, trên mặt không còn nụ cười dịu dàng như thường lệ mà trong mắt lại tràn đầy cay đắng.
Tống Lương Thần nói: "Mỗi người đều có cái hay, nàng không cần phải coi thường mình."
"Thiếp thân đã theo Gia được bao lâu rồi?" Ôn Nhĩ Nhã đột nhiên hỏi.
Tống Lương Thần cúi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy có chút mơ hồ.
“Nếu như thiếp thân nhớ không lầm thì đã năm năm rồi.” Ôn Nhĩ Nhã gượng cười: “Thiếp thân mười lăm tuổi nhập phủ, dạy Thế tử hiểu chuyện đời, là người đầu tiên hầu hạ Gia ".
Tim Cẩm Y đập thình thịch, vô thức nhìn chủ tử của mình.
Xét về thâm niên, Thẩm Mỹ Ảnh là người cuối cùng vào phủ, đương nhiên không có gì có thể so sánh được. Còn Ôn chủ tử là thứ nữ của Yến Triệu Đề đốc Ôn đại nhân, vừa mới mười lăm liền bị mang đi điều giáo rồi đưa đến bên cạnh Thế tử. Nếu không phải vì có sinh mẫu ti tiện, có lẽ đã trở thành Thế tử phi.
Giờ mang những thứ này ra nói là để trấn áp chủ tử sao?
Thẩm Mỹ Ảnh ôm cằm chăm chú lắng nghe, thành thật như đang nghe tiên sinh giảng bài, nghiêm túc đến nỗi chỉ còn thiếu đem giấy bút ghi lại. Tuy nhiên, dù ngoài mặt hay trong lòng đều không có chút phản ứng nào đối với “người đầu tiên” mà Ôn Nhĩ Nhã nhắc đến.
"Ngược lại trí nhớ của ta quá kém." Tống Lương Thần cười nhận lỗi.
Năm năm trước, khi hắn hiểu chuyện nhân gian, còn muốn cưới Giang Tâm Nguyệt, phụ Vương không nói một lời đã hứa hẹn với Ôn Nhĩ Nhã cho hắn, ban đầu hắn cũng phản kháng, nhưng Ôn Nhĩ Nhã hiền lành lại hiểu lòng người, hắn tuổi nhỏ vô tri, đối với nữ tử khá tò mò, nên rồi cũng tiếp nhận.
Sau lần tiếp nhận này, lại đến Ninh Thuần Nhi, Vu thị, Sư Tiểu Tiên. Chỉ cần hắn vì Giang Tâm Nguyệt mà có tranh chấp với phụ Vương, kết quả hậu viện sẽ có nhiều thêm một nữ nhân.
Cho đến hiện tại, hắn đã tranh đến lần cuối cùng, tranh được Thẩm Mỹ Ảnh đến.
Sau khi nhắm mắt lại, Tống Lương Thần nói: "Không nói chuyện quá khứ nữa, nàng nghỉ ngơi thật tốt đi."
Ôn Nhĩ Nhã mím môi: “Những chuyện Gia không nhớ, thiếp thân lại nhớ hết tất cả, thiếp thân ở bên cạnh Gia lâu như vậy, từ đó đến giờ chưa có làm qua điều gì sai trái. Cho dù trong lòng Gia không có thiếp thân, cũng không nên để người oan uổng thiếp thân như vậy."
Còn không phải vẫn đang nói về chuyện trân châu sao, Tống Lương Thần nói: "Ta không có oan uổng cho ai hết, cũng không có ai oan uổng cho nàng. Đợi khi Ngọc Thụ điều tra ra chân tướng, sự thật sẽ bày ra."
Ôn Nhĩ Nhã gật đầu: "Vậy thiếp thân sẽ đợi, đợi Ngài cho thiếp thân một công đạo."
"Ừm."
Bị nàng nói một tràng khiến trong lòng chùng xuống, Tống Lương Thần có chút không vui, nghiêng đầu nhìn Thẩm Mỹ Ảnh.
Người này thế mà cứ chăm chú lắng nghe bát quái thế à!
Trên trán có vài đường gân, Tống Lương Thần nghiến răng, đưa tay nhéo nàng dưới gầm bàn.
“A!” Mỹ Ảnh vô thức nhảy dựng lên.
Ôn Nhĩ Nhã bên này đang thê thê thảm thảm, sau khi bị hù dọa như vậy, cả người đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nàng.
"Ta..." Mỹ Ảnh cười ngượng nghịu, đưa chân hung dữ đạp người bên cạnh một cước: "Ta chỉ muốn đứng dậy đàn một bài."
Cú đá này cũng không hề tiết chế chút sức lực nào, Tống Lương Thần xanh mặt, nhưng vẫn kìm nén không kêu lên, nhếch khóe miệng cười nói: “Thế tử phi chủ động như vậy, thật sự là hiếm thấy.”
“Haha.” Thẩm Mỹ Ảnh cười “ngọt ngào” với hắn, toe toét đến mức vết sẹo trên mặt cũng méo mó, sau đó quay người đi về phía giá đàn.
Tống Lương Thần khẽ nhíu mày, xấu xí đã không nói đi, cũng không coi trọng mặt mũi, nếu thật sự không thể khá hơn, xem nàng khóc như thế nào!
Ôn Nhĩ Nhã nhắm mắt ngồi đấy, giống như đang ngủ, tuy rằng mắt nhắm lại, nhưng nàng nghe càng rõ ràng hơn, nàng có thể nghe thấy tiếng đàn cảm động lòng người của Thế tử phi, thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Thế tử gia.
Tiếng cười đó tràn đầy niềm vui, lại còn có một chút gì đó khó tả. Một điều mà nàng chưa bao giờ nghe nói đến.
Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu sự bầu bạn mấy năm qua của nàng, lại không so được với kẻ chỉ mới đến mấy ngày này? Chẳng phải nói lâu ngày sinh tình sao, nàng phải đợi bao lâu nữa, mới đợi được đến khi Thế tử toàn tâm toàn ý với nàng?
Hoặc giả nói, nàng sẽ mãi như vậy, vĩnh viễn không có được thứ bản thân khao khát?
Mỹ Ảnh chọn một đoạn "Phán Lang Quy", tiếng đàn bi thiết. Trong lúc thất thần, Ôn Nhĩ Nhã dường như nhìn thấy viện nhỏ của Phủ Đề đốc, nương nàng đang ngồi ở cửa sân chờ đợi, nhìn về cùng một hướng, biết rằng không thể đợi được mà vẫn phải đợi.
Nương của nàng là nữ tử bán rượu trong một tiểu trấn dưới quê, Ôn Đề đốc nhiều năm trước chỉ là một quan chức nhỏ ở Yến, đánh ngựa ngang qua cửa nhà bà, quay lại gọi rượu uống.
Chỉ với nhìn thoáng qua ấy, dung mạo tú lệ của nương nàng đã lọt vào mắt của phụ thân, sau một đêm thắm thiết, ông nói rằng đợi khi về nhà thưa với cha nương, sẽ đến nghênh bà.
Kết quả là sau bao ngày chờ đợi, nàng cũng đã trưởng thành nhưng phụ thân hoài chưa thấy tới. Mẫu thân chưa chồng lại có con, bị người trong thôn đuổi đi, một đường truân chuyên, cơ hồ sẽ sớm chết đi, mới tìm thấy phụ thân nàng.
Phụ thân có một kiều thê, cũng đã được thăng chức, mẫu thân nàng bất quá chỉ là một thôn nữ bán rượu, không vào được và một cô gái nông dân, nàng không được vào đại sảnh, chỉ có thể phân cho một viện nhỏ, một ngày lại một ngày trông ngóng, chờ mãi, đến cả một danh phận cũng chưa từng có.
Nàng là có tiền đồ, biết rõ phụ thân thích đàn, nên đã lén lút học từ phu tử của các tỷ tỷ, cầm nghệ so với các nàng đều là giỏi hơn một chút, cuối cùng đã lọt vào mắt của phụ thân. Tuy nhiên, dù khoan dung bao nhiêu, nàng cũng chỉ là một thứ nữ xuất thân hèn mọn.
Nàng không cam tâm chờ đợi như nương, nàng muốn dựa vào bản thân để có vinh hoa phú quý, mở mày mở mặt, vì vậy khi Yến Vương gia chọn phi cho Thế tử, nàng đã đánh bật mấy tỷ tỷ của mình, gả cho Tống Lương Thần như mong muốn.
Nếu có thể leo lên vị trí Thế tử phi, nàng có thể cho nương mình một danh phận. Đối với Ôn Đề đốc mà nói, trắc phi căn bản là chẳng đáng nhắc tới.
Tiếng đàn vang lên, lòng Ôn Nhĩ Nhã đau nhói, như nhìn thấy một nữ tử đang đợi trước cửa rơi nước mắt, dù là người khó tuyệt vọng đến đâu thì đôi mắt cũng cuối cùng cũng ảm đạm đi. Nàng từ từ quay người lại, từ khung cửa mà đi, cuối cùng quyết định không chờ đợi nữa.
Án trụ dây đàn, Thẩm Mỹ Ảnh xoay đầu, Tống Lương Thần đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho nàng không phát ra tiếng.
Mỹ Ảnh nhướng mày, lặng lẽ bước tới, chỉ thấy Ôn Nhĩ Nhã đang ngủ say trên bàn, nhưng nơi khóe mắt lệ không ngừng chảy, nhoè cả hồng trang.
Tống Lương Thần thở dài một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng bế nàng lên giường, cẩn thận đắp chăn, sau đó kéo Mỹ Ảnh xuống lầu.
“Nàng ấy bị sao vậy?” Mỹ Ảnh tò mò, ngoáy đầu lại xem, nhẹ nhàng hỏi.
“Đằng sau mỗi người đều có một câu chuyện.” Tống Lương Thần nói: “Tiếng đàn của nàng luôn dễ dàng gợi lại ký ức của người khác.”
Mỹ Ảnh sửng sốt một chút, cười thầm: "Đa tạ Thế tử khen ngợi."
Phủ Cầm bưng thuốc tới, nhìn bọn họ đi xuống lầu, không khỏi cau mày: “Thế tử gia muốn rời đi sao?”
"Chủ tử ngươi đang ngủ." Tống Lương Thần nói: "Đưa thuốc cho ta, ngươi lên hầu hạ đi."
"...Vâng." Phủ Cầm liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, Ngọc Thực bên cạnh tiến tới, nhận lấy chiếc khay từ tay nàng.
"Xem ra tối nay vẫn phải đến Tương Tư Uyển." Tống Lương Thần nói: "Ta không còn nơi nào khác để đi, cũng không thể quay về Sĩ Nữ Lâu phải không? Xuân Nhi cũng có tính khí, e là sẽ không muốn tiếp nhận ta”
Thẩm Mỹ Ảnh cười nói: “Nói hay, Gia chỉ cần giúp thiếp thân một việc, thiếp thân sẵn lòng hầu hạ.”
Tống Lương Thần sửng sốt: "Nàng có việc gì?"
Nhìn xung quanh, Mỹ Ảnh thì thầm nói: "Ngài có biết tiệm cầm đồ nào không?"
Cái gì? tiệm cầm đồ? Tống Lương Thần cau mày: "Nàng muốn làm gì? Trước tiên hãy nói rõ, trang sức của Thế tử phi là thứ cần thiết, nàng không thể cầm cố!"
“Không phải, thiếp thân đương nhiên là cầm vật phẩm cá nhân.” Thẩm Mỹ Ảnh nháy mắt nói: “Ví dụ như quạt bạch ngọc gì đó? Nó trị giá bao nhiêu?”
Tống Lương Thần: "..."
Trình Bắc Vọng đưa cho nàng quạt bạch ngọc, nàng thế mà lại muốn đem cầm?!
Đưa tay che mặt, hắn cũng không biết nên khóc hay nên cười, chiếc quạt bạch ngọc của Trình Đô đốc là một vật quý giá, trước kia thưởng cho nàng, trong lòng hắn vẫn có chút oán hận, không ngờ rằng nữ nhân này trong mắt thật sự chỉ có tiền, chiếc quạt bạch ngọc trong mắt cô ấy cũng có giá trị là tiền!
Nhìn bầu trời không nói nên lời, Tống Lương Thần nói: "Nàng bán cho ta đi, hai trăm năm mươi lượng bạc."
Mỹ Ảnh cảnh giác nhìn hắn: "Gia không lừa thiếp thân phải không?"
"Ta lừa nàng làm gì!" Tống Lương Thần muốn vươn tay nhéo nàng một cái: "Quạt bạch ngọc dù quý đến đâu, giá cũng chỉ có vậy!"
"Được rồi, thành giao!" Mỹ Ảnh vui vẻ vỗ tay, sau đó hỏi: "Gia hôm nay em muốn ngủ trên giường hay trên trường kỷ?"
Hắn đã biết đây chỉ có mỗi đãi ngộ này! Liếc mắt về phía nàng, Tống Lương Thần nói: "Trường kỷ."
“Được rồi!” Mỹ Ảnh lập tức quay lại phục vụ, dọn giường cho hắn.
"Chủ tử."
Đang lúc hắn chuẩn bị đi ngủ thì Lâm Phong mang theo thứ gì đó đi vào: "Kinh thành bên đó đưa thư tới, là thúc ngựa đến nhanh."
Kinh thành? Tống Lương Thần theo bản năng liếc nhìn Mỹ Ảnh, nhanh chóng cúi người sang một bên, cầm lấy lá thư đọc.
“Yến Thế tử thân khởi.”
"Thẩm thị cùng với Hứa gia không thân chẳng thuộc, lần đầu khi cầu xin lão phu nhân Hứa gia cho cải giá, Hứa gia đã cảm thấy không thoả đáng, tuy nhiên xét thấy đáng thương, vả lại dung mạo đoan chính, còn là xử nữ, nên mới tặng cho Yến Vương gia. Chưa từng nghĩ người này chết không đổi tính, lần nữa gây hoạ. Trên dưới Hứa gia lòng đau khôn xiết, nhân việc này cùng Thẩm thị vạch rõ quan hệ, sau này núi cao sông xa, không liên quan nữa, toàn quyền Thế tử xử trí, sống chết không hỏi. Chỉ mong Thế tử an hảo, trong phủ còn có nữ nhi khuê các....... "
Tống Lương Trần vừa xem vừa tối sầm mặt lại.
Vạch rõ quan hệ, toàn quyền hắn xử trí, sống chết không hỏi? Hắn vốn tưởng rằng nhà họ Hứa đối với nàng tình thâm ý trọng, còn không nghĩ đến dù chỉ một lá thư nhà, người kia ngay cả sự tình cụ thể cũng đều không hỏi, cứ trực tiếp đáp lại bằng những lời như vậy.
Quay lại nhìn người đang bận rộn bên cạnh chiếc trường kỷ, Tống Lương Thần đưa tay vò nát lá thư thành một quả bóng.
"Chủ tử có muốn hồi đáp gì không?" Lâm Phong nhẹ giọng hỏi.
Tống Lương Thần cười lạnh một tiếng, xoay người đi đến bên bàn, ngẫu nhiên nhặt lên một tờ giấy, đặt bút thành thư.
"Trước đây lời đều là giả, hiện xin tỏ rõ tiếng lòng tại hạ -- khi sống chỉ một mình Mỹ Ảnh, chết đi cũng đã thấy đủ đầy, không cần cưới người khác nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.