Chương 60: Đời người như kịch, chỉ dựa vào diễn xuất
Bạch Lộ Thành Song
09/10/2023
Thẩm Mỹ Ảnh có một chút bất ngờ nhìn hắn một cái, sau đó mỉm cười nói: “Còn muốn đa tạ Gia đã hậu ái.”
Nếu không phải nữ nhân ở hậu viện nhiều như vậy, liệu nàng có như thế này không? Bốn mươi lạng bạc quả nhiên không dễ kiếm được.
"Tìm đại phu xem qua chưa?" Tống Lương Thần không để ý, điềm đạm hỏi.
Mỹ Ảnh còn chưa kịp trả lời, Tống quản gia bên cạnh đã nói: "Đại phu đã tới xem cho Thế tử phi, nói vết thương là do Lam Ngân Thảo làm cho mưng mủ."
“Lam Ngân Thảo?” Tống Lương Thần nhướng mày: “Thứ đó đâu ra?”
Tống quản gia dừng lại, liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh một lượt, Thẩm Mỹ Ảnh vẫn chưa có ý định lên tiếng.
Ngọc Thực ở bên cạnh không kiềm chế được, thấp giọng nói: "Được bao ở mặt ngoài mấy viên minh châu mà Ôn chủ tử đã tặng cho Thế tử phi, chủ tử lấy thoa lên mặt mới thành ra thế này."
Tống Lương Thần nheo mắt: "Nhĩ Nhã sao lại lớn gan như vậy?"
“Cũng không xác định là nàng, chỉ là chứng cứ đang hướng về Nhĩ Nhã.” Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Tiếp xúc qua minh châu nàng ấy cũng không phải là người duy nhất.”
Ngọc Thực lẩm bẩm: "Còn có một người nữa là Vu chủ tử, nhưng thái độ của Vu chủ tử đối với Thế tử phi đã thay đổi rất nhiều, sao còn muốn làm hại được? Ở hậu viện này nếu nói ai cùng với Thế tử phi có hiềm khích, còn không phải chỉ có một người bị Thế tử phi cướp đi sổ sách là Ôn chủ tử hay sao?".
Tống Lương Thần dừng bước, chuyển hướng dẫn mọi người đến Phật đường, vừa đi vừa nói: "Nếu đã có chứng cứ xác thực, nàng thân là Thế tử phi, vì sao lại không xử trí?"
"Gia cũng nghĩ là Nhĩ Nhã đã làm sao?" Mỹ Ảnh mỉm cười hỏi hắn.
Ngẫm nghĩ, Tống Lương Thần lắc đầu: "Nhĩ Nhã không ngốc như vậy, nàng ấy ở hậu viện nhiều năm, chưa từng gặp phải phiền toái gì."
Thế là đúng rồi còn gì? Chẳng lẽ là cho nàng xử trí trước, chờ hắn trở về xét lại, để rồi bản thân trở thành ác nhân sao?
“Vậy nên chuyện này lại giao cho Gia xử lý đi.”
Nhìn nàng, Tống Lương Thần cười khinh. Năng lực bảo mệnh này thật sự rất tốt, mỗi khi có chuyện rắc rối gì cứ đổ lên đầu hắn, quá là thông minh.
Ninh Thuần Nhi ở phía sau lắng nghe, không khỏi liếc nhìn Vu thị bên cạnh. Ánh mắt Vu thị thản đảng, bước đi nghênh ngang, cách nàng nhìn Thẩm Mỹ Ảnh quả thực đã thay đổi rất nhiều.
Người ta nói nàng ấy có tính tình cương trực, nhưng nàng nghĩ là chưa chắc.
Một đoàn người đi đến Phật đường, cửa lớn được mở ra, nhìn thấy Ôn Nhĩ Nhã một thân tố y, tóc còn không búi, quỳ trên bồ đoàn nhắm mắt lại.
Nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, môi miệng không có chút máu: "Gia về rồi à?"
Giọng nói của nàng cũng khàn khàn, vừa nhìn thấy Tống Lương Thần, Ôn Nhĩ Nhã hai mắt đỏ hoe, đong đầy ngấn lệ, nhưng vẫn cố ngăn dòng nước mắt, chật vật đứng dậy hành lễ: “Thiếp thân cung nghinh Gia hồi phủ, Thế tử phi an hảo."
Nhìn bộ dạng như vậy, hẳn là đã phải chịu cả một trời ủy khuất, đừng nói đến Tống Lương Thần, ngay cả Thẩm Mỹ Ảnh nhìn vậy cũng cảm thấy đau lòng.
"Sao lại tiều tụy như này?" Tống Lương Thần đưa tay đỡ nàng đứng dậy, vừa chạm vào, có thể cảm nhận được sức nóng hầm hập từ thân thể nàng qua lớp áo.
"Bệnh rồi sao?" Tống Lương Thần hơi cau mày, quay đầu nhìn quản gia nói: "Đi mời đại phu!"
Tống quản gia đáp lại rồi đi, Ôn Nhĩ Nhã nắm tay Thế tử gia, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống nhỏ lên tay hắn: “Thiếp thân bệnh hay không bệnh không quan trọng, có thể chờ Gia trở về là tốt rồi, thiếp thân có chuyện muốn nói."
"Không thể đợi đến khi khỏi bệnh rồi nói sao?" Tống Lương Thần sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Sao nàng lại vội vàng như vậy?"
Ôn Nhĩ Nhã cười khổ: “Thiếp thân sợ không có cơ hội, nhân lúc đầu óc còn thanh tỉnh, nhất định phải nói với Gia trước, mặt của Thế tử phi thật sự không liên quan thiếp thân, thiếp thân bị oan, Lam Ngân Thảo đó, không phải do thiếp thân gây ra…”
Đôi môi nàng run rẩy, cơ thể cũng lung lay sắp đổ, nước mắt không ngừng rơi, muốn ủy khuất bao nhiêu liền có ủy khuất bấy nhiêu.
Ngọc Thực sửng sốt khi nhìn từ bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay áo Cẩm Y: "Nàng ấy thế này... Thật là chỉ đang giả vờ sao?"
Cẩm Y đè chặt tay nàng: “Đừng nói nhảm, cứ nghe các chủ tử xử trí là được.”
Ngọc Thực có chút kiềm chế không được, dù sao nàng cũng có liên quan đến chuyện này, đầu tiên là nàng lấy thuốc, sau lại một miệng nàng khẳng định do Ôn chủ tử làm.
Nếu Ôn chủ tử thực sự bị oan thì phải làm sao? Nàng chưa hề nghĩ kỹ về điều đó.
"Được rồi, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng." Tống Lương Thần nói: "Nàng cũng đừng quỳ ở nơi này nữa, trở về nằm nghỉ chờ đại phu tới."
Ôn Nhĩ Nhã dè dặt liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, tựa hồ có chút sợ sệt.
Tống Lương Thần theo nàng nhìn về phía Mỹ Ảnh, mím môi nói: "Thế tử phi sẽ không làm khó nàng, đi thôi."
Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười, cũng không nói gì thêm, theo bọn họ quay đầu ra ngoài.
Quả nhiên, đời người như vở kịch, tất cả đều dựa vào kỹ năng diễn xuất, xem Ôn chủ tử, người ta chỉ bằng một cái nhăn mày, một duyên cười nụ, vai phản diện không hiểu sao lại bị đẩy về phía nàng, việc quỳ trong Phật đường này không phải do nàng phân phó, thế nhưng với ánh mắt đó, nàng cũng không cách gì giải thích được.
Giải thích có vẻ dư thừa, nếu không giải thích lại có cảm giác như mình bị oan uổng, đây là một trải nghiệm vô cùng tồi tệ.
Nhưng Mỹ Ảnh cũng không lo lắng, tâm bình khí hoà đi ở phía sau, để Ôn Nhĩ Nhã phía trước tựa vào trong ngực Tống Lương Thần, nhẹ nhàng tố khổ.
"Thế tử phi." Ninh Thuần Nhi đi bên cạnh nàng, mím môi nói: "Người còn cao sẹo chứ?"
“Ừm.” Thẩm Mỹ Ảnh cười với nàng: “Còn được một ít, đi về thoa lên là được.”
Ninh Thuần Nhi bước chậm lại, nắm tay nàng nhìn Tống Lương Thần và Ôn Nhĩ Nhã, thấp giọng nói: "Bây giờ Người đã hiểu tại sao nàng ấy có thể quản trướng suốt ở hậu viện chưa?"
Thẩm Mỹ Ảnh lắc đầu: "Ta vẫn còn có chút không hiểu. Bất luận những chuyện khác, sổ sách nàng làm mười phần đẹp mắt, tiêu phí ít, lại có thể khiến mọi người đều tâm phục khẩu phục. Đây cũng coi như là một loại bản sự."
Ninh Thuần Nhi cười khinh một tiếng: "Người chỉ xem chi tiêu của mỗi một tháng trước, còn trước đó một chút vẫn chưa xem qua đúng không?"
"Đúng là không có."
Thở dài, Ninh Thuần Nhi bộ dạng như người từng trải nói: “Ta đã biết nàng ấy sẽ dụng chiêu này, một khi có người muốn tiếp quản sổ sách, nàng ấy đều sẽ làm cho sổ sách của một tháng trước đặc biệt dễ nhìn, chi phí ít nhất cũng hạ xuống một nửa, đến khi có người tiếp quản thì chi tiêu lại là quá lớn, Thế tử gia tự nhiên sẽ nghĩ rằng đó là năng lực có vấn đề. Nếu Người nghĩ cách để giảm chi phí, ắt hẳn sẽ đắc tội những người khác trong phủ này. Rốt cuộc, ai cũng không muốn bị thua thiệt.
Thẩm Mỹ Ảnh chợt nhận ra: “Thì ra là như vậy, nhưng chi tiêu trong một tháng này, nàng ấy làm sao có thể khiến nó đẹp mắt như vậy được?”
Ninh Thuần Nhi cười nhẹ: "Thế tử phi, Người cũng là quản trướng. Người không biết quản trướng có thể kiếm được ít nhiều tiền dầu mỡ sao? Nàng ấy đưa ra một ít để bù vào chi tiêu tháng này, làm khó cho người đến sau, cuối cùng sổ sách vẫn phải về tay nàng ấy, thật ra một chút cũng là không lỗ.”
Quả thực là rất thoả đáng, bù vào một tháng này vài trăm lạng, về sau có thể tiếp tục kiếm tiền liên tu bất đoạn.
Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu, mỉm cười liếc nhìn Ninh Thuần Nhi: “Đa tạ vì lời khuyên”
"Cũng không có khuyên gì Người mà." Ninh Thuần Nhi bĩu bĩu môi:“Thiếp thân không thích tranh cãi với nàng ấy về những chuyện này, nhưng thấy nàng ấy sắp xuống tay với Người, thiếp thân không khỏi nhắc nhở, bởi vì thiếp thân cảm thấy Người tốt hơn nàng ấy rất nhiều.”
“Ồ?” Mỹ Ảnh mỉm cười nói, “Ngươi có cảm thấy ta cũng đẹp hơn không?”
"Không chỉ đẹp." Ninh Thuần Nhi nghiêm túc nói: "Người so với nàng còn sạch sẽ hơn."
Thẩm Mỹ Ảnh dừng một chút, không suy nghĩ nhiều về câu nói này, lòng nghĩ rằng giữa Ninh Thuần Nhi và Ôn Nhĩ Nhã có lẽ là có mối thù cũ.
Bước vào Nhiễu Lương Hiên, đại phu cũng tới rồi, sau khi bắt mạch nói rằng Ôn chủ tử cảm nhiễm phong hàn, lại thêm trong lòng lo lắng, cần nghỉ dưỡng một thời gian.
Tống Lương Thần ngồi ở gian ngoài Nhiễu Lương Hiên, xoa xoa lông mày nói: "Ta mới đi xa có mấy ngày, sao trong phủ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Nhĩ Nhã đưa minh châu cho Thế tử phi, Thế tử phi lại đưa nó cho Vu thị phải không?"
Vu thị gật đầu: “Lần trước Thế tử phi bất cẩn mang Gia chuốc say, khiến cho thiếp thân không được thị tẩm, liền đưa cho thiếp thân một hộp minh châu để đền bù. Nhưng lần trước Thế tử phi đã rộng lượng, tha thứ cho thiếp thân một lần, thiếp thân cảm động trong tâm, mang minh châu trả lại cho Thế tử phi. Khi trả lại cũng không thêm thắt gì, thậm chí thiếp thân còn chưa từng mở hộp khi cầm nó!
"Chỉ có ba người các ngươi chạm vào minh châu đó." Tống Lương Thần ngước mắt nhìn nàng: "Nhĩ Nhã nói nàng ấy bị oan, nàng nói nàng chưa từng mở hộp, chẳng lẽ Thế tử phi nghĩ quẩn nên tự muốn hủy hoại mặt mình sao?"
Vu thị cau mày: “Thế tử phi là người tốt, xin Gia đừng trách oan nàng!”
"Ta không muốn oan uổng cho bất cứ ai." Tống Lương Thần an định nhìn nàng: "Ta chỉ hy vọng nàng nói sự thật, Mộng Sương."
Mọi người đều sửng sốt, Vu thị càng thêm ủy khuất, bĩu môi bất bình: “Chỉ vì Ôn chủ tử tối hôm qua ngâm mình trong nước lạnh một canh giờ, hôm nay đổ bệnh, nên Gia càng tin tưởng nàng hơn đúng không? Vậy thì thiếp thân cũng ngâm mình trong nước lạnh, cũng đổ bệnh, vậy Gia có thể tin tưởng thiếp thân không?”
Ngâm trong nước lạnh trong một canh giờ? Mỹ Ảnh choáng váng, tại sao Ôn Nhĩ Nhã lại làm liều như vậy?
Trong phòng truyền đến một trận ho khan, Tống Lương Thần cau mày nhìn Phủ Cầm đứng bên cạnh, Phủ Cầm liên tục lắc đầu: "Gia đừng nghe lời người nói bậy, hôm qua chủ tử quỳ trong Phật đường cả đêm, cho nên mới sinh bệnh."
“Ai bảo nàng ấy quỳ trong Phật đường?” Thẩm Mỹ Ảnh cười nói: “Hôm qua quản gia nhất quyết muốn trừng phạt Nhĩ Nhã, nhưng ta không đồng ý, còn nói sẽ đợi Gia quay về xử trí. Kết quả khi Gia trở về, vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nàng ấy đã quỳ trong Phật đường cả đêm rồi.”
Phủ Cầm giật mình, nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, cúi đầu không nói gì.
Ninh Thuần Nhi thấy thế, mỉm cười nói: "Hay là do Thế tử phi quá hung dữ, doạ đến Ôn chủ tử tự giác đi quỳ?".
“Ta hung dữ ở đâu chứ?” Thẩm Mỹ Ảnh dở khóc dở cười: “Hôm qua mặc dù vết thương trên mặt bị sưng, nhưng một câu nặng lời ta cũng không dám nói.. Hôm nay lại làm ra thế này, giống như là ta đang trừng phạt nàng ấy vậy, thật oan chết ta rồi."
Bằng một câu nói đùa nhưng đúng lúc, mang cái nhìn của Ôn Nhĩ Nhã khi nãy giải thích rõ ràng.
Tống Lương Thần trong lòng hiểu rõ, liếc nhìn bên trong, mím môi nói: "Trước tiên mặc kệ Nhĩ Nhã làm sao sinh bệnh, những thứ như Lam Ngân Thảo rất hiếm, muốn điều tra nguồn gốc rất đơn giản. Các người nếu không chịu nói ra sự thật, vậy ta sẽ phái người đi điều tra ”.
“Gia vẫn là cho người đi điều tra đi.” Vu thị cong môi nói: “Nếu không tra đến tận cùng, sẽ có người tiếp tục giả vờ đáng thương và vô tội đó.”
"Vậy được." Tống Lương Thần đưa tay kéo Thẩm Mỹ Ảnh trở về: "Ngọc Thụ đi điều tra chuyện này, ta vừa mới trở về, đến Tương Tư Uyển tắm rửa thay áo trước đã."
Nếu không phải nữ nhân ở hậu viện nhiều như vậy, liệu nàng có như thế này không? Bốn mươi lạng bạc quả nhiên không dễ kiếm được.
"Tìm đại phu xem qua chưa?" Tống Lương Thần không để ý, điềm đạm hỏi.
Mỹ Ảnh còn chưa kịp trả lời, Tống quản gia bên cạnh đã nói: "Đại phu đã tới xem cho Thế tử phi, nói vết thương là do Lam Ngân Thảo làm cho mưng mủ."
“Lam Ngân Thảo?” Tống Lương Thần nhướng mày: “Thứ đó đâu ra?”
Tống quản gia dừng lại, liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh một lượt, Thẩm Mỹ Ảnh vẫn chưa có ý định lên tiếng.
Ngọc Thực ở bên cạnh không kiềm chế được, thấp giọng nói: "Được bao ở mặt ngoài mấy viên minh châu mà Ôn chủ tử đã tặng cho Thế tử phi, chủ tử lấy thoa lên mặt mới thành ra thế này."
Tống Lương Thần nheo mắt: "Nhĩ Nhã sao lại lớn gan như vậy?"
“Cũng không xác định là nàng, chỉ là chứng cứ đang hướng về Nhĩ Nhã.” Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Tiếp xúc qua minh châu nàng ấy cũng không phải là người duy nhất.”
Ngọc Thực lẩm bẩm: "Còn có một người nữa là Vu chủ tử, nhưng thái độ của Vu chủ tử đối với Thế tử phi đã thay đổi rất nhiều, sao còn muốn làm hại được? Ở hậu viện này nếu nói ai cùng với Thế tử phi có hiềm khích, còn không phải chỉ có một người bị Thế tử phi cướp đi sổ sách là Ôn chủ tử hay sao?".
Tống Lương Thần dừng bước, chuyển hướng dẫn mọi người đến Phật đường, vừa đi vừa nói: "Nếu đã có chứng cứ xác thực, nàng thân là Thế tử phi, vì sao lại không xử trí?"
"Gia cũng nghĩ là Nhĩ Nhã đã làm sao?" Mỹ Ảnh mỉm cười hỏi hắn.
Ngẫm nghĩ, Tống Lương Thần lắc đầu: "Nhĩ Nhã không ngốc như vậy, nàng ấy ở hậu viện nhiều năm, chưa từng gặp phải phiền toái gì."
Thế là đúng rồi còn gì? Chẳng lẽ là cho nàng xử trí trước, chờ hắn trở về xét lại, để rồi bản thân trở thành ác nhân sao?
“Vậy nên chuyện này lại giao cho Gia xử lý đi.”
Nhìn nàng, Tống Lương Thần cười khinh. Năng lực bảo mệnh này thật sự rất tốt, mỗi khi có chuyện rắc rối gì cứ đổ lên đầu hắn, quá là thông minh.
Ninh Thuần Nhi ở phía sau lắng nghe, không khỏi liếc nhìn Vu thị bên cạnh. Ánh mắt Vu thị thản đảng, bước đi nghênh ngang, cách nàng nhìn Thẩm Mỹ Ảnh quả thực đã thay đổi rất nhiều.
Người ta nói nàng ấy có tính tình cương trực, nhưng nàng nghĩ là chưa chắc.
Một đoàn người đi đến Phật đường, cửa lớn được mở ra, nhìn thấy Ôn Nhĩ Nhã một thân tố y, tóc còn không búi, quỳ trên bồ đoàn nhắm mắt lại.
Nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, môi miệng không có chút máu: "Gia về rồi à?"
Giọng nói của nàng cũng khàn khàn, vừa nhìn thấy Tống Lương Thần, Ôn Nhĩ Nhã hai mắt đỏ hoe, đong đầy ngấn lệ, nhưng vẫn cố ngăn dòng nước mắt, chật vật đứng dậy hành lễ: “Thiếp thân cung nghinh Gia hồi phủ, Thế tử phi an hảo."
Nhìn bộ dạng như vậy, hẳn là đã phải chịu cả một trời ủy khuất, đừng nói đến Tống Lương Thần, ngay cả Thẩm Mỹ Ảnh nhìn vậy cũng cảm thấy đau lòng.
"Sao lại tiều tụy như này?" Tống Lương Thần đưa tay đỡ nàng đứng dậy, vừa chạm vào, có thể cảm nhận được sức nóng hầm hập từ thân thể nàng qua lớp áo.
"Bệnh rồi sao?" Tống Lương Thần hơi cau mày, quay đầu nhìn quản gia nói: "Đi mời đại phu!"
Tống quản gia đáp lại rồi đi, Ôn Nhĩ Nhã nắm tay Thế tử gia, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống nhỏ lên tay hắn: “Thiếp thân bệnh hay không bệnh không quan trọng, có thể chờ Gia trở về là tốt rồi, thiếp thân có chuyện muốn nói."
"Không thể đợi đến khi khỏi bệnh rồi nói sao?" Tống Lương Thần sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Sao nàng lại vội vàng như vậy?"
Ôn Nhĩ Nhã cười khổ: “Thiếp thân sợ không có cơ hội, nhân lúc đầu óc còn thanh tỉnh, nhất định phải nói với Gia trước, mặt của Thế tử phi thật sự không liên quan thiếp thân, thiếp thân bị oan, Lam Ngân Thảo đó, không phải do thiếp thân gây ra…”
Đôi môi nàng run rẩy, cơ thể cũng lung lay sắp đổ, nước mắt không ngừng rơi, muốn ủy khuất bao nhiêu liền có ủy khuất bấy nhiêu.
Ngọc Thực sửng sốt khi nhìn từ bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay áo Cẩm Y: "Nàng ấy thế này... Thật là chỉ đang giả vờ sao?"
Cẩm Y đè chặt tay nàng: “Đừng nói nhảm, cứ nghe các chủ tử xử trí là được.”
Ngọc Thực có chút kiềm chế không được, dù sao nàng cũng có liên quan đến chuyện này, đầu tiên là nàng lấy thuốc, sau lại một miệng nàng khẳng định do Ôn chủ tử làm.
Nếu Ôn chủ tử thực sự bị oan thì phải làm sao? Nàng chưa hề nghĩ kỹ về điều đó.
"Được rồi, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng." Tống Lương Thần nói: "Nàng cũng đừng quỳ ở nơi này nữa, trở về nằm nghỉ chờ đại phu tới."
Ôn Nhĩ Nhã dè dặt liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, tựa hồ có chút sợ sệt.
Tống Lương Thần theo nàng nhìn về phía Mỹ Ảnh, mím môi nói: "Thế tử phi sẽ không làm khó nàng, đi thôi."
Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười, cũng không nói gì thêm, theo bọn họ quay đầu ra ngoài.
Quả nhiên, đời người như vở kịch, tất cả đều dựa vào kỹ năng diễn xuất, xem Ôn chủ tử, người ta chỉ bằng một cái nhăn mày, một duyên cười nụ, vai phản diện không hiểu sao lại bị đẩy về phía nàng, việc quỳ trong Phật đường này không phải do nàng phân phó, thế nhưng với ánh mắt đó, nàng cũng không cách gì giải thích được.
Giải thích có vẻ dư thừa, nếu không giải thích lại có cảm giác như mình bị oan uổng, đây là một trải nghiệm vô cùng tồi tệ.
Nhưng Mỹ Ảnh cũng không lo lắng, tâm bình khí hoà đi ở phía sau, để Ôn Nhĩ Nhã phía trước tựa vào trong ngực Tống Lương Thần, nhẹ nhàng tố khổ.
"Thế tử phi." Ninh Thuần Nhi đi bên cạnh nàng, mím môi nói: "Người còn cao sẹo chứ?"
“Ừm.” Thẩm Mỹ Ảnh cười với nàng: “Còn được một ít, đi về thoa lên là được.”
Ninh Thuần Nhi bước chậm lại, nắm tay nàng nhìn Tống Lương Thần và Ôn Nhĩ Nhã, thấp giọng nói: "Bây giờ Người đã hiểu tại sao nàng ấy có thể quản trướng suốt ở hậu viện chưa?"
Thẩm Mỹ Ảnh lắc đầu: "Ta vẫn còn có chút không hiểu. Bất luận những chuyện khác, sổ sách nàng làm mười phần đẹp mắt, tiêu phí ít, lại có thể khiến mọi người đều tâm phục khẩu phục. Đây cũng coi như là một loại bản sự."
Ninh Thuần Nhi cười khinh một tiếng: "Người chỉ xem chi tiêu của mỗi một tháng trước, còn trước đó một chút vẫn chưa xem qua đúng không?"
"Đúng là không có."
Thở dài, Ninh Thuần Nhi bộ dạng như người từng trải nói: “Ta đã biết nàng ấy sẽ dụng chiêu này, một khi có người muốn tiếp quản sổ sách, nàng ấy đều sẽ làm cho sổ sách của một tháng trước đặc biệt dễ nhìn, chi phí ít nhất cũng hạ xuống một nửa, đến khi có người tiếp quản thì chi tiêu lại là quá lớn, Thế tử gia tự nhiên sẽ nghĩ rằng đó là năng lực có vấn đề. Nếu Người nghĩ cách để giảm chi phí, ắt hẳn sẽ đắc tội những người khác trong phủ này. Rốt cuộc, ai cũng không muốn bị thua thiệt.
Thẩm Mỹ Ảnh chợt nhận ra: “Thì ra là như vậy, nhưng chi tiêu trong một tháng này, nàng ấy làm sao có thể khiến nó đẹp mắt như vậy được?”
Ninh Thuần Nhi cười nhẹ: "Thế tử phi, Người cũng là quản trướng. Người không biết quản trướng có thể kiếm được ít nhiều tiền dầu mỡ sao? Nàng ấy đưa ra một ít để bù vào chi tiêu tháng này, làm khó cho người đến sau, cuối cùng sổ sách vẫn phải về tay nàng ấy, thật ra một chút cũng là không lỗ.”
Quả thực là rất thoả đáng, bù vào một tháng này vài trăm lạng, về sau có thể tiếp tục kiếm tiền liên tu bất đoạn.
Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu, mỉm cười liếc nhìn Ninh Thuần Nhi: “Đa tạ vì lời khuyên”
"Cũng không có khuyên gì Người mà." Ninh Thuần Nhi bĩu bĩu môi:“Thiếp thân không thích tranh cãi với nàng ấy về những chuyện này, nhưng thấy nàng ấy sắp xuống tay với Người, thiếp thân không khỏi nhắc nhở, bởi vì thiếp thân cảm thấy Người tốt hơn nàng ấy rất nhiều.”
“Ồ?” Mỹ Ảnh mỉm cười nói, “Ngươi có cảm thấy ta cũng đẹp hơn không?”
"Không chỉ đẹp." Ninh Thuần Nhi nghiêm túc nói: "Người so với nàng còn sạch sẽ hơn."
Thẩm Mỹ Ảnh dừng một chút, không suy nghĩ nhiều về câu nói này, lòng nghĩ rằng giữa Ninh Thuần Nhi và Ôn Nhĩ Nhã có lẽ là có mối thù cũ.
Bước vào Nhiễu Lương Hiên, đại phu cũng tới rồi, sau khi bắt mạch nói rằng Ôn chủ tử cảm nhiễm phong hàn, lại thêm trong lòng lo lắng, cần nghỉ dưỡng một thời gian.
Tống Lương Thần ngồi ở gian ngoài Nhiễu Lương Hiên, xoa xoa lông mày nói: "Ta mới đi xa có mấy ngày, sao trong phủ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Nhĩ Nhã đưa minh châu cho Thế tử phi, Thế tử phi lại đưa nó cho Vu thị phải không?"
Vu thị gật đầu: “Lần trước Thế tử phi bất cẩn mang Gia chuốc say, khiến cho thiếp thân không được thị tẩm, liền đưa cho thiếp thân một hộp minh châu để đền bù. Nhưng lần trước Thế tử phi đã rộng lượng, tha thứ cho thiếp thân một lần, thiếp thân cảm động trong tâm, mang minh châu trả lại cho Thế tử phi. Khi trả lại cũng không thêm thắt gì, thậm chí thiếp thân còn chưa từng mở hộp khi cầm nó!
"Chỉ có ba người các ngươi chạm vào minh châu đó." Tống Lương Thần ngước mắt nhìn nàng: "Nhĩ Nhã nói nàng ấy bị oan, nàng nói nàng chưa từng mở hộp, chẳng lẽ Thế tử phi nghĩ quẩn nên tự muốn hủy hoại mặt mình sao?"
Vu thị cau mày: “Thế tử phi là người tốt, xin Gia đừng trách oan nàng!”
"Ta không muốn oan uổng cho bất cứ ai." Tống Lương Thần an định nhìn nàng: "Ta chỉ hy vọng nàng nói sự thật, Mộng Sương."
Mọi người đều sửng sốt, Vu thị càng thêm ủy khuất, bĩu môi bất bình: “Chỉ vì Ôn chủ tử tối hôm qua ngâm mình trong nước lạnh một canh giờ, hôm nay đổ bệnh, nên Gia càng tin tưởng nàng hơn đúng không? Vậy thì thiếp thân cũng ngâm mình trong nước lạnh, cũng đổ bệnh, vậy Gia có thể tin tưởng thiếp thân không?”
Ngâm trong nước lạnh trong một canh giờ? Mỹ Ảnh choáng váng, tại sao Ôn Nhĩ Nhã lại làm liều như vậy?
Trong phòng truyền đến một trận ho khan, Tống Lương Thần cau mày nhìn Phủ Cầm đứng bên cạnh, Phủ Cầm liên tục lắc đầu: "Gia đừng nghe lời người nói bậy, hôm qua chủ tử quỳ trong Phật đường cả đêm, cho nên mới sinh bệnh."
“Ai bảo nàng ấy quỳ trong Phật đường?” Thẩm Mỹ Ảnh cười nói: “Hôm qua quản gia nhất quyết muốn trừng phạt Nhĩ Nhã, nhưng ta không đồng ý, còn nói sẽ đợi Gia quay về xử trí. Kết quả khi Gia trở về, vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nàng ấy đã quỳ trong Phật đường cả đêm rồi.”
Phủ Cầm giật mình, nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, cúi đầu không nói gì.
Ninh Thuần Nhi thấy thế, mỉm cười nói: "Hay là do Thế tử phi quá hung dữ, doạ đến Ôn chủ tử tự giác đi quỳ?".
“Ta hung dữ ở đâu chứ?” Thẩm Mỹ Ảnh dở khóc dở cười: “Hôm qua mặc dù vết thương trên mặt bị sưng, nhưng một câu nặng lời ta cũng không dám nói.. Hôm nay lại làm ra thế này, giống như là ta đang trừng phạt nàng ấy vậy, thật oan chết ta rồi."
Bằng một câu nói đùa nhưng đúng lúc, mang cái nhìn của Ôn Nhĩ Nhã khi nãy giải thích rõ ràng.
Tống Lương Thần trong lòng hiểu rõ, liếc nhìn bên trong, mím môi nói: "Trước tiên mặc kệ Nhĩ Nhã làm sao sinh bệnh, những thứ như Lam Ngân Thảo rất hiếm, muốn điều tra nguồn gốc rất đơn giản. Các người nếu không chịu nói ra sự thật, vậy ta sẽ phái người đi điều tra ”.
“Gia vẫn là cho người đi điều tra đi.” Vu thị cong môi nói: “Nếu không tra đến tận cùng, sẽ có người tiếp tục giả vờ đáng thương và vô tội đó.”
"Vậy được." Tống Lương Thần đưa tay kéo Thẩm Mỹ Ảnh trở về: "Ngọc Thụ đi điều tra chuyện này, ta vừa mới trở về, đến Tương Tư Uyển tắm rửa thay áo trước đã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.