Chương 69: Nuôi chó mà nhầm là thỏ
Bạch Lộ Thành Song
18/10/2023
"Gia, thế này..." Gia nô có chút hoảng sợ nói: "Giống như không còn thở ".
Đám người nổi lên một trận ồn ào, Tống Lương Thần cau mày nói: "Chỉ có hai mươi trượng, còn thật sự có thể lấy mạng người sao? Gọi đại phu đến xem xem."
"Vâng." Lâm Phong vội vàng đi mời đại phu.
Thẩm Mỹ Ảnh cau mày nhìn hai người nằm trong sân viện, xác thực ván gỗ đánh chết người là có khả năng, rốt cuộc mặc dù hai người này chỉ là nha hoàn, nhưng bọn họ cũng chưa bao giờ chịu khổ nhiều trong Thế tử phủ, thân thể mảnh mai được coi là bình thường, nhưng mục đích của Tống Lương Thần chỉ là muốn giáo huấn, gia nô không nên đánh đến chết, hạ thủ cũng nên nhẹ tay một chút.
Trong sân mọi người đều không lên tiếng, mấy chủ tử lui về phía sau một chút, che miệng k nói lời cấm kỵ.
Đại phu đến rồi, cẩn thận kiểm tra bọn họ một phen, chắp tay nói: "Thế tử, mặc dù hai người này chưa chết, nhưng vẫn là đang hấp hối. Nếu vết thương được bôi thuốc, có lẽ còn có thể cứu được mạng sống của họ."
Mỹ Ảnh thở phào nhẹ nhõm, không chết là tốt rồi, nếu thật sự bị đánh chết, Tống Lương Thần vẫn sẽ cảm thấy có chút khó chịu, dù sao trước giờ cũng là người luôn đối xử tốt với hạ nhân của mình, bởi vì nàng mà tức giận trái lại rất dễ thương, nhưng nếu thực sự xảy ra án mạng, bản thân hắn sợ rằng sẽ cảm thấy khó chịu.
"Nếu đã như vậy, cứ mang họ xuống chữa trị đi." Tống Lương Thần mím môi nói: "Nếu có động tĩnh gì, cho người đến bẩm báo là được."
"Vâng."
Sau khi nhìn trời, Tống Lương Thần đứng lên, hất tay áo nói: "Quy củ nếu đã xem hiểu rồi thì giải tán đi. Ta cũng phải đi đến Sĩ Nữ Lâu rồi."
Mỹ Ảnh đứng lên uốn gối, theo hắn ra ngoài. Ninh Thuần Nhi đi tới, gượng cười nắm lấy cánh tay của Tống Lương Thần. Vu thị và Ôn Nhĩ Nhã đều đi sau lưng Mỹ Ảnh.
Trong sân nồng nặc mùi máu, khiến người ta không muốn ở lại lâu.
Vu thị vừa đi vừa run rẩy, kéo tay áo Mỹ Ảnh nhỏ giọng nói: "Thế tử phi, lỡ như trong phủ này thật sự có người mất mạng thì phải làm sao?"
Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày, quay đầu nhìn nàng nói: "Mất mạng thì cũng chỉ là mất mạng thôi không phải sao? Mạng của bọn họ đều thuộc về Thế tử phủ, Gia muốn lấy đi, không ai có thể nói gì."
Vu thị rụt cổ lại nhỏ giọng nói: "Thiếp thân luôn cảm thấy hình phạt hôm nay quá nặng nề, chúng ta đã đánh chết hai người này rồi, nếu oan hồn của các nàng bất tán..."
"Ngươi đang nói nhảm cái gì đó!" Ôn Nhĩ Nhã đứng bên cạnh không nhịn được mắng: "Ngươi thật sự cái gì cũng có thể nói ra khỏi miệng sao?"
Vu thị mím môi: “Thiếp thân chỉ nói sự thật thôi.”
Ôn Nhĩ Nhã cau mày, liếc nhìn nàng ấy, nói với Mỹ Ảnh: “Thế tử phi nói đúng, mạng của bọn họ thuộc về Thế tử phủ. Nếu bọn họ phạm sai lầm, cho dù bị đánh chết cũng không phải có gì quá đáng, không cần nghĩ nhiều."
Mỹ Ảnh sửng sốt một chút, nhìn Ôn Nhĩ Nhã dáng vẻ ôn hòa, thầm nghĩ năng lực hồi phục của nàng thực sự rất mạnh, lần trước tức giận rời đi, hiện tại đối với nàng lại ôn hoà vui vẻ rồi.
“Trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Mỹ Ảnh nói, “Đã trễ lắm rồi.”
Hai người gật đầu đồng ý, tách ra ở ngã ba phía trước, mỗi người quay trở lại viện của mình.
Ninh Thuần Nhi cùng Tống Lương Thần trở về Sĩ Nữ Lâu, Tống Lương Thần lông mày không có giãn ra, ánh mắt sâu thẳm. Ninh Thuần Nhi thấy vậy rót trà cho hắn, nhẹ giọng nói: "Gia, đừng nghĩ đến những chuyện phiền lòng đó nữa, Ngài đánh hai nha hoàn kia là đánh rất đúng."
Tống Lương Thần nhắm mắt lại: "Chỉ là ta chưa từng nghĩ tới có thể lấy mạng người."
"Vậy thì chỉ có thể trách bọn họ thân thể yếu đuối." Ninh Thuần Nhi nói: "Ngay cả thiếp thân cũng đều nghe nói, nha hoàn tên Tố Y ở hậu viện đã luôn nói xấu Thế tử phi, những lời khó nghe nhất đều có thể nói được. Còn có Bạch Thường, nổi tiếng là thượng đội hạ đạp, nha hoàn như thế đánh chết thì là đánh chết, nửa điểm cũng không đáng thương hại. "
"Thật sao?" Tống Lương Thần thở dài: "Có lẽ ta còn chưa quen với việc giết chóc."
Suy cho cùng, hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn đều rất hiền hòa nên nếu đột nhiên giết một ai đó, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.
Bất quá, hắn nhất định phải vượt qua, tương lai trong quân doanh sẽ có càng nhiều người chết, hắn không thể nào vì mỗi một sinh mạng đều không vượt qua được.
“Bỏ đi.” hắn nói: “Đi ngủ đi, đã thắp hương chưa?”
Ninh Thuần Nhi dừng lại, liếc nhìn Kim Phấn bên cạnh, người này nhanh chóng đi thắp hương trong bếp lò bên cạnh.
"Thiếp thân hầu Gia thay áo."
Đêm nay không trăng cũng không có sao, Thẩm Mỹ Ảnh không cảm thấy buồn ngủ, chỉ nhìn trong phòng nhìn mọi thứ xung quanh.
Thế tử gia đã bắt đầu đảm nhiệm chức giám quân ở Tả quân rồi, tuy nhiên, vị trí vị trí giám sát này không dễ làm, người giám sát mọi người, hoặc là bị đồng hóa, hoặc là dễ dàng đắc tội người khác, mặc dù Tống Lương Thần là Thế tử gia, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn khi quay về mỗi ngày, cũng biết người trong quân không dễ đối phó như vậy.
Trong tay nàng có một danh sách, trong đó có họ tên, chức vụ và gia quyến của các tướng lĩnh Tả quân, là nàng đã hỏi Lâm Phong mà có được. Nếu đã nhận tiền lương hàng tháng, tốt xấu gì cũng nên làm chút chuyện, Tống Lương Thần hiện đang đối xử rất tốt với nàng nên nàng cũng sẵn lòng giúp đỡ hắn một chút.
“Chủ tử…” Ngọc Thực thận trọng đi vào, nói: “Có tin từ phòng hạ nhân, nói rằng hai nha hoàn đó… vừa được đưa về, còn chưa kịp bôi thuốc đã mất rồi.”
Bất động một lúc, Thẩm Mỹ Ảnh bất lực che mặt: “Mất rồi… mất rồi thì mất rồi, cho người mang đi chôn cất đi, sau đó đưa gấp đôi tiền lương tháng này cho gia đình họ.”
"Vâng." Ngọc Thực gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn không nhịn được nói thêm: "Chúng ta có nên mời một đạo sĩ làm phép không?"
"Ngươi đang nói nhảm gì vậy" Cẩm Y cau mày: "Hai nha hoàn kia đáng bị quả báo, chúng ta vì sao phải nhờ đạo sĩ làm gì? Đứng thẳng thì không sợ bóng nghiêng!"
"Nhưng mà..." Ngọc Thực mím môi: "Đến cùng là vì chủ tử của chúng ta mà các nàng mới..."
“Không sao đâu.” Thẩm Mỹ Ảnh xua xua tay: “Ta không sợ ma.”
Cẩm Y và Ngọc Thực đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn chủ tử của mình. Trên đời này còn có người không sợ ma sao?
"Chủ tử chẳng lẽ nào ngay cả múa làm phép cũng biết?" Cẩm Y kinh ngạc hỏi một câu.
Mỹ Ảnh dở khóc dở cười: “Ta không biết múa làm phép, nhưng ta biết, người làm ác chết đi thì không thể biến thành ma. Chỉ có oan hồn và người tốt mang tâm lưu luyến mới có thể nán lại nhân gian này."
Không biết vì sao nàng lại nói với vẻ mặt hoài niệm, nhưng Cẩm Y và Ngọc Thực đều sợ hãi rùng mình.
Tố Y và Bạch Thường đều đã chết rồi, từ nay trở đi trong phủ không còn ai dám nửa câu nói xấu Thẩm Mỹ Ảnh, nhưng ấn tượng về một Thế tử phi hà khắc, sẽ càng in sâu vào lòng mọi người, tuy rằng chính Thế tử là người đánh, nhưng truy cứu ngọn nguồn, mọi người vẫn vô thức gán hai mạng sống này lên đầu Thế tử phi.
Hồng nhan hoạ thuỷ a.
Bất quá Thế tử gia, còn thật là đã để tâm đến Thế tử phi rồi.
Ngày hôm sau, trong phủ được dọn dẹp sạch sẽ, thi thể của hai nha hoàn được đưa đi, Vu thị đưa người đi dọn dẹp khắp nơi, đặc biệt là Tương Tư Uyển.
“Thế tử phi đừng cho rằng thiếp thân nhiều chuyện.” Vu thị nói: “Vẩy nước một chút cũng không phải chuyện xấu, hơn nữa còn khiến mọi người yên tâm hơn. Dù sao cũng đã lâu rồi, Thế tử phủ mới có người mất mạng."
Thẩm Mỹ Ảnh bất lực, tùy theo bọn họ. Tống Lương Thần hôm nay sáng sớm đi quân doanh, nghe nói có việc phải làm, phải tốn một chút thời gian.
Nhân cơ hội này, Mỹ Ảnh đã tự tay viết rất nhiều thiếp mời, giao cho Cẩm Y, dựa theo danh sách các phủ đệ mà phân phát.
Nàng muốn tổ chức một bữa tiệc tối, mục đích rất đơn giản, là để mọi người xích lại gần nhau hơn, cũng tránh cho Tống Lương Thần lẻ loi trong quân đội, một cây làm chẳng nên non mà.
"Chủ tử."
Nha hoàn vẩy nước nhặt một thứ gì đó dưới cửa sổ sân sau và vội vàng đưa cho Vu Mộng Sương.
Vu Mộng Sương nhìn xấp giấy, lại nhìn Thế tử phi đang chuyên tâm viết thiếp mời, đi ra khỏi phòng, tìm một góc để xem.
Xem qua một cái, thật không thể được mà. Vu Mộng Sương sắc mặt hơi thay đổi, nàng nhanh chóng nhét quả bóng giấy vào tay áo, vội vàng rời khỏi Tương Tư Uyển.
Thẩm Mỹ Ảnh không để ý tới nàng, viết xong mỗi thiếp đều có kèm theo một túi thơm nhỏ, tinh xảo độc đáo, dùng loại gấm vân chỉ ở Thế tử phủ mới có.
“Gửi nó đi đi.” Mỹ Ảnh hài lòng vỗ tay: “Ta cũng nên chuẩn bị cho bữa tiệc tối ngày mai.”
Cẩm Y cầm thiếp ra ngoài, Ngọc Thực đi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: "Chủ tử, gia quyến của mấy Tả quân này đều khá tốt tính. Trước đây Ôn chủ tử cũng từng nghĩ đến việc mời họ, nhưng bởi vì Ôn chủ tử không phải là chính chủ, thế nên không có một ai trong số đó đến cả."
Lại có chuyện như vậy sao? Mỹ Ảnh líu lưỡi: "Ôn Nhĩ Nhã không phải là tức chết đi rồi a?"
"Còn không phải sao?" Ngọc Thực nói: "Lúc đó Ôn chủ tử tức giận đến mức bật khóc. Thế tử gia phải ban thưởng cho nàng rất nhiều thứ mới có thể an ủi nàng bỏ qua. Còn nói rằng bản thân gia quyến của các tướng soái phải làm việc cực khổ hơn những người bình thường khác, nên cũng không thể làm khó bọn họ."
Thẩm Mỹ Ảnh gật gật đầu: “Ta đưa túi hương đó, bọn họ không muốn tới thì phải dựa theo quy củ mà hồi lễ, nên cũng không cần bận tâm.”
"Chủ tử thật thông minh." Ngọc Thực mỉm cười gật đầu.
Vu Mộng Sương cầm lá thư của Hứa gia nàng nhặt được đi gặp Tống quản gia, sau khi nhặt được đồ như vậy, nàng không biết nói cùng ai, chỉ có thể nói với Tống quản gia: “Cái này có thể đưa cho Vương gia xem xem.”
Tống quản gia gật đầu, cầm đồ rời đi, Vu Mộng Sương suy nghĩ một lúc, lấy lại nụ cười bình tĩnh rồi quay người rời đi.
Kết quả khi quay lại, đã nhìn thấy Ôn Nhĩ Nhã đang đứng ở hành lang, khó hiểu nhìn nàng.
Trong lòng thắt lại, Vu thị uốn gối hành lễ: “Ôn tỷ tỷ an hảo.”
Ôn Nhĩ Nhã mỉm cười nhìn nàng: "Vu thị ngươi gần đây bận rộn thật đấy."
Vu Mộng Sương cười: “Ôn tỷ tỷ đừng suy nghĩ nhiều, thiếp thân chỉ muốn nhờ Tống quản gia thay thiếp thân mua một ít đồ thôi.”
“Mua cái gì?” Ôn Nhĩ Nhã cười lạnh: “Lam Ngân Thảo sao?”
“Tỷ tỷ nói đùa.” Vu thị nói: “Mấy thứ đó, thiếp thân mua không được, thiếp thân chưa từng quản trướng, nên cũng không có năm trăm lạng bạc để bồi thường đâu.”
"Ha." Ôn Nhĩ Nhã ánh mắt sắc u uất: "Là lỗi của ta, đã nhầm chó là thỏ, cho rằng nó sẽ không cắn người. Bỏ đi bỏ đi. Ngươi cứ tiếp tục công việc của mình, chỉ là, nhưng hãy cẩn thận với ván gỗ của Gia, dĩ hạ phạm thượng, sẽ bị đoạt lấy mạng đó ".
"Đa tạ tỷ tỷ đã khuyên." Vu thị cúi đầu uốn gối.
Những lời này là để thăm dò, nàng biết, Ôn Nhĩ Nhã hành động như thể nàng ra tay sau lưng, bất quá chỉ muốn lừa nàng. Tuy nhiên, sau khi sử dụng chiêu thức này quá nhiều lần, nàng sẽ không mắc phải nó nữa.
Xoay người quay về Tẩy Nghiễn Trì, Vu thị nói với Mặc Nhi ở bên cạnh: “Thế tử phi muốn bố trí tiệc đêm, ngươi đi thông báo trong nhà một tiếng, để mẫu thân nhất định phải đến, đối với Thế tử phi thái độ tốt một chút.”
“Vâng.” Mặc Nhi đáp lời, lập tức đi phân phó.
Tống Lương Thần đang nghị sự trong quân, một nhóm tướng soái ngồi cùng nhau thảo luận việc trưng binh vào mùa thu. Tuy nhiên, ngay cả khi hắn được gọi đến, dường như cũng không có mấy ai sẵn sàng lắng nghe ý kiến của hắn.
Đám người nổi lên một trận ồn ào, Tống Lương Thần cau mày nói: "Chỉ có hai mươi trượng, còn thật sự có thể lấy mạng người sao? Gọi đại phu đến xem xem."
"Vâng." Lâm Phong vội vàng đi mời đại phu.
Thẩm Mỹ Ảnh cau mày nhìn hai người nằm trong sân viện, xác thực ván gỗ đánh chết người là có khả năng, rốt cuộc mặc dù hai người này chỉ là nha hoàn, nhưng bọn họ cũng chưa bao giờ chịu khổ nhiều trong Thế tử phủ, thân thể mảnh mai được coi là bình thường, nhưng mục đích của Tống Lương Thần chỉ là muốn giáo huấn, gia nô không nên đánh đến chết, hạ thủ cũng nên nhẹ tay một chút.
Trong sân mọi người đều không lên tiếng, mấy chủ tử lui về phía sau một chút, che miệng k nói lời cấm kỵ.
Đại phu đến rồi, cẩn thận kiểm tra bọn họ một phen, chắp tay nói: "Thế tử, mặc dù hai người này chưa chết, nhưng vẫn là đang hấp hối. Nếu vết thương được bôi thuốc, có lẽ còn có thể cứu được mạng sống của họ."
Mỹ Ảnh thở phào nhẹ nhõm, không chết là tốt rồi, nếu thật sự bị đánh chết, Tống Lương Thần vẫn sẽ cảm thấy có chút khó chịu, dù sao trước giờ cũng là người luôn đối xử tốt với hạ nhân của mình, bởi vì nàng mà tức giận trái lại rất dễ thương, nhưng nếu thực sự xảy ra án mạng, bản thân hắn sợ rằng sẽ cảm thấy khó chịu.
"Nếu đã như vậy, cứ mang họ xuống chữa trị đi." Tống Lương Thần mím môi nói: "Nếu có động tĩnh gì, cho người đến bẩm báo là được."
"Vâng."
Sau khi nhìn trời, Tống Lương Thần đứng lên, hất tay áo nói: "Quy củ nếu đã xem hiểu rồi thì giải tán đi. Ta cũng phải đi đến Sĩ Nữ Lâu rồi."
Mỹ Ảnh đứng lên uốn gối, theo hắn ra ngoài. Ninh Thuần Nhi đi tới, gượng cười nắm lấy cánh tay của Tống Lương Thần. Vu thị và Ôn Nhĩ Nhã đều đi sau lưng Mỹ Ảnh.
Trong sân nồng nặc mùi máu, khiến người ta không muốn ở lại lâu.
Vu thị vừa đi vừa run rẩy, kéo tay áo Mỹ Ảnh nhỏ giọng nói: "Thế tử phi, lỡ như trong phủ này thật sự có người mất mạng thì phải làm sao?"
Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày, quay đầu nhìn nàng nói: "Mất mạng thì cũng chỉ là mất mạng thôi không phải sao? Mạng của bọn họ đều thuộc về Thế tử phủ, Gia muốn lấy đi, không ai có thể nói gì."
Vu thị rụt cổ lại nhỏ giọng nói: "Thiếp thân luôn cảm thấy hình phạt hôm nay quá nặng nề, chúng ta đã đánh chết hai người này rồi, nếu oan hồn của các nàng bất tán..."
"Ngươi đang nói nhảm cái gì đó!" Ôn Nhĩ Nhã đứng bên cạnh không nhịn được mắng: "Ngươi thật sự cái gì cũng có thể nói ra khỏi miệng sao?"
Vu thị mím môi: “Thiếp thân chỉ nói sự thật thôi.”
Ôn Nhĩ Nhã cau mày, liếc nhìn nàng ấy, nói với Mỹ Ảnh: “Thế tử phi nói đúng, mạng của bọn họ thuộc về Thế tử phủ. Nếu bọn họ phạm sai lầm, cho dù bị đánh chết cũng không phải có gì quá đáng, không cần nghĩ nhiều."
Mỹ Ảnh sửng sốt một chút, nhìn Ôn Nhĩ Nhã dáng vẻ ôn hòa, thầm nghĩ năng lực hồi phục của nàng thực sự rất mạnh, lần trước tức giận rời đi, hiện tại đối với nàng lại ôn hoà vui vẻ rồi.
“Trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Mỹ Ảnh nói, “Đã trễ lắm rồi.”
Hai người gật đầu đồng ý, tách ra ở ngã ba phía trước, mỗi người quay trở lại viện của mình.
Ninh Thuần Nhi cùng Tống Lương Thần trở về Sĩ Nữ Lâu, Tống Lương Thần lông mày không có giãn ra, ánh mắt sâu thẳm. Ninh Thuần Nhi thấy vậy rót trà cho hắn, nhẹ giọng nói: "Gia, đừng nghĩ đến những chuyện phiền lòng đó nữa, Ngài đánh hai nha hoàn kia là đánh rất đúng."
Tống Lương Thần nhắm mắt lại: "Chỉ là ta chưa từng nghĩ tới có thể lấy mạng người."
"Vậy thì chỉ có thể trách bọn họ thân thể yếu đuối." Ninh Thuần Nhi nói: "Ngay cả thiếp thân cũng đều nghe nói, nha hoàn tên Tố Y ở hậu viện đã luôn nói xấu Thế tử phi, những lời khó nghe nhất đều có thể nói được. Còn có Bạch Thường, nổi tiếng là thượng đội hạ đạp, nha hoàn như thế đánh chết thì là đánh chết, nửa điểm cũng không đáng thương hại. "
"Thật sao?" Tống Lương Thần thở dài: "Có lẽ ta còn chưa quen với việc giết chóc."
Suy cho cùng, hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn đều rất hiền hòa nên nếu đột nhiên giết một ai đó, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.
Bất quá, hắn nhất định phải vượt qua, tương lai trong quân doanh sẽ có càng nhiều người chết, hắn không thể nào vì mỗi một sinh mạng đều không vượt qua được.
“Bỏ đi.” hắn nói: “Đi ngủ đi, đã thắp hương chưa?”
Ninh Thuần Nhi dừng lại, liếc nhìn Kim Phấn bên cạnh, người này nhanh chóng đi thắp hương trong bếp lò bên cạnh.
"Thiếp thân hầu Gia thay áo."
Đêm nay không trăng cũng không có sao, Thẩm Mỹ Ảnh không cảm thấy buồn ngủ, chỉ nhìn trong phòng nhìn mọi thứ xung quanh.
Thế tử gia đã bắt đầu đảm nhiệm chức giám quân ở Tả quân rồi, tuy nhiên, vị trí vị trí giám sát này không dễ làm, người giám sát mọi người, hoặc là bị đồng hóa, hoặc là dễ dàng đắc tội người khác, mặc dù Tống Lương Thần là Thế tử gia, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn khi quay về mỗi ngày, cũng biết người trong quân không dễ đối phó như vậy.
Trong tay nàng có một danh sách, trong đó có họ tên, chức vụ và gia quyến của các tướng lĩnh Tả quân, là nàng đã hỏi Lâm Phong mà có được. Nếu đã nhận tiền lương hàng tháng, tốt xấu gì cũng nên làm chút chuyện, Tống Lương Thần hiện đang đối xử rất tốt với nàng nên nàng cũng sẵn lòng giúp đỡ hắn một chút.
“Chủ tử…” Ngọc Thực thận trọng đi vào, nói: “Có tin từ phòng hạ nhân, nói rằng hai nha hoàn đó… vừa được đưa về, còn chưa kịp bôi thuốc đã mất rồi.”
Bất động một lúc, Thẩm Mỹ Ảnh bất lực che mặt: “Mất rồi… mất rồi thì mất rồi, cho người mang đi chôn cất đi, sau đó đưa gấp đôi tiền lương tháng này cho gia đình họ.”
"Vâng." Ngọc Thực gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn không nhịn được nói thêm: "Chúng ta có nên mời một đạo sĩ làm phép không?"
"Ngươi đang nói nhảm gì vậy" Cẩm Y cau mày: "Hai nha hoàn kia đáng bị quả báo, chúng ta vì sao phải nhờ đạo sĩ làm gì? Đứng thẳng thì không sợ bóng nghiêng!"
"Nhưng mà..." Ngọc Thực mím môi: "Đến cùng là vì chủ tử của chúng ta mà các nàng mới..."
“Không sao đâu.” Thẩm Mỹ Ảnh xua xua tay: “Ta không sợ ma.”
Cẩm Y và Ngọc Thực đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn chủ tử của mình. Trên đời này còn có người không sợ ma sao?
"Chủ tử chẳng lẽ nào ngay cả múa làm phép cũng biết?" Cẩm Y kinh ngạc hỏi một câu.
Mỹ Ảnh dở khóc dở cười: “Ta không biết múa làm phép, nhưng ta biết, người làm ác chết đi thì không thể biến thành ma. Chỉ có oan hồn và người tốt mang tâm lưu luyến mới có thể nán lại nhân gian này."
Không biết vì sao nàng lại nói với vẻ mặt hoài niệm, nhưng Cẩm Y và Ngọc Thực đều sợ hãi rùng mình.
Tố Y và Bạch Thường đều đã chết rồi, từ nay trở đi trong phủ không còn ai dám nửa câu nói xấu Thẩm Mỹ Ảnh, nhưng ấn tượng về một Thế tử phi hà khắc, sẽ càng in sâu vào lòng mọi người, tuy rằng chính Thế tử là người đánh, nhưng truy cứu ngọn nguồn, mọi người vẫn vô thức gán hai mạng sống này lên đầu Thế tử phi.
Hồng nhan hoạ thuỷ a.
Bất quá Thế tử gia, còn thật là đã để tâm đến Thế tử phi rồi.
Ngày hôm sau, trong phủ được dọn dẹp sạch sẽ, thi thể của hai nha hoàn được đưa đi, Vu thị đưa người đi dọn dẹp khắp nơi, đặc biệt là Tương Tư Uyển.
“Thế tử phi đừng cho rằng thiếp thân nhiều chuyện.” Vu thị nói: “Vẩy nước một chút cũng không phải chuyện xấu, hơn nữa còn khiến mọi người yên tâm hơn. Dù sao cũng đã lâu rồi, Thế tử phủ mới có người mất mạng."
Thẩm Mỹ Ảnh bất lực, tùy theo bọn họ. Tống Lương Thần hôm nay sáng sớm đi quân doanh, nghe nói có việc phải làm, phải tốn một chút thời gian.
Nhân cơ hội này, Mỹ Ảnh đã tự tay viết rất nhiều thiếp mời, giao cho Cẩm Y, dựa theo danh sách các phủ đệ mà phân phát.
Nàng muốn tổ chức một bữa tiệc tối, mục đích rất đơn giản, là để mọi người xích lại gần nhau hơn, cũng tránh cho Tống Lương Thần lẻ loi trong quân đội, một cây làm chẳng nên non mà.
"Chủ tử."
Nha hoàn vẩy nước nhặt một thứ gì đó dưới cửa sổ sân sau và vội vàng đưa cho Vu Mộng Sương.
Vu Mộng Sương nhìn xấp giấy, lại nhìn Thế tử phi đang chuyên tâm viết thiếp mời, đi ra khỏi phòng, tìm một góc để xem.
Xem qua một cái, thật không thể được mà. Vu Mộng Sương sắc mặt hơi thay đổi, nàng nhanh chóng nhét quả bóng giấy vào tay áo, vội vàng rời khỏi Tương Tư Uyển.
Thẩm Mỹ Ảnh không để ý tới nàng, viết xong mỗi thiếp đều có kèm theo một túi thơm nhỏ, tinh xảo độc đáo, dùng loại gấm vân chỉ ở Thế tử phủ mới có.
“Gửi nó đi đi.” Mỹ Ảnh hài lòng vỗ tay: “Ta cũng nên chuẩn bị cho bữa tiệc tối ngày mai.”
Cẩm Y cầm thiếp ra ngoài, Ngọc Thực đi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: "Chủ tử, gia quyến của mấy Tả quân này đều khá tốt tính. Trước đây Ôn chủ tử cũng từng nghĩ đến việc mời họ, nhưng bởi vì Ôn chủ tử không phải là chính chủ, thế nên không có một ai trong số đó đến cả."
Lại có chuyện như vậy sao? Mỹ Ảnh líu lưỡi: "Ôn Nhĩ Nhã không phải là tức chết đi rồi a?"
"Còn không phải sao?" Ngọc Thực nói: "Lúc đó Ôn chủ tử tức giận đến mức bật khóc. Thế tử gia phải ban thưởng cho nàng rất nhiều thứ mới có thể an ủi nàng bỏ qua. Còn nói rằng bản thân gia quyến của các tướng soái phải làm việc cực khổ hơn những người bình thường khác, nên cũng không thể làm khó bọn họ."
Thẩm Mỹ Ảnh gật gật đầu: “Ta đưa túi hương đó, bọn họ không muốn tới thì phải dựa theo quy củ mà hồi lễ, nên cũng không cần bận tâm.”
"Chủ tử thật thông minh." Ngọc Thực mỉm cười gật đầu.
Vu Mộng Sương cầm lá thư của Hứa gia nàng nhặt được đi gặp Tống quản gia, sau khi nhặt được đồ như vậy, nàng không biết nói cùng ai, chỉ có thể nói với Tống quản gia: “Cái này có thể đưa cho Vương gia xem xem.”
Tống quản gia gật đầu, cầm đồ rời đi, Vu Mộng Sương suy nghĩ một lúc, lấy lại nụ cười bình tĩnh rồi quay người rời đi.
Kết quả khi quay lại, đã nhìn thấy Ôn Nhĩ Nhã đang đứng ở hành lang, khó hiểu nhìn nàng.
Trong lòng thắt lại, Vu thị uốn gối hành lễ: “Ôn tỷ tỷ an hảo.”
Ôn Nhĩ Nhã mỉm cười nhìn nàng: "Vu thị ngươi gần đây bận rộn thật đấy."
Vu Mộng Sương cười: “Ôn tỷ tỷ đừng suy nghĩ nhiều, thiếp thân chỉ muốn nhờ Tống quản gia thay thiếp thân mua một ít đồ thôi.”
“Mua cái gì?” Ôn Nhĩ Nhã cười lạnh: “Lam Ngân Thảo sao?”
“Tỷ tỷ nói đùa.” Vu thị nói: “Mấy thứ đó, thiếp thân mua không được, thiếp thân chưa từng quản trướng, nên cũng không có năm trăm lạng bạc để bồi thường đâu.”
"Ha." Ôn Nhĩ Nhã ánh mắt sắc u uất: "Là lỗi của ta, đã nhầm chó là thỏ, cho rằng nó sẽ không cắn người. Bỏ đi bỏ đi. Ngươi cứ tiếp tục công việc của mình, chỉ là, nhưng hãy cẩn thận với ván gỗ của Gia, dĩ hạ phạm thượng, sẽ bị đoạt lấy mạng đó ".
"Đa tạ tỷ tỷ đã khuyên." Vu thị cúi đầu uốn gối.
Những lời này là để thăm dò, nàng biết, Ôn Nhĩ Nhã hành động như thể nàng ra tay sau lưng, bất quá chỉ muốn lừa nàng. Tuy nhiên, sau khi sử dụng chiêu thức này quá nhiều lần, nàng sẽ không mắc phải nó nữa.
Xoay người quay về Tẩy Nghiễn Trì, Vu thị nói với Mặc Nhi ở bên cạnh: “Thế tử phi muốn bố trí tiệc đêm, ngươi đi thông báo trong nhà một tiếng, để mẫu thân nhất định phải đến, đối với Thế tử phi thái độ tốt một chút.”
“Vâng.” Mặc Nhi đáp lời, lập tức đi phân phó.
Tống Lương Thần đang nghị sự trong quân, một nhóm tướng soái ngồi cùng nhau thảo luận việc trưng binh vào mùa thu. Tuy nhiên, ngay cả khi hắn được gọi đến, dường như cũng không có mấy ai sẵn sàng lắng nghe ý kiến của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.