Chương 101: Cố Tuấn Xuyên: Nỗi nhớ đậm sâu
Cô Nương Biệt Khóc
07/06/2024
Lận Vũ Lạc không thể tập trung chú ý.
Quan Quan nói với cô muộn chút nữa cô ấy sẽ ra ngoài, cô bảo được. Nhưng một lúc sau cô lại tìm Quan Quan khắp phòng tập, quên mất cô ấy nói mình ra ngoài. Ngay cả báo cáo kinh doanh mỗi ngày, trước giờ cô chưa từng quên gửi, vào một hôm nọ cứ ngỡ mình đã gửi rồi, hôm sau gọi điện cho Phương Liễu mới biết cô chưa từng gửi đi, đều là mấy chuyện nhỏ nhặt giống vậy.
Cô gần như chưa bao giờ bị thế.
Cố Tuấn Xuyên mãi không gửi tin nhắn, Lận Vũ Lạc nhìn khung trò chuyện đơn giản của họ dường như chuyện yêu đương ngắn ngủi này chỉ là một giấc mộng.
Cô nhận ra lần này Cố Tuấn Xuyên không muốn tranh cao thấp với cô, anh thật sự buông tay rồi, Lận Vũ Lạc rất buồn.
Cô đã trò chuyện với Lý Tư Lâm suốt đêm.
Thoạt đầu Lý Tư Lâm rủ Lận Vũ Lạc uống một chút, hai người ăn nhịp với nhau. Lập tức đặt vài món ngon, ngồi xếp bằng trên sô pha, mỗi người dựa một bên. Một ly rượu vào bụng, bắt đầu lên tiếng tâm sự.
Lý Tư Lâm kể với Lận Vũ Lạc mình đã đặt mục tiêu tình cảm, nếu đến năm 30 vẫn không theo đuổi được Lận Vũ Châu, cô ấy sẽ không theo nữa. Cô ấy thở dài:
“Thực ra tôi đã dự đoán được, bất kể 30 hay 40 tuổi, tôi và Lận Vũ Châu sẽ không có kết quả. Nhưng tôi cứ cứng đầu, quyết phải thử xem được hay không. Giờ Lận Vũ Châu trốn tránh tôi, cậu ấy sợ tôi muốn chết.”
Lý Tư Lâm nói khoảng thời gian này phía trường học bắt đầu quản chế, không phải sinh viên thì không được tùy ý ra vào, có lẽ Lận Vũ Châu mừng lắm. Lý Tư Lâm ấy à, đôi lúc chạy bộ tới cửa đông, muốn đăng ký quá tốn sức, phải tìm người nên cũng đành thôi. Hoặc đăng ký không tốn công gì, chỉ đơn giản vì cô ấy biết Lận Vũ Châu chẳng muốn gặp mình, cho nên không cần phải ra sức như vậy. Cô ấy bị ép phải lạnh đi, Lý Tư Lâm cũng từng có suy nghĩ thoáng qua sẽ nộp đơn đến nước Anh du học, Oxford, Cambridge, Manchester cô ấy đều nghiên cứu qua, thấy mình có thể đi được.
“Sau đó thì sao?”
Lận Vũ Lạc hỏi cô ấy.
“Chỉ muốn đi học thôi. Con người tôi không ổn định, cô xem tôi tốt nghiệp xong làm nghiên cứu, rồi lại ra ngoài làm người mẫu, giờ thì muốn học. Quả thật tôi chẳng phải kiểu người Lận Vũ Châu thích, tôi quá tùy hứng.”
“Cô đi du học, Cố Tuấn Xuyên phải tuyển người mẫu khác.”
Lận Vũ Lạc nói.
“Không quan trọng, tôi chỉ muốn ra ngoài đi đây đi đó, ném Lận Vũ Châu ra sau đầu.”
“Có lẽ do không hợp, như tôi và Cố Tuấn Xuyên vậy.”
Lận Vũ Lạc không thích tự mổ xẻ bản thân, cũng không quen phân tích tình cảm giữa cô và Cố Tuấn Xuyên với người khác, vì phức tạp quá đỗi, cả bản thân cô cũng chưa chắc nói rõ được. Hôm ấy Cố Tuấn Xuyên ở ngôi nhà nhỏ của cô, tùy tiện nói một xe có thể chở đi hết, dường như có một thoáng đầu óc cô mê muội, quyết định ở chung với anh. Vậy mà nhanh như thế lại phải dọn ra ngoài.
Điều Lận Vũ Lạc không hiểu là mỗi khi cô thấy tình cảm của họ sẽ phát triển ổn định, lại có vấn đề mới xuất hiện. Hai người họ như ở hai thế giới khác nhau, liều mạng muốn gần gũi, nhưng quá trình vô cùng vất vả.
“Cô biết không? Trong lòng Cố Tuấn Xuyên, bất kỳ lúc nào tôi cũng chuẩn bị rút lui.”
Lận Vũ Lạc lau mũi:
“Tôi lui đi đâu chứ? Nhà tôi cũng không còn nữa. Anh ấy mới là người có thể rút lui bất cứ lúc nào, cãi nhau xong anh ấy đi công tác. Anh ấy có quá nhiều át chủ bài, tùy tiện lật ra với người ta, trông cứ như bố thí rộng lượng.”
Lận Vũ Lạc học theo giọng điệu Cố Tuấn Xuyên:
“Em cứ ở đến khi tìm được nhà, anh sao cũng được. Chờ em tìm được nhà anh về sau. Tôi có thể ở sao? Sao tôi có thể mặt dày ở lại được nữa?”
“Tôi nói nếu anh có suy nghĩ như vậy, tình cảm của chúng ta đã tới điểm cuối. Anh ấy nghĩ như thế đấy, thậm chí còn không thèm phủ nhận đã thẳng thừng hỏi tôi: Em nghĩ kỹ rồi đúng không? Tôi còn có thể nói được gì nữa? Tôi phải bảo mình chưa nghĩ kỹ, chúng ta nói lại lần nữa à?”
“Chuyện liên quan đến việc học của tôi, cuộc đời của chính tôi, lẽ nào tôi phải từ bỏ chỉ vì anh ấy cảm thấy không cần thiết? Anh ấy ghen tỵ với Ninh Phong, đố kỵ Khổng Thanh Dương, không cho phép tôi trao đổi với người khác giới những chuyện anh ấy không biết, giống như bắt cóc vậy.”
Lận Vũ Lạc nói mãi nói mãi tìm khăn giấy lau nước mũi:
“Mấy hôm nay tôi suy nghĩ, có lẽ kiểu người như tôi không xứng có được tình yêu bình đẳng. Tôi cũng không nên có tư tưởng khác, người ta thích tôi xinh đẹp hiểu chuyện nghe lời, tôi cứ nên như vậy thôi. Cố Tuấn Xuyên khiến tôi phải nghi ngờ bản thân.”
Lý Tư Lâm thấy dáng vẻ cô lại bật cười, cô ấy nói với Lận Vũ Lạc:
“Cố Tuấn Xuyên đáng ghét đến thế, sao cô còn khóc đến chảy nước mũi vì anh ấy?”
“Tôi không có.”
Lận Vũ Lạc cứng miệng, nói không có lại lau mũi.
Cảm giác bị tình cảm trói buộc không tốt chút nào.
Có đôi lúc Lận Vũ Lạc giật mình tỉnh dậy vào nửa đêm, muốn xem thử có tin nhắn của Cố Tuấn Xuyên hay không, nhưng anh cứ như bốc hơi khỏi nhân gian. Lúc dọn ra ngoài cô có báo với anh, rất lâu sau anh mới đáp: Biết rồi, sau đó không còn gì nữa.
Đôi lúc Lận Vũ Lạc cảm thấy Cố Tuấn Xuyên yêu cô rất nhiều, có khi lại nghĩ điều anh yêu chỉ là trò chơi chinh phục, hoặc là yêu hình bóng thời niên thiếu, yêu nhiệt huyết anh hùng muốn cứu người khác của mình.
Lo được lo mất, Lý Tư Lâm lên tiếng:
“Vì yêu nên mới lo được lo mất. Chúng ta đâu phải người coi tình cảm chẳng ra gì, thế nên chúng ta mới khổ sở vì yêu.”
Khi uống quá nhiều, họ chạm ly nhau, hét lớn:
“Đàn ông thối cút đi!”
Hôm sau Lận Vũ Lạc được nghỉ, đội cứu hộ tổ chức huấn luyện như thường lệ. Cô mở mắt dậy, đầu đau như muốn nứt ra, nhìn gương mặt sưng húp của mình trong gương. Do dự rất lâu giữa xin nghỉ và đến tập. Cô sợ nếu đi, gặp Cố Tuấn Xuyên thì phải làm sao? Lỡ Cố Tuấn Xuyên giở trò khốn kiếp, cô nên xử lý thế nào?
“Anh Xuyên không tới.”
Lận Vũ Châu nói với cô:
“Anh ấy đi công tác vẫn chưa về.”
Lận Vũ Lạc yên tâm, cô đã huấn luyện được hai lần, hôm nay có thể tập tiếp, sau này đến đội cứu hộ khác. Cô tắm rửa thay quần áo rồi đến sân huấn luyện.
Quả thật Cố Tuấn Xuyên không ở đây.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Tố chất cơ thể Lận Vũ Lạc rất tốt, lần thứ hai tập luyện không còn mệt mỏi như lần đầu nữa, lần thứ ba này cô đã có thể ứng phó. Chỉ là đêm hôm trước thức khuya uống rượu, bắt nhịp hơi chậm, huấn luyện viên bảo cô sang một bên làm nóng người.
Đúng lúc này, Cố Tuấn Xuyên bước vào, anh gần như chưa từng xin nghỉ hoạt động của đội cứu hộ, trừ khi có tình huống đặc biệt.
Ông anh lớn hỏi anh về từ khi nào, anh nói sáng nay.
Ánh mắt tìm kiếm Lận Vũ Lạc, nhìn cô.
Đã nhiều ngày nay Cố Tuấn Xuyên ngủ không ngon, đáy mắt có quầng thâm. Anh đang chờ Lận Vũ Lạc gửi tin nhắn cho mình, kết quả đợi được tin cô chuyển đi. Cố Tuấn Xuyên biết Lận Vũ Lạc vĩnh viễn sẽ không cúi đầu, anh chứng kiến sự kiên quyết của cô đâu chỉ một lần.
Lòng dạ Cố Tuấn Xuyên khó chịu cực kỳ.
Lận Vũ Lạc đang làm nóng người, khoảnh khắc chạm mắt với Cố Tuấn Xuyên, tủi thân dâng trào, xoay người đối diện bức tường không nhìn anh nữa. Hít sâu vài hơi, ngẩng đầu suốt một lúc mới nén nước mắt trở về.
Chẳng ai dạy họ bài học tình yêu, cách giải quyết vấn đề của họ không đúng. Thậm chí chỉ viết một chữ giải, hướng tư duy sau đó hoàn toàn rối bời.
Chờ Lận Vũ Lạc khởi động xong cột thêm vật nặng chạy bộ, người khác đã chạy được vài vòng, còn cô chỉ vừa bắt đầu. Thỉnh thoảng Cố Tuấn Xuyên sẽ vượt qua cô, cuối cùng người khác kết thúc, hai người vẫn đang chạy. Đến cuối cùng trở thành thi đấu thể chất, Lận Vũ Lạc chạy không lại Cố Tuấn Xuyên, nhưng cô vẫn cắn răng chạy đến đích.
Cố Tuấn Xuyên đứng đó chờ cô, cô đến nơi, anh ngồi xổm xuống tháo vật nặng giúp cô. Lận Vũ Lạc không tránh, cũng chẳng cám ơn.
Hai người không nói với nhau một lời.
Tiết thứ hai là kỹ năng băng bó hai tháng một lần, huấn luyện viên nhìn ra vấn đề, cố ý chỉ Lận Vũ Lạc:
“Vậy đội trưởng Cố phối hợp với Lạc Lạc nhé.”
Hai người nhìn nhau, lại quay mặt đi. Đối tượng cứu hộ của Lận Vũ Lạc bị thương phần mặt, cánh tay, cô cần phải tiến hành xử lý vết thương ở hai vị trí đó cho anh. Khi Cố Tuấn Xuyên ngồi đối diện, lòng dạ cô bắt đầu hoảng loạn, anh nhìn động tác tay của cô rối tung, cũng hoảng hốt theo.
Cuối cùng ngước mắt nhìn thẳng vào cô.
Trong mắt hai người không còn ngọn lửa hừng hực khi cãi nhau nữa, cố ý giả vờ lạnh nhạt và không quan tâm.
Cố Tuấn Xuyên biến mất đã vài hôm, mấy ngày nay anh sống rất tệ. Mỗi ngày đều suy nghĩ người làm bạn trai như anh rốt cuộc có chỗ nào không tốt, đến nỗi yêu đương với anh khiến Lận Vũ Lạc vất vả nhường ấy. Anh tự kiểm điểm, nhưng lần này anh không muốn cúi đầu. Lận Vũ Lạc cãi nhau là đòi chia tay, anh không thích. Dường như anh là hành lý cô có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào, thích thì mang theo, giận thì ném đi.
Anh tủi thân lắm.
Lận Vũ Lạc cũng tủi thân vô cùng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Cố Tuấn Xuyên, cô quên mất điểm quan trọng khi băng bó mà huấn luyện viên đã giảng, thực tập điểm tối đa ban nãy đã trả hết cho thầy. Dứt khoát băng lung tung lên mặt anh.
“Em chặn mũi anh rồi.”
Cố Tuấn Xuyên lên tiếng.
“Nhịn đi.”
Cố Tuấn Xuyên giơ tay nói với huấn luyện viên:
“Cô ấy không đủ tiêu chuẩn, tôi nói cô ấy chặn mũi tôi, cô ấy lại bảo tôi nhịn.”
Lận Vũ Lạc hung hăng trừng anh, rồi tháo ra băng lại. Cô rút trúng người bệnh mặt lớn, rất khó băng. Cố Tuấn Xuyên nắm cổ tay cô, nhắc nhở cô từng chút một.
Lúc này Lận Vũ Lạc cũng không hơn thua, nghe lời anh, tập luyện đàng hoàng.
Cô đứng giữa đùi anh, anh hơi kẹp lại, Lận Vũ Lạc phải nhích về trước một chút. Cô biết anh cố ý, chẳng khác gì trẻ con.
“Hôm đó em nói nếu anh thật sự nghĩ như vậy, chúng ta sẽ đến điểm cuối.”
Lận Vũ Lạc nhỏ giọng lên tiếng:
“Anh bị điếc nên không nghe thấy vế đầu hả?”
Cô vẫn luôn suy nghĩ vấn đề nằm ở đâu, sau khi ngầm thừa nhận chia tay, cô đã nếm mùi khó chịu tột cùng. Điều này không nên xuất hiện trên người cô, cô cứ ngỡ tình cảm của mình dành cho Cố Tuấn Xuyên vẫn chưa đến mức ấy.
Cố Tuấn Xuyên đặt tay lên eo cô, Lận Vũ Lạc đánh anh:
“Tay đang bị thương mà, còn chưa băng lại.”
Cố Tuấn Xuyên rút tay về, thì thầm:
“Em dọn đồ đi hết rồi.”
“Dọn xong rồi, em đã kiểm tra từ trong ra ngoài, ngay cả khăn giấy em hay dùng cũng mang theo.”
“Em không dọn anh đi cùng.”
Trên đời này e rằng chỉ có hai người họ, yêu nhau chưa tới một tháng, chia tay hai lần. Lần sau còn gây lớn hơn cả lần trước. Lần trước trong lòng hãy còn chắc chắn, biết rằng chỉ giận dỗi sẽ làm hòa ngay, lần này sợ thật rồi. Sợ hãi nên không dám dễ dàng mở lời.
Lận Vũ Lạc băng luôn cả mắt Cố Tuấn Xuyên, anh nhìn khiến tim cô loạn nhịp. Cố Tuấn Xuyên biến thành “người mù” vẫn ngửa mặt lên. Anh muốn hỏi Lận Vũ Lạc rốt cuộc có yêu anh hay không? Anh rất hoang mang. Lận Vũ Lạc ôm mặt anh, ngắm nghía kiệt tác của mình, ngón tay cọ lên lớp râu mới nhú của anh.
Cọ xát thế này như đang làm nũng lại như thổ lộ. Cố Tuấn Xuyên mềm lòng.
Cô chuyển đến chụp lấy tay anh, nói:
“Anh bị gãy xương, diễn giống một chút nào.”
Cố Tuấn Xuyên phối hợp rên một tiếng với cô, khi anh đau thật cũng sẽ không kêu la, cho nên âm thanh này chẳng mấy thành thạo, còn xen lẫn chút mập mờ. Lận Vũ Lạc chọt nhẹ vào đôi mắt được băng bó của anh:
“Không biết rên đau thì ngậm miệng lại.”
Cố Tuấn Xuyên bèn im miệng.
“Quá trình xử lý gãy xương không đúng.”
Cố Tuấn Xuyên chỉ ra vấn đề:
“Em trả lại hết cho thầy rồi hả?”
“Anh tạm chấp nhận đi.”
“Anh phải méc thầy!”
Cố Tuấn Xuyên muốn lên tiếng, Lận Vũ Lạc che miệng anh lại, dứt khoát lấy băng vải quấn lên miệng anh.
Mọi người đều bật cười.
Tập xong mọi người sang một bên nghỉ ngơi trò chuyện, Cố Tuấn Xuyên tay cầm tay hướng dẫn Lận Vũ Lạc. Anh làm lại từ đầu đến cuối một lượt, tiến hành xử lý cánh tay cho Lận Vũ Lạc, cũng băng mặt lại cho cô một lần, rồi hỏi cô:
“Nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi.”
“Vậy em tự tháo xem!”
Cố Tuấn Xuyên phủi mông đi mất.
Tâm trạng anh khá hơn đôi chút, nhất là khi ngón tay Lận Vũ Lạc mơn trớn cằm anh, như đang lấy lòng anh. Khiến anh chợt cảm thấy trận cãi nhau lần này quá lạ lùng vô cớ.
Buổi tối cùng ăn món Hàn, bàn tay hai người bất cẩn chồng lên nhau trên băng ghế dài. Lận Vũ Lạc không nhúc nhích, Cố Tuấn Xuyên siết lấy.
Đêm hôm đó kết thúc trong náo nhiệt, hai người họ ngồi trong đêm thu ở Bắc Kinh, lần này là Lận Vũ Lạc lên tiếng trước:
“Vốn dĩ em không hề có ý định chia tay. Tiền đề để chia tay là anh thật sự nghĩ như vậy, cảm thấy em có học hay không cũng chẳng quan trọng gì, hoặc là em hoàn toàn không cần cố gắng.”
“Cố Tuấn Xuyên, năm mười tám tuổi em bị ép phải rời khỏi nhà trường, nếu bản thân em không yêu thích việc học, có lẽ sẽ chẳng tiếc nuối đến vậy. Nhưng mà lúc đi học thành tích của em rất tốt.”
“Em học online không phải vì học lực, em thật sự thích học. Cũng chẳng phải đang tính toán tương lai gì đó, với em tương lai xa xôi quá đỗi, em chỉ muốn làm cho hiện tại, giải quyết một phần tâm sự của mình thôi.”
“Em cũng chưa từng lén lút lên kế hoạch sau khi làm xong mọi chuyện sẽ dùng Khổng Thanh Dương làm bàn đạp để rời khỏi anh. Em không hề làm vậy, thế nên em ấm ức lắm.”
“Em biết anh cho rằng em không yêu anh, anh đang đổ oan cho em. Em không tin chúng ta bên nhau lâu nhường ấy mà anh không nhận ra em yêu anh. Nhưng anh không chịu cho em thời gian, anh làm em cảm thấy nếu em yêu anh không nhiều như anh yêu em, chính là tội lỗi tày trời.”
Lận Vũ Lạc dừng lại, cô không muốn khóc chút nào. Rõ ràng cô mạnh mẽ đến vậy lại cứ hay khóc trước mặt Cố Tuấn Xuyên. Cô cũng có nỗi lo liên quan đến Cố Tuấn Xuyên: Anh thật sự yêu cô sao? Anh yêu ánh trăng của mình như vậy, anh đã hoàn toàn buông bỏ chưa? Tại sao anh cứ hay tính toán chi li với cô, tại sao lại khiến cô thấy mình tồi tệ nhường ấy trong mối quan hệ tình cảm này? Quá nhiều thứ làm cô hoang mang, lúc này sự trưởng thành và lý trí của cô đã tan biến mất dạng, chỉ đơn thuần là một người chẳng hiểu chuyện tình cảm.
Cố Tuấn Xuyên nhìn chóp mũi ửng đỏ, cố nén nước mắt của cô, chợt thấy mình thật sự là gã bạn trai khốn kiếp.
Anh muốn ôm Lận Vũ Lạc vào lòng, nhưng cô phản kháng. Anh kéo hai lần, cô lùi về sau hai lần, lần thứ ba anh dùng sức lớn, ôm chặt lấy cô đang vùng vẫy vào lòng.
“Anh nhớ em lắm.”
Anh nói, về nhà thấy Lận Vũ Lạc thật sự dọn hết đồ đạc của cô đi mất, dường như trái tim anh cũng bị dọn đi sạch sẽ. Anh đứng trước cổng sân tập rất lâu mới bước vào, trước khi thấy cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô ngó lơ. Anh chưa từng yêu đương thế này, đâu hay tình yêu khiến người ta ngọt ngào đồng thời cũng có đau khổ theo cùng.
Nhưng nhớ nhung là thật.
Khi bận còn đỡ, không thể rảnh rỗi, nhàn hạ sẽ nhớ cô ngay.
Cô không gửi tin đến, nếu anh không tìm cô, liệu có phải cô mãi mãi cũng không đến tìm anh? Có phải cô chẳng buồn chút nào không?
“Lận Vũ Lạc, trước đây anh không phải người hay so đo. Nhưng chẳng biết vì sao, trước mặt em, anh lại khốn kiếp đến thế.”
Cố Tuấn Xuyên ôm mặt cô:
“Chúng ta thử lại lần nữa được không?”
Quan Quan nói với cô muộn chút nữa cô ấy sẽ ra ngoài, cô bảo được. Nhưng một lúc sau cô lại tìm Quan Quan khắp phòng tập, quên mất cô ấy nói mình ra ngoài. Ngay cả báo cáo kinh doanh mỗi ngày, trước giờ cô chưa từng quên gửi, vào một hôm nọ cứ ngỡ mình đã gửi rồi, hôm sau gọi điện cho Phương Liễu mới biết cô chưa từng gửi đi, đều là mấy chuyện nhỏ nhặt giống vậy.
Cô gần như chưa bao giờ bị thế.
Cố Tuấn Xuyên mãi không gửi tin nhắn, Lận Vũ Lạc nhìn khung trò chuyện đơn giản của họ dường như chuyện yêu đương ngắn ngủi này chỉ là một giấc mộng.
Cô nhận ra lần này Cố Tuấn Xuyên không muốn tranh cao thấp với cô, anh thật sự buông tay rồi, Lận Vũ Lạc rất buồn.
Cô đã trò chuyện với Lý Tư Lâm suốt đêm.
Thoạt đầu Lý Tư Lâm rủ Lận Vũ Lạc uống một chút, hai người ăn nhịp với nhau. Lập tức đặt vài món ngon, ngồi xếp bằng trên sô pha, mỗi người dựa một bên. Một ly rượu vào bụng, bắt đầu lên tiếng tâm sự.
Lý Tư Lâm kể với Lận Vũ Lạc mình đã đặt mục tiêu tình cảm, nếu đến năm 30 vẫn không theo đuổi được Lận Vũ Châu, cô ấy sẽ không theo nữa. Cô ấy thở dài:
“Thực ra tôi đã dự đoán được, bất kể 30 hay 40 tuổi, tôi và Lận Vũ Châu sẽ không có kết quả. Nhưng tôi cứ cứng đầu, quyết phải thử xem được hay không. Giờ Lận Vũ Châu trốn tránh tôi, cậu ấy sợ tôi muốn chết.”
Lý Tư Lâm nói khoảng thời gian này phía trường học bắt đầu quản chế, không phải sinh viên thì không được tùy ý ra vào, có lẽ Lận Vũ Châu mừng lắm. Lý Tư Lâm ấy à, đôi lúc chạy bộ tới cửa đông, muốn đăng ký quá tốn sức, phải tìm người nên cũng đành thôi. Hoặc đăng ký không tốn công gì, chỉ đơn giản vì cô ấy biết Lận Vũ Châu chẳng muốn gặp mình, cho nên không cần phải ra sức như vậy. Cô ấy bị ép phải lạnh đi, Lý Tư Lâm cũng từng có suy nghĩ thoáng qua sẽ nộp đơn đến nước Anh du học, Oxford, Cambridge, Manchester cô ấy đều nghiên cứu qua, thấy mình có thể đi được.
“Sau đó thì sao?”
Lận Vũ Lạc hỏi cô ấy.
“Chỉ muốn đi học thôi. Con người tôi không ổn định, cô xem tôi tốt nghiệp xong làm nghiên cứu, rồi lại ra ngoài làm người mẫu, giờ thì muốn học. Quả thật tôi chẳng phải kiểu người Lận Vũ Châu thích, tôi quá tùy hứng.”
“Cô đi du học, Cố Tuấn Xuyên phải tuyển người mẫu khác.”
Lận Vũ Lạc nói.
“Không quan trọng, tôi chỉ muốn ra ngoài đi đây đi đó, ném Lận Vũ Châu ra sau đầu.”
“Có lẽ do không hợp, như tôi và Cố Tuấn Xuyên vậy.”
Lận Vũ Lạc không thích tự mổ xẻ bản thân, cũng không quen phân tích tình cảm giữa cô và Cố Tuấn Xuyên với người khác, vì phức tạp quá đỗi, cả bản thân cô cũng chưa chắc nói rõ được. Hôm ấy Cố Tuấn Xuyên ở ngôi nhà nhỏ của cô, tùy tiện nói một xe có thể chở đi hết, dường như có một thoáng đầu óc cô mê muội, quyết định ở chung với anh. Vậy mà nhanh như thế lại phải dọn ra ngoài.
Điều Lận Vũ Lạc không hiểu là mỗi khi cô thấy tình cảm của họ sẽ phát triển ổn định, lại có vấn đề mới xuất hiện. Hai người họ như ở hai thế giới khác nhau, liều mạng muốn gần gũi, nhưng quá trình vô cùng vất vả.
“Cô biết không? Trong lòng Cố Tuấn Xuyên, bất kỳ lúc nào tôi cũng chuẩn bị rút lui.”
Lận Vũ Lạc lau mũi:
“Tôi lui đi đâu chứ? Nhà tôi cũng không còn nữa. Anh ấy mới là người có thể rút lui bất cứ lúc nào, cãi nhau xong anh ấy đi công tác. Anh ấy có quá nhiều át chủ bài, tùy tiện lật ra với người ta, trông cứ như bố thí rộng lượng.”
Lận Vũ Lạc học theo giọng điệu Cố Tuấn Xuyên:
“Em cứ ở đến khi tìm được nhà, anh sao cũng được. Chờ em tìm được nhà anh về sau. Tôi có thể ở sao? Sao tôi có thể mặt dày ở lại được nữa?”
“Tôi nói nếu anh có suy nghĩ như vậy, tình cảm của chúng ta đã tới điểm cuối. Anh ấy nghĩ như thế đấy, thậm chí còn không thèm phủ nhận đã thẳng thừng hỏi tôi: Em nghĩ kỹ rồi đúng không? Tôi còn có thể nói được gì nữa? Tôi phải bảo mình chưa nghĩ kỹ, chúng ta nói lại lần nữa à?”
“Chuyện liên quan đến việc học của tôi, cuộc đời của chính tôi, lẽ nào tôi phải từ bỏ chỉ vì anh ấy cảm thấy không cần thiết? Anh ấy ghen tỵ với Ninh Phong, đố kỵ Khổng Thanh Dương, không cho phép tôi trao đổi với người khác giới những chuyện anh ấy không biết, giống như bắt cóc vậy.”
Lận Vũ Lạc nói mãi nói mãi tìm khăn giấy lau nước mũi:
“Mấy hôm nay tôi suy nghĩ, có lẽ kiểu người như tôi không xứng có được tình yêu bình đẳng. Tôi cũng không nên có tư tưởng khác, người ta thích tôi xinh đẹp hiểu chuyện nghe lời, tôi cứ nên như vậy thôi. Cố Tuấn Xuyên khiến tôi phải nghi ngờ bản thân.”
Lý Tư Lâm thấy dáng vẻ cô lại bật cười, cô ấy nói với Lận Vũ Lạc:
“Cố Tuấn Xuyên đáng ghét đến thế, sao cô còn khóc đến chảy nước mũi vì anh ấy?”
“Tôi không có.”
Lận Vũ Lạc cứng miệng, nói không có lại lau mũi.
Cảm giác bị tình cảm trói buộc không tốt chút nào.
Có đôi lúc Lận Vũ Lạc giật mình tỉnh dậy vào nửa đêm, muốn xem thử có tin nhắn của Cố Tuấn Xuyên hay không, nhưng anh cứ như bốc hơi khỏi nhân gian. Lúc dọn ra ngoài cô có báo với anh, rất lâu sau anh mới đáp: Biết rồi, sau đó không còn gì nữa.
Đôi lúc Lận Vũ Lạc cảm thấy Cố Tuấn Xuyên yêu cô rất nhiều, có khi lại nghĩ điều anh yêu chỉ là trò chơi chinh phục, hoặc là yêu hình bóng thời niên thiếu, yêu nhiệt huyết anh hùng muốn cứu người khác của mình.
Lo được lo mất, Lý Tư Lâm lên tiếng:
“Vì yêu nên mới lo được lo mất. Chúng ta đâu phải người coi tình cảm chẳng ra gì, thế nên chúng ta mới khổ sở vì yêu.”
Khi uống quá nhiều, họ chạm ly nhau, hét lớn:
“Đàn ông thối cút đi!”
Hôm sau Lận Vũ Lạc được nghỉ, đội cứu hộ tổ chức huấn luyện như thường lệ. Cô mở mắt dậy, đầu đau như muốn nứt ra, nhìn gương mặt sưng húp của mình trong gương. Do dự rất lâu giữa xin nghỉ và đến tập. Cô sợ nếu đi, gặp Cố Tuấn Xuyên thì phải làm sao? Lỡ Cố Tuấn Xuyên giở trò khốn kiếp, cô nên xử lý thế nào?
“Anh Xuyên không tới.”
Lận Vũ Châu nói với cô:
“Anh ấy đi công tác vẫn chưa về.”
Lận Vũ Lạc yên tâm, cô đã huấn luyện được hai lần, hôm nay có thể tập tiếp, sau này đến đội cứu hộ khác. Cô tắm rửa thay quần áo rồi đến sân huấn luyện.
Quả thật Cố Tuấn Xuyên không ở đây.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Tố chất cơ thể Lận Vũ Lạc rất tốt, lần thứ hai tập luyện không còn mệt mỏi như lần đầu nữa, lần thứ ba này cô đã có thể ứng phó. Chỉ là đêm hôm trước thức khuya uống rượu, bắt nhịp hơi chậm, huấn luyện viên bảo cô sang một bên làm nóng người.
Đúng lúc này, Cố Tuấn Xuyên bước vào, anh gần như chưa từng xin nghỉ hoạt động của đội cứu hộ, trừ khi có tình huống đặc biệt.
Ông anh lớn hỏi anh về từ khi nào, anh nói sáng nay.
Ánh mắt tìm kiếm Lận Vũ Lạc, nhìn cô.
Đã nhiều ngày nay Cố Tuấn Xuyên ngủ không ngon, đáy mắt có quầng thâm. Anh đang chờ Lận Vũ Lạc gửi tin nhắn cho mình, kết quả đợi được tin cô chuyển đi. Cố Tuấn Xuyên biết Lận Vũ Lạc vĩnh viễn sẽ không cúi đầu, anh chứng kiến sự kiên quyết của cô đâu chỉ một lần.
Lòng dạ Cố Tuấn Xuyên khó chịu cực kỳ.
Lận Vũ Lạc đang làm nóng người, khoảnh khắc chạm mắt với Cố Tuấn Xuyên, tủi thân dâng trào, xoay người đối diện bức tường không nhìn anh nữa. Hít sâu vài hơi, ngẩng đầu suốt một lúc mới nén nước mắt trở về.
Chẳng ai dạy họ bài học tình yêu, cách giải quyết vấn đề của họ không đúng. Thậm chí chỉ viết một chữ giải, hướng tư duy sau đó hoàn toàn rối bời.
Chờ Lận Vũ Lạc khởi động xong cột thêm vật nặng chạy bộ, người khác đã chạy được vài vòng, còn cô chỉ vừa bắt đầu. Thỉnh thoảng Cố Tuấn Xuyên sẽ vượt qua cô, cuối cùng người khác kết thúc, hai người vẫn đang chạy. Đến cuối cùng trở thành thi đấu thể chất, Lận Vũ Lạc chạy không lại Cố Tuấn Xuyên, nhưng cô vẫn cắn răng chạy đến đích.
Cố Tuấn Xuyên đứng đó chờ cô, cô đến nơi, anh ngồi xổm xuống tháo vật nặng giúp cô. Lận Vũ Lạc không tránh, cũng chẳng cám ơn.
Hai người không nói với nhau một lời.
Tiết thứ hai là kỹ năng băng bó hai tháng một lần, huấn luyện viên nhìn ra vấn đề, cố ý chỉ Lận Vũ Lạc:
“Vậy đội trưởng Cố phối hợp với Lạc Lạc nhé.”
Hai người nhìn nhau, lại quay mặt đi. Đối tượng cứu hộ của Lận Vũ Lạc bị thương phần mặt, cánh tay, cô cần phải tiến hành xử lý vết thương ở hai vị trí đó cho anh. Khi Cố Tuấn Xuyên ngồi đối diện, lòng dạ cô bắt đầu hoảng loạn, anh nhìn động tác tay của cô rối tung, cũng hoảng hốt theo.
Cuối cùng ngước mắt nhìn thẳng vào cô.
Trong mắt hai người không còn ngọn lửa hừng hực khi cãi nhau nữa, cố ý giả vờ lạnh nhạt và không quan tâm.
Cố Tuấn Xuyên biến mất đã vài hôm, mấy ngày nay anh sống rất tệ. Mỗi ngày đều suy nghĩ người làm bạn trai như anh rốt cuộc có chỗ nào không tốt, đến nỗi yêu đương với anh khiến Lận Vũ Lạc vất vả nhường ấy. Anh tự kiểm điểm, nhưng lần này anh không muốn cúi đầu. Lận Vũ Lạc cãi nhau là đòi chia tay, anh không thích. Dường như anh là hành lý cô có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào, thích thì mang theo, giận thì ném đi.
Anh tủi thân lắm.
Lận Vũ Lạc cũng tủi thân vô cùng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Cố Tuấn Xuyên, cô quên mất điểm quan trọng khi băng bó mà huấn luyện viên đã giảng, thực tập điểm tối đa ban nãy đã trả hết cho thầy. Dứt khoát băng lung tung lên mặt anh.
“Em chặn mũi anh rồi.”
Cố Tuấn Xuyên lên tiếng.
“Nhịn đi.”
Cố Tuấn Xuyên giơ tay nói với huấn luyện viên:
“Cô ấy không đủ tiêu chuẩn, tôi nói cô ấy chặn mũi tôi, cô ấy lại bảo tôi nhịn.”
Lận Vũ Lạc hung hăng trừng anh, rồi tháo ra băng lại. Cô rút trúng người bệnh mặt lớn, rất khó băng. Cố Tuấn Xuyên nắm cổ tay cô, nhắc nhở cô từng chút một.
Lúc này Lận Vũ Lạc cũng không hơn thua, nghe lời anh, tập luyện đàng hoàng.
Cô đứng giữa đùi anh, anh hơi kẹp lại, Lận Vũ Lạc phải nhích về trước một chút. Cô biết anh cố ý, chẳng khác gì trẻ con.
“Hôm đó em nói nếu anh thật sự nghĩ như vậy, chúng ta sẽ đến điểm cuối.”
Lận Vũ Lạc nhỏ giọng lên tiếng:
“Anh bị điếc nên không nghe thấy vế đầu hả?”
Cô vẫn luôn suy nghĩ vấn đề nằm ở đâu, sau khi ngầm thừa nhận chia tay, cô đã nếm mùi khó chịu tột cùng. Điều này không nên xuất hiện trên người cô, cô cứ ngỡ tình cảm của mình dành cho Cố Tuấn Xuyên vẫn chưa đến mức ấy.
Cố Tuấn Xuyên đặt tay lên eo cô, Lận Vũ Lạc đánh anh:
“Tay đang bị thương mà, còn chưa băng lại.”
Cố Tuấn Xuyên rút tay về, thì thầm:
“Em dọn đồ đi hết rồi.”
“Dọn xong rồi, em đã kiểm tra từ trong ra ngoài, ngay cả khăn giấy em hay dùng cũng mang theo.”
“Em không dọn anh đi cùng.”
Trên đời này e rằng chỉ có hai người họ, yêu nhau chưa tới một tháng, chia tay hai lần. Lần sau còn gây lớn hơn cả lần trước. Lần trước trong lòng hãy còn chắc chắn, biết rằng chỉ giận dỗi sẽ làm hòa ngay, lần này sợ thật rồi. Sợ hãi nên không dám dễ dàng mở lời.
Lận Vũ Lạc băng luôn cả mắt Cố Tuấn Xuyên, anh nhìn khiến tim cô loạn nhịp. Cố Tuấn Xuyên biến thành “người mù” vẫn ngửa mặt lên. Anh muốn hỏi Lận Vũ Lạc rốt cuộc có yêu anh hay không? Anh rất hoang mang. Lận Vũ Lạc ôm mặt anh, ngắm nghía kiệt tác của mình, ngón tay cọ lên lớp râu mới nhú của anh.
Cọ xát thế này như đang làm nũng lại như thổ lộ. Cố Tuấn Xuyên mềm lòng.
Cô chuyển đến chụp lấy tay anh, nói:
“Anh bị gãy xương, diễn giống một chút nào.”
Cố Tuấn Xuyên phối hợp rên một tiếng với cô, khi anh đau thật cũng sẽ không kêu la, cho nên âm thanh này chẳng mấy thành thạo, còn xen lẫn chút mập mờ. Lận Vũ Lạc chọt nhẹ vào đôi mắt được băng bó của anh:
“Không biết rên đau thì ngậm miệng lại.”
Cố Tuấn Xuyên bèn im miệng.
“Quá trình xử lý gãy xương không đúng.”
Cố Tuấn Xuyên chỉ ra vấn đề:
“Em trả lại hết cho thầy rồi hả?”
“Anh tạm chấp nhận đi.”
“Anh phải méc thầy!”
Cố Tuấn Xuyên muốn lên tiếng, Lận Vũ Lạc che miệng anh lại, dứt khoát lấy băng vải quấn lên miệng anh.
Mọi người đều bật cười.
Tập xong mọi người sang một bên nghỉ ngơi trò chuyện, Cố Tuấn Xuyên tay cầm tay hướng dẫn Lận Vũ Lạc. Anh làm lại từ đầu đến cuối một lượt, tiến hành xử lý cánh tay cho Lận Vũ Lạc, cũng băng mặt lại cho cô một lần, rồi hỏi cô:
“Nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi.”
“Vậy em tự tháo xem!”
Cố Tuấn Xuyên phủi mông đi mất.
Tâm trạng anh khá hơn đôi chút, nhất là khi ngón tay Lận Vũ Lạc mơn trớn cằm anh, như đang lấy lòng anh. Khiến anh chợt cảm thấy trận cãi nhau lần này quá lạ lùng vô cớ.
Buổi tối cùng ăn món Hàn, bàn tay hai người bất cẩn chồng lên nhau trên băng ghế dài. Lận Vũ Lạc không nhúc nhích, Cố Tuấn Xuyên siết lấy.
Đêm hôm đó kết thúc trong náo nhiệt, hai người họ ngồi trong đêm thu ở Bắc Kinh, lần này là Lận Vũ Lạc lên tiếng trước:
“Vốn dĩ em không hề có ý định chia tay. Tiền đề để chia tay là anh thật sự nghĩ như vậy, cảm thấy em có học hay không cũng chẳng quan trọng gì, hoặc là em hoàn toàn không cần cố gắng.”
“Cố Tuấn Xuyên, năm mười tám tuổi em bị ép phải rời khỏi nhà trường, nếu bản thân em không yêu thích việc học, có lẽ sẽ chẳng tiếc nuối đến vậy. Nhưng mà lúc đi học thành tích của em rất tốt.”
“Em học online không phải vì học lực, em thật sự thích học. Cũng chẳng phải đang tính toán tương lai gì đó, với em tương lai xa xôi quá đỗi, em chỉ muốn làm cho hiện tại, giải quyết một phần tâm sự của mình thôi.”
“Em cũng chưa từng lén lút lên kế hoạch sau khi làm xong mọi chuyện sẽ dùng Khổng Thanh Dương làm bàn đạp để rời khỏi anh. Em không hề làm vậy, thế nên em ấm ức lắm.”
“Em biết anh cho rằng em không yêu anh, anh đang đổ oan cho em. Em không tin chúng ta bên nhau lâu nhường ấy mà anh không nhận ra em yêu anh. Nhưng anh không chịu cho em thời gian, anh làm em cảm thấy nếu em yêu anh không nhiều như anh yêu em, chính là tội lỗi tày trời.”
Lận Vũ Lạc dừng lại, cô không muốn khóc chút nào. Rõ ràng cô mạnh mẽ đến vậy lại cứ hay khóc trước mặt Cố Tuấn Xuyên. Cô cũng có nỗi lo liên quan đến Cố Tuấn Xuyên: Anh thật sự yêu cô sao? Anh yêu ánh trăng của mình như vậy, anh đã hoàn toàn buông bỏ chưa? Tại sao anh cứ hay tính toán chi li với cô, tại sao lại khiến cô thấy mình tồi tệ nhường ấy trong mối quan hệ tình cảm này? Quá nhiều thứ làm cô hoang mang, lúc này sự trưởng thành và lý trí của cô đã tan biến mất dạng, chỉ đơn thuần là một người chẳng hiểu chuyện tình cảm.
Cố Tuấn Xuyên nhìn chóp mũi ửng đỏ, cố nén nước mắt của cô, chợt thấy mình thật sự là gã bạn trai khốn kiếp.
Anh muốn ôm Lận Vũ Lạc vào lòng, nhưng cô phản kháng. Anh kéo hai lần, cô lùi về sau hai lần, lần thứ ba anh dùng sức lớn, ôm chặt lấy cô đang vùng vẫy vào lòng.
“Anh nhớ em lắm.”
Anh nói, về nhà thấy Lận Vũ Lạc thật sự dọn hết đồ đạc của cô đi mất, dường như trái tim anh cũng bị dọn đi sạch sẽ. Anh đứng trước cổng sân tập rất lâu mới bước vào, trước khi thấy cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô ngó lơ. Anh chưa từng yêu đương thế này, đâu hay tình yêu khiến người ta ngọt ngào đồng thời cũng có đau khổ theo cùng.
Nhưng nhớ nhung là thật.
Khi bận còn đỡ, không thể rảnh rỗi, nhàn hạ sẽ nhớ cô ngay.
Cô không gửi tin đến, nếu anh không tìm cô, liệu có phải cô mãi mãi cũng không đến tìm anh? Có phải cô chẳng buồn chút nào không?
“Lận Vũ Lạc, trước đây anh không phải người hay so đo. Nhưng chẳng biết vì sao, trước mặt em, anh lại khốn kiếp đến thế.”
Cố Tuấn Xuyên ôm mặt cô:
“Chúng ta thử lại lần nữa được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.