Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 71: Cố Tuấn Xuyên: Sức hút nhân cách

Cô Nương Biệt Khóc

12/03/2024

Lận Vũ Lạc lại bắt đầu bận rộn.

Đã chính thức xếp lớp cho những khách hàng gia hạn thẻ tập trong lễ mua sắm thu vàng, phòng yoga gần như không có phòng tập trống, mỗi ngày các huấn luyện viên đều bận, ngay cả lễ tân hôm nào cũng như tiêm máu gà, không bỏ sót hỏi thăm bất kỳ khách hàng nào.

Tiền lương và hoa hồng của mọi người có liên quan đến phí lên lớp, mà hai thứ này, chỉ cần nghe lời quản lý là làm tốt ngay, thu nhập của mỗi người dần dần tăng lên.

Trưởng phòng Vương của trung tâm từng ghé một lần, thấy việc làm ăn của phòng tập tốt đã nghiêm túc khen ngợi Lận Vũ Lạc, còn bảo Lận Vũ Lạc chia sẻ với những quản lý khác, rốt cuộc làm thế nào để phát triển kinh doanh ở trung tâm thương mại Đông An. Lận Vũ Lạc sợ hết hồn, lắc đầu như trống bỏi, vội vã từ chối. Nhưng trưởng phòng Vương đúng là trưởng phòng Vương, thoáng chốc đã sắp xếp thời gian chia sẻ cho cô. Trung tâm thương mại cũng có suy nghĩ của mình, có vài vị trí làm ăn không tốt cho lắm, đã đổi mấy thương hiệu khác nhau cũng không ổn, giờ đã trở thành nan đề lớn của Đông An, sốt ruột cho thuê. Để Lận Vũ Lạc thuyết trình kinh nghiệm kinh doanh, cho mọi người biết làm ăn không tốt chẳng liên quan nhiều đến vị trí.

Trưởng phòng Vương cũng từng trò chuyện với Cố Tuấn Xuyên, nói Lục Dã của họ ngày nào cũng xếp một hàng dài, vừa khéo chặn ngay cửa cầu thang, người ta khiếu nại nhiều lần rồi, hay là mọi người hãy dọn vào trong góc. Cố Tuấn Xuyên ậm ừ không đáp, hôm sau bảo Tiểu Điểu đổi hướng xếp hàng, đặt rào chắn, không cản trở ai cả. Cố Tuấn Xuyên còn nói với quản lý tiệm khác: Nhân lúc chỗ chúng tôi xếp hàng, mọi người có sản phẩm gì tốt thì lấy ra giới thiệu, tự nghĩ cách để khách hàng đến xem. Bình thường muốn người ta vào cửa hàng của mấy người khó đến vậy, giờ xếp hàng dài ngay cửa của mấy người, cơ hội hiếm hoi biết bao! Nói thế nào cũng có lý của anh.

Dù sao mười ngày nửa tháng anh mới đến một lần, áp lực đè hết lên người Tiểu Điểu.

Ngày nào quản lý Tiểu Điểu cũng bận đến độ không thẳng lưng nổi, thi thoảng Lận Vũ Lạc không quá bận sẽ giúp cô ấy tổ chức, thuận tiện trò chuyện với nhóm người xếp hàng, điều tra nghiên cứu thị trường. Những cửa hàng khác không bán được bao nhiêu sản phẩm, sau vài lần giúp đỡ, Lận Vũ Lạc lại khuyến khích thực khách mở thị trường chuyên cho học sinh sinh viên.

Hôm ấy xếp hàng rất dài, Tiểu Điểu phát ghế cho mọi người, còn sắp xếp đưa nước. Lận Vũ Lạc khuyên những người ở hàng cuối nên mua online, lúc trò chuyện bỗng có người dần dần trượt khỏi ghế ngã xuống đất.

Xung quanh hơi hỗn loạn, đầu óc Lận Vũ Lạc ong ong, hai chân mềm nhũn, nhưng vẫn vô thức chạy qua đó, run giọng sơ tán những người xung quanh:

“Làm ơn tránh ra, đừng cản đường.”

“Phải cấp cứu.”

Lận Vũ Lạc nhớ lời Cố Tuấn Xuyên đã nói trong tiết cấp cứu:

“Xin mọi người tránh đường.”

Mỗi một câu Cố Tuấn Xuyên đã nói trong tiết cấp cứu cô đều nhớ kỹ, cô thật sự là một học sinh giỏi.

Tiểu Điểu nghe nói Lận Vũ Lạc rất sợ những tình huống này, lúc cô sơ tán đám đông, cô ấy lập tức đến kiểm tra tình huống của người kia. Cô ấy từng làm tiếp viên hàng không, đã trải qua huấn luyện có hệ thống. Còn Lận Vũ Lạc lặng lẽ gọi 120, sau đó cũng đi đến bên cạnh người kia.

Lận Vũ Lạc cúp máy nói với cô ấy:

“Lát nữa tôi phối hợp với cô.”

“Được không?”

Tiểu Điểu hỏi cô.

“Tôi làm được, tôi phối hợp với cô.”

Lận Vũ Lạc ở bên cạnh hít sâu mấy lần, cảm giác trái tim mình cuối cùng đã nặng nề rơi xuống, không còn run nhiều như thế nữa, có người kéo cô qua một bên, cô nhìn qua, Cố Tuấn Xuyên đến rồi. Trong tay cầm một chai glucose.

“Xác định là bị sốc do hạ đường huyết ạ?”

Tiểu Điểu hỏi anh.

“Đúng vậy.”

Người được xe cấp cứu chở đi, Lục Dã lập tức treo bảng ngừng kinh doanh. Lúc Lận Vũ Lạc rời đi thấy sắc mặt Cố Tuấn Xuyên rất tệ, loáng thoáng nghe thấy anh nói với người của phòng quan hệ công chúng:

“Cứ nói thẳng xếp hàng ngất xỉu, đừng làm mấy trò giả dối.”

Lận Vũ Lạc thấy Cố Tuấn Xuyên gan dạ, có trách nhiệm, trở về phòng tập mở họp với mọi người. Cô nhấn mạnh vài điểm: 1. Tất cả mọi người phải nắm chắc quy trình cấp cứu; 2. Trước khi đăng ký hội viên phải hỏi rõ tiền sử bệnh lý, ít nhất phải có văn bản chứng minh; 3. Nếu ai đó đến phỏng vấn chuyện có người ngất xỉu khi xếp hàng ở Lục Dã, cứ nói không nhìn thấy.

Lận Vũ Lạc ngâm mình ở trung tâm thương mại Đông An lâu như vậy, đại khái biết được chuyện này sẽ ảnh hưởng dư luận thế nào cho Lục Dã. Bản thân cô không có kinh nghiệm xử lý tình huống này, cứ cảm giác là vấn đề gì đó lớn lao. Sợ phòng tập yoga cũng gặp chuyện, lập tức dẫn dắt mọi người kiểm tra lại một lượt hồ sơ hội viên.

Hai tiếng sau Lục Dã khôi phục kinh doanh, treo bảng quảng cáo lớn, nhấn mạnh chuyện có thể đặt giao hàng online. Đồng thời chính thức đưa ra thông báo, trình bày ngọn nguồn sự việc một cách chân thực, đính kèm trích xuất camera. Cũng tỏ rõ vì tình huống đột ngột xảy ra trong thời gian xếp hàng, Lục Dã trước giờ là doanh nghiệp có lương tâm, sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí y tế.

Tin tức tiêu cực còn chưa kịp lên men, đã khống chế được dư luận.

Nhất là cảnh quản lý Tiểu Điểu cấp cứu quá cảm động, trên mạng cũng thuận tiện nhắc đến sự cần thiết khi nhân viên phụ trách thành thạo kỹ năng cấp cứu. Trung tâm thương mại Đông An đúng lúc yêu cầu tất cả mọi người trong toàn bộ cửa hàng ở trung tâm phải biết sơ cứu, và ghi chép huấn luyện nhiều lần.

Mọi người đều thấy cách xử lý nhanh nhẹn của Cố Tuấn Xuyên, chẳng chút lề mề, không một động tác dư thừa. Đồng thời tỏ rõ chân thành và trách nhiệm trọn vẹn.

“Bao nhiêu tiền thế?”

Lận Vũ Lạc lén lút gửi tin nhắn cho Tiểu Điểu.

Tiểu Điểu không trả lời cô, lúc sắp tan làm len lén chạy qua nói cho cô biết:

“Thực ra người xếp hàng kia có bệnh hạ đường huyết nghiêm trọng dẫn đến bị sốc. Cố Tuấn Xuyên đến cho túi glucose cứu mạng. Không bao nhiêu tiền hết, trừ chi phí y tế Lục Dã còn tặng rất nhiều đồ bổ.”

“Hóa ra là vậy.”

“Sao Cố Tuấn Xuyên biết do hạ đường huyết gây ra?”

“Triệu chứng tương tự, khi đó tôi cũng phán đoán như vậy, nhưng không dám chắc. Anh ấy rất giỏi.”

Tiểu Điểu đáp:

“Tôi về đây, lát nữa phải mở họp quản lý các cửa hàng toàn quốc, chủ tịch Cố sắp mắng người rồi.”

Cô ấy thè lưỡi rồi đi mất.

Lúc Lận Vũ Lạc tan làm chạm mặt Cố Tuấn Xuyên.

Với anh mà nói, cả buổi chiều nay thật sự là một mớ hỗn loạn, người giỏi chịu đựng đến mấy cũng có chút buồn ngủ. Gặp Lận Vũ Lạc, đầu tiên là cám ơn cô, sau đó nói:

“Nhưng lần sau khi em tham gia cấp cứu, hãy nghĩ trước xem mình có ổn không. Nếu không ổn cứ cố gượng sẽ ảnh hưởng quá trình sơ cứu.”

“...Tôi xác định mình không có vấn đề gì.”



“Run như cầy sấy, em chắc chắn mình không sao? Ra vẻ cái gì.”

Cố Tuấn Xuyên cúi đầu nhìn cô:

“Buổi tối ăn chút đồ hỗ trợ giấc ngủ rồi hãy đi ngủ.”

Lận Vũ Lạc nhất thời không phân rõ anh đang trách cô hay quan tâm cô, vẫn giải thích cho mình:

“Tôi thật sự không có vấn đề...”

“Em biết sơ tán đám đông gọi ngay cho 120 đã giỏi lắm rồi.”

Cố Tuấn Xuyên lên tiếng:

“Tiết kiệm không ít tiền cho Lục Dã.”

“...Tôi...”

“Ngày mai Tiểu Điểu sẽ đại diện Lục Dã mời em dùng bữa.”

“Không phải! Tôi...”

Lận Vũ Lạc muốn nói khi đó cô đã xác định mình không sao mới yêu cầu phụ giúp, tuy cô đang run, nhưng cảm giác mình vẫn có thể dùng sức. Cố Tuấn Xuyên lại không cho cô cơ hội cất lời, lúc tách ra anh hỏi cô:

“Tay lạnh không?”

“Sao cơ?”

“Lúc phát tác tay có lạnh không?”

“Có đôi lúc.”

Cố Tuấn Xuyên móc găng tay trong túi ra ném cho cô:

“Mùa đông rồi, chuẩn bị một đôi găng tay đi.”

Rồi anh xoay người rời đi.

Găng tay kia mềm mại ấm áp, lớn hơn một vòng so với tay Lận Vũ Lạc. Lận Vũ Lạc muốn đuổi theo trả lại cho anh, nhưng xe của anh đã nghênh ngang phóng đi. Lận Vũ Lạc không biết phải xử lý đôi găng này thế nào, dứt khoát nhét trong túi vải, chờ lần sau gặp trả lại cho anh.

Dẫu lần sau gặp lại xa xôi không rõ thời hạn.

Cố Tuấn Xuyên lái xe đến ngã tư rồi chờ một lúc, thấy Lận Vũ Lạc lên xe buýt anh mới rời đi. Thoạt trông anh là người rất có “khí chất đàn ông”, “am hiểu cướp đoạt”, nhưng thực ra anh có cảm giác ranh giới rõ rệt. Ví dụ như Lận Vũ Lạc, anh chắc chắn sẽ không đưa phụ nữ đã có bạn trai về nhà, nhất là khi người phụ nữ này từng có mối quan hệ phức tạp với anh, mà trong lòng anh vốn chẳng trong sạch chút nào. Với anh chuyện ấy không khác gì làm người thứ ba, anh lại căm ghét hạng người đó nhất, tuyệt đối không cho phép mình trở thành kẻ thứ ba, về mặt hình thức cũng không được.

Về nhà tập thể dục, đánh bao cát một lúc, tóm lại cạn hết sức rồi mới đi tắm, gần đây anh rất quen thuộc với một loạt quy trình thế này. Cùng lắm cuối tuần hẹn đấu một trận bóng bầu dục sôi nổi, cơ thể va chạm đau đớn, đau rồi sẽ đè nén được xao động.

Anh và Tô Cảnh Thu từng thảo luận vấn đề này.

Tô Cảnh Thu đáp dù sao anh ta cũng phải giữ mình vì Trịnh Lương, anh ta đã tìm người coi bói, đời này định sẵn sẽ có nghiệt duyên với Trịnh Lương. Cố Tuấn Xuyên chỉ ra hai người hiện nay đã là nghiệt duyên rồi, Tô Cảnh Thu không đồng ý: Nghiệt duyện mà ông ta nói là hai người bên nhau sau đó chia xa, giống cậu và Lận Vũ Lạc.

Quan hệ bạn bè thân thiết, rút dao đâm nhau cũng không mềm lòng.

Lận Vũ Lạc về nhà, vừa thu dọn xong nằm trên giường đã nghe tiếng chìa khóa vang lên. Cô nhảy xuống giường nấp sau cửa, che miệng nhịn cười. Ninh Phong bước vào cô nhảy lên lưng anh ấy, vòng tay siết chặt cổ anh ấy.

Ninh Phong bật cười, ôm cô ra trước ngực, hôn từ tóc cô đến gò má suốt một lúc.

“Anh về sớm à!”

“Đồng nghiệp bản địa vốn muốn mời dùng cơm, nhưng anh chạy trốn, anh muốn về sớm hơn.”

“Hừ!”

Lận Vũ Lạc hừ một tiếng, hỏi anh ấy:

“Bên ngoài lạnh không anh?”

“Lạnh, nổi gió rồi.”

Đầu ngón Ninh Phong chạm vào mu bàn tay cô:

“Em lạnh không?”

“Không lạnh!”

Lận Vũ Lạc kéo tay anh ấy vung vẩy, tựa đầu vào ngực anh ấy. Cô có rất nhiều lời muốn nói với Ninh Phong, nhưng điện thoại Ninh Phong vang lên.

Mẹ Ninh Phong bị bệnh, anh ấy phải đến bệnh viện ngay.

“Đi đi!”

Lận Vũ Lạc bảo đi, nhưng lại ôm rịt cánh tay anh ấy, muốn ôm anh ấy thêm một lúc. Ninh Phong ôm cô, siết chặt cánh tay, gò má cọ lên mặt cô:

“Xin lỗi em, Lạc Lạc.”

Anh ấy áy náy vô cùng, nhưng không biết vì sao, mọi chuyện cứ trùng hợp đến vậy, thời điểm hai người yên tĩnh ở bên nhau đã ít lại càng hiếm hoi hơn. May mà hôm nay gặp được cô, cũng không quá đáng tiếc.

“Ninh Phong.”

“Hửm?”

Lận Vũ Lạc ghé sát tai anh ấy thì thầm một câu, sắc mặt Ninh Phong đỏ bừng, đầu ngón tay nhéo dái tai cô:



“Để anh mua.”

Cánh tay lại dùng sức hơn, kéo eo cô về phía mình. Tim đập hỗn loạn, lại buộc phải tách ra.

Dẫu thế nào, người cũng đã trở lại rồi!

Lận Vũ Lạc chạy đến trước cửa sổ, nhìn bóng lưng Ninh Phong xa dần trong màn đêm, mãi đến khi biến mất.

Ngày hôm sau, Khổng Thanh Dương kết thúc tiết học cuối cùng của mình.

Khóa học chấm dứt, anh ấy không đi ngay mà nói lời tạm biệt ngắn gọn với Lận Vũ Lạc. Tuần sau Khổng Thanh Dương sẽ đến Mỹ sắp xếp cuộc sống mới, tuần này anh ấy phải thu xếp thư từ và nhiều việc khác, vậy mà vẫn tranh thủ thời gian đến tập yoga.

“Yêu đương vui vẻ không?”

Khổng Thanh Dương hỏi cô.

Lận Vũ Lạc ngẫm nghĩ, gật đầu.

“Chuyện này cũng cần phải suy nghĩ à?”

“Sao ạ?”

Khổng Thanh Dương nhìn cô rất lâu, lắc đầu bật cười. Nói vài lời không liên quan, anh ấy kể cho Lận Vũ Lạc nghe làm sao để loại bỏ cố chấp và si mê. Năm Khổng Thanh Dương hơn hai mươi tuổi từng có một mối tình tuyệt vời, tốt đến mức bằng lòng kết hôn, bên cạnh nhau đến hết cuộc đời. Nhưng sau này vì rất nhiều nguyên nhân, hai người chia tay. Vì chuyện đó, Khổng Thanh Dương trở thành người theo chủ nghĩa không kết hôn. Anh ấy nói:

“Chia tay rồi cảm thấy không ai có thể thay thế được cô ấy, rõ ràng bắt đầu một mối tình là chuyện khó khăn nhường ấy, nhưng chỉ cần cô ấy quay đầu, tôi sẽ bắt đầu lại ngay. Chúng tôi hợp tan tận ba lần, lần nào cũng có vấn đề khác nhau.”

“Lần cuối cùng tôi đề nghị không cần phải liên lạc nữa, bởi vì con người phải nhìn về phía trước, đừng mãi tìm lại thứ đã mất, nghĩ rằng đời này như vậy mới hoàn chỉnh.”

“Thế nên, em chính là kết quả mà tôi nhìn về trước. Dẫu kết cục không tốt, nhưng ít nhất chứng minh, cuộc đời này tôi vẫn yêu người khác được.”

Lận Vũ Lạc nghiêm túc lắng nghe Khổng Thanh Dương chia sẻ, cô từng suy nghĩ dạy xong tiết cuối nên nói với anh ấy những gì, câu nào mới khiến lời tạm biệt không kiểu cách không gượng ép cũng chẳng quá mức. Cô ngẫm nghĩ rất lâu, không ngờ Khổng Thanh Dương lại rộng lượng nhường này.

Khổng Thanh Dương là quân tử chân chính, là người tốt hiếm gặp trong đời Lận Vũ Lạc. Thậm chí cô thấy sau này có lẽ mình không gặp được ai thông minh, thấu hiểu sáng suốt như anh ấy nữa.

Có lẽ anh ấy đã nhìn ra vấn đề nào đó trong cuộc sống của cô, nhưng lần này anh ấy vẫn không chỉ rõ. Mà dùng cách tự mổ xẻ bản thân, thử giảng một đạo lý không mang tính giáo điều cho cô.

Lận Vũ Lạc rất cảm động.

Thậm chí cô phát hiện mắt mình nóng lên, nhưng chớp mắt lại trở về như cũ, trêu ghẹo một câu:

“Nếu không kết hôn, cứ yêu đương mãi cũng hạnh phúc lắm!”

“Tiền đề là cô gái ấy không từ chối tôi.”

Khổng Thanh Dương cười, duỗi tay xoa đầu cô:

“Cố lên nhé, Lạc Lạc.”

“Cám ơn anh, luật sư Khổng.”

“Gọi tôi Thanh Dương là được rồi.”

“Vâng, Thanh Dương.”

Lận Vũ Lạc tiễn Khổng Thanh Dương đến tận bãi đậu xe. Cô vô cùng cảm kích Khổng Thanh Dương đã cho mình tất cả sự giúp đỡ và tôn trọng, anh ấy gửi cô mục sách, tặng sách và món quà nhỏ quý báu cho cô, cô vẫn lưu giữ.

Dẫu là thế, đời người vẫn đong đầy ly biệt.

Lận Vũ Lạc đã quen với việc chia ly, cô vẫy tay với Khổng Thanh Dương, cười nói:

“Lần sau gặp lại!”

Lúc chờ thang máy, chẳng biết Cố Tuấn Xuyên đứng bên cạnh cô từ khi nào:

“Tích cực quá nhỉ, tôi tập xong sao không thấy em tiễn tôi xuống bãi đậu xe?”

“Trừ khi anh đi rồi không về nữa.”

“Mơ đi.”

Cố Tuấn Xuyên hừ một tiếng, cùng cô vào thang máy. Hương vị trên người Lận Vũ Lạc ấm áp, khiến anh nhớ đến nhà gỗ và lò lửa trong mơ. Cố Tuấn Xuyên thấy mình uổng công tập tạ mất rồi.

“Lận Vũ Lạc.”

“Sao vậy?”

“Phòng tập yoga của em, có thể loại nào biến người ta thành thái giám giả không?”

Lời nói của Cố Tuấn Xuyên quá lạ lùng, Lận Vũ Lạc không nhịn được chỉ ra vấn đề bên trong:

“Thái giám là thái giám, thái giám giả chẳng phải vẫn là đàn ông bình thường sao? Bây giờ anh không bình thường hả? Tôi không hiểu ý anh...”

“Ý của tôi là, có lớp học nào đó, giúp tôi cai sắc không?”

Lận Vũ Lạc nghe vậy nhìn thoáng qua Cố Tuấn Xuyên. Anh nói mấy câu quái lạ như vậy, khiến cô tưởng cơ thể anh xảy ra vấn đề. Ví dụ như anh thường xuyên vận động dữ dội, có phải đập hư đụng hư gì đó không, nhưng chuyện này không liên quan đến cô, cho nên cô không hỏi “anh làm sao vậy”, chỉ bảo:

“Cai sắc cũng phải chia người. Người bình thường không ai yêu cầu phải cai sắc, trừ phi có chuyện gì đó khó nói.”

“Hay là trước khi ngủ anh nghe kinh niệm phật đi.”

P/S: Khổng Thanh Dương luôn là gu mình ạ huhu, ảnh đã đoán được tương lai Lạc Lạc với Ninh Phong không hề ổn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook