Chương 116: Lận Vũ Lạc và Cố Tuấn Xuyên
Cô Nương Biệt Khóc
18/07/2024
“Em cũng không rõ. Bây giờ em không tưởng tượng được cảnh chúng ta chia tay.”
“Vậy thì đừng nghĩ, tốt nhất là đừng nghĩ.”
Liên quan đến việc mãi mãi mà họ âm thầm thảo luận, dường như chẳng có kết luận, lại như loáng thoáng có kết cục.
Có lẽ một ngày trong núi, hơn cả một năm nhân gian.
Họ đã trải qua hoảng hốt thuở đầu, bắt đầu tranh thủ thời gian.
Tranh thủ thời gian chẳng qua là cầm điện thoại quay khắp nơi. Anh và Lận Vũ Lạc đã đi hết những ngọn núi, Lận Vũ Lạc nhung nhớ sự nghiệp yoga của mình, mỗi lần đến chỗ xinh đẹp, sẽ phải luyện một lúc, khi tập cô nhờ Cố Tuấn Xuyên quay giúp, rồi gửi cho học viên, sau đó đăng lên mạng. Chẳng những bản thân làm vậy, cô còn bảo những huấn luyện viên khác trong phòng tập cũng như thế. Cô nói với Phương Liễu soạn thảo một bản hợp đồng, liên quan đến việc tài khoản kinh doanh online. Lượt xem, lượt đọc, bình luận, chia sẻ ở tài khoản của mọi người đạt được số lượng bao nhiêu, sẽ nhận được phần thưởng tương đương.
Cố Tuấn Xuyên có thể làm ma trận, cô cũng có thể. Lận Vũ Lạc mò đá qua sông, muốn thử cách mới. Phương Liễu dường như bình tĩnh hơn cô, khuyên cô đứng vững bước chân, đừng hoảng. Lận Vũ Lạc khen lòng dạ của Phương Liễu trước mặt Cố Tuấn Xuyên, Cố Tuấn Xuyên chậc một tiếng, không nhịn nổi bật cười.
Lận Vũ Lạc hỏi anh sao lại cười, anh nói:
“Anh còn bảo nhân viên Lục Dã đừng sợ, anh còn có thể chống đỡ được mười năm. Làm chủ mà không ổn định đội ngũ của mình trước, lẽ nào lại phải than thở với nhân viên: sự nghiệp của chúng ta sắp tiêu đời rồi ư?”
Lận Vũ Lạc thấy anh nói cũng có lý. Mấy chú dì làm việc ở Xuân Dã cũng hỏi cô, không ai đến ở có phải họ không được nhận lương hay không? Lận Vũ Lạc đáp:
“Sân vườn không thể để hoang, cần dọn dẹp vệ sinh, chờ khi được mở cửa, các chú các dì vẫn làm việc như trước. Mấy ngày nay nghỉ ngơi vẫn được nhận lương.”
Về cơ bản, họ đều giống nhau.
Ban đầu khi cô đăng video gần như không có ai xem, có thì cũng chỉ vài người bình luận: “Đẹp quá“. Lận Vũ Lạc cầm điện thoại than thở, ngẫm nghĩ có nên làm quảng cáo cho mình không, hoặc chỗ nào làm chưa tốt, nghiêm túc bỏ tiền mua khóa học, rảnh rỗi lên xem. Số liệu không thấy khởi sắc, nhưng dường như học viên đã bắt đầu khôi phục nhiệt tình, họ bắt đầu học online, việc này không được thì việc kia được.
Cố Tuấn Xuyên ở một bên nhàn nhã, Lận Vũ Lạc đăng thêm một video rồi không xem nữa, cứ kệ hết. Chờ cô trò chuyện với Lận Thư Tuyết xong trở về, cầm điện thoại lên, thấy mấy ngàn lượt thích, bình luận và chia sẻ, Lận Vũ Lạc hoảng hốt. Video lần này của cô đã cải tiến, thêm phần giảng giải, còn có cảnh dạo bước trong núi, phong cảnh xinh đẹp, giải thích chi tiết, nhưng chưa đến mức để nhiều người bình luận như vậy.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
“Em làm tốt đó.”
Cố Tuấn Xuyên nằm dựa ra ghế, đung đưa tới lui, nhẹ nhàng thốt lên một câu.
Lận Vũ Lạc không thấy mình làm tốt, thứ rách nát đó mà đáng cho nhiều người xem như vậy à, cô phải tìm ra nguyên nhân. Buổi chiều Cao Phái Văn cho cô biết nguyên nhân, lúc trò chuyện Cao Phái Văn nói:
“Hôm nay chủ tịch Cố chịu chi lắm, gửi bao lì xì trong nhóm L, nhờ mọi người ủng hộ video của bạn gái.”
Nói xong còn gửi ảnh chụp màn hình, Cố Tuấn Xuyên chẳng ai sánh nổi, ở trong nhóm nói chêm chọc cười, rồi vung lì xì lớn, mở lời cũng thuận miệng, nhờ mọi người ủng hộ.
Trong lòng Lận Vũ Lạc, trước giờ Cố Tuấn Xuyên sẽ không làm những chuyện tầm thường như vậy, bạn không có lưu lượng là do nội dung của bạn dở, không bán được quần áo là do thiết kế của bạn xấu, điểm tâm chẳng ai ăn nên nghĩ xem có phải vì mùi vị quá tệ, không ai muốn chơi với bạn phải chăng do bạn quá rác rưởi?
“Rồi sẽ có ngày phải cúi đầu thôi, đừng sốt ruột, không phải hôm nay cũng là ngày mai.”
Cao Phái Văn tổng kết trạng thái của Cố Tuấn Xuyên, cúi đầu vì tình yêu đây mà, không nhìn nổi bạn gái than thở.
Theo lý mà nói Lận Vũ Lạc nên thấy cảm động muốn khóc, nhưng cô lại giận. Cô kéo ghế ngồi trước mặt Cố Tuấn Xuyên, trò chuyện nghiêm túc với anh.
“Nói chuyện gì?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi.
“Anh làm vậy không đúng.”
“Sao lại không đúng? Em đã có lưu lượng rồi.”
“Không, không phải vậy. Anh làm thế khiến em không rõ liệu họ có thật lòng thích những thứ đó của em hay không, em mở tài khoản online là để bán khóa học yoga, em hỏi anh, mấy người đó có thể mua không?'
“Mua.”
Lận Vũ Lạc hoàn toàn không ngờ cô và Cố Tuấn Xuyên lại gặp phải vấn đề tương tự ngày xưa. Hiện tại anh như làm xiếc trên dây, chỉ bất cẩn chút thôi sẽ rơi xuống ngay, nhưng thái độ của anh với tiền bạc lại hời hợt nhường ấy. Lận Vũ Lạc tức đến đỏ mặt:
“Mua khóa học thì anh tự móc tiền! Từ túi trái sang túi phải, còn để nền tảng kiếm một mớ! Tiền không phải lãng phí như vậy! Em làm không tốt tự em sẽ nghiên cứu! Không cần anh phải tốn tiền!”
Có đôi lúc Lận Vũ Lạc chẳng biết tốt xấu thật sự chọc người ta tức chết, nhưng sau khi Cố Tuấn Xuyên bình tĩnh lại cảm thấy cô nói rất đúng. Chỉ là anh cần sĩ diện, cố tình không thừa nhận lòng tốt của mình làm hư chuyện, lại nói với cô:
“Không biết tốt xấu!”
Lận Vũ Lạc thấy anh chẳng chịu hối cải, lười để ý đến anh, có lẽ hai người cảm thấy ngày tháng nhàm chán quá đỗi, bắt đầu chơi trò chiến tranh lạnh. Trước giờ luôn là có chuyện sẽ cãi to một trận, cãi xong hiểu rõ rồi thôi, hiếm khi nào chiến tranh lạnh thế này. Cố Tuấn Xuyên lại khá giỏi, lúc vô tình chạm phải ánh mắt Lận Vũ Lạc, còn dạy cô:
“Mặt em phải vô cảm, đừng có trừng anh, nếu không sao lại gọi là chiến tranh lạnh?”
Lúc ăn cơm, Lận Thư Tuyết nói chuyện với Lận Vũ Lạc, rồi lại nói với Cố Tuấn Xuyên, Mục Lực Nghiêu bên cạnh thỉnh thoảng đáp vài câu, chỉ mỗi hai người không nói chuyện với nhau. Nhìn thấy đối phương đều tức tối, giống hệt mấy đứa bé chơi đồ hàng. Lận Thư Tuyết thấy họ như vậy quá buồn cười, cố ý hỏi Lận Vũ Lạc:
“Gần đây luật sư Khổng thế nào?”
“Luật sư Khổng dạo này vẫn ổn ạ, nhưng cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Vì mọi người đều ở nhà, việc làm ăn ngừng lại, giảm bớt cơ hội đấu đá, vụ án mới của anh ấy không nhiều.”
Đây là nguyên văn Khổng Thanh Dương đã nói, anh ấy hỏi thăm Lận Vũ Lạc từ nước Mỹ xa xôi, hỏi cô thế nào? Có gánh nổi việc kinh doanh nhà trọ hay không? Lận Vũ Lạc trả lời anh ấy cố chịu thêm hai ba tháng nữa sẽ qua thôi, vấn đề không lớn lắm.
“Vậy vấn đề cá nhân của luật sư Khổng thì sao?”
Lận Thư Tuyết lại hỏi.
“Luật sư Khổng không muốn yêu đương.”
“Chờ con nhỉ?”
Lận Thư Tuyết nói xong nghe thấy tiếng ly của Cố Tuấn Xuyên đặt mạnh lên bàn. Bà ấy thật sự rất thích xem người trẻ tuổi hờn dỗi, thú vị biết mấy.
“Vậy thì thật sự không phải ạ.”
Lận Vũ Lạc đáp, chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, không thể có thêm mâu thuẫn mới, thế là cô mỉm cười với Cố Tuấn Xuyên:
“Tụi con không liên lạc thường xuyên.”
“Không thường thì bao lâu liên lạc một lần?”
Lận Thư Tuyết hỏi tiếp.
“Chắc hai ba ngày ạ?”
Lận Vũ Lạc nghĩ ngợi.
“Cách hai ba ngày em liên lạc với Khổng Thanh Dương một lần?”
Lận Thư Tuyết ly gián thành công, cuối cùng Cố Tuấn Xuyên cũng lên tiếng:
“Em xem lại khung trò chuyện của mình đi, mấy ngày rồi chưa nói chuyện với anh?”
“Đâu phải, ngày nào chúng ta cũng ở cạnh nhau, còn muốn trò chuyện trên mạng, có phải hơi bất thường không?”
“Sao lại bất thường? Tô Cảnh Thu và Tư Minh Minh, hai người nhốt mình trong phòng, mỗi ngày đều dùng điện thoại trò chuyện đó thôi.”
“Điều đó đáng để học hỏi ư?”
“Sao không đáng kia chứ? Người ta lĩnh chứng vào cương vị, không đáng học à?”
Cố Tuấn Xuyên nói đến độ Lận Vũ Lạc nghẹn lời, năng lực ngụy biện vô lý của anh rất mạnh, lúc này có người khác ở đây, Lận Vũ Lạc không thể đánh anh, đành phải gắng nhịn. Lúc sau cô hiếm khi lên tiếng, cô phải kiên trì chiến tranh lạnh với Cố Tuấn Xuyên, dùng bữa xong chạy về phòng mình chỉnh sửa video.
“Con muốn lĩnh chứng vào cương vị?”
Lận Thư Tuyết hỏi Cố Tuấn Xuyên.
“Muốn, nằm mơ cũng muốn.”
Cố Tuấn Xuyên đáp:
“Nhưng bây giờ con không thể làm vậy.”
Cố Tuấn Xuyên có lý do của mình. Dẫu không nói, nhưng một nửa việc kinh doanh của anh đã rơi vào thế bí. Muốn vực dậy tình hình bế tắc này, phải xem xét chính sách, thị trường, tình huống hiện tại. Đây là lần đầu tiên anh nhận ra, mình không thể thay đổi được tình thế. Anh cũng như những người làm ăn kinh doanh khác, khởi đầu năm 2020 đã bắt đầu lo lắng cho tương lai năm năm sau. Trên mắc xích tài chính kinh doanh, vốn lưu động, thế chấp vay ngân hàng của anh, đều đối mặt với thử thách. Nếu thất bại anh sẽ gánh nợ. Lận Vũ Lạc vừa leo ra khỏi vũng lầy, lẽ nào lại phải cùng anh lăn vào hố nợ? Điều ấy quá bất công với cô.
Cố Tuấn Xuyên khinh thường bất cứ chuyện gì dùng danh nghĩa tình yêu để lôi người ta vào một cuộc hôn nhân như thế.
“Con muốn chờ thêm.”
Anh nói:
“Qua hai năm nữa, là tốt hay xấu có lẽ đã có kết luận. Cuộc đời ấy mà, cứ hai ba năm lại là vòng tuần hoàn mới.”
Lận Thư Tuyết nghe anh nói vậy, chợt thấy vui mừng. Con trai của bà ấy có trách nhiệm biết gánh vác, trải qua nhiều chuyện nhường ấy vẫn giữ được bản tính hiền lành cơ bản, gốc cây này không hề mọc lệch. Bà ấy không thể đưa ra bất cứ đề nghị nào khác, bà ấy thật sự cho rằng con đường của bọn trẻ phải để chúng tự đi. Anh lựa chọn người thế nào, bước vào hôn nhân ra sao, ngày sau gặp gỡ điều gì, bà ấy tin Cố Tuấn Xuyên có thể xử lý tốt.
Lận Thư Tuyết cũng đối mặt với lựa chọn, nhưng bà ấy đã già, dẫu thua vẫn còn cơm ăn, có thế nào cũng chẳng ảnh hưởng lớn lao, bà ấy nghĩ người chịu khổ là đám trẻ này. Họ rơi vào nỗi hoang mang, Cố Tuấn Xuyên lại an ủi bà ấy:
“Không sao đâu, khổ rồi cũng qua, đâu phải chưa từng bắt đầu từ con số 0.”
Cố Tuấn Xuyên về phòng, Lận Vũ Lạc đang viết gì đó, thấy anh bước vào, bèn xoay ghế qua, đưa lưng về phía anh. Hiển nhiên vẫn muốn chiến tranh lạnh thêm một lúc. Thực ra cô đã hết giận, chỉ bất chợt cảm thấy chiến tranh lạnh khá thú vị. Tô Cảnh Thu nói anh ta và Tư Minh Minh hở chút là mấy ngày liền chẳng nói tiếng nào. Lận Vũ Lạc hỏi anh ta thấy sao, Tô Cảnh Thu đáp: Đã.
Cố Tuấn Xuyên xoay ghế cô lại, cô quay đi, lại xoay về, cô quay sang kia tiếp. Mấy lượt như vậy, Lận Vũ Lạc không nhịn nổi nữa, bật cười. Cười rồi, lại thấy xấu hổ, dứt khoát nhảy lên người Cố Tuấn Xuyên cắn cổ anh. Cố Tuấn Xuyên đỡ mông cô, ra sức đánh cô:
“Hai ba ngày một lần mà nói là không thường xuyên liên lạc? Hửm?”
Lận Vũ Lạc mặc cho anh đánh, dù sao cô cũng không nhả miệng, mãi đến khi trút hết cơn bực, cô mới buông ra. Cô muốn trèo xuống, nhưng anh lại ôm siết lấy cô:
“Em muốn lên là lên xuống là xuống hả? Em coi anh là quảng trường? Tự do đi lại?”
Cố Tuấn Xuyên ném cô lên giường, bắt đầu cởi đồ. Hôm nay anh mặc áo thun đen, vừa nhấc vạt áo lên đã bị Lận Vũ Lạc kéo xuống.
Cô nắm góc áo anh hỏi:
“Sau khi lĩnh chứng vào cương vị hình thức trò chuyện sẽ tự do?”
“Tất nhiên, dẫu sao ly hôn cũng mất sức quá.”
“Ly hôn tốn sức lắm sao? Ba phút là xong chuyện mà, hai chúng ta đều có kinh nghiệm.”
Cố Tuấn Xuyên thầm bảo đúng đấy, xong chuyện em lái xe đạp điện trên đường, bọc mình như con gấu, chẳng thèm ngoảnh đầu lại. Lận Vũ Lạc hoàn toàn chẳng nhớ nổi chi tiết ấy. Cô cũng không nhớ rõ lần đầu khi lĩnh chứng đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ cảm giác đó như xiềng xích vô hình trói chặt lấy cô, đánh mạnh vào lòng tự trọng của cô, cười nhạo lựa chọn cùng đường bí lối của cô, khiến cô trở nên chẳng còn giống cô nữa. Nỗi đau khổ khi dấn thân vào cuộc hôn nhân đó và mặt nạ đeo lên để giảm bớt đau đớn, giờ đây nghĩ lại đã là chuyện quá đỗi xa xôi.
“Vậy chúng ta lĩnh chứng vào vị trí thôi.”
Lận Vũ Lạc mở lời:
“Như vậy hình thức trò chuyện của chúng ta sẽ tự do.”
Cô nói câu này cực kỳ nghiêm túc, có lẽ cô sẽ nhìn thấy hôn nhân tốt đẹp hơn, cô muốn thử với Cố Tuấn Xuyên. Cô nghĩ khi hai người họ bước vào cánh cửa hôn nhân thêm lần nữa, hẳn không phải chuyện tồi tệ mà là một việc vô cùng đẹp đẽ. Hệt như một vài khoảnh khắc nào đó trong cuộc hôn nhân đầu tiên của họ, nụ cười của Lận Vũ Lạc cũng xuất phát từ nội tâm.
Câu nói kia nằm ngoài dự đoán của Cố Tuấn Xuyên, phản ứng của Cố Tuấn Xuyên lại khiến Lận Vũ Lạc bất ngờ. Anh cầm lấy bàn tay đang nắm áo mình bảo:
“Anh không muốn kết hôn bây giờ.”
“Tại sao? Anh vừa hỏi em thử dự đoán liệu thời gian chúng ta bên nhau có dài hơn năm năm không. Hôm nay lại không muốn kết hôn?”
“Yêu đương là yêu đương, hôn nhân là hôn nhân.”
Cố Tuấn Xuyên ngồi bên giường, Lận Vũ Lạc cũng ngồi xuống hẳn hoi, đối diện với anh. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Cố Tuấn Xuyên, muốn xem thử anh sẽ nói mấy lời nhảm nhí gì.
“Chờ hai năm sau rồi tính.”
Cố Tuấn Xuyên lên tiếng:
“Gấp gì chứ, chẳng phải chỉ vừa mới hẹn hò thôi sao?”
“Em đề nghị anh đừng hao hết nhiệt tình của em. Hai năm sau em có bằng lòng gả cho anh hay không là chuyện khác rồi.”
Lận Vũ Lạc nói, cô không phải người lãng mạn, thậm chí chẳng biết gì về lãng mạn, điều cô tưởng tượng là, cô đưa ra đề nghị phù hợp với ý muốn của Cố Tuấn Xuyên, anh sẽ vui vẻ, nhưng anh không có. Cô nhìn anh, chờ anh mở miệng nói gì đó, nhưng Cố Tuấn Xuyên không đáp.
Cố Tuấn Xuyên muốn nói cho cô nghe đắn đo của mình, nhưng anh rất hiểu Lận Vũ Lạc. Cô ngốc lắm, anh nói ra, chắc chắn cô sẽ bảo:
“Những ngày khổ sở chứ gì, em trải qua rồi, cùng nhau sống vất vả thôi.”
Một khi cô đối xử tốt với ai đó, sẽ móc tim móc phổi thế đấy. Cô cứ hay bảo mình lý trí, nhưng người xử sự theo tình cảm lại là cô. Lợi dụng tình cảm của cô, cùng cô bước vào hôn nhân trong thời điểm mấu chốt thế này, quá ích kỷ.
“Anh không còn lời gì để nói à? Không muốn kết hôn phải không?”
Lận Vũ Lạc hỏi anh.
“Anh bảo là qua hai năm nữa rồi tính.”
“Được, tính đi.”
Lận Vũ Lạc khoác áo ra ngoài ngồi dưới màn trời ngắm sao, vì không muốn nói chuyện với Cố Tuấn Xuyên, cô còn nhét cả tai nghe, Cố Tuấn Xuyên ngang qua vài lần cô cũng chẳng nói gì. Lận Vũ Lạc hơi buồn, sự sốt ruột mà Cố Tuấn Xuyên biểu hiện ngày trước đã biến mất, làm cô nghi ngờ chính mình.
Lúc sau Cố Tuấn Xuyên lấy ghế nhỏ ngồi kế cô, bàn chân nhẹ nhàng chạm vào cô. Lận Vũ Lạc hơi xoay người đi, không nhìn anh. Cố Tuấn Xuyên kéo tay cô, cô nhẹ nhàng vung ra. Cố Tuấn Xuyên lấy tai nghe của cô, cô đột nhiên tháo tai nghe ra ném lên người anh.
“Anh cách em xa một chút đi, em không muốn nói chuyện với anh.”
Cô lên tiếng.
Cố Tuấn Xuyên đứng dậy kéo cô, cô ra sức vùng vẫy, anh dùng hết sức ôm chặt lấy cô, nói với cô:
“Đây là thời điểm bất thường mà, Lận Vũ Lạc.”
“Thời điểm bất thường không thể kết hôn sao? Ai quy định? Anh đừng tìm cớ cho sự trốn tránh của mình! Em ghét anh như vậy lắm, Cố Tuấn Xuyên. Lúc em không muốn, anh cứ ra sức thăm dò! Đến khi em muốn, anh lại rút lui.”
Lận Vũ Lạc nói mãi nói mãi bỗng bật khóc:
“Nếu ngay từ khi bắt đầu anh không muốn kết hôn, vậy thì đừng biểu hiện dáng vẻ mong mỏi đến thế.”
“Lạc Lạc, bây giờ không phải thời cơ tốt.”
“Chỉ cần anh muốn, chỉ cần em muốn, chính là thời cơ tuyệt nhất.”
“Không phải đâu.”
Cố Tuấn Xuyên cất lời:
“Mọi chuyện chẳng đơn giản đến thế đâu em, chúng ta đều đang vùng vẫy, anh không dám chắc tương lai mình sẽ xảy ra thay đổi thế nào.”
Lận Vũ Lạc không nói gì nữa.
Cố Tuấn Xuyên chỉ nói một nửa, anh không muốn nói quá rõ, nhưng Lận Vũ Lạc biết anh đang cân nhắc điều gì. Lận Vũ Lạc thông minh biết mấy, lòng tự trọng và đạo nghĩa đáng chết của Cố Tuấn Xuyên lại thức tỉnh, tương lai mờ mịt, mấy năm nay bên cạnh anh có vài người lần lượt phá sản, anh đều nhìn thấy hết. Lận Vũ Lạc hi vọng mình là một người hồ đồ, cái gì cũng chẳng biết. Hoặc giả cô biết đấy nhưng lại vờ như mình ngờ nghệch, cứ thế lấp liếm cho qua chuyện. Nhưng cô lại không muốn như vậy, cô ngẩng đầu từ vòng ôm của anh để nhìn anh, mũi nghèn nghẹt, khàn giọng mở lời:
“Nếu trong lòng anh, hôn nhân chỉ cùng chung giàu sang, vậy quả thật chúng ta không cần kết hôn. Vì cuộc đời về sau còn dài lắm, hễ gặp phải khó khăn gì, điều đầu tiên anh nghĩ đến là đẩy em ra. Trông như rộng lượng không ích kỷ, thực ra là do anh chẳng có niềm tin vào em, vào hôn nhân của chúng ta, anh hoàn toàn không cho rằng em có năng lực cùng anh chung thuyền lúc mưa gió, cũng chẳng nghĩ tình yêu của chúng ta sẽ vượt qua được tất cả. Nếu đúng là thế, chúng ta thật sự không cần kết hôn đâu, vĩnh viễn cũng đừng kết hôn.”
Lận Vũ Lạc lau nước mắt, bước ra khỏi lòng anh, lắc đầu:
“Không kết hôn nữa, sau này cũng đừng nhắc đến.”
Cố Tuấn Xuyên buồn vô cùng, nhưng anh vẫn vỗ đầu Lận Vũ Lạc. Lận Vũ Lạc hơi tránh đi, đứng cách anh vài bước, nước mắt của cô hãy còn chưa khô:
“Anh cứ tiếp tục cảm thông cho em đi. Sự thông cảm của anh bắt nguồn từ nhận thức chân thực trong nội tâm mà anh dành cho em, trong lòng anh em là một kẻ đáng thương, một người nghèo khổ, khó khăn lắm cuộc sống mới tốt hơn đôi chút, không thể chịu đựng nguy hiểm nữa. Anh tự cho rằng mình hiền lành, đội trời đạp đất, nhưng anh chẳng hay biết, những nhận thức kia của anh đều đến từ sự đồng tình dành cho em. Mà thứ em không cần nhất chính là sự thông cảm.”
Nếu có thể lựa chọn cuộc đời của mình, ai mà không muốn cả đời có thể sống trong cung điện huy hoàng, vĩnh viễn chẳng chịu khổ kia chứ? Cô không được lựa chọn, đành phải chấp nhận. Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, cô đã bị người ta thương hại. Cô quá hiểu ánh mắt ấy, như thể nói rằng: Tội nghiệp quá.
“Nói linh tinh.”
Cố Tuấn Xuyên lên tiếng:
“Em lại đi vào chỗ bế tắc. Anh thương em mà, Lận Vũ Lạc.”
“Anh thương em làm gì? Em da dày thịt béo, gió mưa gì cũng kéo đến hết rồi, lẽ nào còn thiếu chút đau lòng của anh sao?”
Từ “da dày thịt béo” thật sự khiến Cố Tuấn Xuyên rất buồn, anh nhìn Lận Vũ Lạc chăm chú trong màn đêm. Trên thực tế, anh cảm thấy Lận Vũ Lạc đã phạm sai lầm mà tất cả mọi người hay mắc phải, lúc đối diện với tình yêu, đầu óc sẽ mất bình tĩnh, để tình cảm thay thế suy nghĩ ra quyết định. Chẳng biết có bao nhiêu người vì chuyện này mà về sau phải chịu hết đau khổ.
Anh vươn tay với Lận Vũ Lạc:
“Em qua đây.”
“Em không.”
“Vậy anh qua đó.”
Cố Tuấn Xuyên bước đến trước mặt cô, kéo cô sắp bỏ đi vào lòng. Lận Vũ Lạc không muốn ôm, lấy tay ngăn ở giữa. Họ cứ giằng co như thế một lúc, Lận Vũ Lạc mới chịu ôm anh.
“Máu chó quá đi.”
Cô mở lời:
“Anh chơi mấy trò tình yêu nam nữ như thế làm gì, chẳng giống anh chút nào.”
Cố Tuấn Xuyên thuở đầu, dẫu tham tiền hay háo sắc, đều là nhân vật không có trái tim. Cô cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện đó, cô biết rõ áp lực của Cố Tuấn Xuyên lớn đến nhường nào, mặc cho anh gần như không biểu hiện ra ngoài, nhưng thực tế anh đã sắp không thở nổi. Lận Vũ Lạc học toán giỏi, cô tính sơ tiền vốn của Lục Dã, với ai cũng là một con số khổng lồ.
Vì tranh cãi, cảm xúc đã có lối ra. Sau khi yên tĩnh lại trong vòng ôm của anh, cô đã hiểu hết tấm lòng của Cố Tuấn Xuyên.
Buổi tối đi ngủ, hai người quay lưng vào nhau trong bóng đêm.
Lận Vũ Lạc nghe tiếng Cố Tuấn Xuyên trở mình hai lần, bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh:
“Anh ngủ chưa?”
Cố Tuấn Xuyên gửi dấu chấm hỏi.
“Em biết ngay anh chưa ngủ mà.”
“Có phải em bị bệnh không?”
“Chẳng phải anh nói dẫu đối mặt cũng phải dùng điện thoại để trò chuyện sao?”
Lận Vũ Lạc nói xong cười khẽ một tiếng.
Cô đặt điện thoại xuống xoay người qua, thò tay vào từ mép áo thun của anh, chạm nhẹ lên sống lưng anh. Cô gần như rất ít chủ động trong chuyện này, vì Cố Tuấn Xuyên hoàn toàn chẳng cần cô chủ động. Anh dựa theo lòng mình mà bắt đầu, lấy lòng cô, hướng dẫn cô, điều động cô, cô chỉ cần làm người lười, đã có thể nhận được vui sướng chẳng thể diễn tả bằng lời.
Môi cô áp lên làn da anh, chậm rãi hôn lên cho đến vành tai anh. Cố Tuấn Xuyên hít sâu một hơi xoay người lại.
Lận Vũ Lạc thơm phức.
Mùi vị của cô len vào khoang mũi anh trong đêm đen, tóc rủ xuống gò má anh, ngứa ngáy cực kỳ.
Lận Vũ Lạc ôm mặt anh, tỉ mỉ hôn môi anh. Anh ngửa mặt muốn hôn nhiều hơn, lại bị cô dùng tay chắn miệng. Cố Tuấn Xuyên cắn ngón tay cô, đầu lưỡi bao bọc đầu ngón tay cô.
Lận Vũ Lạc dùng lưỡi thay tay, rướn người quấn quýt hôn anh.
Hơi thở giao nhau, quần áo cọ xát, giác quan thức tỉnh trong đêm tối. Cố Tuấn Xuyên muốn giành lấy quyền chủ động, bị Lận Vũ Lạc đè lên gối.
“Em không muốn, em bắt đầu, anh phải nghe em.”
Giọng của cô từ trên cao truyền xuống, làn da ẩm ướt mát lạnh rất nhanh đã được gió hong khô.
Cô cảm nhận được niềm vui khi là người chỉ đạo chính.
Cô hành động, anh thở gấp, cô trêu anh cố ý dừng lại, đè chặt ý muốn tấn công của anh.
“Là như vậy sao?”
Lận Vũ Lạc nhíu mày hỏi nhỏ.
“Hóa ra em lại thích ở trên.”
Một câu của Cố Tuấn Xuyên bị ngắt thành mấy lần mới nói xong.
Tần suất giường vang vọng càng lúc càng cao, Lận Vũ Lạc bất chợt nắm chặt tay anh, âm thanh cọt kẹt ngừng lại, yên ắng rất lâu.
“Hết rồi ư?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Đừng nhúc nhích, anh đừng cử động mà.”
Lận Vũ Lạc xin anh đừng nhúc nhích, tất nhiên Cố Tuấn Xuyên sẽ không nghe, đặt cô lên giường.
“Tới lượt anh rồi.”
Lận Vũ Lạc chào đón nụ hôn của anh, lấy tay lau mồ hôi trên trán giúp anh, khẽ bảo:
“Cố Tuấn Xuyên, chúng mình kết hôn nha anh?”
“Trời đất làm chứng, chịu khổ với anh, em cũng thấy hạnh phúc.”
“Vậy thì đừng nghĩ, tốt nhất là đừng nghĩ.”
Liên quan đến việc mãi mãi mà họ âm thầm thảo luận, dường như chẳng có kết luận, lại như loáng thoáng có kết cục.
Có lẽ một ngày trong núi, hơn cả một năm nhân gian.
Họ đã trải qua hoảng hốt thuở đầu, bắt đầu tranh thủ thời gian.
Tranh thủ thời gian chẳng qua là cầm điện thoại quay khắp nơi. Anh và Lận Vũ Lạc đã đi hết những ngọn núi, Lận Vũ Lạc nhung nhớ sự nghiệp yoga của mình, mỗi lần đến chỗ xinh đẹp, sẽ phải luyện một lúc, khi tập cô nhờ Cố Tuấn Xuyên quay giúp, rồi gửi cho học viên, sau đó đăng lên mạng. Chẳng những bản thân làm vậy, cô còn bảo những huấn luyện viên khác trong phòng tập cũng như thế. Cô nói với Phương Liễu soạn thảo một bản hợp đồng, liên quan đến việc tài khoản kinh doanh online. Lượt xem, lượt đọc, bình luận, chia sẻ ở tài khoản của mọi người đạt được số lượng bao nhiêu, sẽ nhận được phần thưởng tương đương.
Cố Tuấn Xuyên có thể làm ma trận, cô cũng có thể. Lận Vũ Lạc mò đá qua sông, muốn thử cách mới. Phương Liễu dường như bình tĩnh hơn cô, khuyên cô đứng vững bước chân, đừng hoảng. Lận Vũ Lạc khen lòng dạ của Phương Liễu trước mặt Cố Tuấn Xuyên, Cố Tuấn Xuyên chậc một tiếng, không nhịn nổi bật cười.
Lận Vũ Lạc hỏi anh sao lại cười, anh nói:
“Anh còn bảo nhân viên Lục Dã đừng sợ, anh còn có thể chống đỡ được mười năm. Làm chủ mà không ổn định đội ngũ của mình trước, lẽ nào lại phải than thở với nhân viên: sự nghiệp của chúng ta sắp tiêu đời rồi ư?”
Lận Vũ Lạc thấy anh nói cũng có lý. Mấy chú dì làm việc ở Xuân Dã cũng hỏi cô, không ai đến ở có phải họ không được nhận lương hay không? Lận Vũ Lạc đáp:
“Sân vườn không thể để hoang, cần dọn dẹp vệ sinh, chờ khi được mở cửa, các chú các dì vẫn làm việc như trước. Mấy ngày nay nghỉ ngơi vẫn được nhận lương.”
Về cơ bản, họ đều giống nhau.
Ban đầu khi cô đăng video gần như không có ai xem, có thì cũng chỉ vài người bình luận: “Đẹp quá“. Lận Vũ Lạc cầm điện thoại than thở, ngẫm nghĩ có nên làm quảng cáo cho mình không, hoặc chỗ nào làm chưa tốt, nghiêm túc bỏ tiền mua khóa học, rảnh rỗi lên xem. Số liệu không thấy khởi sắc, nhưng dường như học viên đã bắt đầu khôi phục nhiệt tình, họ bắt đầu học online, việc này không được thì việc kia được.
Cố Tuấn Xuyên ở một bên nhàn nhã, Lận Vũ Lạc đăng thêm một video rồi không xem nữa, cứ kệ hết. Chờ cô trò chuyện với Lận Thư Tuyết xong trở về, cầm điện thoại lên, thấy mấy ngàn lượt thích, bình luận và chia sẻ, Lận Vũ Lạc hoảng hốt. Video lần này của cô đã cải tiến, thêm phần giảng giải, còn có cảnh dạo bước trong núi, phong cảnh xinh đẹp, giải thích chi tiết, nhưng chưa đến mức để nhiều người bình luận như vậy.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
“Em làm tốt đó.”
Cố Tuấn Xuyên nằm dựa ra ghế, đung đưa tới lui, nhẹ nhàng thốt lên một câu.
Lận Vũ Lạc không thấy mình làm tốt, thứ rách nát đó mà đáng cho nhiều người xem như vậy à, cô phải tìm ra nguyên nhân. Buổi chiều Cao Phái Văn cho cô biết nguyên nhân, lúc trò chuyện Cao Phái Văn nói:
“Hôm nay chủ tịch Cố chịu chi lắm, gửi bao lì xì trong nhóm L, nhờ mọi người ủng hộ video của bạn gái.”
Nói xong còn gửi ảnh chụp màn hình, Cố Tuấn Xuyên chẳng ai sánh nổi, ở trong nhóm nói chêm chọc cười, rồi vung lì xì lớn, mở lời cũng thuận miệng, nhờ mọi người ủng hộ.
Trong lòng Lận Vũ Lạc, trước giờ Cố Tuấn Xuyên sẽ không làm những chuyện tầm thường như vậy, bạn không có lưu lượng là do nội dung của bạn dở, không bán được quần áo là do thiết kế của bạn xấu, điểm tâm chẳng ai ăn nên nghĩ xem có phải vì mùi vị quá tệ, không ai muốn chơi với bạn phải chăng do bạn quá rác rưởi?
“Rồi sẽ có ngày phải cúi đầu thôi, đừng sốt ruột, không phải hôm nay cũng là ngày mai.”
Cao Phái Văn tổng kết trạng thái của Cố Tuấn Xuyên, cúi đầu vì tình yêu đây mà, không nhìn nổi bạn gái than thở.
Theo lý mà nói Lận Vũ Lạc nên thấy cảm động muốn khóc, nhưng cô lại giận. Cô kéo ghế ngồi trước mặt Cố Tuấn Xuyên, trò chuyện nghiêm túc với anh.
“Nói chuyện gì?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi.
“Anh làm vậy không đúng.”
“Sao lại không đúng? Em đã có lưu lượng rồi.”
“Không, không phải vậy. Anh làm thế khiến em không rõ liệu họ có thật lòng thích những thứ đó của em hay không, em mở tài khoản online là để bán khóa học yoga, em hỏi anh, mấy người đó có thể mua không?'
“Mua.”
Lận Vũ Lạc hoàn toàn không ngờ cô và Cố Tuấn Xuyên lại gặp phải vấn đề tương tự ngày xưa. Hiện tại anh như làm xiếc trên dây, chỉ bất cẩn chút thôi sẽ rơi xuống ngay, nhưng thái độ của anh với tiền bạc lại hời hợt nhường ấy. Lận Vũ Lạc tức đến đỏ mặt:
“Mua khóa học thì anh tự móc tiền! Từ túi trái sang túi phải, còn để nền tảng kiếm một mớ! Tiền không phải lãng phí như vậy! Em làm không tốt tự em sẽ nghiên cứu! Không cần anh phải tốn tiền!”
Có đôi lúc Lận Vũ Lạc chẳng biết tốt xấu thật sự chọc người ta tức chết, nhưng sau khi Cố Tuấn Xuyên bình tĩnh lại cảm thấy cô nói rất đúng. Chỉ là anh cần sĩ diện, cố tình không thừa nhận lòng tốt của mình làm hư chuyện, lại nói với cô:
“Không biết tốt xấu!”
Lận Vũ Lạc thấy anh chẳng chịu hối cải, lười để ý đến anh, có lẽ hai người cảm thấy ngày tháng nhàm chán quá đỗi, bắt đầu chơi trò chiến tranh lạnh. Trước giờ luôn là có chuyện sẽ cãi to một trận, cãi xong hiểu rõ rồi thôi, hiếm khi nào chiến tranh lạnh thế này. Cố Tuấn Xuyên lại khá giỏi, lúc vô tình chạm phải ánh mắt Lận Vũ Lạc, còn dạy cô:
“Mặt em phải vô cảm, đừng có trừng anh, nếu không sao lại gọi là chiến tranh lạnh?”
Lúc ăn cơm, Lận Thư Tuyết nói chuyện với Lận Vũ Lạc, rồi lại nói với Cố Tuấn Xuyên, Mục Lực Nghiêu bên cạnh thỉnh thoảng đáp vài câu, chỉ mỗi hai người không nói chuyện với nhau. Nhìn thấy đối phương đều tức tối, giống hệt mấy đứa bé chơi đồ hàng. Lận Thư Tuyết thấy họ như vậy quá buồn cười, cố ý hỏi Lận Vũ Lạc:
“Gần đây luật sư Khổng thế nào?”
“Luật sư Khổng dạo này vẫn ổn ạ, nhưng cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Vì mọi người đều ở nhà, việc làm ăn ngừng lại, giảm bớt cơ hội đấu đá, vụ án mới của anh ấy không nhiều.”
Đây là nguyên văn Khổng Thanh Dương đã nói, anh ấy hỏi thăm Lận Vũ Lạc từ nước Mỹ xa xôi, hỏi cô thế nào? Có gánh nổi việc kinh doanh nhà trọ hay không? Lận Vũ Lạc trả lời anh ấy cố chịu thêm hai ba tháng nữa sẽ qua thôi, vấn đề không lớn lắm.
“Vậy vấn đề cá nhân của luật sư Khổng thì sao?”
Lận Thư Tuyết lại hỏi.
“Luật sư Khổng không muốn yêu đương.”
“Chờ con nhỉ?”
Lận Thư Tuyết nói xong nghe thấy tiếng ly của Cố Tuấn Xuyên đặt mạnh lên bàn. Bà ấy thật sự rất thích xem người trẻ tuổi hờn dỗi, thú vị biết mấy.
“Vậy thì thật sự không phải ạ.”
Lận Vũ Lạc đáp, chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, không thể có thêm mâu thuẫn mới, thế là cô mỉm cười với Cố Tuấn Xuyên:
“Tụi con không liên lạc thường xuyên.”
“Không thường thì bao lâu liên lạc một lần?”
Lận Thư Tuyết hỏi tiếp.
“Chắc hai ba ngày ạ?”
Lận Vũ Lạc nghĩ ngợi.
“Cách hai ba ngày em liên lạc với Khổng Thanh Dương một lần?”
Lận Thư Tuyết ly gián thành công, cuối cùng Cố Tuấn Xuyên cũng lên tiếng:
“Em xem lại khung trò chuyện của mình đi, mấy ngày rồi chưa nói chuyện với anh?”
“Đâu phải, ngày nào chúng ta cũng ở cạnh nhau, còn muốn trò chuyện trên mạng, có phải hơi bất thường không?”
“Sao lại bất thường? Tô Cảnh Thu và Tư Minh Minh, hai người nhốt mình trong phòng, mỗi ngày đều dùng điện thoại trò chuyện đó thôi.”
“Điều đó đáng để học hỏi ư?”
“Sao không đáng kia chứ? Người ta lĩnh chứng vào cương vị, không đáng học à?”
Cố Tuấn Xuyên nói đến độ Lận Vũ Lạc nghẹn lời, năng lực ngụy biện vô lý của anh rất mạnh, lúc này có người khác ở đây, Lận Vũ Lạc không thể đánh anh, đành phải gắng nhịn. Lúc sau cô hiếm khi lên tiếng, cô phải kiên trì chiến tranh lạnh với Cố Tuấn Xuyên, dùng bữa xong chạy về phòng mình chỉnh sửa video.
“Con muốn lĩnh chứng vào cương vị?”
Lận Thư Tuyết hỏi Cố Tuấn Xuyên.
“Muốn, nằm mơ cũng muốn.”
Cố Tuấn Xuyên đáp:
“Nhưng bây giờ con không thể làm vậy.”
Cố Tuấn Xuyên có lý do của mình. Dẫu không nói, nhưng một nửa việc kinh doanh của anh đã rơi vào thế bí. Muốn vực dậy tình hình bế tắc này, phải xem xét chính sách, thị trường, tình huống hiện tại. Đây là lần đầu tiên anh nhận ra, mình không thể thay đổi được tình thế. Anh cũng như những người làm ăn kinh doanh khác, khởi đầu năm 2020 đã bắt đầu lo lắng cho tương lai năm năm sau. Trên mắc xích tài chính kinh doanh, vốn lưu động, thế chấp vay ngân hàng của anh, đều đối mặt với thử thách. Nếu thất bại anh sẽ gánh nợ. Lận Vũ Lạc vừa leo ra khỏi vũng lầy, lẽ nào lại phải cùng anh lăn vào hố nợ? Điều ấy quá bất công với cô.
Cố Tuấn Xuyên khinh thường bất cứ chuyện gì dùng danh nghĩa tình yêu để lôi người ta vào một cuộc hôn nhân như thế.
“Con muốn chờ thêm.”
Anh nói:
“Qua hai năm nữa, là tốt hay xấu có lẽ đã có kết luận. Cuộc đời ấy mà, cứ hai ba năm lại là vòng tuần hoàn mới.”
Lận Thư Tuyết nghe anh nói vậy, chợt thấy vui mừng. Con trai của bà ấy có trách nhiệm biết gánh vác, trải qua nhiều chuyện nhường ấy vẫn giữ được bản tính hiền lành cơ bản, gốc cây này không hề mọc lệch. Bà ấy không thể đưa ra bất cứ đề nghị nào khác, bà ấy thật sự cho rằng con đường của bọn trẻ phải để chúng tự đi. Anh lựa chọn người thế nào, bước vào hôn nhân ra sao, ngày sau gặp gỡ điều gì, bà ấy tin Cố Tuấn Xuyên có thể xử lý tốt.
Lận Thư Tuyết cũng đối mặt với lựa chọn, nhưng bà ấy đã già, dẫu thua vẫn còn cơm ăn, có thế nào cũng chẳng ảnh hưởng lớn lao, bà ấy nghĩ người chịu khổ là đám trẻ này. Họ rơi vào nỗi hoang mang, Cố Tuấn Xuyên lại an ủi bà ấy:
“Không sao đâu, khổ rồi cũng qua, đâu phải chưa từng bắt đầu từ con số 0.”
Cố Tuấn Xuyên về phòng, Lận Vũ Lạc đang viết gì đó, thấy anh bước vào, bèn xoay ghế qua, đưa lưng về phía anh. Hiển nhiên vẫn muốn chiến tranh lạnh thêm một lúc. Thực ra cô đã hết giận, chỉ bất chợt cảm thấy chiến tranh lạnh khá thú vị. Tô Cảnh Thu nói anh ta và Tư Minh Minh hở chút là mấy ngày liền chẳng nói tiếng nào. Lận Vũ Lạc hỏi anh ta thấy sao, Tô Cảnh Thu đáp: Đã.
Cố Tuấn Xuyên xoay ghế cô lại, cô quay đi, lại xoay về, cô quay sang kia tiếp. Mấy lượt như vậy, Lận Vũ Lạc không nhịn nổi nữa, bật cười. Cười rồi, lại thấy xấu hổ, dứt khoát nhảy lên người Cố Tuấn Xuyên cắn cổ anh. Cố Tuấn Xuyên đỡ mông cô, ra sức đánh cô:
“Hai ba ngày một lần mà nói là không thường xuyên liên lạc? Hửm?”
Lận Vũ Lạc mặc cho anh đánh, dù sao cô cũng không nhả miệng, mãi đến khi trút hết cơn bực, cô mới buông ra. Cô muốn trèo xuống, nhưng anh lại ôm siết lấy cô:
“Em muốn lên là lên xuống là xuống hả? Em coi anh là quảng trường? Tự do đi lại?”
Cố Tuấn Xuyên ném cô lên giường, bắt đầu cởi đồ. Hôm nay anh mặc áo thun đen, vừa nhấc vạt áo lên đã bị Lận Vũ Lạc kéo xuống.
Cô nắm góc áo anh hỏi:
“Sau khi lĩnh chứng vào cương vị hình thức trò chuyện sẽ tự do?”
“Tất nhiên, dẫu sao ly hôn cũng mất sức quá.”
“Ly hôn tốn sức lắm sao? Ba phút là xong chuyện mà, hai chúng ta đều có kinh nghiệm.”
Cố Tuấn Xuyên thầm bảo đúng đấy, xong chuyện em lái xe đạp điện trên đường, bọc mình như con gấu, chẳng thèm ngoảnh đầu lại. Lận Vũ Lạc hoàn toàn chẳng nhớ nổi chi tiết ấy. Cô cũng không nhớ rõ lần đầu khi lĩnh chứng đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ cảm giác đó như xiềng xích vô hình trói chặt lấy cô, đánh mạnh vào lòng tự trọng của cô, cười nhạo lựa chọn cùng đường bí lối của cô, khiến cô trở nên chẳng còn giống cô nữa. Nỗi đau khổ khi dấn thân vào cuộc hôn nhân đó và mặt nạ đeo lên để giảm bớt đau đớn, giờ đây nghĩ lại đã là chuyện quá đỗi xa xôi.
“Vậy chúng ta lĩnh chứng vào vị trí thôi.”
Lận Vũ Lạc mở lời:
“Như vậy hình thức trò chuyện của chúng ta sẽ tự do.”
Cô nói câu này cực kỳ nghiêm túc, có lẽ cô sẽ nhìn thấy hôn nhân tốt đẹp hơn, cô muốn thử với Cố Tuấn Xuyên. Cô nghĩ khi hai người họ bước vào cánh cửa hôn nhân thêm lần nữa, hẳn không phải chuyện tồi tệ mà là một việc vô cùng đẹp đẽ. Hệt như một vài khoảnh khắc nào đó trong cuộc hôn nhân đầu tiên của họ, nụ cười của Lận Vũ Lạc cũng xuất phát từ nội tâm.
Câu nói kia nằm ngoài dự đoán của Cố Tuấn Xuyên, phản ứng của Cố Tuấn Xuyên lại khiến Lận Vũ Lạc bất ngờ. Anh cầm lấy bàn tay đang nắm áo mình bảo:
“Anh không muốn kết hôn bây giờ.”
“Tại sao? Anh vừa hỏi em thử dự đoán liệu thời gian chúng ta bên nhau có dài hơn năm năm không. Hôm nay lại không muốn kết hôn?”
“Yêu đương là yêu đương, hôn nhân là hôn nhân.”
Cố Tuấn Xuyên ngồi bên giường, Lận Vũ Lạc cũng ngồi xuống hẳn hoi, đối diện với anh. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Cố Tuấn Xuyên, muốn xem thử anh sẽ nói mấy lời nhảm nhí gì.
“Chờ hai năm sau rồi tính.”
Cố Tuấn Xuyên lên tiếng:
“Gấp gì chứ, chẳng phải chỉ vừa mới hẹn hò thôi sao?”
“Em đề nghị anh đừng hao hết nhiệt tình của em. Hai năm sau em có bằng lòng gả cho anh hay không là chuyện khác rồi.”
Lận Vũ Lạc nói, cô không phải người lãng mạn, thậm chí chẳng biết gì về lãng mạn, điều cô tưởng tượng là, cô đưa ra đề nghị phù hợp với ý muốn của Cố Tuấn Xuyên, anh sẽ vui vẻ, nhưng anh không có. Cô nhìn anh, chờ anh mở miệng nói gì đó, nhưng Cố Tuấn Xuyên không đáp.
Cố Tuấn Xuyên muốn nói cho cô nghe đắn đo của mình, nhưng anh rất hiểu Lận Vũ Lạc. Cô ngốc lắm, anh nói ra, chắc chắn cô sẽ bảo:
“Những ngày khổ sở chứ gì, em trải qua rồi, cùng nhau sống vất vả thôi.”
Một khi cô đối xử tốt với ai đó, sẽ móc tim móc phổi thế đấy. Cô cứ hay bảo mình lý trí, nhưng người xử sự theo tình cảm lại là cô. Lợi dụng tình cảm của cô, cùng cô bước vào hôn nhân trong thời điểm mấu chốt thế này, quá ích kỷ.
“Anh không còn lời gì để nói à? Không muốn kết hôn phải không?”
Lận Vũ Lạc hỏi anh.
“Anh bảo là qua hai năm nữa rồi tính.”
“Được, tính đi.”
Lận Vũ Lạc khoác áo ra ngoài ngồi dưới màn trời ngắm sao, vì không muốn nói chuyện với Cố Tuấn Xuyên, cô còn nhét cả tai nghe, Cố Tuấn Xuyên ngang qua vài lần cô cũng chẳng nói gì. Lận Vũ Lạc hơi buồn, sự sốt ruột mà Cố Tuấn Xuyên biểu hiện ngày trước đã biến mất, làm cô nghi ngờ chính mình.
Lúc sau Cố Tuấn Xuyên lấy ghế nhỏ ngồi kế cô, bàn chân nhẹ nhàng chạm vào cô. Lận Vũ Lạc hơi xoay người đi, không nhìn anh. Cố Tuấn Xuyên kéo tay cô, cô nhẹ nhàng vung ra. Cố Tuấn Xuyên lấy tai nghe của cô, cô đột nhiên tháo tai nghe ra ném lên người anh.
“Anh cách em xa một chút đi, em không muốn nói chuyện với anh.”
Cô lên tiếng.
Cố Tuấn Xuyên đứng dậy kéo cô, cô ra sức vùng vẫy, anh dùng hết sức ôm chặt lấy cô, nói với cô:
“Đây là thời điểm bất thường mà, Lận Vũ Lạc.”
“Thời điểm bất thường không thể kết hôn sao? Ai quy định? Anh đừng tìm cớ cho sự trốn tránh của mình! Em ghét anh như vậy lắm, Cố Tuấn Xuyên. Lúc em không muốn, anh cứ ra sức thăm dò! Đến khi em muốn, anh lại rút lui.”
Lận Vũ Lạc nói mãi nói mãi bỗng bật khóc:
“Nếu ngay từ khi bắt đầu anh không muốn kết hôn, vậy thì đừng biểu hiện dáng vẻ mong mỏi đến thế.”
“Lạc Lạc, bây giờ không phải thời cơ tốt.”
“Chỉ cần anh muốn, chỉ cần em muốn, chính là thời cơ tuyệt nhất.”
“Không phải đâu.”
Cố Tuấn Xuyên cất lời:
“Mọi chuyện chẳng đơn giản đến thế đâu em, chúng ta đều đang vùng vẫy, anh không dám chắc tương lai mình sẽ xảy ra thay đổi thế nào.”
Lận Vũ Lạc không nói gì nữa.
Cố Tuấn Xuyên chỉ nói một nửa, anh không muốn nói quá rõ, nhưng Lận Vũ Lạc biết anh đang cân nhắc điều gì. Lận Vũ Lạc thông minh biết mấy, lòng tự trọng và đạo nghĩa đáng chết của Cố Tuấn Xuyên lại thức tỉnh, tương lai mờ mịt, mấy năm nay bên cạnh anh có vài người lần lượt phá sản, anh đều nhìn thấy hết. Lận Vũ Lạc hi vọng mình là một người hồ đồ, cái gì cũng chẳng biết. Hoặc giả cô biết đấy nhưng lại vờ như mình ngờ nghệch, cứ thế lấp liếm cho qua chuyện. Nhưng cô lại không muốn như vậy, cô ngẩng đầu từ vòng ôm của anh để nhìn anh, mũi nghèn nghẹt, khàn giọng mở lời:
“Nếu trong lòng anh, hôn nhân chỉ cùng chung giàu sang, vậy quả thật chúng ta không cần kết hôn. Vì cuộc đời về sau còn dài lắm, hễ gặp phải khó khăn gì, điều đầu tiên anh nghĩ đến là đẩy em ra. Trông như rộng lượng không ích kỷ, thực ra là do anh chẳng có niềm tin vào em, vào hôn nhân của chúng ta, anh hoàn toàn không cho rằng em có năng lực cùng anh chung thuyền lúc mưa gió, cũng chẳng nghĩ tình yêu của chúng ta sẽ vượt qua được tất cả. Nếu đúng là thế, chúng ta thật sự không cần kết hôn đâu, vĩnh viễn cũng đừng kết hôn.”
Lận Vũ Lạc lau nước mắt, bước ra khỏi lòng anh, lắc đầu:
“Không kết hôn nữa, sau này cũng đừng nhắc đến.”
Cố Tuấn Xuyên buồn vô cùng, nhưng anh vẫn vỗ đầu Lận Vũ Lạc. Lận Vũ Lạc hơi tránh đi, đứng cách anh vài bước, nước mắt của cô hãy còn chưa khô:
“Anh cứ tiếp tục cảm thông cho em đi. Sự thông cảm của anh bắt nguồn từ nhận thức chân thực trong nội tâm mà anh dành cho em, trong lòng anh em là một kẻ đáng thương, một người nghèo khổ, khó khăn lắm cuộc sống mới tốt hơn đôi chút, không thể chịu đựng nguy hiểm nữa. Anh tự cho rằng mình hiền lành, đội trời đạp đất, nhưng anh chẳng hay biết, những nhận thức kia của anh đều đến từ sự đồng tình dành cho em. Mà thứ em không cần nhất chính là sự thông cảm.”
Nếu có thể lựa chọn cuộc đời của mình, ai mà không muốn cả đời có thể sống trong cung điện huy hoàng, vĩnh viễn chẳng chịu khổ kia chứ? Cô không được lựa chọn, đành phải chấp nhận. Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, cô đã bị người ta thương hại. Cô quá hiểu ánh mắt ấy, như thể nói rằng: Tội nghiệp quá.
“Nói linh tinh.”
Cố Tuấn Xuyên lên tiếng:
“Em lại đi vào chỗ bế tắc. Anh thương em mà, Lận Vũ Lạc.”
“Anh thương em làm gì? Em da dày thịt béo, gió mưa gì cũng kéo đến hết rồi, lẽ nào còn thiếu chút đau lòng của anh sao?”
Từ “da dày thịt béo” thật sự khiến Cố Tuấn Xuyên rất buồn, anh nhìn Lận Vũ Lạc chăm chú trong màn đêm. Trên thực tế, anh cảm thấy Lận Vũ Lạc đã phạm sai lầm mà tất cả mọi người hay mắc phải, lúc đối diện với tình yêu, đầu óc sẽ mất bình tĩnh, để tình cảm thay thế suy nghĩ ra quyết định. Chẳng biết có bao nhiêu người vì chuyện này mà về sau phải chịu hết đau khổ.
Anh vươn tay với Lận Vũ Lạc:
“Em qua đây.”
“Em không.”
“Vậy anh qua đó.”
Cố Tuấn Xuyên bước đến trước mặt cô, kéo cô sắp bỏ đi vào lòng. Lận Vũ Lạc không muốn ôm, lấy tay ngăn ở giữa. Họ cứ giằng co như thế một lúc, Lận Vũ Lạc mới chịu ôm anh.
“Máu chó quá đi.”
Cô mở lời:
“Anh chơi mấy trò tình yêu nam nữ như thế làm gì, chẳng giống anh chút nào.”
Cố Tuấn Xuyên thuở đầu, dẫu tham tiền hay háo sắc, đều là nhân vật không có trái tim. Cô cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện đó, cô biết rõ áp lực của Cố Tuấn Xuyên lớn đến nhường nào, mặc cho anh gần như không biểu hiện ra ngoài, nhưng thực tế anh đã sắp không thở nổi. Lận Vũ Lạc học toán giỏi, cô tính sơ tiền vốn của Lục Dã, với ai cũng là một con số khổng lồ.
Vì tranh cãi, cảm xúc đã có lối ra. Sau khi yên tĩnh lại trong vòng ôm của anh, cô đã hiểu hết tấm lòng của Cố Tuấn Xuyên.
Buổi tối đi ngủ, hai người quay lưng vào nhau trong bóng đêm.
Lận Vũ Lạc nghe tiếng Cố Tuấn Xuyên trở mình hai lần, bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh:
“Anh ngủ chưa?”
Cố Tuấn Xuyên gửi dấu chấm hỏi.
“Em biết ngay anh chưa ngủ mà.”
“Có phải em bị bệnh không?”
“Chẳng phải anh nói dẫu đối mặt cũng phải dùng điện thoại để trò chuyện sao?”
Lận Vũ Lạc nói xong cười khẽ một tiếng.
Cô đặt điện thoại xuống xoay người qua, thò tay vào từ mép áo thun của anh, chạm nhẹ lên sống lưng anh. Cô gần như rất ít chủ động trong chuyện này, vì Cố Tuấn Xuyên hoàn toàn chẳng cần cô chủ động. Anh dựa theo lòng mình mà bắt đầu, lấy lòng cô, hướng dẫn cô, điều động cô, cô chỉ cần làm người lười, đã có thể nhận được vui sướng chẳng thể diễn tả bằng lời.
Môi cô áp lên làn da anh, chậm rãi hôn lên cho đến vành tai anh. Cố Tuấn Xuyên hít sâu một hơi xoay người lại.
Lận Vũ Lạc thơm phức.
Mùi vị của cô len vào khoang mũi anh trong đêm đen, tóc rủ xuống gò má anh, ngứa ngáy cực kỳ.
Lận Vũ Lạc ôm mặt anh, tỉ mỉ hôn môi anh. Anh ngửa mặt muốn hôn nhiều hơn, lại bị cô dùng tay chắn miệng. Cố Tuấn Xuyên cắn ngón tay cô, đầu lưỡi bao bọc đầu ngón tay cô.
Lận Vũ Lạc dùng lưỡi thay tay, rướn người quấn quýt hôn anh.
Hơi thở giao nhau, quần áo cọ xát, giác quan thức tỉnh trong đêm tối. Cố Tuấn Xuyên muốn giành lấy quyền chủ động, bị Lận Vũ Lạc đè lên gối.
“Em không muốn, em bắt đầu, anh phải nghe em.”
Giọng của cô từ trên cao truyền xuống, làn da ẩm ướt mát lạnh rất nhanh đã được gió hong khô.
Cô cảm nhận được niềm vui khi là người chỉ đạo chính.
Cô hành động, anh thở gấp, cô trêu anh cố ý dừng lại, đè chặt ý muốn tấn công của anh.
“Là như vậy sao?”
Lận Vũ Lạc nhíu mày hỏi nhỏ.
“Hóa ra em lại thích ở trên.”
Một câu của Cố Tuấn Xuyên bị ngắt thành mấy lần mới nói xong.
Tần suất giường vang vọng càng lúc càng cao, Lận Vũ Lạc bất chợt nắm chặt tay anh, âm thanh cọt kẹt ngừng lại, yên ắng rất lâu.
“Hết rồi ư?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Đừng nhúc nhích, anh đừng cử động mà.”
Lận Vũ Lạc xin anh đừng nhúc nhích, tất nhiên Cố Tuấn Xuyên sẽ không nghe, đặt cô lên giường.
“Tới lượt anh rồi.”
Lận Vũ Lạc chào đón nụ hôn của anh, lấy tay lau mồ hôi trên trán giúp anh, khẽ bảo:
“Cố Tuấn Xuyên, chúng mình kết hôn nha anh?”
“Trời đất làm chứng, chịu khổ với anh, em cũng thấy hạnh phúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.