Chương 56
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì
16/09/2020
Đây là lần đầu tiên Hạ Đình Vãn ngồi xe máy, đương nhiên ban đầu y rất thấp thỏm. Y ngồi phía sau Kỷ Triển luống cuống không biết đặt tay ở đâu, cuối cùng Kỷ Triển phải quay đầu lại nói với y: “Anh ôm eo tôi ấy.”
Hạ Đình Vãn nghe lời đặt tay lên eo Kỷ Triển. Cách một lớp vải T shirt mỏng, y gần như có thể cảm nhận được lớp cơ có lực nơi eo của cậu.
“Chậm một chút đấy nhé…” Hạ Đình Vãn nhịn không được mà lặp lại lần nữa.
“Yên tâm.” Kỷ Triển quay lại nở một nụ cười với y, sau đó vặn ga dẫm số bắt đầu chạy, nom rất đẹp trai.
Xe máy “Brừm brừm” nổ ầm ầm, sau đó vọt đi. Làn gió đêm mang hơi ẩm nhiệt đới dịu dàng từ phía trước ùa vào ngực.
Mùi nước dừa Thái Lan thơm ngọt ngập tràn trong gió, một quán nhỏ bên đường lại đang bật một bài hát cũ từ nhiều năm trước của Châu Kiệt Luân.
Y nhắm hai mắt lại, thân thể tự do nhẹ nhàng như đang bay, đấy là thứ cảm giác chưa từng được trải qua, vừa xa lạ, lại có hơi hoài niệm.
Những đêm hè oi ả nhiều năm trước, Hình Nhạc và y cùng nhau rời khỏi sân bóng về nhà, hắn cũng đã đạp xe chở y như vậy.
Xe đạp xuyên qua đường phố mờ tối, gió thốc lên mặt. Chiếc áo sơ mi của Hình Nhạc đã ướt đẫm sau lưng vì nóng bức.
Hạ Đình Vãn vẫn nhớ rất rõ, trong tay y luôn cầm một chai coca lạnh lúc nãy mua ở máy bán hàng tự động. Vừa đến giao lộ, Hình Nhạc sẽ dừng lại rồi nghiêng đầu sang, y sẽ giơ coca đến: “Nhạc Nhạc, uống một ngụm nè…”
Hình Nhạc ghé lại gần chờ y đưa coca đến tận miệng để uống, sau đó lại quay người tiếp tục đạp xe. Cậu thiếu niên ấy cười rộ lên, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa những vì sao đêm hè.
Tuổi thanh xuân rung động mờ mịt, tựa như đến sườn dốc rồi buông tay lái để xe tùy ý chạy về phía trước.
Năm ấy họ vừa mười sáu mười bảy tuổi, hoàn toàn không để ý dến thời gian, vẫn luôn cảm thấy rất tự tin.
Hạ Đình Vãn không nhịn được mà nở một nụ cười xót xa.
Thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời của con người có phải chỉ tồn tại trong quá khứ không.
….
Căn biệt thự tổ chương trình “Trên đường” thuê đẹp nhất về đêm. Dưới đáy hồ bơi lấp lánh ánh sáng, bóng dừa phản chiếu dưới nước cũng dập dềnh vì gợn sóng lăn tăn.
Hạ Đình Vãn tắm rửa xong bước ra ngoài dùng khăn tắm lau tóc thì nhìn thấy Kỷ Triển đang ở một mình trên sân thượng.
Sân thượng ngoài phòng ngủ của hai người nối liền với bể bơi. Kỷ Triển đang ngồi trên mép bể, hai chân buông thõng dưới nước, ôm đàn ghi ta vừa đàn vừa hát.
Hạ Đình Vãn bước tới đẩy cửa ra sân, lúc nghe được tiếng ca của Kỷ Triển, y không khỏi ngẩn ngơ.
“Muốn trở về quá khứ
Để tiếp tục viết tiếp câu chuyện của chúng ta
Ít nhất cũng không để em rời xa tôi nữa.”
Là “Trở về quá khứ” của Châu Kiệt Luân.
*Link nghe: Trở về quá khứ
Đó là một bài hát cũ đã hơn mười năm, thậm chí Hạ Đình Vãn còn không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không nghe bài hát này. Nhưng trong đêm khuya ở Thái Lan, chỉ vừa nghe hai câu hát quen thuộc, ký ức tươi sáng thoắt cái thức tỉnh.
Âm sắc của Kỷ Triển trầm và khàn hơn rất nhiều so với bản gốc, vì thế trong đêm tối giọng hát ấy càng có vẻ tang thương và buồn bã của hồi ức.
Lúc đến quãng giọng trầm, âm thanh của người hát càng từ tính trăn trở hơn, cuối câu còn kèm theo cả âm rung khiến người nghe phải say mê.
Hạ Đình Vãn nín thở lắng nghe, lúc đến câu cuối cùng “Bóng dáng của em dần dần mờ nhạt, rồi từ từ tan biến, muốn trở về quá khứ…”, đáy mắt y không nhịn được mà trào dâng nước mắt. Mãi đến khi âm rung cuối cùng đã tan đi, y vẫn đang đắm chìm trong đó.
Kỷ Triển hát xong thì quay đầu lại. Cậu nhìn Hạ Đình Vãn rồi nở một nụ cười nghịch ngợm: “Anh có biết dáng vẻ nhìn tôi của anh trông giống gì không?”
Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, sau đó mới bước đến ngồi bên cạnh Kỷ Triển, hỏi: “Giống gì?”
“Như một fan cuồng của tôi á.” Trong bóng đêm, đôi mắt của Kỷ Triển rất sáng.
“Hừ, không có đâu nhá.” Dáng vẻ đắc ý của Kỷ Triển khiến Hạ Đình Vãn không nhịn được phản bác: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe bài hát nào của cậu đâu.”
“Nhưng giờ anh nghe tôi hát rồi mà,” Kỷ Triển cũng không giận, vẫn tràn đầy tự tin nói tiếp: “Vậy anh thấy có êm tai không?”
“…” Hạ Đình Vãn im lặng một lúc rồi vẫn thành thật đáp: “Êm tai.”
Kỷ Triển cười cười, cầm một lon bia lạnh đặt bên cạnh lên ngửa đầu uống một ngụm.
Mắt cậu có sương mù, ngón tay thon dài gảy gảy dây đàn rồi nhìn sóng gợn trong hồ bơi như có điều suy nghĩ: “Năm sáu tuổi nghe được bài hát này, từ đó tôi đã bắt đầu yêu âm nhạc, cho nên có thể nói đó chính là ca khúc thay đổi cuộc đời tôi. Tôi nổi tiếng được vài năm, nhưng lúc đi KTV vẫn không chọn hát bài của mình, chỉ muốn hát nhạc Châu Kiệt Luân, bởi vì cho đến giờ tôi vẫn chưa từng viết được một ca khúc có thể khiến người khác hồn khiên mộng nhiễu… Thật ra sáng tác âm nhạc đã nhiều năm, vậy mà đôi khi ngẫm lại tôi cũng không biết thứ âm nhạc hay rốt cuộc là cái gì… Liệu có phải tôi vẫn chưa thể chạm đến cảnh giới ấy không?”
“Có lẽ vậy.”
Hạ Đình Vãn nhìn bên gò má sắc sảo của Kỷ Triển. Thật kỳ lạ, tuy y không hiểu Kỷ Triển cho lắm, nhưng y vẫn rất bình tĩnh nói lên câu trả lời của mình.
Lần đầu gặp Kỷ Triển, cậu thanh niên này đang nghe nhạc cạnh hồ bơi, chẳng hề có hứng thú gì với người khác. Mỗi ngày nhân lúc rảnh rỗi cậu chỉ hưng phấn ôm đàn ghi ta gảy vài khúc nhạc.
Tình yêu với âm nhạc của cậu chuyên tâm đến mức có thể từ bỏ những thứ khác trên thế giới.
Người như vậy sao có thể không chạm đến cảnh giới ấy được chứ.
Kỷ Triển cười cười với y, hình như cậu cũng không cho lời của Hạ Đình Vãn là thật. Trong đôi mắt cậu có thứ ánh sáng cố chấp, cậu nhẹ giọng nói: “Không chạm đến cũng chẳng sao cả.”
“Kỳ thật tôi vẫn nghĩ, cho đến bây giờ thiên tài thật sự không phải tự mình mà đột nhiên xuất hiện được. Phía sau anh ta nhất định là sự tích lũy nghệ thuật của bao thế hệ sáng tạo, đó chính là chất dinh dưỡng nuôi dưỡng cho linh cảm vĩ đại của người đó. Tôi yêu âm nhạc, cho nên dù thiên phú không đủ, nhưng chỉ cần có thể trở thành một phần tử trong quá trình tích lũy ấy, có thể làm một đóa bọt nước trong dòng sông âm nhạc tít tắp ấy, một ngày nào đó có thể hợp thành làn sóng sáng tác cho thiên tài chân chính, là tôi đã đủ thỏa mãn rồi…”
“Thật đấy, Hạ Đình Vãn, tôi rất ít khi nói những chuyện này với người khác, nhưng tôi nghĩ nhất định anh sẽ hiểu. Anh là một diễn viên giỏi như vậy, anh sẽ thấu hiểu nghệ thuật.”
Nghe Kỷ Triển nói, ngực Hạ Đình Vãn đột nhiên dâng trào cảm giác kích động, khiến y miệng đắng lưỡi khô.
Đây là cảm giác si mê đến cỡ nào cơ chứ.
Tình yêu nồng nhiệt là thế, nó vượt khỏi nỗi chấp nhất đối với công danh lợi lộc, dù cho cố gắng của mình chỉ là một cầu nối thì vẫn cam tâm tình nguyện thực hiện.
Những lời nói hết sức chân thành như vậy, cho đến giờ y chưa từng nghe bất cứ người nào nói.
Trong mắt Kỷ Triển, hóa ra y có thể là một diễn viên giỏi có thể trở thành tri kỷ của cậu ấy.
Nhưng y tự biết bản thân mình đã khiến người khác phải thất vọng đến nhường nào, lần đầu tiên y thật sự cảm thấy xấu hổ vì chính mình.
Sau bộ phim “Lời cá voi”, y không còn tác phẩm nào có thể gọi là xuất sắc, nhưng y cũng không có lý tưởng và thái độ nghiêm túc như Kỷ Triển. Ở những năm tháng cần nỗ lực nhất, y lại bỏ mặc chính mình.
“Tôi không hay nghe nhạc lắm, cũng không quá hiểu âm nhạc.”
Hạ Đình Vãn cúi đầu, y không biết nên nói những thất bại trong công việc và cảm giác ngột ngạt của mình thế nào với Kỷ Triển, chỉ có thể suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói những cảm nhận của mình về giọng hát của cậu: “Thật ra tôi luôn nghĩ, một ca khúc thật sự hay không chỉ có giai điệu bắt tai, mà bất cứ lúc nào nghe được, người ta sẽ hồi tưởng lại những hình ảnh, những cảnh tượng, sẽ nhớ đến người mà mình thương nhớ nhất. Âm nhạc hay… Là đến từ trong tim.”
“Tôi không biết những ca khúc cậu sáng tác, thế nhưng với tôi những ca khúc cậu hát đều cực kỳ hay.”
“Vậy anh có nhớ đến người anh thương nhớ nhất không?” Kỷ Triển bỗng quay đầu lại chăm chú nhìn Hạ Đình Vãn: “Là ai?”
Hạ Đình Vãn thoáng mím chặt môi và im lặng.
Đôi mắt Kỷ Triển nhìn Hạ Đình Vãn rất lâu, qua một lúc, cậu lại uống một ngụm bia rồi trầm giọng nói: “Tôi cảm thấy mình đã đoán được.”
“Trước đây lúc thất tình, tôi cảm thấy rất khó chịu, lúc đó sẽ gõ tất cả những lời mình muốn nói với người ấy vào khung chat, sau đó để làm bản nháp. Chờ đến sáng hôm sau lúc tỉnh dậy tôi sẽ xóa sạch, tuy không gửi đi, nhưng cảm giác sẽ tốt hơn nhiều.”
Kỷ Triển gảy gảy dây đàn rồi nói một cách lãnh đạm: “Anh có thể thử xem.”
Sau khi nói xong cậu không nhìn Hạ Đình Vãn nữa mà tự mình ngâm nga một ca khúc khác.
Thấy cậu lại chìm đắm trong âm nhạc, Hạ Đình Vãn lặng lẽ đứng dậy đi về phòng ngủ.
Y nghĩ đến đề nghị của Kỷ Triển, tuy cũng hiểu là có hơi buồn cười, thế nhưng ý nghĩ ấy vẫn bám rịt lấy tâm trí y không chịu biến mất. Y thả mình xuống giường, sau đó lấy điện thoại ra.
Hạ Đình Vãn không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, chỉ mở wechat theo thói quen rồi kéo xuống tin nhắn của mình với Tô Ngôn.
Avatar của Tô Ngôn vẫn là bức ảnh trong “Lời cá voi”, câu nói cuối cùng vẫn dừng lại ở “Đình Đình, tôi sẽ về muộn, em nhớ phải uống thuốc đấy“. Dường như thời gian vẫn ngừng lại ở giây phút ấy.
Y như bị ma nhập, vẫn gõ xuống mấy chữ: “Tô Ngôn, anh có khỏe không?”
Y biết mình đang lén lút gõ tin nhắn, biết lúc này mình thật yếu đuối, biết sẽ không để Tô Ngôn nhìn thấy, đây là bí mật của riêng mình.
Y vốn có thể phóng túng nói thật nhiều, thế nhưng trong đầu chỉ có mỗi câu đơn giản này cứ bám riết lấy y.
Anh có khỏe không?
Bốn chữ này có ý nghĩa phong phú và mâu thuẫn xiết bao.
Lúc một người hỏi “Anh có khỏe không”, thì điều người ấy muốn hỏi nhất, điều vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhất không phải là muốn biết bạn có khỏe không, mà điều thật sự muốn nói là “Còn em thì không khỏe, em nhớ anh lắm.”
Hạ Đình Vãn biết mình thật sự quá ngu ngốc, nhưng khi nhìn mấy chữ lẻ loi trong khung chat, mũi y vẫn chua xót đau đớn.
Đúng lúc này, y phát hiện trên khung chat của y và Tô Ngôn bỗng nhiên xuất hiện một dòng chữ màu đen: Đối phương đang nhập…
Hạ Đình Vãn giật mình đến mức tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, nhất thời y còn nghĩ là mình bất cẩn gửi câu kia mất rồi, thế nhưng nhìn kỹ lại phát hiện không phải.
…Lúc này Tô Ngôn cũng trùng hợp mở tin nhắn với y ra.
Tô Ngôn đang nhìn những tin nhắn wechat với y…
Anh ấy có gì muốn nói sao? Anh ấy đang nhớ mình ư?
Ngón tay Hạ Đình Vãn run rẩy, y không kìm được mà nghĩ đến cảm xúc của Tô Ngôn. Lòng y càng lúc càng bồn chồn, thế nhưng vài giây sau wechat chẳng có động tĩnh gì cả, mà dòng nhắc nhở kia vẫn tồn tại ở chỗ cũ.
Hạ Đình Vãn vừa lo lắng vừa bứt rứt. Nhưng đúng lúc này y bỗng nghĩ ra, Tô Ngôn bên kia có lẽ cũng thấy được dòng nhắc nhở “Đối phương đang nhập…” như mình đang thấy bây giờ.
Nhất thời mặt y nóng bừng lên.
Tô Ngôn cũng biết y đang nhìn.
Lúc này hai người họ như lâm vào thế bí, ai cũng biết người kia đang mở tin nhắn, thế nhưng chẳng ai gửi lời trước, cũng chẳng ai dám tắt khung chat đầu tiên.
Hạ Đình Vãn nghe lời đặt tay lên eo Kỷ Triển. Cách một lớp vải T shirt mỏng, y gần như có thể cảm nhận được lớp cơ có lực nơi eo của cậu.
“Chậm một chút đấy nhé…” Hạ Đình Vãn nhịn không được mà lặp lại lần nữa.
“Yên tâm.” Kỷ Triển quay lại nở một nụ cười với y, sau đó vặn ga dẫm số bắt đầu chạy, nom rất đẹp trai.
Xe máy “Brừm brừm” nổ ầm ầm, sau đó vọt đi. Làn gió đêm mang hơi ẩm nhiệt đới dịu dàng từ phía trước ùa vào ngực.
Mùi nước dừa Thái Lan thơm ngọt ngập tràn trong gió, một quán nhỏ bên đường lại đang bật một bài hát cũ từ nhiều năm trước của Châu Kiệt Luân.
Y nhắm hai mắt lại, thân thể tự do nhẹ nhàng như đang bay, đấy là thứ cảm giác chưa từng được trải qua, vừa xa lạ, lại có hơi hoài niệm.
Những đêm hè oi ả nhiều năm trước, Hình Nhạc và y cùng nhau rời khỏi sân bóng về nhà, hắn cũng đã đạp xe chở y như vậy.
Xe đạp xuyên qua đường phố mờ tối, gió thốc lên mặt. Chiếc áo sơ mi của Hình Nhạc đã ướt đẫm sau lưng vì nóng bức.
Hạ Đình Vãn vẫn nhớ rất rõ, trong tay y luôn cầm một chai coca lạnh lúc nãy mua ở máy bán hàng tự động. Vừa đến giao lộ, Hình Nhạc sẽ dừng lại rồi nghiêng đầu sang, y sẽ giơ coca đến: “Nhạc Nhạc, uống một ngụm nè…”
Hình Nhạc ghé lại gần chờ y đưa coca đến tận miệng để uống, sau đó lại quay người tiếp tục đạp xe. Cậu thiếu niên ấy cười rộ lên, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa những vì sao đêm hè.
Tuổi thanh xuân rung động mờ mịt, tựa như đến sườn dốc rồi buông tay lái để xe tùy ý chạy về phía trước.
Năm ấy họ vừa mười sáu mười bảy tuổi, hoàn toàn không để ý dến thời gian, vẫn luôn cảm thấy rất tự tin.
Hạ Đình Vãn không nhịn được mà nở một nụ cười xót xa.
Thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời của con người có phải chỉ tồn tại trong quá khứ không.
….
Căn biệt thự tổ chương trình “Trên đường” thuê đẹp nhất về đêm. Dưới đáy hồ bơi lấp lánh ánh sáng, bóng dừa phản chiếu dưới nước cũng dập dềnh vì gợn sóng lăn tăn.
Hạ Đình Vãn tắm rửa xong bước ra ngoài dùng khăn tắm lau tóc thì nhìn thấy Kỷ Triển đang ở một mình trên sân thượng.
Sân thượng ngoài phòng ngủ của hai người nối liền với bể bơi. Kỷ Triển đang ngồi trên mép bể, hai chân buông thõng dưới nước, ôm đàn ghi ta vừa đàn vừa hát.
Hạ Đình Vãn bước tới đẩy cửa ra sân, lúc nghe được tiếng ca của Kỷ Triển, y không khỏi ngẩn ngơ.
“Muốn trở về quá khứ
Để tiếp tục viết tiếp câu chuyện của chúng ta
Ít nhất cũng không để em rời xa tôi nữa.”
Là “Trở về quá khứ” của Châu Kiệt Luân.
*Link nghe: Trở về quá khứ
Đó là một bài hát cũ đã hơn mười năm, thậm chí Hạ Đình Vãn còn không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không nghe bài hát này. Nhưng trong đêm khuya ở Thái Lan, chỉ vừa nghe hai câu hát quen thuộc, ký ức tươi sáng thoắt cái thức tỉnh.
Âm sắc của Kỷ Triển trầm và khàn hơn rất nhiều so với bản gốc, vì thế trong đêm tối giọng hát ấy càng có vẻ tang thương và buồn bã của hồi ức.
Lúc đến quãng giọng trầm, âm thanh của người hát càng từ tính trăn trở hơn, cuối câu còn kèm theo cả âm rung khiến người nghe phải say mê.
Hạ Đình Vãn nín thở lắng nghe, lúc đến câu cuối cùng “Bóng dáng của em dần dần mờ nhạt, rồi từ từ tan biến, muốn trở về quá khứ…”, đáy mắt y không nhịn được mà trào dâng nước mắt. Mãi đến khi âm rung cuối cùng đã tan đi, y vẫn đang đắm chìm trong đó.
Kỷ Triển hát xong thì quay đầu lại. Cậu nhìn Hạ Đình Vãn rồi nở một nụ cười nghịch ngợm: “Anh có biết dáng vẻ nhìn tôi của anh trông giống gì không?”
Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, sau đó mới bước đến ngồi bên cạnh Kỷ Triển, hỏi: “Giống gì?”
“Như một fan cuồng của tôi á.” Trong bóng đêm, đôi mắt của Kỷ Triển rất sáng.
“Hừ, không có đâu nhá.” Dáng vẻ đắc ý của Kỷ Triển khiến Hạ Đình Vãn không nhịn được phản bác: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe bài hát nào của cậu đâu.”
“Nhưng giờ anh nghe tôi hát rồi mà,” Kỷ Triển cũng không giận, vẫn tràn đầy tự tin nói tiếp: “Vậy anh thấy có êm tai không?”
“…” Hạ Đình Vãn im lặng một lúc rồi vẫn thành thật đáp: “Êm tai.”
Kỷ Triển cười cười, cầm một lon bia lạnh đặt bên cạnh lên ngửa đầu uống một ngụm.
Mắt cậu có sương mù, ngón tay thon dài gảy gảy dây đàn rồi nhìn sóng gợn trong hồ bơi như có điều suy nghĩ: “Năm sáu tuổi nghe được bài hát này, từ đó tôi đã bắt đầu yêu âm nhạc, cho nên có thể nói đó chính là ca khúc thay đổi cuộc đời tôi. Tôi nổi tiếng được vài năm, nhưng lúc đi KTV vẫn không chọn hát bài của mình, chỉ muốn hát nhạc Châu Kiệt Luân, bởi vì cho đến giờ tôi vẫn chưa từng viết được một ca khúc có thể khiến người khác hồn khiên mộng nhiễu… Thật ra sáng tác âm nhạc đã nhiều năm, vậy mà đôi khi ngẫm lại tôi cũng không biết thứ âm nhạc hay rốt cuộc là cái gì… Liệu có phải tôi vẫn chưa thể chạm đến cảnh giới ấy không?”
“Có lẽ vậy.”
Hạ Đình Vãn nhìn bên gò má sắc sảo của Kỷ Triển. Thật kỳ lạ, tuy y không hiểu Kỷ Triển cho lắm, nhưng y vẫn rất bình tĩnh nói lên câu trả lời của mình.
Lần đầu gặp Kỷ Triển, cậu thanh niên này đang nghe nhạc cạnh hồ bơi, chẳng hề có hứng thú gì với người khác. Mỗi ngày nhân lúc rảnh rỗi cậu chỉ hưng phấn ôm đàn ghi ta gảy vài khúc nhạc.
Tình yêu với âm nhạc của cậu chuyên tâm đến mức có thể từ bỏ những thứ khác trên thế giới.
Người như vậy sao có thể không chạm đến cảnh giới ấy được chứ.
Kỷ Triển cười cười với y, hình như cậu cũng không cho lời của Hạ Đình Vãn là thật. Trong đôi mắt cậu có thứ ánh sáng cố chấp, cậu nhẹ giọng nói: “Không chạm đến cũng chẳng sao cả.”
“Kỳ thật tôi vẫn nghĩ, cho đến bây giờ thiên tài thật sự không phải tự mình mà đột nhiên xuất hiện được. Phía sau anh ta nhất định là sự tích lũy nghệ thuật của bao thế hệ sáng tạo, đó chính là chất dinh dưỡng nuôi dưỡng cho linh cảm vĩ đại của người đó. Tôi yêu âm nhạc, cho nên dù thiên phú không đủ, nhưng chỉ cần có thể trở thành một phần tử trong quá trình tích lũy ấy, có thể làm một đóa bọt nước trong dòng sông âm nhạc tít tắp ấy, một ngày nào đó có thể hợp thành làn sóng sáng tác cho thiên tài chân chính, là tôi đã đủ thỏa mãn rồi…”
“Thật đấy, Hạ Đình Vãn, tôi rất ít khi nói những chuyện này với người khác, nhưng tôi nghĩ nhất định anh sẽ hiểu. Anh là một diễn viên giỏi như vậy, anh sẽ thấu hiểu nghệ thuật.”
Nghe Kỷ Triển nói, ngực Hạ Đình Vãn đột nhiên dâng trào cảm giác kích động, khiến y miệng đắng lưỡi khô.
Đây là cảm giác si mê đến cỡ nào cơ chứ.
Tình yêu nồng nhiệt là thế, nó vượt khỏi nỗi chấp nhất đối với công danh lợi lộc, dù cho cố gắng của mình chỉ là một cầu nối thì vẫn cam tâm tình nguyện thực hiện.
Những lời nói hết sức chân thành như vậy, cho đến giờ y chưa từng nghe bất cứ người nào nói.
Trong mắt Kỷ Triển, hóa ra y có thể là một diễn viên giỏi có thể trở thành tri kỷ của cậu ấy.
Nhưng y tự biết bản thân mình đã khiến người khác phải thất vọng đến nhường nào, lần đầu tiên y thật sự cảm thấy xấu hổ vì chính mình.
Sau bộ phim “Lời cá voi”, y không còn tác phẩm nào có thể gọi là xuất sắc, nhưng y cũng không có lý tưởng và thái độ nghiêm túc như Kỷ Triển. Ở những năm tháng cần nỗ lực nhất, y lại bỏ mặc chính mình.
“Tôi không hay nghe nhạc lắm, cũng không quá hiểu âm nhạc.”
Hạ Đình Vãn cúi đầu, y không biết nên nói những thất bại trong công việc và cảm giác ngột ngạt của mình thế nào với Kỷ Triển, chỉ có thể suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói những cảm nhận của mình về giọng hát của cậu: “Thật ra tôi luôn nghĩ, một ca khúc thật sự hay không chỉ có giai điệu bắt tai, mà bất cứ lúc nào nghe được, người ta sẽ hồi tưởng lại những hình ảnh, những cảnh tượng, sẽ nhớ đến người mà mình thương nhớ nhất. Âm nhạc hay… Là đến từ trong tim.”
“Tôi không biết những ca khúc cậu sáng tác, thế nhưng với tôi những ca khúc cậu hát đều cực kỳ hay.”
“Vậy anh có nhớ đến người anh thương nhớ nhất không?” Kỷ Triển bỗng quay đầu lại chăm chú nhìn Hạ Đình Vãn: “Là ai?”
Hạ Đình Vãn thoáng mím chặt môi và im lặng.
Đôi mắt Kỷ Triển nhìn Hạ Đình Vãn rất lâu, qua một lúc, cậu lại uống một ngụm bia rồi trầm giọng nói: “Tôi cảm thấy mình đã đoán được.”
“Trước đây lúc thất tình, tôi cảm thấy rất khó chịu, lúc đó sẽ gõ tất cả những lời mình muốn nói với người ấy vào khung chat, sau đó để làm bản nháp. Chờ đến sáng hôm sau lúc tỉnh dậy tôi sẽ xóa sạch, tuy không gửi đi, nhưng cảm giác sẽ tốt hơn nhiều.”
Kỷ Triển gảy gảy dây đàn rồi nói một cách lãnh đạm: “Anh có thể thử xem.”
Sau khi nói xong cậu không nhìn Hạ Đình Vãn nữa mà tự mình ngâm nga một ca khúc khác.
Thấy cậu lại chìm đắm trong âm nhạc, Hạ Đình Vãn lặng lẽ đứng dậy đi về phòng ngủ.
Y nghĩ đến đề nghị của Kỷ Triển, tuy cũng hiểu là có hơi buồn cười, thế nhưng ý nghĩ ấy vẫn bám rịt lấy tâm trí y không chịu biến mất. Y thả mình xuống giường, sau đó lấy điện thoại ra.
Hạ Đình Vãn không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, chỉ mở wechat theo thói quen rồi kéo xuống tin nhắn của mình với Tô Ngôn.
Avatar của Tô Ngôn vẫn là bức ảnh trong “Lời cá voi”, câu nói cuối cùng vẫn dừng lại ở “Đình Đình, tôi sẽ về muộn, em nhớ phải uống thuốc đấy“. Dường như thời gian vẫn ngừng lại ở giây phút ấy.
Y như bị ma nhập, vẫn gõ xuống mấy chữ: “Tô Ngôn, anh có khỏe không?”
Y biết mình đang lén lút gõ tin nhắn, biết lúc này mình thật yếu đuối, biết sẽ không để Tô Ngôn nhìn thấy, đây là bí mật của riêng mình.
Y vốn có thể phóng túng nói thật nhiều, thế nhưng trong đầu chỉ có mỗi câu đơn giản này cứ bám riết lấy y.
Anh có khỏe không?
Bốn chữ này có ý nghĩa phong phú và mâu thuẫn xiết bao.
Lúc một người hỏi “Anh có khỏe không”, thì điều người ấy muốn hỏi nhất, điều vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhất không phải là muốn biết bạn có khỏe không, mà điều thật sự muốn nói là “Còn em thì không khỏe, em nhớ anh lắm.”
Hạ Đình Vãn biết mình thật sự quá ngu ngốc, nhưng khi nhìn mấy chữ lẻ loi trong khung chat, mũi y vẫn chua xót đau đớn.
Đúng lúc này, y phát hiện trên khung chat của y và Tô Ngôn bỗng nhiên xuất hiện một dòng chữ màu đen: Đối phương đang nhập…
Hạ Đình Vãn giật mình đến mức tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, nhất thời y còn nghĩ là mình bất cẩn gửi câu kia mất rồi, thế nhưng nhìn kỹ lại phát hiện không phải.
…Lúc này Tô Ngôn cũng trùng hợp mở tin nhắn với y ra.
Tô Ngôn đang nhìn những tin nhắn wechat với y…
Anh ấy có gì muốn nói sao? Anh ấy đang nhớ mình ư?
Ngón tay Hạ Đình Vãn run rẩy, y không kìm được mà nghĩ đến cảm xúc của Tô Ngôn. Lòng y càng lúc càng bồn chồn, thế nhưng vài giây sau wechat chẳng có động tĩnh gì cả, mà dòng nhắc nhở kia vẫn tồn tại ở chỗ cũ.
Hạ Đình Vãn vừa lo lắng vừa bứt rứt. Nhưng đúng lúc này y bỗng nghĩ ra, Tô Ngôn bên kia có lẽ cũng thấy được dòng nhắc nhở “Đối phương đang nhập…” như mình đang thấy bây giờ.
Nhất thời mặt y nóng bừng lên.
Tô Ngôn cũng biết y đang nhìn.
Lúc này hai người họ như lâm vào thế bí, ai cũng biết người kia đang mở tin nhắn, thế nhưng chẳng ai gửi lời trước, cũng chẳng ai dám tắt khung chat đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.