Chương 8
Mĩ Bảo
06/02/2023
Trường An Kinh Mộng- Mĩ Bảo
Tịnh Sơ- Phần 1
- -----------
“Cười ngốc nghếch cái gì đấy?”
Ta quay đầu lại, Thuấn Hoa mặt không biểu tình nhìn chằm chằm ta.
Dưới chân ta là một đống thảo dược cần được phân loại, cao bằng nửa người. Cành cây rối tung vào nhau, đầy gai, mùi thuốc nồng đầm làm ta nhức đầu.
Ta dang hai tay: “Huynh thấy rồi đó, ta đang nghỉ ngơi.”
Thuấn Hoa khinh thường nhìn đống thảo dược: “Trước lúc mặt trời lặn mà không dọn dẹp xong đống thảo dược này, bữa tối khỏi cần ăn nữa.”
Ta ném nắm thuốc trong tay xuống, giơ đôi bàn tay đầy vết thương của mình ra trước mặt y: “ Này, làm yêu cũng phải tốt bụng chứ! Huynh không vừa lòng ta điểm nào, cứ nói là được. Mấy chuyện này rõ ràng huynh làm tẹo phép thuật là xong, cứ phải bắt ta làm là sao?”
Thuấn Hoa không thèm quan tâm, lạnh lùng đáp: “Ta chữa bệnh cho cô, cho cô ăn uống, còn dạy cô phép thuật, cô nên lấy ơn báo ơn mới phải. Làm người, cũng không thể quá lười biếng được.”
Ta nản chí: “ Vết thương của ta còn chưa lành sao? Huynh còn cần đống thuốc này làm gì?”
Thuấn Hoa nói: “Nếu nó đã tồn tại, tự nhiên sẽ có chỗ dùng.”
Y lững thững bước đi, hồng y đỏ rực phản chiếu ánh hoàng hôn, tựa một ngọn lửa, cùng mùi hồ ly ngàn năm phiêu tán trong không khí.
Ta thở hắt một cái nặng nề, ngồi xổm xuống đất phân loại thuốc. Cỏ Thiên Thu, tục cốt sinh cơ, giá trị liên thành, ngàn vàng khó đổi. Lão hồ ly này đúng là biết kiếm tiền.
Trên núi không có lịch, ta cũng lười đếm bình minh cùng hoàng hôn, vẫn luôn ở trong sân của Thuấn Hoa. Ban ngày thì dọn sân, buổi tối thì nhóm lửa nấu cơm, trời chưa sáng đã lên rừng nhặt củi. Tóm lại đều là những thứ nặng nhọc.
Thẩm Mi ta không phải tuy không phải là thiên kim tiểu thư nhu nhược yếu đuối gì nhưng từ bé đến giờ cũng chưa phải làm việc gì nặng nhọc. Lao động cực nhọc, thân thể ta cũng khỏe lên nhiều, nhưng cũng mệt muốn chết.
Khuôn mặt lạnh lùng có lẽ từ lúc được sinh ra chưa hề biến đổi của Thuấn Hoa đối với việc ta làm lụng vất vả dường như có chút sảng khoái vô cùng quỷ dị.
Ta hỏi: “Kiếp trước ta có quen huynh không?”
Thuấn Hoa nói: “Hỏi cái này làm gì?”
Ta nói: “Ta cứ cảm thấy kiếp trước chắc ta là thợ săn, nếu không sao huynh lại ghét bỏ ta như thế?”
Khuôn mặt của Thuấn Hoa giật giật, đen mặt lại.
Thuấn Hoa là một lão hồ ly đã có 8000 năm đạo hạnh tư luyện trong Cảnh Sơn. Yêu quái bình thường tu luyện đến trình độ của y, mà lại tu chính đạo thì có thể thành tiên luôn rồi. Không biết là vì nguyên nhân khó nói gì mà y đến bây giờ vẫn chỉ là một con hồ ly.
Chỉ là con hồ ly này vô cùng tiêu dao, thống lĩnh chúng hồ ly quanh đây ngàn dặm, tự mình xưng vương, cao cao tại thượng, quyền lực ở Cảnh Sơn của y tựa như quyền lực của Thiên tử ở nhân gian vậy. Y ở chỗ này ở chỗ này hoành hành bá đạo, không kiêng nể thứ gì.
Làm một vị đế vương không ngai vàng, không biết là có bao nhiêu thần tiên ngưỡng mộ y đây.
Ta một bên suy nghĩ lung tung, một bên kéo cành cây to ra khỏi đám gai.
Trên đầu vang lên một tiếng gào thét to lớn. Không biết đến khi nào thì mưa mới ngừng đây. Thời tiết tháng này thật kỳ lạ, cứ mưa bão liên miên.
Cổ nhân đều nói mùa hạ sấm chớp bão bùng, mùa đông trời đổ tuyết, như vậy mới ổn. Giờ mới mùa xuân mà lúc mưa lúc tuyết, thế là làm sao?
Gió núi đem theo chút khí ẩm. Lại muốn đổ mưa rồi.
Ta cau mày nhìn mấy bụi cây gai, trong bụng mắng thầm mười tám đời tổ tiên nhà Thuấn Hoa. Một trận gió thổi qua, thổi loạn mái tóc của ta, vài hạt mưa hắt lên mặt lạnh buốt làm gợi lên vài kỷ niệm không đẹp.
Đêm đen sâu thẳm, cùng đường bí lối, lưỡi kiếm sắc bén, mưa tạt lạnh buốt....
Lồng ngực chợt nhói đau. Ta đánh rơi mấy thứ đồ vật trên tay, gắt gao che lấy ngực. Đau, đau nhói đến mức đổ mồ hôi lạnh, đau tới nỗi đôi mắt thành một mảnh ướt át.
Mỗi khi trời mưa, vết thương này lại phát tác. Rốt cuộc là lúc đó bị thương quá nặng rồi, Thuấn Hoa có thể cứu ta về cũng chứng tỏ y vô cùng tinh thông y thuật.
Lại là một trận gió mạnh, Rừng cây xào xạc. Trông về phía xa, dãy núi đã bị mưa bụi bao phủ, một mảnh mông lung, trước mắt tiêu điều.
Cuồng phong thổi bay y phục của ta, ta có chút đứng không vững.
Sau đó ta hồi thần, vội vàng đem cây thuốc ôm vào người rồi nhanh chóng bước đi.
Có rất nhiều thảo dược, ta phải chạy đi chạy lại mấy lần mới ôm xong. Mưa to xối xả, sấm chớp đùng đùng, ta vô cùng nhếch nhác, tóc tai rối bời, y phục lấm lem, cả tay toàn là vết thương.
Ta đứng dậy, nhưng lại quá vội vàng, trước mắt trở nên tối sầm.
[Ta sẽ không nhường muội cho kẻ khác đâu!]
Ta ngẩng phắt đầu lên. Trong phòng chỉ có mình ta.
Ngoài phòng là giông tố ầm ầm, nhưng trong phòng lại im lặng lạ thường.
Khoảnh khắc ấy, ký ức ùa về, toàn bộ đều quay cuồng, gào thét trong đầu ta. Ta thống khổ ôm chặt lấy đầu, quỳ rạp xuống đất. Thế nhưng những âm thanh kia vẫn cứ tiếng sau cao hơn tiếng trước.
[Ta sẽ không nhường muội cho kẻ khác đâu!]
[Ta chỉ cần muội thôi!]
[Đợi ta quay lại, A Mi, đợi ta quay lại!]
[A Mi, xin đừng hận ta...]
“Không---”
Ta hét lên rồi bật khóc.
Một tiếng sấm đánh vô cùng lớn trên đầu, làm rung chuyển cả mặt đất. Cả thế giới như quay cuồng, ta lảo đảo muốn ngã. Đúng lúc này, cửa đột nhiên bật tung ra, một người chạy tới.
Ta bị kéo mạnh lên, được ôm trong một vòng tay ấm áp. Chẳng biết đã qua bao lâu. Sấm chớp cũng đã ngừng lại, chỉ còn tiếng mưa rơi. Ta mở to hai mắt ra, một màu đỏ rực đập vào mắt, độ ấm ấy khiến cơ thể căng cứng của ta từ từ thư giãn.
Hơi thở vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, lồng ngực rắn chắc gắt gao ôm lấy ta. Ta ngây ngẩn cả người.
Thuấn Hoa cũng trong khoảnh khắc ấy mà phản ứng lại, ngay lập tức đẩy ta ra.
Ta lăn một vòng tới đám thảo dược kia, gai nhọn đâm vào người, ta bị đau mà kêu lên. Bầu không khí quái dị trong phòng phút chốc biến mất.
Ta nhảy dựng lên: “Này, huynh có cần phải đẩy ta như thế không? Ta cũng đâu ăn thịt huynh!”
Vẻ mặt Thuấn Hoa lúc xanh lúc trắng, có chút dọa người, trong đôi mắt pha lê khói của y ánh lên vài cảm xúc kỳ lạ. Y nhìn chằm chằm ta, ta bị ánh mắt chuyên chú kia làm cho bối rối, có chút không biết phải làm sao.
Gió lạnh thổi tung cửa sổ, Thuấn Hoa định thần lại, cụp mắt xuống. Y đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, ung dung ưu nhã mà rời đi, như thể vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.
Lão hồ ly này cũng quá là âm dương quái khí rồi. Ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của y.
- --------------
Tịnh Sơ- Phần 1
- -----------
“Cười ngốc nghếch cái gì đấy?”
Ta quay đầu lại, Thuấn Hoa mặt không biểu tình nhìn chằm chằm ta.
Dưới chân ta là một đống thảo dược cần được phân loại, cao bằng nửa người. Cành cây rối tung vào nhau, đầy gai, mùi thuốc nồng đầm làm ta nhức đầu.
Ta dang hai tay: “Huynh thấy rồi đó, ta đang nghỉ ngơi.”
Thuấn Hoa khinh thường nhìn đống thảo dược: “Trước lúc mặt trời lặn mà không dọn dẹp xong đống thảo dược này, bữa tối khỏi cần ăn nữa.”
Ta ném nắm thuốc trong tay xuống, giơ đôi bàn tay đầy vết thương của mình ra trước mặt y: “ Này, làm yêu cũng phải tốt bụng chứ! Huynh không vừa lòng ta điểm nào, cứ nói là được. Mấy chuyện này rõ ràng huynh làm tẹo phép thuật là xong, cứ phải bắt ta làm là sao?”
Thuấn Hoa không thèm quan tâm, lạnh lùng đáp: “Ta chữa bệnh cho cô, cho cô ăn uống, còn dạy cô phép thuật, cô nên lấy ơn báo ơn mới phải. Làm người, cũng không thể quá lười biếng được.”
Ta nản chí: “ Vết thương của ta còn chưa lành sao? Huynh còn cần đống thuốc này làm gì?”
Thuấn Hoa nói: “Nếu nó đã tồn tại, tự nhiên sẽ có chỗ dùng.”
Y lững thững bước đi, hồng y đỏ rực phản chiếu ánh hoàng hôn, tựa một ngọn lửa, cùng mùi hồ ly ngàn năm phiêu tán trong không khí.
Ta thở hắt một cái nặng nề, ngồi xổm xuống đất phân loại thuốc. Cỏ Thiên Thu, tục cốt sinh cơ, giá trị liên thành, ngàn vàng khó đổi. Lão hồ ly này đúng là biết kiếm tiền.
Trên núi không có lịch, ta cũng lười đếm bình minh cùng hoàng hôn, vẫn luôn ở trong sân của Thuấn Hoa. Ban ngày thì dọn sân, buổi tối thì nhóm lửa nấu cơm, trời chưa sáng đã lên rừng nhặt củi. Tóm lại đều là những thứ nặng nhọc.
Thẩm Mi ta không phải tuy không phải là thiên kim tiểu thư nhu nhược yếu đuối gì nhưng từ bé đến giờ cũng chưa phải làm việc gì nặng nhọc. Lao động cực nhọc, thân thể ta cũng khỏe lên nhiều, nhưng cũng mệt muốn chết.
Khuôn mặt lạnh lùng có lẽ từ lúc được sinh ra chưa hề biến đổi của Thuấn Hoa đối với việc ta làm lụng vất vả dường như có chút sảng khoái vô cùng quỷ dị.
Ta hỏi: “Kiếp trước ta có quen huynh không?”
Thuấn Hoa nói: “Hỏi cái này làm gì?”
Ta nói: “Ta cứ cảm thấy kiếp trước chắc ta là thợ săn, nếu không sao huynh lại ghét bỏ ta như thế?”
Khuôn mặt của Thuấn Hoa giật giật, đen mặt lại.
Thuấn Hoa là một lão hồ ly đã có 8000 năm đạo hạnh tư luyện trong Cảnh Sơn. Yêu quái bình thường tu luyện đến trình độ của y, mà lại tu chính đạo thì có thể thành tiên luôn rồi. Không biết là vì nguyên nhân khó nói gì mà y đến bây giờ vẫn chỉ là một con hồ ly.
Chỉ là con hồ ly này vô cùng tiêu dao, thống lĩnh chúng hồ ly quanh đây ngàn dặm, tự mình xưng vương, cao cao tại thượng, quyền lực ở Cảnh Sơn của y tựa như quyền lực của Thiên tử ở nhân gian vậy. Y ở chỗ này ở chỗ này hoành hành bá đạo, không kiêng nể thứ gì.
Làm một vị đế vương không ngai vàng, không biết là có bao nhiêu thần tiên ngưỡng mộ y đây.
Ta một bên suy nghĩ lung tung, một bên kéo cành cây to ra khỏi đám gai.
Trên đầu vang lên một tiếng gào thét to lớn. Không biết đến khi nào thì mưa mới ngừng đây. Thời tiết tháng này thật kỳ lạ, cứ mưa bão liên miên.
Cổ nhân đều nói mùa hạ sấm chớp bão bùng, mùa đông trời đổ tuyết, như vậy mới ổn. Giờ mới mùa xuân mà lúc mưa lúc tuyết, thế là làm sao?
Gió núi đem theo chút khí ẩm. Lại muốn đổ mưa rồi.
Ta cau mày nhìn mấy bụi cây gai, trong bụng mắng thầm mười tám đời tổ tiên nhà Thuấn Hoa. Một trận gió thổi qua, thổi loạn mái tóc của ta, vài hạt mưa hắt lên mặt lạnh buốt làm gợi lên vài kỷ niệm không đẹp.
Đêm đen sâu thẳm, cùng đường bí lối, lưỡi kiếm sắc bén, mưa tạt lạnh buốt....
Lồng ngực chợt nhói đau. Ta đánh rơi mấy thứ đồ vật trên tay, gắt gao che lấy ngực. Đau, đau nhói đến mức đổ mồ hôi lạnh, đau tới nỗi đôi mắt thành một mảnh ướt át.
Mỗi khi trời mưa, vết thương này lại phát tác. Rốt cuộc là lúc đó bị thương quá nặng rồi, Thuấn Hoa có thể cứu ta về cũng chứng tỏ y vô cùng tinh thông y thuật.
Lại là một trận gió mạnh, Rừng cây xào xạc. Trông về phía xa, dãy núi đã bị mưa bụi bao phủ, một mảnh mông lung, trước mắt tiêu điều.
Cuồng phong thổi bay y phục của ta, ta có chút đứng không vững.
Sau đó ta hồi thần, vội vàng đem cây thuốc ôm vào người rồi nhanh chóng bước đi.
Có rất nhiều thảo dược, ta phải chạy đi chạy lại mấy lần mới ôm xong. Mưa to xối xả, sấm chớp đùng đùng, ta vô cùng nhếch nhác, tóc tai rối bời, y phục lấm lem, cả tay toàn là vết thương.
Ta đứng dậy, nhưng lại quá vội vàng, trước mắt trở nên tối sầm.
[Ta sẽ không nhường muội cho kẻ khác đâu!]
Ta ngẩng phắt đầu lên. Trong phòng chỉ có mình ta.
Ngoài phòng là giông tố ầm ầm, nhưng trong phòng lại im lặng lạ thường.
Khoảnh khắc ấy, ký ức ùa về, toàn bộ đều quay cuồng, gào thét trong đầu ta. Ta thống khổ ôm chặt lấy đầu, quỳ rạp xuống đất. Thế nhưng những âm thanh kia vẫn cứ tiếng sau cao hơn tiếng trước.
[Ta sẽ không nhường muội cho kẻ khác đâu!]
[Ta chỉ cần muội thôi!]
[Đợi ta quay lại, A Mi, đợi ta quay lại!]
[A Mi, xin đừng hận ta...]
“Không---”
Ta hét lên rồi bật khóc.
Một tiếng sấm đánh vô cùng lớn trên đầu, làm rung chuyển cả mặt đất. Cả thế giới như quay cuồng, ta lảo đảo muốn ngã. Đúng lúc này, cửa đột nhiên bật tung ra, một người chạy tới.
Ta bị kéo mạnh lên, được ôm trong một vòng tay ấm áp. Chẳng biết đã qua bao lâu. Sấm chớp cũng đã ngừng lại, chỉ còn tiếng mưa rơi. Ta mở to hai mắt ra, một màu đỏ rực đập vào mắt, độ ấm ấy khiến cơ thể căng cứng của ta từ từ thư giãn.
Hơi thở vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, lồng ngực rắn chắc gắt gao ôm lấy ta. Ta ngây ngẩn cả người.
Thuấn Hoa cũng trong khoảnh khắc ấy mà phản ứng lại, ngay lập tức đẩy ta ra.
Ta lăn một vòng tới đám thảo dược kia, gai nhọn đâm vào người, ta bị đau mà kêu lên. Bầu không khí quái dị trong phòng phút chốc biến mất.
Ta nhảy dựng lên: “Này, huynh có cần phải đẩy ta như thế không? Ta cũng đâu ăn thịt huynh!”
Vẻ mặt Thuấn Hoa lúc xanh lúc trắng, có chút dọa người, trong đôi mắt pha lê khói của y ánh lên vài cảm xúc kỳ lạ. Y nhìn chằm chằm ta, ta bị ánh mắt chuyên chú kia làm cho bối rối, có chút không biết phải làm sao.
Gió lạnh thổi tung cửa sổ, Thuấn Hoa định thần lại, cụp mắt xuống. Y đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, ung dung ưu nhã mà rời đi, như thể vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.
Lão hồ ly này cũng quá là âm dương quái khí rồi. Ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của y.
- --------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.