Chương 20
Mỹ bảo
19/02/2024
Những ngày gần đây, Từ Quân Dật và Đỗ Nhược Phong đều ở phủ tổng binh
sắp xếp chiến lược, phần lớn trong số đó ta đều không hiểu, chẳng hạn
như tốc độ bắn của súng hỏa mai mới, nơi trang bị pháo Phật Lăng Cơ. Làm thế nào để biến quân đội Kế Trấn thành lực lượng phụ trợ cho quân đội
mới.
Vốn tưởng rằng trận chiến chống lại Chu Công Cẩn giống như một kế hoạch thông minh, thần cơ diệu toán, trong lúc nói cười tường thành bị tiêu hủy thành tro bụi, nhưng điểm chính của Từ Quân Dật là quân, ngựa, lương thực, và súng cầm tay.
Đỗ Nhược Phong tiến lên báo cáo: "Từ tướng, Kế Trấn sắp đến mùa đông, binh lính của chúng ta mặc áo giáp vải bông nên không sợ lạnh, nhưng quân biên phòng lại không thể chịu đựng được. Có người đã xé một chiếc áo hai lớp của bọn họ, bên trong đầy rẫy bông gòn đen hôi thối và cỏ dại, làm sao có thể chống chọi được với thời tiết lạnh giá? Đường Văn Đào thật đúng là đáng trách."
Ngón tay Từ Quân Dật gõ gõ bàn, "Trước tiên phân phát đồ mùa đông cất giữ trong phủ tổng binh đi."
Đỗ Nhược Phong đáp: "Ta đã phái người đi kiểm kê, trong kho hiện tại có chín trăm bốn mươi món, không thể lấp đầy chỗ thiếu hụt của hàng ngàn người."
"Sao không mượn trong thành đi." Nghe vậy, ta không khỏi nói. Khi thái tổ tranh giành quyền lực, người dân đều ăn niêu sữa để chào đón quân đội của hoàng đế, bây giờ phải dẫn quân chống lại Nhu Nhiên, người dân đương nhiên sẽ sẵn sàng quyên góp một ít bông gòn để may y phục mùa đông.
"Nhan công công, ngươi không biết đâu, từ trước đến nay..."
Đỗ Nhược Phong còn chưa nói xong đã bị Từ Quân Dật giơ tay cắt ngang: "Phái hai người đi theo, để y đi."
Nghe Từ Quân Dật giao phó nhiệm vụ này cho mình, ta không khỏi có chút hưng phấn và kích động, vội vàng dẫn hai binh lính ra ngoài.
Sau khi ta rời đi, Đỗ Nhược Phong hỏi Từ Quân Dật: "Từ tướng, tại sao ngài không nói thật, để Nhan công công đi một chuyến vô ích?"
"Rồi y sẽ biết."
Thực tế hoàn toàn khác trong sách, cửa nhà người dân trong thành đóng chặt, ta đã bị từ chối mấy lần, có người còn đứng chửi qua hàng rào khi nghe tin quân đội đến mượn áo bông. Một ông lão từ phía Tây thành dẫn theo chất nữ run rẩy bước tới mở cửa, có lẽ ông bị hai người lính phía sau làm cho sợ hãi nên đích thân ra đón ba người chúng ta vào nhà.
Đây là một căn nhà ngói thấp bé, cũ kỹ, mái ngói xiêu vẹo, tường xung quanh lốm đốm và bẩn thỉu, có nước mưa từ các góc chéo nhỏ xuống, nói là nhà có bốn vách tường là đã cân nhắc qua. Trong phòng không còn chỗ ngồi nên ta lúng túng đứng trong góc, nhìn ông lão đút cho tiểu nữ hài gầy trơ cả xương ăn bột đen, một câu mượn chiếc áo khoác bông ta không sao nói ra được.
"Lão trượng, bây giờ các con ngài ở đâu?" Ta nhẹ nhàng hỏi.
Ông lão nhìn ta với đôi mắt đục ngầu và tê dại, bình tĩnh nói những lời gây giật mình: "Nhi tử của ta bị bắt đi lính, mất tích trên chiến trường. Tức phụ đi tìm nó rồi cũng không quay lại nữa. Có người nói đã bị người Nhu Nhiên bắt đi, chỉ còn lại một đứa nhỏ này, trong nhà còn có một cái chăn mùa đông, các người muốn thì lấy đi thôi."
Ta muốn mở miệng an ủi ông, nhưng lại phát hiện ra, trước nỗi thống khổ trần gian, lời nói nào cũng có vẻ nhợt nhạt và bất lực, vài chữ Nhu Nhiên xâm chiếm biên giới trong chiến báo Trường An trông đơn giản nhưng chứa đựng bao nhiêu gia đình đổ nát và những mạng người chết oan, vậy mà ta còn muốn đi cướp món đồ cuối cùng giúp ông che chở cái lạnh giá.
"Lão trượng tốt tính, trong đợt hạn hán khắc nghiệt ở quê ta, ngay cả cháo cũng nuốt không nổi. Một đứa bé nhỏ như vậy còn sống mà chưa bị... cũng xem như là may mắn." Thiếu niên Vệ Đại Lang mở miệng nói, ta nhớ hắn ta cũng có mặt khi Từ Quân Dật giết Đường Văn Đào.
Ta không nói một lời lấy ra vài bạc vụn nhét vào tay ông lão rồi dẫn binh lính ra khỏi nhà.
"Nhan công công, chúng ta còn muốn mượn áo khoác bông sao?" Vệ Đại Lang hỏi.
"Đương nhiên," Ta lau mặt, nghiêm túc nói: "Không làm được thì ta sẽ không quay về."
Vệ Đại Lang đáp lại, trong tay xoay một con chuồn chuồn tre.
"Cái này là cho Uyển Tình hả?" Uyển Tình là thiếu nữ đàn tỳ bà trong bữa tiệc ngày hôm đó, đương nhiên, ta và Từ Quân Dật sẽ không nhận nàng làm thị nữ, sau khi đốt giấy bán thân cũng thả nàng đi.
"Đúng vậy," Ánh mắt Vệ Đại Lang sáng ngời, "Nhìn thấy Uyển Tình, ta liền nhớ tới muội muội ở quê nhà."
Sau một ngày, ta bước vào phủ tổng binh của Từ Quân Dật, lớn tiếng nói: "Chúng ta đã lấy được tổng cộng một trăm năm mươi bốn chiếc áo khoác bông. Mời Từ tướng xem xét."
Từ Quân Dật bước ra ngoài, liếc nhìn mấy bộ đồ mùa đông trên mặt đất, nhìn búi tóc trọc lóc của ta rồi hỏi: "Tiểu Nghiên, chiếc trâm cài ngọc trai của ngươi đâu?"
Ta bảo bọn Vệ Đại Lang rời đi trước, chỉ để lại ta và Từ Quân Dật trong sân, "Ta cầm đồ, đổi lấy tiền mua của những người dư dả trong thành."
Từ Quân Dật thấp giọng nói: "Trang sức và trâm cài của ngươi ở Trường An trị giá hàng ngàn vàng, nhưng ngươi lại đổi chúng lấy hàng trăm bộ y phục mùa đông tồi tàn."
"Gạo, ngũ cốc và lụa ở biên cương đều đắt tiền, cầm những vật ngoài thân của mình để đổi lấy hơi ấm của quân lính, Tiểu Nghiên thấy đáng giá." Vừa nói, ta vừa tháo chiếc còi ngọc đeo trước ngực ra cho hắn xem, "Vàng bạc, của cải, tơ lụa chỉ là mây khói thoảng qua, ta có nó là đủ rồi."
"Đứa ngốc," Từ Quân Dật ôm ta vào lòng, không ngừng hôn lên má ta, "Sao ta có thể yêu một đứa ngốc như vậy."
Ngày diễn ra trận khỏi thành được ấn định vào ngày ba tháng mười hai âm lịch, không phải vì bói toán may mắn hay xui xẻo mà vì Từ Quân Dật tin rằng hướng gió và thời tiết khô ráo trong những ngày này có thể làm giảm tỷ lệ sai sót của vụ nổ súng.
Trước trận chiến, hắn yêu cầu Đỗ Nhược Phong phân phát tất cả gia súc và rượu gạo còn sót lại trong thành cho binh lính.
Sáng sớm hôm đó, Từ Quân Dật mặc áo giáp đen, tay cầm trường kích, ngồi trên một con ngựa cao nghiêng người tới nói với ta: "Tiểu Nghiên có sợ không?"
Ta buộc chặt chiếc kính bảo hộ trước ngực hắn, lắc đầu nói: "Ta tin ngươi."
"Được," Từ Quân Dật cười nói, "Đợi ta bắt được Thạc Thân vương, cho ngươi thấy người Nhu Nhiên trông như thế nào."
Bên ngoài phủ tổng binh, Vệ Đại Lang tạm biệt Uyển Tình mặc đồ vải thô, "Ta đưa tiền lương cho muội là vì muốn muội mua thịt để ăn, chứ không phải để muội may y phục cho ta."
Uyển Tình nắm lấy cánh tay của hắn ta, không ngừng dặn dò: "Huynh nhất định phải trở về."
"Đó là đương nhiên," Khuôn mặt Vệ Đại Lang đỏ bừng trong gió, "Ta còn muốn dẫn muội trở lại thành Trường An mà."
Cánh cổng thành Sư Tử Dụ được mở ra, những người đầu tiên rời khỏi thành là bộ binh, hàng nghìn binh sĩ xếp theo uyên ương trận, binh lính hai bên dùng khiên mây làm lá chắn, binh lính ở hàng trước giơ cao ngọn giáo bước về phía trước theo khẩu hiệu của người chỉ huy.
Quân địch đã chờ đợi bên ngoài chiến hào rất lâu, quân của Nhu Nhiên tiếc mạng nên ít người, nhóm kỵ binh đầu tiên tấn công không phải là Thật di mà là những tên Đông Hồ, tộc Hồi Hột và người Tấn đã đầu hàng thành lập một đội quân.
Ta từng hỏi Từ Quân Dật rằng lính mới là tâm huyết của hắn trong nhiều năm qua tại sao lại đặt lên hàng đầu? Hắn nói với ta ở trên chiến trường, dù một đội quân mạnh cũng sẽ kiệt sức sau một thời gian ngắn, nhà Tấn đấu với Nhu Nhiên sẽ thua nhiều thắng ít, nếu khởi đầu không tốt ảnh hưởng tới tinh thần sĩ khí, cho dù quân đội sau có mạnh đến đâu cũng không thể bù đắp.
Đội quân mới dừng lại cách Nhu Nhiên một trăm mét, Đỗ Nhược Phong hét lên: "Súng!" Người cầm thương lùi lại một bước, người cầm súng hoả mai dài một mét ở phía sau quỳ một gối xuống, nòng súng chĩa thẳng vào Nhu Nhiên.
Lúc này, người Nhu Nhiên bắt đầu cưỡi ngựa lao tới, những mũi tên bắn ra từ bức tường Sư Tử Dụ. Do ở xa nên cung tên không ảnh hưởng gì đến bước tiến của ngựa.
Ta không khỏi đổ mồ hôi, mấy ngày nay đọc sách quân sự, ta đại khái hiểu được bộ binh trên bình nguyên sợ kỵ binh thảo nguyên va chạm, một số sẽ phân tán ngay khi xông tới. Nhưng lính mới của Từ Quân Dật vẫn đứng vững bất động ở đó, cho đến khi cách họ chưa đầy năm mươi mét, Đỗ Nhược Phong hô lớn khẩu lệnh: "Bắn!"
Sau một tiếng vang, hàng nghìn khẩu súng hỏa mai được bắn ra, chiến trường tràn ngập sương máu, những mảnh thịt và gốc cây bay lên không trung, vô số ngựa và người ngã xuống, cùng với những tiếng la hét chửi bới bằng các ngôn ngữ khác nhau vang vọng trên chiến trường.
Ngay sau đó, các binh sĩ cầm súng và thương thủ nhanh chóng thay đổi vị trí đốt đá lửa phía sau đồng đội, chuẩn bị cho loạt đạn thứ hai.
Nhu Nhiên thành lập đội hình để tấn công, sau ba loạt súng trường, đội hình sụp đổ, một số chết dưới mũi giáo của quân đội mới, một số cố gắng chạy trốn bị quân giám sát Thật di giết chết.
"Nhan công công, chúng ta về phủ tổng binh đi," Thị vệ chỉ chỉ phía xa ồn ào náo nhiệt, "Thạc Thân vương dẫn theo Thật di đến rồi."
"Nếu như Sư Tử Dụ bị đánh bại, ở lại trong phủ tổng binh cũng sẽ chết. Ta muốn nhìn huynh ấy chiến thắng ở đây."
Chúng ta mất đất nuôi ngựa ở Hà Đào vào tay Văn Tông, nuôi một nhánh kỵ binh tốn hàng vạn vàng. Súng hỏa mai vào thời điểm này không tốt hơn thế hệ sau, tỷ lệ thất bại cao, đánh lửa chậm, không thể sử dụng làm vũ khí cốt lõi, chiến thắng thực sự trên chiến trường đều phụ thuộc vào kỵ binh.
Dưới cổng thành, Từ Quân Dật giương cao cây kích dẫn theo kỵ binh tinh nhuệ nối đuôi nhau mà đi, lá cờ có chữ "Từ" tung bay trên không, dường như ta chợt nhìn thấy bóng dáng tướng quân Phục Thắng mà bách tính Kế Trấn đã không lãng quên trong mười năm.
- ------------------
Tác giả: Ở châu Âu có súng hỏa mai vào thế kỷ 16, chúng cũng được chế tạo vào cuối thời nhà Minh, không tính là ngón tay vàng.
Chú thích:
Súng hoả mai:
Pháo Phật Lăng Cơ:
Vốn tưởng rằng trận chiến chống lại Chu Công Cẩn giống như một kế hoạch thông minh, thần cơ diệu toán, trong lúc nói cười tường thành bị tiêu hủy thành tro bụi, nhưng điểm chính của Từ Quân Dật là quân, ngựa, lương thực, và súng cầm tay.
Đỗ Nhược Phong tiến lên báo cáo: "Từ tướng, Kế Trấn sắp đến mùa đông, binh lính của chúng ta mặc áo giáp vải bông nên không sợ lạnh, nhưng quân biên phòng lại không thể chịu đựng được. Có người đã xé một chiếc áo hai lớp của bọn họ, bên trong đầy rẫy bông gòn đen hôi thối và cỏ dại, làm sao có thể chống chọi được với thời tiết lạnh giá? Đường Văn Đào thật đúng là đáng trách."
Ngón tay Từ Quân Dật gõ gõ bàn, "Trước tiên phân phát đồ mùa đông cất giữ trong phủ tổng binh đi."
Đỗ Nhược Phong đáp: "Ta đã phái người đi kiểm kê, trong kho hiện tại có chín trăm bốn mươi món, không thể lấp đầy chỗ thiếu hụt của hàng ngàn người."
"Sao không mượn trong thành đi." Nghe vậy, ta không khỏi nói. Khi thái tổ tranh giành quyền lực, người dân đều ăn niêu sữa để chào đón quân đội của hoàng đế, bây giờ phải dẫn quân chống lại Nhu Nhiên, người dân đương nhiên sẽ sẵn sàng quyên góp một ít bông gòn để may y phục mùa đông.
"Nhan công công, ngươi không biết đâu, từ trước đến nay..."
Đỗ Nhược Phong còn chưa nói xong đã bị Từ Quân Dật giơ tay cắt ngang: "Phái hai người đi theo, để y đi."
Nghe Từ Quân Dật giao phó nhiệm vụ này cho mình, ta không khỏi có chút hưng phấn và kích động, vội vàng dẫn hai binh lính ra ngoài.
Sau khi ta rời đi, Đỗ Nhược Phong hỏi Từ Quân Dật: "Từ tướng, tại sao ngài không nói thật, để Nhan công công đi một chuyến vô ích?"
"Rồi y sẽ biết."
Thực tế hoàn toàn khác trong sách, cửa nhà người dân trong thành đóng chặt, ta đã bị từ chối mấy lần, có người còn đứng chửi qua hàng rào khi nghe tin quân đội đến mượn áo bông. Một ông lão từ phía Tây thành dẫn theo chất nữ run rẩy bước tới mở cửa, có lẽ ông bị hai người lính phía sau làm cho sợ hãi nên đích thân ra đón ba người chúng ta vào nhà.
Đây là một căn nhà ngói thấp bé, cũ kỹ, mái ngói xiêu vẹo, tường xung quanh lốm đốm và bẩn thỉu, có nước mưa từ các góc chéo nhỏ xuống, nói là nhà có bốn vách tường là đã cân nhắc qua. Trong phòng không còn chỗ ngồi nên ta lúng túng đứng trong góc, nhìn ông lão đút cho tiểu nữ hài gầy trơ cả xương ăn bột đen, một câu mượn chiếc áo khoác bông ta không sao nói ra được.
"Lão trượng, bây giờ các con ngài ở đâu?" Ta nhẹ nhàng hỏi.
Ông lão nhìn ta với đôi mắt đục ngầu và tê dại, bình tĩnh nói những lời gây giật mình: "Nhi tử của ta bị bắt đi lính, mất tích trên chiến trường. Tức phụ đi tìm nó rồi cũng không quay lại nữa. Có người nói đã bị người Nhu Nhiên bắt đi, chỉ còn lại một đứa nhỏ này, trong nhà còn có một cái chăn mùa đông, các người muốn thì lấy đi thôi."
Ta muốn mở miệng an ủi ông, nhưng lại phát hiện ra, trước nỗi thống khổ trần gian, lời nói nào cũng có vẻ nhợt nhạt và bất lực, vài chữ Nhu Nhiên xâm chiếm biên giới trong chiến báo Trường An trông đơn giản nhưng chứa đựng bao nhiêu gia đình đổ nát và những mạng người chết oan, vậy mà ta còn muốn đi cướp món đồ cuối cùng giúp ông che chở cái lạnh giá.
"Lão trượng tốt tính, trong đợt hạn hán khắc nghiệt ở quê ta, ngay cả cháo cũng nuốt không nổi. Một đứa bé nhỏ như vậy còn sống mà chưa bị... cũng xem như là may mắn." Thiếu niên Vệ Đại Lang mở miệng nói, ta nhớ hắn ta cũng có mặt khi Từ Quân Dật giết Đường Văn Đào.
Ta không nói một lời lấy ra vài bạc vụn nhét vào tay ông lão rồi dẫn binh lính ra khỏi nhà.
"Nhan công công, chúng ta còn muốn mượn áo khoác bông sao?" Vệ Đại Lang hỏi.
"Đương nhiên," Ta lau mặt, nghiêm túc nói: "Không làm được thì ta sẽ không quay về."
Vệ Đại Lang đáp lại, trong tay xoay một con chuồn chuồn tre.
"Cái này là cho Uyển Tình hả?" Uyển Tình là thiếu nữ đàn tỳ bà trong bữa tiệc ngày hôm đó, đương nhiên, ta và Từ Quân Dật sẽ không nhận nàng làm thị nữ, sau khi đốt giấy bán thân cũng thả nàng đi.
"Đúng vậy," Ánh mắt Vệ Đại Lang sáng ngời, "Nhìn thấy Uyển Tình, ta liền nhớ tới muội muội ở quê nhà."
Sau một ngày, ta bước vào phủ tổng binh của Từ Quân Dật, lớn tiếng nói: "Chúng ta đã lấy được tổng cộng một trăm năm mươi bốn chiếc áo khoác bông. Mời Từ tướng xem xét."
Từ Quân Dật bước ra ngoài, liếc nhìn mấy bộ đồ mùa đông trên mặt đất, nhìn búi tóc trọc lóc của ta rồi hỏi: "Tiểu Nghiên, chiếc trâm cài ngọc trai của ngươi đâu?"
Ta bảo bọn Vệ Đại Lang rời đi trước, chỉ để lại ta và Từ Quân Dật trong sân, "Ta cầm đồ, đổi lấy tiền mua của những người dư dả trong thành."
Từ Quân Dật thấp giọng nói: "Trang sức và trâm cài của ngươi ở Trường An trị giá hàng ngàn vàng, nhưng ngươi lại đổi chúng lấy hàng trăm bộ y phục mùa đông tồi tàn."
"Gạo, ngũ cốc và lụa ở biên cương đều đắt tiền, cầm những vật ngoài thân của mình để đổi lấy hơi ấm của quân lính, Tiểu Nghiên thấy đáng giá." Vừa nói, ta vừa tháo chiếc còi ngọc đeo trước ngực ra cho hắn xem, "Vàng bạc, của cải, tơ lụa chỉ là mây khói thoảng qua, ta có nó là đủ rồi."
"Đứa ngốc," Từ Quân Dật ôm ta vào lòng, không ngừng hôn lên má ta, "Sao ta có thể yêu một đứa ngốc như vậy."
Ngày diễn ra trận khỏi thành được ấn định vào ngày ba tháng mười hai âm lịch, không phải vì bói toán may mắn hay xui xẻo mà vì Từ Quân Dật tin rằng hướng gió và thời tiết khô ráo trong những ngày này có thể làm giảm tỷ lệ sai sót của vụ nổ súng.
Trước trận chiến, hắn yêu cầu Đỗ Nhược Phong phân phát tất cả gia súc và rượu gạo còn sót lại trong thành cho binh lính.
Sáng sớm hôm đó, Từ Quân Dật mặc áo giáp đen, tay cầm trường kích, ngồi trên một con ngựa cao nghiêng người tới nói với ta: "Tiểu Nghiên có sợ không?"
Ta buộc chặt chiếc kính bảo hộ trước ngực hắn, lắc đầu nói: "Ta tin ngươi."
"Được," Từ Quân Dật cười nói, "Đợi ta bắt được Thạc Thân vương, cho ngươi thấy người Nhu Nhiên trông như thế nào."
Bên ngoài phủ tổng binh, Vệ Đại Lang tạm biệt Uyển Tình mặc đồ vải thô, "Ta đưa tiền lương cho muội là vì muốn muội mua thịt để ăn, chứ không phải để muội may y phục cho ta."
Uyển Tình nắm lấy cánh tay của hắn ta, không ngừng dặn dò: "Huynh nhất định phải trở về."
"Đó là đương nhiên," Khuôn mặt Vệ Đại Lang đỏ bừng trong gió, "Ta còn muốn dẫn muội trở lại thành Trường An mà."
Cánh cổng thành Sư Tử Dụ được mở ra, những người đầu tiên rời khỏi thành là bộ binh, hàng nghìn binh sĩ xếp theo uyên ương trận, binh lính hai bên dùng khiên mây làm lá chắn, binh lính ở hàng trước giơ cao ngọn giáo bước về phía trước theo khẩu hiệu của người chỉ huy.
Quân địch đã chờ đợi bên ngoài chiến hào rất lâu, quân của Nhu Nhiên tiếc mạng nên ít người, nhóm kỵ binh đầu tiên tấn công không phải là Thật di mà là những tên Đông Hồ, tộc Hồi Hột và người Tấn đã đầu hàng thành lập một đội quân.
Ta từng hỏi Từ Quân Dật rằng lính mới là tâm huyết của hắn trong nhiều năm qua tại sao lại đặt lên hàng đầu? Hắn nói với ta ở trên chiến trường, dù một đội quân mạnh cũng sẽ kiệt sức sau một thời gian ngắn, nhà Tấn đấu với Nhu Nhiên sẽ thua nhiều thắng ít, nếu khởi đầu không tốt ảnh hưởng tới tinh thần sĩ khí, cho dù quân đội sau có mạnh đến đâu cũng không thể bù đắp.
Đội quân mới dừng lại cách Nhu Nhiên một trăm mét, Đỗ Nhược Phong hét lên: "Súng!" Người cầm thương lùi lại một bước, người cầm súng hoả mai dài một mét ở phía sau quỳ một gối xuống, nòng súng chĩa thẳng vào Nhu Nhiên.
Lúc này, người Nhu Nhiên bắt đầu cưỡi ngựa lao tới, những mũi tên bắn ra từ bức tường Sư Tử Dụ. Do ở xa nên cung tên không ảnh hưởng gì đến bước tiến của ngựa.
Ta không khỏi đổ mồ hôi, mấy ngày nay đọc sách quân sự, ta đại khái hiểu được bộ binh trên bình nguyên sợ kỵ binh thảo nguyên va chạm, một số sẽ phân tán ngay khi xông tới. Nhưng lính mới của Từ Quân Dật vẫn đứng vững bất động ở đó, cho đến khi cách họ chưa đầy năm mươi mét, Đỗ Nhược Phong hô lớn khẩu lệnh: "Bắn!"
Sau một tiếng vang, hàng nghìn khẩu súng hỏa mai được bắn ra, chiến trường tràn ngập sương máu, những mảnh thịt và gốc cây bay lên không trung, vô số ngựa và người ngã xuống, cùng với những tiếng la hét chửi bới bằng các ngôn ngữ khác nhau vang vọng trên chiến trường.
Ngay sau đó, các binh sĩ cầm súng và thương thủ nhanh chóng thay đổi vị trí đốt đá lửa phía sau đồng đội, chuẩn bị cho loạt đạn thứ hai.
Nhu Nhiên thành lập đội hình để tấn công, sau ba loạt súng trường, đội hình sụp đổ, một số chết dưới mũi giáo của quân đội mới, một số cố gắng chạy trốn bị quân giám sát Thật di giết chết.
"Nhan công công, chúng ta về phủ tổng binh đi," Thị vệ chỉ chỉ phía xa ồn ào náo nhiệt, "Thạc Thân vương dẫn theo Thật di đến rồi."
"Nếu như Sư Tử Dụ bị đánh bại, ở lại trong phủ tổng binh cũng sẽ chết. Ta muốn nhìn huynh ấy chiến thắng ở đây."
Chúng ta mất đất nuôi ngựa ở Hà Đào vào tay Văn Tông, nuôi một nhánh kỵ binh tốn hàng vạn vàng. Súng hỏa mai vào thời điểm này không tốt hơn thế hệ sau, tỷ lệ thất bại cao, đánh lửa chậm, không thể sử dụng làm vũ khí cốt lõi, chiến thắng thực sự trên chiến trường đều phụ thuộc vào kỵ binh.
Dưới cổng thành, Từ Quân Dật giương cao cây kích dẫn theo kỵ binh tinh nhuệ nối đuôi nhau mà đi, lá cờ có chữ "Từ" tung bay trên không, dường như ta chợt nhìn thấy bóng dáng tướng quân Phục Thắng mà bách tính Kế Trấn đã không lãng quên trong mười năm.
- ------------------
Tác giả: Ở châu Âu có súng hỏa mai vào thế kỷ 16, chúng cũng được chế tạo vào cuối thời nhà Minh, không tính là ngón tay vàng.
Chú thích:
Súng hoả mai:
Pháo Phật Lăng Cơ:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.