Chương 55: Ngoại truyện 02
Mỹ bảo
14/06/2024
(1)
Lại một năm xuân sắc tươi đẹp. Trường An huy hoàng, kinh đô rợp bóng liễu, chim én bay ra khỏi bùn, chim hoàng anh hót vang xa ngàn dặm, cây đào trong Phượng Dương các nở rộ rực rỡ, hương thơm hóa thành hoa bay trong sân cũ, lướt qua tường cung, rơi vào lòng bàn tay của ta.
Nhắc tới điện Thái Cực, ta khó tránh khỏi nhớ tới phụ hoàng cùng triều Tấn mục nát. Sau khi đăng cơ bốn năm, ta vẫn không muốn dời vào trong cung. Từ Quân Dật chiều lòng ta, sai người mở rộng phủ công chúa sửa thành biệt uyển hoàng gia, ở lâu dài nơi này.
Hôm nay nghỉ sớm, các đại thần dẫn theo thê nữ ra ngoài thành thưởng ngoạn hoa liễu bay, ta trộm được nửa ngày nhàn rỗi, ngủ một giấc đến giờ Tỵ.
Bởi vì một câu trêu chọc lão nam nhân ba mươi lăm tuổi, đêm qua ta bị giày vò dữ dội. Ta cúi đầu, toàn thân mệt mỏi, một tay đè bàn trà đầu giường, tay kia đỡ eo. Dưới quầng mắt có màu xanh đậm, cơ thể như bị xé nát.
Trái lại Hoàng đế bệ hạ Từ Quân Dật vừa tới giờ Mão đã đứng dậy đi đến hoa viên luyện kiếm, khí vũ hiên ngang cầm trường kiếm trở về, muốn cùng ta ăn bữa sáng.
Nhìn lão nam nhân tinh thần phấn chấn, trong lòng ta càng thêm không cân bằng, ôm sợi bông trên giường, oán hận cắn gấm vóc, rõ ràng ta mới là... Có thể thấy được miêu tả trong thoại bản không đúng sự thật.
Hắn xoa đầu ta, ngồi xuống bên giường, chải tóc từng lọn cho ta, “Búi tóc lỏng lẻo, trang điểm nhẹ nhàng, Hoàng hậu của trẫm là quốc sắc.”
Ta rúc vào trong lòng hắn, vuốt vuốt cái còi thanh ngọc mười năm, “Bệ hạ đã quen trêu chọc Tiểu Nghiên.”
Từ Quân Dật nhìn chiếc áo choàng thêu kim phượng cổ tròn của ta đã sờn lông, vẻ mặt có chút không vui: “Bộ y phục này là năm trước làm đúng không?”
Ta gật gật đầu, cũng không quá để ý ăn mặc trang sức, đứng dậy rời khỏi phòng, cùng hắn ngồi bên cạnh bàn gỗ hoàng hoa lê.
Hiển nhiên hắn không muốn bỏ qua vấn đề này, chỉ vào đường may bị rách bên tay áo ta: “Hoàng hậu không cần tiết kiệm quá mức, công quỹ cũng được mà quốc khố cũng tốt, hiện nay chúng ta không thiếu tiền.”
“Tiểu Nghiên biết.” Ta đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, nhỏ nhẹ nói, “Đây đều là việc nhỏ không đáng kể, bình thường Tiểu Nghiên bận rộn, chỉ có bệ hạ cách gần mới có thể nhìn ra.”
“Tiền triều Lưu quý phi và Hoàng hậu Tiểu Chương thị đều mặc y phục gì, tơ lụa Giang Nam, gấm vóc Tứ Xuyên, mỗi năm mấy chục vạn tấm đưa vào trong cung Đại Minh. Bên cạnh trẫm chỉ có một mình Hoàng hậu, một chiếc phượng bào lại mặc ba năm.” Từ Quân Dật đặt trường kiếm dựa vào bàn, nắm chặt ngón tay của ta.
Ta còn chưa muốn tranh luận mặc xiêm y cũ với hắn có tính là chịu uất ức hay không, các thị nữ đã bưng đồ ăn sáng lên, cắt ngang cuộc nói chuyện.
Từ Quân Dật thay đổi đầu bếp mới cho ta, khẩu vị nấu ăn dựa theo sở thích của ta, trong cung không thích xa xỉ, chỉ có trứng vàng hun khói xốp giòn, bánh nếp mật ong, điểm tâm là hoa hồng thất bảo, sữa chua hấp đường và hai bát cháo gạo son.
Sữa chua hấp đường dùng sữa bò và rượu gạo chế thành, vừa trắng vừa mềm, có vị rất ngon. Bình thường ta rất thích món này, nhưng hôm nay không hiểu sao trong đầu cứ hiện lên tối hôm qua Từ Quân Dật nằm sấp trước ngực ta nói mấy lời dâm tục.
“Tiểu Nghiên không ăn cái này,“ Ta xấu hổ đỏ bừng cả mặt, đẩy sữa chua cho hắn, “Bệ hạ ăn đi.”
Từ Quân Dật chống đầu, không có ý tốt nhìn chằm chằm ngực ta: “Vật ấy không trắng nõn như Ly nô...”
“Bệ hạ!” Chung quanh còn có thị nữ, ta vội vàng ngắt lời hắn.
Dùng bữa được một nửa, ta nhớ tới án Ninh Vương tranh luận trong triều suốt nửa tháng.
Triều đại Tấn kéo dài ba trăm năm, để lại trên trăm vị phiên vương giàu chảy mỡ cho tân triều. Từ khi Từ Quân Dật lên nắm quyền, hắn đã thi hành Thôi Trung Lệnh với các phiên vương tiền triều, tức là sau khi giao ra tài sản và tám mươi vạn lượng bạc trắng, triều đình có thể giữ lại tước vị Vương gia vốn có, cũng lấy bổng lộc “Vinh dưỡng” mỗi năm một ngàn lượng.
Nhà Tấn ưu đãi cho hoàng thất, mỗi năm thân vương nhận được một vạn lượng bạc trắng, hai vạn cân gạo, đây còn chưa tính sản lượng của hoàng cung và các cửa hàng. Đối mặt với Thôi Trung Lệnh vét sạch của cải, các phiên vương đương nhiên không chịu tuân theo, trong đó có Nhữ Nam Vương và Cao Dương Vương kêu gào ồn ào nhất, bị Từ Quân Dật lấy tội mưu phản chém đầu cả nhà mấy trăm người. Những Vương gia phía sau thấy thế đều móc tiền bảo vệ tính mạng.
Ninh Vương biểu hiện ra tuân theo Thôi Trung Lệnh, sau lưng lại cấu kết học sinh của Quốc Tử Giám viết phản thơ chửi bới ta và Từ Quân Dật. So với tân Hoàng đế khác họ, bọn họ càng hận công chúa tiền triều huyết mạch tương liên như ta, “Hồng nhan họa thủy”, “Hoạ quốc yêu cơ”, “Thuỷ tính dương hoa*”, “Tâm địa rắn rết”, chỉ cần là từ khó nghe, mặc kệ thật hay giả, toàn bộ đều đắp lên trên người ta.
(*Lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, chỉ phụ nữ tác phong tùy tiện, tình cảm không chuyên nhất.)
Từ Quân Dật mở đường cho dân chúng bày tỏ quan điểm, việc địa phương có thể thông qua trạm dịch truyền thẳng đến Thiên tinh. Chuyện cải chế khoa cử năm trước bị đám học giả địa phương dâng thư châm chọc nhiều lần cũng không thấy hắn tức giận. Hắn không phải là người bụng dạ hẹp hòi, chỉ có chuyện thân phận của ta và hắn là hắn hết sức cố chấp, không cho phép bất luận kẻ nào hắt nước bẩn vào mặt.
“Hoàng hậu có tâm địa Bồ Tát, nhưng không cần thiết phải dùng ở trên những con chó có tang ôm chặt tổ tông bài vị không buông này.” Hắn buông đũa, không muốn nhiều lời với ta. Tập quyền quanh năm khiến một mặt bạo ngược trong tính cách của hắn hiện ra, bất luận là thế gia quý tộc hay là quý tộc mới của triều đại này, một khi phạm tội, hắn nói đánh là đánh, nói giết là giết, không có một chút thương hại.
“Tiểu Nghiên biết Ninh Vương đáng chết, chém đầu là được, lột da bỏ cỏ thật sự không cần. Bệ hạ quên mất lúc mới đăng cơ đã hứa sẽ bãi bỏ cực hình sao.” Lột da bỏ cỏ tức là lột da người sống làm thành hình túi vải, sau khi lấp đầy rơm rạ sẽ thị chúng ở phố xá sầm uất, là thủ đoạn nghiêm trị tham ô của Thái tổ khai quốc triều Tấn, được Từ Quân Dật dùng để đối phó phiên vương. Thủ đoạn của Đốc sát viện và Tam pháp tư cố gắng lấy lòng Đế vương, chỉ riêng chuyện Ninh Vương đã bị bọn họ dẫn hàng chục ngàn người ra đi. Trong chuyện như vậy nếu ta không khuyên được hắn thì không ai có thể khuyên được.
Từ Quân Dật nhìn lướt qua trong phòng, các thị nữ hầu hạ dùng bữa lập tức cúi đầu, lặng lẽ rời đi. Đợi sau khi trong phòng chỉ có hai người chúng ta, hắn đi đến bên cạnh, đè bả vai ta lại, cúi đầu nói chuyện với ta: “Lúc bọn họ mắng ngươi khom lưng uốn gối đã từng nghĩ tới, nếu không có Hoàng hậu, trẫm căn bản không có khả năng ban hành Thôi Trung Lệnh, dễ dàng tha thứ cho đám dư nghiệt tiền triều này sống tạm đến hôm nay.”
“Tiểu Nghiên cũng là dư nghiệt tiền triều.” Ta vòng tay ôm lấy vòng eo thon của hắn, dụi mặt vào long văn hoàng bào: “Bệ hạ cũng muốn xử lý Tiểu Nghiên sao?”
Từ Quân Dật véo hai bầu má của ta, suy nghĩ một lát, cuối cùng thỏa hiệp, “Thôi vậy, cứ làm theo lời Tiểu Nghiên nói. Đúng rồi, ngày sau khi tháp Minh Nguyệt hoàn thành, có thể vừa kịp sinh thần của ngươi.”
Hắn lấy danh nghĩa của ta xây một tòa tháp Minh Nguyệt ở Trường An, cao trăm mét, đỉnh tháp làm trang sức bằng lưu ly, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ. Ta không thích làm việc hao tài tốn của, xây dựng tháp Minh Nguyệt khác gì với việc xây chùa tu đạo của phụ hoàng năm đó. Ta khuyên can hắn mấy lần đều bị Từ Quân Dật chặn lại: “Trẫm bỏ trống lục cung, đối xử tử tế với dân chúng, cơm nước, áo gạo cho tiền triều. Một năm tiêu phí của nội triều không sánh bằng ba ngày tiền triều. Ngay cả việc xây một tòa tháp cho người yêu thương cũng không thể làm sao?”
Lễ thiên thu là thời điểm náo nhiệt nhất trong cung, các nghĩa tử nghĩa nữ mang theo lễ vật từ khắp nơi đi tới. Những người con được nhận nuôi này được giáo dục gần như hà khắc, thiên văn địa lý, bách gia kinh sử, cưỡi ngựa bắn cung, chương trình học so với hoàng tử nhà Tấn năm đó chỉ có hơn chứ không kém. Ngoài ra, còn cần định kỳ trình lên tấu sớ sinh kế của người dân, tấu chương quân sự, buộc bọn họ phải tự mình đi đến châu quận địa phương.
Từ Quân Dật nghiêm cấm hoàng tử hoàng nữ cấu kết với đại thần ngoại triều, đại hoàng tử Vĩnh Vương vì đưa mỹ nhân cho Dương Thận mà bị phạt năm mươi roi, phế làm thứ dân. Nhị hoàng tử Anh Vương ở Giang Chiết nhúng tay vào việc bổ nhiệm quan viên, bị tước họ, biếm về Kế Trấn. Sau khi hai người xuất cung ưu phiền phẫn nộ đan xen, bệnh nặng quấn thân, ở độ tuổi mười ba mười bốn lần lượt qua đời.
Hắn thờ ơ với cái chết của các nghĩa tử: “Vốn không phải con ruột của trẫm và Hoàng hậu, bản thân kém cỏi tự làm mất mạng, phía sau còn có vô số người chống đỡ.”
(2)
Ngày thứ hai, ta dẫn theo thị vệ, ngồi trên xe ngựa cải trang xuất cung, đi đến Trân Bảo các thăm Quế ma ma.
Quế ma ma mặc trường bào thêu hoa màu lam, đầu đội bảo thạch lau trán, đã có tư thế của lão Phong Quân, vừa thấy ta đã cười híp mắt: “Lão nô thỉnh an công chúa.”
“Ma ma!” Ta nhảy xuống xe ngựa, nắm lấy tay bà: “Ma ma và Uyển Tình thế nào rồi?”
Quế ma ma không ngừng vuốt ve tay của ta, cảm khái: “Xem ra bệ hạ đối xử với công chúa rất tốt. Đứa bé Uyển Tình kia rất kỳ lạ, nắm Trân Bảo các to như vậy, bà mối trên phố kể về mấy lang quân trẻ tuổi tuấn tú, thế nhưng nàng không muốn đi gặp một ai.”
Trải qua chuyện như vậy, đối với Uyển Tình mà nói có lẽ thành thân sinh con cũng không phải con đường duy nhất. “Không sao, năm nay trong triều mới tu sửa luật cho nữ tử, sẽ sớm phổ biến tới các địa phương, người không có trượng phu hay con vẫn có thể làm chủ hộ, đứng tên giữ đất, có luật pháp ở đây, không ai tổn thương tới nàng được.”
Khi đi vào phòng trong, ma ma lấy khăn gấm bó sát người lau qua ghế dựa một lần, sau đó đưa cho ta một chén trà mới, trên mặt hình như có vẻ do dự, “Công chúa, Trân Châu nàng...”
Bà còn chưa dứt lời, một nữ nhân chừng ba mươi tuổi vén rèm vọt vào, bọn thị vệ thấy thế nhao nhao rút đao ngăn trước mặt ta.
“Chờ đã.” Ta nâng tay trái lên, ngăn cản thị vệ: “Cất đao đi.”
Nàng khóc đỏ cả mắt, búi tóc nghiêng ngả, váy áo nhăn nhúm, quỳ gối trước mặt ta không ngừng dập đầu: “Điện hạ, van cầu ngài cứu Đỗ tướng quân, chàng bị người ta đổ oan!”
Người này là thị nữ bên cạnh ta, thê tử Trân Châu của Tướng quân Đỗ Nhược Phong ở Kế Trấn.
“Trân Châu đứng dậy nói chuyện.” Ta đứng dậy, đỡ nàng một chút.
Trân Châu khóc đến không thở nổi, lời nói có chút khó hiểu, “Ai mưu phản lại đặt long bào ở chính đường? Đỗ tướng quân không câu nệ tiểu tiết, chỉ nói mạnh miệng vài câu trên bàn rượu lại bị người hữu tâm ghi nhớ, vu cáo chàng mưu phản. Bệ hạ đã đẩy chàng vào tử lao. Công chúa, con của Trân Châu mới hai tuổi, không thể không có phụ thân!”
Ta đặt chén trà xuống, ngạc nhiên nói: “Ý ngươi là có người hãm hại Đỗ tướng quân mưu phản?”
Mười lăm năm trước, hắn ta làm việc dưới trướng Từ Quân Dật, từ binh sĩ tầng dưới chót nhất thăng tiến thành Tướng quân Kế trấn. Năm đó khi ta xuất cung, ấn tượng với vị Tướng quân thích nói cười thích kể chuyện cổ xưa này vô cùng tốt, hiện tại còn nhớ rõ dáng vẻ há miệng ăn thịt của hắn ta. Hắn ta là nạn dân ở vùng Quan Trung, toàn bộ dựa vào một tay Từ Quân Dật đề bạt, còn cưới thị nữ của ta, không giống như người có tâm làm phản.
Trân Châu còn đang khóc, Từ Quân Dật nể mặt ta, không bắt nàng và đứa nhỏ vào ngục.
“Bây giờ bản cung sẽ đi Đốc sát viện tìm đọc hồ sơ vụ án.” Ta từ biệt các nàng, không có hứng thú ở lại thêm nữa, “Các ngươi đã biết tính ta, nếu tra ra Đỗ tướng quân có tội, bản cung sẽ không bảo vệ hắn.”
***
Sau khi hồi cung từ Đốc sát viện, ta mới vừa ngồi xuống còn chưa kịp nghỉ ngơi, một thị nữ bên cạnh nắm mép váy, lo sợ bất an đi tới.
“Hoàng hậu nương nương, An Nhạc Công đã mất rồi...”
Bánh hoa đào xốp giòn trong tay ta rơi xuống đất, để lại một mảnh cặn bã. Mùa xuân tháng ba, thời tiết ấm áp, nhưng ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo, tháng trước thập lục đệ mới vào cung tạ ân tứ hôn, sao đột nhiên lại chết bất đắc kỳ tử.
Thị nữ âm thầm quan sát ta, vùi đầu nói: “Là bệ hạ thừa dịp hoàng hậu xuất cung, phái Trấn Phủ Ty đưa rượu độc tới phủ An Nhạc Công.”
“Thật sao? Chuyện bản cung không rõ nhưng ngươi lại hiểu rất rõ.” Ta nhắm mắt lại, ngón trỏ gõ lên mặt bàn. Sống trong cung đình nhiều năm đã khiến ta không còn là công chúa đơn thuần trong Phượng Dương các nữa. Thập lục đệ chết là một chuyện, quan trọng hơn là, có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào cung đình, chờ ta và Hoàng đế Từ Quân Dật bất hòa.
“Bản cung nhớ rõ, ngươi là người Kinh Sở. Ba năm trước ngươi nhập cung, dựa theo quy củ mới tháng chín năm nay chính là thời điểm Bình An xuất cung. Ngày thường ngươi là người thành thật chất phác, không dám nhiều lời một câu.” Ta xoa trán, không nhìn cung nữ quỳ trên mặt đất đang đổ mồ hôi lạnh: “Hôm nay mồm miệng lại lanh lợi, là bản cung coi thường ngươi, không chỉ cấu kết với tiền triều, còn đoán được chính xác ý nghĩ của bệ hạ.”
Cung nữ nhất thời sốt ruột, dập đầu đến nát trán, không ngừng khóc lóc kể lể: “Là hoàng hậu nhân từ, nô tỳ không muốn nương nương bị giấu trong tối.”
“Người đâu.” Ta không muốn nói tiếp với nàng ta, trực tiếp gọi thị vệ tới: “Đưa nàng tới Trấn Phủ Ty nghiêm ngặt tra hỏi, cần phải tra ra người giật dây phía sau màn.”
Thập lục đệ là Tốn đế* tiền triều, thân phận mẫn cảm, người hầu hạ trong phủ đa số là tai mắt trong cung, quyền quý triều đình đều không dám qua lại với đệ ta, căn bản không có sức mưu phản, muốn giết đệ ấy như bóp chết một con ruồi. Mà hồ sơ của Đỗ Nhược Phong càng khiến cải cách hình ngục mấy năm gần đây trở thành chuyện cười.
(*Chữ Tốn có nghĩa là nhường lại.)
“Ly nô đã trở lại.” Từ Quân Dật ôm lấy eo ta, dựa đầu lên vai ta.
Ta xoay người đẩy hắn ra, đặt hồ sơ của Đỗ Nhược Phong trước án: “Bệ hạ không cho Tiểu Nghiên một lời giải thích về chuyện của Thập lục đệ và Đỗ tướng quân sao?”
“Nghe nói Hoàng hậu phát tác với cung nữ bên cạnh?” Hắn nắm lấy cánh tay ta, ép ta đứng trước người hắn.
“Tiểu Nghiên và bệ hạ đã làm phu thê nhiều năm, sao có thể để người khác châm ngòi.” Ta thuận thế nhào vào lòng hắn, ôm cổ hắn, mổ yết hầu hắn: “Bệ hạ nói cho Tiểu Nghiên biết đi.”
Nghênh đón ta là một nụ hôn sâu, hắn đè ta lên trên ghế, không ngừng hôn lên gương mặt của ta, từ trán đến môi, vô số lần ân ái cũng không mang đến cảm giác nhàm chán, thời điểm chúng ta thân mật luôn giống như đang tân hôn.
“An Nhạc Công lớn lòng, không thể giữ lại,“ Hắn lấy mấy phần thư tín từ trong ngực ra: “Hắn âm thầm lui tới với Lễ bộ thị lang Tả Thu Viên tiền triều.”
Ta mở thư ra, đọc nhanh như gió, đúng là bút tích của thập lục đệ. Đệ ấy hận chúng ta thấu xương, lại viết ra lời muốn nghiền xương Từ Quân Dật thành tro, để cho ngàn người cưỡi lên ta.
Tả Thu Viên là Lễ bộ thị lang tiền triều, ở tân triều bị gạt đến Hàn Lâm viện, không có quyền không có binh, không tạo phản được. Thư từ qua lại giữa gả và thập lục đệ càng giống như hai người thất bại ôm nhau sưởi ấm.
Ta dựa vào trước ngực Từ Quân Dật, trong lúc nhất thời nói không ra lời. Thập lục đệ bị ta tự tay đẩy lên làm con rối, lại bị sỉ nhục viết chiếu thư nhường ngôi. Chấm dứt triều đại nhà Tấn mấy trăm năm của Lý thị, chẳng lẽ đệ ấy không nên hận sao.
“Vốn không muốn để những thứ bẩn thỉu này làm bẩn mắt Hoàng hậu.” Từ Quân Dật che mắt ta: “Cũng không cố ý nhân lúc Hoàng hậu không ở đây động thủ. Buổi trưa trẫm nhận được tin tức, hắn đã bí mật gặp gỡ Tả Thu Viên vào giờ Thân.”
“Tiểu Nghiên tin tưởng bệ hạ.” Ta ảm đạm buồn bã co mình lại: “Nhưng đệ ấy mới mười lăm tuổi.”
“Mười lăm tuổi đã không còn nhỏ.” Từ Quân Dật cuộn thư lên, đặt trên ngọn nến, châm lửa: “Lúc trẫm mười lăm tuổi cả nhà bị xử tử, bị tịch thu tài sản, phải bưng trà cho kẻ thù ở Tư lễ giám.”
“Vậy Đỗ tướng quân thì sao.” Ta nắm tay áo hắn: “Bệ hạ sẽ không tin chuyện dối trá mưu phản, đây là vu hãm có căn cứ!”
“Ngươi có biết hắn đã nói gì trong tiệc rượu không?” Từ Quân Dật cứng rắn nắm lấy tay ta, gương mặt dần trở nên dữ tợn: “Hắn nói hai chúng ta nam không ra nam, nữ không ra nữ ngay cả con cũng không sinh được, ngồi không vững giang sơn. Những người được gọi là công thần này tự cho là đánh bại Nhu Nhiên đạt được chút công lao đã dám vọng nghị trẫm và ngươi, cũng không nghĩ tới mình là cái thá gì!”
Cơ sở ngầm của Trấn Phủ Ty và Đông Hán trải rộng khắp cả nước, những trò cười buổi tối của quan viên và đồng liêu trên bàn rượu, ngày hôm sau sẽ được bày lên bàn Đế vương. Đỗ Nhược Phong là người ngang ngược, lúc trước ở Kế trấn đã có lời nghị luận triều đình, đối xử với mọi người lại không có lòng phòng bị. Hắn ta làm Tướng quân mấy năm, uống say nói ra những lời này cũng không có gì lạ.
“Tiểu Nghiên, trẫm nói cho ngươi biết, trên thế gian này chưa bao giờ có đại thần trung thành tuyệt đối. Thứ khiến bọn họ quỳ xuống là danh lợi, là tơ lụa, vàng bạc, đao kiếm. Long bào của Đỗ Nhược Phong là trẫm sai người giấu. Đừng nói là một tên võ phu lưu manh, ngay cả Dương Thận hay Hàn Thiên Kỳ, trẫm cũng sẽ giết!”
Nói xong, hắn còn chưa hết giận, một tay áo quét sạch toàn bộ ấm trà trên bàn, “Trong triều hổ lang nói trẫm bất chính, đều âm thầm rình mò, ỷ vào vài phần thông minh tài trí, vọng tưởng đấu trí đấu dũng với trẫm, cũng không nhìn xem trên cổ bọn hắn mọc ra mấy cái đầu!”
Hoàng đế và đại thần, không phải gió đông thổi ngược gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông. Từ khi Thái tổ nhà Tấn phế bỏ Thừa tướng cho đến phụ hoàng bị thế gia và Thủ phụ cản tay, giết thế gia triều cũ mới xuất hiện quý tộc mới của triều đại này, trận đấu tranh vi diệu này cuối cùng rơi xuống trên đầu chúng ta.
“Trẫm không phải lão hoàng đế tiền triều cải cách thất bại, không có tâm sức lục đục với bọn họ, lẽ ra nên sớm lột mấy tấm da người thị chúng!”
Giết công thần, tạo oan ngục, Từ Quân Dật càng nói càng kích động. Ta vội vàng đứng dậy ôm lấy hắn, che miệng hắn lại: “Bệ hạ có Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên sẽ không làm hại bệ hạ.”
Đợi cảm xúc của hắn hơi bình phục, ta thử mở miệng nói: “Bệ hạ biết Đỗ tướng quân không mưu phản.”
Từ Quân Dật mở mắt ra, đỡ lấy ta: “Hoàng hậu và trẫm sống chết cùng huyệt, không cần nhiều lời vì người bên ngoài.”
Ta ngoan ngoãn để hắn vuốt ve, ngón tay xẹt qua mặt hắn: “Giám minh ca ca đã dạy Tiểu Nghiên phải thưởng phạt phân minh, không thể vì tư lợi của bản thân mà hủy đi luật pháp triều đình.”
Từ Quân Dật cắn vành tai ta, được quyền lực duy ngã độc tôn của Hoàng đế hun đúc, hắn không còn dễ dàng tha thứ người khác chỉ trích thân phận như trước đây nữa, “Người từng có lời lẽ đại nghịch bất đạo, lăng trì cũng khó tiêu mối hận trong lòng trẫm.”
“Tiểu Nghiên còn nhớ rõ dáng vẻ oai hùng của ca ca khi điều tra xử lý Bố chính sử Bắc Trực Lệ Ngô Khởi Xương,“ Đỉnh đầu ta cọ cọ bàn tay hắn, dịu dàng nói, “Nho Bì Pháp Cốt, công chính liêm minh, Giám Minh ca ca chán ghét Đỗ tướng quân vậy thì tước binh quyền của hắn đi.”
Ngón tay hắn cắm vào chân tóc của ta, không vui nói: “Trẫm là hoàng đế, nói xấu Thiên tử, tội đáng chết.”
“Vậy được rồi, Tiểu Nghiên cũng nói xấu Thiên tử đây.” Ta chọc ngực hắn, “Lão nam nhân, thái giám giả, mười mấy năm trước đã đánh chủ ý lên bản điện hạ.”
“Tiểu Nghiên thì khác.” Từ Quân Dật bật cười, bắt lấy ngón tay của ta, hôn lên đỉnh đầu: “Đối với trẫm, Hoàng hậu còn quan trọng hơn giang sơn xã tắc.”
“Giám minh ca ca muốn làm danh quân thiên cổ, không thể bị những tên khốn đáng hận này làm liên lụy. Theo Tiểu Nghiên thấy, cứ phạt Đỗ Nhược Phong về nhà trồng trọt, ba đời không được vào triều làm quan, có được không?”
Hắn ôm chặt lấy ta, hít sâu vài hơi trên tóc ta, cuối cùng gật đầu.
(3)
Ngày mười tám tháng ba, trước ngày sinh thần của ta, hoa đào nở rộ khắp Trường An, tháp Minh Nguyệt cũng đã hoàn thành.
Từ Quân Dật hạ lệnh cho cao tăng chùa Đại Tướng Quốc ngày đó đi tới tháp Minh Nguyệt, khai quang cho tượng Phật vàng cao năm mét, cầu phúc cho Hoàng hậu và tân triều. Con đường ở thành Trường An chật kín người, dân chúng truyền miệng nhau, chờ mong lễ mừng long trọng chưa từng có từ khi lập quốc tới nay.
Không khéo là, sứ thần phương Tây tới thăm, chỉ đích danh muốn gặp Hoàng đế bệ hạ tân triều. Từ đầu năm nay, Từ Quân Dật bận rộn đến sứt đầu mẻ trán vì chuyện đổi từ vận tải đường sông sang vận tải đường biển, hàng năm Giang Nam sản xuất gạo trắng vận chuyển về phương bắc phải đi từ sông Đại Vận Hà mở lúc Tùy Đường, thời gian dài, tiêu tốn rất nhiều tiền. Hơn nữa một khi con sông vỡ đê, hiệu suất vận chuyển sẽ giảm mạnh.
Công bộ thượng thư tân nhiệm, Huyện úy Trường An tiền nhiệm Quách Tử Dương đề xuất vận chuyển lương thực từ Giang Nam đến phương bắc bằng đường biển, tiết kiệm rất nhiều nhân lực và vật lực, đồng thời xúc tiến buôn bán nam bắc. Trong đó mấu chốt là mua bản thiết kế từ sứ thần phương Tây, đóng một con thuyền lớn có thể xuống biển.
Hàng triệu công nhân vận tải đường thủy phụ thuộc vào lương thực và trang phục. Việc chuyển từ đường sông sang đường biển sẽ dẫn đến một cuộc cải tổ từ trên xuống dưới của toàn bộ máy quan liêu vận tải đường thủy. Cũng chỉ có Từ Quân Dật mới dám quyết đoán ra tay.
Hắn buông tấu chương bãi miễn chức vụ của Đỗ Nhược Phong, “Trẫm muốn cùng Ly nô tới tháp Minh Nguyệt ăn mừng.”
“Cũng không phải là chuyện nghiêm trọng gì, bệ hạ đi làm việc với sứ thần phương Tây đi, đó mới là chuyện lớn.” Ta cầm bút lông trong tay hắn, phê lên tấu chương, không có hứng thú với chuyện của tháp Minh Nguyệt.
Hắn vươn tay đặt lên đầu ta, ta theo thói quen cọ cọ vào lòng bàn tay hắn: “Bệ hạ không cần lo lắng, lễ tế trời và lễ thân tằm* của Hoàng hậu đều là đại lễ, Tiểu Nghiên chưa làm gì cả.”
“Không giống nhau.” Hắn thuận thế xoa xoa mặt ta: “Tháp Minh Nguyệt là quà mừng trẫm tặng cho Hoàng hậu vào lễ thiên thu.”
“Quốc sự không thể bỏ qua.” Ta không hứng thú kéo râu trên cằm hắn, “Tiểu Nghiên ở đây đa tạ bệ hạ.”
Từ Quân Dật đi tới điện Văn Hoa thương nghị chi tiết về sứ thần phương Tây với Quách Tử Dương và các trọng thần. Còn ta thì ở trong thư phòng gọi Hộ bộ thượng thư, Thủ phụ nội các đương nhiệm Dương Thận.
“Điện hạ không cần phải bận tâm.” Dương Thận ngồi trên ghế đầu tiên dưới tay bên trái, lấy tấu chương đã viết xong từ trong lòng ra: “Tu sửa tháp Minh Nguyệt tốn một trăm hai mươi vạn lượng bạc trắng, toàn bộ xuất phát từ nội cung của bệ hạ, tiền lương điều động dân phu đều đã thanh toán xong, còn cao hơn ba phần so với tiền tu sửa nhà cửa của gia đình giàu có.”
Thái giám đứng bên cạnh ta vội vàng đi xuống cầu thang, cầm tấu chương trên bàn, lại khom người đưa tới tay ta.
Sau khi mở ra nhìn thoáng qua, ta đặt tách trà trong tay xuống, khen ngợi: “Người hiểu ta mà Thủ phụ, đáng tiếc trăng sáng này không phải trăng sáng của Trường An.”
Dương Thận nhạy cảm phát hiện ra sự mâu thuẫn của ta với tháp Minh Nguyệt, cung kính mở miệng nói: “Hoàng đế và Hoàng hậu dành cho nhau tình cảm sâu đậm, là may mắn của triều đại này.”
Sau khi tự mình tiếp xúc chính vụ, một số quan viên lấy Dương Thận đứng đầu xoay quanh ở bên cạnh ta, được người ta gọi là “Hậu đảng“. Vài tên ngự sử viết rằng hậu cung không nên can thiệp triều chính, mời hoàng hậu lui về nội triều, đã bị Từ Quân Dật đánh roi ngay tại chỗ. Các quan viên nhìn ra vị tân đế tay cứng này cũng không để ý đến việc chia sẻ quyền lực với thê tử. Đến nay “Hậu đảng” ngày càng mạnh mẽ, ta chán ghét kết bè kết cánh, cũng đã có được thế lực của mình trong triều.
“Tháp Minh Nguyệt là tâm ý của bệ hạ, xây dựng một tượng Phật bằng vàng, cầu cao tăng Xá Lợi.” Ta phất tay để thái giám cung nữ xung quanh lui ra. “Nhưng Thủ phụ hẳn biết, từ trước đến nay bản cung không tin lời quỷ thần.”
Đợi trong phòng chỉ có ta và Dương Thận, ta mới nói ra suy nghĩ trong lòng: “Hàng chục ngàn người nhà của phụ mẫu ta đều chết trong tay bệ hạ, dựa theo cách nói của Phật giáo, sau khi bản cung chết nên vào A Tỳ Địa Ngục.”
Dương Thận vội vàng đứng dậy, vén vạt áo quỳ gối bên dưới, trán dán lên viên gạch trong thư phòng: “Điện hạ không nên nói ra lời ấy.”
“Thủ phụ đừng hoảng sợ.” Ta đi xuống bậc thang đỡ hắn ta dậy: “Tiền triều thế nào bản cung hiểu rõ hơn bất cứ ai. Bệ hạ chăm lo việc nước, mang đến mười năm thái bình cho lê dân, bản cung không thẹn với thiên hạ này.”
Từ Quân Dật không đánh thì giết, khắc nghiệt không ân tình với các quan viên, có lẽ là trải nghiệm trưởng thành ở Kế trấn khiến hắn thủy chung vẫn duy trì sơ tâm với bách tính.
Nhiều năm trước Chu Triêu Thành tự xưng là “Thiên Vương” phản loạn ở Tây Bắc, để nhằm tăng quân phí mà tăng thuế ruộng lên năm phần. Trong lúc bình định, quân tướng phủ của Từ Quân Dật đã đánh chiêu bài “Quan binh đến không nạp lương” đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, có bình dân tự phát mở cửa thành nghênh đón quan binh.
Sau khi tân triều thành lập, Từ Quân Dật thực hiện lời hứa của mình, hạ chỉ miễn thuế mười năm cho người dân ở Tây Bắc bị chiến tranh tàn phá. Đồng thời, hắn phân phát toàn bộ đất đai tịch thu được từ phiên vương sĩ tộc chia cho các tá điền nghèo khổ, thực hiện ước mơ có nhà ở, có đất cày cho hàng vạn người.
Hai năm trước, Quách Tử Dương thống kê hộ tịch, tổ chức đo đạc tình hình đất đai cả nước. Những năm này, cố gắng của hắn không uổng phí. Tân triều tăng thêm tám trăm vạn hộ gia đình, phong ba bão táp thâu tóm đất đai. Dân chúng không dám nói cơm áo không lo nhưng ít nhất sẽ không xuất hiện thảm kịch ăn thịt lẫn nhau như triều Tấn.
Trước nay ta chưa từng hối hận vì cùng tạo phản với hắn, cũng không xin tha cho huynh đệ thúc bá giá áo túi cơm. Chỉ là thỉnh thoảng trong đêm khuya yên tĩnh, sau khi mây mưa được trượng phu ôm vào lòng, ta không khỏi tự giễu, ta là công chúa tiền triều, cũng là Hoàng hậu tân triều.
“Vi thần nhớ tới điển cố của Tiêu Diễn gặp Bồ Đề Đạt Ma,“ Dương Thận cúi đầu sửa sang lại vạt áo quan phục màu đỏ, ôn hòa nói, “Lương Vũ Đế một lòng hướng Phật, khởi công xây dựng bốn trăm tám mươi ngôi chùa ở Nam Triều. Ngài nhiều lần bỏ qua thân phận Hoàng đế để làm Bồ Tát, tự cho là công đức vô lượng. Có một ngày, Tiêu Diễn và Bồ Đề Đạt Ma bàn luận về Phật, ngài hỏi vì sao không có công đức. Sư viết, nhân thiên tiểu quả, có nhân tố thấp, như hình với bóng, tuy có thiện nhân nhưng không phải là thực tướng. Tiêu Diễn lại hỏi công đức thực sự? Sư viết, Tịnh Trí miếu tròn, thể tự trống không, nếu như công đức, không dựa thế cầu. Trong năm Giáp Thân, tuyết lớn ở Trường An, vẫn là Hoàng hậu hạ lệnh dỡ xuống chín cột trụ Phật tự, cho người chẻ củi đốt lửa chống lạnh cho dân chúng. Vi thần học biết rất ít, cũng biết điện hạ ở trước mặt Phật tổ không cần cúi đầu.”
Làm khó đại tài tử, vì khuyên bảo ta mà lại nói ra một điển cố lớn như vậy. Thời gian trôi qua rất nhanh, từ công chúa liều lĩnh ta trở thành Hoàng hậu trầm ổn, hoa đào ngoài cửa sổ nở rộ xinh đẹp, ánh mặt trời chói chang, ta vươn bàn tay che khuất hai mắt, cười nói: “Thủ phụ nói về Tiêu Diễn gặp Bồ Đề Đạt Ma, bản cung chỉ nhớ tới Hầu Cảnh Chi, trong lúc loạn lạc các Vương gia tôn thất đều đứng nhìn mặc kệ. Mấy ngày trước đây, Trấn Phủ Ty điều tra ra thiếp thân hầu nữ của bản cung là người của Ninh Vương, thật khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Bệ hạ dùng Thôi Trung Lệnh giữ lại mạng cho bọn họ, nhưng họ vẫn vọng tưởng giữ lại kỳ ngộ của tiền triều, có lẽ là bản cung quá mức nhân từ.”
***
Buổi tối ta không tới tháp Minh Nguyệt, không ai có thể ép buộc ta phải chấp nhận chuyện ta không thích, kể cả Từ Quân Dật. Ta mượn ánh trăng trong cung, tìm ra cung tên giấu giếm thất ca lúc niên thiếu, triệu Quế ma ma vào cung trò chuyện ngày xưa trong Phượng Dương các.
“Khi đó công chúa nghịch ngợm.” Quế ma ma nắm tay của ta: “Cho hoa sen vàng vào trong trà của nữ phó, cố ý đánh đổ hộp son của Tam công chúa, còn đi trộm của Hoàng hậu, không, rượu đầu hươu trong cung của Tiểu Chương thị.”
Tam tỷ tái giá, hòa hợp với Hà lang quân nhà Lễ bộ viên ngoại Lang gia. Ngày tháng trôi qua rất thú vị, ta phái Dương Thận sửa đổi “Luật hôn nhân”, dỡ bỏ tất cả đền thờ trinh tiết trong dân gian, dẫn đến không ít quan viên đưa ra lời khuyên cho Từ Quân Dật, trong dân gian thịnh hành hoà ly*, phong tục thế gian không giống ngày xưa, làm trái lời thánh nhân dạy bảo.
(*Hoà ly: thoả thuận ly hôn)
Từ Quân Dật yêu ta chiều ta, cam nguyện mạo hiểm lời phản đối của thiên hạ để làm chỗ dựa cho ta, để ta có đủ quyền lực thay đổi hiện trạng. Từ nhỏ ta được nuôi dạy như công chúa, trong lúc giơ tay nhấc chân vẫn giữ lại tác phong quá khứ. Sau khi mặc lại nam trang, có người cười nhạo ta đường đường là nam tử lại giả làm nữ nhi, nhưng ta chưa từng cho rằng giống nữ nhân là một chuyện đáng xấu hổ.
Phế chỉ nạp thiếp, nữ tử được tham gia khoa cử, nam nữ đồng triều... Ta nghĩ quá nhiều chuyện, nhưng lại bị mắc kẹt ở hiện trạng. Một thế hệ chỉ có thể làm một việc, điều ta mong muốn, có lẽ cuối cùng vào một ngày nào đó trăm năm sau sẽ được thực hiện.
“Sao ma ma phải nhớ kỹ những thứ này.” Ta và Quế ma ma trò chuyện rất hợp ý, cho nên không nhìn thấy ánh sáng đỏ trên bầu trời ngoài cửa sổ.
“Tiểu Nghiên! Tiểu Nghiên!” Từ Quân Dật không ngừng gọi tên ta, đẩy mạnh cửa tiến vào. Đầu tóc hắn rối bù, trên khuôn mặt anh tuấn dính đầy bụi đất, khóe mắt ẩn ẩn ngấn lệ, mười ngón tay đẫm máu, mu bàn tay còn bị phỏng. Ta biết hắn đã hai mươi năm, bất luận trên chiến trường hay trên triều, ta chưa từng thấy bộ dạng chật vật như vậy của hắn.
Quế ma ma cực kỳ có ánh mắt rời đi, ta đến gần vừa định hỏi chuyện gì xảy ra, đã bị hắn dùng sức ấn vào trong ngực, “May mắn, may mắn ngươi ở chỗ này.”
“Bệ hạ, ưm, Tiểu Nghiên sắp thở không nổi.” Ta chống ngực hắn, khó hiểu nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Quân Dật nhắm mắt lại, một tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Người của Ninh Vương phóng hỏa ở tháp Minh Nguyệt, thiếu chút nữa trẫm đã mất ngươi.”
Ta kinh ngạc nhìn về phía bầu trời đêm, toà tháp Minh Nguyệt cao trăm mét hóa thành lửa khói hừng hực, xông thẳng lên trời, mưu toan thiêu đốt hết sát nghiệt dâm dục, đốt cháy màn đêm vĩnh cửu của Trường An. Cẩn thận lắng nghe, trong sương khói nồng đậm tựa hồ còn có tiếng cầu cứu của tăng lữ chùa Đại Tướng Quốc.
“Trẫm hạ chỉ tru di tam tộc Ninh Vương, hắn ở trong ngục luôn nói nhân quả báo ứng, không ngờ lại là...” Từ Quân Dật vùi đầu vào trong mái tóc dài của ta, móng tay bị lật lên, muốn đan mười ngón tay vào nhau như không biết đau đớn.
“Xem ra mạng của Tiểu Nghiên chưa đến mức tuyệt vọng.” Ta ôm lấy hắn, “Thị nữ Ninh Vương xếp vào bên cạnh bị bắt đến Trấn Phủ Ty, không nắm giữ được hành tung hôm nay của Tiểu Nghiên.”
Giọng nói của Từ Quân Dật run rẩy: “Trẫm chỉ muốn cho ngươi những điều tốt nhất, không ngờ suýt chút nữa đã hại ngươi, càng hại chính ta.”
“Bệ hạ xoa xoa Tiểu Nghiên.” Ta đặt ngón tay dính máu lên mặt mình, “Tiểu Nghiên vẫn còn đây.”
Hắn run rẩy chạm vào lông mi của ta, máu tươi nhỏ lên mí mắt ta: “Ninh Vương nói, muốn khiến người trẫm yêu nhất chết không còn xương cốt. Trẫm ở trong lửa tìm ngươi, là cung nhân xông vào nói cho trẫm biết ngươi ở nơi này...”
Thì ra hắn bị thương như vậy, trong lòng ta chua xót, ngửa đầu hôn cằm hắn: “Tiểu Nghiên sẽ luôn ở bên bệ hạ, bất kể là ở nơi nào.”
Từ Quân Dật không muốn kinh động Thái y gây ra tranh chấp trong triều, ta tìm nhíp đồng và rượu trắng từ trong phòng, cẩn thận dùng khăn lụa băng bó cho hắn. Trong lòng hắn còn sợ hãi, luôn đi theo ta, không để cho ta rời khỏi tầm mắt một bước.
“Bệ hạ đau không?” Sau khi rửa sạch bằng rượu trắng, ta dùng nhíp đồng cẩn thận rút móng tay hắn đang lật lên, thế lửa ở tháp Minh Nguyệt phía xa đã ngừng lại, đáng tiếc tòa tháp cao hao phí trăm vạn lượng bạc trắng này còn chưa nghênh đón chủ nhân đã thành một vùng phế tích.
Từ Quân Dật lắc đầu, nhìn về phía chân trời: “Kiếp này trẫm đã tạo vô số sát nghiệt, thế gian nếu có nhân quả, toàn bộ đều cứ báo ứng trên người trẫm. Hoàng hậu nhân hậu thiện lương, phải nên bình an vui vẻ.”
“Bệ hạ nói gì vậy.” Cuối cùng ta không nhịn được nước mắt, khóc lên: “Bệ hạ và Tiểu Nghiên là phu thê, sau này phải chôn cùng một quan tài, những người đã chết kia, phụ hoàng, ngoại tổ, Lục ca, cùng với một đám phiên vương, có người nào lừa gạt được Tiểu Nghiên. Nếu bệ hạ là Tu La vậy Tiểu Nghiên sẽ phạm vào ngũ nghịch, cùng nhau xuống địa ngục, cần gì phải phân biệt người và ta.”
“Là trẫm lỡ lời.” Từ Quân Dật không để ý đến vết thương chảy máu trên tay, nắm lấy bả vai ta, hôn lên nước mắt của ta: “Người nên bị báo ứng xuống địa ngục không phải trẫm và ngươi, mà là đám sâu kiến ti tiện kia.”
“Bệ hạ không cần thương hại phản tặc tiền triều vì Tiểu Nghiên.” Ta dựa vào vai hắn, cẩn thận tránh vết thương trên tay hắn, “Tiểu Nghiên chỉ cầu hai điều, một là phế bỏ cực hình, lột da bỏ cỏ không có hiệu quả chấn nhiếp, chỉ khiến bệ hạ trở thành đề tài nói chuyện của hậu thế. Hai là không thể tạo ngục oan. Nếu bệ hạ thật sự chán ghét, vậy thì bãi bỏ chức quan để những người đó về quê nhà. Về phần người đáng chết, bệ hạ một người cũng không được bỏ qua.”
Ngày mười chín tháng ba, hoàng hậu thiên thu. Sinh thần hai mươi lăm tuổi của ta vì một trận lửa lớn mà bị buộc hủy bỏ lời chúc của các quan viên. Các nghĩa tử nghĩa nữ cũng bị cấm vào cung theo chiếu chỉ của Hoàng đế, nhận kiểm tra của Trấn Phủ Ty và Đông Hán.
Mười ngón tay Phục Giám Minh được bọc trong tấm vải trắng, vụng về bưng một bát mì đi vào tẩm điện: “Sinh thần của Hoàng hậu, trẫm muốn làm chút gì đó, đáng tiếc không kịp tìm trân phẩm...”
“Đa tạ bệ hạ!” Ta nhảy lên ôm lấy hắn, hôn lên gò má hắn một cái: “Ăn chung với Tiểu Nghiên đi.”
Phục Giám Minh đặt mì trường thọ do chính tay mình nấu lên bàn, vuốt ve mái tóc dài của ta, nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu trước sau vẫn luôn là ánh trăng sáng trong lòng trẫm.”
- ----------------
Tác giả: Trong đoạn lời nói kia của Dương Thận trích dẫn đoạn đối thoại của Tiêu Diễn gặp Bồ Đề Đạt Ma. Xin đừng chỉ trích trong bình luận, hai người bọn họ đều không phải thiết lập nhân vật hoàn mỹ huhuhu.
Editor: không có công chắc thụ thành bạo quân thật.
- ---------------
Chú thích:
*Lễ thần tằm: từ cổ đại Trung Quốc đều do Hoàng hậu đích thân chủ trì tế bái. Được thờ cúng với sự tin tưởng đoàn kết của nhân dân, người thờ cúng đều là phụ nữ.
Lại một năm xuân sắc tươi đẹp. Trường An huy hoàng, kinh đô rợp bóng liễu, chim én bay ra khỏi bùn, chim hoàng anh hót vang xa ngàn dặm, cây đào trong Phượng Dương các nở rộ rực rỡ, hương thơm hóa thành hoa bay trong sân cũ, lướt qua tường cung, rơi vào lòng bàn tay của ta.
Nhắc tới điện Thái Cực, ta khó tránh khỏi nhớ tới phụ hoàng cùng triều Tấn mục nát. Sau khi đăng cơ bốn năm, ta vẫn không muốn dời vào trong cung. Từ Quân Dật chiều lòng ta, sai người mở rộng phủ công chúa sửa thành biệt uyển hoàng gia, ở lâu dài nơi này.
Hôm nay nghỉ sớm, các đại thần dẫn theo thê nữ ra ngoài thành thưởng ngoạn hoa liễu bay, ta trộm được nửa ngày nhàn rỗi, ngủ một giấc đến giờ Tỵ.
Bởi vì một câu trêu chọc lão nam nhân ba mươi lăm tuổi, đêm qua ta bị giày vò dữ dội. Ta cúi đầu, toàn thân mệt mỏi, một tay đè bàn trà đầu giường, tay kia đỡ eo. Dưới quầng mắt có màu xanh đậm, cơ thể như bị xé nát.
Trái lại Hoàng đế bệ hạ Từ Quân Dật vừa tới giờ Mão đã đứng dậy đi đến hoa viên luyện kiếm, khí vũ hiên ngang cầm trường kiếm trở về, muốn cùng ta ăn bữa sáng.
Nhìn lão nam nhân tinh thần phấn chấn, trong lòng ta càng thêm không cân bằng, ôm sợi bông trên giường, oán hận cắn gấm vóc, rõ ràng ta mới là... Có thể thấy được miêu tả trong thoại bản không đúng sự thật.
Hắn xoa đầu ta, ngồi xuống bên giường, chải tóc từng lọn cho ta, “Búi tóc lỏng lẻo, trang điểm nhẹ nhàng, Hoàng hậu của trẫm là quốc sắc.”
Ta rúc vào trong lòng hắn, vuốt vuốt cái còi thanh ngọc mười năm, “Bệ hạ đã quen trêu chọc Tiểu Nghiên.”
Từ Quân Dật nhìn chiếc áo choàng thêu kim phượng cổ tròn của ta đã sờn lông, vẻ mặt có chút không vui: “Bộ y phục này là năm trước làm đúng không?”
Ta gật gật đầu, cũng không quá để ý ăn mặc trang sức, đứng dậy rời khỏi phòng, cùng hắn ngồi bên cạnh bàn gỗ hoàng hoa lê.
Hiển nhiên hắn không muốn bỏ qua vấn đề này, chỉ vào đường may bị rách bên tay áo ta: “Hoàng hậu không cần tiết kiệm quá mức, công quỹ cũng được mà quốc khố cũng tốt, hiện nay chúng ta không thiếu tiền.”
“Tiểu Nghiên biết.” Ta đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, nhỏ nhẹ nói, “Đây đều là việc nhỏ không đáng kể, bình thường Tiểu Nghiên bận rộn, chỉ có bệ hạ cách gần mới có thể nhìn ra.”
“Tiền triều Lưu quý phi và Hoàng hậu Tiểu Chương thị đều mặc y phục gì, tơ lụa Giang Nam, gấm vóc Tứ Xuyên, mỗi năm mấy chục vạn tấm đưa vào trong cung Đại Minh. Bên cạnh trẫm chỉ có một mình Hoàng hậu, một chiếc phượng bào lại mặc ba năm.” Từ Quân Dật đặt trường kiếm dựa vào bàn, nắm chặt ngón tay của ta.
Ta còn chưa muốn tranh luận mặc xiêm y cũ với hắn có tính là chịu uất ức hay không, các thị nữ đã bưng đồ ăn sáng lên, cắt ngang cuộc nói chuyện.
Từ Quân Dật thay đổi đầu bếp mới cho ta, khẩu vị nấu ăn dựa theo sở thích của ta, trong cung không thích xa xỉ, chỉ có trứng vàng hun khói xốp giòn, bánh nếp mật ong, điểm tâm là hoa hồng thất bảo, sữa chua hấp đường và hai bát cháo gạo son.
Sữa chua hấp đường dùng sữa bò và rượu gạo chế thành, vừa trắng vừa mềm, có vị rất ngon. Bình thường ta rất thích món này, nhưng hôm nay không hiểu sao trong đầu cứ hiện lên tối hôm qua Từ Quân Dật nằm sấp trước ngực ta nói mấy lời dâm tục.
“Tiểu Nghiên không ăn cái này,“ Ta xấu hổ đỏ bừng cả mặt, đẩy sữa chua cho hắn, “Bệ hạ ăn đi.”
Từ Quân Dật chống đầu, không có ý tốt nhìn chằm chằm ngực ta: “Vật ấy không trắng nõn như Ly nô...”
“Bệ hạ!” Chung quanh còn có thị nữ, ta vội vàng ngắt lời hắn.
Dùng bữa được một nửa, ta nhớ tới án Ninh Vương tranh luận trong triều suốt nửa tháng.
Triều đại Tấn kéo dài ba trăm năm, để lại trên trăm vị phiên vương giàu chảy mỡ cho tân triều. Từ khi Từ Quân Dật lên nắm quyền, hắn đã thi hành Thôi Trung Lệnh với các phiên vương tiền triều, tức là sau khi giao ra tài sản và tám mươi vạn lượng bạc trắng, triều đình có thể giữ lại tước vị Vương gia vốn có, cũng lấy bổng lộc “Vinh dưỡng” mỗi năm một ngàn lượng.
Nhà Tấn ưu đãi cho hoàng thất, mỗi năm thân vương nhận được một vạn lượng bạc trắng, hai vạn cân gạo, đây còn chưa tính sản lượng của hoàng cung và các cửa hàng. Đối mặt với Thôi Trung Lệnh vét sạch của cải, các phiên vương đương nhiên không chịu tuân theo, trong đó có Nhữ Nam Vương và Cao Dương Vương kêu gào ồn ào nhất, bị Từ Quân Dật lấy tội mưu phản chém đầu cả nhà mấy trăm người. Những Vương gia phía sau thấy thế đều móc tiền bảo vệ tính mạng.
Ninh Vương biểu hiện ra tuân theo Thôi Trung Lệnh, sau lưng lại cấu kết học sinh của Quốc Tử Giám viết phản thơ chửi bới ta và Từ Quân Dật. So với tân Hoàng đế khác họ, bọn họ càng hận công chúa tiền triều huyết mạch tương liên như ta, “Hồng nhan họa thủy”, “Hoạ quốc yêu cơ”, “Thuỷ tính dương hoa*”, “Tâm địa rắn rết”, chỉ cần là từ khó nghe, mặc kệ thật hay giả, toàn bộ đều đắp lên trên người ta.
(*Lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, chỉ phụ nữ tác phong tùy tiện, tình cảm không chuyên nhất.)
Từ Quân Dật mở đường cho dân chúng bày tỏ quan điểm, việc địa phương có thể thông qua trạm dịch truyền thẳng đến Thiên tinh. Chuyện cải chế khoa cử năm trước bị đám học giả địa phương dâng thư châm chọc nhiều lần cũng không thấy hắn tức giận. Hắn không phải là người bụng dạ hẹp hòi, chỉ có chuyện thân phận của ta và hắn là hắn hết sức cố chấp, không cho phép bất luận kẻ nào hắt nước bẩn vào mặt.
“Hoàng hậu có tâm địa Bồ Tát, nhưng không cần thiết phải dùng ở trên những con chó có tang ôm chặt tổ tông bài vị không buông này.” Hắn buông đũa, không muốn nhiều lời với ta. Tập quyền quanh năm khiến một mặt bạo ngược trong tính cách của hắn hiện ra, bất luận là thế gia quý tộc hay là quý tộc mới của triều đại này, một khi phạm tội, hắn nói đánh là đánh, nói giết là giết, không có một chút thương hại.
“Tiểu Nghiên biết Ninh Vương đáng chết, chém đầu là được, lột da bỏ cỏ thật sự không cần. Bệ hạ quên mất lúc mới đăng cơ đã hứa sẽ bãi bỏ cực hình sao.” Lột da bỏ cỏ tức là lột da người sống làm thành hình túi vải, sau khi lấp đầy rơm rạ sẽ thị chúng ở phố xá sầm uất, là thủ đoạn nghiêm trị tham ô của Thái tổ khai quốc triều Tấn, được Từ Quân Dật dùng để đối phó phiên vương. Thủ đoạn của Đốc sát viện và Tam pháp tư cố gắng lấy lòng Đế vương, chỉ riêng chuyện Ninh Vương đã bị bọn họ dẫn hàng chục ngàn người ra đi. Trong chuyện như vậy nếu ta không khuyên được hắn thì không ai có thể khuyên được.
Từ Quân Dật nhìn lướt qua trong phòng, các thị nữ hầu hạ dùng bữa lập tức cúi đầu, lặng lẽ rời đi. Đợi sau khi trong phòng chỉ có hai người chúng ta, hắn đi đến bên cạnh, đè bả vai ta lại, cúi đầu nói chuyện với ta: “Lúc bọn họ mắng ngươi khom lưng uốn gối đã từng nghĩ tới, nếu không có Hoàng hậu, trẫm căn bản không có khả năng ban hành Thôi Trung Lệnh, dễ dàng tha thứ cho đám dư nghiệt tiền triều này sống tạm đến hôm nay.”
“Tiểu Nghiên cũng là dư nghiệt tiền triều.” Ta vòng tay ôm lấy vòng eo thon của hắn, dụi mặt vào long văn hoàng bào: “Bệ hạ cũng muốn xử lý Tiểu Nghiên sao?”
Từ Quân Dật véo hai bầu má của ta, suy nghĩ một lát, cuối cùng thỏa hiệp, “Thôi vậy, cứ làm theo lời Tiểu Nghiên nói. Đúng rồi, ngày sau khi tháp Minh Nguyệt hoàn thành, có thể vừa kịp sinh thần của ngươi.”
Hắn lấy danh nghĩa của ta xây một tòa tháp Minh Nguyệt ở Trường An, cao trăm mét, đỉnh tháp làm trang sức bằng lưu ly, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ. Ta không thích làm việc hao tài tốn của, xây dựng tháp Minh Nguyệt khác gì với việc xây chùa tu đạo của phụ hoàng năm đó. Ta khuyên can hắn mấy lần đều bị Từ Quân Dật chặn lại: “Trẫm bỏ trống lục cung, đối xử tử tế với dân chúng, cơm nước, áo gạo cho tiền triều. Một năm tiêu phí của nội triều không sánh bằng ba ngày tiền triều. Ngay cả việc xây một tòa tháp cho người yêu thương cũng không thể làm sao?”
Lễ thiên thu là thời điểm náo nhiệt nhất trong cung, các nghĩa tử nghĩa nữ mang theo lễ vật từ khắp nơi đi tới. Những người con được nhận nuôi này được giáo dục gần như hà khắc, thiên văn địa lý, bách gia kinh sử, cưỡi ngựa bắn cung, chương trình học so với hoàng tử nhà Tấn năm đó chỉ có hơn chứ không kém. Ngoài ra, còn cần định kỳ trình lên tấu sớ sinh kế của người dân, tấu chương quân sự, buộc bọn họ phải tự mình đi đến châu quận địa phương.
Từ Quân Dật nghiêm cấm hoàng tử hoàng nữ cấu kết với đại thần ngoại triều, đại hoàng tử Vĩnh Vương vì đưa mỹ nhân cho Dương Thận mà bị phạt năm mươi roi, phế làm thứ dân. Nhị hoàng tử Anh Vương ở Giang Chiết nhúng tay vào việc bổ nhiệm quan viên, bị tước họ, biếm về Kế Trấn. Sau khi hai người xuất cung ưu phiền phẫn nộ đan xen, bệnh nặng quấn thân, ở độ tuổi mười ba mười bốn lần lượt qua đời.
Hắn thờ ơ với cái chết của các nghĩa tử: “Vốn không phải con ruột của trẫm và Hoàng hậu, bản thân kém cỏi tự làm mất mạng, phía sau còn có vô số người chống đỡ.”
(2)
Ngày thứ hai, ta dẫn theo thị vệ, ngồi trên xe ngựa cải trang xuất cung, đi đến Trân Bảo các thăm Quế ma ma.
Quế ma ma mặc trường bào thêu hoa màu lam, đầu đội bảo thạch lau trán, đã có tư thế của lão Phong Quân, vừa thấy ta đã cười híp mắt: “Lão nô thỉnh an công chúa.”
“Ma ma!” Ta nhảy xuống xe ngựa, nắm lấy tay bà: “Ma ma và Uyển Tình thế nào rồi?”
Quế ma ma không ngừng vuốt ve tay của ta, cảm khái: “Xem ra bệ hạ đối xử với công chúa rất tốt. Đứa bé Uyển Tình kia rất kỳ lạ, nắm Trân Bảo các to như vậy, bà mối trên phố kể về mấy lang quân trẻ tuổi tuấn tú, thế nhưng nàng không muốn đi gặp một ai.”
Trải qua chuyện như vậy, đối với Uyển Tình mà nói có lẽ thành thân sinh con cũng không phải con đường duy nhất. “Không sao, năm nay trong triều mới tu sửa luật cho nữ tử, sẽ sớm phổ biến tới các địa phương, người không có trượng phu hay con vẫn có thể làm chủ hộ, đứng tên giữ đất, có luật pháp ở đây, không ai tổn thương tới nàng được.”
Khi đi vào phòng trong, ma ma lấy khăn gấm bó sát người lau qua ghế dựa một lần, sau đó đưa cho ta một chén trà mới, trên mặt hình như có vẻ do dự, “Công chúa, Trân Châu nàng...”
Bà còn chưa dứt lời, một nữ nhân chừng ba mươi tuổi vén rèm vọt vào, bọn thị vệ thấy thế nhao nhao rút đao ngăn trước mặt ta.
“Chờ đã.” Ta nâng tay trái lên, ngăn cản thị vệ: “Cất đao đi.”
Nàng khóc đỏ cả mắt, búi tóc nghiêng ngả, váy áo nhăn nhúm, quỳ gối trước mặt ta không ngừng dập đầu: “Điện hạ, van cầu ngài cứu Đỗ tướng quân, chàng bị người ta đổ oan!”
Người này là thị nữ bên cạnh ta, thê tử Trân Châu của Tướng quân Đỗ Nhược Phong ở Kế Trấn.
“Trân Châu đứng dậy nói chuyện.” Ta đứng dậy, đỡ nàng một chút.
Trân Châu khóc đến không thở nổi, lời nói có chút khó hiểu, “Ai mưu phản lại đặt long bào ở chính đường? Đỗ tướng quân không câu nệ tiểu tiết, chỉ nói mạnh miệng vài câu trên bàn rượu lại bị người hữu tâm ghi nhớ, vu cáo chàng mưu phản. Bệ hạ đã đẩy chàng vào tử lao. Công chúa, con của Trân Châu mới hai tuổi, không thể không có phụ thân!”
Ta đặt chén trà xuống, ngạc nhiên nói: “Ý ngươi là có người hãm hại Đỗ tướng quân mưu phản?”
Mười lăm năm trước, hắn ta làm việc dưới trướng Từ Quân Dật, từ binh sĩ tầng dưới chót nhất thăng tiến thành Tướng quân Kế trấn. Năm đó khi ta xuất cung, ấn tượng với vị Tướng quân thích nói cười thích kể chuyện cổ xưa này vô cùng tốt, hiện tại còn nhớ rõ dáng vẻ há miệng ăn thịt của hắn ta. Hắn ta là nạn dân ở vùng Quan Trung, toàn bộ dựa vào một tay Từ Quân Dật đề bạt, còn cưới thị nữ của ta, không giống như người có tâm làm phản.
Trân Châu còn đang khóc, Từ Quân Dật nể mặt ta, không bắt nàng và đứa nhỏ vào ngục.
“Bây giờ bản cung sẽ đi Đốc sát viện tìm đọc hồ sơ vụ án.” Ta từ biệt các nàng, không có hứng thú ở lại thêm nữa, “Các ngươi đã biết tính ta, nếu tra ra Đỗ tướng quân có tội, bản cung sẽ không bảo vệ hắn.”
***
Sau khi hồi cung từ Đốc sát viện, ta mới vừa ngồi xuống còn chưa kịp nghỉ ngơi, một thị nữ bên cạnh nắm mép váy, lo sợ bất an đi tới.
“Hoàng hậu nương nương, An Nhạc Công đã mất rồi...”
Bánh hoa đào xốp giòn trong tay ta rơi xuống đất, để lại một mảnh cặn bã. Mùa xuân tháng ba, thời tiết ấm áp, nhưng ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo, tháng trước thập lục đệ mới vào cung tạ ân tứ hôn, sao đột nhiên lại chết bất đắc kỳ tử.
Thị nữ âm thầm quan sát ta, vùi đầu nói: “Là bệ hạ thừa dịp hoàng hậu xuất cung, phái Trấn Phủ Ty đưa rượu độc tới phủ An Nhạc Công.”
“Thật sao? Chuyện bản cung không rõ nhưng ngươi lại hiểu rất rõ.” Ta nhắm mắt lại, ngón trỏ gõ lên mặt bàn. Sống trong cung đình nhiều năm đã khiến ta không còn là công chúa đơn thuần trong Phượng Dương các nữa. Thập lục đệ chết là một chuyện, quan trọng hơn là, có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào cung đình, chờ ta và Hoàng đế Từ Quân Dật bất hòa.
“Bản cung nhớ rõ, ngươi là người Kinh Sở. Ba năm trước ngươi nhập cung, dựa theo quy củ mới tháng chín năm nay chính là thời điểm Bình An xuất cung. Ngày thường ngươi là người thành thật chất phác, không dám nhiều lời một câu.” Ta xoa trán, không nhìn cung nữ quỳ trên mặt đất đang đổ mồ hôi lạnh: “Hôm nay mồm miệng lại lanh lợi, là bản cung coi thường ngươi, không chỉ cấu kết với tiền triều, còn đoán được chính xác ý nghĩ của bệ hạ.”
Cung nữ nhất thời sốt ruột, dập đầu đến nát trán, không ngừng khóc lóc kể lể: “Là hoàng hậu nhân từ, nô tỳ không muốn nương nương bị giấu trong tối.”
“Người đâu.” Ta không muốn nói tiếp với nàng ta, trực tiếp gọi thị vệ tới: “Đưa nàng tới Trấn Phủ Ty nghiêm ngặt tra hỏi, cần phải tra ra người giật dây phía sau màn.”
Thập lục đệ là Tốn đế* tiền triều, thân phận mẫn cảm, người hầu hạ trong phủ đa số là tai mắt trong cung, quyền quý triều đình đều không dám qua lại với đệ ta, căn bản không có sức mưu phản, muốn giết đệ ấy như bóp chết một con ruồi. Mà hồ sơ của Đỗ Nhược Phong càng khiến cải cách hình ngục mấy năm gần đây trở thành chuyện cười.
(*Chữ Tốn có nghĩa là nhường lại.)
“Ly nô đã trở lại.” Từ Quân Dật ôm lấy eo ta, dựa đầu lên vai ta.
Ta xoay người đẩy hắn ra, đặt hồ sơ của Đỗ Nhược Phong trước án: “Bệ hạ không cho Tiểu Nghiên một lời giải thích về chuyện của Thập lục đệ và Đỗ tướng quân sao?”
“Nghe nói Hoàng hậu phát tác với cung nữ bên cạnh?” Hắn nắm lấy cánh tay ta, ép ta đứng trước người hắn.
“Tiểu Nghiên và bệ hạ đã làm phu thê nhiều năm, sao có thể để người khác châm ngòi.” Ta thuận thế nhào vào lòng hắn, ôm cổ hắn, mổ yết hầu hắn: “Bệ hạ nói cho Tiểu Nghiên biết đi.”
Nghênh đón ta là một nụ hôn sâu, hắn đè ta lên trên ghế, không ngừng hôn lên gương mặt của ta, từ trán đến môi, vô số lần ân ái cũng không mang đến cảm giác nhàm chán, thời điểm chúng ta thân mật luôn giống như đang tân hôn.
“An Nhạc Công lớn lòng, không thể giữ lại,“ Hắn lấy mấy phần thư tín từ trong ngực ra: “Hắn âm thầm lui tới với Lễ bộ thị lang Tả Thu Viên tiền triều.”
Ta mở thư ra, đọc nhanh như gió, đúng là bút tích của thập lục đệ. Đệ ấy hận chúng ta thấu xương, lại viết ra lời muốn nghiền xương Từ Quân Dật thành tro, để cho ngàn người cưỡi lên ta.
Tả Thu Viên là Lễ bộ thị lang tiền triều, ở tân triều bị gạt đến Hàn Lâm viện, không có quyền không có binh, không tạo phản được. Thư từ qua lại giữa gả và thập lục đệ càng giống như hai người thất bại ôm nhau sưởi ấm.
Ta dựa vào trước ngực Từ Quân Dật, trong lúc nhất thời nói không ra lời. Thập lục đệ bị ta tự tay đẩy lên làm con rối, lại bị sỉ nhục viết chiếu thư nhường ngôi. Chấm dứt triều đại nhà Tấn mấy trăm năm của Lý thị, chẳng lẽ đệ ấy không nên hận sao.
“Vốn không muốn để những thứ bẩn thỉu này làm bẩn mắt Hoàng hậu.” Từ Quân Dật che mắt ta: “Cũng không cố ý nhân lúc Hoàng hậu không ở đây động thủ. Buổi trưa trẫm nhận được tin tức, hắn đã bí mật gặp gỡ Tả Thu Viên vào giờ Thân.”
“Tiểu Nghiên tin tưởng bệ hạ.” Ta ảm đạm buồn bã co mình lại: “Nhưng đệ ấy mới mười lăm tuổi.”
“Mười lăm tuổi đã không còn nhỏ.” Từ Quân Dật cuộn thư lên, đặt trên ngọn nến, châm lửa: “Lúc trẫm mười lăm tuổi cả nhà bị xử tử, bị tịch thu tài sản, phải bưng trà cho kẻ thù ở Tư lễ giám.”
“Vậy Đỗ tướng quân thì sao.” Ta nắm tay áo hắn: “Bệ hạ sẽ không tin chuyện dối trá mưu phản, đây là vu hãm có căn cứ!”
“Ngươi có biết hắn đã nói gì trong tiệc rượu không?” Từ Quân Dật cứng rắn nắm lấy tay ta, gương mặt dần trở nên dữ tợn: “Hắn nói hai chúng ta nam không ra nam, nữ không ra nữ ngay cả con cũng không sinh được, ngồi không vững giang sơn. Những người được gọi là công thần này tự cho là đánh bại Nhu Nhiên đạt được chút công lao đã dám vọng nghị trẫm và ngươi, cũng không nghĩ tới mình là cái thá gì!”
Cơ sở ngầm của Trấn Phủ Ty và Đông Hán trải rộng khắp cả nước, những trò cười buổi tối của quan viên và đồng liêu trên bàn rượu, ngày hôm sau sẽ được bày lên bàn Đế vương. Đỗ Nhược Phong là người ngang ngược, lúc trước ở Kế trấn đã có lời nghị luận triều đình, đối xử với mọi người lại không có lòng phòng bị. Hắn ta làm Tướng quân mấy năm, uống say nói ra những lời này cũng không có gì lạ.
“Tiểu Nghiên, trẫm nói cho ngươi biết, trên thế gian này chưa bao giờ có đại thần trung thành tuyệt đối. Thứ khiến bọn họ quỳ xuống là danh lợi, là tơ lụa, vàng bạc, đao kiếm. Long bào của Đỗ Nhược Phong là trẫm sai người giấu. Đừng nói là một tên võ phu lưu manh, ngay cả Dương Thận hay Hàn Thiên Kỳ, trẫm cũng sẽ giết!”
Nói xong, hắn còn chưa hết giận, một tay áo quét sạch toàn bộ ấm trà trên bàn, “Trong triều hổ lang nói trẫm bất chính, đều âm thầm rình mò, ỷ vào vài phần thông minh tài trí, vọng tưởng đấu trí đấu dũng với trẫm, cũng không nhìn xem trên cổ bọn hắn mọc ra mấy cái đầu!”
Hoàng đế và đại thần, không phải gió đông thổi ngược gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông. Từ khi Thái tổ nhà Tấn phế bỏ Thừa tướng cho đến phụ hoàng bị thế gia và Thủ phụ cản tay, giết thế gia triều cũ mới xuất hiện quý tộc mới của triều đại này, trận đấu tranh vi diệu này cuối cùng rơi xuống trên đầu chúng ta.
“Trẫm không phải lão hoàng đế tiền triều cải cách thất bại, không có tâm sức lục đục với bọn họ, lẽ ra nên sớm lột mấy tấm da người thị chúng!”
Giết công thần, tạo oan ngục, Từ Quân Dật càng nói càng kích động. Ta vội vàng đứng dậy ôm lấy hắn, che miệng hắn lại: “Bệ hạ có Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên sẽ không làm hại bệ hạ.”
Đợi cảm xúc của hắn hơi bình phục, ta thử mở miệng nói: “Bệ hạ biết Đỗ tướng quân không mưu phản.”
Từ Quân Dật mở mắt ra, đỡ lấy ta: “Hoàng hậu và trẫm sống chết cùng huyệt, không cần nhiều lời vì người bên ngoài.”
Ta ngoan ngoãn để hắn vuốt ve, ngón tay xẹt qua mặt hắn: “Giám minh ca ca đã dạy Tiểu Nghiên phải thưởng phạt phân minh, không thể vì tư lợi của bản thân mà hủy đi luật pháp triều đình.”
Từ Quân Dật cắn vành tai ta, được quyền lực duy ngã độc tôn của Hoàng đế hun đúc, hắn không còn dễ dàng tha thứ người khác chỉ trích thân phận như trước đây nữa, “Người từng có lời lẽ đại nghịch bất đạo, lăng trì cũng khó tiêu mối hận trong lòng trẫm.”
“Tiểu Nghiên còn nhớ rõ dáng vẻ oai hùng của ca ca khi điều tra xử lý Bố chính sử Bắc Trực Lệ Ngô Khởi Xương,“ Đỉnh đầu ta cọ cọ bàn tay hắn, dịu dàng nói, “Nho Bì Pháp Cốt, công chính liêm minh, Giám Minh ca ca chán ghét Đỗ tướng quân vậy thì tước binh quyền của hắn đi.”
Ngón tay hắn cắm vào chân tóc của ta, không vui nói: “Trẫm là hoàng đế, nói xấu Thiên tử, tội đáng chết.”
“Vậy được rồi, Tiểu Nghiên cũng nói xấu Thiên tử đây.” Ta chọc ngực hắn, “Lão nam nhân, thái giám giả, mười mấy năm trước đã đánh chủ ý lên bản điện hạ.”
“Tiểu Nghiên thì khác.” Từ Quân Dật bật cười, bắt lấy ngón tay của ta, hôn lên đỉnh đầu: “Đối với trẫm, Hoàng hậu còn quan trọng hơn giang sơn xã tắc.”
“Giám minh ca ca muốn làm danh quân thiên cổ, không thể bị những tên khốn đáng hận này làm liên lụy. Theo Tiểu Nghiên thấy, cứ phạt Đỗ Nhược Phong về nhà trồng trọt, ba đời không được vào triều làm quan, có được không?”
Hắn ôm chặt lấy ta, hít sâu vài hơi trên tóc ta, cuối cùng gật đầu.
(3)
Ngày mười tám tháng ba, trước ngày sinh thần của ta, hoa đào nở rộ khắp Trường An, tháp Minh Nguyệt cũng đã hoàn thành.
Từ Quân Dật hạ lệnh cho cao tăng chùa Đại Tướng Quốc ngày đó đi tới tháp Minh Nguyệt, khai quang cho tượng Phật vàng cao năm mét, cầu phúc cho Hoàng hậu và tân triều. Con đường ở thành Trường An chật kín người, dân chúng truyền miệng nhau, chờ mong lễ mừng long trọng chưa từng có từ khi lập quốc tới nay.
Không khéo là, sứ thần phương Tây tới thăm, chỉ đích danh muốn gặp Hoàng đế bệ hạ tân triều. Từ đầu năm nay, Từ Quân Dật bận rộn đến sứt đầu mẻ trán vì chuyện đổi từ vận tải đường sông sang vận tải đường biển, hàng năm Giang Nam sản xuất gạo trắng vận chuyển về phương bắc phải đi từ sông Đại Vận Hà mở lúc Tùy Đường, thời gian dài, tiêu tốn rất nhiều tiền. Hơn nữa một khi con sông vỡ đê, hiệu suất vận chuyển sẽ giảm mạnh.
Công bộ thượng thư tân nhiệm, Huyện úy Trường An tiền nhiệm Quách Tử Dương đề xuất vận chuyển lương thực từ Giang Nam đến phương bắc bằng đường biển, tiết kiệm rất nhiều nhân lực và vật lực, đồng thời xúc tiến buôn bán nam bắc. Trong đó mấu chốt là mua bản thiết kế từ sứ thần phương Tây, đóng một con thuyền lớn có thể xuống biển.
Hàng triệu công nhân vận tải đường thủy phụ thuộc vào lương thực và trang phục. Việc chuyển từ đường sông sang đường biển sẽ dẫn đến một cuộc cải tổ từ trên xuống dưới của toàn bộ máy quan liêu vận tải đường thủy. Cũng chỉ có Từ Quân Dật mới dám quyết đoán ra tay.
Hắn buông tấu chương bãi miễn chức vụ của Đỗ Nhược Phong, “Trẫm muốn cùng Ly nô tới tháp Minh Nguyệt ăn mừng.”
“Cũng không phải là chuyện nghiêm trọng gì, bệ hạ đi làm việc với sứ thần phương Tây đi, đó mới là chuyện lớn.” Ta cầm bút lông trong tay hắn, phê lên tấu chương, không có hứng thú với chuyện của tháp Minh Nguyệt.
Hắn vươn tay đặt lên đầu ta, ta theo thói quen cọ cọ vào lòng bàn tay hắn: “Bệ hạ không cần lo lắng, lễ tế trời và lễ thân tằm* của Hoàng hậu đều là đại lễ, Tiểu Nghiên chưa làm gì cả.”
“Không giống nhau.” Hắn thuận thế xoa xoa mặt ta: “Tháp Minh Nguyệt là quà mừng trẫm tặng cho Hoàng hậu vào lễ thiên thu.”
“Quốc sự không thể bỏ qua.” Ta không hứng thú kéo râu trên cằm hắn, “Tiểu Nghiên ở đây đa tạ bệ hạ.”
Từ Quân Dật đi tới điện Văn Hoa thương nghị chi tiết về sứ thần phương Tây với Quách Tử Dương và các trọng thần. Còn ta thì ở trong thư phòng gọi Hộ bộ thượng thư, Thủ phụ nội các đương nhiệm Dương Thận.
“Điện hạ không cần phải bận tâm.” Dương Thận ngồi trên ghế đầu tiên dưới tay bên trái, lấy tấu chương đã viết xong từ trong lòng ra: “Tu sửa tháp Minh Nguyệt tốn một trăm hai mươi vạn lượng bạc trắng, toàn bộ xuất phát từ nội cung của bệ hạ, tiền lương điều động dân phu đều đã thanh toán xong, còn cao hơn ba phần so với tiền tu sửa nhà cửa của gia đình giàu có.”
Thái giám đứng bên cạnh ta vội vàng đi xuống cầu thang, cầm tấu chương trên bàn, lại khom người đưa tới tay ta.
Sau khi mở ra nhìn thoáng qua, ta đặt tách trà trong tay xuống, khen ngợi: “Người hiểu ta mà Thủ phụ, đáng tiếc trăng sáng này không phải trăng sáng của Trường An.”
Dương Thận nhạy cảm phát hiện ra sự mâu thuẫn của ta với tháp Minh Nguyệt, cung kính mở miệng nói: “Hoàng đế và Hoàng hậu dành cho nhau tình cảm sâu đậm, là may mắn của triều đại này.”
Sau khi tự mình tiếp xúc chính vụ, một số quan viên lấy Dương Thận đứng đầu xoay quanh ở bên cạnh ta, được người ta gọi là “Hậu đảng“. Vài tên ngự sử viết rằng hậu cung không nên can thiệp triều chính, mời hoàng hậu lui về nội triều, đã bị Từ Quân Dật đánh roi ngay tại chỗ. Các quan viên nhìn ra vị tân đế tay cứng này cũng không để ý đến việc chia sẻ quyền lực với thê tử. Đến nay “Hậu đảng” ngày càng mạnh mẽ, ta chán ghét kết bè kết cánh, cũng đã có được thế lực của mình trong triều.
“Tháp Minh Nguyệt là tâm ý của bệ hạ, xây dựng một tượng Phật bằng vàng, cầu cao tăng Xá Lợi.” Ta phất tay để thái giám cung nữ xung quanh lui ra. “Nhưng Thủ phụ hẳn biết, từ trước đến nay bản cung không tin lời quỷ thần.”
Đợi trong phòng chỉ có ta và Dương Thận, ta mới nói ra suy nghĩ trong lòng: “Hàng chục ngàn người nhà của phụ mẫu ta đều chết trong tay bệ hạ, dựa theo cách nói của Phật giáo, sau khi bản cung chết nên vào A Tỳ Địa Ngục.”
Dương Thận vội vàng đứng dậy, vén vạt áo quỳ gối bên dưới, trán dán lên viên gạch trong thư phòng: “Điện hạ không nên nói ra lời ấy.”
“Thủ phụ đừng hoảng sợ.” Ta đi xuống bậc thang đỡ hắn ta dậy: “Tiền triều thế nào bản cung hiểu rõ hơn bất cứ ai. Bệ hạ chăm lo việc nước, mang đến mười năm thái bình cho lê dân, bản cung không thẹn với thiên hạ này.”
Từ Quân Dật không đánh thì giết, khắc nghiệt không ân tình với các quan viên, có lẽ là trải nghiệm trưởng thành ở Kế trấn khiến hắn thủy chung vẫn duy trì sơ tâm với bách tính.
Nhiều năm trước Chu Triêu Thành tự xưng là “Thiên Vương” phản loạn ở Tây Bắc, để nhằm tăng quân phí mà tăng thuế ruộng lên năm phần. Trong lúc bình định, quân tướng phủ của Từ Quân Dật đã đánh chiêu bài “Quan binh đến không nạp lương” đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, có bình dân tự phát mở cửa thành nghênh đón quan binh.
Sau khi tân triều thành lập, Từ Quân Dật thực hiện lời hứa của mình, hạ chỉ miễn thuế mười năm cho người dân ở Tây Bắc bị chiến tranh tàn phá. Đồng thời, hắn phân phát toàn bộ đất đai tịch thu được từ phiên vương sĩ tộc chia cho các tá điền nghèo khổ, thực hiện ước mơ có nhà ở, có đất cày cho hàng vạn người.
Hai năm trước, Quách Tử Dương thống kê hộ tịch, tổ chức đo đạc tình hình đất đai cả nước. Những năm này, cố gắng của hắn không uổng phí. Tân triều tăng thêm tám trăm vạn hộ gia đình, phong ba bão táp thâu tóm đất đai. Dân chúng không dám nói cơm áo không lo nhưng ít nhất sẽ không xuất hiện thảm kịch ăn thịt lẫn nhau như triều Tấn.
Trước nay ta chưa từng hối hận vì cùng tạo phản với hắn, cũng không xin tha cho huynh đệ thúc bá giá áo túi cơm. Chỉ là thỉnh thoảng trong đêm khuya yên tĩnh, sau khi mây mưa được trượng phu ôm vào lòng, ta không khỏi tự giễu, ta là công chúa tiền triều, cũng là Hoàng hậu tân triều.
“Vi thần nhớ tới điển cố của Tiêu Diễn gặp Bồ Đề Đạt Ma,“ Dương Thận cúi đầu sửa sang lại vạt áo quan phục màu đỏ, ôn hòa nói, “Lương Vũ Đế một lòng hướng Phật, khởi công xây dựng bốn trăm tám mươi ngôi chùa ở Nam Triều. Ngài nhiều lần bỏ qua thân phận Hoàng đế để làm Bồ Tát, tự cho là công đức vô lượng. Có một ngày, Tiêu Diễn và Bồ Đề Đạt Ma bàn luận về Phật, ngài hỏi vì sao không có công đức. Sư viết, nhân thiên tiểu quả, có nhân tố thấp, như hình với bóng, tuy có thiện nhân nhưng không phải là thực tướng. Tiêu Diễn lại hỏi công đức thực sự? Sư viết, Tịnh Trí miếu tròn, thể tự trống không, nếu như công đức, không dựa thế cầu. Trong năm Giáp Thân, tuyết lớn ở Trường An, vẫn là Hoàng hậu hạ lệnh dỡ xuống chín cột trụ Phật tự, cho người chẻ củi đốt lửa chống lạnh cho dân chúng. Vi thần học biết rất ít, cũng biết điện hạ ở trước mặt Phật tổ không cần cúi đầu.”
Làm khó đại tài tử, vì khuyên bảo ta mà lại nói ra một điển cố lớn như vậy. Thời gian trôi qua rất nhanh, từ công chúa liều lĩnh ta trở thành Hoàng hậu trầm ổn, hoa đào ngoài cửa sổ nở rộ xinh đẹp, ánh mặt trời chói chang, ta vươn bàn tay che khuất hai mắt, cười nói: “Thủ phụ nói về Tiêu Diễn gặp Bồ Đề Đạt Ma, bản cung chỉ nhớ tới Hầu Cảnh Chi, trong lúc loạn lạc các Vương gia tôn thất đều đứng nhìn mặc kệ. Mấy ngày trước đây, Trấn Phủ Ty điều tra ra thiếp thân hầu nữ của bản cung là người của Ninh Vương, thật khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Bệ hạ dùng Thôi Trung Lệnh giữ lại mạng cho bọn họ, nhưng họ vẫn vọng tưởng giữ lại kỳ ngộ của tiền triều, có lẽ là bản cung quá mức nhân từ.”
***
Buổi tối ta không tới tháp Minh Nguyệt, không ai có thể ép buộc ta phải chấp nhận chuyện ta không thích, kể cả Từ Quân Dật. Ta mượn ánh trăng trong cung, tìm ra cung tên giấu giếm thất ca lúc niên thiếu, triệu Quế ma ma vào cung trò chuyện ngày xưa trong Phượng Dương các.
“Khi đó công chúa nghịch ngợm.” Quế ma ma nắm tay của ta: “Cho hoa sen vàng vào trong trà của nữ phó, cố ý đánh đổ hộp son của Tam công chúa, còn đi trộm của Hoàng hậu, không, rượu đầu hươu trong cung của Tiểu Chương thị.”
Tam tỷ tái giá, hòa hợp với Hà lang quân nhà Lễ bộ viên ngoại Lang gia. Ngày tháng trôi qua rất thú vị, ta phái Dương Thận sửa đổi “Luật hôn nhân”, dỡ bỏ tất cả đền thờ trinh tiết trong dân gian, dẫn đến không ít quan viên đưa ra lời khuyên cho Từ Quân Dật, trong dân gian thịnh hành hoà ly*, phong tục thế gian không giống ngày xưa, làm trái lời thánh nhân dạy bảo.
(*Hoà ly: thoả thuận ly hôn)
Từ Quân Dật yêu ta chiều ta, cam nguyện mạo hiểm lời phản đối của thiên hạ để làm chỗ dựa cho ta, để ta có đủ quyền lực thay đổi hiện trạng. Từ nhỏ ta được nuôi dạy như công chúa, trong lúc giơ tay nhấc chân vẫn giữ lại tác phong quá khứ. Sau khi mặc lại nam trang, có người cười nhạo ta đường đường là nam tử lại giả làm nữ nhi, nhưng ta chưa từng cho rằng giống nữ nhân là một chuyện đáng xấu hổ.
Phế chỉ nạp thiếp, nữ tử được tham gia khoa cử, nam nữ đồng triều... Ta nghĩ quá nhiều chuyện, nhưng lại bị mắc kẹt ở hiện trạng. Một thế hệ chỉ có thể làm một việc, điều ta mong muốn, có lẽ cuối cùng vào một ngày nào đó trăm năm sau sẽ được thực hiện.
“Sao ma ma phải nhớ kỹ những thứ này.” Ta và Quế ma ma trò chuyện rất hợp ý, cho nên không nhìn thấy ánh sáng đỏ trên bầu trời ngoài cửa sổ.
“Tiểu Nghiên! Tiểu Nghiên!” Từ Quân Dật không ngừng gọi tên ta, đẩy mạnh cửa tiến vào. Đầu tóc hắn rối bù, trên khuôn mặt anh tuấn dính đầy bụi đất, khóe mắt ẩn ẩn ngấn lệ, mười ngón tay đẫm máu, mu bàn tay còn bị phỏng. Ta biết hắn đã hai mươi năm, bất luận trên chiến trường hay trên triều, ta chưa từng thấy bộ dạng chật vật như vậy của hắn.
Quế ma ma cực kỳ có ánh mắt rời đi, ta đến gần vừa định hỏi chuyện gì xảy ra, đã bị hắn dùng sức ấn vào trong ngực, “May mắn, may mắn ngươi ở chỗ này.”
“Bệ hạ, ưm, Tiểu Nghiên sắp thở không nổi.” Ta chống ngực hắn, khó hiểu nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Quân Dật nhắm mắt lại, một tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Người của Ninh Vương phóng hỏa ở tháp Minh Nguyệt, thiếu chút nữa trẫm đã mất ngươi.”
Ta kinh ngạc nhìn về phía bầu trời đêm, toà tháp Minh Nguyệt cao trăm mét hóa thành lửa khói hừng hực, xông thẳng lên trời, mưu toan thiêu đốt hết sát nghiệt dâm dục, đốt cháy màn đêm vĩnh cửu của Trường An. Cẩn thận lắng nghe, trong sương khói nồng đậm tựa hồ còn có tiếng cầu cứu của tăng lữ chùa Đại Tướng Quốc.
“Trẫm hạ chỉ tru di tam tộc Ninh Vương, hắn ở trong ngục luôn nói nhân quả báo ứng, không ngờ lại là...” Từ Quân Dật vùi đầu vào trong mái tóc dài của ta, móng tay bị lật lên, muốn đan mười ngón tay vào nhau như không biết đau đớn.
“Xem ra mạng của Tiểu Nghiên chưa đến mức tuyệt vọng.” Ta ôm lấy hắn, “Thị nữ Ninh Vương xếp vào bên cạnh bị bắt đến Trấn Phủ Ty, không nắm giữ được hành tung hôm nay của Tiểu Nghiên.”
Giọng nói của Từ Quân Dật run rẩy: “Trẫm chỉ muốn cho ngươi những điều tốt nhất, không ngờ suýt chút nữa đã hại ngươi, càng hại chính ta.”
“Bệ hạ xoa xoa Tiểu Nghiên.” Ta đặt ngón tay dính máu lên mặt mình, “Tiểu Nghiên vẫn còn đây.”
Hắn run rẩy chạm vào lông mi của ta, máu tươi nhỏ lên mí mắt ta: “Ninh Vương nói, muốn khiến người trẫm yêu nhất chết không còn xương cốt. Trẫm ở trong lửa tìm ngươi, là cung nhân xông vào nói cho trẫm biết ngươi ở nơi này...”
Thì ra hắn bị thương như vậy, trong lòng ta chua xót, ngửa đầu hôn cằm hắn: “Tiểu Nghiên sẽ luôn ở bên bệ hạ, bất kể là ở nơi nào.”
Từ Quân Dật không muốn kinh động Thái y gây ra tranh chấp trong triều, ta tìm nhíp đồng và rượu trắng từ trong phòng, cẩn thận dùng khăn lụa băng bó cho hắn. Trong lòng hắn còn sợ hãi, luôn đi theo ta, không để cho ta rời khỏi tầm mắt một bước.
“Bệ hạ đau không?” Sau khi rửa sạch bằng rượu trắng, ta dùng nhíp đồng cẩn thận rút móng tay hắn đang lật lên, thế lửa ở tháp Minh Nguyệt phía xa đã ngừng lại, đáng tiếc tòa tháp cao hao phí trăm vạn lượng bạc trắng này còn chưa nghênh đón chủ nhân đã thành một vùng phế tích.
Từ Quân Dật lắc đầu, nhìn về phía chân trời: “Kiếp này trẫm đã tạo vô số sát nghiệt, thế gian nếu có nhân quả, toàn bộ đều cứ báo ứng trên người trẫm. Hoàng hậu nhân hậu thiện lương, phải nên bình an vui vẻ.”
“Bệ hạ nói gì vậy.” Cuối cùng ta không nhịn được nước mắt, khóc lên: “Bệ hạ và Tiểu Nghiên là phu thê, sau này phải chôn cùng một quan tài, những người đã chết kia, phụ hoàng, ngoại tổ, Lục ca, cùng với một đám phiên vương, có người nào lừa gạt được Tiểu Nghiên. Nếu bệ hạ là Tu La vậy Tiểu Nghiên sẽ phạm vào ngũ nghịch, cùng nhau xuống địa ngục, cần gì phải phân biệt người và ta.”
“Là trẫm lỡ lời.” Từ Quân Dật không để ý đến vết thương chảy máu trên tay, nắm lấy bả vai ta, hôn lên nước mắt của ta: “Người nên bị báo ứng xuống địa ngục không phải trẫm và ngươi, mà là đám sâu kiến ti tiện kia.”
“Bệ hạ không cần thương hại phản tặc tiền triều vì Tiểu Nghiên.” Ta dựa vào vai hắn, cẩn thận tránh vết thương trên tay hắn, “Tiểu Nghiên chỉ cầu hai điều, một là phế bỏ cực hình, lột da bỏ cỏ không có hiệu quả chấn nhiếp, chỉ khiến bệ hạ trở thành đề tài nói chuyện của hậu thế. Hai là không thể tạo ngục oan. Nếu bệ hạ thật sự chán ghét, vậy thì bãi bỏ chức quan để những người đó về quê nhà. Về phần người đáng chết, bệ hạ một người cũng không được bỏ qua.”
Ngày mười chín tháng ba, hoàng hậu thiên thu. Sinh thần hai mươi lăm tuổi của ta vì một trận lửa lớn mà bị buộc hủy bỏ lời chúc của các quan viên. Các nghĩa tử nghĩa nữ cũng bị cấm vào cung theo chiếu chỉ của Hoàng đế, nhận kiểm tra của Trấn Phủ Ty và Đông Hán.
Mười ngón tay Phục Giám Minh được bọc trong tấm vải trắng, vụng về bưng một bát mì đi vào tẩm điện: “Sinh thần của Hoàng hậu, trẫm muốn làm chút gì đó, đáng tiếc không kịp tìm trân phẩm...”
“Đa tạ bệ hạ!” Ta nhảy lên ôm lấy hắn, hôn lên gò má hắn một cái: “Ăn chung với Tiểu Nghiên đi.”
Phục Giám Minh đặt mì trường thọ do chính tay mình nấu lên bàn, vuốt ve mái tóc dài của ta, nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu trước sau vẫn luôn là ánh trăng sáng trong lòng trẫm.”
- ----------------
Tác giả: Trong đoạn lời nói kia của Dương Thận trích dẫn đoạn đối thoại của Tiêu Diễn gặp Bồ Đề Đạt Ma. Xin đừng chỉ trích trong bình luận, hai người bọn họ đều không phải thiết lập nhân vật hoàn mỹ huhuhu.
Editor: không có công chắc thụ thành bạo quân thật.
- ---------------
Chú thích:
*Lễ thần tằm: từ cổ đại Trung Quốc đều do Hoàng hậu đích thân chủ trì tế bái. Được thờ cúng với sự tin tưởng đoàn kết của nhân dân, người thờ cúng đều là phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.