Quyển 5 - Chương 100: Quay về
Diêm Diêm yany
10/08/2023
Hạn cuối năm vẫn nằm trong dự đoán của Tô Sầm, cậu không kỳ vọng Lý Thịnh có thể rộng rãi tới đâu cả. Thực tế, Lý Thịnh đồng ý cho cậu điều tra dễ dàng như vậy đã nằm ngoài dự đoán của cậu rồi.
Đúng lý ra, hắn và Lý Thích không đội trời chung, thậm chí có thể vụ việc này là do Lý Thịnh gây ra. Hẳn là hắn phải mong chẳng ai hỏi han gì, chém luôn Lý Thích vì tội mưu phản mới đúng.
Nhưng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, dù cho cuối cùng chẳng còn ai giúp đỡ, phải đối mặt với núi đao biển lửa, cậu cũng sẽ tự đi tới cùng.
Tô Sầm biết đủ, kéo Trịnh Dương khom người lui trước. Cậu sợ mình ở thêm chút nữa sẽ kìm lòng không đặng lao lên đấm vào mặt Lý Thịnh.
Trên đường, Trịnh Dương hỏi: “Cuối năm có kịp không? Vừa Đột Quyết vừa Tiên đế nữa, không dễ điều tra đâu nhỉ?”
Tô Sầm nói lòng vòng: “Nói dễ thì dễ, bảo khó cũng khó.”
“Dễ là dễ thế nào?”
Tô Sầm vừa đi vừa nói: “Mở chiêu lăng ra xem, Tiên đế bị bóp ch3t hay bệnh chết là biết ngay.”
Trịnh Dương: “…”
Trước nay, lăng tẩm Hoàng đế đã đóng rồi sẽ không mở lại. Trước nay vẫn có cách nói thế này, hoàng lăng liên quan đến vận mệnh quốc gia, vậy nên từ khi Hoàng đế còn sống đã phải chọn nơi phong thủy tốt xây dựng hoàng lăng, vị trí này ảnh hưởng trực tiếp đến vận mệnh dài lâu của đất nước. Cho dù khi xây là xây lăng Đế – Hậu, nhưng Hoàng đế chết trước thì Hoàng hậu chỉ có thể xây thêm lăng Hoàng hậu cạnh lăng Hoàng đế, chứ không mở lăng hợp táng nữa.
Không chỉ vậy, bao đời nay vẫn nghiêm cấm việc trộm mộ, dù gì cũng chẳng có ai muốn mình chết rồi vẫn bị người ta dòm ngó bộ xương của mình.
Vậy nên Tô Sầm cũng chỉ nói vậy thôi, hoàn toàn không thực tế.
Trịnh Dương thầm thở dài, hỏi tiếp: “Thế khó ở chỗ nào?”
Tô Sầm: “Không mở được chiêu lăng.”
Trịnh Dương: “…”
Ra khỏi cung, xe ngựa của Trịnh Dương vẫn đợi bên ngoài. Hai người lên xe, Trịnh Dương hỏi: “Sắp giới nghiêm rồi, huynh đi đâu, ta đưa huynh đi.”
Một năm vắng bóng, Tô Sầm sắp quên mất chuyện thành Trường An có luật giới nghiêm rồi. Cậu thầm nghĩ đến những nơi mình có thể đi được, một ý tưởng chợt hiện trong đầu khiến cổ họng nghẹn lại.
Trịnh Dương đợi mãi không được đáp lời, đành bảo phu xe: “Đến phường Trường Lạc.”
“Đến cung Hưng Khánh.” Tô Sầm lên tiếng cắt ngang, giọng cậu hơi khàn, cảm giác sợ hãi khi gần về thình lình xuất hiện, nhưng cậu vẫn cố chấp lặp lại: “Đến cung Hưng Khánh đi.”
Trịnh Dương cười sâu xa, song không vạch trần mà bảo phu xe đến cung Hưng Khánh.
…
Xe ngựa dừng trước cổng cung Hưng Khánh, cánh cổng khí phách, khoáng đạt lúc trước nay vắng người qua lại, hai cánh cổng đóng chặt, ánh đèn chẳng bao giờ tắt trên Hoa Ngạc Tương Huy Lâu cũng không còn. Cả cung điện như một con thú dữ say ngủ.
Tô Sầm cũng không chú ý đến những thứ này quá lâu. Nhịp thở của cậu dồn dập, ngón tay run rẩy, duyệt lại trong lòng cả vạn lần những lời muốn nói khi gặp Lý Thích, nhưng lại bị hai thị vệ gác cổng dội nước lạnh vào đầu.
Cổng ngay trước mắt, nhưng cậu không vào được.
Tô Sầm nói: “Ta vâng theo ý chỉ của Thánh thượng điều tra vụ án, có Thánh danh trong người, có thể tự do ra vào tất cả những nơi có liên quan đến vụ án.”
Hai thị vệ không thèm nhìn sang: “Dự Vương có lệnh, không ai được vào cung Hưng Khánh.”
“To gan!” Trịnh Dương bước lên: “Bệ hạ đã hạ chỉ lệnh huynh ấy điều tra rồi các ngươi còn dám cản? Chẳng lẽ Dự Vương quyền lớn hơn cả bệ hạ hay sao?”
Hai thị vệ kia kiên quyết nói: “Chúng ta chỉ nghe lệnh Dự Vương.”
“Hỗn láo!”
Trịnh Dương xắn tay áo định xông lên, lại bị Tô Sầm vội vàng cản lại. Hai thư sinh yếu ớt như họ giằng co ở đây không có lợi lộc gì, cậu lùi lại nhìn lên tường cung mấy lần, năm xưa khi dọn vào cung Hưng Khánh, Lý Thích đã sửa vách tường này thành tường đồng vách sắt. Nay nó trở thành một vách ngăn tự nhiên, muốn trèo bằng tay không là điều không thể.
Đành phải quay lại thương lượng với hai thị vệ kia, cậu lạnh lùng nói: “Dự Vương của các ngươi cũng đã đồng ý để ta điều tra, các ngươi không tin thì có thể hỏi.”
Hai thị vệ nhìn nhau, thờ ơ nói tiếp: “Chúng ta muốn thấy thủ dụ trước.”
“Một lũ chó má…” Trịnh Dương không nhịn được nữa, cuối cùng vẫn lao lên.
Không bao lâu sau đã bị người ta đá ngã khỏi bậc thềm trước cung.
Trước giờ, thế tử phủ Anh Quốc công như y chẳng phải kiêng nể gì trong kinh thành, có bao giờ phải chịu ấm ức thế này. Không hơi đâu nghĩ đến tay chân đau điếng, Trịnh Dương đứng dậy định nhào lên tiếp.
Chật vật mãi Tô Sầm mới cản được y, bấy giờ tiếng canh cũng vang lên, báo hiệu giờ giới nghiêm đến.
Trịnh Dương choàng tỉnh, hoàn hồn nói: “Thế chẳng phải giờ có đi tìm tên già kia đòi thủ dụ cũng vô dụng à?”
Nhìn sang mới thấy Tô Sầm cũng đen mặt: “Đánh chó ngó mặt chủ, huynh so đo với hai con chó làm gì?”
Trịnh Dương cắn môi, chán nản nói: “Vậy giờ phải làm sao?”
Tô Sầm nhìn cánh cổng khép chặt lần nữa, bất đắc dĩ nói: “Cứ thế đã, để mai rồi tính.”
…
Trăng tròn vành vạnh, ánh trăng sáng ngời, Lý Thích ra khỏi Cần Chính Vụ Bản Lâu, thong thả bước lên ánh trăng đi về phía tâm cung.
Hiếm khi không có những chuyện phiền lòng trong triều, không có đống tấu chương phê mãi chẳng xong, hắn ngủ từ trưa đến đêm muộn, nếu trời không nổi gió, có khi hắn còn ngủ được tiếp.
Cung Hưng Khánh yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng bước chân khe khẽ vang lên. Đi qua cổng cung, hắn dừng lại ngoái nhìn.
Một vầng trăng sáng lẻ loi treo trên cổng nhà, ánh trăng phủ xuống như tấm màn, hắn lại vô thức vươn tay muốn bắt lấy ánh trăng đó.
…
Tô Sầm ngồi trên xe ngựa nhìn cổng cung Hưng Khánh từ xa, Trịnh Dương thì đã ôm một chiếc áo gấm thiếp đi rồi. Đáng lý ra cậu bôn ba nhiều ngày, giờ phải ngủ say hơn Trịnh Dương mới phải, nhưng bây giờ cậu không buồn ngủ chút nào, chỉ nhìn cánh cổng kia, suy nghĩ bao điều.
Cậu những tưởng lần gặp gỡ của Túc Châu là vĩnh biệt, từ đó về sau mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo, Lý Thích tiếp tục làm Nhiếp Chính Vương, cậu cũng tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình, từ nay không còn liên hệ, dần quên lẫn nhau.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, chỉ cần nghe đến cái tên kia lòng cậu vẫn rối bời.
Nay cậu vượt qua muôn ngàn núi sông để trở lại, lại bị một cánh cửa chặn đường.
Bên trong cánh cửa kia là lý tưởng và hoài bão của cậu, là kỳ vọng và tất cả của cậu. Nếu cậu đã về, thì chắc chắn không bỏ lỡ dễ dàng nữa.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, Tô Sầm xốc lại tinh thần, vừa xuống xe thì thấy có đoàn người đi tới.
Người dẫn đầu là Trương Quân.
Một năm không gặp, bụng Trương đại nhân tròn hơn một chút, thấy Tô Sầm thì im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ vỗ vai cậu, nói: “Về là tốt rồi.”
Sau đó quay lại chỉ những người phía sau: “Toàn thể Đại Lý Tự vẫn nghe lệnh của cậu.”
Lời cảm ơn nói ra đều là giả dối, Tô Sầm chỉ nghiêm túc gật đầu với hắn. Từ khi cậu nhập sĩ, Trương Quân vẫn luôn là người thầy, người bạn của cậu, tuy thường ngày hắn thích lười biếng, thích đánh Thái Cực, nhưng vẫn phân biệt được đúng sai phải trái, chưa từng khoanh tay đứng nhìn những lúc quan trọng.
Tô Sầm nhìn Trịnh Dương vừa bước xuống xe, hỏi: “Mấy giờ hạ táng Phong huynh?”
“Chắc là giờ Tỵ.” Trịnh Dương ngáp xong, nói: “Sớm quá thì không đủ người, trời lạnh cũng tiện.”
Tô Sầm gật đầu, sau đó nói với Trương Quân: “Ta muốn gặp Kỳ Lâm trước đã.”
Đúng lý ra, hắn và Lý Thích không đội trời chung, thậm chí có thể vụ việc này là do Lý Thịnh gây ra. Hẳn là hắn phải mong chẳng ai hỏi han gì, chém luôn Lý Thích vì tội mưu phản mới đúng.
Nhưng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, dù cho cuối cùng chẳng còn ai giúp đỡ, phải đối mặt với núi đao biển lửa, cậu cũng sẽ tự đi tới cùng.
Tô Sầm biết đủ, kéo Trịnh Dương khom người lui trước. Cậu sợ mình ở thêm chút nữa sẽ kìm lòng không đặng lao lên đấm vào mặt Lý Thịnh.
Trên đường, Trịnh Dương hỏi: “Cuối năm có kịp không? Vừa Đột Quyết vừa Tiên đế nữa, không dễ điều tra đâu nhỉ?”
Tô Sầm nói lòng vòng: “Nói dễ thì dễ, bảo khó cũng khó.”
“Dễ là dễ thế nào?”
Tô Sầm vừa đi vừa nói: “Mở chiêu lăng ra xem, Tiên đế bị bóp ch3t hay bệnh chết là biết ngay.”
Trịnh Dương: “…”
Trước nay, lăng tẩm Hoàng đế đã đóng rồi sẽ không mở lại. Trước nay vẫn có cách nói thế này, hoàng lăng liên quan đến vận mệnh quốc gia, vậy nên từ khi Hoàng đế còn sống đã phải chọn nơi phong thủy tốt xây dựng hoàng lăng, vị trí này ảnh hưởng trực tiếp đến vận mệnh dài lâu của đất nước. Cho dù khi xây là xây lăng Đế – Hậu, nhưng Hoàng đế chết trước thì Hoàng hậu chỉ có thể xây thêm lăng Hoàng hậu cạnh lăng Hoàng đế, chứ không mở lăng hợp táng nữa.
Không chỉ vậy, bao đời nay vẫn nghiêm cấm việc trộm mộ, dù gì cũng chẳng có ai muốn mình chết rồi vẫn bị người ta dòm ngó bộ xương của mình.
Vậy nên Tô Sầm cũng chỉ nói vậy thôi, hoàn toàn không thực tế.
Trịnh Dương thầm thở dài, hỏi tiếp: “Thế khó ở chỗ nào?”
Tô Sầm: “Không mở được chiêu lăng.”
Trịnh Dương: “…”
Ra khỏi cung, xe ngựa của Trịnh Dương vẫn đợi bên ngoài. Hai người lên xe, Trịnh Dương hỏi: “Sắp giới nghiêm rồi, huynh đi đâu, ta đưa huynh đi.”
Một năm vắng bóng, Tô Sầm sắp quên mất chuyện thành Trường An có luật giới nghiêm rồi. Cậu thầm nghĩ đến những nơi mình có thể đi được, một ý tưởng chợt hiện trong đầu khiến cổ họng nghẹn lại.
Trịnh Dương đợi mãi không được đáp lời, đành bảo phu xe: “Đến phường Trường Lạc.”
“Đến cung Hưng Khánh.” Tô Sầm lên tiếng cắt ngang, giọng cậu hơi khàn, cảm giác sợ hãi khi gần về thình lình xuất hiện, nhưng cậu vẫn cố chấp lặp lại: “Đến cung Hưng Khánh đi.”
Trịnh Dương cười sâu xa, song không vạch trần mà bảo phu xe đến cung Hưng Khánh.
…
Xe ngựa dừng trước cổng cung Hưng Khánh, cánh cổng khí phách, khoáng đạt lúc trước nay vắng người qua lại, hai cánh cổng đóng chặt, ánh đèn chẳng bao giờ tắt trên Hoa Ngạc Tương Huy Lâu cũng không còn. Cả cung điện như một con thú dữ say ngủ.
Tô Sầm cũng không chú ý đến những thứ này quá lâu. Nhịp thở của cậu dồn dập, ngón tay run rẩy, duyệt lại trong lòng cả vạn lần những lời muốn nói khi gặp Lý Thích, nhưng lại bị hai thị vệ gác cổng dội nước lạnh vào đầu.
Cổng ngay trước mắt, nhưng cậu không vào được.
Tô Sầm nói: “Ta vâng theo ý chỉ của Thánh thượng điều tra vụ án, có Thánh danh trong người, có thể tự do ra vào tất cả những nơi có liên quan đến vụ án.”
Hai thị vệ không thèm nhìn sang: “Dự Vương có lệnh, không ai được vào cung Hưng Khánh.”
“To gan!” Trịnh Dương bước lên: “Bệ hạ đã hạ chỉ lệnh huynh ấy điều tra rồi các ngươi còn dám cản? Chẳng lẽ Dự Vương quyền lớn hơn cả bệ hạ hay sao?”
Hai thị vệ kia kiên quyết nói: “Chúng ta chỉ nghe lệnh Dự Vương.”
“Hỗn láo!”
Trịnh Dương xắn tay áo định xông lên, lại bị Tô Sầm vội vàng cản lại. Hai thư sinh yếu ớt như họ giằng co ở đây không có lợi lộc gì, cậu lùi lại nhìn lên tường cung mấy lần, năm xưa khi dọn vào cung Hưng Khánh, Lý Thích đã sửa vách tường này thành tường đồng vách sắt. Nay nó trở thành một vách ngăn tự nhiên, muốn trèo bằng tay không là điều không thể.
Đành phải quay lại thương lượng với hai thị vệ kia, cậu lạnh lùng nói: “Dự Vương của các ngươi cũng đã đồng ý để ta điều tra, các ngươi không tin thì có thể hỏi.”
Hai thị vệ nhìn nhau, thờ ơ nói tiếp: “Chúng ta muốn thấy thủ dụ trước.”
“Một lũ chó má…” Trịnh Dương không nhịn được nữa, cuối cùng vẫn lao lên.
Không bao lâu sau đã bị người ta đá ngã khỏi bậc thềm trước cung.
Trước giờ, thế tử phủ Anh Quốc công như y chẳng phải kiêng nể gì trong kinh thành, có bao giờ phải chịu ấm ức thế này. Không hơi đâu nghĩ đến tay chân đau điếng, Trịnh Dương đứng dậy định nhào lên tiếp.
Chật vật mãi Tô Sầm mới cản được y, bấy giờ tiếng canh cũng vang lên, báo hiệu giờ giới nghiêm đến.
Trịnh Dương choàng tỉnh, hoàn hồn nói: “Thế chẳng phải giờ có đi tìm tên già kia đòi thủ dụ cũng vô dụng à?”
Nhìn sang mới thấy Tô Sầm cũng đen mặt: “Đánh chó ngó mặt chủ, huynh so đo với hai con chó làm gì?”
Trịnh Dương cắn môi, chán nản nói: “Vậy giờ phải làm sao?”
Tô Sầm nhìn cánh cổng khép chặt lần nữa, bất đắc dĩ nói: “Cứ thế đã, để mai rồi tính.”
…
Trăng tròn vành vạnh, ánh trăng sáng ngời, Lý Thích ra khỏi Cần Chính Vụ Bản Lâu, thong thả bước lên ánh trăng đi về phía tâm cung.
Hiếm khi không có những chuyện phiền lòng trong triều, không có đống tấu chương phê mãi chẳng xong, hắn ngủ từ trưa đến đêm muộn, nếu trời không nổi gió, có khi hắn còn ngủ được tiếp.
Cung Hưng Khánh yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng bước chân khe khẽ vang lên. Đi qua cổng cung, hắn dừng lại ngoái nhìn.
Một vầng trăng sáng lẻ loi treo trên cổng nhà, ánh trăng phủ xuống như tấm màn, hắn lại vô thức vươn tay muốn bắt lấy ánh trăng đó.
…
Tô Sầm ngồi trên xe ngựa nhìn cổng cung Hưng Khánh từ xa, Trịnh Dương thì đã ôm một chiếc áo gấm thiếp đi rồi. Đáng lý ra cậu bôn ba nhiều ngày, giờ phải ngủ say hơn Trịnh Dương mới phải, nhưng bây giờ cậu không buồn ngủ chút nào, chỉ nhìn cánh cổng kia, suy nghĩ bao điều.
Cậu những tưởng lần gặp gỡ của Túc Châu là vĩnh biệt, từ đó về sau mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo, Lý Thích tiếp tục làm Nhiếp Chính Vương, cậu cũng tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình, từ nay không còn liên hệ, dần quên lẫn nhau.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, chỉ cần nghe đến cái tên kia lòng cậu vẫn rối bời.
Nay cậu vượt qua muôn ngàn núi sông để trở lại, lại bị một cánh cửa chặn đường.
Bên trong cánh cửa kia là lý tưởng và hoài bão của cậu, là kỳ vọng và tất cả của cậu. Nếu cậu đã về, thì chắc chắn không bỏ lỡ dễ dàng nữa.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, Tô Sầm xốc lại tinh thần, vừa xuống xe thì thấy có đoàn người đi tới.
Người dẫn đầu là Trương Quân.
Một năm không gặp, bụng Trương đại nhân tròn hơn một chút, thấy Tô Sầm thì im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ vỗ vai cậu, nói: “Về là tốt rồi.”
Sau đó quay lại chỉ những người phía sau: “Toàn thể Đại Lý Tự vẫn nghe lệnh của cậu.”
Lời cảm ơn nói ra đều là giả dối, Tô Sầm chỉ nghiêm túc gật đầu với hắn. Từ khi cậu nhập sĩ, Trương Quân vẫn luôn là người thầy, người bạn của cậu, tuy thường ngày hắn thích lười biếng, thích đánh Thái Cực, nhưng vẫn phân biệt được đúng sai phải trái, chưa từng khoanh tay đứng nhìn những lúc quan trọng.
Tô Sầm nhìn Trịnh Dương vừa bước xuống xe, hỏi: “Mấy giờ hạ táng Phong huynh?”
“Chắc là giờ Tỵ.” Trịnh Dương ngáp xong, nói: “Sớm quá thì không đủ người, trời lạnh cũng tiện.”
Tô Sầm gật đầu, sau đó nói với Trương Quân: “Ta muốn gặp Kỳ Lâm trước đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.