Quyển 4 - Chương 23: Trừ tịch
Diêm Diêm yany
02/02/2023
Đêm trừ tịch, vừa nhá nhem tối cung Hưng Khánh đã lên đèn, muôn trản đèn cung sáng như ban ngày. Ngoài vườn ngự uyển thì dùng đèn lồng đỏ, bóng
đèn in xuống Long Trì xanh biếc, đong đưa cùng gió, dịu dàng khôn xiết.
Trong điện thì thắp đèn lưu ly, ánh nến chập chờn dao động, rực rỡ sắc
màu, long lanh đẹp đẽ.
Tối trừ tịch là gia yến, bày tại điện Nam Huân, không có người ngoài, Đồ Đóa Tam Vệ do Kỳ Lâm dẫn đầu và đám gia thần cho Trần Lăng cầm đầu phân chia rõ ràng, ngồi hai bên điện. Từ sáng sớm bếp cung Hưng Khánh đã tất bật chuẩn bị, đủ dạng món ăn khắp trời Nam biển Bắc, trời vừa tối đã đưa cho từng tốp a hoàn bưng lên.
Khi đã bày biện xong hết Lý Thích mới dẫn Tô Sầm đi vào.
Lý Thích vẫn mặc áo đen, khí phách oai phong mạnh mẽ. Viền cổ và tay áo đều thêu chỉ vàng, hoa văn rồng chín vuốt lấp ló trước vạt áo. Nhìn sang Tô Sầm, cậu lại mặc áo gấm màu xanh lơ, áo bào tay rộng, ngọc bội hoa lan, ra dáng công tử tài hoa. Hai người đi cạnh nhau lại chẳng có gì không hợp, trái lại càng tôn thêm vẻ tôn quý của người tôn quý, người trong trẻo lại càng trong trẻo.
Ninh Vương xuất thân nhà binh, người ngồi bên dưới cũng toàn kẻ tục tằn, không xét nét nhiều quy củ, đợi Ninh Vương nhấc đũa là bên dưới bắt đầu ầm ĩ.
Đương dịp lễ tết, Lý Thích hào phóng mở kho riêng lấy vài vò rượu ngon ra cho mọi người cùng thử.
Đám bên dưới một lũ sâu rượu, ai cũng sành sỏi, rượu trong hầm riêng của Vương gia toàn là rượu ngon trên mười năm, chỗ rượu ngự ban nhạt thếch này sao mà bì được. Rượu được bưng lên đến đâu là hết ngay tới đó, người Hán và người Đột Quyết chia thành hai phe, tung đủ chiêu trò suýt thì đánh nhau luôn giữa đình.
Rượu còn chưa lên mà hương rượu đi trước, Bạch Lộ Thu hơn mười năm, đám người ngửi thấy từ xa đã buông hết đũa xuống, đau đáu nhìn đợi người hầu bưng lên. Đôi bàn chân ngọc còn chưa chạm đất vò rượu đã rời tay, hóa ra là một người Đột Quyết ngồi gần cửa đã nhanh tay hẫng đi mất.
Người hầu không lấy làm lạ, khom người lui xuống.
Người Đột Quyết kia hí hửng bưng rượu về, bất ngờ vấp chân khiến bình rượu tuột khỏi tay, một bóng đen lướt qua, trở tay một cái vò rượu đã đổi chủ.
Trần Lăng ỷ mình linh hoạt, cướp được vò rượu từ tay người Đột Quyết xong ôm chặt vào lòng, đề phòng lại có người cướp mất.
Ngột Xích Cáp thấy người phe mình bị cướp rượu, tức tối vọt lên chặn trước Trần Lăng, vóc người hơn chín thước biến Trần Lăng trở nên bé nhỏ như gà con.
Hắn ngoác miệng cười, vết sẹo trên mặt ngoằn ngoèo như rết, càng thêm dữ tợn: “Người, đi, rượu, để lại!”
Trần Lăng tự biết mình đánh không lại đành phải dâng rượu lên, nhưng Ngột Xích Cáp chưa kịp nhận lấy Trần Lăng đã ném bình rượu, vung chân tới háng người kia. Googl???? ????gay tra????g { tr u????truy????????.???????? }
Người dự tiệc đều thấy dưới khố lạnh toát, Ngột Xích Cáp không rên tiếng nào, ôm khố quỳ xuống.
Trần Lăng nghịch ngợm cười, vừa định đỡ bình rượu còn ở trên không thì chiếc bình đã dừng lại trên đầu.
Trần Lăng ngẩng đầu nhìn, gặp ngay đôi mắt nhạt màu của Kỳ Lâm.
Hắn tức thì nghẹn họng.
Kỳ Lâm thong thả về chỗ, tuy Ngột Xích Cáp phải ăn không một đá, nhưng thấy rượu vẫn về tay phe mình cũng hí hửng, cầm chén rượu lên định xin một chén, nào ngờ lại thấy Kỳ Lâm đặt rượu lên bàn Khúc Linh Nhi.
Ngột Xích Cáp: “…” Cảm giác bên dưới hình như còn đau hơn.
Tô Sầm xem kịch xong, cười tủm tỉm nhìn Lý Thích: “Em còn định lên giành cùng nữa cơ, giờ xem ra hay là thôi vậy.”
Lý Thích thích thú nhìn sang: “Em định giành cho ai?”
Bị hắn bắt được ý đồ, Tô Sầm đỏ mặt, cầm bình rượu lên tự rót cho mình: “Em tự uống không được à?”
Lý Thích khẽ cười, cũng cầm một chén lên uống cạn.
Tô Sầm nhìn Lý Thích uống hết chén này đến chén khác, không hề câu nệ mà chống đầu, sáp lại gần: “Rốt cuộc ngài có uống được rượu không thế?”
“Làm sao?” Lý Thích cầm chén nhìn cậu.
“Lúc đầu có một lão thái giám bảo em ngài không uống rượu lạnh.” Tô Sầm bĩu môi: “Em phải tốn mười mấy lượng mua tin đấy.”
Lý Thích nhướng mày: “Nên lúc ở Quỳnh Lâm yến mới chuốc rượu lạnh cho ta à?”
Tô Sầm ấm ức: “Tại ngài bác bỏ chức Thiên tử Thị độc của em trước mà, còn không cho em làm Trung thư Xá nhân nữa.” Sau đó lại nhe răng cười: “Nếu không có khi bây giờ em đã thăng chức vùn vụt rồi ấy chứ.”
“Lớn lối thật.” Lý Thích cười, uống thêm một ngụm, vừa nhấm nháp vừa nói: “Cũng không phải không uống được, năm xưa ở Mạc Bắc lạnh lẽo, uống rượu sưởi ấm, từng thương thân.”
Tô Sầm cướp chén rượu trong tay Lý Thích, hối hận nói: “Thế thì đừng uống nữa.”
Lý Thích hờ hững cười: “Rượu này không so được với rượu ở Mạc Bắc.”
…
Bầu không khí trong bữa tiệc đương vui vẻ, người Đột Quyết và người Hán đã loạn vào với nhau, bất chợt có người vào trình, trong cung ban cho đồ ăn.
Mọi người khựng lại, ai nấy đều im lặng.
Lần trước Thiên tử ban thức ăn khiến Vương gia tái phát bệnh cũ, toàn thể người trong cung cùng chịu ba mươi quân trượng. Nay người trong cung lại dám dâng thức ăn, đương nhiên mọi người sẽ dè chừng. Thái giám xách hộp thức ăn bước lên, không hiểu làm sao ngày vui thế này mình lại đắc tội gì mà ai cũng nhìn hắn như muốn nuốt sống.
Đồ ngự ban đương nhiên đều là tốt nhất, vi cá mọng nước, thịt nai tươi rói, từng món ăn được bưng lên bàn lại chẳng ai đụng đũa.
Cuối cùng Tô Sầm lấy túi ra thưởng, rồi xua người đi.
Người vừa mới đi, Kỳ Lâm lập tức đứng lên: “Tôi đi tìm người thử độc.”
Chưa ra khỏi điện, đã nghe Lý Thích bảo: “Không cần.”
Chỉ thấy Tô Sầm đã cầm đũa ăn thử từng món một, nhai kỹ nuốt chậm, đợi một lát mới cười với Lý Thích: “Hương vị rất được.”
Lý Thích hỏi: “Không sợ có độc?”
“Đêm trừ tịch, tiễn cũ đón mới, Sở Thái hậu không chọn lúc này để hạ độc đâu.” Tô Sầm thong thả tìm khăn lau miệng: “Vả lại chuyện này đã có một lần hẳn sẽ không xuất hiện lần nữa, bà ta biết cung Hưng Khánh nghiêm ngặt, sẽ không làm việc vô ích.”
Cuối cùng cười bảo: “Nếu có độc ngài đã cản ta lâu rồi.”
Lý Thích chỉ cười mà không nói, hắn đưa chén rượu Băng Hoa Tuyết Liên cho Tô Sầm: “Ăn nhiều vào.”
Tô Sầm vừa cúi đầu ăn một miếng đã thấy phía trước tối sầm, ngẩng đầu lên mới biết có người khổng lồ đang chặn phía trước.
Ngột Xích Cáp giơ chén rượu lên: “Tô công tử, kính!”
Tô Sầm sửng sốt, dè dặt nhìn Lý Thích, thấy hắn không có vẻ gì là không vui bèn cầm chén rượu lên chạm nhẹ, uống cạn.
Đây là chuyện khiến Tô Sầm hối hận nhất trong tối nay.
Có Ngột Xích Cáp đi đầu, lại thấy Vương gia nhà mình không ngăn cản, những người khác cũng rượu vào bạo gan đua nhau bưng rượu lên, một hai đòi kính Tô Sầm.
Trong điện này có ít cũng phải ba, bốn mươi người, Tô Sầm nhấp miệng từng ấy lần cũng đủ say túy lúy.
Đáng ghét nhất là tên Khúc Linh Nhi này cũng muốn góp vui! Y bưng chén rượu Kỳ Lâm giành cho mình lên, khoe khoang nói: “Rượu này ngon thật, Tô ca ca nhất định phải uống một chén đấy.”
Uống đến cuối cùng, nhìn đám người vẫn còn đang rục rịch đợi đến lượt bên dưới, Tô Sầm sợ hãi xin Lý Thích giúp đỡ: “Em không uống được nữa.”
Lý Thích nhìn người này đã long lanh nước mắt, mặt ửng hoa đào, bàn tay dưới bàn khẽ ngoắc ngón út của hắn tỏ ý xin tha, Lý Thích bèn cười, xua tay, đám người bên dưới lập tức ngoan ngoãn lại.
Hai mắt Tô Sầm mê ly, cậu lắc lư rồi ngã hẳn vào lòng người nọ.
Lý Thích mỉm cười nhìn người trong lòng, cho tan tiệc rồi bế cậu về tẩm cung.
Mới đi nửa đường trống trong thành Trường An đã đồng loạt vang lên. Không biết nhà nào bắn pháo trước, sau đó khắp nơi trong thành Trường An đều vang tiếng pháo nổ.
Người trong lòng khẽ cựa. Tô Sầm vừa mở mắt đã thấy một chùm pháo hoa nở rộ trên cao, thắp sáng nửa bầu trời, không đợi nó tắt hẳn đã đến chùm pháo mới bay lên thế chỗ. Cậu cười, bảo: “Năm Nguyên Thuận thứ tư rồi.”
“Ừ.” Lý Thích dừng lại, đợi người trong lòng ngắm xong pháo hoa mới đi tiếp: “Có mong muốn gì không?”
Tô Sầm mơ màng cười: “Mong Đại Chu ta mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”
Lý Thích cũng cười: “Thế thôi à?”
“Mong Vương gia bình an vui vẻ, phúc thọ an khang. Mong em lòng như cán cân, lấy lý lẽ làm chuẩn.”
Cuối cùng cậu tựa vào ngực người kia, bất giác thiếp đi.
Tối trừ tịch là gia yến, bày tại điện Nam Huân, không có người ngoài, Đồ Đóa Tam Vệ do Kỳ Lâm dẫn đầu và đám gia thần cho Trần Lăng cầm đầu phân chia rõ ràng, ngồi hai bên điện. Từ sáng sớm bếp cung Hưng Khánh đã tất bật chuẩn bị, đủ dạng món ăn khắp trời Nam biển Bắc, trời vừa tối đã đưa cho từng tốp a hoàn bưng lên.
Khi đã bày biện xong hết Lý Thích mới dẫn Tô Sầm đi vào.
Lý Thích vẫn mặc áo đen, khí phách oai phong mạnh mẽ. Viền cổ và tay áo đều thêu chỉ vàng, hoa văn rồng chín vuốt lấp ló trước vạt áo. Nhìn sang Tô Sầm, cậu lại mặc áo gấm màu xanh lơ, áo bào tay rộng, ngọc bội hoa lan, ra dáng công tử tài hoa. Hai người đi cạnh nhau lại chẳng có gì không hợp, trái lại càng tôn thêm vẻ tôn quý của người tôn quý, người trong trẻo lại càng trong trẻo.
Ninh Vương xuất thân nhà binh, người ngồi bên dưới cũng toàn kẻ tục tằn, không xét nét nhiều quy củ, đợi Ninh Vương nhấc đũa là bên dưới bắt đầu ầm ĩ.
Đương dịp lễ tết, Lý Thích hào phóng mở kho riêng lấy vài vò rượu ngon ra cho mọi người cùng thử.
Đám bên dưới một lũ sâu rượu, ai cũng sành sỏi, rượu trong hầm riêng của Vương gia toàn là rượu ngon trên mười năm, chỗ rượu ngự ban nhạt thếch này sao mà bì được. Rượu được bưng lên đến đâu là hết ngay tới đó, người Hán và người Đột Quyết chia thành hai phe, tung đủ chiêu trò suýt thì đánh nhau luôn giữa đình.
Rượu còn chưa lên mà hương rượu đi trước, Bạch Lộ Thu hơn mười năm, đám người ngửi thấy từ xa đã buông hết đũa xuống, đau đáu nhìn đợi người hầu bưng lên. Đôi bàn chân ngọc còn chưa chạm đất vò rượu đã rời tay, hóa ra là một người Đột Quyết ngồi gần cửa đã nhanh tay hẫng đi mất.
Người hầu không lấy làm lạ, khom người lui xuống.
Người Đột Quyết kia hí hửng bưng rượu về, bất ngờ vấp chân khiến bình rượu tuột khỏi tay, một bóng đen lướt qua, trở tay một cái vò rượu đã đổi chủ.
Trần Lăng ỷ mình linh hoạt, cướp được vò rượu từ tay người Đột Quyết xong ôm chặt vào lòng, đề phòng lại có người cướp mất.
Ngột Xích Cáp thấy người phe mình bị cướp rượu, tức tối vọt lên chặn trước Trần Lăng, vóc người hơn chín thước biến Trần Lăng trở nên bé nhỏ như gà con.
Hắn ngoác miệng cười, vết sẹo trên mặt ngoằn ngoèo như rết, càng thêm dữ tợn: “Người, đi, rượu, để lại!”
Trần Lăng tự biết mình đánh không lại đành phải dâng rượu lên, nhưng Ngột Xích Cáp chưa kịp nhận lấy Trần Lăng đã ném bình rượu, vung chân tới háng người kia. Googl???? ????gay tra????g { tr u????truy????????.???????? }
Người dự tiệc đều thấy dưới khố lạnh toát, Ngột Xích Cáp không rên tiếng nào, ôm khố quỳ xuống.
Trần Lăng nghịch ngợm cười, vừa định đỡ bình rượu còn ở trên không thì chiếc bình đã dừng lại trên đầu.
Trần Lăng ngẩng đầu nhìn, gặp ngay đôi mắt nhạt màu của Kỳ Lâm.
Hắn tức thì nghẹn họng.
Kỳ Lâm thong thả về chỗ, tuy Ngột Xích Cáp phải ăn không một đá, nhưng thấy rượu vẫn về tay phe mình cũng hí hửng, cầm chén rượu lên định xin một chén, nào ngờ lại thấy Kỳ Lâm đặt rượu lên bàn Khúc Linh Nhi.
Ngột Xích Cáp: “…” Cảm giác bên dưới hình như còn đau hơn.
Tô Sầm xem kịch xong, cười tủm tỉm nhìn Lý Thích: “Em còn định lên giành cùng nữa cơ, giờ xem ra hay là thôi vậy.”
Lý Thích thích thú nhìn sang: “Em định giành cho ai?”
Bị hắn bắt được ý đồ, Tô Sầm đỏ mặt, cầm bình rượu lên tự rót cho mình: “Em tự uống không được à?”
Lý Thích khẽ cười, cũng cầm một chén lên uống cạn.
Tô Sầm nhìn Lý Thích uống hết chén này đến chén khác, không hề câu nệ mà chống đầu, sáp lại gần: “Rốt cuộc ngài có uống được rượu không thế?”
“Làm sao?” Lý Thích cầm chén nhìn cậu.
“Lúc đầu có một lão thái giám bảo em ngài không uống rượu lạnh.” Tô Sầm bĩu môi: “Em phải tốn mười mấy lượng mua tin đấy.”
Lý Thích nhướng mày: “Nên lúc ở Quỳnh Lâm yến mới chuốc rượu lạnh cho ta à?”
Tô Sầm ấm ức: “Tại ngài bác bỏ chức Thiên tử Thị độc của em trước mà, còn không cho em làm Trung thư Xá nhân nữa.” Sau đó lại nhe răng cười: “Nếu không có khi bây giờ em đã thăng chức vùn vụt rồi ấy chứ.”
“Lớn lối thật.” Lý Thích cười, uống thêm một ngụm, vừa nhấm nháp vừa nói: “Cũng không phải không uống được, năm xưa ở Mạc Bắc lạnh lẽo, uống rượu sưởi ấm, từng thương thân.”
Tô Sầm cướp chén rượu trong tay Lý Thích, hối hận nói: “Thế thì đừng uống nữa.”
Lý Thích hờ hững cười: “Rượu này không so được với rượu ở Mạc Bắc.”
…
Bầu không khí trong bữa tiệc đương vui vẻ, người Đột Quyết và người Hán đã loạn vào với nhau, bất chợt có người vào trình, trong cung ban cho đồ ăn.
Mọi người khựng lại, ai nấy đều im lặng.
Lần trước Thiên tử ban thức ăn khiến Vương gia tái phát bệnh cũ, toàn thể người trong cung cùng chịu ba mươi quân trượng. Nay người trong cung lại dám dâng thức ăn, đương nhiên mọi người sẽ dè chừng. Thái giám xách hộp thức ăn bước lên, không hiểu làm sao ngày vui thế này mình lại đắc tội gì mà ai cũng nhìn hắn như muốn nuốt sống.
Đồ ngự ban đương nhiên đều là tốt nhất, vi cá mọng nước, thịt nai tươi rói, từng món ăn được bưng lên bàn lại chẳng ai đụng đũa.
Cuối cùng Tô Sầm lấy túi ra thưởng, rồi xua người đi.
Người vừa mới đi, Kỳ Lâm lập tức đứng lên: “Tôi đi tìm người thử độc.”
Chưa ra khỏi điện, đã nghe Lý Thích bảo: “Không cần.”
Chỉ thấy Tô Sầm đã cầm đũa ăn thử từng món một, nhai kỹ nuốt chậm, đợi một lát mới cười với Lý Thích: “Hương vị rất được.”
Lý Thích hỏi: “Không sợ có độc?”
“Đêm trừ tịch, tiễn cũ đón mới, Sở Thái hậu không chọn lúc này để hạ độc đâu.” Tô Sầm thong thả tìm khăn lau miệng: “Vả lại chuyện này đã có một lần hẳn sẽ không xuất hiện lần nữa, bà ta biết cung Hưng Khánh nghiêm ngặt, sẽ không làm việc vô ích.”
Cuối cùng cười bảo: “Nếu có độc ngài đã cản ta lâu rồi.”
Lý Thích chỉ cười mà không nói, hắn đưa chén rượu Băng Hoa Tuyết Liên cho Tô Sầm: “Ăn nhiều vào.”
Tô Sầm vừa cúi đầu ăn một miếng đã thấy phía trước tối sầm, ngẩng đầu lên mới biết có người khổng lồ đang chặn phía trước.
Ngột Xích Cáp giơ chén rượu lên: “Tô công tử, kính!”
Tô Sầm sửng sốt, dè dặt nhìn Lý Thích, thấy hắn không có vẻ gì là không vui bèn cầm chén rượu lên chạm nhẹ, uống cạn.
Đây là chuyện khiến Tô Sầm hối hận nhất trong tối nay.
Có Ngột Xích Cáp đi đầu, lại thấy Vương gia nhà mình không ngăn cản, những người khác cũng rượu vào bạo gan đua nhau bưng rượu lên, một hai đòi kính Tô Sầm.
Trong điện này có ít cũng phải ba, bốn mươi người, Tô Sầm nhấp miệng từng ấy lần cũng đủ say túy lúy.
Đáng ghét nhất là tên Khúc Linh Nhi này cũng muốn góp vui! Y bưng chén rượu Kỳ Lâm giành cho mình lên, khoe khoang nói: “Rượu này ngon thật, Tô ca ca nhất định phải uống một chén đấy.”
Uống đến cuối cùng, nhìn đám người vẫn còn đang rục rịch đợi đến lượt bên dưới, Tô Sầm sợ hãi xin Lý Thích giúp đỡ: “Em không uống được nữa.”
Lý Thích nhìn người này đã long lanh nước mắt, mặt ửng hoa đào, bàn tay dưới bàn khẽ ngoắc ngón út của hắn tỏ ý xin tha, Lý Thích bèn cười, xua tay, đám người bên dưới lập tức ngoan ngoãn lại.
Hai mắt Tô Sầm mê ly, cậu lắc lư rồi ngã hẳn vào lòng người nọ.
Lý Thích mỉm cười nhìn người trong lòng, cho tan tiệc rồi bế cậu về tẩm cung.
Mới đi nửa đường trống trong thành Trường An đã đồng loạt vang lên. Không biết nhà nào bắn pháo trước, sau đó khắp nơi trong thành Trường An đều vang tiếng pháo nổ.
Người trong lòng khẽ cựa. Tô Sầm vừa mở mắt đã thấy một chùm pháo hoa nở rộ trên cao, thắp sáng nửa bầu trời, không đợi nó tắt hẳn đã đến chùm pháo mới bay lên thế chỗ. Cậu cười, bảo: “Năm Nguyên Thuận thứ tư rồi.”
“Ừ.” Lý Thích dừng lại, đợi người trong lòng ngắm xong pháo hoa mới đi tiếp: “Có mong muốn gì không?”
Tô Sầm mơ màng cười: “Mong Đại Chu ta mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”
Lý Thích cũng cười: “Thế thôi à?”
“Mong Vương gia bình an vui vẻ, phúc thọ an khang. Mong em lòng như cán cân, lấy lý lẽ làm chuẩn.”
Cuối cùng cậu tựa vào ngực người kia, bất giác thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.