Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 90: Còn không phải là người tuyết sao, nói rất đúng, của ai chả như nhau

Ngữ Tiếu Lan San

07/07/2020

Bốn nam sinh đứng trong phòng ngủ nhìn nhau bối rối.

Ngoại trừ Quý Tinh Lăng, ba người còn lại đều nghĩ đến góc độ người bạn của chị em phụ nữ tới, Cát Hạo tri kỷ đề nghị: “Không bằng chúng ta xuống lầu đi, à, Lý tổng không phải nên đi xuống mua ít đồ cho lớp trưởng sao.”

“Được.” Lâm Cạnh phụ họa, “Bên ngoài siêu thị có cửa hàng Starbucks, hiện tại hẳn vẫn còn mở, chúng ta đến đó.”

Hai người đang thương lượng, Lý Mạch Viễn lại đến gõ cửa, cậu ta thoạt nhìn cũng khá khẩn trương, gãi đầu nói: “Hôm nay xin lỗi, tớ đưa cô ấy về nhà trước.”

“Không có việc gì không có việc gì!” Cát Hạo nhanh chóng xua tay, “Cậu ở đây với lớp trưởng đi, trong phòng bếp mới nấu bình nước ấm, bọn tớ xuống dưới lầu mua nước, sau một tiếng nữa trở về, không cần sốt ruột.”

Cậu ta ngày thường vốn ngây ngô, còn có thói quen nói lớn, căn bản không suy xét đến căn phòng rộng 60 mét vuông cách âm như thế nào, chỉ một câu dặn dò như vậy, đừng nói Vi Tuyết, nhà hàng xóm có khi cũng nghe thấy được. Lý Mạch Viễn một bên ra hiệu cậu ta nói nhỏ một chút, một bên cười gượng: “Không cần, các cậu không cần ra ngoài, tớ về trước.”

Nếu Lý Mạch Viễn đã nói như vậy, bốn nam sinh trong phòng ngủ lại phải tiếp tục đứng. Kết quả năm phút sau, Lý tổng lại tới gõ cửa, lúc này cậu ta lại càng thêm khẩn trương, quả thực khẩn trương đến đầy đầu đều là mồ hôi lạnh, khiến cho trong phòng ngoại trừ Quý Tinh Lăng thì ba người còn lại đều có điểm ngốc, không phải chỉ là nữ sinh đến ngày thôi sao, tuy rằng xấu hổ thật nhưng cũng không đến mức hoảng loạn như vậy đúng khônn, rốt cuộc cậu làm sao vậy.

Lý Mạch Viễn nuốt một chút nước miếng: “Tớ xuống dưới lầu lấy quần áo cho cô ấy, các các cậu có thể đến quán ngồi không? Tớ mời khách.”

Quý Tinh Lăng thật sự nhìn phát bực, đương nhiên chủ yếu là hắn cảm thấy dựa vào năng lực xử lí vấn đề của Lý Mạch Viễn này, quả thực chính là rước thêm mất mặt cho lớp trưởng, cũng không biết ba người còn lại sẽ nghĩ như thế nào. Vì thế kéo cả người ra phòng bếp, hạ giọng: “Lớp trưởng có không khống chế được linh lực hay không?”

Lý Mạch Viễn nghe vậy trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ.

Quý Tinh Lăng ghét bỏ đến đòi mạng: “Cậu đây là biểu tình gặp quỷ gì.”

“Không…… Không.” Lý Mạch Viễn thật vất vả mới bình tĩnh lại, không rảnh lo điều khác, vội vàng hỏi, “Cậu có biện pháp sao?”

“Tớ không có biện pháp, nhưng cậu cũng đừng khẩn trương như vậy.” Quý Tinh Lăng đứng thẳng người, “Tuyết tỷ chỉ là không cẩn thận dính phải linh khí của long huyết thụ, rất nhanh là có thể khôi phục.”

“Long huyết thụ?” Lý Mạch Viễn giật mình mà nói, “Trên sách không phải đã nói long huyết thụ đã bị tuyệt chủng trong một trận lửa lớn. Trong 3.576 năm, các nhà khoa học đã lục lọi toàn bộ bãi tuyết bị cháy sém đó và không tìm thấy hạt giống nào còn sót lại sao, vì sao lại có linh khí?”

Quý Tinh Lăng bị thuyết phục bởi lời giải thích khoa học như CCTV này, 3756 năm, con số lẻ cũng có thế nhớ rõ ràng như vậy quả nhiên học sinh ba tốt luôn dốc lòng học tập, nhớ kỹ kể cả tri thức lạ.

Đại thiếu gia cảm thấy “Đội tiểu yêu quái hiểu tận gốc rễ” có nhiều thêm hai người cũng vẫn không sao.

Vì thế lại xách theo Lý Mạch Viễn trở về phòng ngủ.

Vi Tuyết còn ngồi trên ghế phòng ăn, cả người cứng nhắc không nhúc nhích, cô hôm nay mặc bộ váy liền áo, ngắn ngủn vừa đến đầu gối, đương nhiên không thể che khuất toàn bộ cái đuôi. Những lời Cát Hạo nói bên phòng kế bên chữ nào cũng được truyền ra, cô đương nhiên biết nhóm nam sinh kia đã não bổ thành cái gì, nhưng lại không thể nói, vì thế cả mặt nghẹn đến đỏ bừng, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Lý Mạch Viễn đột nhiên dò đầu vào cửa phòng ăn:“Cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Vi Tuyết:?

“Ầm” một tiếng, sương mù đen bao quanh bởi lôi điện xuất hiện trong không khí, sau đó lại nháy mắt biến thành hình người, Tinh ca lãnh khốc cũng chỉ có ý yêu hóa môt chút, không muốn biến nguyên thân trong thời gian dài. Vu Nhất Chu thì tương đối phong tao, tự cậu ta cảm thấy mình mẹ nó thật ngầu, vì thế đem Quý Tinh Lăng trở thành cây cột để mình quấn. Trên đầu Cát Hạo là một đóa vong ưu hoa, về phần thầy giáo Tiểu Lâm, bởi vì thuốc ở bệnh viện Thước Sơn đưa dùng quá tốt, tạm thời không có lá cây, cho nên đành phải mở miệng tự giới thiệu, tớ cũng là yêu quái, tớ là long huyết thụ,cậu tự não bổ một chút, siêu che trời.

Quý Tinh Lăng kéo con rồng quấn trên người mình xuống, ổn rồi, đi xuống.

Thận long biến trở về Vu Nhất Chu, vỗ vỗ cái vảy màu đỏ trên trán: “Tuyết tỷ, bọn tớ vốn muốn chuẩn bị một tiết mục kịch cho cậu xem để giảm bớt xấu hổ không khí, nhưng thời gian không kịp, cậu cứ xem sương sương như vậy thôi.”

Lý Mạch Viễn cũng an ủi bạn gái: “Mọi người đều là yêu quái, cho nên cậu đừng lo lắng.”, Sau đó lại chỉ tay về Quý Tinh Lăng, đẫm nước mắt lên án, “Cậu ấy chính là con Kỳ Lân kia!”

Quý Tinh Lăng vỗ lên đầu cậu ta một cái:“Kỳ Lân là để cậu gọi sao, gọi anh!”

Lý Mạch Viễn trốn tránh hiện thực: “Tớ không có họ hàng như vậy!”

Vi Tuyết lau nước mắt, có chút kinh ngạc mà nhìn bọn họ.

Cát Hạo thích hợp khen: “Tớ đã sớm nghe nói phì phì siêu xinh đẹp, không nghĩ tới chính là Tuyết tỷ, trâu bò!”

Lâm Cạnh vai diễn phụ: “Có bao nhiêu xinh đẹp, tớ có thể thấy không?”

“Đương nhiên không thể!” Lý Mạch Viễn khẩn trương bảo vệ bạn gái, “Các cậu có thể lăn, đi Starbucks đi.”

Quý Tinh Lăng nói ý kiến: “Cậu như vậy thuộc về qua cầu rút ván.”

“Không sai, tớ chính là muốn đuổi cậu đi,” Lý Mạch Viễn phất tay, giống như đuổi ruồi bọ đuổi bốn người đi ra ngoài.

Vi Tuyết còn đang suy nghĩ: “Hóa ra Quý Tinh Lăng chính là Kỳ Lân a.”

Lý Mạch Viễn ngồi đối diện với cô: “Ừ, cậu ấy còn nói tớ không biết chăm sóc bạn gái, nhưng tớ cảm thấy tớ vẫn biết chăm sóc cậu, đúng không.”

Vi Tuyết nhẹ nhàng ném cái đuôi to ra phía sau: “Cậu về giúp tớ lấy một cái váy dài.”

“Quý Tinh Lăng nói bởi vì cậu uống nước Lâm Cạnh đã uống, cho nên linh lực mất khống chế, qua nửa tiếng đồng hồ liền không sao.”

“Long huyết thụ là cái gì, hình như tớ chưa từng nghe nói qua.”

Phương diện này thì Lý Mạch Viễn rất am hiểu, cậu ta lập tức thao thao bất tuyệt nói đủ kiến thức về long huyết thụ.

Starbucks, Quý Tinh Lăng lười nhác dựa vào sô pha, trong miệng ngậm ống hút: “Các cậu đoán Lý Mạch Viễn hiện tại đang làm gì?”

Ba người còn lại trăm miệng một lời: “Phổ cập khoa học về long huyết thụ.”

Học sinh ba tốt, tuyệt!

Một lát sau, Lý Mạch Viễn gọi điện thoại tới, nói đã đưa Vi Tuyết về nhà, tất cả đều ok.

Vì thế những người còn lại cũng về.

Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh không gọi xe, bọn họ đi dọc theo cây xanh ven đường một lúc. Cuộc sống về đêm ở Cẩm Thành luôn mang một không khí phấn khích như đốt pháo hoa, bên ngoài công viên đều là những người lớn tuổi phe phẩy quạt hương bồ trò chuyện vui vẻ.

Quý Tinh Lăng xoa xoa gáy cậu: “Cậu đang nghĩ gì mà nãy giờ không nói gì?”

“Nghĩ đến chuyện của Tuyết tỷ.” Lâm Cạnh hoàn hồn, “Ly Coca hình như cô ấy cũng chỉ uống một miếng nhỏ, nghiêm trọng đến vậy sao?”

“Ừ, bởi vì cậu gần đây đang nẩy mầm, cho nên sinh trưởng quá độ.” Quý Tinh Lăng giải thích, “Thuốc ở bệnh viện Thước Sơn tuy rằng có thể khống chế linh khí, không đến mức ảnh hưởng đến yêu quái khác, nhưng nếu tiếp xúc gần gũi như uống chung một ly nước, khẳng định không được.”

“Vì sao cậu không có việc gì?”

“Bởi vì tôi siêu mạnh.”

“……”

“Thật sự.” Quý Tinh Lăng cười, cánh tay ôm vai cậu, “Yêu quái có linh lực càng không ổn định thì càng không khống chế được bản thân, cho dù chỉ dính một chút linh khí của long huyết thụ cũng bại lộ, nhưng tôi không giống, tôi thật sự mạnh.”

“Xác định?” Lâm Cạnh vẫn hoài nghi như cũ, “Tôi không phải không tin cậu, chủ yếu là bởi vì khuôn mặt lưu manh của cậu thoạt nhìn rất không có mức độ đáng tin.”

“Ngữ văn của cậu sao lại có thể thi được 130 điểm, cậu không thể dùng một từ ngữ dễ nghe để hình dung bạn trai mình sao, tôi gọi là bất cần đời.”

“Ừ, Quý Tinh Lăng cậu bất cần đời.”

“……” Cậu thật có lệ.

Lâm Cạnh tuy rằng cũng biết linh khí của long huyết thụ dư thừa, nhưng bởi vì Quý Tinh Lăng ngày thường vẫn luôn điên cuồng hôn mình, hình như cũng không xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không có để ý, thẳng đến đêm nay lớp trưởng hiện ra cái đuôi, cậu mới hậu tri hậu giác phản ứng hình như bản thân cũng có chút lợi hại.

Vì thế ngược lại lại bắt đầu lo lắng đến chuyện khác

“Quý Tinh Lăng?”

“Hửm.”

“Cậu thật sự không phải vì muốn hôn tôi mà dùng thuốc ức chế chứ?”

“Cái gì ức chế, đó là cái quỷ gì?”

“Tôi cũng không biết, nghe một đám nữ sinh thường xuyên thảo luận cho nên cũng thuận tiện nhớ kỹ, chẳng lẽ cậu không cảm thấy từ đó cũng thích hợp sao? Hiểu ngầm một chút.”

“Tôi không có uống thuốc bậy.” Quý Tinh Lăng dở khóc dở cười, “Tôi khờ sao?”

“Cậu có chút ngốc.”

“……”

Hai chữ siêu mạnh đã không được đồng ý, còn bị nói thành tên ngốc vì yêu mà uống thuốc bậy.

Tinh ca của cậu rất tức giận.

Đây là thực vật gì mà không ổn rồi.

Mà chuyện càng không ổn sau đó, là thầy giáo Tiểu Lâm lo lắng Quý Tinh Lăng sẽ bởi vì tiếp xúc với mình quá thường xuyên, trong phòng học hiện ra cái đuôi, sừng hay vảy kỳ lân linh tinh, tóm lại là xảy ra những chuyện không cần thiết, cho nên kiên quyết không chịu cho người nào đó hôn, có thì cũng chỉ chuồn chuồn lướt nước, tốc độ gọi là một cái nhanh như gió, hoàn toàn không có chỗ cho dư vị.

Thiếu niên trong độ tuổi dậy thì dễ xao động dục cầu bất mãn, quả thực là địa ngục của nhân gian.

Lâm Cạnh nhìn bài thi tiếng Anh trước mặt không dao động: “Cậu có thể đem tinh lực dư thừa phát tiết trên đề toán.”

“Không cần.” Quý Tinh Lăng nằm xuống bàn, rầm rì, nghiêng đầu nhìn cậu, “Không có sức lực, tôi xin cơ hội sạc pin một lần.”



Lâm Cạnh bị lải nhải đến cháng cả đầu, vì thế kéo tay hắn qua đè lên bàn mình, làm bộ buồn ngủ muốn gối đầu cúi đầu hôn một cái.

Một tay kia của Quý Tinh Lăng lười nhác chống đầu, 25.800.000:“Tiếp tục, vừa mới có 1% lượng điện…… Đau!”

Lâm Cạnh buông tay ra: “Đủ chưa?”

Quý Tinh Lăng nhìn một vòng dấu răng trên cổ tay của mình, nuốt nước mắt:“Được, tôi lập tức học tập.”

Nhưng đại thiếu gia vốn quen không an phận, chưa làm được vài câu hỏi toán, đã buồn chán đi vẽ kim phút kim giây trên cổ tay mình, duỗi ra trước mặt bạn ngồi cùng bàn: “Ồ, sắp tan học.”

Lâm Cạnh dở khóc dở cười: “Cậu ấu trĩ sao.”

Quý Tinh Lăng thu tay lại: “Tôi gọi là tìm niềm vui.”

Trên hành lang không ngừng có nữ sinh đi qua, lại “Lơ đãng” mà nhìn vào phòng học lớp 12-1 một cái —— hầu hết đều nghe danh mà đến nhìn giáo thảo một cái. Quý Tinh Lăng tương đối khoe khoang: “Này, tôi thật sự là truyền thuyết không thể siêu việt hơn ở Sơn Hải, cậu phải giữ tôi cho kỹ, ngàn vạn lần đừng thả tuyệt thế đại soái ca trong tay đi.”

“Tuyệt thế đại soái ca làm xong toán chưa?”

“Còn năm câu nữa.”

“Lão Lý hình như tổng cộng cho năm câu?”

“Ừ, không phải tôi còn đang tính sao.”

Lâm Cạnh ngực buồn, hung ác đập cây bút trước mặt hắn, làm, làm không xong không cho phép ăn cơm.

Trong phòng học cãi cọ ồn ào, một đám người đang xem bài thi, trong tay Bạch Tiểu Vũ là hai tờ, là của Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh: “Của hai cậu.”

“Cảm ơn.”

“À, lúc tớ vừa đi ngang qua lớp hai bị Chương Lộ Văn gọi lại.” Bạch Tiểu Vũ nói.

Lâm Cạnh ngẩng đầu: “Sau đó?”

“Cô ấy hỏi tớ hai cậu có phải rất thân với nhau hay không.” Bạch Tiểu Vũ tính cách thẹn thùng, hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới với Chương Lộ Văn là tiểu thư kiêu ngạo, lúc bị gọi lại rất sợ hãi, cho rằng mình đã chọc phải chuyện gì, kết quả đối phương thái độ khác thường cực kì dễ nói chuyện, quanh co lòng vòng cả ngày chỉ để hỏi quan hệ của Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh có tốt không, còn dặn dò bản thân phải bảo mật, không thể hiểu được.

Quý Tinh Lăng nhíu mày: “Cô ta có vấn đề?”

“Tớ cũng không biết cậu ấy muốn làm gì, tóm lại các cậu vẫn phải cẩn thân một chút.” Bạch Tiểu Vũ nhắc nhở, “Tớ không quen cô ấy cũng bị gọi lại, phỏng chừng sẽ kiếm cả người khác.”

Lâm Cạnh gật đầu: “Tớ biết, cảm ơn.”

Bạch Tiểu Vũ đi rồi, Quý Tinh Lăng ném cây bút trong tay xuống: “Đám nữ sinh lớp hai thật đủ phiền.”

“Không ngoài ý muốn, bởi vì cậu cũng đã đẹp trai thành truyền thuyết không thể siêu việt hơn ở Sơn Hải.”

“……”

Lâm Cạnh xoa xoa đầu hắn: “Tôi phải giám sát bạn trai mình chặt chẽ một chút”

Tuy rằng hai người đều không ngại công khai quan hệ, nhưng lớp 12 rõ ràng không phải là thời gian tốt, sẽ chậm trễ việc thi Bắc đại cùng thi gần Bắc đại, nhưng dù sao cũng phải ra mặt giải quyết cho rõ ràng.

Thứ bảy không có tiết tự học buổi tối, buổi chiều 5 giờ đã tan học. Tài xe Chương gia đúng giờ tới đón Chương Lộ Văn về nhà, lúc đi vào tiểu khu lại bị chặn, tài xế duỗi cổ ra nhìn:“Hình như là do chiếc Bentley.”

Quý Tinh Lăng ngồi ở trong xe, nhàm chán chơi game trên điện thoại, một lát sau quả nhiên có người ở bên ngoài gõ cửa sổ xe.

Tài xế xuống xe, hỗ trợ mở cửa xe.

Chương Lộ Văn ngồi vào hàng sau, quay đầu hỏi: “Có việc?”

Ừ.” Quý Tinh Lăng không chút để ý đáp một câu, tiếp tục đánh ván game cho xong, mới nhìn cô ta một cái, “Nghe nói nhà cậu gần đây đang đấu thầu hạng mục cạnh hồ Tiêu Lục?”

Chương Lộ Văn không dự đoán được hắn sẽ nói đến chuyện này, sửng sốt chớp mắt một cái, mới giả vờ trấn định trả lời: “Chuyện của ba tớ, tớ không rõ lắm.”

Quý Tinh Lăng lại mở ván game thứ hai:“Cậu có thể đi rồi.”

Khinh miệt cùng không thèm để ý cả mắt thường có thể thấy được, Chương Lộ Văn nhăn mặt không nhịn được: “Cậu dựa vào gì để uy hiếp tớ!”

“Cậu có thể tiếp tục hỏi đủ chuyện trong trường,” Quý Tinh Lăng cả mí mắt cũng không thèm nâng, ngữ điệu cũng không thay đổi, “Sau đó cậu sẽ biết, tôi dựa vào cái gì có thể uy hiếp cậu.”

“Lâm Cạnh ——” Chương Lộ Văn còn chưa nói xong, tầm mắt lạnh lẽo của Quý Tinh Lăng đã quét lại, “Tôi không đánh nữ sinh, nhưng chuyện Nhân Thụy thu thập công ty nhà cậu không tốn đến một tháng, tốt nhất nên nghỉ cho rõ rồi hãy mở miệng.”

Chương Lộ Văn cắn môi dưới, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng vẫn cái gì cũng chưa hỏi.

Cũng không cần hỏi.

……

Lâm Cạnh ngồi ở ghế dài bên đường đọc sách, một lát sau, một chiếc Bentley màu đen ngừng ở trước mặt.

“Thế nào?”

“Giải quyết.”

Quý Tinh Lăng sau khi nói cảm ơn với tại xế nhà mình, bản thân lại đi gọi xe taxi —— đại thiếu gia ở phương diện này tính toán cực kì chi li, vừa không muốn cho người khác thấy Chương Lộ Văn ngồi xe nhà mình, cũng không muốn để thầy giáo Tiểu Lâm ngồi vị trí mà cô đã ngồi, dùng thực lực giải thích người có bệnh khiết phích.

Lâm Cạnh thử: “Chúng ta về sau có nên bảo trì khoảng cách hay không?”

“Không cần!” Quý Tinh Lăng một tiếng cự tuyệt, “Ngoại trừ cậu đồng ý sau khi về nhà để tôi điên cuồng hôn hôn, thì tôi miễn cưỡng tiếp thu chuyện bảo trì khoảng cách.”

“Vậy cậu nguyện ý bảo trì khoảng cách bao nhiêu?”

“Năm centimet đi, hoặc là mười centimet, nhiều hơn thì không được, tôi không thể lấy cái hái.”

“…… Bỏ đi, chúng ta vẫn không cần bảo trì.”

“Ừ, tôi biết cậu chỉ nói thế, nhưng kỳ thật phi thường không muốn cùng tôi bảo trì khoảng cách.”

Quý Tinh Lăng dẫm lên cục gạch bên đường đi về phía trước, siêu đẹp trai siêu đắc ý.

Thời gian trôi qua rất nhanh với các kỳ thi lớn nhỏ.

Sau lễ Quốc Khánh, đảo mắt lại là lễ Giáng Sinh, lần này không có tứ đại bi kịch cùng ngày trao đổi quà, chỉ có 18 tập bài giảng của lão Lý, nói đến mức học sinh trong phòng học đã mơ màng sắp ngủ, cả Lâm Cạnh cũng dựng thẳng quyến sách lén trộm ngủ một lúc, cuối cùng vẫn do một người dựa vào cửa sổ hô một câu: Ồ, tuyết rơi kìa.

Mọi người biết mà, Cẩm Thành trước nay rất ít khi có tuyết.

Những lời này như là nước sôi trong nước lạnh, khiến cả lớp ồ một tiếng nổ tung, liều mạng xoay đầu ra bên ngoài xem.

Lâm Cạnh như trong dự kiến bị đánh thức, nhưng học bá cho dù ngủ cũng không bị ngủ làm cho ngốc, còn nhớ rõ đây là tiết toán, hơn nữa trước khi trợn mắt, đã chuẩn xác phân tích “Tuyệt đối không có người nào dám trong tiết thầy Lý mà ồn ào như vậy, cho nên nhất định là đã tan học”, vì thế mắt buồn ngủ mông lung quay đầu:“Quý Tinh Lăng tôi muốn uống nước.”

Một giọng nói này mang theo âm khàn khàn cũng nồng đậm buồn ngủ, tiếng còn không nhỏ, dẫn tới tất cả học sinh đều tập trung lại, lão Lý ở trên bục giảng cũng dừng lại.

Quý Tinh Lăng từ kẻ răng truyền ra: “Còn chưa có tan học.”

Lâm Cạnh: “……”

Lý Kiến Sinh gõ gõ bục giảng: “Lâm Cạnh.”

Thầy giáo tiểu Lâm thành thật đứng lên.

“Thầy vừa mới nói cái gì?”

Quý Tinh Lăng dịch vở sang.

Lâm Cạnh nhanh chóng nhìn lướt qua, đọc lớn: “Cách giải đề hàm số.”

Những động tác nhỏ phía dưới Lý Kiến Sinh đều thấy rõ ràng, nhưng ông không tức giận, ngược lại còn có chút muốn cười, cân nhắc chuyện bây giờ là thế nào, sao Lâm Cạnh đi học ngủ, Quý Tinh Lăng ngược lại lại nghe rất nghiêm túc. Ông cũng không để ý chuyên học sinh giỏi trộm ngủ gật, cho nên cũng không phê bình nhiều, chỉ để Lâm Cạnh đứng nghe xong hai mươi phút còn lại, giúp cậu thanh tỉnh.

Tiếng gió ngoài cửa sổ như gào thét, nghe tới rất giống như điềm báo của một trận tuyết lớn.

Lý Kiến Sinh sinh ra và lớn lên ở phía nam, có thể thông cảm cảm xúc phấn khích của tụi nhỏ, khó có được lúc không dạy quá giờ, chuông vừa vang đã xong tiết tự học buổi tối.

Cả lớp đều kêu gào chạy ra ngoài xem náo nhiệt, Quý Tinh Lăng một bên thu dọn đồ vật một bên hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Tôi không bao giờ thức đêm.” Lâm Cạnh nằm xuống bàn, hữu khí vô lực, “Cho nên lúc tôi ngủ cả lớp đang ồn ào gì vậy?”

“Tuyết rơi.”

“Hả?”

Quý Tinh Lăng cười lặp lại một lần nữa:“Bên ngoài hình như có tuyết rơi.”

Lâm Cạnh tinh thần phấn chấn, cả cặp cũng chưa dọn đã chạy ra ngoài xem tuyết.



Bầu trời màu xanh thẩm, đèn đường màu cam, còn có những bông tuyết mịn màng rơi xuống như mưa, vừa rơi xuống mặt đất đã nhanh chóng hòa tan.

Quý Tinh Lăng cầm hai cái cặp đi ra: “Tuyết này có gì khác với mưa?”

“Mang theo một chút tuyết.” Lâm Cạnh dựa vào lan can, duỗi tay hứng bông tuyết ướt át trong không khí, “Đã rất khó có được.”

Quý Tinh Lăng nhớ tới năm trước lúc ăn tết, bên Ninh Thành là cả một bầu trời tuyết mênh mông, cảm thấy thầy giáo Tiểu Lâm còn chưa trào phúng bông tuyết giả tạo xù xì ở Cẩm Thành thật đúng là thiện lương.

“Cậu thích tuyết sao?”

“Ừ.”

Đất ẩm ướt phản chiếu ánh đèn đường, đài phát thanh trong trường vang lên rất hợp tình huống: Ngay cả khi một cơn mưa lớn làm cả thành phố đảo lộn, tôi vẫn sẽ cho cậu một cái ôm ấm áp.

Quý Tinh Lăng tháo khăn quàng cổ của mình xuống, cẩn thận đeo cho cậu.

——–

Về nhà đã sắp 11 giờ.

Lâm Cạnh tắm rửa xong, ngáp dài bước ra khỏi phòng tắm, vừa vặn đâm vào Qúy Tinh Lăng “Ầm” một tiếng vọt vào.

Đại thiếu gia tay mắt lanh lẹ, một phen che miệng cậu lại: “Đừng la!”

Lâm Cạnh kinh hồn chưa định: “Vì sao cậu lại đi vào từ cửa sổ?”

“Quà Giáng Sinh.” Trong tay Quý Tinh Lăng cầm một cái thùng màu đỏ, chạy gấp nên thở hồng hộc, “Cho cậu.”

Lâm Cạnh ngoài ý muốn: “…… Nhưng tôi cái gì cũng chưa chuẩn bị.”

“Không sao, nhanh lên.” Quý Tinh Lăng thúc giục, “Bằng không tan mất.”

Cái thùng nhỏ màu đỏ sờ lên rất lạnh, bên ngoài ngưng kết một tầng hơi nước thật dày, sau khi mở ra là một người tuyết nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo.

“……”

Quý Tinh Lăng cười đến vui vẻ: “Không phải cậu thích tuyết sao, cơ mà tôi không kịp đi Ninh Thành, cho nên chỉ đến núi Thanh Vân gần đây làm cho cậu một người tuyết nhỏ, Giáng Sinh vui vẻ.”

Độ ấm trong phòng rất cao, Lâm Cạnh lấy người tuyết ra không quá vài giây lòng bàn tay đã trở nên ướt nhẹp.

Quý Tinh Lăng giải thích cho mình: “Tôi không có kinh nghiệm, tuy rằng không quá đẹp, nhưng đã là phát huy vượt xa người thường.”

“Cậu đợi chút.” Lâm Cạnh cầm người tuyết, một đường chạy đến phòng bếp.

Quý Tinh Lăng nghe không hiểu, sau khi cậu về hỏi: “Cậu đi ném người tuyết?”

“Không, tôi để vào tủ lạnh.” Lâm Cạnh khóa trái cửa phòng ngủ

Quý Tinh Lăng bị chọc cười: “Thiệt hay giả.”

“Thật sự.” Hai tay lạnh băng của Lâm Cạnh che cả mặt cũng lỗ tai hắn, dùng sức hôn một cái, “Giáng Sinh vui vẻ.”

Mà tiếng chuông của quảng trường thành phố nơi xa cũng vừa lúc vang lên.

Quý Tinh Lăng nghĩ thầm, quả thật rất lãng mạn.

Người tuyết ở tủ lạnh sừng sững không ngã, đứng suốt một tuần, theo lời của Thương Vi nói là: Như một vị hoàng đế, xung quanh là một đống phi tần đồ ăn.

Lâm Thủ Mặc trong lúc lấy trái cây không cẩn thận chạm vào rớt đầu của nó, tức khắc hoảng hốt, vồi vàng lấy băng từ tủ đông lạnh gắn lại cho nó.

Thương Vi đứng phía sau ông:“Anh xem anh kìa, còn không phải chỉ là một còn người tuyết thôi sao, hỏng rồi thì ném đi, chiếm diện tích như vậy.”

Lâm Thủ Mặc tay chân nhẹ nhàng mà thả lạ: “Con trai mỗi ngày đều phải mở cửa xem một lần, muốn ném thì em ném.”

Thương Vi: “Em không ném.”

Lâm Thủ Mặc: “Để dì Khương ném.”

Khương Phân Phương:?

Đại thiếu gia khả năng cả bản thân cũng không nghĩ tới người tuyết sẽ biến thành cư dân thường trú của phòng 1302.

Hơn nữa còn được long trọng giới thiệu là người thân của thầy giáo Tiểu Lâm.

Ninh Thành vừa vào đông đã có tuyết, làm người tuyết hay ném tuyết từ lúc tiểu học đã chơi chán rồi. Nhưng năm nay không giống, năm nay Lâm Cạnh ở Cẩm Thành, cầu tuyết cũng không có. Vì thế đám Từ Quang Dao cố ý dành một bữa rảnh, làm một người tuyết thật lớn rồi thực hiện một triễn lảm quy mô lớn trong WeChat.

Brito: Tuyết rất đẹp rất trắng rất thuần khiết!

Beast: Tuyết rất đẹp rất trắng rất thuần khiết!

Duy: Tuyết rất đẹp rất trắng rất thuần khiết!

Có thể đạt tới:……

Brito: Xem! Người tuyết!

Beast: Xem! Người tuyết!

Duy: Xem! Người tuyết!

Có thể đạt tới: Tớ cũng có.

Sau đó không đợi ba người trong nhóm lặp lại câu phỉ báng“Cậu có cái rắm”, đối diện đã “Ting ting” gửi tới vài tấm…… Hoặc là dứt khoát gửi cả trăm tấm, đều cùng một người tuyết không được xinh đẹp cho lắm đứng trong tủ lạnh. Chụp chân dung từ trên xuống dưới, cả con mắt đá với cái mũi sắp sụp đổ cũng phải chụp một lần, xoay 360 độ lạ mắt, chỉ hận không thể phóng to mỗi một chi tiết.

Brito: Mẹ kiếp! Tớ bị lừa!

Besat: Đây là cái gì?

Duy: Mẹ kiếp! Tớ bị lừa!

Beast: Đệt thế mà chỉ giống như ảnh gốc thường! Trả thời gian cho tớ!

Brito: Lâm ca điên rồi.

Duy: Lâm ca điên rồi.

Beast: Mẹ kiếp! Tớ bị lừa!

Beast: Lâm ca điên rồi!

Beast: Không phải, lúc các cậu lặp lại có thể đợi tớ không!

Lâm Cạnh cảm thấy mỹ mãn tắt di động.

Còn không phải chỉ là người tuyết sao, nói rất đúng, của ai chả như nhau.

Lâm ca chưa bao giờ thua!

Ngoài cửa sổ đang đổ một cơn mưa tuyết, năm nay Cẩm Thành hình như lạnh hơi mấy năm trước.

Hồ Mị Mị tặng cho hai người mũ bao tay cùng khăn quàng cổ, lông xù xù có thể che cả khuôn mặt, nghe nói là bà ngoại hồ ly ở Thanh Khâu tự mình dệt.

Lâm Cạnh rất hiểu việc đời hỏi: “Là lông của Cửu vĩ hồ sao?”

Quý Tinh Lăng tâm tình phức tạp:“Không phải, không có, cậu đừng nghĩ nhiều, Cửu vĩ hồ không sản xuất lông, đây là cashmere.”

Ngàn vạn lần đừng để cho mẹ tôi biết cậu để mẹ tôi cùng một cấp với con cừu.

Lâm Cạnh chen lên trước mặt Quý Tinh Lăng, tràn ngập chờ mong: “Chờ đến lúc thi địa hcoj xong, cậu phải mang tôi đến Thanh Khâu gặp Cửu vĩ hồ.”

“Được được, tôi mang cậu đi, nhưng đây đã là lần thứ một trăm cậu lặp lại chuyện này.”

“Tôi còn không phải là sợ cậu quên sao, cho nên thi thoảng phải tìm một chút tồn tại.” Lâm Cạnh đặt cằm lên đầu vai hắn “Tiểu hồ ly có phải siêu đáng yêu hay không.”

“Tiểu hồ ly không có siêu đáng yêu.” Quý Tinh Lăng nghiêm túc cường điệu, “Tôi tương đối đáng yêu.”

Bởi vậy có thể thấy được, Tinh ca của caj quả thật đã trưởng thành, đã là một Kỳ Lân thành thục.

Thậm chí có thể tự cho bản thân thẻ siêu đáng yêu.Chú thích:

Bentley:

Cashmere: Dê Cashmere hay dê lấy len Cashmere là bất kỳ giống dê nào cho ra loại len Cashmere là loại len mềm và đắt đỏ được tạo ra từ các giống dê Cashmere.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Cấp Ba Sơn Hải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook