Chương 65: Đó không phải tôi, tôi mạnh hơn chị ấy nhiều
Ngữ Tiếu Lan San
07/07/2020
Mùa này tuy rằng không giống cái lạnh khốc nghiệt của mùa đông, nhưng gió lạnh cứ luôn thổi mạnh, khi từ lưới cửa sổ chui vào thổi trúng gương mặt cùng ngón tay đều lạnh lẽo, sự ấm áp trước ngực này có vẻ càng trân quý. Lâm Cạnh còn nhớ lúc trước Quý Tinh Lăng đã nói, nhẫn cùng lá cây đều có thể trừ tà, tuy rằng hiện tại còn không rõ ràng là làm thế nào để xua đuổi cái ác, nhưng ít ra có thể khiến cậu an tâm một ít.
Cậu vãnh tai, tiếp tục nghe động tĩnh bên ngoài.
Bọn bắt cóc hẳn là đều không phải yêu quái thuộc chủng loại chịu được rét, sáng sớm đã bị đông lạnh đến dậm chân hà hơi, trong lúc đó có người đề nghị thay phiên lên lầu nghỉ ngơi, lại bị mấy người khác từ chối, nói thật không dễ dàng mới bắt được thằng bé, lỡ may để tuột mất thì không hay.
“Đi tìm mấy lò sưởi ẩm và độ ẩm không khí tới.”
“Cẩm Thành nào dùng đến máy tạo độ ẩm.”
“Tên nhóc kia mà chết thì mày phụ trách?”
“Được được, tao đi tìm xem.”
Cửa sắt “Lạch cạch” vang lên, hình như là có ai đi ra ngoài. Lâm Cạnh lúc đầu không suy nghĩ cẩn thận bản thân vì sao cậu chết người kia lại phụ trách, sau đó lại liên hệ đến hành vi nhóm người này điên cuồng tưới nước cho mình, hậu tri hậu giác phản ứng lại đây, chẳng lẽ tính đem cậu như một món ăn trân quý nạp ai đó?
Này cũng quá…… Lâm Cạnh trợn mắt há hốc mồm, tâm tình càng một lời khó nói hết, nếu sự thật thật là như vậy, theo chỉ số thông minh của bọn bắt cóc như vậy, đến tột cùng là như thế nào mà sống đến bây giờ còn chưa đi vào cục cảnh sát, hẳn là cũng không dễ dàng.
Đoạn đối thoại bên ngoài cửa sổ còn đang tiếp tục, hình như là đang thương lượng, muốn đem “Nhãi con kia” chôn ở nơi nào.
“Mới lên cấp ba, hẳn là mới cao được một thước, kiểu này thì chôn bao nhiêu năm mới có thể lớn lên.”
“Loại chuyện này có lão đại nhọc lòng, mày gấp cái gì, ổng không phải có cái phòng thí nghiệm sao.”
“Phòng thí nghiệm dưỡng ra được không, cẩn thận đừng để giữa đường đưts mất.”
“Lão Lục chuẩn bị lái xe ra mà cho tới bây giờ còn đang ở trong phòng nằm, mày thấy thằng nhóc kia giống yêu quái không?”
Lâm Cạnh: “……”
Bởi vì những lời “Chôn bao nhiêu năm mới có thể lớn lên” này thật sự quá mức đáng sợ, cậu hơi chút luống cuống, sợ sẽ bị nhóm người phạm tội đầu óc không thanh tỉnh vùi vào trong đất chờ đợi nẩy mầm. Vì thế không thể không thừa dịp muốn uống nước, phát ra từ trong nội tâm mà nói một câu “Mấy anh có phải nghĩ sai rồi hay không, tôi không phải yêu quái.”
Đối phương “Phụt” cười ra tiếng, sau khi ném chai nước bên chân cậu, xoay người liền ra cửa. Lâm Cạnh cũng biết những lời này không có sự thuyết phục, nhưng chuyện như thế lại không có biện pháp tự mình chứng minh, trong lòng khó tránh khỏi nôn nóng, mà sợi dây chuyền hình như là cảm nhận được cảm xúc của cậu, cũng càng thêm nóng lên. Tựa như một hạt giống lấy từ núi ngọn lửa đang hoàng hành đốt cháy da thịt, nóng đến mức cậu cảm thấy đau đớn, phảng phất giống như chuẩn bị nổi mụn nước.
Lâm Cạnh theo bản năng kéo sợi dây chuyền ra.
Túi trên đầu chưa được lấy ra, cho nên cậu không nhìn thấy chiếc lá bạc trên đó đã chuyển thành màu đỏ sậm, cũng không cảm thấy được trong nháy mắt này, một linh khí như một cơn sóng lớn đến từ cánh đồi hoang vu, ầm ầm tràn đầy cả một phòng, tiện đà phóng ra bên ngoài cửa sổ!
Đám người kia đang nói chuyện không hề phòng bị, đầu tiên là bị đợt linh khí này ảnh hưởng đến linh lực ngã xuống dất, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị sấm sẹt đánh nổ đùng. Sương đen cuồn cuộn rơi xuống đất, Quý Tinh Lăng kéo lấy cổ áo một người trong đó, hung hăng đấm cho một cú.
Nghe được bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết, Lâm Cạnh cũng bất chấp cái khác, tùy tiện kéo xuống cái túi trên đầu, trợn mắt liền thấy một con sói đen lớn đứng ở ngoài cửa, gió thổi uy phong lẫm liệt!
Lâm Cạnh ngẩn người, sau đó tương đối bất ngờ mà thử gọi: “Quý Tinh Lăng?”
Hóa ra Kỳ Lân trông như thế này sao!
Cậu tràn đầy vui mừng giang cả hai tay, chuẩn bị chạy như bay ra ôm bạn trai của mình quả nhiên phi thường mạnh.
Giây tiếp theo, Quý Tinh Lăng liền chạy vào.
“……”
Cốt truyện không giống như mình suy nghĩ, Lâm Cạnh hơi chút sửng sốt nửa giây.
Mà Quý Tinh Lăng đã kéo cậu vào trong lòng ngực, trên người còn mang theo cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt, cùng hoảng loạn khó có thể che dấu.
“Cậu ổn không?” Hắn khàn giọng hỏi.
“Không có việc gì.” Lâm Cạnh lướt qua bả vai Quý Tinh Lăng, toàn bộ hành trình thấy con địa lang kia giật giật mình, biến thành một chị gái xinh đẹp.
Đội tuần tra ủy quản yêu lúc nãy cũng tới —— bọn họ căn cứ linh lực chợt tăng bạo lúc nãy. Lâm Cạnh nhìn đám người ngoài cửa sổ, hoặc là đám yêu quái, vỗ vỗ người cứ luôn ôm mình gắt gao, nhỏ giọng an ủi: “Cậu đừng khẩn trương, tôi không sao cả.”
“Tôi biết cậu không sao.” Quý Tinh Lăng đáp một câu, vẫn không chịu buông tay như cũ.
Lâm Cạnh lắp bắp: “Ba cậu hình như cũng ở bên ngoài.”
“Ừ.” Đại thiếu gia trong miệng phối hợp, cánh tay lại không có bất kì ý tứ buông ra, ngược lại còn ôm càng chặt.
Lâm Cạnh đành phải nói: “Tôi bị thương.”
“Nơi nào?” Chiêu này lại dùng khá tốt, Quý Tinh Lăng quả nhiên buông lỏng tay ra.
Lâm Cạnh lao lực kéo ống tay áo lên, lúc trước cậu bị đánh một cái trong phòng WC, xương cốt không ảnh hưởng, nhưng toàn bộ cánh tay đều sưng vù xanh tím, thoạt nhìn bị thương không nhẹ.
Địa lang ở bên cạnh nhìn thoáng qua, chen vào nói: “Thoạt nhìn là do Toan Dữ làm, phải nhanh chóng mang đến bệnh viện Thước Sơn.”
Quý Minh Lãng lúc này cũng từ bên ngoài vào, ông thay Lâm Cạnh kiểm tra vết thương, nói với con trai: “Trước tiên mang Tiểu Cạnh về nhà đi, tạm thời đừng có ra ngoài, ba sẽ nói bác sĩ tới, trường học bên kia cũng sẽ có chuyên gia đi xử lý.”
Lâm Cạnh lại hỏi: “Ba mẹ cháu biết không ạ?”
Quý Minh Lãng gật đầu: “Cháu gọi điện thoại cho bọn họ đi.”
Xe của ủy quản yêu đỗ ở bên ngoài, hai người ngồi vào hàng cuối cùng, Quý Tinh Lăng hỏi: “Muốn nằm xuống đùi tôi không?”
Còn có tài xế ở, Lâm Cạnh lắc đầu, chỉ cần điện thoại của hắn, tính gọi điện thoại cho ba mẹ nói mình cậu đã ổn.
Kết quả hai người đều nhắc nhở tắt máy.
“Hẳn là đã ngồi máy bay lại đây.” Quý Tinh Lăng nói, “Cậu gọi một cuộc cho thầy Vương đi.”
Vương Hoành Dư vừa mới biết được tin Lâm Cạnh bình an, lúc này đang ngồi đi về Giang Thư Ngạn Uyển. Ông ngồi trong xe taxi, cảm xúc khẩn trương một khi biến mất, mới cảm thấy hai chân mình đã mềm, hít một hơi lại cảm thấy sợ hãi, cả giọng cũng run rẩy: “Cha mẹ em mới nhận được điện thoại, liền mua chuyến bay gần nhất, thầy đã gửi vé máy bay cho Quý Tinh Lăng, bọn họ hẳn là sắp đến rồi.”
“Dạ, cảm ơn thầy, em không sai, chỉ bị thương ở tay.” Lâm Cạnh đi tra chuyến bay, hai giờ sẽ đến.
Trên xe còn có tài xế, Quý Tinh Lăng không nói nhiều lời, chỉ cởi áo khoác mình ra bọc lại rồi ôm cậu gắt gao.
Cảm thấy được cảm xúc của đối phương, Lâm Cạnh muốn nói mình không sao cả, rồi lại cảm thấy dư thừa, vì thế trộm ở dưới áo nắm lấy tay hắn, dùng sức nắm chặt.
Quý Tinh Lăng sắc mặt trắng bệch, biểu tình cũng khó nén được hoảng loạn, tay cũng nắm càng chặt. Sợ hãi trong lòng hắn thật ra vẫn chưa tan đi, cho dù là đã tìm được Lâm Cạnh, cho dù đã xác định được cậu ổn, cũng vẫn không thể thoát khỏi sự mờ mịt sợ hãi khi bay qua từng đám mây, sợ không cẩn thận lại đánh mất lần nữa, cho nên chỉ có thể cầm tay cậu, càng dùng sức càng an tâm.
Tay bị bóp rất đau, Lâm Cạnh cũng không nói một tiếng, thân thể thả lòng chậm rãi nghiêng sang, thẳng đến khi cả người đều dựa vào đầu vai của hắn.
Giang Ngạn Thư Uyển.
Khi biết được Lâm Cạnh xảy ra chuyện, Khương Phân Phương liền bay đến ủy quản yêu, bây giờ bà vừa mới về nhà, đang dựa theo thông báo của Quý Tinh Lăng trong điện thoại, chuẩn bị cháo thịt bằm cùng khăn chườm nước đá.
Hồ Mị Mị vừa nghe tiếng thang máy vang liền đi ra nghênh đón: “Tiểu Cạnh thế nào?”
“Không sao ạ.” Quý Tinh Lăng đỡ Lâm Cạnh, “Con trước tiên đưa cậu ấy về tắm, người ở bệnh viện thước Sơn một lát nữa đến, thầy Vương hắn ;àcũng sắp tới, mẹ để cho thầy ấy ở nhà mình đi ạ.”
“Được.” Hồ Mị Mị sờ sờ đầu Lâm Cạnh, cùng đau lòng cho đứa nhỏ đã nhem nhuốc này, “Mau đi tắm rửa ăn gì đó đi, cô lát nữa sẽ tới thăm con.”
Trải qua một đường xóc nảy của xe, cánh tay của Lâm Cạnh lại sưng thêm một vòng, đau đến mức cảm giác giống như thân thể đã không còn thuộc về mình, cậu đứng ở trong phòng tắm nhăn mày: “Xương của tôi có phát đã gãy rồi không?”
“Toan Dữ có độc, bất quá không quan trọng.” Quý Tinh Lăng thay cậu kéo khóa xuống, “Chủ nhiệm ở bệnh viện Thước Sơn sẽ tự mình lại đây, ông ấy biết nên xử lý như thế nào, hẳn là nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn thôi.”
“Bọn bắt cóc bị bắt chưa?”
“Đều ở ủy quản yêu.” Quý Tinh Lăng dùng ngón cái cọ một vết bẩn trên mặt cậu, để sát vào muốn hôn một cái, lại bị cậu quay đầu tránh đi.
Lâm Cạnh phát tác bệnh khiết phích: “Tôi dơ muốn chết.”
Quý Tinh Lăng không thuận theo không buông tha, cứ cưỡng ép hôn xuống khóe môi cậu một cái: “Cậu không có tiện, muốn tôi giúp cậu tắm không?”
“Không cần!”
“Chỉ tắm rửa.”
“Vậy cũng không được.”
“Tôi nhắm mắt lại.”
Lâm Cạnh lấy dầu gội, đuổi hắn ra khỏi phòng tắm.
Quý Tinh Lăng dựa vào trên cửa cười, thẳng đến lúc này, hắn mới thoáng tìm được một ít cảm giác nhẹ nhàng. Nghe âm thanh sốt ruột cởi quần áo bên trong, lại đến tiếng nước ào ào, thẳng đến khi xác định đối phương một tay tắm rửa không có vấn đề, mới gõ gõ cửa: “Tôi đi về trước, nửa tiếng sau tới tìm cậu.”
“Được.” Lâm Cạnh lấy một đống sửa tắm, tuy rằng không quá tiện, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản khát vọng muốn tắm của cậu. Bóng ma tâm lý từ phòng vệ sinh quá dơ bẩn cùng vụ bắt cóc kia căn bản không đi được, làm cậu mỗi lần nhớ tới liền nổi cả da gà, vì thế chà hừng hực, hừng hực chà, thẳng đến khi ngón tay cũng nhăn lại, đại thiếu gia từ phòng 1301 trở về bắt đầu thúc giục, cũng chưa thể thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Quý Tinh Lăng không rõ những chuyện xảy ra khi cậu bị bắt coc, thấy cách điên cuồng tắm này, cũng đoán ra đại khái là hoàn cảnh không được vệ sinh, cho nên tính tình cũng nhẫn nại đợi hơn hai mươi phút, thật vất vả chờ đến khi tiếng nước ngừng, rồi lại lần thứ hai nghe được âm thanh lấy sữa tắm, rốt cuộc nhịn không được gõ cửa: “Đi ra!”
“Chưa tắm xong.”
“Tiết kiệm nước.”
“Để tôi tắm lần cuối cùng!”
“Cậu cho rằng tôi sẽ tin sao.” Quý Tinh Lăng nhìn thời gian, “Ba phút, ba phút nếu cậu không ra thì tôi sẽ đi vô.”
Trong phòng tắm truyền đến một tiếng “Loảng xoảng”, hình như là cái gì rớt. Lâm Cạnh nhanh chóng nói rõ: “Là dầu gội, cậu đừng có tiến vào, tôi lập tức dọn sạch!”
Quý Tinh Lăng lúc này mới ngồi trở lại sô pha.
Năm phút đồng hồ sau, Lâm Cạnh đẩy cửa phòng tắm, mặt cùng cổ đều bị khí nóng làm cho hồng lên, tóc còn có nước nhỏ từng giọt, cả người cũng ướt “Bác sĩ tới chưa?”
“Đã ở trên đường, bọn họ muốn đi lấy một ít thảo dược, để làm túi chườm lạnh cho cậu.” Quý Tinh Lăng lấy một cái khăntắm lớn “Thầy Vương bây giờ đang ở nhà tôi, tôi đã nói cậu không sao cả, nhưng thầy ấy nhất định phải tận mắt nhìn thấy cậu.”
“Vậy chúng ta nhanh một chút” Lâm Cạnh ngoan ngoãn rũ đầu, để hắn lau tóc cho mình, lại hỏi, “Chị gái là con sói mày đen kia, là bạn cậu sao? Lúc đi vội vã cho nên cũng chưa nói cảm ơn với chị ấy được.”
“Là bạn gái của của lão Từ,chị ấy là địa lang, tương lai có thể cùng nhau ăn bữa cơm.” Quý Tinh Lăng ấn người ngồi xuống.
Lâm Cạnh đáp ừ một tiếng, một lát sau, lại nói: “Lúc tôi vừa nhìn thấy, còn tưởng rằng đó là cậu.”
Quý Tinh Lăng không để bụng: “Đó không phải tôi, tôi mạnh hơn chị ấy nhiều.”
“Ừ, cậu mạnh hơn nhiều” Lâm Cạnh kéo lấy ống tay áo hắn, tràn ngập chờ mong hỏi, “Vậy tôi có thể nhìn thử không?”
Cậu vãnh tai, tiếp tục nghe động tĩnh bên ngoài.
Bọn bắt cóc hẳn là đều không phải yêu quái thuộc chủng loại chịu được rét, sáng sớm đã bị đông lạnh đến dậm chân hà hơi, trong lúc đó có người đề nghị thay phiên lên lầu nghỉ ngơi, lại bị mấy người khác từ chối, nói thật không dễ dàng mới bắt được thằng bé, lỡ may để tuột mất thì không hay.
“Đi tìm mấy lò sưởi ẩm và độ ẩm không khí tới.”
“Cẩm Thành nào dùng đến máy tạo độ ẩm.”
“Tên nhóc kia mà chết thì mày phụ trách?”
“Được được, tao đi tìm xem.”
Cửa sắt “Lạch cạch” vang lên, hình như là có ai đi ra ngoài. Lâm Cạnh lúc đầu không suy nghĩ cẩn thận bản thân vì sao cậu chết người kia lại phụ trách, sau đó lại liên hệ đến hành vi nhóm người này điên cuồng tưới nước cho mình, hậu tri hậu giác phản ứng lại đây, chẳng lẽ tính đem cậu như một món ăn trân quý nạp ai đó?
Này cũng quá…… Lâm Cạnh trợn mắt há hốc mồm, tâm tình càng một lời khó nói hết, nếu sự thật thật là như vậy, theo chỉ số thông minh của bọn bắt cóc như vậy, đến tột cùng là như thế nào mà sống đến bây giờ còn chưa đi vào cục cảnh sát, hẳn là cũng không dễ dàng.
Đoạn đối thoại bên ngoài cửa sổ còn đang tiếp tục, hình như là đang thương lượng, muốn đem “Nhãi con kia” chôn ở nơi nào.
“Mới lên cấp ba, hẳn là mới cao được một thước, kiểu này thì chôn bao nhiêu năm mới có thể lớn lên.”
“Loại chuyện này có lão đại nhọc lòng, mày gấp cái gì, ổng không phải có cái phòng thí nghiệm sao.”
“Phòng thí nghiệm dưỡng ra được không, cẩn thận đừng để giữa đường đưts mất.”
“Lão Lục chuẩn bị lái xe ra mà cho tới bây giờ còn đang ở trong phòng nằm, mày thấy thằng nhóc kia giống yêu quái không?”
Lâm Cạnh: “……”
Bởi vì những lời “Chôn bao nhiêu năm mới có thể lớn lên” này thật sự quá mức đáng sợ, cậu hơi chút luống cuống, sợ sẽ bị nhóm người phạm tội đầu óc không thanh tỉnh vùi vào trong đất chờ đợi nẩy mầm. Vì thế không thể không thừa dịp muốn uống nước, phát ra từ trong nội tâm mà nói một câu “Mấy anh có phải nghĩ sai rồi hay không, tôi không phải yêu quái.”
Đối phương “Phụt” cười ra tiếng, sau khi ném chai nước bên chân cậu, xoay người liền ra cửa. Lâm Cạnh cũng biết những lời này không có sự thuyết phục, nhưng chuyện như thế lại không có biện pháp tự mình chứng minh, trong lòng khó tránh khỏi nôn nóng, mà sợi dây chuyền hình như là cảm nhận được cảm xúc của cậu, cũng càng thêm nóng lên. Tựa như một hạt giống lấy từ núi ngọn lửa đang hoàng hành đốt cháy da thịt, nóng đến mức cậu cảm thấy đau đớn, phảng phất giống như chuẩn bị nổi mụn nước.
Lâm Cạnh theo bản năng kéo sợi dây chuyền ra.
Túi trên đầu chưa được lấy ra, cho nên cậu không nhìn thấy chiếc lá bạc trên đó đã chuyển thành màu đỏ sậm, cũng không cảm thấy được trong nháy mắt này, một linh khí như một cơn sóng lớn đến từ cánh đồi hoang vu, ầm ầm tràn đầy cả một phòng, tiện đà phóng ra bên ngoài cửa sổ!
Đám người kia đang nói chuyện không hề phòng bị, đầu tiên là bị đợt linh khí này ảnh hưởng đến linh lực ngã xuống dất, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị sấm sẹt đánh nổ đùng. Sương đen cuồn cuộn rơi xuống đất, Quý Tinh Lăng kéo lấy cổ áo một người trong đó, hung hăng đấm cho một cú.
Nghe được bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết, Lâm Cạnh cũng bất chấp cái khác, tùy tiện kéo xuống cái túi trên đầu, trợn mắt liền thấy một con sói đen lớn đứng ở ngoài cửa, gió thổi uy phong lẫm liệt!
Lâm Cạnh ngẩn người, sau đó tương đối bất ngờ mà thử gọi: “Quý Tinh Lăng?”
Hóa ra Kỳ Lân trông như thế này sao!
Cậu tràn đầy vui mừng giang cả hai tay, chuẩn bị chạy như bay ra ôm bạn trai của mình quả nhiên phi thường mạnh.
Giây tiếp theo, Quý Tinh Lăng liền chạy vào.
“……”
Cốt truyện không giống như mình suy nghĩ, Lâm Cạnh hơi chút sửng sốt nửa giây.
Mà Quý Tinh Lăng đã kéo cậu vào trong lòng ngực, trên người còn mang theo cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt, cùng hoảng loạn khó có thể che dấu.
“Cậu ổn không?” Hắn khàn giọng hỏi.
“Không có việc gì.” Lâm Cạnh lướt qua bả vai Quý Tinh Lăng, toàn bộ hành trình thấy con địa lang kia giật giật mình, biến thành một chị gái xinh đẹp.
Đội tuần tra ủy quản yêu lúc nãy cũng tới —— bọn họ căn cứ linh lực chợt tăng bạo lúc nãy. Lâm Cạnh nhìn đám người ngoài cửa sổ, hoặc là đám yêu quái, vỗ vỗ người cứ luôn ôm mình gắt gao, nhỏ giọng an ủi: “Cậu đừng khẩn trương, tôi không sao cả.”
“Tôi biết cậu không sao.” Quý Tinh Lăng đáp một câu, vẫn không chịu buông tay như cũ.
Lâm Cạnh lắp bắp: “Ba cậu hình như cũng ở bên ngoài.”
“Ừ.” Đại thiếu gia trong miệng phối hợp, cánh tay lại không có bất kì ý tứ buông ra, ngược lại còn ôm càng chặt.
Lâm Cạnh đành phải nói: “Tôi bị thương.”
“Nơi nào?” Chiêu này lại dùng khá tốt, Quý Tinh Lăng quả nhiên buông lỏng tay ra.
Lâm Cạnh lao lực kéo ống tay áo lên, lúc trước cậu bị đánh một cái trong phòng WC, xương cốt không ảnh hưởng, nhưng toàn bộ cánh tay đều sưng vù xanh tím, thoạt nhìn bị thương không nhẹ.
Địa lang ở bên cạnh nhìn thoáng qua, chen vào nói: “Thoạt nhìn là do Toan Dữ làm, phải nhanh chóng mang đến bệnh viện Thước Sơn.”
Quý Minh Lãng lúc này cũng từ bên ngoài vào, ông thay Lâm Cạnh kiểm tra vết thương, nói với con trai: “Trước tiên mang Tiểu Cạnh về nhà đi, tạm thời đừng có ra ngoài, ba sẽ nói bác sĩ tới, trường học bên kia cũng sẽ có chuyên gia đi xử lý.”
Lâm Cạnh lại hỏi: “Ba mẹ cháu biết không ạ?”
Quý Minh Lãng gật đầu: “Cháu gọi điện thoại cho bọn họ đi.”
Xe của ủy quản yêu đỗ ở bên ngoài, hai người ngồi vào hàng cuối cùng, Quý Tinh Lăng hỏi: “Muốn nằm xuống đùi tôi không?”
Còn có tài xế ở, Lâm Cạnh lắc đầu, chỉ cần điện thoại của hắn, tính gọi điện thoại cho ba mẹ nói mình cậu đã ổn.
Kết quả hai người đều nhắc nhở tắt máy.
“Hẳn là đã ngồi máy bay lại đây.” Quý Tinh Lăng nói, “Cậu gọi một cuộc cho thầy Vương đi.”
Vương Hoành Dư vừa mới biết được tin Lâm Cạnh bình an, lúc này đang ngồi đi về Giang Thư Ngạn Uyển. Ông ngồi trong xe taxi, cảm xúc khẩn trương một khi biến mất, mới cảm thấy hai chân mình đã mềm, hít một hơi lại cảm thấy sợ hãi, cả giọng cũng run rẩy: “Cha mẹ em mới nhận được điện thoại, liền mua chuyến bay gần nhất, thầy đã gửi vé máy bay cho Quý Tinh Lăng, bọn họ hẳn là sắp đến rồi.”
“Dạ, cảm ơn thầy, em không sai, chỉ bị thương ở tay.” Lâm Cạnh đi tra chuyến bay, hai giờ sẽ đến.
Trên xe còn có tài xế, Quý Tinh Lăng không nói nhiều lời, chỉ cởi áo khoác mình ra bọc lại rồi ôm cậu gắt gao.
Cảm thấy được cảm xúc của đối phương, Lâm Cạnh muốn nói mình không sao cả, rồi lại cảm thấy dư thừa, vì thế trộm ở dưới áo nắm lấy tay hắn, dùng sức nắm chặt.
Quý Tinh Lăng sắc mặt trắng bệch, biểu tình cũng khó nén được hoảng loạn, tay cũng nắm càng chặt. Sợ hãi trong lòng hắn thật ra vẫn chưa tan đi, cho dù là đã tìm được Lâm Cạnh, cho dù đã xác định được cậu ổn, cũng vẫn không thể thoát khỏi sự mờ mịt sợ hãi khi bay qua từng đám mây, sợ không cẩn thận lại đánh mất lần nữa, cho nên chỉ có thể cầm tay cậu, càng dùng sức càng an tâm.
Tay bị bóp rất đau, Lâm Cạnh cũng không nói một tiếng, thân thể thả lòng chậm rãi nghiêng sang, thẳng đến khi cả người đều dựa vào đầu vai của hắn.
Giang Ngạn Thư Uyển.
Khi biết được Lâm Cạnh xảy ra chuyện, Khương Phân Phương liền bay đến ủy quản yêu, bây giờ bà vừa mới về nhà, đang dựa theo thông báo của Quý Tinh Lăng trong điện thoại, chuẩn bị cháo thịt bằm cùng khăn chườm nước đá.
Hồ Mị Mị vừa nghe tiếng thang máy vang liền đi ra nghênh đón: “Tiểu Cạnh thế nào?”
“Không sao ạ.” Quý Tinh Lăng đỡ Lâm Cạnh, “Con trước tiên đưa cậu ấy về tắm, người ở bệnh viện thước Sơn một lát nữa đến, thầy Vương hắn ;àcũng sắp tới, mẹ để cho thầy ấy ở nhà mình đi ạ.”
“Được.” Hồ Mị Mị sờ sờ đầu Lâm Cạnh, cùng đau lòng cho đứa nhỏ đã nhem nhuốc này, “Mau đi tắm rửa ăn gì đó đi, cô lát nữa sẽ tới thăm con.”
Trải qua một đường xóc nảy của xe, cánh tay của Lâm Cạnh lại sưng thêm một vòng, đau đến mức cảm giác giống như thân thể đã không còn thuộc về mình, cậu đứng ở trong phòng tắm nhăn mày: “Xương của tôi có phát đã gãy rồi không?”
“Toan Dữ có độc, bất quá không quan trọng.” Quý Tinh Lăng thay cậu kéo khóa xuống, “Chủ nhiệm ở bệnh viện Thước Sơn sẽ tự mình lại đây, ông ấy biết nên xử lý như thế nào, hẳn là nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn thôi.”
“Bọn bắt cóc bị bắt chưa?”
“Đều ở ủy quản yêu.” Quý Tinh Lăng dùng ngón cái cọ một vết bẩn trên mặt cậu, để sát vào muốn hôn một cái, lại bị cậu quay đầu tránh đi.
Lâm Cạnh phát tác bệnh khiết phích: “Tôi dơ muốn chết.”
Quý Tinh Lăng không thuận theo không buông tha, cứ cưỡng ép hôn xuống khóe môi cậu một cái: “Cậu không có tiện, muốn tôi giúp cậu tắm không?”
“Không cần!”
“Chỉ tắm rửa.”
“Vậy cũng không được.”
“Tôi nhắm mắt lại.”
Lâm Cạnh lấy dầu gội, đuổi hắn ra khỏi phòng tắm.
Quý Tinh Lăng dựa vào trên cửa cười, thẳng đến lúc này, hắn mới thoáng tìm được một ít cảm giác nhẹ nhàng. Nghe âm thanh sốt ruột cởi quần áo bên trong, lại đến tiếng nước ào ào, thẳng đến khi xác định đối phương một tay tắm rửa không có vấn đề, mới gõ gõ cửa: “Tôi đi về trước, nửa tiếng sau tới tìm cậu.”
“Được.” Lâm Cạnh lấy một đống sửa tắm, tuy rằng không quá tiện, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản khát vọng muốn tắm của cậu. Bóng ma tâm lý từ phòng vệ sinh quá dơ bẩn cùng vụ bắt cóc kia căn bản không đi được, làm cậu mỗi lần nhớ tới liền nổi cả da gà, vì thế chà hừng hực, hừng hực chà, thẳng đến khi ngón tay cũng nhăn lại, đại thiếu gia từ phòng 1301 trở về bắt đầu thúc giục, cũng chưa thể thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Quý Tinh Lăng không rõ những chuyện xảy ra khi cậu bị bắt coc, thấy cách điên cuồng tắm này, cũng đoán ra đại khái là hoàn cảnh không được vệ sinh, cho nên tính tình cũng nhẫn nại đợi hơn hai mươi phút, thật vất vả chờ đến khi tiếng nước ngừng, rồi lại lần thứ hai nghe được âm thanh lấy sữa tắm, rốt cuộc nhịn không được gõ cửa: “Đi ra!”
“Chưa tắm xong.”
“Tiết kiệm nước.”
“Để tôi tắm lần cuối cùng!”
“Cậu cho rằng tôi sẽ tin sao.” Quý Tinh Lăng nhìn thời gian, “Ba phút, ba phút nếu cậu không ra thì tôi sẽ đi vô.”
Trong phòng tắm truyền đến một tiếng “Loảng xoảng”, hình như là cái gì rớt. Lâm Cạnh nhanh chóng nói rõ: “Là dầu gội, cậu đừng có tiến vào, tôi lập tức dọn sạch!”
Quý Tinh Lăng lúc này mới ngồi trở lại sô pha.
Năm phút đồng hồ sau, Lâm Cạnh đẩy cửa phòng tắm, mặt cùng cổ đều bị khí nóng làm cho hồng lên, tóc còn có nước nhỏ từng giọt, cả người cũng ướt “Bác sĩ tới chưa?”
“Đã ở trên đường, bọn họ muốn đi lấy một ít thảo dược, để làm túi chườm lạnh cho cậu.” Quý Tinh Lăng lấy một cái khăntắm lớn “Thầy Vương bây giờ đang ở nhà tôi, tôi đã nói cậu không sao cả, nhưng thầy ấy nhất định phải tận mắt nhìn thấy cậu.”
“Vậy chúng ta nhanh một chút” Lâm Cạnh ngoan ngoãn rũ đầu, để hắn lau tóc cho mình, lại hỏi, “Chị gái là con sói mày đen kia, là bạn cậu sao? Lúc đi vội vã cho nên cũng chưa nói cảm ơn với chị ấy được.”
“Là bạn gái của của lão Từ,chị ấy là địa lang, tương lai có thể cùng nhau ăn bữa cơm.” Quý Tinh Lăng ấn người ngồi xuống.
Lâm Cạnh đáp ừ một tiếng, một lát sau, lại nói: “Lúc tôi vừa nhìn thấy, còn tưởng rằng đó là cậu.”
Quý Tinh Lăng không để bụng: “Đó không phải tôi, tôi mạnh hơn chị ấy nhiều.”
“Ừ, cậu mạnh hơn nhiều” Lâm Cạnh kéo lấy ống tay áo hắn, tràn ngập chờ mong hỏi, “Vậy tôi có thể nhìn thử không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.