Chương 84: Khả năng mỗi một cây long huyết thụ đều xứng có một con rồng!
Ngữ Tiếu Lan San
07/07/2020
Nhược điểm của học tra không thích đọc sách đến lúc này thể hiện vô cùng dễ thấy, bởi vì Quý Tinh Lăng cũng không thể hiểu được giữa con rồng đỏ và long huyết thụ đến tột cùng là có cái gì liên quan, muốn ăn dấm cũng không tìm thấy lý mà chống đỡ, đành phải làm bộ nói rồng có cái gì lợi hại, sau đó quyết đoán nói sang chuyện khác: “Cậu còn có chuyện gì muốn hỏi tôi hay không?”
Thầy giáo Tiểu Lâm nhất châm kiến huyết: “Cậu hiểu long huyết thụ không?”
[Nhất châm kiến huyết: lời nói trúng tâm sự ]
Đại thiếu gia không hiểu long huyết thụ, nhưng lại thập phần hiểu đáp án tiêu chuẩn của câu hỏi này: “Tôi có thể vì cậu từ hôm nay trở đi điên cuồng mà hiểu.”
Lâm Cạnh dựa lại gối đầu: “Ừm, để tôi hỏi mẹ tôi, bây giờ để tôi load một lúc.”
“Vậy tôi đi mua bữa sáng cho cậu.” Quý Tinh Lăng đứng lên, “Cậu muốn uống dịch dinh dưỡng chuyên dùng cho thực vật không?”
Lâm Cạnh nhớ tới phân bón Jinkela được người dân Châu Phi sản xuất ra 1.800 mẫu Anh, vô tình từ chối “Không cần, tôi ăn bánh bao là được.”
[Jinkela là một loại phân bón được phát triển bởi Trung Quốc, được cho là do “San Diego, Hoa Kỳ” phát triển. Vì những quảng cáo phóng đại và sai lệch của nó, quảng cáo của Jinkela đã thông qua các trang web của AcFun, Bilibili và những người dùng video khác. Sau khi giả mạo, sự lan truyền trở nên rộng hơn và nó trở thành một văn hóa trực tuyến mới. Ý của bạn Cạnh được nói đến trong nội dung quảng cáo về nó, cụ thể bấm vào đây]
Kỳ Lân nhãi con “Ầm” ra cửa sổ, đi đến nhà ăn mua cơm bệnh nhân cho thầy giáo Tiểu Lâm.
Không sai biệt lắm cùng thời gian đó, tiểu thận long cũng đi vào phòng bệnh —— chỉ cần đại long hung dữ không ở đây, cậu ta muốn tránh bảo vê ở cửa thì cực rất dễ dàng.
Lâm Cạnh đang ngồi ở trên giường nghiêm túc tự hỏi, đột nhiên cứ như vậy không có một chút phòng bị nhìn thấy con rồng trong mơ, nhất thời bị dọa không nói nên lời.
Nhưng học bá chính là học bá, cho dù khiếp sợ cũng không chậm trễ suy một ra ba, trong thời gian vài giây ngắn ngủi, Lâm ca đã mạnh mẽ mở rộng thông suốt, cảm thấy đây nhất định là rồng của mình, khả năng mỗi một cây long huyết thụ đều xứng có một con rồng!
Một cái cây khổng lồ.
Trên thân cây được quấn bởi một con rồng màu đỏ.
Cẩn thận ngẫm lại, quả nhiên thật sự mạnh.
Cũng rất hợp lý!
Vì thế cậu xốc chăn lên nhảy xuống giường, tính nghiên cứu cẩn thận con rồng của mình.
Kỳ Lân nhãi con cũng vừa lúc ngậm bữa sáng, lôi điện cuồn cuộn từ cửa sổ ầm tiến vào.
Lâm Cạnh vẻ mặt vui sướng mà giới thiệu: “Cậu xem xem, đây là con rồng tôi mơ thấy.”
Quý Tinh Lăng:?
Từ từ, đây là con rồng mà cậu gọi là con rồng trong mơ của cậu?
Cái con chả khác gì dây giày này thì có chỗ nào lợi hại?
Lâm Cạnh chưa được học kiến thức lý thuyết của hệ thống yêu quái, cũng không biết cách nào để giao tiếp với các yêu quái khác, cho nên một bên cùng Quý Tinh Lăng nói chuyện, một bên tùy tiên cầm cái đuôi con rồng.
Nơi đó là một mảnh vảy ngược mềm mại còn chưa hoàn toàn cứng, tiểu thận long tuỷ sống tê dại, theo bản năng cả người muốn nổ tung, cái đuôi phía sau bỗng nhiên vung lên, giọng nói cũng phát ra tiếng uy hiếp gầm nhẹ. Lâm Cạnh nhất thời không kịp phản ứng lại, bị hất đến lảo đảo ngồi xuống mép giường. Kỳ Lân nhãi con trong nháy mắt bọc sấm sét quanh người, ánh mắt hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm con rồng màu đỏ trong phòng bệnh.
Tiểu yêu quái vực Sơn Hải đều biết, tính tình của Kỳ Lân nhãi con cùng thận đều rất hung hăng.
Nhưng lần này thì ngoại lệ, đối mặt với Kỳ Lân rõ ràng tràn ngập địch ý, thận không những không có tiếp tục nổ, ngược lại còn chần chờ lui về phái sau.
Bởi vì cậu ta đột nhiên cảm thấy này tên ngốc này có chút giống Quý Tinh Lăng.
Đờ phắc, thiệt hay giả.
Lần trước trong lúc đối phó với đám người ở tập đoàn Hâm Lực, cậu ta đã ở trong phòng thiết bị thấy Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh, học sinh cấp ba có thể nửa đêm đến vây xem yêu quái mà mặt không đổi sắc như vậy chỉ có không có khả năng lớn là con người, bất quá đối phương cụ thể là yêu gì thì —— thân phận yêu quái cần phải bảo mật nghiêm khắc, Vu ca cũng không phải một con rồng bát quái, cho nên không hỏi.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, thế mà là Kỳ Lân.
Bởi vì đại thận long thường xuyên đi công tác, cho nên hai người rất ít khi chạm mặt ở ủy quản yêu, ít ỏi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng cả hai đều áp dụng thái độ “Xa cách tôi mới phải con ba cậu” cực độ không thân thiện, sở dĩ không đánh nhau là bởi hoàn toàn xem trên mặt mũi của tiền tiêu vặt, bởi vì hai người mới là yêu quái vị thành niên, không thể dễ dàng chọc giận cha mình.
Bây giờ lại đột nhiên trở thành bạn thân mình, Vu Nhất Chu cảm thấy mình chịu không nổi kích thích này, cậu ta nhổ cây kẹo trong miệng ra, xoay người rời đi.
Lâm Cạnh: “……”
Kỳ Lân nhãi con biến trở về hình người, đưa cơm sáng cho cậu: “Đó không phải là rồng của cậu, là thận long.”
Lâm Cạnh có ấn tượng: “Là con rồng trong phòng thiết bị sao, sao cậu ta lại tới đây?”
“Quỷ mới biết, đi lầm đường chăng.” Quý Tinh Lăng ngồi xuống mép giường, “Ăn sáng trước đi, chuyện của yêu quái về sau lại nói.”
Có thể là bởi vì giai đoạn trước đã tiếp xúc với khá nhiều chuyện liên quan đến yêu quái, tâm lý cũng đã được chuẩn bị, cho nên Lâm Cạnh đối với chuyện bản thân là yêu quái thì tiếp thu cũng khá nhẹ nhàng nhanh chóng, thậm chí còn một chút hưng phấn. Mới ăn được một nửa, Thương Vi cũng đẩy cửa tiến vào, sau khi nhìn thấy Quý Tinh Lăng rõ ràng là sửng sốt: “Tiểu Tinh?”
“Cháu chào cô.” Quý Tinh Lăng đứng lên, “Cháu nghe cậu mình nói về chuyện này, không yên lòng liền tới đây gặp Lâm Cạnh, vậy hai người nói chuyện, cháu ra ngoài trước.”
Thương Vi gật đầu: “Cảm ơn cháu.”
Quý Tinh Lăng hiểu chuyện ngoan ngoãn có lễ phép, sau khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa giúp hai người.
Lâm Cạnh nhét nửa miếng bánh bao còn lại vào trong miệng, gấp không chờ nổi mà thông báo: “Mẹ, mẹ xem, con thật sự nẩy mầm.”
“……”
Lời giải thích ấp ủ cả một đường không có tác dụng, Thương Vi có chút kinh ngạc với năng lực tiếp thu của con trai, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cậu có thể bình tĩnh mà tiếp thu chuyện yêu quái này tóm lại là tốt. Vì thế cũng cười theo: “Ừ, lát nữa bác sĩ còn đến kiểm tra cho con, không có việc gì thì ngày mai là có thể xuất viện.”
“Mẹ, trước kia sao mẹ không nói cho con chuyện yêu quái?”
“Mẹ vốn cho rằng con giống với ba con, là con người bình thường.”
“Nhưng Quý Tinh Lăng vừa nãy có nói ủy quản yêu muốn tiếp tục tra thân phận của ba.”
Thương Vi xoa xoa đầu cậu: “Bởi vì mẹ không phải long huyết thụ.”
Cho dù tổ chuyên gia đã thảo luận đến muốn trọc đầu, thì lời giải thích hợp lý nhất cũng chỉ có một, Lâm bác sĩ cũng là một thân cây.
Về phần cây này có ý định dấu điếm thân phận của mình, hay là phát dục đình trệ, căn bản không biết yêu quái tồn tại, tạm thời khó mà nói.
Tưởng tượng đến Lão Lâm cũng có khả năng là một thân cây, Lâm Cạnh liền cảm thấy tương đối nhiệt huyết sôi trào, lại gấp không chờ nổi hỏi: “Vậy còn mẹ?”
Thương Vi trả lời: “Thương hồn điểu.”
Lâm Cạnh đáy mắt tràn ngập khâm phục: “Mẹ, tên của mẹ nghe thực sự ngầu nổ, con muốn nhìn thử.”
Thương Vi: “……”
Bà nhắc nhở con trai: “Thương hồn điểu là hung cầm, không có xinh đẹp như con tưởng tượng.”
Lâm Cạnh đúng sự thật đánh giá, vậy càng ngầu, hơn nữa ai nói mẹ con không xinh đẹp, mẹ con đẹp nhất thiên hạ.
Thương Vi cười vỗ lên người cậu.
Bà cuối cùng vẫn biến trở về nguyên thân, bộ lông có hai màu xanh đỏ xen nhau, đuôi dài như con khổng tước, khi hai cánh mở ra sẽ tạo ra một cơn gió thật mạnh. Cái mào rất dài, biểu tình cùng ánh mắt đều rất tàn nhẫn —— trời sinh đã tàn nhẫn, cho dù thật sự là mẹ hiền, nhưng nhìn qua không ai thấy hiền được.
Lâm Cạnh khiếp sự, mẹ mình thật hung.
Bất quá quả nhiên ngầu nổ tung trời.
Cậu tiếp tục phấn khích hỏi: “Con khi nào mới có thể hoàn toàn biến trở về một thân cây?”
“Con vừa mới nẩy mầm, còn cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian rất dài.” Thương Vi ngồi xuống mép giường, “Ủy quản yêu sẽ bù lại lịch học cho con, nhưng bởi vì sang năm con còn phải thi đại học, cho nên chuyện họccó thể để sang năm nữa mới tổ chức.”
“Không sao, bây giờ con cũng có thể học.”
Học bá chính là nắm chắc như vậy.
Có Quý Minh Lãng cùng Lưu Đại Kỳ hỗ trợ, Lâm Cạnh buổi tối lập tức đực ra viện, hơn nữa còn mang về hai hộp dung dịch lớn,có thể ức chế một cách hiệu quả với một loạt vấn đề như sinh trưởng bồng bột, hay điên cuồng rụng lá. Đến lúc về nhà 1302 ở Giang Ngạn Thư Uyển, Lâm Thủ Mặc còn đang ở trong phòng đứng ngồi không yên, sợ vợ mình cùng con trai lại cãi thêm một trận, mặc kệ là ai rời đi cũng khiến người chủ gia đình này đau đầu. May mắn, hai mẹ con thân mật cùng nhau trở về, thoạt nhìn không còn tức giận nữa, thật khiến ông vui mừng.
Ông thở ra một hơi, ôm con trai phê bình: “Về sau đừng cãi nhau với mẹ nữa có biết hay không?”
“Biết ạ.” Lâm Cạnh ở trên đường đã nghĩ xong câu dự phòng, tương đối phối hợp diễn xuất, “Ba, con sai rồi, con đi tắm trước.”
“Đợi chút!” Lâm Thủ Mặc gọi cậu lại, cầm lấy hai tấm vé trên bàn, “Con thích minh tinh, muốn đi xem concert, ba cũng không phản đối, tựa như câu mẹ con vẫn thường treo bên miệng, học tập nhiều cũng phải thả lỏng một ít, nhưng làm chuyện gì cũng không thể trầm mê vào, đây là hai tấm vé vào cửa concert của Lục Gia Trì, sau khi con đi xem với bạn học thì phải tâm chuẩn bị thi đại học, nhớ kỹ chưa?”
Lâm Cạnh: “……”
Thương Vi: “……”
Lục Gia trì là một ca sĩ hot gần đây, chiều nay Lâm Thủ Mặc đã hỏi Lưu Hủ xem rốt cuộc là minh tinh nào mà có thể khiến con trai mình bỏ nhà đi như vậy, Lưu Hủ liền thuận miệng nói một cái tên, vừa lúc đối phương gần đây cũng có concert ở Cẩm Thành, cũng khá hợp lý.
Ai ngờ phụ thân mình quá phận hiền từ, chuyên môn tung tăng tìm hoàng ngưu (bọn đầu cơ) mua hai tấm vé. Thương Vi quả thực hết chỗ nói rồi: “Anh nói anh ——”
“Em làm sao vậy! Con trai đi xem concert thì có sao, cùng lắm thì chúng ta thứ bảy này cũng đi xem phim!” Lâm Thủ Mặc mở miệng ngắt lời bà, lại liều mạng đưa mắt ra hiệu, ngàn vạn đừng có cãi nữa, người một nhà có vấn đề phải ngồi xuống thương lượng có biết hay không? Hai người như vật thật khiến anh rất khó xử, ai, tâm thật mệt.
Lâm Cạnh cùng Thương Vi lần thứ hai: “……”
Sự kiện“Rời nhà trốn đi” xem như miễn cưỡng bỏ qua. Tuy rằng Thương Vi còn phải đến ủy quản yêu hỏi vài chuyện sau hai ngày nữa, Lâm Thủ Mặc cũng yêu cầu phải kiểm tra sức khoẻ, nhưng cuối cùng, đại phong ba xem như qua rồi.
Ngày hôm sau đi học, Lâm Cạnh hỏi Vu Nhất Chu, cậu có thích Lục Gia Trì không?
Vu ca trả lời, bình thường, ba tớ hình như mới ký anh ấy làm người phát ngôn công ty vài ngày trước.
Lâm Cạnh…… Thực xin lỗi, quấy rầy.
“Có việc?”
“Ồ, tớ có hai tấm vé concert, vốn muốn hỏi cậu có hứng thú hay không?”
Vu Nhất Chu không có thể kịp thời hiểu được ý nghĩa sâu xa, khiếp sợ đặt câu hỏi: “Cậu muốn mời tớ đi xem concert?”
Quý Tinh Lăng vừa mới đi vào phòng học:?
Mình có phải đã nghe lầm cái gì hay không:?
Lâm Cạnh kịp thời giải thích: “Không có, tớ chỉ muốn hỏi cậu, là cậu có nguyện ý mua lại hai tấm vé này với giá cao không. Lỡ may cậu có bạn gái thì sao, đúng hay không, nữ sinh gần đây tương đối thích anh ấy.”
Vu Nhất Chu tâm tình một lời khó nói hết, các cậu đôi cẩu nam nam này, cứ yêu nhau thì thôi, thế mà còn phải giả thiết là tôi có một người bạn gái, để tôi thừa nhận kinh tế tổn thất, quả thực không nói đạo lý.
Quý Tinh Lăng đoạt lấy vé nhìn: “Cậu lấy cái này từ đâu ra, không cần, đừng bán, tôi đi xem với cậu.”
“Cậu xác định muốn đi?” Lâm Cạnh ném cho hắn một chai nước, “Tôi không có ý kiến.”
Đi thì đi, không phải chỉ có một buổi concert thôi sao. Quý Tinh Lăng không để bụng, lại nhìn lướt qua, cân nhắc ra không đúng rồi: “Không được, không thể đi.”
Lâm Cạnh đi ra bên ngoài: “Ừ.”
Đại thiếu gia tiếp tục nói năng đầy lý lẽ: “Không được đi xem người khác, cậu nhìn tôi là được, hơn nửa tôi còn đẹp trai hơn, còn không thu tiền.”
Lâm Cạnh dừng một chút, hơi nghẹn lại: “Cho nên cậu vẫn không phát hiện, ngày tổ chức concert của anh ấy cùng ngày với sinh nhật cậu, đúng không?”
Quý Tinh Lăng cảnh giác: “Hửm?!”
Lâm Cạnh vốn muốn đi, nhưng vừa thấy ngày liền sửa lại chủ ý. Quý Tinh Lăng ngọt ngào sát cả người qua: “Hóa ra cậu nhớ rõ như vậy, vậy đến ngày đó tôi sẽ được quà gì?”
“Cậu muốn cái gì?”
“Nếu tự tôi nói ra thì không vui, nhưng tôi có yêu cầu, cậu có thể đưa tôi món nào không liên quan đến việc họcdù chỉ một chút không, để tôi nhẹ nhàng vui vẻ ngắn ngủi một chút.”
Lâm Cạnh cười xoa xoa đầu hắn: “Ừ.”
Sinh nhật của Quý Tinh Lăng trong lúc nghỉ hè, mà những tháng ngày năm lớp 11 chỉ còn lại mấy tuần ngắn ngủi, rồi sẽ khai giảng, mọi người đều sẽ trở thành học sinh lớp 12, trên lưng vác áp lực thật lớn, nhẹ nhàng vui vẻ sẽ một đi không trở lại —— nhưng Tinh ca thì không giống người khác, đến lúc đó còn có một chút chờ mong, bởi vì hắn lúc nào cũng chuẩn bị dùng điểm thi đại học để đổi lấy một căn hộ bất động sản từ trong tay Quý tiên sinh, mục tiêu đã rõ ràng.
Vu Nhất Chu nhìn chằm chằm cái gáy khoe khoang của hắn, rồi cứ thế nhìn một lúc, thật sự nhịn không được, nhấc chân đá: “Hỏi chuyện này.”
Quý Tinh Lăng dựa về phía sau: “Nói.”
“Đây là cái gì?”
Đại thiếu gia xoay người thấy, trả lời: “Mày có não hay không, đây là Kỳ Lân.”
“Ồ, hóa ra đây là Kỳ Lân, được rồi, anh có thể quay lại.”
“……”
Vu Nhất Chu mở sách, bắt đầu tâm tình thoải mái đọc tiếng Anh.
Dựa vào cái gì chỉ có mình em rối rắm.
Hiện tại đến phiên anh.
Quý Tinh Lăng đoạt sách của cậu ta lại: “Có ý gì?”
“Cái gì có ý gì?”
“Mày hỏi tao Kỳ Lân là có ý tứ gì?”
“Em không biết cho nên liền hỏi anh, rất kỳ quái sao?”
“Ha, ai lại không biết Kỳ Lân.”
“Vì sao em phái biết Kỳ Lân, pháp luật cũng không có quy định ai cũng phải biết Kỳ Lân.”
Đối mặt với đoạn đối thoại thiểu năng trí tuyệ này, Quý Tinh Lăng nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn: “Đậu, đứng nói thứ kia là mày.”
Vu Nhất Chu vô tình trả lời, không sai, đó chính là em.
Quý Tinh Lăng: “Mày thật ngu ngục.”
Vu nhất Chu: “Cút đi!”
Đương sự hai bên dùng phương thức đoạt lon Coca rồi tiến hành một trận quyết đấu vũ lực, dùng khoa học chứng minh xem ai ngốc hơn, kết quả song song bị chủ nhiệm trật tự an ninh xách đến văn phòng, thao thao bất tuyệt giáo dục nửa giờ, hơn nữa còn bị phạt quét sân thể dục ba ngày.
Cái gọi là có nạn cùng chịu, chính là nghĩa như này.
Thầy giáo Tiểu Lâm nhất châm kiến huyết: “Cậu hiểu long huyết thụ không?”
[Nhất châm kiến huyết: lời nói trúng tâm sự ]
Đại thiếu gia không hiểu long huyết thụ, nhưng lại thập phần hiểu đáp án tiêu chuẩn của câu hỏi này: “Tôi có thể vì cậu từ hôm nay trở đi điên cuồng mà hiểu.”
Lâm Cạnh dựa lại gối đầu: “Ừm, để tôi hỏi mẹ tôi, bây giờ để tôi load một lúc.”
“Vậy tôi đi mua bữa sáng cho cậu.” Quý Tinh Lăng đứng lên, “Cậu muốn uống dịch dinh dưỡng chuyên dùng cho thực vật không?”
Lâm Cạnh nhớ tới phân bón Jinkela được người dân Châu Phi sản xuất ra 1.800 mẫu Anh, vô tình từ chối “Không cần, tôi ăn bánh bao là được.”
[Jinkela là một loại phân bón được phát triển bởi Trung Quốc, được cho là do “San Diego, Hoa Kỳ” phát triển. Vì những quảng cáo phóng đại và sai lệch của nó, quảng cáo của Jinkela đã thông qua các trang web của AcFun, Bilibili và những người dùng video khác. Sau khi giả mạo, sự lan truyền trở nên rộng hơn và nó trở thành một văn hóa trực tuyến mới. Ý của bạn Cạnh được nói đến trong nội dung quảng cáo về nó, cụ thể bấm vào đây]
Kỳ Lân nhãi con “Ầm” ra cửa sổ, đi đến nhà ăn mua cơm bệnh nhân cho thầy giáo Tiểu Lâm.
Không sai biệt lắm cùng thời gian đó, tiểu thận long cũng đi vào phòng bệnh —— chỉ cần đại long hung dữ không ở đây, cậu ta muốn tránh bảo vê ở cửa thì cực rất dễ dàng.
Lâm Cạnh đang ngồi ở trên giường nghiêm túc tự hỏi, đột nhiên cứ như vậy không có một chút phòng bị nhìn thấy con rồng trong mơ, nhất thời bị dọa không nói nên lời.
Nhưng học bá chính là học bá, cho dù khiếp sợ cũng không chậm trễ suy một ra ba, trong thời gian vài giây ngắn ngủi, Lâm ca đã mạnh mẽ mở rộng thông suốt, cảm thấy đây nhất định là rồng của mình, khả năng mỗi một cây long huyết thụ đều xứng có một con rồng!
Một cái cây khổng lồ.
Trên thân cây được quấn bởi một con rồng màu đỏ.
Cẩn thận ngẫm lại, quả nhiên thật sự mạnh.
Cũng rất hợp lý!
Vì thế cậu xốc chăn lên nhảy xuống giường, tính nghiên cứu cẩn thận con rồng của mình.
Kỳ Lân nhãi con cũng vừa lúc ngậm bữa sáng, lôi điện cuồn cuộn từ cửa sổ ầm tiến vào.
Lâm Cạnh vẻ mặt vui sướng mà giới thiệu: “Cậu xem xem, đây là con rồng tôi mơ thấy.”
Quý Tinh Lăng:?
Từ từ, đây là con rồng mà cậu gọi là con rồng trong mơ của cậu?
Cái con chả khác gì dây giày này thì có chỗ nào lợi hại?
Lâm Cạnh chưa được học kiến thức lý thuyết của hệ thống yêu quái, cũng không biết cách nào để giao tiếp với các yêu quái khác, cho nên một bên cùng Quý Tinh Lăng nói chuyện, một bên tùy tiên cầm cái đuôi con rồng.
Nơi đó là một mảnh vảy ngược mềm mại còn chưa hoàn toàn cứng, tiểu thận long tuỷ sống tê dại, theo bản năng cả người muốn nổ tung, cái đuôi phía sau bỗng nhiên vung lên, giọng nói cũng phát ra tiếng uy hiếp gầm nhẹ. Lâm Cạnh nhất thời không kịp phản ứng lại, bị hất đến lảo đảo ngồi xuống mép giường. Kỳ Lân nhãi con trong nháy mắt bọc sấm sét quanh người, ánh mắt hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm con rồng màu đỏ trong phòng bệnh.
Tiểu yêu quái vực Sơn Hải đều biết, tính tình của Kỳ Lân nhãi con cùng thận đều rất hung hăng.
Nhưng lần này thì ngoại lệ, đối mặt với Kỳ Lân rõ ràng tràn ngập địch ý, thận không những không có tiếp tục nổ, ngược lại còn chần chờ lui về phái sau.
Bởi vì cậu ta đột nhiên cảm thấy này tên ngốc này có chút giống Quý Tinh Lăng.
Đờ phắc, thiệt hay giả.
Lần trước trong lúc đối phó với đám người ở tập đoàn Hâm Lực, cậu ta đã ở trong phòng thiết bị thấy Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh, học sinh cấp ba có thể nửa đêm đến vây xem yêu quái mà mặt không đổi sắc như vậy chỉ có không có khả năng lớn là con người, bất quá đối phương cụ thể là yêu gì thì —— thân phận yêu quái cần phải bảo mật nghiêm khắc, Vu ca cũng không phải một con rồng bát quái, cho nên không hỏi.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, thế mà là Kỳ Lân.
Bởi vì đại thận long thường xuyên đi công tác, cho nên hai người rất ít khi chạm mặt ở ủy quản yêu, ít ỏi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng cả hai đều áp dụng thái độ “Xa cách tôi mới phải con ba cậu” cực độ không thân thiện, sở dĩ không đánh nhau là bởi hoàn toàn xem trên mặt mũi của tiền tiêu vặt, bởi vì hai người mới là yêu quái vị thành niên, không thể dễ dàng chọc giận cha mình.
Bây giờ lại đột nhiên trở thành bạn thân mình, Vu Nhất Chu cảm thấy mình chịu không nổi kích thích này, cậu ta nhổ cây kẹo trong miệng ra, xoay người rời đi.
Lâm Cạnh: “……”
Kỳ Lân nhãi con biến trở về hình người, đưa cơm sáng cho cậu: “Đó không phải là rồng của cậu, là thận long.”
Lâm Cạnh có ấn tượng: “Là con rồng trong phòng thiết bị sao, sao cậu ta lại tới đây?”
“Quỷ mới biết, đi lầm đường chăng.” Quý Tinh Lăng ngồi xuống mép giường, “Ăn sáng trước đi, chuyện của yêu quái về sau lại nói.”
Có thể là bởi vì giai đoạn trước đã tiếp xúc với khá nhiều chuyện liên quan đến yêu quái, tâm lý cũng đã được chuẩn bị, cho nên Lâm Cạnh đối với chuyện bản thân là yêu quái thì tiếp thu cũng khá nhẹ nhàng nhanh chóng, thậm chí còn một chút hưng phấn. Mới ăn được một nửa, Thương Vi cũng đẩy cửa tiến vào, sau khi nhìn thấy Quý Tinh Lăng rõ ràng là sửng sốt: “Tiểu Tinh?”
“Cháu chào cô.” Quý Tinh Lăng đứng lên, “Cháu nghe cậu mình nói về chuyện này, không yên lòng liền tới đây gặp Lâm Cạnh, vậy hai người nói chuyện, cháu ra ngoài trước.”
Thương Vi gật đầu: “Cảm ơn cháu.”
Quý Tinh Lăng hiểu chuyện ngoan ngoãn có lễ phép, sau khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa giúp hai người.
Lâm Cạnh nhét nửa miếng bánh bao còn lại vào trong miệng, gấp không chờ nổi mà thông báo: “Mẹ, mẹ xem, con thật sự nẩy mầm.”
“……”
Lời giải thích ấp ủ cả một đường không có tác dụng, Thương Vi có chút kinh ngạc với năng lực tiếp thu của con trai, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cậu có thể bình tĩnh mà tiếp thu chuyện yêu quái này tóm lại là tốt. Vì thế cũng cười theo: “Ừ, lát nữa bác sĩ còn đến kiểm tra cho con, không có việc gì thì ngày mai là có thể xuất viện.”
“Mẹ, trước kia sao mẹ không nói cho con chuyện yêu quái?”
“Mẹ vốn cho rằng con giống với ba con, là con người bình thường.”
“Nhưng Quý Tinh Lăng vừa nãy có nói ủy quản yêu muốn tiếp tục tra thân phận của ba.”
Thương Vi xoa xoa đầu cậu: “Bởi vì mẹ không phải long huyết thụ.”
Cho dù tổ chuyên gia đã thảo luận đến muốn trọc đầu, thì lời giải thích hợp lý nhất cũng chỉ có một, Lâm bác sĩ cũng là một thân cây.
Về phần cây này có ý định dấu điếm thân phận của mình, hay là phát dục đình trệ, căn bản không biết yêu quái tồn tại, tạm thời khó mà nói.
Tưởng tượng đến Lão Lâm cũng có khả năng là một thân cây, Lâm Cạnh liền cảm thấy tương đối nhiệt huyết sôi trào, lại gấp không chờ nổi hỏi: “Vậy còn mẹ?”
Thương Vi trả lời: “Thương hồn điểu.”
Lâm Cạnh đáy mắt tràn ngập khâm phục: “Mẹ, tên của mẹ nghe thực sự ngầu nổ, con muốn nhìn thử.”
Thương Vi: “……”
Bà nhắc nhở con trai: “Thương hồn điểu là hung cầm, không có xinh đẹp như con tưởng tượng.”
Lâm Cạnh đúng sự thật đánh giá, vậy càng ngầu, hơn nữa ai nói mẹ con không xinh đẹp, mẹ con đẹp nhất thiên hạ.
Thương Vi cười vỗ lên người cậu.
Bà cuối cùng vẫn biến trở về nguyên thân, bộ lông có hai màu xanh đỏ xen nhau, đuôi dài như con khổng tước, khi hai cánh mở ra sẽ tạo ra một cơn gió thật mạnh. Cái mào rất dài, biểu tình cùng ánh mắt đều rất tàn nhẫn —— trời sinh đã tàn nhẫn, cho dù thật sự là mẹ hiền, nhưng nhìn qua không ai thấy hiền được.
Lâm Cạnh khiếp sự, mẹ mình thật hung.
Bất quá quả nhiên ngầu nổ tung trời.
Cậu tiếp tục phấn khích hỏi: “Con khi nào mới có thể hoàn toàn biến trở về một thân cây?”
“Con vừa mới nẩy mầm, còn cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian rất dài.” Thương Vi ngồi xuống mép giường, “Ủy quản yêu sẽ bù lại lịch học cho con, nhưng bởi vì sang năm con còn phải thi đại học, cho nên chuyện họccó thể để sang năm nữa mới tổ chức.”
“Không sao, bây giờ con cũng có thể học.”
Học bá chính là nắm chắc như vậy.
Có Quý Minh Lãng cùng Lưu Đại Kỳ hỗ trợ, Lâm Cạnh buổi tối lập tức đực ra viện, hơn nữa còn mang về hai hộp dung dịch lớn,có thể ức chế một cách hiệu quả với một loạt vấn đề như sinh trưởng bồng bột, hay điên cuồng rụng lá. Đến lúc về nhà 1302 ở Giang Ngạn Thư Uyển, Lâm Thủ Mặc còn đang ở trong phòng đứng ngồi không yên, sợ vợ mình cùng con trai lại cãi thêm một trận, mặc kệ là ai rời đi cũng khiến người chủ gia đình này đau đầu. May mắn, hai mẹ con thân mật cùng nhau trở về, thoạt nhìn không còn tức giận nữa, thật khiến ông vui mừng.
Ông thở ra một hơi, ôm con trai phê bình: “Về sau đừng cãi nhau với mẹ nữa có biết hay không?”
“Biết ạ.” Lâm Cạnh ở trên đường đã nghĩ xong câu dự phòng, tương đối phối hợp diễn xuất, “Ba, con sai rồi, con đi tắm trước.”
“Đợi chút!” Lâm Thủ Mặc gọi cậu lại, cầm lấy hai tấm vé trên bàn, “Con thích minh tinh, muốn đi xem concert, ba cũng không phản đối, tựa như câu mẹ con vẫn thường treo bên miệng, học tập nhiều cũng phải thả lỏng một ít, nhưng làm chuyện gì cũng không thể trầm mê vào, đây là hai tấm vé vào cửa concert của Lục Gia Trì, sau khi con đi xem với bạn học thì phải tâm chuẩn bị thi đại học, nhớ kỹ chưa?”
Lâm Cạnh: “……”
Thương Vi: “……”
Lục Gia trì là một ca sĩ hot gần đây, chiều nay Lâm Thủ Mặc đã hỏi Lưu Hủ xem rốt cuộc là minh tinh nào mà có thể khiến con trai mình bỏ nhà đi như vậy, Lưu Hủ liền thuận miệng nói một cái tên, vừa lúc đối phương gần đây cũng có concert ở Cẩm Thành, cũng khá hợp lý.
Ai ngờ phụ thân mình quá phận hiền từ, chuyên môn tung tăng tìm hoàng ngưu (bọn đầu cơ) mua hai tấm vé. Thương Vi quả thực hết chỗ nói rồi: “Anh nói anh ——”
“Em làm sao vậy! Con trai đi xem concert thì có sao, cùng lắm thì chúng ta thứ bảy này cũng đi xem phim!” Lâm Thủ Mặc mở miệng ngắt lời bà, lại liều mạng đưa mắt ra hiệu, ngàn vạn đừng có cãi nữa, người một nhà có vấn đề phải ngồi xuống thương lượng có biết hay không? Hai người như vật thật khiến anh rất khó xử, ai, tâm thật mệt.
Lâm Cạnh cùng Thương Vi lần thứ hai: “……”
Sự kiện“Rời nhà trốn đi” xem như miễn cưỡng bỏ qua. Tuy rằng Thương Vi còn phải đến ủy quản yêu hỏi vài chuyện sau hai ngày nữa, Lâm Thủ Mặc cũng yêu cầu phải kiểm tra sức khoẻ, nhưng cuối cùng, đại phong ba xem như qua rồi.
Ngày hôm sau đi học, Lâm Cạnh hỏi Vu Nhất Chu, cậu có thích Lục Gia Trì không?
Vu ca trả lời, bình thường, ba tớ hình như mới ký anh ấy làm người phát ngôn công ty vài ngày trước.
Lâm Cạnh…… Thực xin lỗi, quấy rầy.
“Có việc?”
“Ồ, tớ có hai tấm vé concert, vốn muốn hỏi cậu có hứng thú hay không?”
Vu Nhất Chu không có thể kịp thời hiểu được ý nghĩa sâu xa, khiếp sợ đặt câu hỏi: “Cậu muốn mời tớ đi xem concert?”
Quý Tinh Lăng vừa mới đi vào phòng học:?
Mình có phải đã nghe lầm cái gì hay không:?
Lâm Cạnh kịp thời giải thích: “Không có, tớ chỉ muốn hỏi cậu, là cậu có nguyện ý mua lại hai tấm vé này với giá cao không. Lỡ may cậu có bạn gái thì sao, đúng hay không, nữ sinh gần đây tương đối thích anh ấy.”
Vu Nhất Chu tâm tình một lời khó nói hết, các cậu đôi cẩu nam nam này, cứ yêu nhau thì thôi, thế mà còn phải giả thiết là tôi có một người bạn gái, để tôi thừa nhận kinh tế tổn thất, quả thực không nói đạo lý.
Quý Tinh Lăng đoạt lấy vé nhìn: “Cậu lấy cái này từ đâu ra, không cần, đừng bán, tôi đi xem với cậu.”
“Cậu xác định muốn đi?” Lâm Cạnh ném cho hắn một chai nước, “Tôi không có ý kiến.”
Đi thì đi, không phải chỉ có một buổi concert thôi sao. Quý Tinh Lăng không để bụng, lại nhìn lướt qua, cân nhắc ra không đúng rồi: “Không được, không thể đi.”
Lâm Cạnh đi ra bên ngoài: “Ừ.”
Đại thiếu gia tiếp tục nói năng đầy lý lẽ: “Không được đi xem người khác, cậu nhìn tôi là được, hơn nửa tôi còn đẹp trai hơn, còn không thu tiền.”
Lâm Cạnh dừng một chút, hơi nghẹn lại: “Cho nên cậu vẫn không phát hiện, ngày tổ chức concert của anh ấy cùng ngày với sinh nhật cậu, đúng không?”
Quý Tinh Lăng cảnh giác: “Hửm?!”
Lâm Cạnh vốn muốn đi, nhưng vừa thấy ngày liền sửa lại chủ ý. Quý Tinh Lăng ngọt ngào sát cả người qua: “Hóa ra cậu nhớ rõ như vậy, vậy đến ngày đó tôi sẽ được quà gì?”
“Cậu muốn cái gì?”
“Nếu tự tôi nói ra thì không vui, nhưng tôi có yêu cầu, cậu có thể đưa tôi món nào không liên quan đến việc họcdù chỉ một chút không, để tôi nhẹ nhàng vui vẻ ngắn ngủi một chút.”
Lâm Cạnh cười xoa xoa đầu hắn: “Ừ.”
Sinh nhật của Quý Tinh Lăng trong lúc nghỉ hè, mà những tháng ngày năm lớp 11 chỉ còn lại mấy tuần ngắn ngủi, rồi sẽ khai giảng, mọi người đều sẽ trở thành học sinh lớp 12, trên lưng vác áp lực thật lớn, nhẹ nhàng vui vẻ sẽ một đi không trở lại —— nhưng Tinh ca thì không giống người khác, đến lúc đó còn có một chút chờ mong, bởi vì hắn lúc nào cũng chuẩn bị dùng điểm thi đại học để đổi lấy một căn hộ bất động sản từ trong tay Quý tiên sinh, mục tiêu đã rõ ràng.
Vu Nhất Chu nhìn chằm chằm cái gáy khoe khoang của hắn, rồi cứ thế nhìn một lúc, thật sự nhịn không được, nhấc chân đá: “Hỏi chuyện này.”
Quý Tinh Lăng dựa về phía sau: “Nói.”
“Đây là cái gì?”
Đại thiếu gia xoay người thấy, trả lời: “Mày có não hay không, đây là Kỳ Lân.”
“Ồ, hóa ra đây là Kỳ Lân, được rồi, anh có thể quay lại.”
“……”
Vu Nhất Chu mở sách, bắt đầu tâm tình thoải mái đọc tiếng Anh.
Dựa vào cái gì chỉ có mình em rối rắm.
Hiện tại đến phiên anh.
Quý Tinh Lăng đoạt sách của cậu ta lại: “Có ý gì?”
“Cái gì có ý gì?”
“Mày hỏi tao Kỳ Lân là có ý tứ gì?”
“Em không biết cho nên liền hỏi anh, rất kỳ quái sao?”
“Ha, ai lại không biết Kỳ Lân.”
“Vì sao em phái biết Kỳ Lân, pháp luật cũng không có quy định ai cũng phải biết Kỳ Lân.”
Đối mặt với đoạn đối thoại thiểu năng trí tuyệ này, Quý Tinh Lăng nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn: “Đậu, đứng nói thứ kia là mày.”
Vu Nhất Chu vô tình trả lời, không sai, đó chính là em.
Quý Tinh Lăng: “Mày thật ngu ngục.”
Vu nhất Chu: “Cút đi!”
Đương sự hai bên dùng phương thức đoạt lon Coca rồi tiến hành một trận quyết đấu vũ lực, dùng khoa học chứng minh xem ai ngốc hơn, kết quả song song bị chủ nhiệm trật tự an ninh xách đến văn phòng, thao thao bất tuyệt giáo dục nửa giờ, hơn nữa còn bị phạt quét sân thể dục ba ngày.
Cái gọi là có nạn cùng chịu, chính là nghĩa như này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.