Chương 77: Nếu biết là có tiền, thì tôi đảm bảo mình sẽ tâm huyết hơn nhiều!
Ngữ Tiếu Lan San
07/07/2020
Tiếp theo chính là tiết mục của lớp 11-1, khán phòng một trận xôn xao, có không ít người đều lấy điện thoại ra, chuẩn bị ghi hình toàn bộ, thậm chí còn có người phát sóng trực tiếp cho học sinh trường khác xem. Vương Hoành Dư ngồi ở hàng thứ nhất, rất vừa lòng đối với hiệu quả được toàn trường chú ý này, nói với đồng nghiệp bên cạnh:“Lão Mã ông nhìn xem, tiết mục lớp chúng tôi, hiệu quả này, chậc!”
Mã lão sư là chủ nhiệm lớp 11-13, cũng dạy ngữ văn, tiết mục của lớp ông chính là đọc thơ diễn cảm, đó chính xác là một đoạn thời gian dài nhàm chán, tụng đến mức cả lãnh đạo nhà trường cũng sắp ngủ đến nơi. Ông đang xấu hổ, Vương Hoành Dư còn cố tình khoe khoang, vì thế bất mãn mà trừng mắt “Ông cứ đắc ý đi!”
Ánh đèn bị điều chỉnh xuống tối nhất, Lâm Cạnh tìm vị trí bên trái sân khấu.
Đạo cụ cùng trang phục thô ráp thuộc về nguyên nhân khách quan, bởi vì quỹ của lớp cũng chỉ có như vậy. Nhưng ở phương diện không cần tiền, ví dụ như bố trí tình tiết, âm nhạc, toàn bộ đoàn phim vẫn rất dụng tâm. Âm thanh mở màn là mưa to cùng với gió mạnh, ánh đèn rọi lên hiệu quả sấm sét ấm ầm, rất nhanh liền xua tan bóng ma của bài đọc thơ diễn cảm lúc nãy…… Cùng với buồn ngủ.
Bởi vì bối cảnh, toàn bộ sân khấu lúc này vẫn một màu tối đen, chỉ có một ánh đèn rọi lên người Quý Tinh Lăng —— Tinh ca là người dẫn chương trình, gánh vác trọng trách giải thích toàn bộ cốt truyện, cho nên cần phải bảo trì trạng thái bắt mắt nhất toàn trường.
Hắn ngồi ở trên một bục cao hơn hai mét, cả người thoạt nhìn sạch sẽ lại ưu nhã, khí chất lạnh lùng lười biếng trước sau như một, không giống hoàng tử trong truyện cổ tích, ngược lại càng giống một thân cây trong núi rừng vào ban đêm, được bao bởi màn sương trắng lạnh lẽo, xinh đẹp lỗng lấy từ ánh trăng ánh bạc.
Lý Mạch Viễn hắng giọng nói: “A! Ma kính! Ai mới là người học giỏi nhất trong vương quốc này!”
Toàn thể người xem trăm miệng một lời: “Quý Tinh Lăng!”
Có thể thấy được mọi người không còn chút liêm sĩ nào, toàn xem mặt làm việc. Chỉ có Lý Mạch Viễn còn đang chuyên nghiệp thét chói tai: “Ta! Là ta! Những người ngu ngục như mấy người!”
Lâm Cạnh lấy điện thoại ra, chụp ảnh Quý Tinh Lăng, tuy rằng cả trường có ghi hình tất cả, nhưng không giống nhau, tính chất không giống nhau.
La Lâm Tư lên sân khấu cũng mang đến một trận bùng nổ nhỏ, bộ váy công chúa giá rẻ trên người cô chỉ cần không nhìn kỹ, kỳ thật cũng rất có thể giả mạo thật hoa lệ lộng lẫy. Chương Lộ Văn lớp hai lần này cũng tham diễn tiết mục, lên sân khấu với màn độc tấu dương cầm, trang phục cùng trang điểm đều được chuẩn bị đặc biệt. Bởi vì thời gian còn sớm, cho nên cô vẫn ngồi dưới sân khấu xem tiết mục, vị trí bên phải hàng thứ nhất —— kỳ thật chỉ cần người trên sân khấu nhẹ nghiêng đầu, hoặc là chuyển tầm mắt sang một chút, đều có thể nhìn thấy cô.
Nhưng không có, một giây cũng không có.
Nam sinh mình thích thật lâu, ánh mắt căn bản không nhìn xuống phía dưới sân khấu, hắn vẫn luôn nhìn sang bên trái sân khấu, ngẫu nhiên sẽ cười một cái, liền mang tới một trận la hét nhỏ của nữ sinh.
Chương Lộ Văn không cam lòng nắm chặt tay.
Cô thậm chí khắc nghiệt mà nghĩ, dựa vào cái gì mà các cậu cũng có thể thích cậu ấy.
La Lâm Tư xách làn váy, có chút tức giận vỗ vỗ bảng: “Mi nói xem, ai là người xinh đẹp nhất trên thế giới này?”
Tinh ca không nói gì, chỉ yên lặng đổi mới lời kịch bản trong tay—— thân là học sinh cấp ba, chúng ta vẫn nên học tập cho tốt.
Dưới sân khấu cười vang, rõ ràng là trào phúng hành vi đạo đức giả để phụ đạo cho sở thích của lãnh đạo nhà trường.
Nam sinh nữ sinh tuổi mười sáu mười bảy, tươi sáng thông minh, những gì bọn họ thể hiện trên sân khấu, toàn bộ khán phòng đều không ngăn được thanh xuân của thanh thiếu niên. Thầy giáo Tiểu Lâm lúc đầu còn ra hiệu giúp Quý Tinh Lăng điều chỉnh thứ tự bảng, sau đó thấy hắn nhớ rõ cũng rất quen thuộc, hoàn toàn không cần bản thân phải nhọc lòng nữa, vì thế bắt đầu hết sức chuyên chú làm nhiếp ảnh. Mà một trong những đạo diễn Bạch Tiểu Vũ theo lý mà nói cũng muốn chụp ảnh lưu lại, nhưng sau khi cô nhìn thoáng qua người bên cạnh, thấy Lâm Cạnh vẫn luôn giơ di động, cũng không cần quá để ý nữa, yên tâm đi chụp Quý Tinh Lăng.
Diễn viên trên sân khấu cũng không bắt bẻ bản thân đã bị hai vị đạo diễn làm lơ, còn đang ra sức diễn. Nụ cười của Vu Nhất Chu tương đối thấp, tuy rằng cậu ta cũng đã tham gia vài lần tập luyện, nhưng Lý Mạch Viễn hôm nay rõ ràng là uống máu gà, những lúc nói lời kịch phi thường tâm huyết, cơ bản đã bị nhập vào số phận của con gà mà thét chói tai, nữ chính La Lâm Tư cùng Vi Tuyết đang bận rộn kéo violin còn có thể nhịn một chút, nhưng cây bị biến dị Vu ca thì không cần phải do dự, đứng ở trong một góc ha ha ha ha cười không dừng được, tuy rằng không có lay động, nhưng hiệu quả còn hơn lay động.
Toàn bộ vở kịch sân khấu kết thúc trong tiếng cười và tiếng la hét của khán giả.
Vương Hoành Dư đứng dậy vỗ tay đầu tiên, bởi vì ông ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, cứ như vậy, những khán giả còn lại cũng đứng lên —— dù sao cũng đi xem náo nhiệt mà, huống hồ vở kịch rất hay. Chỉ có đồng nghiệp lão Mã trong lòng không cân bằng như cũ: “Lão Vương ông đã lớn tuổi như vậy, không nghĩ còn hư vinh như thế.”
Vương Hoành Dư đắc chí, tôi hư vinh đó là bởi vì học sinh của tôi quá giỏi!
Phòng nghỉ chen chúc, bởi vì đợi lát nữa còn có đoạn trao giải, cho nên mọi người đều không thay quần áo, chỉ tự tìm một góc nghỉ ngơi. Cát Hạo cố sức tháo khăn trùm đầu xuống, thở hồng hộc hỏi: “Lỡ may chúng ta không được giải thì sao?”
“Chúng ta cần phải được giải.” Hầu Việt Đào nghiêm nghị, “Nếu không thì do có gì đó mờ ám phía sau!”
“Không sai, Lý tổng và La Lâm Tư đều cố sức như thế, còn có Tinh ca áp bức, cần phải giải nhất!”
“Không cho chúng ta giải nhất, chính là không cho Tinh ca mặt mũi!”
Lâm ca đạo diễn áp dụng phương pháp cỗ vụ là khuyến khích, chủ động tỏ vẻ cũng không chỉ mình Quý Tinh Lăng, mọi người đều rất đẹp, chúng ta lần này sẽ được giải nhất.
“Lâm ca, cho bọn tớ xem ảnh đi.”
“Đúng thế đúng thế, tớ cũng muốn xem!”
“Gửi trong nhóm đi.”
Mắt thấy sắp có một làn sóng nam sinh nữ sinh sốt ruột tấn công, Lâm Cạnh quyết đoán tắt nguồn điện thoại, mặt không đổi sắc: “Điện thoại tớ hết pin rồi.”
“Bạch Tiểu Vũ, Tiểu Vũ muội muội.”
“Tiểu Vũ tỷ tỷ.”
“Tới chia sẻ đi.”
Bạch Tiểu Vũ: “……”
Bạch Tiểu Vũ biểu tình khẩn trương: “Khụ, tớ, tớ, điện thoại tớ cũng hết pin rồi.”
Bạn học cả lớp:?
Lâm Cạnh đi ra hoà giải: “Hết pin chứng minh tụi tớ đã chụp nhiều, đây là biểu hiện chuyện nghiệp được không, buổi tối sẽ gửi sau.”
Cậu không lo lắng những tấm này bị gửi vô ích, có Lão Vương trung niên là người đam mê nhiếp ảnh, phỏng chừng có thể chụp cho full thẻ của camera.
Ninh Phương Phỉ gọi mấy học sinh, mua đùi gà và hamburger về cho bọn họ, mọi người giữa trưa bởi vì quá bận mà chưa ăn được gì, hiện tại vừa lúc để lót bụng. Quý Tinh Lăng đơn độc mang một hộp gà rán:“Đi ra ngoài ăn?”
“Bên ngoài đều là người, vẫn thôi đi.” Lâm Cạnh thu dọn một bàn, “Lỡ may Thầy vương lại đây.”
Quý Tinh Lăng đáp ừ một tiếng, muốn đi lấy ống hút Coca, trên đường đi lại bị thầy giáo Tiểu Lâm vỗ cho một cái: “Mang bao tay trước đi!”
“…… Ồ.”
Vu Nhất Chu xem cũng chịu phục: “Lâm ca, rốt cuộc làm sao mà cậu có thể giáo dục được vậy, truyền thụ kinh nghiệm cho tớ được không?”
Quý Tinh Lăng liếc cậu ta “Giáo dục cái rắm, loại người ăn cơm chưa rửa tay còn không đeo găng tay đụng vào đủ thứ như mày có tư cách gì để lại nhải!”
Một câu này của Đại thiếu gia vừa vang vừa lười biếng, hơn nửa người trong phòng nghỉ nháy mắt an tĩnh, những con người chưa rửa tay đụng vào đủ thứ sôi nổi đi đeo bao tay, Ninh Phương Phỉ mừng rỡ cười không ngừng: “Bằng không để cô đi nói cho thầy Vương để Tinh ca làm ủy viên sinh hoạt đi.”
Uỷ viên sinh hoạt đương nhiệm kiêm cu li lao động kinh hỉ đan xen: “Thật sao?”
“Giả đó.” Quý Tinh Lăng chân dài đặt lên ghế, “Đi ăn cơm của cậu đi!”
Gà nguyên vị đều không khác nhau lắm, Lâm Cạnh tùy tiện cầm một cái, mới phát hiện đó là ức gà.
“Cái này cho cậu” Quý Tinh Lăng đưa cánh gà của mình qua, “Tôi ăn của cậu”
Lâm Cạnh mẫn cảm cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không ai chú ý bên này, mới cùng hắn trao đổi đồ ăn.
Quý Tinh Lăng cười: “Cẩn thận như vậy sao.”
“Cẩn thận một chút không được sao.” Lâm Cạnh đá ghế hắn, “Chẳng lẽ cậu còn muốn cầm loa thông báo rằng chúng ta đang yêu nhau?”
“Thật ra cũng không phải.” Quý Tinh Lăng nói xong lại nghiêm túc bổ sung, “Không phải tôi chưa nghĩ đến, chủ yếu là điểm mất nhiều hơn điểm được, sẽ ảnh hưởng đến việc cậu thi vào Bắc Đại.” Còn ảnh hưởng đến tôi thì gần Bắc Đại.
Thầy giáo Tiểu Lâm đẩy lon Coca đến trước mặt hắn: “Ừ.”
Quý Tinh Lăng tiếp tục “Răng rắc” cắn ức gà, có vẻ hàm răng khá là sắc. Lâm Cạnh cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, ngay cả lúc nhìn bạn trai mình cắn xương gà cũng thấy hắn siêu đẹp trai, độ dày của tình yêu bao quanh cả trái đất. Quý Tinh Lăng quơ quơ tay trước mắt cậu: “Cậu ngẩn người nghĩ gì vậy?”
Lâm Cạnh không cần nghĩ ngợi: “Nghĩ hôm nay cậu siêu đẹp trai.”
“Tôi có này nào không đẹp trai sao?”
“Cậu ngày nào cũng rất tuấn tú.”
Đẹp trai đến mức khiến thầy giáo Tiểu Lâm hận không thể ngày mai sẽ là ngày kết thúc kì tuyển sinh đại học rồi bắt đầu cuộc sống mới, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.
Quý Tinh Lăng thực vừa lòng với đáp án này, chủ động giúp cậu ăn miếng đùi gà còn lại.
Tiết mục cuối cùng ngày kỷ niệm thành lập trường là độc tấu dương cầm của Chương Lộ Văn, nam sinh xuất phát từ tâm trạng rất là La Lâm Tư, không có đến một người ở lại xem hoa hậu giảng đường, tập thể đều cầm điện thoại chơi game, trắng trợn táo bạo bỏ qua nội quy trường, thẳng đến khi sắp trao giải mới bị Ninh Phương Phỉ đuổi ra ngoài.
Các giải thưởng cho các buổi biểu diễn của trường năm nay được chia thành khá nhiều giải, chỉ cần tham dự liền có thể “Ưu tú” một lần, phần còn lại là ba giải ba, hai giải nhì và một giải nhất.
Độc tấu dương cầm của Chương Lộ Văn với sân khấu kịch của lớp 11-1, xem như là tiết mục giải nhất. Chương Lộ Văn muốn đứng nhất, chủ yếu là vì Quý Tinh Lăng, mà các diễn viên nghiệp dư của sân khấu kịch cũng rất muốn đứng nhất, chủ yếu là bởi vì đứng nhất có tiền thưởng! Cao đến 2000 nhân dân tệ! Có thể để cho cả lớp đi ăn một bữa thịt nướng!
[2.000 Nhân dân tệ = 6.567.302,35 VND]
Như vậy thì mẹ nó phải có được!
Mọi người dồn dập xoa tay hầm hè, hơn nữa còn oán trách lão Vương sao lại không nói sớm, nếu biết là có tiền, thì tôi đảm bảo mình sẽ tâm huyết hơn nhiều!
Kết quả cuối cùng, độc tấu dương cầm của Chương Lộ Văn giải nhì.
Lớp 11-1 không kìm được kích động, mới ở sau cánh gà đã la hét, hận không thể khua chiêng gõ trống đi chúc mừng vài vòng. Người trao giải nhì chính là Đường Diệu Huân, tất cả mọi người đều cảm thấy, giải nhất thế nào cũng nên để hiệu trưởng tự mình công bố, kết quả một nhân viên của trường lại đỡ một lão gia gia tóc trắng xóa lên.
Lâm Cạnh cùng Quý Tinh Lăng đều rất ngoài ý muốn.
Khán giả dưới sân khấu phần lớn không quen biết lão tiên sinh này, cơ mà có thể xuất hiện trong trường hợp vậy, không phải là hiệu trưởng cĩ thì chính là giáo viên đã có tuổi, cho nên đều tự động đứng dậy vỗ tay. Trấn thủ thần thụ nhận cúp, cười đưa tới trong tay Lâm Cạnh: “Cố lên.”
Lâm Cạnh có chút ngượng ngùng, sớm biết rằng đại thụ gia gia ở đây, cậu sẽ không tùy tiện nghĩ kịch quen thuộc trên internet như vậy, nên sửa trang trọng nghiêm túc một chút mới đúng.
Trấn thủ thần thụ hiền từ vỗ vỗ tay cậu: “Buổi tối tới nhà của ông ăn cơm đi.”
Quý Tinh Lăng không thể không ở bên cạnh ho khan một tiếng.
Trấn thủ thần thụ: “Được được được, cháu cũng tới.”
Quý Tinh Lăng yên lặng kháng nghị, đây là thái độ mời khách gì mà tràn ngập ghét bỏ!
Nếu không phải bởi vì thầy giáo Tiểu Lâm, cháu cũng không phải rất muốn đến nhà của thực vật làm khách đâu!
Mã lão sư là chủ nhiệm lớp 11-13, cũng dạy ngữ văn, tiết mục của lớp ông chính là đọc thơ diễn cảm, đó chính xác là một đoạn thời gian dài nhàm chán, tụng đến mức cả lãnh đạo nhà trường cũng sắp ngủ đến nơi. Ông đang xấu hổ, Vương Hoành Dư còn cố tình khoe khoang, vì thế bất mãn mà trừng mắt “Ông cứ đắc ý đi!”
Ánh đèn bị điều chỉnh xuống tối nhất, Lâm Cạnh tìm vị trí bên trái sân khấu.
Đạo cụ cùng trang phục thô ráp thuộc về nguyên nhân khách quan, bởi vì quỹ của lớp cũng chỉ có như vậy. Nhưng ở phương diện không cần tiền, ví dụ như bố trí tình tiết, âm nhạc, toàn bộ đoàn phim vẫn rất dụng tâm. Âm thanh mở màn là mưa to cùng với gió mạnh, ánh đèn rọi lên hiệu quả sấm sét ấm ầm, rất nhanh liền xua tan bóng ma của bài đọc thơ diễn cảm lúc nãy…… Cùng với buồn ngủ.
Bởi vì bối cảnh, toàn bộ sân khấu lúc này vẫn một màu tối đen, chỉ có một ánh đèn rọi lên người Quý Tinh Lăng —— Tinh ca là người dẫn chương trình, gánh vác trọng trách giải thích toàn bộ cốt truyện, cho nên cần phải bảo trì trạng thái bắt mắt nhất toàn trường.
Hắn ngồi ở trên một bục cao hơn hai mét, cả người thoạt nhìn sạch sẽ lại ưu nhã, khí chất lạnh lùng lười biếng trước sau như một, không giống hoàng tử trong truyện cổ tích, ngược lại càng giống một thân cây trong núi rừng vào ban đêm, được bao bởi màn sương trắng lạnh lẽo, xinh đẹp lỗng lấy từ ánh trăng ánh bạc.
Lý Mạch Viễn hắng giọng nói: “A! Ma kính! Ai mới là người học giỏi nhất trong vương quốc này!”
Toàn thể người xem trăm miệng một lời: “Quý Tinh Lăng!”
Có thể thấy được mọi người không còn chút liêm sĩ nào, toàn xem mặt làm việc. Chỉ có Lý Mạch Viễn còn đang chuyên nghiệp thét chói tai: “Ta! Là ta! Những người ngu ngục như mấy người!”
Lâm Cạnh lấy điện thoại ra, chụp ảnh Quý Tinh Lăng, tuy rằng cả trường có ghi hình tất cả, nhưng không giống nhau, tính chất không giống nhau.
La Lâm Tư lên sân khấu cũng mang đến một trận bùng nổ nhỏ, bộ váy công chúa giá rẻ trên người cô chỉ cần không nhìn kỹ, kỳ thật cũng rất có thể giả mạo thật hoa lệ lộng lẫy. Chương Lộ Văn lớp hai lần này cũng tham diễn tiết mục, lên sân khấu với màn độc tấu dương cầm, trang phục cùng trang điểm đều được chuẩn bị đặc biệt. Bởi vì thời gian còn sớm, cho nên cô vẫn ngồi dưới sân khấu xem tiết mục, vị trí bên phải hàng thứ nhất —— kỳ thật chỉ cần người trên sân khấu nhẹ nghiêng đầu, hoặc là chuyển tầm mắt sang một chút, đều có thể nhìn thấy cô.
Nhưng không có, một giây cũng không có.
Nam sinh mình thích thật lâu, ánh mắt căn bản không nhìn xuống phía dưới sân khấu, hắn vẫn luôn nhìn sang bên trái sân khấu, ngẫu nhiên sẽ cười một cái, liền mang tới một trận la hét nhỏ của nữ sinh.
Chương Lộ Văn không cam lòng nắm chặt tay.
Cô thậm chí khắc nghiệt mà nghĩ, dựa vào cái gì mà các cậu cũng có thể thích cậu ấy.
La Lâm Tư xách làn váy, có chút tức giận vỗ vỗ bảng: “Mi nói xem, ai là người xinh đẹp nhất trên thế giới này?”
Tinh ca không nói gì, chỉ yên lặng đổi mới lời kịch bản trong tay—— thân là học sinh cấp ba, chúng ta vẫn nên học tập cho tốt.
Dưới sân khấu cười vang, rõ ràng là trào phúng hành vi đạo đức giả để phụ đạo cho sở thích của lãnh đạo nhà trường.
Nam sinh nữ sinh tuổi mười sáu mười bảy, tươi sáng thông minh, những gì bọn họ thể hiện trên sân khấu, toàn bộ khán phòng đều không ngăn được thanh xuân của thanh thiếu niên. Thầy giáo Tiểu Lâm lúc đầu còn ra hiệu giúp Quý Tinh Lăng điều chỉnh thứ tự bảng, sau đó thấy hắn nhớ rõ cũng rất quen thuộc, hoàn toàn không cần bản thân phải nhọc lòng nữa, vì thế bắt đầu hết sức chuyên chú làm nhiếp ảnh. Mà một trong những đạo diễn Bạch Tiểu Vũ theo lý mà nói cũng muốn chụp ảnh lưu lại, nhưng sau khi cô nhìn thoáng qua người bên cạnh, thấy Lâm Cạnh vẫn luôn giơ di động, cũng không cần quá để ý nữa, yên tâm đi chụp Quý Tinh Lăng.
Diễn viên trên sân khấu cũng không bắt bẻ bản thân đã bị hai vị đạo diễn làm lơ, còn đang ra sức diễn. Nụ cười của Vu Nhất Chu tương đối thấp, tuy rằng cậu ta cũng đã tham gia vài lần tập luyện, nhưng Lý Mạch Viễn hôm nay rõ ràng là uống máu gà, những lúc nói lời kịch phi thường tâm huyết, cơ bản đã bị nhập vào số phận của con gà mà thét chói tai, nữ chính La Lâm Tư cùng Vi Tuyết đang bận rộn kéo violin còn có thể nhịn một chút, nhưng cây bị biến dị Vu ca thì không cần phải do dự, đứng ở trong một góc ha ha ha ha cười không dừng được, tuy rằng không có lay động, nhưng hiệu quả còn hơn lay động.
Toàn bộ vở kịch sân khấu kết thúc trong tiếng cười và tiếng la hét của khán giả.
Vương Hoành Dư đứng dậy vỗ tay đầu tiên, bởi vì ông ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, cứ như vậy, những khán giả còn lại cũng đứng lên —— dù sao cũng đi xem náo nhiệt mà, huống hồ vở kịch rất hay. Chỉ có đồng nghiệp lão Mã trong lòng không cân bằng như cũ: “Lão Vương ông đã lớn tuổi như vậy, không nghĩ còn hư vinh như thế.”
Vương Hoành Dư đắc chí, tôi hư vinh đó là bởi vì học sinh của tôi quá giỏi!
Phòng nghỉ chen chúc, bởi vì đợi lát nữa còn có đoạn trao giải, cho nên mọi người đều không thay quần áo, chỉ tự tìm một góc nghỉ ngơi. Cát Hạo cố sức tháo khăn trùm đầu xuống, thở hồng hộc hỏi: “Lỡ may chúng ta không được giải thì sao?”
“Chúng ta cần phải được giải.” Hầu Việt Đào nghiêm nghị, “Nếu không thì do có gì đó mờ ám phía sau!”
“Không sai, Lý tổng và La Lâm Tư đều cố sức như thế, còn có Tinh ca áp bức, cần phải giải nhất!”
“Không cho chúng ta giải nhất, chính là không cho Tinh ca mặt mũi!”
Lâm ca đạo diễn áp dụng phương pháp cỗ vụ là khuyến khích, chủ động tỏ vẻ cũng không chỉ mình Quý Tinh Lăng, mọi người đều rất đẹp, chúng ta lần này sẽ được giải nhất.
“Lâm ca, cho bọn tớ xem ảnh đi.”
“Đúng thế đúng thế, tớ cũng muốn xem!”
“Gửi trong nhóm đi.”
Mắt thấy sắp có một làn sóng nam sinh nữ sinh sốt ruột tấn công, Lâm Cạnh quyết đoán tắt nguồn điện thoại, mặt không đổi sắc: “Điện thoại tớ hết pin rồi.”
“Bạch Tiểu Vũ, Tiểu Vũ muội muội.”
“Tiểu Vũ tỷ tỷ.”
“Tới chia sẻ đi.”
Bạch Tiểu Vũ: “……”
Bạch Tiểu Vũ biểu tình khẩn trương: “Khụ, tớ, tớ, điện thoại tớ cũng hết pin rồi.”
Bạn học cả lớp:?
Lâm Cạnh đi ra hoà giải: “Hết pin chứng minh tụi tớ đã chụp nhiều, đây là biểu hiện chuyện nghiệp được không, buổi tối sẽ gửi sau.”
Cậu không lo lắng những tấm này bị gửi vô ích, có Lão Vương trung niên là người đam mê nhiếp ảnh, phỏng chừng có thể chụp cho full thẻ của camera.
Ninh Phương Phỉ gọi mấy học sinh, mua đùi gà và hamburger về cho bọn họ, mọi người giữa trưa bởi vì quá bận mà chưa ăn được gì, hiện tại vừa lúc để lót bụng. Quý Tinh Lăng đơn độc mang một hộp gà rán:“Đi ra ngoài ăn?”
“Bên ngoài đều là người, vẫn thôi đi.” Lâm Cạnh thu dọn một bàn, “Lỡ may Thầy vương lại đây.”
Quý Tinh Lăng đáp ừ một tiếng, muốn đi lấy ống hút Coca, trên đường đi lại bị thầy giáo Tiểu Lâm vỗ cho một cái: “Mang bao tay trước đi!”
“…… Ồ.”
Vu Nhất Chu xem cũng chịu phục: “Lâm ca, rốt cuộc làm sao mà cậu có thể giáo dục được vậy, truyền thụ kinh nghiệm cho tớ được không?”
Quý Tinh Lăng liếc cậu ta “Giáo dục cái rắm, loại người ăn cơm chưa rửa tay còn không đeo găng tay đụng vào đủ thứ như mày có tư cách gì để lại nhải!”
Một câu này của Đại thiếu gia vừa vang vừa lười biếng, hơn nửa người trong phòng nghỉ nháy mắt an tĩnh, những con người chưa rửa tay đụng vào đủ thứ sôi nổi đi đeo bao tay, Ninh Phương Phỉ mừng rỡ cười không ngừng: “Bằng không để cô đi nói cho thầy Vương để Tinh ca làm ủy viên sinh hoạt đi.”
Uỷ viên sinh hoạt đương nhiệm kiêm cu li lao động kinh hỉ đan xen: “Thật sao?”
“Giả đó.” Quý Tinh Lăng chân dài đặt lên ghế, “Đi ăn cơm của cậu đi!”
Gà nguyên vị đều không khác nhau lắm, Lâm Cạnh tùy tiện cầm một cái, mới phát hiện đó là ức gà.
“Cái này cho cậu” Quý Tinh Lăng đưa cánh gà của mình qua, “Tôi ăn của cậu”
Lâm Cạnh mẫn cảm cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không ai chú ý bên này, mới cùng hắn trao đổi đồ ăn.
Quý Tinh Lăng cười: “Cẩn thận như vậy sao.”
“Cẩn thận một chút không được sao.” Lâm Cạnh đá ghế hắn, “Chẳng lẽ cậu còn muốn cầm loa thông báo rằng chúng ta đang yêu nhau?”
“Thật ra cũng không phải.” Quý Tinh Lăng nói xong lại nghiêm túc bổ sung, “Không phải tôi chưa nghĩ đến, chủ yếu là điểm mất nhiều hơn điểm được, sẽ ảnh hưởng đến việc cậu thi vào Bắc Đại.” Còn ảnh hưởng đến tôi thì gần Bắc Đại.
Thầy giáo Tiểu Lâm đẩy lon Coca đến trước mặt hắn: “Ừ.”
Quý Tinh Lăng tiếp tục “Răng rắc” cắn ức gà, có vẻ hàm răng khá là sắc. Lâm Cạnh cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, ngay cả lúc nhìn bạn trai mình cắn xương gà cũng thấy hắn siêu đẹp trai, độ dày của tình yêu bao quanh cả trái đất. Quý Tinh Lăng quơ quơ tay trước mắt cậu: “Cậu ngẩn người nghĩ gì vậy?”
Lâm Cạnh không cần nghĩ ngợi: “Nghĩ hôm nay cậu siêu đẹp trai.”
“Tôi có này nào không đẹp trai sao?”
“Cậu ngày nào cũng rất tuấn tú.”
Đẹp trai đến mức khiến thầy giáo Tiểu Lâm hận không thể ngày mai sẽ là ngày kết thúc kì tuyển sinh đại học rồi bắt đầu cuộc sống mới, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.
Quý Tinh Lăng thực vừa lòng với đáp án này, chủ động giúp cậu ăn miếng đùi gà còn lại.
Tiết mục cuối cùng ngày kỷ niệm thành lập trường là độc tấu dương cầm của Chương Lộ Văn, nam sinh xuất phát từ tâm trạng rất là La Lâm Tư, không có đến một người ở lại xem hoa hậu giảng đường, tập thể đều cầm điện thoại chơi game, trắng trợn táo bạo bỏ qua nội quy trường, thẳng đến khi sắp trao giải mới bị Ninh Phương Phỉ đuổi ra ngoài.
Các giải thưởng cho các buổi biểu diễn của trường năm nay được chia thành khá nhiều giải, chỉ cần tham dự liền có thể “Ưu tú” một lần, phần còn lại là ba giải ba, hai giải nhì và một giải nhất.
Độc tấu dương cầm của Chương Lộ Văn với sân khấu kịch của lớp 11-1, xem như là tiết mục giải nhất. Chương Lộ Văn muốn đứng nhất, chủ yếu là vì Quý Tinh Lăng, mà các diễn viên nghiệp dư của sân khấu kịch cũng rất muốn đứng nhất, chủ yếu là bởi vì đứng nhất có tiền thưởng! Cao đến 2000 nhân dân tệ! Có thể để cho cả lớp đi ăn một bữa thịt nướng!
[2.000 Nhân dân tệ = 6.567.302,35 VND]
Như vậy thì mẹ nó phải có được!
Mọi người dồn dập xoa tay hầm hè, hơn nữa còn oán trách lão Vương sao lại không nói sớm, nếu biết là có tiền, thì tôi đảm bảo mình sẽ tâm huyết hơn nhiều!
Kết quả cuối cùng, độc tấu dương cầm của Chương Lộ Văn giải nhì.
Lớp 11-1 không kìm được kích động, mới ở sau cánh gà đã la hét, hận không thể khua chiêng gõ trống đi chúc mừng vài vòng. Người trao giải nhì chính là Đường Diệu Huân, tất cả mọi người đều cảm thấy, giải nhất thế nào cũng nên để hiệu trưởng tự mình công bố, kết quả một nhân viên của trường lại đỡ một lão gia gia tóc trắng xóa lên.
Lâm Cạnh cùng Quý Tinh Lăng đều rất ngoài ý muốn.
Khán giả dưới sân khấu phần lớn không quen biết lão tiên sinh này, cơ mà có thể xuất hiện trong trường hợp vậy, không phải là hiệu trưởng cĩ thì chính là giáo viên đã có tuổi, cho nên đều tự động đứng dậy vỗ tay. Trấn thủ thần thụ nhận cúp, cười đưa tới trong tay Lâm Cạnh: “Cố lên.”
Lâm Cạnh có chút ngượng ngùng, sớm biết rằng đại thụ gia gia ở đây, cậu sẽ không tùy tiện nghĩ kịch quen thuộc trên internet như vậy, nên sửa trang trọng nghiêm túc một chút mới đúng.
Trấn thủ thần thụ hiền từ vỗ vỗ tay cậu: “Buổi tối tới nhà của ông ăn cơm đi.”
Quý Tinh Lăng không thể không ở bên cạnh ho khan một tiếng.
Trấn thủ thần thụ: “Được được được, cháu cũng tới.”
Quý Tinh Lăng yên lặng kháng nghị, đây là thái độ mời khách gì mà tràn ngập ghét bỏ!
Nếu không phải bởi vì thầy giáo Tiểu Lâm, cháu cũng không phải rất muốn đến nhà của thực vật làm khách đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.