Chương 36
Đại Phong Quát Quá
30/01/2023
Lan Giác dừng một hồi lâu rồi cười: “Nếu ngươi muốn biết mối quan hệ giữa y và Lưu Tri Hội thì ngươi nên đi hỏi Lưu Tri Hội, bản bộ viện làm sao mà biết?”
Trương Bình cũng im lặng một chốc, khẽ hắng giọng: “Học trò tra đến…”
Lan Giác ngắt lời hắn: “Ta biết ngươi chắc chắn đã tra được không ít, nhưng bất luận ngươi tra được bao nhiêu thì sự tình giữa Cô Thanh Chương và Lưu Tri Hội ta đều không biết rõ.” Rồi y đi đến bên cửa mở cửa ra, “Ngươi nên hỏi ai thì nghĩ cách đi hỏi người đó đi.”
Trương Bình giương mắt nhìn Lan Giác, đi được hai bước đến bên cửa lại quay người: “Cô Thanh Chương… lúc đó kết bạn với Lưu Tri Hội hình như là do bất đắc dĩ.”
Lan Giác chắp tay không nói, Trương Bình lại nói: “Học trò luôn cảm thấy dường như Lưu Tri Hội đã nắm được điểm yếu nào của y thì phải.”
Lan Giác nhướn mày nhìn hắn, lát sau mới nhếch miệng: “Xem ra để moi được thông tin từ bản bộ viện, ngươi không từ bất kỳ thủ đoạn nào nhỉ. Ngươi cũng nên biết, bậc quan của Lưu đại nhân cao hơn ta. Mỗi lần thăng chức đều phải kiểm tra lại hồ sơ cũ, lý lịch của y, ta cũng có thể tra ngược lại, trong trong sạch sạch, không tì không vết. Nếu như ngươi muốn gán ghép chuyện vô căn cứ nào lên người y, đến Đào Châu Phong cũng đừng mơ cứu được ngươi.”
Trương Bình ngó y rồi lại cụp mắt xuống, không nói gì nữa, chậm chạp quay người đi ra khỏi thư phòng.
Lan Giác đập cửa lại sau lưng hắn.
Trương Bình đi qua đình viện trở về phòng khách, ngồi trong đó suốt nửa ngày. Đến khi trời tối, tiểu tư mang bữa tối đến cho hắn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn trộm Trương Bình. Người này được lão gia ưu ái, mọi người đều biết, chiều nay người này cư nhiên lại chọc cho lão gia tức đến đập luôn cửa, mọi người cũng đều biết, khiến cho nhà bếp chuẩn bị bữa ăn cho hắn, đều muốn bắt chẹt bằng cách lấy phần bình bình. Người này sao lại có khả năng lớn đến như vậy?
Trương Bình ăn xong bữa cơm cũng không đợi người đến thu dọn mà tự mình mang xuống nhà bếp. Lúc đi trên hành lang tình cờ nhìn thấy tiểu tư, tiểu tư liền vội vã mang chén dĩa của hắn đi ngay. Trương Bình đi xuống hành lang, lượn qua lượn lại trong sân, vì Lan Giác không cấm hắn đến chỗ nào nên dù hắn có vòng tới vòng lui thế nào cũng không ai ngăn cản.
Phủ đệ của Lan Giác rất lớn. Ngày trước khi Trương Bình còn ở đây dạy Lan Huy học cũng chẳng đi lung tung đâu cả. Hắn bèn chọn lấy một con đường mòn, đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp sân nhỏ. Gió đêm lạnh thấu xương, Trương Bình nhìn thấy hai ba nữ tì xinh xắn đang bưng đồ ăn vào trong một gian phòng. Gian phòng đó treo mành mành dày sụ, chỉ khi mở cửa mới để lọt ra một chút ánh sáng ấm áp.
Trương Bình bước lên phía trước, nhấc nhấc cổ áo, khi đã đến gần căn phòng đó hơn tí nữa thì lại ngần ngừ một lát rồi quay người. Cửa phòng sau lưng hắn chợt mở ra, mấy nữ tì đó mang theo một luồng gió ấm áp xen lẫn hương thơm lui ra khỏi phòng. Giọng Lan Giác từ trong phòng nói ra: “Người đứng dưới hành lang là Trương Bình phải không, vào đây đi.”
Mấy nữ tì cười hi hi rồi lui xuống bậc thềm, Trương Bình chui vào trong phòng, một cảm giác ấm cúng bất chợt đâm bổ vào hắn, thấm đến từng lỗ chân lông. Lan Giác ngồi ngay bàn giữa phòng, thản nhiên nói: “Đóng cửa lại.”
Trương Bình đóng cửa xong rồi lại theo ý Lan Giác ngồi xuống bên bàn, cảm thấy quần áo trên người nóng nực vô cùng, hắn liếc nhìn Lan Giác, cả người Trương Bình tuy mặc áo giáp bào màu nâu đinh hương thêu chỉ bạc, kỳ thực lại chẳng sánh được với áo khoác ngoài trên người y.
Lan Giác rót một ly rượu đã được hâm nóng: “Ta kêu người đem một đôi đũa đến cho ngươi nhé?”
Trương Bình nhìn đống bát đĩa trên bàn: “Không cần đâu ạ, bữa tối tôi đã ăn no rồi.”
Lan Giác ồ một tiếng, lại nói: “Nếu thấy nóng thì cởi áo khoác ra đi.”
Trương Bình nắm lấy vạt áo: “Mấy ngày rồi chưa tắm, sợ có mùi…”
Lan giác nhíu nhíu mày, chỉ sang một bên: “Đi đến góc kia cởi đi rồi quay lại.”
Trương Bình y lời đi đến góc phòng, cởi giáp bào ra đặt lên trên ghế rồi mới ngồi xuống lại, nhìn nhìn Lan giác đang uống rượu: “Đại nhân không nóng à?”
Lan Giác đáp: “Không nóng, lúc trước ta từng bị hàn, có chút kị lạnh nhưng chịu nóng giỏi hơn kẻ khác.”
Trương Bình nói: “Có phải là trước khi đại nhân đạt được công danh?”
Trương Bình xoay xoay ly rượu, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Gia cảnh của bản bộ đường có phải cũng bị ngươi tra ra rồi không?”
Trương Bình nghiêm túc nói: “Học trò chỉ tra mấy chuyện liên quan đến Cô Thanh Chương.”
Lan Giác cụp mắt nhìn rượu trong ly, chậm rãi nói: “Vậy cũng chẳng khác là bao, lúc gặp huynh ấy chính là lúc ta tuyệt vọng nhất.”
Trương Bình không nói gì, Lan Giác uống liền hai ly rượu mới lại nhìn sang Trương Bình: “Sao lại muốn tìm hiểu về y?”
Trương Bình đáp: “Thật ra học trò muốn điều tra Cô Gia Trang.”
Lan Giác khẽ nheo mắt: “Ngươi cảm thấy xuất thân của Cô Thanh Chương có vấn đề?”
Trương Bình không đáp nhưng rút từ trong tay áo ra một cái khăn sa. Lan Giác nhận lấy, nhìn thấy hình lá hạnh quả hạnh trên góc khăn trong lòng bất giác khựng lại một thoáng.
Y gấp khăn sa lại: “Tại sao ngươi lại muốn điều tra mối quan hệ giữa y và Lưu Tri Hội?”
Trương Bình đáp: “Lúc đầu học trò cảm thấy rất kỳ lạ, mối liên hệ giữa Cô Thanh Chương và Cô Gia Trang đều là bị xoá đi một cách khó hiểu khi Lưu đại nhân chủ biên huyện chí. Mọi thứ trong địa phương chí do Lưu đại nhân biên tu đều rõ ràng đầy đủ nhưng chỉ thôn này là bị bỏ đi. Học trò không tài nào hiểu được. Sau đó tra được, Lưu đại nhân và Cô Thanh Chương đồng khoa, Lan đại nhân và Cô Thanh Chương cũng thế. Tôi đã hỏi qua người từng gặp mặt Cô Thanh Chương ở trong huyện. Y tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường, Lan đại nhân và Lưu đại nhân có lẽ cũng đều biết y…”
Lan giác nói: “Sau đó ngươi cảm thấy cách làm của Lưu đại nhân có ẩn tình, rồi lại viết thư hỏi bản bộ viện, đọc thư hồi âm cảm thấy bản bộ viện có ý trốn tránh, cho nên mới sinh nghi.”
Trương Bình mặc nhận.
Căn phòng lại chìm trong im lặng, khoảng nửa khắc sau Lan giác mới lại lên tiếng: “Cô Thanh Chương kết giao với Lưu Tri Hội sau khi kết giao với ta. Vì sao lại kết giao thì ta không rõ nhưng trước đó hình như bọn họ không quen biết nhau. Sau khi kết bạn rồi… thì ngày đêm cũng chỉ bàn luận học vấn thơ từ, cũng chẳng có gì kỳ quái. Tất nhiên cho dù có điều quái lạ ta cũng chẳng biết.” Rồi Lan Giác lại nhấc ly đến bên miệng, hời hợt nói, “Bởi vì sau khi giao tình giữa Cô Thanh Chương và Lưu Tri Hội trở nên sâu sắc thì không hề qua lại với ta nữa.”
Trương Bình thay đổi tư thế ngồi: “Học trò muốn hỏi… trước kia mối quan hệ giữa Cô Thanh Chương và đại nhân tốt đến mức nào?”
Trương Bình nhướn mắt khỏi ly rượu, nhíu mày nhìn hắn: “Cùng ra cùng vào, cùng ăn cùng ngủ.”
Trương Bình ho khẽ một cái: “Vậy… sau đó Cô Thanh Chương đột ngột xa lánh đại nhân… hay là…”
Lan Giác đặt ly rượu xuống bàn: “Cô Thanh Chương xa lánh ta thật ra là hợp tình hợp lý. Lúc đó lòng ta chỉ một mực cầu công danh, bàn về sách vở chỉ toàn kinh luân giáo điều, nói về văn chương chỉ có quy định dự thi. Lúc đó Lưu đại nhân hoàn toàn không cứng nhắc, đàm thơ từ, luận cầm hoạ, thật sự rất phong nhã. Sở thích của Cô Thanh Chương và y càng hợp nhau. Năm đó kết giao cùng ta vốn chỉ là miễn cưỡng, có rất nhiều việc ta làm y chẳng thể nào tán đồng.”
Y nói như thể không có gì nhưng những lời nói năm xưa của người kia vẫn cứ mơ hồ quanh quẩn bên tai.
“Bội Chi Bội Chi, huynh đang ném mỹ ngọc vào trong nồi dầu, chặt gỗ tốt làm quan tài đấy!”
Cô Thanh Chương đi qua đi lại cạnh bàn, khiến cho ánh đèn lung lay, y vẫn giả vờ không nghe thấy, cắm đầu luyện chữ.
Hôm qua ở trước miếu tình cờ gặp Tôn Thị lang mặc thường phục đến miếu kính hương. Tôn Thị lang xem xét nét thư pháp của y, chỉ bình một chữ… Phù.
Tôn Thị lang là chủ khảo của kỳ thi năm nay, vốn rất thích thể chữ Tiểu Khải hoặc Tiểu Lệ ngay ngắn, bút lực chất phác, dáng chữ chính trực.
Thế là y ôm một chồng giấy khổ công luyện viết, giống như những đứa trẻ lần đầu luyện viết chữ.
Sửa chữ viết so với học viết chữ còn khó hơn, tay không kìm được liền phẩy thêm nét mác, y liền đánh vào cổ tay mình, cổ tay sưng to như cái màn thầu, hai mắt hoa cả lên.
Cuối cùng Cô Thanh Chương đành giựt bút trong tay y ra, đánh đổ đèn dầu, suýt chút nữa gây ra hoả hoạn, tay áo cũng bị cháy một chút. May mà y sợ tay bị cứng nên đã để một chậu nước kế bên, kịp thời dập tắt đám cháy, vì thế Cô Thanh Chương cũng không bị bỏng.
Dập tắt lửa rồi, y ngơ ngác ngồi trong căn phòng tối mịt, đống giấy trên bàn nhỏ tí tách những giọt nước, y muốn xin lỗi nhưng lại nghe thấy tiếng thở than nhè nhẹ của Cô Thanh Chương.
Người kia nói: “Bội Chi à, huynh nhất định sẽ công thành danh toại, ngàn vạn người trên thế gian này, ai cũng không thể hoàn hảo về mọi mặt, vừa lòng tất cả mọi người, trái lại sẽ lợi bất cập hại đấy.”
Y không nhìn thấy sắc mặt của Cô Thanh Chương nhưng có thể tưởng tượng ra được ánh mắt của người kia.
Trong ánh mắt của Cô Thanh Chương nhất định chứa đựng nét thương xót, nói thật lòng, Lan Giác không thích ánh mắt như thế.
Y không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đậu bảng cầu danh, bởi vì y biết bản thân không thể thua. Thua lần này rồi thì có thể sẽ không thể đợi được đến ba năm sau.
Cho nên y không cách nào nghe thủng được lời khuyên của Cô Thanh Chương, Lưu Tri Hội lại không giống y…
Lưu Tri Hội cũng nghèo nhưng y là nghèo một cách thanh bạch, đường đường chính chính, không giống như y là giống nòi của phạm quan, trời sinh trong người đã chảy dòng máu kinh khủng đó.
Sau khi quen biết với Lưu Tri Hội, Cô Thanh Chương nói chuyện với y càng ngày càng ít, đa phần chỉ là than thở.
Về sau cũng không còn ở chung một nhà nữa, có lúc mãi hai ba ngày mới gặp nhau một lần.
Không còn Cô Thanh Chương, các sĩ tử đồng khoá cũng chẳng có ai lui tới với y. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó miệng lưỡi y ương bướng, thật ra trong lòng vô cùng khó chịu. Ai cũng muốn thành nhóm, một mình mình đi đi lại lại, đã là minh chứng cho sự thất bại.
Lan Giác nói chậm rãi: “Nếu như nói kỳ quặc, thì có lẽ là khi không còn thân thiết nữa… Một tháng trước khi Cô Thanh Chương chết, lúc đó cũng sắp tới kỳ thi rồi, y đột ngột nói với ta, có lẽ y không còn sống được bao lâu nữa.”
Ánh mắt Trương Bình lập tức phấn chấn: “Hả?”
Lan Giác khẽ nhíu mày: “Lúc đó giữa ta với y có một khoảng thời gian dài không nói chuyện, chỉ tình cờ gặp nhau trên đường.”
Cũng không tính là tình cờ, mấy ngày đó quả thật y đang thiếu tiền thế là lại viết mấy bức thư pháp, đem đến tiệm thư pháp gửi bán, vô tình gặp Cô Thanh Chương và Lưu Tri Hội đang uống trà ở quán trà bên đường, gặp mặt rồi cũng không thể không chào một cái, ai ngờ đâu lại đụng trúng Vương Nghiên.
Nhớ lại Vương Nghiên của năm đó, Lan Giác lại có chút dở khóc dở cười.
Năm đó Vương công tử là một kẻ cường hào trong Kinh, Vương thái sư vẫn là đại tướng quân nhưng đã không còn nắm trọng binh trong tay, kiêm nhiệm chức Binh bộ Thượng thư. Vương công tử cưỡi một danh câu giống Hồ trắng đến chói mắt đi ngênh ngang trong Kinh Thành, hai ống tay áo lộng gió, khí phách toả ra bốn phía.
Ngày nọ, Vương công tử dẫn theo mấy người hò hét phóng qua sạp hàng của Lan Giác trước cửa miếu. Do hôm đó gió cũng hơi lớn, ống tay áo của Vương công tử căng phồng bởi gió quét qua sạp hàng của Lan giác, làm đổ hết cả đồ đạc xuống đất. Vương công tử bèn ghì cương lại, từ trên cao liếc xéo về phía Lan Giác và Cô Thanh Chương, rồi hất đầu với tiểu tư kế bên. Tiểu tư kia lập tức ném đến một thỏi bạc to: “Đại công tử nhà ta thưởng cho các ngươi đấy.”
Nếu như là Lan Giác của ngày nay mà gặp phải chuyện này, nhất định sẽ chỉ cười cười rồi nhặt ngân lượng lên, thổi thổi bụi nhét vào trong tay áo, xem như trúng mánh lớn, tự nhiên kiếm được món to, buổi tối đi ăn một bữa cơm thật ngon là được.
Nhưng lúc đó y hãy còn trẻ tuổi lại tính gai góc, liền nhặt lấy thỏi bạc đó để trên lòng bàn tay, còn thêm mấy đồng, nói với tên hầu dắt ngựa của Vương Nghiên: “Vị này phiền dừng bước, đây là tiền tôi bồi thường y phục cho công tử nhà huynh.”
Tên hầu kia quay đầu lại, mắt nhìn thẳng, giọng nói cũng thẳng đuột: “Ở đâu xuất hiện một tên nghèo kiết xác lại không biết tốt xấu thế này!”
Vương Nghiên quay đầu ngựa, phất tay ngăn tên hầu kia lại, nheo mắt liếc nhìn Lan Giác, rồi móc một túi tiền từ trong thắt lưng ra ném xuống đất, nhổ ra hai chữ: “Rách rồi.”
Trương Bình cũng im lặng một chốc, khẽ hắng giọng: “Học trò tra đến…”
Lan Giác ngắt lời hắn: “Ta biết ngươi chắc chắn đã tra được không ít, nhưng bất luận ngươi tra được bao nhiêu thì sự tình giữa Cô Thanh Chương và Lưu Tri Hội ta đều không biết rõ.” Rồi y đi đến bên cửa mở cửa ra, “Ngươi nên hỏi ai thì nghĩ cách đi hỏi người đó đi.”
Trương Bình giương mắt nhìn Lan Giác, đi được hai bước đến bên cửa lại quay người: “Cô Thanh Chương… lúc đó kết bạn với Lưu Tri Hội hình như là do bất đắc dĩ.”
Lan Giác chắp tay không nói, Trương Bình lại nói: “Học trò luôn cảm thấy dường như Lưu Tri Hội đã nắm được điểm yếu nào của y thì phải.”
Lan Giác nhướn mày nhìn hắn, lát sau mới nhếch miệng: “Xem ra để moi được thông tin từ bản bộ viện, ngươi không từ bất kỳ thủ đoạn nào nhỉ. Ngươi cũng nên biết, bậc quan của Lưu đại nhân cao hơn ta. Mỗi lần thăng chức đều phải kiểm tra lại hồ sơ cũ, lý lịch của y, ta cũng có thể tra ngược lại, trong trong sạch sạch, không tì không vết. Nếu như ngươi muốn gán ghép chuyện vô căn cứ nào lên người y, đến Đào Châu Phong cũng đừng mơ cứu được ngươi.”
Trương Bình ngó y rồi lại cụp mắt xuống, không nói gì nữa, chậm chạp quay người đi ra khỏi thư phòng.
Lan Giác đập cửa lại sau lưng hắn.
Trương Bình đi qua đình viện trở về phòng khách, ngồi trong đó suốt nửa ngày. Đến khi trời tối, tiểu tư mang bữa tối đến cho hắn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn trộm Trương Bình. Người này được lão gia ưu ái, mọi người đều biết, chiều nay người này cư nhiên lại chọc cho lão gia tức đến đập luôn cửa, mọi người cũng đều biết, khiến cho nhà bếp chuẩn bị bữa ăn cho hắn, đều muốn bắt chẹt bằng cách lấy phần bình bình. Người này sao lại có khả năng lớn đến như vậy?
Trương Bình ăn xong bữa cơm cũng không đợi người đến thu dọn mà tự mình mang xuống nhà bếp. Lúc đi trên hành lang tình cờ nhìn thấy tiểu tư, tiểu tư liền vội vã mang chén dĩa của hắn đi ngay. Trương Bình đi xuống hành lang, lượn qua lượn lại trong sân, vì Lan Giác không cấm hắn đến chỗ nào nên dù hắn có vòng tới vòng lui thế nào cũng không ai ngăn cản.
Phủ đệ của Lan Giác rất lớn. Ngày trước khi Trương Bình còn ở đây dạy Lan Huy học cũng chẳng đi lung tung đâu cả. Hắn bèn chọn lấy một con đường mòn, đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp sân nhỏ. Gió đêm lạnh thấu xương, Trương Bình nhìn thấy hai ba nữ tì xinh xắn đang bưng đồ ăn vào trong một gian phòng. Gian phòng đó treo mành mành dày sụ, chỉ khi mở cửa mới để lọt ra một chút ánh sáng ấm áp.
Trương Bình bước lên phía trước, nhấc nhấc cổ áo, khi đã đến gần căn phòng đó hơn tí nữa thì lại ngần ngừ một lát rồi quay người. Cửa phòng sau lưng hắn chợt mở ra, mấy nữ tì đó mang theo một luồng gió ấm áp xen lẫn hương thơm lui ra khỏi phòng. Giọng Lan Giác từ trong phòng nói ra: “Người đứng dưới hành lang là Trương Bình phải không, vào đây đi.”
Mấy nữ tì cười hi hi rồi lui xuống bậc thềm, Trương Bình chui vào trong phòng, một cảm giác ấm cúng bất chợt đâm bổ vào hắn, thấm đến từng lỗ chân lông. Lan Giác ngồi ngay bàn giữa phòng, thản nhiên nói: “Đóng cửa lại.”
Trương Bình đóng cửa xong rồi lại theo ý Lan Giác ngồi xuống bên bàn, cảm thấy quần áo trên người nóng nực vô cùng, hắn liếc nhìn Lan Giác, cả người Trương Bình tuy mặc áo giáp bào màu nâu đinh hương thêu chỉ bạc, kỳ thực lại chẳng sánh được với áo khoác ngoài trên người y.
Lan Giác rót một ly rượu đã được hâm nóng: “Ta kêu người đem một đôi đũa đến cho ngươi nhé?”
Trương Bình nhìn đống bát đĩa trên bàn: “Không cần đâu ạ, bữa tối tôi đã ăn no rồi.”
Lan Giác ồ một tiếng, lại nói: “Nếu thấy nóng thì cởi áo khoác ra đi.”
Trương Bình nắm lấy vạt áo: “Mấy ngày rồi chưa tắm, sợ có mùi…”
Lan giác nhíu nhíu mày, chỉ sang một bên: “Đi đến góc kia cởi đi rồi quay lại.”
Trương Bình y lời đi đến góc phòng, cởi giáp bào ra đặt lên trên ghế rồi mới ngồi xuống lại, nhìn nhìn Lan giác đang uống rượu: “Đại nhân không nóng à?”
Lan Giác đáp: “Không nóng, lúc trước ta từng bị hàn, có chút kị lạnh nhưng chịu nóng giỏi hơn kẻ khác.”
Trương Bình nói: “Có phải là trước khi đại nhân đạt được công danh?”
Trương Bình xoay xoay ly rượu, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Gia cảnh của bản bộ đường có phải cũng bị ngươi tra ra rồi không?”
Trương Bình nghiêm túc nói: “Học trò chỉ tra mấy chuyện liên quan đến Cô Thanh Chương.”
Lan Giác cụp mắt nhìn rượu trong ly, chậm rãi nói: “Vậy cũng chẳng khác là bao, lúc gặp huynh ấy chính là lúc ta tuyệt vọng nhất.”
Trương Bình không nói gì, Lan Giác uống liền hai ly rượu mới lại nhìn sang Trương Bình: “Sao lại muốn tìm hiểu về y?”
Trương Bình đáp: “Thật ra học trò muốn điều tra Cô Gia Trang.”
Lan Giác khẽ nheo mắt: “Ngươi cảm thấy xuất thân của Cô Thanh Chương có vấn đề?”
Trương Bình không đáp nhưng rút từ trong tay áo ra một cái khăn sa. Lan Giác nhận lấy, nhìn thấy hình lá hạnh quả hạnh trên góc khăn trong lòng bất giác khựng lại một thoáng.
Y gấp khăn sa lại: “Tại sao ngươi lại muốn điều tra mối quan hệ giữa y và Lưu Tri Hội?”
Trương Bình đáp: “Lúc đầu học trò cảm thấy rất kỳ lạ, mối liên hệ giữa Cô Thanh Chương và Cô Gia Trang đều là bị xoá đi một cách khó hiểu khi Lưu đại nhân chủ biên huyện chí. Mọi thứ trong địa phương chí do Lưu đại nhân biên tu đều rõ ràng đầy đủ nhưng chỉ thôn này là bị bỏ đi. Học trò không tài nào hiểu được. Sau đó tra được, Lưu đại nhân và Cô Thanh Chương đồng khoa, Lan đại nhân và Cô Thanh Chương cũng thế. Tôi đã hỏi qua người từng gặp mặt Cô Thanh Chương ở trong huyện. Y tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường, Lan đại nhân và Lưu đại nhân có lẽ cũng đều biết y…”
Lan giác nói: “Sau đó ngươi cảm thấy cách làm của Lưu đại nhân có ẩn tình, rồi lại viết thư hỏi bản bộ viện, đọc thư hồi âm cảm thấy bản bộ viện có ý trốn tránh, cho nên mới sinh nghi.”
Trương Bình mặc nhận.
Căn phòng lại chìm trong im lặng, khoảng nửa khắc sau Lan giác mới lại lên tiếng: “Cô Thanh Chương kết giao với Lưu Tri Hội sau khi kết giao với ta. Vì sao lại kết giao thì ta không rõ nhưng trước đó hình như bọn họ không quen biết nhau. Sau khi kết bạn rồi… thì ngày đêm cũng chỉ bàn luận học vấn thơ từ, cũng chẳng có gì kỳ quái. Tất nhiên cho dù có điều quái lạ ta cũng chẳng biết.” Rồi Lan Giác lại nhấc ly đến bên miệng, hời hợt nói, “Bởi vì sau khi giao tình giữa Cô Thanh Chương và Lưu Tri Hội trở nên sâu sắc thì không hề qua lại với ta nữa.”
Trương Bình thay đổi tư thế ngồi: “Học trò muốn hỏi… trước kia mối quan hệ giữa Cô Thanh Chương và đại nhân tốt đến mức nào?”
Trương Bình nhướn mắt khỏi ly rượu, nhíu mày nhìn hắn: “Cùng ra cùng vào, cùng ăn cùng ngủ.”
Trương Bình ho khẽ một cái: “Vậy… sau đó Cô Thanh Chương đột ngột xa lánh đại nhân… hay là…”
Lan Giác đặt ly rượu xuống bàn: “Cô Thanh Chương xa lánh ta thật ra là hợp tình hợp lý. Lúc đó lòng ta chỉ một mực cầu công danh, bàn về sách vở chỉ toàn kinh luân giáo điều, nói về văn chương chỉ có quy định dự thi. Lúc đó Lưu đại nhân hoàn toàn không cứng nhắc, đàm thơ từ, luận cầm hoạ, thật sự rất phong nhã. Sở thích của Cô Thanh Chương và y càng hợp nhau. Năm đó kết giao cùng ta vốn chỉ là miễn cưỡng, có rất nhiều việc ta làm y chẳng thể nào tán đồng.”
Y nói như thể không có gì nhưng những lời nói năm xưa của người kia vẫn cứ mơ hồ quanh quẩn bên tai.
“Bội Chi Bội Chi, huynh đang ném mỹ ngọc vào trong nồi dầu, chặt gỗ tốt làm quan tài đấy!”
Cô Thanh Chương đi qua đi lại cạnh bàn, khiến cho ánh đèn lung lay, y vẫn giả vờ không nghe thấy, cắm đầu luyện chữ.
Hôm qua ở trước miếu tình cờ gặp Tôn Thị lang mặc thường phục đến miếu kính hương. Tôn Thị lang xem xét nét thư pháp của y, chỉ bình một chữ… Phù.
Tôn Thị lang là chủ khảo của kỳ thi năm nay, vốn rất thích thể chữ Tiểu Khải hoặc Tiểu Lệ ngay ngắn, bút lực chất phác, dáng chữ chính trực.
Thế là y ôm một chồng giấy khổ công luyện viết, giống như những đứa trẻ lần đầu luyện viết chữ.
Sửa chữ viết so với học viết chữ còn khó hơn, tay không kìm được liền phẩy thêm nét mác, y liền đánh vào cổ tay mình, cổ tay sưng to như cái màn thầu, hai mắt hoa cả lên.
Cuối cùng Cô Thanh Chương đành giựt bút trong tay y ra, đánh đổ đèn dầu, suýt chút nữa gây ra hoả hoạn, tay áo cũng bị cháy một chút. May mà y sợ tay bị cứng nên đã để một chậu nước kế bên, kịp thời dập tắt đám cháy, vì thế Cô Thanh Chương cũng không bị bỏng.
Dập tắt lửa rồi, y ngơ ngác ngồi trong căn phòng tối mịt, đống giấy trên bàn nhỏ tí tách những giọt nước, y muốn xin lỗi nhưng lại nghe thấy tiếng thở than nhè nhẹ của Cô Thanh Chương.
Người kia nói: “Bội Chi à, huynh nhất định sẽ công thành danh toại, ngàn vạn người trên thế gian này, ai cũng không thể hoàn hảo về mọi mặt, vừa lòng tất cả mọi người, trái lại sẽ lợi bất cập hại đấy.”
Y không nhìn thấy sắc mặt của Cô Thanh Chương nhưng có thể tưởng tượng ra được ánh mắt của người kia.
Trong ánh mắt của Cô Thanh Chương nhất định chứa đựng nét thương xót, nói thật lòng, Lan Giác không thích ánh mắt như thế.
Y không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đậu bảng cầu danh, bởi vì y biết bản thân không thể thua. Thua lần này rồi thì có thể sẽ không thể đợi được đến ba năm sau.
Cho nên y không cách nào nghe thủng được lời khuyên của Cô Thanh Chương, Lưu Tri Hội lại không giống y…
Lưu Tri Hội cũng nghèo nhưng y là nghèo một cách thanh bạch, đường đường chính chính, không giống như y là giống nòi của phạm quan, trời sinh trong người đã chảy dòng máu kinh khủng đó.
Sau khi quen biết với Lưu Tri Hội, Cô Thanh Chương nói chuyện với y càng ngày càng ít, đa phần chỉ là than thở.
Về sau cũng không còn ở chung một nhà nữa, có lúc mãi hai ba ngày mới gặp nhau một lần.
Không còn Cô Thanh Chương, các sĩ tử đồng khoá cũng chẳng có ai lui tới với y. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó miệng lưỡi y ương bướng, thật ra trong lòng vô cùng khó chịu. Ai cũng muốn thành nhóm, một mình mình đi đi lại lại, đã là minh chứng cho sự thất bại.
Lan Giác nói chậm rãi: “Nếu như nói kỳ quặc, thì có lẽ là khi không còn thân thiết nữa… Một tháng trước khi Cô Thanh Chương chết, lúc đó cũng sắp tới kỳ thi rồi, y đột ngột nói với ta, có lẽ y không còn sống được bao lâu nữa.”
Ánh mắt Trương Bình lập tức phấn chấn: “Hả?”
Lan Giác khẽ nhíu mày: “Lúc đó giữa ta với y có một khoảng thời gian dài không nói chuyện, chỉ tình cờ gặp nhau trên đường.”
Cũng không tính là tình cờ, mấy ngày đó quả thật y đang thiếu tiền thế là lại viết mấy bức thư pháp, đem đến tiệm thư pháp gửi bán, vô tình gặp Cô Thanh Chương và Lưu Tri Hội đang uống trà ở quán trà bên đường, gặp mặt rồi cũng không thể không chào một cái, ai ngờ đâu lại đụng trúng Vương Nghiên.
Nhớ lại Vương Nghiên của năm đó, Lan Giác lại có chút dở khóc dở cười.
Năm đó Vương công tử là một kẻ cường hào trong Kinh, Vương thái sư vẫn là đại tướng quân nhưng đã không còn nắm trọng binh trong tay, kiêm nhiệm chức Binh bộ Thượng thư. Vương công tử cưỡi một danh câu giống Hồ trắng đến chói mắt đi ngênh ngang trong Kinh Thành, hai ống tay áo lộng gió, khí phách toả ra bốn phía.
Ngày nọ, Vương công tử dẫn theo mấy người hò hét phóng qua sạp hàng của Lan Giác trước cửa miếu. Do hôm đó gió cũng hơi lớn, ống tay áo của Vương công tử căng phồng bởi gió quét qua sạp hàng của Lan giác, làm đổ hết cả đồ đạc xuống đất. Vương công tử bèn ghì cương lại, từ trên cao liếc xéo về phía Lan Giác và Cô Thanh Chương, rồi hất đầu với tiểu tư kế bên. Tiểu tư kia lập tức ném đến một thỏi bạc to: “Đại công tử nhà ta thưởng cho các ngươi đấy.”
Nếu như là Lan Giác của ngày nay mà gặp phải chuyện này, nhất định sẽ chỉ cười cười rồi nhặt ngân lượng lên, thổi thổi bụi nhét vào trong tay áo, xem như trúng mánh lớn, tự nhiên kiếm được món to, buổi tối đi ăn một bữa cơm thật ngon là được.
Nhưng lúc đó y hãy còn trẻ tuổi lại tính gai góc, liền nhặt lấy thỏi bạc đó để trên lòng bàn tay, còn thêm mấy đồng, nói với tên hầu dắt ngựa của Vương Nghiên: “Vị này phiền dừng bước, đây là tiền tôi bồi thường y phục cho công tử nhà huynh.”
Tên hầu kia quay đầu lại, mắt nhìn thẳng, giọng nói cũng thẳng đuột: “Ở đâu xuất hiện một tên nghèo kiết xác lại không biết tốt xấu thế này!”
Vương Nghiên quay đầu ngựa, phất tay ngăn tên hầu kia lại, nheo mắt liếc nhìn Lan Giác, rồi móc một túi tiền từ trong thắt lưng ra ném xuống đất, nhổ ra hai chữ: “Rách rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.