Chương 44
Đại Phong Quát Quá
30/01/2023
Một Tiểu lại vòng qua bình phong, kéo kéo ống tay áo của Lý Chủ bộ rồi thì thầm vài câu. Hai bên trái phải đang muốn ấn Đặng Tự xuống thì Lý Chủ bộ vội vàng chạy lên công đường, nói một hồi bên tai Thiệu Tri huyện.
Thiệu Tri huyện lại đập bàn một cái: “Cứ giải tên hoang đạo này xuống trước đã!” Rồi sai nha sai đi điều tra chứng cứ, sau đó bãi đường.
Bá quan đứng xem bên ngoài nha môn vẫn chưa thoả mãn tản ra khắp mọi hướng. Thiệu Tri huyện vội vàng đi ra hậu viện, Trương Bình cũng đi theo. Khi đã đến trong vườn, Lý Chủ bộ quay người nói với Trương Bình: “Mời Trương đại nhân có việc bận cứ đi xử lý trước.”
Trương Bình bèn ngừng bước. Thiệu Tri huyện một mình đi vào nội đường, Lý Chủ bộ đánh vòng dưới hành lang, rồi đến một chéo sương.
Tiểu lại đứng ở cửa đẩy cánh cửa phòng ra, nói với vào bên trong: “Chủ bộ đại nhân đã đến.”
Một thanh niên trẻ tuổi lập tức đứng dậy: “Học trò bái kiến Chủ bộ đại nhân.”
Lý Chủ bộ bước thong thả vào nội đường, chỉ nhìn cách ăn mặc của đối phương, thoạt xem như bình thường nhưng tướng mạo lại nho nhã bất phàm. Thần sắc của Lý Chủ bộ bất giác dịu lại rất nhiều.
Người trẻ tuổi kia nói: “Học trò Mai Dung, vì gia thúc phát bệnh bị bắt đến huyện nha cho nên mới mạo muội đến quấy rầy đại nhân, vạn mong thứ tội.” Nâng tay dâng lên một cái hộp.
Lý Chủ bộ liếc nhìn cái hộp đó chừng như rất chăm chú nhưng chỉ làm như không để ý tới, cũng không đưa tay ra nhận, lại nhìn người trước mắt từ trên xuống dưới hết một lượt: “Tên đạo nhân đó là thúc phụ của cậu?”
Mai Dung để cái hộp lên bàn, khẽ than một tiếng nói: “Gia thúc không phải là đạo sĩ. Nói ra có lẽ đại nhân sẽ không tin vì chuyện này có chút ly kì. Nhà học trò vốn làm ăn buôn bán, hai năm trước trong sân nhà gia thúc có một ổ chồn, đã tha mất mấy con gà trong nhà. Gia thúc nhất thời tức giận, nên đã đặt bẫy, bắt được một con rất to. Nhưng không ngờ rằng từ đó về sau, người bỗng trở nên kỳ quái, thoạt tiên thường hay hốt hoảng, tự nói tự cười, sau đó nữa thì câu trước lại chẳng ăn nhập với câu sau. Thường xuyên quên trước quên sau, về sau mỗi khi ra khỏi cửa lại chẳng nhớ nhà ở đâu, rất hay đi lạc. Cuối cùng cũng quên mất bản thân mình là ai, lời nói cử chỉ đều như biến thành người khác. Lúc thì nói mình là Khương Tử Nha, lúc lại nói bản thân là Thái Thượng Lão Quân.”
Lý Chủ bộ nhíu mày: “Bệnh nghiêm trọng như vậy nên nhốt lại, mời đại phu đến khám mới đúng chứ.”
Mai Dung lắc đầu: “Đã khám qua rồi. Đến cả lão thái y trong Kinh Thành gia đình cũng đã đến cầu xin, không biết đã uống qua bao nhiêu thuốc nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Không giấu đại nhân, chúng tôi cũng đã mời đến rất nhiều dị sĩ cao tăng, có đợt khoẻ lên rồi nhưng đột nhiên lại bị lại. Nghe nói Huyện Nghi Bình có người chuyên đuổi tai hoạ chữa bệnh, nhưng gia phụ vì phải coi việc buôn bán nên để học trò cùng một người nhà đưa thúc phụ đến đây trước. Vốn trên đường đi mọi thứ đều rất ổn, nhưng không ngờ sáng nay lúc học trò sơ sẩy, gia thúc lại chạy ra ngoài rồi.”
Lý Chủ bộ nheo mắt: “Nhưng lúc ông ta chống đối Tri huyện đại nhân trên công đường, thấy nói năng lưu loát lắm mà. Râu giả, cây cờ, rương bói toán đều có cả, trông rất đầy đủ, không giống như bị bệnh.”
Mai Dung đáp: “Cây cờ rương bói là do gia thúc lén trộm của một đạo nhân tha phương trong miếu Hoàng Thành cạnh nhà trọ, đại nhân không tin có thể cho người đi hỏi. Học trò đã bồi thường tiền rồi, đồ đạc cũng đã trả lại, cũng may mà đạo trưởng đại lượng, nói là không kiện gia thúc tội ăn cắp. Đại nhân có điều không biết là, mỗi khi gia thúc dán râu giả lên thì sẽ thay đổi, nghe đại nhân nói chuyện ông ấy trên công đường như thế, có lẽ lại tưởng bản thân là Khổng Tử Nha rồi. Tri huyện đại nhân chỉ hỏi ông ấy vài câu thôi, lỡ hỏi nhiều ông ấy sẽ còn nói những lời khiến người khác sợ hãi nữa. Học trò không dám dự đoán. Nhưng gia thúc chỉ bị bệnh, không làm tổn thương người khác. Còn kẹo trong túi là do học trò mua cho, tuyệt đối không phải là kẹo mê hồn gì đâu, không tin đại nhân có thể đem đến, học trò sẽ ăn làm chứng.”
Lý Chủ bộ thay đổi sắc mặt: “Thôi đi, thôi đi. Bệnh thành thế này rồi mà còn đem đến Huyện Nghi Bình của ta, không phải là tai hoạ sao?”
Mai Dung nói: “Hai năm nay người nhà không biết đã dẫn gia thúc đi qua bao nhiêu nơi, đến bao nhiêu chốn. Của cải sắp tiêu tốn hết rồi, cũng chỉ mong có thể chữa hết bệnh cho ông ấy. Nghe nói Huyện Nghi Bình có cao nhân nên chúng tôi mới tới đây. Nhưng địa chỉ người ta đưa lại không đúng, vẫn chưa tìm ra cho nên mới nán lại lâu thế này.”
Lý Chủ bộ nói: “Ta ở Huyện Nghi Bình này mấy chục năm rồi, chưa từng nghe nói có cao nhân gì cả, chuyện nhảm nhí vô căn cứ trong dân gian không thể tin được, tốt hơn là đem về nhà khám bệnh uống thuốc đi.”
Mai Dung hỏi: “Thật sự đại nhân chưa từng nghe qua ư? Nghe nói cao nhân đó họ Phạm, hoặc họ Tần gì đấy, có thể biết được chuyện quá khứ tương lai, chuyên trừ ma diệt tà.”
Lý Chủ bộ đáp: “Đến cả hộ cũng chẳng rõ ràng, thế càng không đáng tin. Hai cái họ này ở bản huyện có không biết bao nhiêu nhà, nhưng chẳng nghe thấy ai có dị thuật cả. Xem cậu rất giống người đọc sách vậy mà cũng tin chuyện này? Văn điệp cá nhân có đem theo không?”
Mai Dung vội nói có, lấy ra giấy tờ, Lý Chủ bộ xem qua một lượt. Trên văn điệp, mỗi cuốn có ghi Mai Tiền dân Huyện Khúc Lâm, tú tài Mai Dung, quả thực là chú cháu, quan ấn rõ ràng, văn điệp không phải làm giả.
Lý Chủ bộ gấp văn điệp lại: “Được rồi, mấy chuyện này tự ta sẽ báo cho Tri huyện đại nhân biết, đại nhân làm quan thanh liêm công chính, nếu không có tội, tuyệt đối sẽ không xử oan. Nhưng nếu có tội, thì cũng sẽ không vì tình riêng mà bao che đâu.”
Mai Dung chấp tay: “Học trò hiểu rõ, tên thanh thiên của Thiệu đại nhân và Lý đại nhân, học trò tuy vừa mới đến huyện nhưng đã như sấm bên tai.” Rồi lại lấy ra một cái hộp từ trong tay áo, kích thước tương đương với cái vừa nãy.
Lý Chủ bộ khiêm tốn cười: “Lý mỗ chỉ là một Tiểu lại trong huyện, không dám với tới danh xưng này. Cậu cứ về trước đi rồi đợi tin tức là được.”
Mai Dung liền cáo từ rời đi. Tiểu lại dẫn đường Mai Dung đi ra, đến góc cửa, có một thân ảnh đột nhiên ngừng lại dưới hành lang. Mai Dung làm như vô tình liếc mắt qua, cúi đầu ra khỏi cửa.
Trần Trù đứng khựng lại dưới hành lang một hồi, chạy huỳnh huỵch đến kho sách, đóng cửa lại, kéo Trương Bình đến góc phòng, vẻ mặt như vừa mới gặp quỷ nhìn trái phải rồi níu lấy Trương Bình: “Trương huynh, huynh đoán coi tôi vừa mới nhìn thấy ai?”
Trương Bình đáp: “Liễu Đồng Ỷ.”
Trần Trù như vừa mới hít phải một hơi lạnh: “Huynh huynh huynh huynh sao lại…”
Trương Bình bình thản đáp: “Ừ, tôi biết rồi. Chuyện này chúng ta không quan tâm.”
Trần Trù vỗ lên ngực, thở ra hai cái: “Ừ ừ, chúng ta…không quan tâm…”
Cửa kho sách đột nhiên vang nhẹ hai tiếng, hai người không kịp phản ứng, Lý Chủ bộ đã đẩy cửa bước vào: “Trương đại nhân, ngài…?”
Trương Bình và Trần Trù chui ra khỏi góc phòng, Trần Trù bất giác cúi đầu đứng cạnh bên, Trương Bình chỉnh chỉnh lại vạt áo mới nãy bị Trần Trù kéo lệch đi.
Biểu tình của Lý Chủ bộ ngay tức khắc lộ ra ý vị thâm trường: “Ồ, xem ra Trương đại nhân…đang bận? Vậy hạ quan lát nữa sẽ lại đến.”
Trương Bình đáp: “Không có, Lý đại nhân mời nói.”
Lý Chủ bộ đáp: “Cũng không có gì. Mấy ngày trước Trương đại nhân đã từng hỏi vấn đề liên quan đến xây dựng, liệu có muốn hạ quan lấy vài bản ghi chép đến cho đại nhân nghiên cứu không?”
Trương Bình đáp: “Được, đa tạ.”
Lý Chủ bộ lại tán gẫu vài câu, rồi tiếp: “Đúng rồi, Trần công tử, mới nãy nghe nói cậu đã đến chéo phòng, có phải tìm Lý mỗ có chuyện gì không?”
Trần Trù đáp: “A, mới nãy tôi muốn đi ra ngoài, lòng vòng vậy mà, sau đó nhìn thấy có người từ đó đi ra, cảm thấy không tiện nên trở về rồi.”
Lý Chủ bộ đáp: “Không có chuyện gì thì tốt. Vậy…Trương đại nhân và Trần công tử cứ tiêp tục làm việc đi. Lý mỗ xin cáo từ trước.”
Sau khi ông ta đi rồi, Trần Trù cũng không dám nói gì nữa. Đợi tối trở về phòng, mới lại giữa khuya chui tọt vào phòng Trương Bình, khẽ nhỏ tiếng hỏi: “Lúc nhìn thấy Liễu Đồng Ỷ, tôi có khựng lại ở hành lang một chút. Lý Chủ bộ nói bóng nói gió có phải là hỏi chuyện này không? Liễu Đồng Ỷ không phải vào Hình bộ rồi sao, y đến đây chẳng lẽ muốn tra cái gì à? Xem ra Lý Chủ bộ không biết thân phận của y rồi, có khi nào…tôi làm y bị lộ rồi không?”
Trương Bình trầm ngâm một lát, đáp: “Không nên quan tâm thì đừng quan tâm.”
Trần Trù thật không biết khi nào Trương Bình đã đổi tính, cư nhiên không truy xét nữa, chỉ đành nới lỏng tay áo hắn ra, quay trở lại phòng đi ngủ. Tiểu tư giúp gã thêm trà nóng vào bình, cười hi hi nói: “Công tử và Trương đại nhân lại hoà thuận với nhau rồi nhỉ. Nên thế này mới phải, tình nghĩa Trương đại nhân đối đãi với công tử, ai nhìn cũng biết. Công tử không cần suy nghĩ quá.”
Trần Trù đang tập trung suy nghĩ rốt cuộc tại sao Liễu Đồng Ỷ lại đến đây, đến huyện nha cũng giấu diếm, có thể thấy là án lớn. Chẳng lẽ là đến tra xét huyện nha à? Trương Bình vốn đã biết, lẽ nào đã rõ sự tình? Nhưng vẫn không chịu tiết lộ ẩn ý, rốt cuộc là chuyện gì đây? Cô Gia Trang thật sự có bí mật gì à? Còn cái hoa văn kia…Ly Quán, Ly Quán…đừng dây đến những cấm kỵ mà triều đình giấu kín…, nên nhất thời không nghe rõ lời nói của tiểu tư, chỉ ậm ừ một tiếng.
Tiểu tư cười rồi xoa tay lui ra, khép cửa phòng lại. Trần Trù lúc này mới sực tỉnh, chừng như có gió lạnh ùa vào, làm cơ thể ớn lạnh.
Trời hôm sau vừa sáng, Đặng Tự đã bị vài nha sai dẫn ra khỏi ngục, liêu xiêu đi đến xe lừa nhỏ phía trước.
Liễu Đồng Ỷ đứng cạnh bên xe, chắp tay vái chào: “Thừa tướng, chủ công lệnh tôi đến nghênh tiếp, mời mau trở về Cảo Kinh.”
Đặng Tự vuốt vuốt bộ râu dài đã chẳng còn ở cằm nữa, ngang nhiên nói: “Đát Kỷ vẫn chưa bị diệt, làm sao có thể khải hoàn trở về? Na Tra, ngươi cứ về trước đi, đợi ta tế khởi ngũ lôi trận pháp, đánh chết yêu hồ, rồi sẽ đến bái kiến ngô chủ.” Rồi dựng hai ngón tay lên chĩa thẳng lên trời như muốn phát công.
Liễu Đồng Ỷ nghiêm túc nói: “Thừa tướng đợi đã, con yêu hồ kia đã chạy khỏi Tung Vân, nó đi rất nhanh, sợ rằng sẽ đi Cảo Kinh mị hoặc chủ công. Thuộc hạ đã đặc biệt mượn một cỗ tiên xe từ chỗ Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, trong nháy mắt có thể đi tám vạn lý, nhất định có thể dạy dỗ cho yêu hồ kia một trận không còn đường trốn.”
Đặng Tự nhíp mắt gật đầu: “Có chuyện như thế? Rất tốt, rất tốt. Na Tra, phong hoả luân của ngươi phỏng chừng còn không bằng cỗ xe này, cùng ta lên xe luôn đi.” Rồi vô cùng linh hoạt leo vào trong xe, Liễu Đồng Ỷ cũng đi theo phía sau.
Đám nha sai than thở nói: “Những việc đứa cháu này làm, đám con cái cũng chỉ có thể làm được thế mà thôi.”
“Cứ diễn với ổng dài dài vầy, sợ rằng riết cũng điên theo. Xem tình hình cũng sắp rồi.”
Xe chầm chầm chạy trên đường, Liễu Đồng Ỷ cười nói: “Đại nhân chịu thiệt rồi.”
Đặng Tự nói: “Bị hoàng thử lang làm cho hoá điên, chuyện hay đấy.”
Liễu Đồng Ỷ nói: “Lúc nhỏ hạ quan rất thích xem truyền kỳ, nhất thời lấy đông chắp tây thành một đoạn, đại nhân xin cười chớ trách. Còn về chuyện hoàng thử lang, chính là lấy trộm tình tiết vụ án mà lúc trước Trương huynh đã phá đấy.”
Đặng Tự gật đầu: “Lừa tốt lắm, nhân lần này có tra ra gì ở huyện nha không?”
Liễu Đồng Ỷ đáp: “Lời nói của Chủ bộ rất rát, có lẽ quả thực không biết sự tình. Nhất thời không cách nào đoán ra được. Chỉ là lúc tôi ra khỏi cửa thì bị Trần Trù nhìn thấy, không biết có bị lộ hành tung hay không.”
Đặng Tự vuốt vuốt chồm râu ngắn: “Không đến nỗi đâu. Nếu như bị lộ rồi thì bản tự sẽ không được thả ra thế này đâu, huyện nha phải nên tra xét kỹ càng rồi. Cứ quan sát trước đã rồi nói. Việc khẩn cấp trước mắt là, phải chuyển lời đến Trương Bình, bảo hắn ở bên trong điều tra xem, rốt cuộc việc bản tự bị bắt vào nha môn, là do kẻ nào báo quan, và do kẻ nào chủ mưu.”
Thiệu Tri huyện lại đập bàn một cái: “Cứ giải tên hoang đạo này xuống trước đã!” Rồi sai nha sai đi điều tra chứng cứ, sau đó bãi đường.
Bá quan đứng xem bên ngoài nha môn vẫn chưa thoả mãn tản ra khắp mọi hướng. Thiệu Tri huyện vội vàng đi ra hậu viện, Trương Bình cũng đi theo. Khi đã đến trong vườn, Lý Chủ bộ quay người nói với Trương Bình: “Mời Trương đại nhân có việc bận cứ đi xử lý trước.”
Trương Bình bèn ngừng bước. Thiệu Tri huyện một mình đi vào nội đường, Lý Chủ bộ đánh vòng dưới hành lang, rồi đến một chéo sương.
Tiểu lại đứng ở cửa đẩy cánh cửa phòng ra, nói với vào bên trong: “Chủ bộ đại nhân đã đến.”
Một thanh niên trẻ tuổi lập tức đứng dậy: “Học trò bái kiến Chủ bộ đại nhân.”
Lý Chủ bộ bước thong thả vào nội đường, chỉ nhìn cách ăn mặc của đối phương, thoạt xem như bình thường nhưng tướng mạo lại nho nhã bất phàm. Thần sắc của Lý Chủ bộ bất giác dịu lại rất nhiều.
Người trẻ tuổi kia nói: “Học trò Mai Dung, vì gia thúc phát bệnh bị bắt đến huyện nha cho nên mới mạo muội đến quấy rầy đại nhân, vạn mong thứ tội.” Nâng tay dâng lên một cái hộp.
Lý Chủ bộ liếc nhìn cái hộp đó chừng như rất chăm chú nhưng chỉ làm như không để ý tới, cũng không đưa tay ra nhận, lại nhìn người trước mắt từ trên xuống dưới hết một lượt: “Tên đạo nhân đó là thúc phụ của cậu?”
Mai Dung để cái hộp lên bàn, khẽ than một tiếng nói: “Gia thúc không phải là đạo sĩ. Nói ra có lẽ đại nhân sẽ không tin vì chuyện này có chút ly kì. Nhà học trò vốn làm ăn buôn bán, hai năm trước trong sân nhà gia thúc có một ổ chồn, đã tha mất mấy con gà trong nhà. Gia thúc nhất thời tức giận, nên đã đặt bẫy, bắt được một con rất to. Nhưng không ngờ rằng từ đó về sau, người bỗng trở nên kỳ quái, thoạt tiên thường hay hốt hoảng, tự nói tự cười, sau đó nữa thì câu trước lại chẳng ăn nhập với câu sau. Thường xuyên quên trước quên sau, về sau mỗi khi ra khỏi cửa lại chẳng nhớ nhà ở đâu, rất hay đi lạc. Cuối cùng cũng quên mất bản thân mình là ai, lời nói cử chỉ đều như biến thành người khác. Lúc thì nói mình là Khương Tử Nha, lúc lại nói bản thân là Thái Thượng Lão Quân.”
Lý Chủ bộ nhíu mày: “Bệnh nghiêm trọng như vậy nên nhốt lại, mời đại phu đến khám mới đúng chứ.”
Mai Dung lắc đầu: “Đã khám qua rồi. Đến cả lão thái y trong Kinh Thành gia đình cũng đã đến cầu xin, không biết đã uống qua bao nhiêu thuốc nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Không giấu đại nhân, chúng tôi cũng đã mời đến rất nhiều dị sĩ cao tăng, có đợt khoẻ lên rồi nhưng đột nhiên lại bị lại. Nghe nói Huyện Nghi Bình có người chuyên đuổi tai hoạ chữa bệnh, nhưng gia phụ vì phải coi việc buôn bán nên để học trò cùng một người nhà đưa thúc phụ đến đây trước. Vốn trên đường đi mọi thứ đều rất ổn, nhưng không ngờ sáng nay lúc học trò sơ sẩy, gia thúc lại chạy ra ngoài rồi.”
Lý Chủ bộ nheo mắt: “Nhưng lúc ông ta chống đối Tri huyện đại nhân trên công đường, thấy nói năng lưu loát lắm mà. Râu giả, cây cờ, rương bói toán đều có cả, trông rất đầy đủ, không giống như bị bệnh.”
Mai Dung đáp: “Cây cờ rương bói là do gia thúc lén trộm của một đạo nhân tha phương trong miếu Hoàng Thành cạnh nhà trọ, đại nhân không tin có thể cho người đi hỏi. Học trò đã bồi thường tiền rồi, đồ đạc cũng đã trả lại, cũng may mà đạo trưởng đại lượng, nói là không kiện gia thúc tội ăn cắp. Đại nhân có điều không biết là, mỗi khi gia thúc dán râu giả lên thì sẽ thay đổi, nghe đại nhân nói chuyện ông ấy trên công đường như thế, có lẽ lại tưởng bản thân là Khổng Tử Nha rồi. Tri huyện đại nhân chỉ hỏi ông ấy vài câu thôi, lỡ hỏi nhiều ông ấy sẽ còn nói những lời khiến người khác sợ hãi nữa. Học trò không dám dự đoán. Nhưng gia thúc chỉ bị bệnh, không làm tổn thương người khác. Còn kẹo trong túi là do học trò mua cho, tuyệt đối không phải là kẹo mê hồn gì đâu, không tin đại nhân có thể đem đến, học trò sẽ ăn làm chứng.”
Lý Chủ bộ thay đổi sắc mặt: “Thôi đi, thôi đi. Bệnh thành thế này rồi mà còn đem đến Huyện Nghi Bình của ta, không phải là tai hoạ sao?”
Mai Dung nói: “Hai năm nay người nhà không biết đã dẫn gia thúc đi qua bao nhiêu nơi, đến bao nhiêu chốn. Của cải sắp tiêu tốn hết rồi, cũng chỉ mong có thể chữa hết bệnh cho ông ấy. Nghe nói Huyện Nghi Bình có cao nhân nên chúng tôi mới tới đây. Nhưng địa chỉ người ta đưa lại không đúng, vẫn chưa tìm ra cho nên mới nán lại lâu thế này.”
Lý Chủ bộ nói: “Ta ở Huyện Nghi Bình này mấy chục năm rồi, chưa từng nghe nói có cao nhân gì cả, chuyện nhảm nhí vô căn cứ trong dân gian không thể tin được, tốt hơn là đem về nhà khám bệnh uống thuốc đi.”
Mai Dung hỏi: “Thật sự đại nhân chưa từng nghe qua ư? Nghe nói cao nhân đó họ Phạm, hoặc họ Tần gì đấy, có thể biết được chuyện quá khứ tương lai, chuyên trừ ma diệt tà.”
Lý Chủ bộ đáp: “Đến cả hộ cũng chẳng rõ ràng, thế càng không đáng tin. Hai cái họ này ở bản huyện có không biết bao nhiêu nhà, nhưng chẳng nghe thấy ai có dị thuật cả. Xem cậu rất giống người đọc sách vậy mà cũng tin chuyện này? Văn điệp cá nhân có đem theo không?”
Mai Dung vội nói có, lấy ra giấy tờ, Lý Chủ bộ xem qua một lượt. Trên văn điệp, mỗi cuốn có ghi Mai Tiền dân Huyện Khúc Lâm, tú tài Mai Dung, quả thực là chú cháu, quan ấn rõ ràng, văn điệp không phải làm giả.
Lý Chủ bộ gấp văn điệp lại: “Được rồi, mấy chuyện này tự ta sẽ báo cho Tri huyện đại nhân biết, đại nhân làm quan thanh liêm công chính, nếu không có tội, tuyệt đối sẽ không xử oan. Nhưng nếu có tội, thì cũng sẽ không vì tình riêng mà bao che đâu.”
Mai Dung chấp tay: “Học trò hiểu rõ, tên thanh thiên của Thiệu đại nhân và Lý đại nhân, học trò tuy vừa mới đến huyện nhưng đã như sấm bên tai.” Rồi lại lấy ra một cái hộp từ trong tay áo, kích thước tương đương với cái vừa nãy.
Lý Chủ bộ khiêm tốn cười: “Lý mỗ chỉ là một Tiểu lại trong huyện, không dám với tới danh xưng này. Cậu cứ về trước đi rồi đợi tin tức là được.”
Mai Dung liền cáo từ rời đi. Tiểu lại dẫn đường Mai Dung đi ra, đến góc cửa, có một thân ảnh đột nhiên ngừng lại dưới hành lang. Mai Dung làm như vô tình liếc mắt qua, cúi đầu ra khỏi cửa.
Trần Trù đứng khựng lại dưới hành lang một hồi, chạy huỳnh huỵch đến kho sách, đóng cửa lại, kéo Trương Bình đến góc phòng, vẻ mặt như vừa mới gặp quỷ nhìn trái phải rồi níu lấy Trương Bình: “Trương huynh, huynh đoán coi tôi vừa mới nhìn thấy ai?”
Trương Bình đáp: “Liễu Đồng Ỷ.”
Trần Trù như vừa mới hít phải một hơi lạnh: “Huynh huynh huynh huynh sao lại…”
Trương Bình bình thản đáp: “Ừ, tôi biết rồi. Chuyện này chúng ta không quan tâm.”
Trần Trù vỗ lên ngực, thở ra hai cái: “Ừ ừ, chúng ta…không quan tâm…”
Cửa kho sách đột nhiên vang nhẹ hai tiếng, hai người không kịp phản ứng, Lý Chủ bộ đã đẩy cửa bước vào: “Trương đại nhân, ngài…?”
Trương Bình và Trần Trù chui ra khỏi góc phòng, Trần Trù bất giác cúi đầu đứng cạnh bên, Trương Bình chỉnh chỉnh lại vạt áo mới nãy bị Trần Trù kéo lệch đi.
Biểu tình của Lý Chủ bộ ngay tức khắc lộ ra ý vị thâm trường: “Ồ, xem ra Trương đại nhân…đang bận? Vậy hạ quan lát nữa sẽ lại đến.”
Trương Bình đáp: “Không có, Lý đại nhân mời nói.”
Lý Chủ bộ đáp: “Cũng không có gì. Mấy ngày trước Trương đại nhân đã từng hỏi vấn đề liên quan đến xây dựng, liệu có muốn hạ quan lấy vài bản ghi chép đến cho đại nhân nghiên cứu không?”
Trương Bình đáp: “Được, đa tạ.”
Lý Chủ bộ lại tán gẫu vài câu, rồi tiếp: “Đúng rồi, Trần công tử, mới nãy nghe nói cậu đã đến chéo phòng, có phải tìm Lý mỗ có chuyện gì không?”
Trần Trù đáp: “A, mới nãy tôi muốn đi ra ngoài, lòng vòng vậy mà, sau đó nhìn thấy có người từ đó đi ra, cảm thấy không tiện nên trở về rồi.”
Lý Chủ bộ đáp: “Không có chuyện gì thì tốt. Vậy…Trương đại nhân và Trần công tử cứ tiêp tục làm việc đi. Lý mỗ xin cáo từ trước.”
Sau khi ông ta đi rồi, Trần Trù cũng không dám nói gì nữa. Đợi tối trở về phòng, mới lại giữa khuya chui tọt vào phòng Trương Bình, khẽ nhỏ tiếng hỏi: “Lúc nhìn thấy Liễu Đồng Ỷ, tôi có khựng lại ở hành lang một chút. Lý Chủ bộ nói bóng nói gió có phải là hỏi chuyện này không? Liễu Đồng Ỷ không phải vào Hình bộ rồi sao, y đến đây chẳng lẽ muốn tra cái gì à? Xem ra Lý Chủ bộ không biết thân phận của y rồi, có khi nào…tôi làm y bị lộ rồi không?”
Trương Bình trầm ngâm một lát, đáp: “Không nên quan tâm thì đừng quan tâm.”
Trần Trù thật không biết khi nào Trương Bình đã đổi tính, cư nhiên không truy xét nữa, chỉ đành nới lỏng tay áo hắn ra, quay trở lại phòng đi ngủ. Tiểu tư giúp gã thêm trà nóng vào bình, cười hi hi nói: “Công tử và Trương đại nhân lại hoà thuận với nhau rồi nhỉ. Nên thế này mới phải, tình nghĩa Trương đại nhân đối đãi với công tử, ai nhìn cũng biết. Công tử không cần suy nghĩ quá.”
Trần Trù đang tập trung suy nghĩ rốt cuộc tại sao Liễu Đồng Ỷ lại đến đây, đến huyện nha cũng giấu diếm, có thể thấy là án lớn. Chẳng lẽ là đến tra xét huyện nha à? Trương Bình vốn đã biết, lẽ nào đã rõ sự tình? Nhưng vẫn không chịu tiết lộ ẩn ý, rốt cuộc là chuyện gì đây? Cô Gia Trang thật sự có bí mật gì à? Còn cái hoa văn kia…Ly Quán, Ly Quán…đừng dây đến những cấm kỵ mà triều đình giấu kín…, nên nhất thời không nghe rõ lời nói của tiểu tư, chỉ ậm ừ một tiếng.
Tiểu tư cười rồi xoa tay lui ra, khép cửa phòng lại. Trần Trù lúc này mới sực tỉnh, chừng như có gió lạnh ùa vào, làm cơ thể ớn lạnh.
Trời hôm sau vừa sáng, Đặng Tự đã bị vài nha sai dẫn ra khỏi ngục, liêu xiêu đi đến xe lừa nhỏ phía trước.
Liễu Đồng Ỷ đứng cạnh bên xe, chắp tay vái chào: “Thừa tướng, chủ công lệnh tôi đến nghênh tiếp, mời mau trở về Cảo Kinh.”
Đặng Tự vuốt vuốt bộ râu dài đã chẳng còn ở cằm nữa, ngang nhiên nói: “Đát Kỷ vẫn chưa bị diệt, làm sao có thể khải hoàn trở về? Na Tra, ngươi cứ về trước đi, đợi ta tế khởi ngũ lôi trận pháp, đánh chết yêu hồ, rồi sẽ đến bái kiến ngô chủ.” Rồi dựng hai ngón tay lên chĩa thẳng lên trời như muốn phát công.
Liễu Đồng Ỷ nghiêm túc nói: “Thừa tướng đợi đã, con yêu hồ kia đã chạy khỏi Tung Vân, nó đi rất nhanh, sợ rằng sẽ đi Cảo Kinh mị hoặc chủ công. Thuộc hạ đã đặc biệt mượn một cỗ tiên xe từ chỗ Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, trong nháy mắt có thể đi tám vạn lý, nhất định có thể dạy dỗ cho yêu hồ kia một trận không còn đường trốn.”
Đặng Tự nhíp mắt gật đầu: “Có chuyện như thế? Rất tốt, rất tốt. Na Tra, phong hoả luân của ngươi phỏng chừng còn không bằng cỗ xe này, cùng ta lên xe luôn đi.” Rồi vô cùng linh hoạt leo vào trong xe, Liễu Đồng Ỷ cũng đi theo phía sau.
Đám nha sai than thở nói: “Những việc đứa cháu này làm, đám con cái cũng chỉ có thể làm được thế mà thôi.”
“Cứ diễn với ổng dài dài vầy, sợ rằng riết cũng điên theo. Xem tình hình cũng sắp rồi.”
Xe chầm chầm chạy trên đường, Liễu Đồng Ỷ cười nói: “Đại nhân chịu thiệt rồi.”
Đặng Tự nói: “Bị hoàng thử lang làm cho hoá điên, chuyện hay đấy.”
Liễu Đồng Ỷ nói: “Lúc nhỏ hạ quan rất thích xem truyền kỳ, nhất thời lấy đông chắp tây thành một đoạn, đại nhân xin cười chớ trách. Còn về chuyện hoàng thử lang, chính là lấy trộm tình tiết vụ án mà lúc trước Trương huynh đã phá đấy.”
Đặng Tự gật đầu: “Lừa tốt lắm, nhân lần này có tra ra gì ở huyện nha không?”
Liễu Đồng Ỷ đáp: “Lời nói của Chủ bộ rất rát, có lẽ quả thực không biết sự tình. Nhất thời không cách nào đoán ra được. Chỉ là lúc tôi ra khỏi cửa thì bị Trần Trù nhìn thấy, không biết có bị lộ hành tung hay không.”
Đặng Tự vuốt vuốt chồm râu ngắn: “Không đến nỗi đâu. Nếu như bị lộ rồi thì bản tự sẽ không được thả ra thế này đâu, huyện nha phải nên tra xét kỹ càng rồi. Cứ quan sát trước đã rồi nói. Việc khẩn cấp trước mắt là, phải chuyển lời đến Trương Bình, bảo hắn ở bên trong điều tra xem, rốt cuộc việc bản tự bị bắt vào nha môn, là do kẻ nào báo quan, và do kẻ nào chủ mưu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.