Trương Công Án

Chương 51

Đại Phong Quát Quá

30/01/2023

Trần Trù run rẩy ngã bổ ngửa xuống đệm cỏ, răng đánh vào nhau cầm cập. Con ngựa nhỏ hí lên một tiếng, tò mò quay đầu nhìn gã.

Sau một lúc sợ hãi, Trần Trù lảo đảo bò dậy, vái khắp bốn phương tám hướng mà rằng: “Đại tiên, đại tiên, vãn sinh thực sự vì bị mưa tuyết bức bách nên mới mạo muội xông vào bảo địa, đa tạ ân tha mạng của đại tiên! Cầu xin đại tiên đừng tính toán so đo với kẻ hèn mọn phàm tục này! Ơn tá túc này không gì báo đáp được, chúc đại tiên sớm được kim thân chính quả, vãn sinh chỉ là phàm phu tục tử, không đáng để nhớ đến!”

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt, Trần Trù bị doạ sợ đến nỗi té ngửa thêm lần nữa, run lẩy bẩy quay đầu nhìn lại nhưng té ra chỉ là âm thanh của gió lùa qua cửa sổ rách nát mà thôi.

Trần Trù không dám nán lại lâu, vội xách hành lý lên, dắt ngựa lao ra khỏi ngôi miếu tàn tạ.

Bên ngoài ánh mặt trời sáng loà, bầu trời một màu xanh thẫm, trước mặt một mảng trắng phau. Trần Trù cũng chẳng màng đến phương hướng, dắt ngựa lội vào đám tuyết, bước thấp bước cao cứ thế cùng ngựa chạy thụt mạng về phía trước. Con ngựa nhỏ ngán tuyết dày, lại khó chịu vì Trần Trù đi quá nhanh nên nhiều lần dừng bước lắc lắc đầu, đến khi Trần Trù ghì cương nghỉ ngơi mới sốt ruột hí hai tiếng, rồi cùng đi với Trần Trù.

Đi được một lúc, nhìn thấy trước mắt là hai hàng cây quanh co uốn lượn, kẹp chính giữa hình như là một con đường. Trần Trù thở ra một hơi nhẹ nhõm, dắt ngựa đi tới, quả nhiên là đường, bên dưới lớp tuyết mà bước chân đạp lên quả nhiên là đất. Trong lòng gã cũng vững dạ hơn đôi chút. Ngẩng đầu nhìn mặt trời để đoán định Đông Nam Tây Bắc, rồi tiếp tục men theo con đường mà đi về trước.

Sau khi Trần Trù bỏ chạy, Thiệu Tri huyện đã thấp thỏm lo sợ một phen. Cư nhiên lại khước từ ý tốt của Tri phủ đại nhân, chỉ sợ trong lòng Cao Tri phủ có khúc mắc, nên khi rảnh rỗi liền ra sức đến giúp vui. Lúc xuống nông thôn tuần tra, có hương lão và các thư sinh có tiếng tăm trong thôn đến bái kiến, Cao Tri phủ nhìn thấy có hai học trò ăn vận đơn sơ mỏng tanh, âm thầm dặn dò Thiệu Tri huyện lưu tâm để ý.

Thiệu Tri huyện lập tức dạ dạ vâng vâng, rồi lại nói: “Đại nhân quả thật yêu thương người tài, hạ quan thật không bì kịp, xấu hổ vô cùng.”

Cao Tri phủ đáp: “Bản phủ nhìn thấy bọn họ liền nhớ đến những khổ cực lúc đọc sách thuở thiếu thời. Bọn họ là trụ cột của nước nhà trong tương lai, bản phủ chỉ mong họ có thể chuyên tâm học hành nhiều hơn, phiền não mấy chuyện vặt vãnh ít hơn mà thôi.”

Thiệu Tri huyện nghẹn ngào: “Đại nhân khổ tâm rồi, các học trò nhất định có thể thấu hiểu được, phấn đấu học hành, không phụ kỳ vọng của đại nhân.”

Cao Tri phủ cười khà khà nói: “Họ không cần phải biết tâm ý của bản phủ lúc này, nhưng hy vọng sau này sẽ giúp đỡ bách tính xã tắc, không phụ hoàng ân.”

Thiệu Tri huyện cùng những người tuỳ tùng lại thút thít cảm động, Thiệu Tri huyện nói: “Ân đức của đại nhân như gió sương mùa xuân, thấm vào cơn mưa mùa đông. Tấm lòng càng thêm bao la, cho dù có kẻ phụ ân đức của đại nhân, ngài cũng sẽ không tính toán.”

Cao Tri phủ nói: “Người ngài ám chỉ là Trần sinh kia?” Nhìn quanh quất, trong đám người ở đây không thấy Trương Bình đâu. Thiệu Tri huyện vội nói: “Trương Huyện thừa đang biên sửa sách ở nha môn.” Ngoại trừ việc phải sắp hành thỉnh an ra, Trương Bình hầu như đều lặn trong phòng hồ sơ. Cao Tri phủ cũng không nhắc đến hắn nữa. Thiệu Tri huyện cũng không gọi hắn cùng đi.

Cao Tri phủ chỉ đơn giản gật đầu, nói tiếp: “Trần sinh kia lấy lễ hiếu làm đầu, hơn nữa không muốn mượn thế lực của bản phủ để xuất thân. Ngược lại bản phủ rất tán dương khí phách của hắn. Bản phủ đã viết một lá thư cho đồng liêu ở trong Kinh, tiến cử hắn một chút, sau này hắn có lên kinh cũng được chiếu cố chút đỉnh.”

Vành mắt Thiệu Tri huyện đỏ lên: “Tấm lòng của đại nhân, thật, thật có thể gọi là sáng chói hiếm thấy xưa nay!”

Cao Tri phủ phất tay: “Hà hà, không dám nhận, không dám nhận, đừng có nịnh bợ bản phủ nữa. Bản phủ chỉ không muốn triều đình bỏ lỡ từng nhân tài một mà thôi.”

Đám tuỳ tùng tán thưởng không ngớt, cảm thán Trần Trù thật có phúc ba đời, Tri phủ đại nhân công đức vô lượng.

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!” Hai tai Trần Trù nóng hổi, hắt xì mạnh mấy cái.

Ánh mặt trời rọi xuống lớp tuyết trắng, sáng đến chói mắt. Dương khí dày đặc làm lòng gã cũng từ từ bình tâm lại.

Mặc dù có ánh mặt trời chói chang trên đầu nhưng gã cảm giác so với hôm qua thì hôm nay vẫn lạnh hơn một chút. Gió thổi hiu hiu, khí lạnh ẩm ướt chen vào xương cốt. Trần Trù lấy ống tay áo che tai, thụt đầu dắt ngựa đi. Không còn áo nỉ chống lạnh, hai tai tê tê đau nhức, quả thật chịu không nổi rồi. Gã liền lục tìm mấy cái áo to trong tay nải, bất luận là mỏng hay dày, đều khoác lên mình cả. Nhìn quanh, cả con đường ngang dọc không một bóng người, gã lại lấy một cái áo khác che lên đầu. Móc túi lương khô ra, tìm tới tìm lui nhưng chỉ có cái bánh cứng như đá, còn trứng luộc nước trà sáng qua mua thì không thấy đâu nữa.

Trần Trù lại lục tìm một lần nữa mới khẳng định quả thật trứng luộc nước trà không còn trong bao nải nữa.

Lạ thật, tối qua bỏ vào trong bao nải rồi thôi không lấy ra nữa, chẳng lẽ lúc chạy ra khỏi ngôi miếu rách đó, trứng đã rớt ra ngoài theo khe hở của bao nải à? Không phải chứ, đã bọc mấy lớp giấy dầu rồi mà.

Một suy đoán đột nhiên xẹt qua đầu Trần Trù.

Chẳng lẽ là? Quả thật giống như ….câu chuyện đó…

Không thể nào…A di đà phật, Thiên thuỷ Thiên tôn, Thái thượng Lão quân….không nên nghĩ nhiều, không nên nghĩ nhiều…

Gã cắn lẹ hai miếng bánh lớn, nuốt vài ngụm nước lạnh rồi tiếp tục đi về trước.

Lớp tuyết tích trên chạc cây rơi xuống, Trần Trù lại rùng mình một cái, lông tơ sau đầu dựng cả lên. Gã quay mạnh đầu, sau lưng quả nhiên là một mảng tuyết trắng xoá trống trải.

Ban ngày ban mặt, có quái gì chứ!

Khi mặt trời dần ngả về Tây, cuối cùng gã cũng nhìn thấy nhà dân. Nóc nhà! Hàng rào! Ống khói! Là một thôn xóm!

Phía trước một căn nhà ven đường có hai thiếu niên choai choai tay cầm xẻng, tay cầm xiên đang gạt lớp tuyết trên mái cỏ khô xuống, quay đầu nhìn thấy Trần Trù thất tha thất thiểu dắt ngựa đi tới, họ đồng loạt xoay ngược xẻng và xiên trong tay lại.



“Kẻ nào! Đến làm gì?”

Trần Trù cử động cổ tay, ôm quyền vái chào: “Hai vị tiểu đệ, tiểu sinh từ Huyện Nghi Bình đến chốn này, dám hỏi nơi này là địa giới vùng nào. Liệu có thể cho xin chén trà nóng không?”

Hai tên thiếu niên vẫn trừng mắt nhìn Trần Trù, từ trong nhà vẳng ra tiếng hỏi: “Ngoài đấy có chuyện gì thế?”

Một đứa quay đầu vào đáp: “Có một người, giống như tên trộm khoai lang vậy, nói gì đó nghe chẳng hiểu gì cả!”

Lập tức một đôi nam nữ trung niên ăn vận theo lối nông dân từ trong nhà bước ra, người phụ nữ cả kinh: “Trời ạ, người gì thế kia!” Người đàn ông quát lên một tiếng: “Hừ, ngươi là ai? Đến đây làm gì?”

Trần Trù vội vàng cười cười cúi người: “Tiểu sinh…” Vừa cười thì bên má đã cảm thấy có gì đó cọ cọ vào, lúc này mới sực nhớ ra trên đầu vẫn còn trùm quần áo, liền vội vàng cởi xuống, rồi lại chỉnh trang lại trang phục, chắp tay cười, “Tiểu sinh từ Nghi Bình đến, định đi Tuyền Dương. Hôm qua gặp phải gió tuyết nên lạc mất đường, lần mò đi được đến đây. Cả kinh các vị rồi, xin thứ lỗi. Dám hỏi nơi này là địa giới vùng nào ạ?”

Trên mặt hai đứa choai choai và cặp phu phụ đều mang vẻ đề phòng.

Trần Trù lại làm lễ: “Tiểu sinh thật sự không phải người xấu, chỉ là trên đường trời lạnh nên mới quấn thêm y phục để tránh rét…”

Người đàn ông kia trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đi Tuyền Dương? Sao không đi đường lớn?”

Trần Trù cười: “Tuyết to khó phân đường xá nên đã đi sai đường. Tôi đang muốn tìm đường lớn, liệu các hạ có thể chỉ hướng giúp không ạ?”

Người đàn ông giơ tay lên chỉ: “Ừm, đường lớn đi hướng kia.” Rồi phẩy tay ra hiệu cho hai đứa kia vào nhà.

Trần Trù vội nói tiếp: “Xin hỏi có thể cho xin chút…”

Bốn người nhà họ rút vào trong nhà, rầm, cửa đóng lại.

Dòng nước mũi buồn rầu nhiễu xuống từ mũi Trần Trù, hít rồi hít, sau dùng tay lau đi. Gã dắt ngựa đi về hướng được chỉ, dọc đường người từ các ngôi nhà thò đầu ra nhìn gã. Đợi khi Trần Trù mang đầy hy vọng đi đến gần thì lập tức vào nhà đóng cửa lại.

Trần Trù chỉ đành cô quạnh dắt con ngựa nhỏ tập tễnh bước đi tiếp. Chiều tà sắp biến mất, may mắn thay đi không bao lâu thì đến một ngã rẽ. Gã nhìn hai hàng cây đồng cỏ mông quạnh, so với đường gã đang đi rộng lớn hơn, hơn nữa trên đường còn có dấu vết bánh xe và dấu chân người, gia súc, xem ra là đường lớn rồi.

Trần Trù ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, men theo đường lớn đi được một lúc, quẹo qua một khúc quanh, trong sắc chiều nặng nề gã nhìn thấy một tấm bảng hiệu bằng vải. Nước mắt nước mũi Trần Trù chảy tùm lum, đột nhiên khắp cả người nóng lên, hai chân thêm sức lực, dắt con ngựa nhỏ đi thẳng về hướng đó.

Đèn đuốc! Bàn ghế! Trà nóng!

Trần Trù ngồi trong đại sảnh của quán trọ, nước mũi hạnh phúc chảy xuống không thôi, hoà cùng với nước mắt mà rơi xuống.

Cũng không tính toán lộ phí gì, liền đập bàn gọi rượu thịt, nhai nuốt như thể chết đói tới nơi.

Sau khi cơm no rượu say, Trần Trù đi lên phòng, không tắm rửa gì liền cắm đầu nhảy lên giường, chìm trong bóng tối ngọt nào.

Trong giấc mộng đẹp, cơ thể giống như bị cái gì đó xô đẩy. Trần Trù thuận tay gạt đi, lật người, có tiếng ăn uống cười nói, lúc gần lúc xa bên tai.

“Sao lại cứ thế mà ngủ rồi?”

“Trần lang…Trần lang…”

Mùi thơm ngào ngạt, hoa hạnh như mây trời, thân ảnh yêu kiều dịu dàng đứng trong đám sương mù. Gã muốn bước đi nhưng cỏ dài cứ quấn chân, bước chân khó nhấc lên được. Gã gắng sức từng bước bước về trước. Sương mù bỗng trở nên dày đặc, gã dựa vào một cái cây lớn, muốn xua tan đi lớp sương. Phía trước đột nhiên hiện lên hai đốm lục quang âm u.

Trần Trù “A” lên một tiếng, bật người dậy.

Gã thở gấp vài cái, từ từ bình tĩnh trở lại. Phật tổ tại thượng, Ngọc hoàng phù hộ…chỉ là mơ mà thôi, mơ mà thôi…

Lật tấm chăn sang bên, gã cứng người lại.

Trên người, nội bào, chăn đệm, được nhét thành từng cuộn. Ngoại y được xếp ngay ngắn thành chồng đặt trên ghế. Giày dép sạch sẽ, đặt trước giường.

Trần Trù phóng vọt xuống giường, mở cửa hét gọi tiểu nhị.



“Đêm qua có phải anh vào đỡ tôi lên giường không?”

Vẻ mặt tiểu nhị mờ mịt: “Tối qua chúng tiểu nhân đến đưa nước tắm nhưng khách quan đã ngủ rồi nên cũng không làm phiền nữa.”

Trần Trù nhìn thẳng vào hắn: “Không phải mấy người đỡ tôi lên giường, cởi quần áo tôi ra, giúp tôi rửa chân cọ giày!”

Tiểu nhị co rúm nói: “Khách quan, nếu khách khứa đang nghỉ ngơi, bọn chúng tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy đâu. Tối qua thật sự là không có ai bước vào.”

Trần Trù tóm lấy hắn: “Vậy tối qua có nhìn thấy người nào vào phòng tôi không?”

Tiểu nhị run rẩy nói: “Khách quan, hành lý tuỳ thân bắt buộc phải tự mình bảo quản, tấm bảng trong đại sảnh dưới lầu có ghi rõ mà. Nếu có mất mát gì tiểu quán cũng không bồi thường đâu…”

Trần Trù lại kéo hắn gần một chút: “Tôi không có mất đồ! Thật sự không có ai vào phòng tôi à? Đúng là không có ai hả??”

Hai hàm răng tiểu nhị đánh cầm cập vào nhau. Chưởng quỹ dắt theo hai ba kẻ cao to chạy đến, tách Trần Trù ra: “Khách quan, bỏ người làm tiểu quán ra, có gì bình tĩnh nói đã.”

Trần Trù loạng choạng trở về phòng, nện cửa phòng, ôm đầu đi lung tung trong phòng.

Không đúng, không đúng, chuyện này không đúng!

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Trước giờ Trường Bình nói rất đúng, trên đời này không có chuyện ma quỷ, phần lớn là có kẻ giả quỷ doạ ma thôi!

Đúng rồi, Trương Bình.

Trần Trù đứng lại, nếu Trương Bình ở đây, hắn sẽ cảm thấy thế nào?

Gã cầm một cái gối đặt đứng ở trên ghế, giả làm Trương Bình. Mình thì đứng cạnh ghế, suy nghĩ hồi lâu, giả chất giọng thường ngày của Trương Bình: “Trần huynh, chuyện quỷ dị không đáng tin. Nhất định là có nguyên nhân.”

Rồi gã lại đến đứng đối diện ghế, nhìn chằm chằm vào cái gối: “Vậy, vậy có thể là nguyên nhân gì? Chuuyện này cũng quá ly kỳ rồi.”

Rồi lại trở về đứng cạnh cái ghế, nhíu mày: “Trước tiên huynh suy nghĩ một chút…”

Trước tiên huynh suy nghĩ một chút, trước mấy sự việc này, có điểm nào đáng cân nhắc không.

Bắt đầu từ đâu đã không bình thường?

Tiều phu? Miếu hoang? Lục…con mắt màu lục…

Trần Trù run lẩy bẩy, ép bản thân tiếp tục nhớ lại.

Còn có…lông…

Tiểu nhị ghé sát vào bên cửa, chỉ nghe thấy giọng nói của một mình Trần Trù lúc cao lúc thấp, cứ thì thầm mãi không dừng, chép miệng quay đầu nói: “Chưởng quỹ ơi, người này xem ra quả thật có bệnh đấy. Tối qua nhìn thấy hắn ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ liền cảm thấy bất thường rồi, không ngờ đúng là một tên điên, làm sao giờ?”

Chưởng quỹ đáp: “Không làm gì hết, bệnh hay không bệnh, có thể trả tiền phòng thì đều là khách. Không tiền là chuyện của không có tiền. Nhiều lắm thì giết chết hắn.”

Con mắt màu lục, cả đám lông lá bù xù kia, cũng có thể là mơ.

Nhưng cái áo lông cừu kia, còn trứng lá trà trong bao nải…

Trần Trù lôi tay nải ra từ đống đồ được xếp gọn gàng kia, tức thì, một tiếng thét lớn chui vào lỗ tai tiểu nhị đang đứng ở ngoài cửa.

Tiểu nhị giật mình té ngã, chân trượt một cái, kết quả lại xô vào hai cánh cửa, khiến chúng mở toang.

Chỉ nhìn thấy Trần Trù đứng bên ghế, mặt không còn chút máu.

Cầm trong tay là một cái áo lông cừu màu vàng nâu, ở dưới đất cạnh chân còn có hai cái tất dày mới tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trương Công Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook