Chương 86
Đại Phong Quát Quá
30/01/2023
Diêu Kỳ run rẩy, hai mắt sáng hoắc trầm tĩnh của người kia ghim chặt vào người y.
“Bị trộm khi nào? Bây giờ có thể đi đến quý phủ xem xét được không?”
Diêu Kỳ sởn gai ốc, chỉ thấy người trong nha môn nói với người kia: “Đại nhân vừa đến huyện nha, vẫn còn chưa uống ngụm trà nào. Mấy chuyện này để đám ty chức đi là được rồi.”
Diêu Kỳ lại rùng mình một cái, Hình phòng Hình thư đi đến bên cạnh Trương Bình, nói với y: “Nhị công tử yên tâm, tri huyện đại nhân cực kỳ quan tâm đến vụ án của Diêu lão viên ngoại. Tuyệt đối không lơ là đâu.”
Lúc này Diêu Kỳ mới như sực tỉnh lại từ trong mộng, nằm phục xuống đất nói: “Học trò cảm tạ đại nhân, có chỗ nào mạo phạm xin đại nhân lượng thứ.”
Trương Bình nhíu mày: “Vẫn là tôi nên đi xem đã.”
Để kẻ khác kể lại tường tận sự việc cũng không bằng bản thân tận mắt nhìn thấy. Càng để lỡ thời gian thì khả năng phát hiện ra manh mối càng thấp.
Hắn nói với người kế bên: “Trước tiên không vào huỵên nha, có lẽ không làm vướng bận chuyện gì đâu nhỉ?”
Đám quan lại ngẩn người, tất nhiên là không vướng bận gì rồi. Tân nhậm Huyện thái gia vừa nhậm chức, huyện nha còn chưa vào đã lập tức đi đến hiện trường vụ án, đây đúng là chuyện đáng quang vinh mà!
Chủ bộ, bộ đầu, hình phòng, chủ sự của chiêu phòng lập tức anh dũng nói: “Mong đại nhân chuẩn cho ty chức cùng đi.”
“Đại nhân hướng này mời.”
“Đại nhân, bộ khoái đều đã có mặt.”
“Mau mau chuẩn bị kiệu.”
Tạ Phú thờ ơ nhìn đám quan nha môn kẻ trước người sau lòng vòng quanh Trương Bình. Giờ phút này đây, có lẽ chỉ có mình ông là còn nhớ, vị Trương đại nhân này, trước sau như một vẫn chưa đưa ra văn thư, quan bào.
Ông đành phải đóng vai phản diện rồi.
Ôi, lúc đó sao lại không nhảy xuống nhanh một chút nhỉ.
Tạ Phú hắng giọng, tiến lên hai bước: “Đại nhân, hay là trước tiên vào trong huyện môn đã, để hạ quan dâng đại ấn, đưa văn thư rồi đi cũng không muộn?”
Trương Bình xoay người: “Nếu không vướng bận gì, trễ một chút cũng không sao. Tạ đại nhân có đi cùng không?”
Vì vụ án của Diêu viên ngoại mà Tạ Phú bị giáng chức, hẳn là rất quan tâm.
Tạ Phú nghẹn họng. Trương Bình lập tức sực nhớ. Tạ Phú vừa chết đi sống lại một phen, có lẽ vô cùng mệt mỏi rồi. Phu nhân của ông hẳn cũng rất lo lắng cho ông, thế nên liền quan tâm mà rằng: “Hay Tạ đại nhân cứ trở về trước đi vậy. Nghỉ ngơi cho thật tốt.” Gỡ bao nải trên vai xuống, “Văn thư Lại bộ ở trong hộp gỗ. Phiền Tạ đại nhân cầm lấy trước.”
Mặt Tạ Phú nóng lên, chừng như muốn đứng không vững.
Chủ bộ kế bên vội vã đến giảng hoà: “Đối với vụ án này Tạ đại nhân cực kỳ quan tâm, tất nhiên là muốn cùng Tri huyện đại nhân đi rồi. Bao nải của Tri huyện đại nhân để hạ quan cầm vào huyện môn là được. Hai vị đại nhân mời khởi hành, huyện nha này để hạ quan trông coi, nếu có sơ sót, khi đại nhân trở lại cứ việc trách phạt.”
Trương Bình quan tâm nhìn Tạ Phú: “Được chứ?”
Trong lòng Tạ Phú lại cười buồn bã vô cùng. Thôi, thôi, ban đầu lý gì lại muốn leo lên núi làm khỉ gì. Tối nay chờ lúc đêm khuya yên ắng, lấy một sợi dây thừng, không cần để ý mặt trắng lưỡi thè ra, phía dưới đũng quần đầy chất bẩn thỉu gì gì đó, tìm chỗ nào vừa cao vừa chắc mắc dây vào là xong.
Chết có kinh khủng cũng xem như thắng được nỗi hổ thẹn khi sống.
Ông nhắm hai mắt, khom người: “Đa tạ đại nhân quan tâm, nếu đại nhân có thể ân chuẩn cho đi cùng thì là phúc của hạ quan.”
Đại trạch của Diêu phủ nằm ở hướng Tây Nam huyện thành Phong Lạc. Trương Bình không ngồi kiệu quan, vẫn cưỡi con ngựa của mình. Đám quan lại đi cùng tự nhiên cũng cưỡi ngựa theo, Diêu kỳ và đám gia nhân cũng là cưỡi ngựa đến báo quan.
Đám quan lại đều hiểu, tân thái gia lần này làm vậy hiển nhiên là muốn lão bá tính trong thành chiêm ngưỡng thật kỹ, thế là bèn vây quanh để Trương Bình làm tâm, thúc ngựa đi từ từ.
Đi thong dong được nửa đường, Trương Bình nói: “Có thể nhanh hơn chút không?” Tiểu mã câu sốt ruột hí một tiếng, nhân lúc có khe hở do mấy tiểu lại quay người né tránh liền xông ra khỏi vòng vây, thích chí tung chân phóng đi.
Lúc trước Trương Bình có đi qua nên hắn biết đường đến Diêu trạch. Quan lại huyện nha vốn tính dẫn hắn đi vòng từ con đường phồn hoa nhất là đường lớn Đông Tây, tiện thể để cho càng nhiều bá tánh lĩnh hội được tư thế oai hùng khi đi tra án của tân thái gia càng tốt. Nhưng nhìn thấy Trương Bình vòng ngựa ở đầu đường, lại chọn đúng con đường gần nhất mà đi.
Quản sự Diêu gia vốn tính nhẹ nhàng lách khỏi đội ngũ cỡi ngựa, đi theo con đường gần nhất về trạch tự, thông báo nghênh đón tân Tri huyện đại giá. Vừa quay đầu vào ngõ nhỏ đã nghe thấy sau lưng tiếng ngựa hí, bất giác dừng cương quay đầu lại xem thì chỉ thấy một người một ngựa như quỷ như ma từ góc đường âm u xông thẳng về phía mình. Nhờ ánh đèn ở mấy sạp nhỏ ven đường mới nhận ra hình dáng đó là tân Tri huyện Trương đại nhân.
Quản sự khẽ rùng mình, sao ngài ấy lại chạy theo rồi?
May mà đám người đuổi theo Trương Bình cũng lập tức xuất hiện. Quản sự khẽ thở hơi nhẹ nhõm, nhanh trí trưng ra nét mặt cung kính về phía Trương Bình: “Đại nhân, mời đi theo tiểu nhân về hướng này.”
Kỳ thực ngựa của Trương Bình chạy không nhanh lắm. Đám người huyện nha lập tức đã đuổi kịp. Mọi người cùng lúc xuống ngựa trước cửa Diêu Phủ. Diêu Kỳ và Tạ Phú cùng Trương Bình tiến vào cửa lớn Diêu phủ.
Trương Bình nhìn chăm chú mái hiên tường cột, rồi lại nhìn gạch lót sàn. Dưới ánh lửa của đèn lồng không phân biệt rõ lắm nhưng nước sơn trên cửa và cột hành lang vẫn còn rất mới. Tay cửa và gạch lót lại giống như đã có tuổi.
Cụ thể năm nào thì không thể đoán định được.
Mọi người trong Diêu phủ nghe nói tân Tri huyện đại nhân vừa đến nhậm chức đến cả cửa lớn của đại môn còn chưa kịp vào, đã vì vụ án của Diêu gia mà trực tiếp lao đến đây đều cảm động không thôi. Quản sự nội phủ dẫn nô bộc ra quỳ nghênh đón. Nam giới Diêu gia ngoại trừ Diêu Kỳ đã trở về thì toàn bộ đều ở trong Kinh Thành. Trong phủ chỉ có nữ quyến, không tiện ra bái kiến, bèn để quản sự chuyển lời của Diêu phu nhân, khấu tạ Tri huyện Trương đại nhân.
Diêu gia bị trộm là khoảng trước hoặc sau khi Diêu Kỳ về nhà báo tang. Lúc đó mọi người trong phủ đều vì chuyện lão viên ngoại qua đời mà khóc than. Là Diêu phu nhân đi vào trong phòng lấy di vật của vong phu mới phát hiện ra chuyện bị trộm. Diêu Kỳ và đám nô bộc tuỳ tùng lập tức nhớ đến quái nhân cưỡi lừa đã bám theo bọn họ trên đường đi. Sau đó Diêu Kỳ bèn dẫn theo gia nô đến nha môn báo quan.
Bộ khoái quay sang Trương Bình xin chỉ thị, phái vài danh bộ cùng với nô bộc Diêu phủ cùng kiểm tra xem vật nào bị lấy mất. Trương Bình gật đầu, đoạn hỏi Diêu Kỳ: “Quý trạch xây xong đã bao nhiêu năm rồi?”
Mọi người đều không nghĩ là câu đầu tiên của Trương đại nhân lại hỏi về chuyện ngôi nhà.
Chẳng phải là không thích hợp rồi ư?
Diêu Kỳ càng cảm thấy như thế nhưng vẫn trả lời: “Hồi đại nhân, tệ phủ được xây dựng từ thời ông cố của học trò, năm Đồng Quang. Là nhà cũ rồi ạ.”
Trương Bình lại hỏi: “Viên ngoại tổ tiên, trước kia làm gì?”
Diêu Kỳ đáp: “Ông cố đã từng buôn bán, đến đời gia phụ mới đọc sách, cũng không xem như là gia đình tri thức.”
Hình thư đứng ở phía sau chen vào nói: “Nhị công tử quá khiêm tốn rồi, lão viên ngoại là người rất lương thiện ở trong huyện này, các vị công tử đều đọc nhiều kinh thư, quý phủ có thể nói là tấm gương sáng của huyện ta đó.”
Diêu Kỳ khàn giọng nói: “Đại nhân đã quá coi trọng rồi, lúc này càng không dám nhận những lời này.”
Mọi người đều im lặng, Trương Bình lại mở miệng nói: “Gia đình viên ngoại có tin phong thuỷ không?”
Lời này quá bất ngờ rồi. Đến cả Tạ Phú cũng bất giác nhìn sang Trương Bình, muốn lên tiếng nhưng rồi lại nhịn xuống.
Diêu Kỳ có chút ngỡ ngàng nhưng Tri huyện đại nhân đã hỏi không thể không trả lời. Bất luận vị tân Tri huỵên đại nhân vì lý do gì mà đến, nhưng đã tối muộn thế này, đến miếng nước còn chưa kịp vào huyện nha uống mà đã vội vã đến đây. Diêu Kỳ nuốt nước miếng nghẹn ngào đáp: “Hồi bẩm đại nhân, tiên phụ nhiều năm nay ăn chay niệm Phật, thường nói thiện ác do tâm mà ra, phúc họa đều sinh ra từ duyên, tu chi tích chi, thuận theo tự nhiên là được. Đến xin xăm hỏi quẻ đều rất ít khi làm, trong nhà cũng chưa từng làm qua mấy việc như trấn yểm cầu an…” Lời nói đến đây cổ họng đã nghẹn ngào đến mức không thể nói được nữa, y lấy tay áo lau nước mắt.
Trương Bình đáp: “Ông nội của viên ngoại, ông cố, ông sơ có tin không? Phong thuỷ, đạo pháp.”
Diêu Kỳ lại nghẹn họng, Thư lại vội vàng giảng hoà: “Đại nhân, lúc nhị công tử chưa ra đời, tổ tiên đã qua đời hết rồi. Mấy cái này sợ rằng nhị công tử cũng không biết đâu.”
Diêu Kỳ miễn cưỡng nói: “Trong tàng thư của tệ phủ, có mấy quyển thư trục đạo gia. Tiên phụ không có nhắc đến lai lịch, đặt chung với chỗ sách được ông nội truyền lại. Nhưng cả đời tiên phụ thích sưu tập sách cổ sách hiếm, hai bộ này cũng có khả năng hoặc là do tiên phụ sưu tầm được, hoặc người khác tặng cho. Học trò không thể biết được. Mấy quyển sách này chưa có người nào trong nhà đọc qua.”
Trương Bình lại hỏi: “Tên sách là gì?”
Diêu Kỳ đanh giọng nói: “Một cuốn là “Thanh ô kinh”, một bộ là “Bão phác tử”. Đại nhân hỏi như vậy, chẳng lẽ trong đó có đầu mối vụ án của tiên phụ?”
Mọi người đều nhìn ra được, Diêu Kỳ bị Trương Bình hỏi này hỏi nọ mà mãi không vào vấn đề chính làm cho sốt ruột rồi. Nhà y gặp chuyện bi thảm, tâm tư hỗn loạn, khó mà chu toàn trong lời nói được.
Bộ đầu và Thư lại đương chuẩn bị nói gì đó thì Trương Bình lộ mặt nghiêm túc ra nói: “Tạm thời không thể suy đoán được.” Rồi lại nói, “Nhà viên ngoại có phải là nhân sĩ bản địa Phong Lạc? Tổ tiên là ở trong thành hay ở dưới quê?”
Diêu Kỳ đanh giọng đáp: “Mới nãy học trò đã trả lời rồi. Tổ tiên làm ăn buôn bán, gia đình học trò trước giờ luôn ở quê nhưng có đất cằn. Cao tổ có thể là chuyên về nghề nông, căn nhà là được xây năm Đồng Quang, lúc đó mới trú ở Phong Lạc.”
Trương Bình hỏi: “Cậu có từng nghe lệnh tôn nhắc qua thôn Đại Bát?”
Diêu Kỳ nhíu hai mày lại, bộ đầu lập tức nói với Diêu Kỳ: “Chính là thôn Phúc Thọ ngày nay, Đại Bát là tên trước khi mời linh thân của Mụ Mụ ra, sau đó đổi tên thành thôn Cổ Tinh.”
Từ Thọ Mụ Mụ? Cả người Diêu Kỳ khẽ run lên.
Hai mắt Trương Bình ghim chặt vào y, lúc này hai bộ khoái và vài người trong Diêu gia cùng chạy từ trong nhà ra, quỳ xuống dưới hành lang.
“Hồi bẩm đại nhân, người nhà Diêu phủ đã kiểm tra qua một lượt. Mấy căn phòng bị lục qua trong phủ, tạm thời chưa phát hiện ra thứ gì đáng giá bị mất, chỉ có hộp gỗ trong phòng của tiên Diêu viên ngoại và mấy quyển sách cũ trong thư phòng là không thấy đâu. Tối nay ti chức sẽ cùng họ kiểm kê suốt đêm.”
Diêu Kỳ khàn giọng nói: “Cái hộp gỗ đó, là tiên phụ để khế ước bán nhà bán đất vào đó, hộp được để trong ám cách dưới mấy viên gạch cạnh giường tiên phụ. Chỗ đó đến cả học trò cũng không biết. Không hiểu tại sao kẻ trộm lại biết được.”
Trương Bình nhìn bộ khoái: “Mất sách gì?”
Hai người bộ khoái ngơ ngác, nô bộc Diêu gia quỳ sau lưng hai người đáp: “Hồi bẩm đại nhân, là mấy quyển sách cũ. Luôn để trong góc của thư phòng, viên ngoại cũng chưa xem qua. Có lẽ là mấy quyển “Bão phác tử”, còn có quyển gì như “Thanh ô kinh.””
Diêu Kỳ và đám tuỳ tùng huyện nha đều đồng loạt ngước đầu lên. Trương Bình nhìn Diêu Kỳ, Diêu Kỳ và mấy người khác đều nhìn Trương Bình.
Trương Bình nâng ống tay áo lên, nghiêm túc nói với Diêu Kỳ: “Có thể nói chuyện riêng một chút được không?”
Diêu Kỳ há hốc miệng, cuối cùng im lặng gật gật đầu, cùng Trương Bình ra khỏi hành lang, vào trong viện. Xung quanh không có ai, bốn bề trống trải, dưới ánh sáng u ám, chỉ nhìn thấy những đường nét mờ nhạt của đối phương mà thôi.
“Diêu viên ngoại có từng nhắc đến một người nữ, có liên quan đến tổ tiên quý phủ?”
Diêu Kỳ đột nhiên rùng mình không lý do: “Đúng là tiên phụ không cho người trong nhà nhắc đến Từ Thọ Mụ Mụ, nói tổ tiên có huấn, không được tin tà môn ngoại đạo, càng cấm nữ quyến đến núi Thọ Niệm. Gia mẫu muốn đi thắp hương liền bị tiên phụ trách mắng. Mấy năm trước, miếu Mụ Mụ sửa sang lại, Tạ đại nhân từng mời tiên phụ đến, tiên phụ từ chối không đi. Gia mẫu sợ Tạ đại nhân trách phạt, bèn bí mật chuẩn bị đồ tế lễ dâng đến miếu, nhưng bị tiên phụ lấy lại. Cho nên sau đó…ấu đệ mất tích, gia mẫu mới nói, là Mụ Mụ giáng tội, bắt đệ đệ đi rồi.”
Trương Bình hỏi: “Những lời này lệnh đường có tin?”
Diêu Kỳ gật đầu: “Nhưng mà, tiên phụ cũng rất lo lắng. Lúc đó chúng tôi thấy tiên phụ hình như cũng nghĩ giống như gia mẫu vậy. Chúng tôi còn có chút bực bội. Nhưng sau này nghĩ lại, kỳ thực lão nhân gia ông ấy niệm Phật, thần Phật tương thông, trong lòng ông ấy có thể vẫn tin một chút.”
“Ồ.” Trương Bình khẽ gật đầu, “kỳ thực người ta hỏi nhị công tử hoàn toàn không phải là Từ Thọ Mụ Mụ. Cậu chưa từng nghe Diêu viên ngoại nhắc đến một nữ tử trẻ tuổi ư?”
“Bị trộm khi nào? Bây giờ có thể đi đến quý phủ xem xét được không?”
Diêu Kỳ sởn gai ốc, chỉ thấy người trong nha môn nói với người kia: “Đại nhân vừa đến huyện nha, vẫn còn chưa uống ngụm trà nào. Mấy chuyện này để đám ty chức đi là được rồi.”
Diêu Kỳ lại rùng mình một cái, Hình phòng Hình thư đi đến bên cạnh Trương Bình, nói với y: “Nhị công tử yên tâm, tri huyện đại nhân cực kỳ quan tâm đến vụ án của Diêu lão viên ngoại. Tuyệt đối không lơ là đâu.”
Lúc này Diêu Kỳ mới như sực tỉnh lại từ trong mộng, nằm phục xuống đất nói: “Học trò cảm tạ đại nhân, có chỗ nào mạo phạm xin đại nhân lượng thứ.”
Trương Bình nhíu mày: “Vẫn là tôi nên đi xem đã.”
Để kẻ khác kể lại tường tận sự việc cũng không bằng bản thân tận mắt nhìn thấy. Càng để lỡ thời gian thì khả năng phát hiện ra manh mối càng thấp.
Hắn nói với người kế bên: “Trước tiên không vào huỵên nha, có lẽ không làm vướng bận chuyện gì đâu nhỉ?”
Đám quan lại ngẩn người, tất nhiên là không vướng bận gì rồi. Tân nhậm Huyện thái gia vừa nhậm chức, huyện nha còn chưa vào đã lập tức đi đến hiện trường vụ án, đây đúng là chuyện đáng quang vinh mà!
Chủ bộ, bộ đầu, hình phòng, chủ sự của chiêu phòng lập tức anh dũng nói: “Mong đại nhân chuẩn cho ty chức cùng đi.”
“Đại nhân hướng này mời.”
“Đại nhân, bộ khoái đều đã có mặt.”
“Mau mau chuẩn bị kiệu.”
Tạ Phú thờ ơ nhìn đám quan nha môn kẻ trước người sau lòng vòng quanh Trương Bình. Giờ phút này đây, có lẽ chỉ có mình ông là còn nhớ, vị Trương đại nhân này, trước sau như một vẫn chưa đưa ra văn thư, quan bào.
Ông đành phải đóng vai phản diện rồi.
Ôi, lúc đó sao lại không nhảy xuống nhanh một chút nhỉ.
Tạ Phú hắng giọng, tiến lên hai bước: “Đại nhân, hay là trước tiên vào trong huyện môn đã, để hạ quan dâng đại ấn, đưa văn thư rồi đi cũng không muộn?”
Trương Bình xoay người: “Nếu không vướng bận gì, trễ một chút cũng không sao. Tạ đại nhân có đi cùng không?”
Vì vụ án của Diêu viên ngoại mà Tạ Phú bị giáng chức, hẳn là rất quan tâm.
Tạ Phú nghẹn họng. Trương Bình lập tức sực nhớ. Tạ Phú vừa chết đi sống lại một phen, có lẽ vô cùng mệt mỏi rồi. Phu nhân của ông hẳn cũng rất lo lắng cho ông, thế nên liền quan tâm mà rằng: “Hay Tạ đại nhân cứ trở về trước đi vậy. Nghỉ ngơi cho thật tốt.” Gỡ bao nải trên vai xuống, “Văn thư Lại bộ ở trong hộp gỗ. Phiền Tạ đại nhân cầm lấy trước.”
Mặt Tạ Phú nóng lên, chừng như muốn đứng không vững.
Chủ bộ kế bên vội vã đến giảng hoà: “Đối với vụ án này Tạ đại nhân cực kỳ quan tâm, tất nhiên là muốn cùng Tri huyện đại nhân đi rồi. Bao nải của Tri huyện đại nhân để hạ quan cầm vào huyện môn là được. Hai vị đại nhân mời khởi hành, huyện nha này để hạ quan trông coi, nếu có sơ sót, khi đại nhân trở lại cứ việc trách phạt.”
Trương Bình quan tâm nhìn Tạ Phú: “Được chứ?”
Trong lòng Tạ Phú lại cười buồn bã vô cùng. Thôi, thôi, ban đầu lý gì lại muốn leo lên núi làm khỉ gì. Tối nay chờ lúc đêm khuya yên ắng, lấy một sợi dây thừng, không cần để ý mặt trắng lưỡi thè ra, phía dưới đũng quần đầy chất bẩn thỉu gì gì đó, tìm chỗ nào vừa cao vừa chắc mắc dây vào là xong.
Chết có kinh khủng cũng xem như thắng được nỗi hổ thẹn khi sống.
Ông nhắm hai mắt, khom người: “Đa tạ đại nhân quan tâm, nếu đại nhân có thể ân chuẩn cho đi cùng thì là phúc của hạ quan.”
Đại trạch của Diêu phủ nằm ở hướng Tây Nam huyện thành Phong Lạc. Trương Bình không ngồi kiệu quan, vẫn cưỡi con ngựa của mình. Đám quan lại đi cùng tự nhiên cũng cưỡi ngựa theo, Diêu kỳ và đám gia nhân cũng là cưỡi ngựa đến báo quan.
Đám quan lại đều hiểu, tân thái gia lần này làm vậy hiển nhiên là muốn lão bá tính trong thành chiêm ngưỡng thật kỹ, thế là bèn vây quanh để Trương Bình làm tâm, thúc ngựa đi từ từ.
Đi thong dong được nửa đường, Trương Bình nói: “Có thể nhanh hơn chút không?” Tiểu mã câu sốt ruột hí một tiếng, nhân lúc có khe hở do mấy tiểu lại quay người né tránh liền xông ra khỏi vòng vây, thích chí tung chân phóng đi.
Lúc trước Trương Bình có đi qua nên hắn biết đường đến Diêu trạch. Quan lại huyện nha vốn tính dẫn hắn đi vòng từ con đường phồn hoa nhất là đường lớn Đông Tây, tiện thể để cho càng nhiều bá tánh lĩnh hội được tư thế oai hùng khi đi tra án của tân thái gia càng tốt. Nhưng nhìn thấy Trương Bình vòng ngựa ở đầu đường, lại chọn đúng con đường gần nhất mà đi.
Quản sự Diêu gia vốn tính nhẹ nhàng lách khỏi đội ngũ cỡi ngựa, đi theo con đường gần nhất về trạch tự, thông báo nghênh đón tân Tri huyện đại giá. Vừa quay đầu vào ngõ nhỏ đã nghe thấy sau lưng tiếng ngựa hí, bất giác dừng cương quay đầu lại xem thì chỉ thấy một người một ngựa như quỷ như ma từ góc đường âm u xông thẳng về phía mình. Nhờ ánh đèn ở mấy sạp nhỏ ven đường mới nhận ra hình dáng đó là tân Tri huyện Trương đại nhân.
Quản sự khẽ rùng mình, sao ngài ấy lại chạy theo rồi?
May mà đám người đuổi theo Trương Bình cũng lập tức xuất hiện. Quản sự khẽ thở hơi nhẹ nhõm, nhanh trí trưng ra nét mặt cung kính về phía Trương Bình: “Đại nhân, mời đi theo tiểu nhân về hướng này.”
Kỳ thực ngựa của Trương Bình chạy không nhanh lắm. Đám người huyện nha lập tức đã đuổi kịp. Mọi người cùng lúc xuống ngựa trước cửa Diêu Phủ. Diêu Kỳ và Tạ Phú cùng Trương Bình tiến vào cửa lớn Diêu phủ.
Trương Bình nhìn chăm chú mái hiên tường cột, rồi lại nhìn gạch lót sàn. Dưới ánh lửa của đèn lồng không phân biệt rõ lắm nhưng nước sơn trên cửa và cột hành lang vẫn còn rất mới. Tay cửa và gạch lót lại giống như đã có tuổi.
Cụ thể năm nào thì không thể đoán định được.
Mọi người trong Diêu phủ nghe nói tân Tri huyện đại nhân vừa đến nhậm chức đến cả cửa lớn của đại môn còn chưa kịp vào, đã vì vụ án của Diêu gia mà trực tiếp lao đến đây đều cảm động không thôi. Quản sự nội phủ dẫn nô bộc ra quỳ nghênh đón. Nam giới Diêu gia ngoại trừ Diêu Kỳ đã trở về thì toàn bộ đều ở trong Kinh Thành. Trong phủ chỉ có nữ quyến, không tiện ra bái kiến, bèn để quản sự chuyển lời của Diêu phu nhân, khấu tạ Tri huyện Trương đại nhân.
Diêu gia bị trộm là khoảng trước hoặc sau khi Diêu Kỳ về nhà báo tang. Lúc đó mọi người trong phủ đều vì chuyện lão viên ngoại qua đời mà khóc than. Là Diêu phu nhân đi vào trong phòng lấy di vật của vong phu mới phát hiện ra chuyện bị trộm. Diêu Kỳ và đám nô bộc tuỳ tùng lập tức nhớ đến quái nhân cưỡi lừa đã bám theo bọn họ trên đường đi. Sau đó Diêu Kỳ bèn dẫn theo gia nô đến nha môn báo quan.
Bộ khoái quay sang Trương Bình xin chỉ thị, phái vài danh bộ cùng với nô bộc Diêu phủ cùng kiểm tra xem vật nào bị lấy mất. Trương Bình gật đầu, đoạn hỏi Diêu Kỳ: “Quý trạch xây xong đã bao nhiêu năm rồi?”
Mọi người đều không nghĩ là câu đầu tiên của Trương đại nhân lại hỏi về chuyện ngôi nhà.
Chẳng phải là không thích hợp rồi ư?
Diêu Kỳ càng cảm thấy như thế nhưng vẫn trả lời: “Hồi đại nhân, tệ phủ được xây dựng từ thời ông cố của học trò, năm Đồng Quang. Là nhà cũ rồi ạ.”
Trương Bình lại hỏi: “Viên ngoại tổ tiên, trước kia làm gì?”
Diêu Kỳ đáp: “Ông cố đã từng buôn bán, đến đời gia phụ mới đọc sách, cũng không xem như là gia đình tri thức.”
Hình thư đứng ở phía sau chen vào nói: “Nhị công tử quá khiêm tốn rồi, lão viên ngoại là người rất lương thiện ở trong huyện này, các vị công tử đều đọc nhiều kinh thư, quý phủ có thể nói là tấm gương sáng của huyện ta đó.”
Diêu Kỳ khàn giọng nói: “Đại nhân đã quá coi trọng rồi, lúc này càng không dám nhận những lời này.”
Mọi người đều im lặng, Trương Bình lại mở miệng nói: “Gia đình viên ngoại có tin phong thuỷ không?”
Lời này quá bất ngờ rồi. Đến cả Tạ Phú cũng bất giác nhìn sang Trương Bình, muốn lên tiếng nhưng rồi lại nhịn xuống.
Diêu Kỳ có chút ngỡ ngàng nhưng Tri huyện đại nhân đã hỏi không thể không trả lời. Bất luận vị tân Tri huỵên đại nhân vì lý do gì mà đến, nhưng đã tối muộn thế này, đến miếng nước còn chưa kịp vào huyện nha uống mà đã vội vã đến đây. Diêu Kỳ nuốt nước miếng nghẹn ngào đáp: “Hồi bẩm đại nhân, tiên phụ nhiều năm nay ăn chay niệm Phật, thường nói thiện ác do tâm mà ra, phúc họa đều sinh ra từ duyên, tu chi tích chi, thuận theo tự nhiên là được. Đến xin xăm hỏi quẻ đều rất ít khi làm, trong nhà cũng chưa từng làm qua mấy việc như trấn yểm cầu an…” Lời nói đến đây cổ họng đã nghẹn ngào đến mức không thể nói được nữa, y lấy tay áo lau nước mắt.
Trương Bình đáp: “Ông nội của viên ngoại, ông cố, ông sơ có tin không? Phong thuỷ, đạo pháp.”
Diêu Kỳ lại nghẹn họng, Thư lại vội vàng giảng hoà: “Đại nhân, lúc nhị công tử chưa ra đời, tổ tiên đã qua đời hết rồi. Mấy cái này sợ rằng nhị công tử cũng không biết đâu.”
Diêu Kỳ miễn cưỡng nói: “Trong tàng thư của tệ phủ, có mấy quyển thư trục đạo gia. Tiên phụ không có nhắc đến lai lịch, đặt chung với chỗ sách được ông nội truyền lại. Nhưng cả đời tiên phụ thích sưu tập sách cổ sách hiếm, hai bộ này cũng có khả năng hoặc là do tiên phụ sưu tầm được, hoặc người khác tặng cho. Học trò không thể biết được. Mấy quyển sách này chưa có người nào trong nhà đọc qua.”
Trương Bình lại hỏi: “Tên sách là gì?”
Diêu Kỳ đanh giọng nói: “Một cuốn là “Thanh ô kinh”, một bộ là “Bão phác tử”. Đại nhân hỏi như vậy, chẳng lẽ trong đó có đầu mối vụ án của tiên phụ?”
Mọi người đều nhìn ra được, Diêu Kỳ bị Trương Bình hỏi này hỏi nọ mà mãi không vào vấn đề chính làm cho sốt ruột rồi. Nhà y gặp chuyện bi thảm, tâm tư hỗn loạn, khó mà chu toàn trong lời nói được.
Bộ đầu và Thư lại đương chuẩn bị nói gì đó thì Trương Bình lộ mặt nghiêm túc ra nói: “Tạm thời không thể suy đoán được.” Rồi lại nói, “Nhà viên ngoại có phải là nhân sĩ bản địa Phong Lạc? Tổ tiên là ở trong thành hay ở dưới quê?”
Diêu Kỳ đanh giọng đáp: “Mới nãy học trò đã trả lời rồi. Tổ tiên làm ăn buôn bán, gia đình học trò trước giờ luôn ở quê nhưng có đất cằn. Cao tổ có thể là chuyên về nghề nông, căn nhà là được xây năm Đồng Quang, lúc đó mới trú ở Phong Lạc.”
Trương Bình hỏi: “Cậu có từng nghe lệnh tôn nhắc qua thôn Đại Bát?”
Diêu Kỳ nhíu hai mày lại, bộ đầu lập tức nói với Diêu Kỳ: “Chính là thôn Phúc Thọ ngày nay, Đại Bát là tên trước khi mời linh thân của Mụ Mụ ra, sau đó đổi tên thành thôn Cổ Tinh.”
Từ Thọ Mụ Mụ? Cả người Diêu Kỳ khẽ run lên.
Hai mắt Trương Bình ghim chặt vào y, lúc này hai bộ khoái và vài người trong Diêu gia cùng chạy từ trong nhà ra, quỳ xuống dưới hành lang.
“Hồi bẩm đại nhân, người nhà Diêu phủ đã kiểm tra qua một lượt. Mấy căn phòng bị lục qua trong phủ, tạm thời chưa phát hiện ra thứ gì đáng giá bị mất, chỉ có hộp gỗ trong phòng của tiên Diêu viên ngoại và mấy quyển sách cũ trong thư phòng là không thấy đâu. Tối nay ti chức sẽ cùng họ kiểm kê suốt đêm.”
Diêu Kỳ khàn giọng nói: “Cái hộp gỗ đó, là tiên phụ để khế ước bán nhà bán đất vào đó, hộp được để trong ám cách dưới mấy viên gạch cạnh giường tiên phụ. Chỗ đó đến cả học trò cũng không biết. Không hiểu tại sao kẻ trộm lại biết được.”
Trương Bình nhìn bộ khoái: “Mất sách gì?”
Hai người bộ khoái ngơ ngác, nô bộc Diêu gia quỳ sau lưng hai người đáp: “Hồi bẩm đại nhân, là mấy quyển sách cũ. Luôn để trong góc của thư phòng, viên ngoại cũng chưa xem qua. Có lẽ là mấy quyển “Bão phác tử”, còn có quyển gì như “Thanh ô kinh.””
Diêu Kỳ và đám tuỳ tùng huyện nha đều đồng loạt ngước đầu lên. Trương Bình nhìn Diêu Kỳ, Diêu Kỳ và mấy người khác đều nhìn Trương Bình.
Trương Bình nâng ống tay áo lên, nghiêm túc nói với Diêu Kỳ: “Có thể nói chuyện riêng một chút được không?”
Diêu Kỳ há hốc miệng, cuối cùng im lặng gật gật đầu, cùng Trương Bình ra khỏi hành lang, vào trong viện. Xung quanh không có ai, bốn bề trống trải, dưới ánh sáng u ám, chỉ nhìn thấy những đường nét mờ nhạt của đối phương mà thôi.
“Diêu viên ngoại có từng nhắc đến một người nữ, có liên quan đến tổ tiên quý phủ?”
Diêu Kỳ đột nhiên rùng mình không lý do: “Đúng là tiên phụ không cho người trong nhà nhắc đến Từ Thọ Mụ Mụ, nói tổ tiên có huấn, không được tin tà môn ngoại đạo, càng cấm nữ quyến đến núi Thọ Niệm. Gia mẫu muốn đi thắp hương liền bị tiên phụ trách mắng. Mấy năm trước, miếu Mụ Mụ sửa sang lại, Tạ đại nhân từng mời tiên phụ đến, tiên phụ từ chối không đi. Gia mẫu sợ Tạ đại nhân trách phạt, bèn bí mật chuẩn bị đồ tế lễ dâng đến miếu, nhưng bị tiên phụ lấy lại. Cho nên sau đó…ấu đệ mất tích, gia mẫu mới nói, là Mụ Mụ giáng tội, bắt đệ đệ đi rồi.”
Trương Bình hỏi: “Những lời này lệnh đường có tin?”
Diêu Kỳ gật đầu: “Nhưng mà, tiên phụ cũng rất lo lắng. Lúc đó chúng tôi thấy tiên phụ hình như cũng nghĩ giống như gia mẫu vậy. Chúng tôi còn có chút bực bội. Nhưng sau này nghĩ lại, kỳ thực lão nhân gia ông ấy niệm Phật, thần Phật tương thông, trong lòng ông ấy có thể vẫn tin một chút.”
“Ồ.” Trương Bình khẽ gật đầu, “kỳ thực người ta hỏi nhị công tử hoàn toàn không phải là Từ Thọ Mụ Mụ. Cậu chưa từng nghe Diêu viên ngoại nhắc đến một nữ tử trẻ tuổi ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.