Chương 88
Đại Phong Quát Quá
30/01/2023
Rời khỏi Diêu phủ đã là canh tư. Trương Bình nhìn thấy tiệm cơm bên đường sáng đèn, bèn dừng ngựa: “Ăn ở đây rồi về nhé?”
Đám người đi theo kỳ thực đã đói mốc meo rồi. Người của Diêu phủ đang trong cơn đau buồn, cộng thêm không đủ người, tiếp đón sơ suất, ở chỗ họ đến nửa đêm mà đến chén trà nóng cũng không uống được mấy ngụm.
Thư lại hình phòng Miêu Phiếm lập tức nói: “Đến cơm tối có lẽ đại nhân vẫn chưa dùng nhỉ, đám ty chức sơ sót rồi.”
Trương Bình nhìn mọi người: “Mọi người đói không?”
Bộ đầu Đồ Mạnh cười đáp: “Không giấu đại nhân, quả thực ty chức hơi đói rồi ạ, tạ đại nhân thông cảm!”
Tạ Phú ngồi trên ngựa ngoảnh mặt làm thinh. Kỳ thực, trở về nha môn ăn cũng không khác gì. Ăn uống bên đường thật không hợp lễ gì cả. Nhưng mà, làm màu rồi thì phải làm cho trọn chứ.
Có thể thấy lúc ở Diêu phủ, vị Trương đại nhân này không phải là một tên ngốc. Nói không chừng hắn ta là đang thông cảm cho đầu bếp của nha môn?
Ay, …sự rối rắm của thế gian có liên quan gì đến ta của giờ phút này? Thôi, thôi, không nghĩ nhiều nữa.
Tạ Phú đứng rách riêng, thản nhiên phun ra câu mấu chốt: “Đại nhân, vậy thì ăn ở đây đi.”
Mọi người đều xuống ngựa, cùng tiến vào tiệm cơm nhỏ kia.
Đám tiểu nhị của tiệm nhìn thấy hầu như tất cả gương mặt của huyện nha đều người trước kẻ sau bước vào thì còn tưởng bản thân bị hoa mắt, một người trong số đó xoa xoa mắt rồi mới khép cái miệng đang há hốc lại, bay đến chào đón khách. Còn một người sau khi sực tỉnh, lập tức chạy ra phía sau nhanh như chớp, đi gọi ông chủ đang ngủ gà ngủ gật.
Trương Bình tiên phong chọn một bàn ngồi xuống, đám Tạ Phú, Miêu Phiếm theo chức quan ngồi xuống cùng bàn với hắn. Đồ Mạnh ngồi ở vị trí thấp nhất, những người còn lại cũng tự dựa theo chức vị mà tìm chỗ ngồi, lược được giai đoạn nhường chỗ ngồi cho nhau.
Tiểu nhị vừa xem đội hình liền biết Trương Bình là Tân tri huyện đại nhân, hôm nay vừa mới đến nhậm chức đã đi điều tra án ở Diêu phủ, lúc này chắc chắn là mới xong việc trở về. Cảm động vì có phúc phần chứng kiến giây phút này cùng với nỗi sợ hãi không biết loại trà thường được pha với nước sôi trong ấm đồng có thể dâng lên cho Tri huyện đại nhân được hay không khiến tay gã hơi run rẩy.
Người ngồi bên cạnh tân Tri huyện đại nhân chính là Tạ đại nhân chăng. Ay, Tạ đại nhân…
Trương Bình nhìn bảng đồ ăn trên tường, nói với tiểu nhị dâng trà: “Một tô mì thịt bò.”
Tiểu nhị lập tức hô vâng, suýt chút nữa làm đổ trà ra bàn, lại run rẩy nói: “…Đại nhân…không gọi món gì nữa ạ? Nhóm lửa châm lò làm mấy món nhanh lắm ạ.”
Trương Bình đáp: “Ta ăn mì là được rồi.”
Sắp đến giờ ăn sáng rồi, lúc này mà ăn đồ xào hắn không quen lắm.
“Mì, phải tô to.”
Tiểu nhị gật đầu thật mạnh: “Nhất định, nhất định rồi.”
Tạ Phú cũng giống hắn, gọi bát mì chay. Lúc sắp vứt bỏ sinh mạng này rồi, còn lo gì đến ăn uống? Ăn hai ba miếng là được rồi.
Mọi người đều biết giấc mộng được nhăm nhi vài ba ly rượu cùng đồ nhắm thế là toi rồi, thế là một loạt mì nước thịt, mì trứng, mì xuân cứ thế gọi một chuỗi. Trương Bình nói: “Tôi thích ăn mì. Mọi người cứ gọi món mình thích ăn đi.”
Đồ Mạnh đáp: “Thật trùng hợp quá, ty chức cũng thích ăn mì, ha ha.”
Trương Bình biết thật ra không phải thế nhưng hắn cũng không nghĩ ra được nên nói gì để làm dịu tình hình này. Kỳ thực chỉ là hắn thấy đói bụng, nhìn thấy quán này nên mới muốn vào uống chút gì đó nong nóng, ăn no rồi về nhà ngủ. Chuyện một bữa ăn, không cần phải quá khó khăn. Thế là hắn không nói gì nữa.
Qua một lúc sau, tiểu nhị bưng mì đem lên, cả nửa tô đầy ắp thịt bò. Trương Bình trộn lên, không nhìn thấy nước lèo đâu cả, ngước đầu hỏi: “Có thể múc thêm bát nước lèo không?”
Tiểu nhị liên tục nói vâng, rồi lao vào nhà bếp, bưng ra một bát nước lèo, nước lèo đậm đà, thơm mùi hành ngò rí tỏi tươi, rưới thêm chút dầu mè.
Tiểu nhị niềm nở nói: “Đại nhân, mì của tiểu quán đều dùng nước lèo hầm trong bình cát đấy, mấy quán khác không có được mùi vị này đâu.”
Trương Bình gật gật đầu, vừa húp nước lèo vừa nghĩ đến vụ án của Diêu phủ.
Mọi người chẳng ai quá bận tâm đi thăm dò rốt cuộc phong cách của tân Tri huyện đại nhân là gì, thức ăn vừa đem lên đã vục đầu vào ăn, trong quán vô cùng yên lặng. Bộ dạng ăn mì húp nước lèo không chút cảm xúc của Trương Bình, trong mắt của bọn họ, là sự thâm trầm có thêm vài phần khó nắm bắt.
Đợi sau khi ăn xong mì, Trương Bình móc ra một vụn bạc đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị ngớ ra một chút, sau đó liên tục nói tiếng cám ơn Tri huyện đại nhân ban thưởng. Trương Bình nói: “Trả tiền cơm là chuyện tất nhiên. Không cần phải như vậy.”
Mấy người Miêu thư lại, Đồ bộ đầu lục đục đứng dậy hết cả.
“Đại nhân, sao lại thế này được, ty chức thấy không ổn đâu.”
“Tiền cơm của ty chức, sao lại để đại nhân trả chứ!”
“Đại nhân, việc này…”
Trương Bình không quen việc nhường tới đẩy lui này, nói: “Không có gì. Mì thôi mà.” Rồi nói với tiểu nhị, “Về tiền mì, vụn bạc này đủ chứ nhỉ.”
Tiểu nhị lập tức nói: “Đủ rồi ạ, đủ rồi ạ. Đại nhân đã thưởng quá nhiều rồi ạ.”
Trương Bình chớp chớp mắt, xem ra tên tiểu nhị này sẽ không thối tiền lại cho hắn rồi.
Tạ Phú liếc nhìn Trương Bình từ từ quay người lại, gương mặt ghim chặt vào bát mì. Hành vi khẽ nhíu mày vụn vặt kia khiến trong đầu ông nổi lên một suy nghĩ.
Người này, vừa mới nãy, không phải là đứng chờ tiểu nhị thối lại tiền đâu nhỉ.
Không phải chứ.
Nếu mà đoán đúng thì, tên, tên này là người thế nào chứ….
Ông không nén nổi nhỏ giọng thăm dò: “Đại nhân, bữa ăn này tính vô công vụ, để Thư lại ghi lại, chép vào sổ là được, không cần đại nhân phải tốn tiền đâu.”
Trương Bình đáp: “Không cần đâu. Số tiền không dễ đối chiếu.”
Tạ Phú nói: “Món ăn đều có giá, cứ chép lại thực đơn là được.”
Trương Bình đáp: “Cũng gọi thêm nhiều món rồi.”
Đi Diêu phủ là do hắn muốn, hắn thân là Tri huyện, trả tiền là chuyện đương nhiên. Mặc dù tiền bữa ăn này đối với hắn mà nói, đúng là không phải con số nhỏ. Lòng có chút đau đớn.
Tạ Phú cạn lời, lại nhìn nhìn Trương Bình. Người này, rốt cuộc là người thế nào chứ? Thôi đi, sắp từ biệt thế gian rồi, đi lo mấy chuyện này làm gì.
Đi theo Trương Bình ra khỏi quán, Tạ Phú phát hiện, trời sắp sáng rồi.
Xem ra lại phải đợi đến đêm mới có thể tìm được cơ hội tự sát rồi.
Lại lưu lại thế gian này thêm một ngày rồi.
Tạ Phú lại cười buồn trong lòng, sống không dễ, chết lại càng không dễ.
Trương Bình cũng nhìn trời, quay người lại nói với mọi người: “Đã giờ này rồi, các vị mời quay về nghỉ ngơi một lát. Những chuyện khác để sáng hãy nói tiếp.”
Mọi người tính toán thời gian, kỳ thực giờ có quay về thì nhiều nhất cũng chỉ chợp mắt được chừng một canh giờ là phải đến nha môn ứng mão rồi. Nhưng mà, bận rộn cả đêm, trong bụng lại có đồ ăn nóng hổi, mí mắt sắp díp lại cả rồi. Đồ bổ đầu bèn cảm ơn rồi cùng các bộ khoái giải tán.
Miêu thư lại cũng về nhà, chỉ còn lại vài người đi cùng Trương Bình về nha môn.
Tạ Phú phát hiện, trong mấy người này cũng có ông.
Ông cứ thế lên ngựa, cùng mọi người đi về trước cửa nha môn, vài gia nô chạy ra, vài người giúp Trương Bình xuống ngựa. Lúc này Tạ Phú mới nhớ ra, bản thân đã dọn ra khỏi phủ đệ Tri huyện phía sau nha môn đến tiểu viện Huyện thừa bên cạnh. Gia nô phục vụ trong phủ Tri huyện ngày trước hiện nay lại phục vụ Trương Bình, chứ không phải ông.
Ông trong mắt những người này đã được coi là gì?
Tạ Phú thái độ xa cách đưa dây cương cho gia nô của mình, muốn lặng lẽ rời đi nhưng lại nghĩ, muốn trở về, nhưng vẫn phải đi cùng Trương Bình một đoạn, hoặc đi xuyên qua nha môn, hoặc đi quành ngõ nhỏ đều phải cung tiễn Trương đại nhân vào phủ trước rồi ông mới có thể vào nhà.
Vẫn là không trốn được sự nhục nhã này mà.
Đều là vì không nhảy xuống sớm một chút.
Tạ Phú thẫn thờ đi sau Trương Bình, vừa vào ngưỡng cửa huyện nha, đã nghe thấy tiếng tuỳ tùng dẫn đường niềm nở giới thiệu huyện nha cho Trương Bình. Thầm nghĩ, không biết sau khi trở về rồi có thể tìm thấy thuốc chuột hay không.
Ai, miệng sùi bọt mép, tay chân co quắp, nói không chừng còn ra phân lỏng, quá là không đẹp đẽ gì rồi. Vẫn là nên chờ đến tối vậy.
Ông đang nghĩ thế thì đột nhiên Trương Bình quay người sáp lại gần ông.
Tạ Phú rùng mình, nheo mắt lại đầy tính đề phòng. Trương Bình nhìn ông nói: “Đúng rồi Tạ đại nhân, tôi vẫn còn một chuyện muốn thỉnh giáo.”
Tạ Phú lạnh nhạt đáp: “Được đại nhân hạ cố hỏi, mời đại nhân cứ nói.”
Gia nô xung quanh đều hiểu biết mà lui ra cả, cả đám liếc mắt nhìn nhau, không ngờ Tri huỵên đại nhân mới đến đã xử lý Tạ đại nhân rồi.
Trương Bình nói: “Vùng này, có phải là không có đạo quán, cũng không có ai tinh thông phong thuỷ huyền học hay không?”
Khoé miệng Tạ Phú giật một cái: “Phải.” Ông là người muốn chết, nói chuyện cũng không cần phải kiêng nể gì, “Nếu không sao lại có nhiều người tin Mụ Mụ.”
Trương Bình gật gật đầu, cách nói chuyện thẳng thắn của Tạ Phú hắn rất thích.
“Tôi có chuyện liên quan đến phong thuỷ, muốn tìm người hỏi thử. Tạ đại nhân, ở nơi khác có ai thông thạo huyền học phong thuỷ không?”
Tạ Phú nói thẳng: “Xin lỗi, hạ quan không tin mấy chuyện này, giúp không được đại nhân rồi.”
Trương Bình chớp chớp mắt: “Ồ.”
Đám người đi theo kỳ thực đã đói mốc meo rồi. Người của Diêu phủ đang trong cơn đau buồn, cộng thêm không đủ người, tiếp đón sơ suất, ở chỗ họ đến nửa đêm mà đến chén trà nóng cũng không uống được mấy ngụm.
Thư lại hình phòng Miêu Phiếm lập tức nói: “Đến cơm tối có lẽ đại nhân vẫn chưa dùng nhỉ, đám ty chức sơ sót rồi.”
Trương Bình nhìn mọi người: “Mọi người đói không?”
Bộ đầu Đồ Mạnh cười đáp: “Không giấu đại nhân, quả thực ty chức hơi đói rồi ạ, tạ đại nhân thông cảm!”
Tạ Phú ngồi trên ngựa ngoảnh mặt làm thinh. Kỳ thực, trở về nha môn ăn cũng không khác gì. Ăn uống bên đường thật không hợp lễ gì cả. Nhưng mà, làm màu rồi thì phải làm cho trọn chứ.
Có thể thấy lúc ở Diêu phủ, vị Trương đại nhân này không phải là một tên ngốc. Nói không chừng hắn ta là đang thông cảm cho đầu bếp của nha môn?
Ay, …sự rối rắm của thế gian có liên quan gì đến ta của giờ phút này? Thôi, thôi, không nghĩ nhiều nữa.
Tạ Phú đứng rách riêng, thản nhiên phun ra câu mấu chốt: “Đại nhân, vậy thì ăn ở đây đi.”
Mọi người đều xuống ngựa, cùng tiến vào tiệm cơm nhỏ kia.
Đám tiểu nhị của tiệm nhìn thấy hầu như tất cả gương mặt của huyện nha đều người trước kẻ sau bước vào thì còn tưởng bản thân bị hoa mắt, một người trong số đó xoa xoa mắt rồi mới khép cái miệng đang há hốc lại, bay đến chào đón khách. Còn một người sau khi sực tỉnh, lập tức chạy ra phía sau nhanh như chớp, đi gọi ông chủ đang ngủ gà ngủ gật.
Trương Bình tiên phong chọn một bàn ngồi xuống, đám Tạ Phú, Miêu Phiếm theo chức quan ngồi xuống cùng bàn với hắn. Đồ Mạnh ngồi ở vị trí thấp nhất, những người còn lại cũng tự dựa theo chức vị mà tìm chỗ ngồi, lược được giai đoạn nhường chỗ ngồi cho nhau.
Tiểu nhị vừa xem đội hình liền biết Trương Bình là Tân tri huyện đại nhân, hôm nay vừa mới đến nhậm chức đã đi điều tra án ở Diêu phủ, lúc này chắc chắn là mới xong việc trở về. Cảm động vì có phúc phần chứng kiến giây phút này cùng với nỗi sợ hãi không biết loại trà thường được pha với nước sôi trong ấm đồng có thể dâng lên cho Tri huyện đại nhân được hay không khiến tay gã hơi run rẩy.
Người ngồi bên cạnh tân Tri huyện đại nhân chính là Tạ đại nhân chăng. Ay, Tạ đại nhân…
Trương Bình nhìn bảng đồ ăn trên tường, nói với tiểu nhị dâng trà: “Một tô mì thịt bò.”
Tiểu nhị lập tức hô vâng, suýt chút nữa làm đổ trà ra bàn, lại run rẩy nói: “…Đại nhân…không gọi món gì nữa ạ? Nhóm lửa châm lò làm mấy món nhanh lắm ạ.”
Trương Bình đáp: “Ta ăn mì là được rồi.”
Sắp đến giờ ăn sáng rồi, lúc này mà ăn đồ xào hắn không quen lắm.
“Mì, phải tô to.”
Tiểu nhị gật đầu thật mạnh: “Nhất định, nhất định rồi.”
Tạ Phú cũng giống hắn, gọi bát mì chay. Lúc sắp vứt bỏ sinh mạng này rồi, còn lo gì đến ăn uống? Ăn hai ba miếng là được rồi.
Mọi người đều biết giấc mộng được nhăm nhi vài ba ly rượu cùng đồ nhắm thế là toi rồi, thế là một loạt mì nước thịt, mì trứng, mì xuân cứ thế gọi một chuỗi. Trương Bình nói: “Tôi thích ăn mì. Mọi người cứ gọi món mình thích ăn đi.”
Đồ Mạnh đáp: “Thật trùng hợp quá, ty chức cũng thích ăn mì, ha ha.”
Trương Bình biết thật ra không phải thế nhưng hắn cũng không nghĩ ra được nên nói gì để làm dịu tình hình này. Kỳ thực chỉ là hắn thấy đói bụng, nhìn thấy quán này nên mới muốn vào uống chút gì đó nong nóng, ăn no rồi về nhà ngủ. Chuyện một bữa ăn, không cần phải quá khó khăn. Thế là hắn không nói gì nữa.
Qua một lúc sau, tiểu nhị bưng mì đem lên, cả nửa tô đầy ắp thịt bò. Trương Bình trộn lên, không nhìn thấy nước lèo đâu cả, ngước đầu hỏi: “Có thể múc thêm bát nước lèo không?”
Tiểu nhị liên tục nói vâng, rồi lao vào nhà bếp, bưng ra một bát nước lèo, nước lèo đậm đà, thơm mùi hành ngò rí tỏi tươi, rưới thêm chút dầu mè.
Tiểu nhị niềm nở nói: “Đại nhân, mì của tiểu quán đều dùng nước lèo hầm trong bình cát đấy, mấy quán khác không có được mùi vị này đâu.”
Trương Bình gật gật đầu, vừa húp nước lèo vừa nghĩ đến vụ án của Diêu phủ.
Mọi người chẳng ai quá bận tâm đi thăm dò rốt cuộc phong cách của tân Tri huyện đại nhân là gì, thức ăn vừa đem lên đã vục đầu vào ăn, trong quán vô cùng yên lặng. Bộ dạng ăn mì húp nước lèo không chút cảm xúc của Trương Bình, trong mắt của bọn họ, là sự thâm trầm có thêm vài phần khó nắm bắt.
Đợi sau khi ăn xong mì, Trương Bình móc ra một vụn bạc đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị ngớ ra một chút, sau đó liên tục nói tiếng cám ơn Tri huyện đại nhân ban thưởng. Trương Bình nói: “Trả tiền cơm là chuyện tất nhiên. Không cần phải như vậy.”
Mấy người Miêu thư lại, Đồ bộ đầu lục đục đứng dậy hết cả.
“Đại nhân, sao lại thế này được, ty chức thấy không ổn đâu.”
“Tiền cơm của ty chức, sao lại để đại nhân trả chứ!”
“Đại nhân, việc này…”
Trương Bình không quen việc nhường tới đẩy lui này, nói: “Không có gì. Mì thôi mà.” Rồi nói với tiểu nhị, “Về tiền mì, vụn bạc này đủ chứ nhỉ.”
Tiểu nhị lập tức nói: “Đủ rồi ạ, đủ rồi ạ. Đại nhân đã thưởng quá nhiều rồi ạ.”
Trương Bình chớp chớp mắt, xem ra tên tiểu nhị này sẽ không thối tiền lại cho hắn rồi.
Tạ Phú liếc nhìn Trương Bình từ từ quay người lại, gương mặt ghim chặt vào bát mì. Hành vi khẽ nhíu mày vụn vặt kia khiến trong đầu ông nổi lên một suy nghĩ.
Người này, vừa mới nãy, không phải là đứng chờ tiểu nhị thối lại tiền đâu nhỉ.
Không phải chứ.
Nếu mà đoán đúng thì, tên, tên này là người thế nào chứ….
Ông không nén nổi nhỏ giọng thăm dò: “Đại nhân, bữa ăn này tính vô công vụ, để Thư lại ghi lại, chép vào sổ là được, không cần đại nhân phải tốn tiền đâu.”
Trương Bình đáp: “Không cần đâu. Số tiền không dễ đối chiếu.”
Tạ Phú nói: “Món ăn đều có giá, cứ chép lại thực đơn là được.”
Trương Bình đáp: “Cũng gọi thêm nhiều món rồi.”
Đi Diêu phủ là do hắn muốn, hắn thân là Tri huyện, trả tiền là chuyện đương nhiên. Mặc dù tiền bữa ăn này đối với hắn mà nói, đúng là không phải con số nhỏ. Lòng có chút đau đớn.
Tạ Phú cạn lời, lại nhìn nhìn Trương Bình. Người này, rốt cuộc là người thế nào chứ? Thôi đi, sắp từ biệt thế gian rồi, đi lo mấy chuyện này làm gì.
Đi theo Trương Bình ra khỏi quán, Tạ Phú phát hiện, trời sắp sáng rồi.
Xem ra lại phải đợi đến đêm mới có thể tìm được cơ hội tự sát rồi.
Lại lưu lại thế gian này thêm một ngày rồi.
Tạ Phú lại cười buồn trong lòng, sống không dễ, chết lại càng không dễ.
Trương Bình cũng nhìn trời, quay người lại nói với mọi người: “Đã giờ này rồi, các vị mời quay về nghỉ ngơi một lát. Những chuyện khác để sáng hãy nói tiếp.”
Mọi người tính toán thời gian, kỳ thực giờ có quay về thì nhiều nhất cũng chỉ chợp mắt được chừng một canh giờ là phải đến nha môn ứng mão rồi. Nhưng mà, bận rộn cả đêm, trong bụng lại có đồ ăn nóng hổi, mí mắt sắp díp lại cả rồi. Đồ bổ đầu bèn cảm ơn rồi cùng các bộ khoái giải tán.
Miêu thư lại cũng về nhà, chỉ còn lại vài người đi cùng Trương Bình về nha môn.
Tạ Phú phát hiện, trong mấy người này cũng có ông.
Ông cứ thế lên ngựa, cùng mọi người đi về trước cửa nha môn, vài gia nô chạy ra, vài người giúp Trương Bình xuống ngựa. Lúc này Tạ Phú mới nhớ ra, bản thân đã dọn ra khỏi phủ đệ Tri huyện phía sau nha môn đến tiểu viện Huyện thừa bên cạnh. Gia nô phục vụ trong phủ Tri huyện ngày trước hiện nay lại phục vụ Trương Bình, chứ không phải ông.
Ông trong mắt những người này đã được coi là gì?
Tạ Phú thái độ xa cách đưa dây cương cho gia nô của mình, muốn lặng lẽ rời đi nhưng lại nghĩ, muốn trở về, nhưng vẫn phải đi cùng Trương Bình một đoạn, hoặc đi xuyên qua nha môn, hoặc đi quành ngõ nhỏ đều phải cung tiễn Trương đại nhân vào phủ trước rồi ông mới có thể vào nhà.
Vẫn là không trốn được sự nhục nhã này mà.
Đều là vì không nhảy xuống sớm một chút.
Tạ Phú thẫn thờ đi sau Trương Bình, vừa vào ngưỡng cửa huyện nha, đã nghe thấy tiếng tuỳ tùng dẫn đường niềm nở giới thiệu huyện nha cho Trương Bình. Thầm nghĩ, không biết sau khi trở về rồi có thể tìm thấy thuốc chuột hay không.
Ai, miệng sùi bọt mép, tay chân co quắp, nói không chừng còn ra phân lỏng, quá là không đẹp đẽ gì rồi. Vẫn là nên chờ đến tối vậy.
Ông đang nghĩ thế thì đột nhiên Trương Bình quay người sáp lại gần ông.
Tạ Phú rùng mình, nheo mắt lại đầy tính đề phòng. Trương Bình nhìn ông nói: “Đúng rồi Tạ đại nhân, tôi vẫn còn một chuyện muốn thỉnh giáo.”
Tạ Phú lạnh nhạt đáp: “Được đại nhân hạ cố hỏi, mời đại nhân cứ nói.”
Gia nô xung quanh đều hiểu biết mà lui ra cả, cả đám liếc mắt nhìn nhau, không ngờ Tri huỵên đại nhân mới đến đã xử lý Tạ đại nhân rồi.
Trương Bình nói: “Vùng này, có phải là không có đạo quán, cũng không có ai tinh thông phong thuỷ huyền học hay không?”
Khoé miệng Tạ Phú giật một cái: “Phải.” Ông là người muốn chết, nói chuyện cũng không cần phải kiêng nể gì, “Nếu không sao lại có nhiều người tin Mụ Mụ.”
Trương Bình gật gật đầu, cách nói chuyện thẳng thắn của Tạ Phú hắn rất thích.
“Tôi có chuyện liên quan đến phong thuỷ, muốn tìm người hỏi thử. Tạ đại nhân, ở nơi khác có ai thông thạo huyền học phong thuỷ không?”
Tạ Phú nói thẳng: “Xin lỗi, hạ quan không tin mấy chuyện này, giúp không được đại nhân rồi.”
Trương Bình chớp chớp mắt: “Ồ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.