Chương 86: Chuyện xưa của Dạ Vô Hành.
Soc 2k
26/07/2024
Hai người ngồi ăn một lúc rồi đứng lên, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài, nhưng Dạ Vô Thần nghỉ ngơi một lúc mới xuất phát.
Dạ Vô Thần hôm nay không cưỡi ngựa mà ngồi kiệu cùng nàng, Y nhanh nhẹn đỡ nàng lên xe, xe từ từ lăn bánh.
Như Họa ngắm nhìn kinh thành, nơi đây khá giống với Hoa quốc của nàng, nhưng có phần tấp nập và nhộn nhịp hơn,
Cũng đúng thôi Thanh quốc vô cùng lớn mạnh, ngay cả Hoa quốc của nàng dưới sự cai trị của phụ hoàng vẫn kém hơn nhiều.
Như Họa thấy mọi người nhìn thấy xe ngựa đều đứng dạt ra hai bên để nhường đường, xe ngựa lăn bánh một lúc là đến hoàng cung.
Khoảng cách từ Dạ Vương phủ đến hoàng cung cũng khá gần, chỉ cách một con phố là đến.
Xe ngựa được đi vào tận bên trong khiến cho Như Họa ngạc nhiên liền hỏi :
"Thiếp tưởng chúng ta phải dừng ở cổng chính chứ, sao xe ngựa lại được vào tận trong ".
Dạ Vô Thần mỉm cười vuốt nhẹ tóc nàng rồi nói :
"Đây là ngoại lệ, là đặc cách của ta, sau này cũng vậy ngoại trừ thái hậu thì nàng không cần hành lễ với một ai hết, kể cả hoàng hậu nàng cũng chỉ thỉnh an bình thường mà thôi ".
Như Họa có chút hoang mang nói :
"Như vậy có sao không, gặp hoàng hậu mà không hành lễ có phần hơi bất kính ".
Dạ Vô Thần nhẹ nhàng lắc đầu :
"Thân phận nàng còn tôn kính hơn hết thẩy, hoàng hậu tính cách cực đoan, vô cùng ghanh ghét và đố ky, thật ra nhiều lần hoàng huynh muốn phế hậu nhưng bởi vì một chút ân tình xưa nên nhắm một mắt mở một mắt.
Hoàng hậu cũng biết điều đó nên thời gian này cũng đã tiết chế lại rất nhiều, tuy nhiên bản tính thì vẫn không thay đổi, nàng nên tránh tiếp xúc với bà ta ".
Như Họa vẻ tò mò nhìn chàng hỏi :
"Rốt cuộc hoàng hậu và hoàng thượng có ân tình gì mà phải như thế ?".
Dạ Vô Thần từ từ nói :
"Thật ra phụ thân của nàng ấy là thái phó của hoàng huynh, hai người cũng được gọi là thanh mai trúc mã nhưng hoàng huynh chỉ coi Lăng Thục Dung là muội muội thôi, người hoàng huynh yêu là Thục quý phi bây giờ.
Khi đó hoàng huynh còn làm thái tử, do cứu hoàng huynh cho nên phụ thân của hoàng hậu đã thiệt mạng, ngay cả huynh trưởng và mẫu thân của hoàng hậu cũng bị liên đới, bị giết sạch trong một đêm.
Lúc đó hoàng hậu không có ở phủ nên mới thoát được một kiếp, thái phó trước lúc lâm chung đã gửi gắm hoàng hậu cho hoàng huynh, muốn hoàng huynh phải hứa lấy nàng ấy làm chính thê, ông ấy không muốn nữ nhi của mình làm thiếp.
Hoàng huynh bên tình bên nghĩa không thể vẹn toàn, cả nhà thái phó vì huynh ấy mà chết, Lăng gia trong một đêm bị diệt môn huynh ấy không còn cách khác ."
Nghe chàng kể lại mà Như Họa cũng có thể liên tưởng đến tình cảnh ấy, chỉ thương cho Thục Quý phi kia, nàng liền hỏi :
"Thế nàng ta làm thái tử phi, vậy vị Thục quý phi kia thì sao ?".
Dạ Vô Thần nhìn thấy vẻ hiếu kỳ của nàng thì bật cười :
"Ta không nghĩ nàng còn có mặt này đầu".
Như Họa mỉm cười nói :
"Tại thiếp thấy thương cho nữ nhân kia thôi ".
Dạ Vô Thần gật đầu nói :
"Thật ra thì Hoa Nhu Nhi kia cũng yêu hoàng huynh thật lòng, nàng ta không oán không thán, vẫn đồng ý gả cho hoàng huynh làm trắc phi mặc dù người nhà không đồng ý ".
Như Họa tò mò hỏi :
"Gia thế của Hoa Nhu Nhi kia như thế nào mà không cần làm trắc phi của thái tử ".
"Hoa Nhu Nhi là nữ nhi duy nhất của tướng quân Hoa Thanh, bọn họ chỉ có một mình nàng ấy là nữ nhi nên vô cùng nâng niu, không muốn nàng ấy ấm ức chịu làm thiếp ".
Như Họa gật gù nói :
"Cũng đúng, tấm lòng phụ mẫu không muốn nữ nhi mình phải thiệt thòi, sau này sinh hài tử cũng không được là đích mà chỉ là thứ mà thôi ".
Nhưng nàng thấy vẫn chưa đúng liền hỏi :
"Nếu như thế thì Lăng Thục Dung kia phải kiềm chế tính tình chứ, dù sao thì bây giờ nàng ta cũng đâu dựa vào ai được đâu ".
Dạ Vô Thần thở dài :
"Nếu như nàng nói thì mọi chuyện đã không đi đến bước đường như bây giờ, hoàng huynh đã rất lầu không đến cung hoàng hậu rồi .
Nàng ta mỗi khi gây chuyện xong đều khóc lóc ầm ĩ lôi Lăng thái phó ra làm bình phong khiến cho ai cũng chán ghét.
Hoàng huynh cùng ngày lập Lăng Thục Dung làm hoàng hậu, lập Hoa Nhu Nhi là Thục Quý phi điều này khiến hoàng hậu vô cùng tức giận, nàng ta đã dùng tính mạng nhi tử ruột của mình để hãm hại Thục Quý phi nhưng rất tiếc không thành công...,nói chung là không thể hiểu nổi nàng ta nữa ".
Như Họa đang định hỏi thêm thì đã đến gần cung của thái hậu, nàng liền chỉn chu lại trang phục một lần nữa hỏi chàng :
"Chàng xem thiếp như thế này đã ổn chưa, có thất lễ cho nào không ?"
Nhìn vẻ khẩn trương của nàng, chàng bật cười nói :
"Không có chỗ nào chê, nàng cứ tự tin như khi ở Hoa quốc là được ".
Xe ngựa dừng lại Dạ Vô Thần nhẹ nhàng đỡ nàng xuống ngựa rồi cầm tay nàng tiền vào.
Dạ Vô Thần hôm nay không cưỡi ngựa mà ngồi kiệu cùng nàng, Y nhanh nhẹn đỡ nàng lên xe, xe từ từ lăn bánh.
Như Họa ngắm nhìn kinh thành, nơi đây khá giống với Hoa quốc của nàng, nhưng có phần tấp nập và nhộn nhịp hơn,
Cũng đúng thôi Thanh quốc vô cùng lớn mạnh, ngay cả Hoa quốc của nàng dưới sự cai trị của phụ hoàng vẫn kém hơn nhiều.
Như Họa thấy mọi người nhìn thấy xe ngựa đều đứng dạt ra hai bên để nhường đường, xe ngựa lăn bánh một lúc là đến hoàng cung.
Khoảng cách từ Dạ Vương phủ đến hoàng cung cũng khá gần, chỉ cách một con phố là đến.
Xe ngựa được đi vào tận bên trong khiến cho Như Họa ngạc nhiên liền hỏi :
"Thiếp tưởng chúng ta phải dừng ở cổng chính chứ, sao xe ngựa lại được vào tận trong ".
Dạ Vô Thần mỉm cười vuốt nhẹ tóc nàng rồi nói :
"Đây là ngoại lệ, là đặc cách của ta, sau này cũng vậy ngoại trừ thái hậu thì nàng không cần hành lễ với một ai hết, kể cả hoàng hậu nàng cũng chỉ thỉnh an bình thường mà thôi ".
Như Họa có chút hoang mang nói :
"Như vậy có sao không, gặp hoàng hậu mà không hành lễ có phần hơi bất kính ".
Dạ Vô Thần nhẹ nhàng lắc đầu :
"Thân phận nàng còn tôn kính hơn hết thẩy, hoàng hậu tính cách cực đoan, vô cùng ghanh ghét và đố ky, thật ra nhiều lần hoàng huynh muốn phế hậu nhưng bởi vì một chút ân tình xưa nên nhắm một mắt mở một mắt.
Hoàng hậu cũng biết điều đó nên thời gian này cũng đã tiết chế lại rất nhiều, tuy nhiên bản tính thì vẫn không thay đổi, nàng nên tránh tiếp xúc với bà ta ".
Như Họa vẻ tò mò nhìn chàng hỏi :
"Rốt cuộc hoàng hậu và hoàng thượng có ân tình gì mà phải như thế ?".
Dạ Vô Thần từ từ nói :
"Thật ra phụ thân của nàng ấy là thái phó của hoàng huynh, hai người cũng được gọi là thanh mai trúc mã nhưng hoàng huynh chỉ coi Lăng Thục Dung là muội muội thôi, người hoàng huynh yêu là Thục quý phi bây giờ.
Khi đó hoàng huynh còn làm thái tử, do cứu hoàng huynh cho nên phụ thân của hoàng hậu đã thiệt mạng, ngay cả huynh trưởng và mẫu thân của hoàng hậu cũng bị liên đới, bị giết sạch trong một đêm.
Lúc đó hoàng hậu không có ở phủ nên mới thoát được một kiếp, thái phó trước lúc lâm chung đã gửi gắm hoàng hậu cho hoàng huynh, muốn hoàng huynh phải hứa lấy nàng ấy làm chính thê, ông ấy không muốn nữ nhi của mình làm thiếp.
Hoàng huynh bên tình bên nghĩa không thể vẹn toàn, cả nhà thái phó vì huynh ấy mà chết, Lăng gia trong một đêm bị diệt môn huynh ấy không còn cách khác ."
Nghe chàng kể lại mà Như Họa cũng có thể liên tưởng đến tình cảnh ấy, chỉ thương cho Thục Quý phi kia, nàng liền hỏi :
"Thế nàng ta làm thái tử phi, vậy vị Thục quý phi kia thì sao ?".
Dạ Vô Thần nhìn thấy vẻ hiếu kỳ của nàng thì bật cười :
"Ta không nghĩ nàng còn có mặt này đầu".
Như Họa mỉm cười nói :
"Tại thiếp thấy thương cho nữ nhân kia thôi ".
Dạ Vô Thần gật đầu nói :
"Thật ra thì Hoa Nhu Nhi kia cũng yêu hoàng huynh thật lòng, nàng ta không oán không thán, vẫn đồng ý gả cho hoàng huynh làm trắc phi mặc dù người nhà không đồng ý ".
Như Họa tò mò hỏi :
"Gia thế của Hoa Nhu Nhi kia như thế nào mà không cần làm trắc phi của thái tử ".
"Hoa Nhu Nhi là nữ nhi duy nhất của tướng quân Hoa Thanh, bọn họ chỉ có một mình nàng ấy là nữ nhi nên vô cùng nâng niu, không muốn nàng ấy ấm ức chịu làm thiếp ".
Như Họa gật gù nói :
"Cũng đúng, tấm lòng phụ mẫu không muốn nữ nhi mình phải thiệt thòi, sau này sinh hài tử cũng không được là đích mà chỉ là thứ mà thôi ".
Nhưng nàng thấy vẫn chưa đúng liền hỏi :
"Nếu như thế thì Lăng Thục Dung kia phải kiềm chế tính tình chứ, dù sao thì bây giờ nàng ta cũng đâu dựa vào ai được đâu ".
Dạ Vô Thần thở dài :
"Nếu như nàng nói thì mọi chuyện đã không đi đến bước đường như bây giờ, hoàng huynh đã rất lầu không đến cung hoàng hậu rồi .
Nàng ta mỗi khi gây chuyện xong đều khóc lóc ầm ĩ lôi Lăng thái phó ra làm bình phong khiến cho ai cũng chán ghét.
Hoàng huynh cùng ngày lập Lăng Thục Dung làm hoàng hậu, lập Hoa Nhu Nhi là Thục Quý phi điều này khiến hoàng hậu vô cùng tức giận, nàng ta đã dùng tính mạng nhi tử ruột của mình để hãm hại Thục Quý phi nhưng rất tiếc không thành công...,nói chung là không thể hiểu nổi nàng ta nữa ".
Như Họa đang định hỏi thêm thì đã đến gần cung của thái hậu, nàng liền chỉn chu lại trang phục một lần nữa hỏi chàng :
"Chàng xem thiếp như thế này đã ổn chưa, có thất lễ cho nào không ?"
Nhìn vẻ khẩn trương của nàng, chàng bật cười nói :
"Không có chỗ nào chê, nàng cứ tự tin như khi ở Hoa quốc là được ".
Xe ngựa dừng lại Dạ Vô Thần nhẹ nhàng đỡ nàng xuống ngựa rồi cầm tay nàng tiền vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.