Chương 82: Rung động
Soc 2k
25/07/2024
Như Họa nghe mẫu hậu nói mà có chút buồn rầu, quả thật nàng đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng đó là chuyện sau này nàng không muốn nghĩ tiếp nữa, nàng cười nói :
"Mẫu hậu yên tâm, con tin tưởng chàng, mà nếu sau này chàng có ức hiếp con thì xon sẽ hòa ly và trở về Hoa quốc, đến lúc đó nữ nhi vẫn là trưởng công chúa đó thôi ". @
Nàng lí lắc nói :
"Mẫu hậu, người quên nữ nhi còn đội ám vệ hoàng thất mà phụ hoàng đặc cách ban cho con sao, nữ nhi sẽ không chịu thiệt đâu, chàng dám đối xử tệ với con, con sẽ dứt khoát trở về."
Lục Ý Lan buồn cười vì ý nghĩ của nữ nhi, bà biết nàng nói vậy chỉ là động viện bà thôi.
Thôi kệ đến đâu tính đến đó vậy, đâu ai nói trước được chuyện gì cơ chứ, miền là nữ nhi vui vẻ .
Trấn an được mẫu hậu xong Như Họa mới trở về, A Cần và A Vũ vui mừng ra đón nàng, hai nàng ấy khóc nức nở nói :
"Công chúa rốt cục người cũng trở về rồi, lần sau cho dù người đi đâu cũng phải nhớ cho chúng nô tỳ đi theo với, đừng bỏ nô tỳ lại ".
Như Họa mỉm cười, nhớ tới đời trước hai người này đều vì nàng mà bỏ mạng nên ánh mắt nhu hòa hơn, nàng nhẹ nhàng nói :
"Yên tâm, ta sẽ không bỏ hai ngươi lại, nhưng sau này hai ngươi .cũng không thể đi theo ta mãi được, ta sẽ tìm cho hai người một phu quân tốt, đến lúc đó đích thân ta sẽ làm chủ hôn cho hai ngươi ".
A Cần và A Vũ vội vàng nói :
" Nô tỳ không thành thân, quyết cả đời này chỉ hầu hạ bên người thôi ".
Như Họa thầm lắc đầu, thôi vậy vấn đề này sau này nàng sẽ nói sau, trước mắt cứ vậy đi đã.
Cả một quãng đường bui bặm mệt mỏi Như Họa chỉ muốn ngâm mình vào làn nước mát cho tâm tình nhẹ nhõm hơn.
A Vũ khi tin nàng trở về đã chuẩn bị sẵn nước âm cho nàng tắm rồi, hai người bọn họ ăn ý với nàng phải nói là trên cả tuyệt vời.
Như Họa dặn A Cẩn lấy cho nàng bộ đồ nhẹ nhàng, nàng muốn nghỉ ngơi một lát, sau đó nàng mới bưics vào bên trong.
Ngâm mình trong làn nước Như Họa cảm thấy trút bỏ đi bao nhiêu muộn phiền lo lắng, bây giờ nàng có thể buông lỏng bản thân để sống cho mình rồi, đời trước khi nàng chết nàng mới có mười sáu tuổi, cái tuổi đẹp rực rỡ như bông hoa.
Ngâm mình một lúc, A Vũ sợ nàng lạnh nên đã hối thúc nàng mấy lần vì dù sao nàng cũng mới bị thương, bất đắc dĩ Như Họa phải đứng dậy.
Do ngâm mình lâu nên làn da nàng có chút hồng hào, đôi môi mọng đỏ, mái tóc suôn mềm, nàng lại mặc bộ đồ ngủ màu trắng trông nàng giống như tinh linh bước ra từ trong tranh vậy.
Nàng bước vào phòng thì giật mình khi thấy chàng đã ngồi ở đấy, Chàng quay lại nhìn nàng nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt lóe lên sự kjnh diễm.
Như Họa bất ngờ hỏi :
"Sao chàng lại ở đây rồi, không phải chàng ở cùng phụ hoàng hay sao ?".
Dạ Vô Thần mỉm cười đứng lên lại gần nàng cầm lấy khăn xoa lên đầu nàng rồi nói :
"Nàng lau tóc ướt đi, sức khỏe nàng mới hồi phục lại ốm bây giờ, sắp tới là lễ thành hôn ta không muốn nàng bệnh đâu ".
Như Họa ngẩn ngơ khiến chàng bật cười :
"Nàng đừng nói là nàng quên ước hẹn nhé, hoàng huynh cùng mẫu hậu đã gửi sính lễ đến đây rồi, nếu không có gì thay đổi thì khoảng ba ngày nữa sẽ đến Hoa quốc ".
Như Họa bần thần nói :
"Liệu có nhanh quá hay không, muội còn chưa kịp chuẩn bị gì ".
Bàn tay Dạ Vô Thần luồn qua tóc nàng nhẹ nhàng lau vô cùng cẩn thận, chàng lắc đầu nói :
"Không nhanh, không nhanh một chút nào, nếu không phải phụ hoàng nàng còn phải xem ngày thì ta đã muốn thành thân với nàng ngay ngày mai cơ ".
Như Họa bật cười nói :
"Ngày mai thì chàng lấy đâu ra sính lễ mà hỏi muội, muội cũng phải chuẩn bị của hồi môn nữa chứ".
Rồi như nhớ ra nàng liền hỏi :
"Vậy lúc nãy chàng và phụ hoàng bàn bạc chuyện chính sự là chuyện này sao ?".
Dạ Vô Thần gật đầu nói :
"Đúng, chuyện này đối với huynh là chuyện chính sự, còn những chuyện khác huynh đều không quan tâm ".
Nàng tò mò :
"Vậy phụ hoàng nói với huynh làm sao ?".
Dạ Vô Thần nhại lại giọng nói của Kim Hạo Thiên:
"Trẫm rất yêu thương Như Họa, nếu con bé có điều gì về hồn nhân này, nếu như Vương gia bắt nạt nó trẫm sẽ trực tiếp sang Thanh quốc đón Họa nhi về ".
Như Họa bật cười nói :
"Vậy là chàng không có lòng tin rồi, ngay cả mẫu hậu muội cũng lo lắng về chuyện này "
Ánh mắt Dạ Vô Thần nhìn nàng đầy trân thành nói :
"Nàng hãy tin ở ta, ta tuy không biết nói lời hoa mỹ nhưng ta có thể hứa với nàng, đời này duy nhất của Dạ Vô Thần ta chỉ có mình nàng là Vương phi quyết sẽ không nạp thêm một ai khác, đây là lời hứa ta giành cho nàng, nếu ta làm trái nàng có thể rời bỏ ta ".
Như Họa nhìn ánh mắt chân thành của chàng có chút ngẩn người, đúng là nàng đã đặt niềm tin vào đúng người rồi, nàng nhẹ nhàng đứng lên hôn nhẹ lên trán chàng để tỏ rõ lòng mình.
"Mẫu hậu yên tâm, con tin tưởng chàng, mà nếu sau này chàng có ức hiếp con thì xon sẽ hòa ly và trở về Hoa quốc, đến lúc đó nữ nhi vẫn là trưởng công chúa đó thôi ". @
Nàng lí lắc nói :
"Mẫu hậu, người quên nữ nhi còn đội ám vệ hoàng thất mà phụ hoàng đặc cách ban cho con sao, nữ nhi sẽ không chịu thiệt đâu, chàng dám đối xử tệ với con, con sẽ dứt khoát trở về."
Lục Ý Lan buồn cười vì ý nghĩ của nữ nhi, bà biết nàng nói vậy chỉ là động viện bà thôi.
Thôi kệ đến đâu tính đến đó vậy, đâu ai nói trước được chuyện gì cơ chứ, miền là nữ nhi vui vẻ .
Trấn an được mẫu hậu xong Như Họa mới trở về, A Cần và A Vũ vui mừng ra đón nàng, hai nàng ấy khóc nức nở nói :
"Công chúa rốt cục người cũng trở về rồi, lần sau cho dù người đi đâu cũng phải nhớ cho chúng nô tỳ đi theo với, đừng bỏ nô tỳ lại ".
Như Họa mỉm cười, nhớ tới đời trước hai người này đều vì nàng mà bỏ mạng nên ánh mắt nhu hòa hơn, nàng nhẹ nhàng nói :
"Yên tâm, ta sẽ không bỏ hai ngươi lại, nhưng sau này hai ngươi .cũng không thể đi theo ta mãi được, ta sẽ tìm cho hai người một phu quân tốt, đến lúc đó đích thân ta sẽ làm chủ hôn cho hai ngươi ".
A Cần và A Vũ vội vàng nói :
" Nô tỳ không thành thân, quyết cả đời này chỉ hầu hạ bên người thôi ".
Như Họa thầm lắc đầu, thôi vậy vấn đề này sau này nàng sẽ nói sau, trước mắt cứ vậy đi đã.
Cả một quãng đường bui bặm mệt mỏi Như Họa chỉ muốn ngâm mình vào làn nước mát cho tâm tình nhẹ nhõm hơn.
A Vũ khi tin nàng trở về đã chuẩn bị sẵn nước âm cho nàng tắm rồi, hai người bọn họ ăn ý với nàng phải nói là trên cả tuyệt vời.
Như Họa dặn A Cẩn lấy cho nàng bộ đồ nhẹ nhàng, nàng muốn nghỉ ngơi một lát, sau đó nàng mới bưics vào bên trong.
Ngâm mình trong làn nước Như Họa cảm thấy trút bỏ đi bao nhiêu muộn phiền lo lắng, bây giờ nàng có thể buông lỏng bản thân để sống cho mình rồi, đời trước khi nàng chết nàng mới có mười sáu tuổi, cái tuổi đẹp rực rỡ như bông hoa.
Ngâm mình một lúc, A Vũ sợ nàng lạnh nên đã hối thúc nàng mấy lần vì dù sao nàng cũng mới bị thương, bất đắc dĩ Như Họa phải đứng dậy.
Do ngâm mình lâu nên làn da nàng có chút hồng hào, đôi môi mọng đỏ, mái tóc suôn mềm, nàng lại mặc bộ đồ ngủ màu trắng trông nàng giống như tinh linh bước ra từ trong tranh vậy.
Nàng bước vào phòng thì giật mình khi thấy chàng đã ngồi ở đấy, Chàng quay lại nhìn nàng nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt lóe lên sự kjnh diễm.
Như Họa bất ngờ hỏi :
"Sao chàng lại ở đây rồi, không phải chàng ở cùng phụ hoàng hay sao ?".
Dạ Vô Thần mỉm cười đứng lên lại gần nàng cầm lấy khăn xoa lên đầu nàng rồi nói :
"Nàng lau tóc ướt đi, sức khỏe nàng mới hồi phục lại ốm bây giờ, sắp tới là lễ thành hôn ta không muốn nàng bệnh đâu ".
Như Họa ngẩn ngơ khiến chàng bật cười :
"Nàng đừng nói là nàng quên ước hẹn nhé, hoàng huynh cùng mẫu hậu đã gửi sính lễ đến đây rồi, nếu không có gì thay đổi thì khoảng ba ngày nữa sẽ đến Hoa quốc ".
Như Họa bần thần nói :
"Liệu có nhanh quá hay không, muội còn chưa kịp chuẩn bị gì ".
Bàn tay Dạ Vô Thần luồn qua tóc nàng nhẹ nhàng lau vô cùng cẩn thận, chàng lắc đầu nói :
"Không nhanh, không nhanh một chút nào, nếu không phải phụ hoàng nàng còn phải xem ngày thì ta đã muốn thành thân với nàng ngay ngày mai cơ ".
Như Họa bật cười nói :
"Ngày mai thì chàng lấy đâu ra sính lễ mà hỏi muội, muội cũng phải chuẩn bị của hồi môn nữa chứ".
Rồi như nhớ ra nàng liền hỏi :
"Vậy lúc nãy chàng và phụ hoàng bàn bạc chuyện chính sự là chuyện này sao ?".
Dạ Vô Thần gật đầu nói :
"Đúng, chuyện này đối với huynh là chuyện chính sự, còn những chuyện khác huynh đều không quan tâm ".
Nàng tò mò :
"Vậy phụ hoàng nói với huynh làm sao ?".
Dạ Vô Thần nhại lại giọng nói của Kim Hạo Thiên:
"Trẫm rất yêu thương Như Họa, nếu con bé có điều gì về hồn nhân này, nếu như Vương gia bắt nạt nó trẫm sẽ trực tiếp sang Thanh quốc đón Họa nhi về ".
Như Họa bật cười nói :
"Vậy là chàng không có lòng tin rồi, ngay cả mẫu hậu muội cũng lo lắng về chuyện này "
Ánh mắt Dạ Vô Thần nhìn nàng đầy trân thành nói :
"Nàng hãy tin ở ta, ta tuy không biết nói lời hoa mỹ nhưng ta có thể hứa với nàng, đời này duy nhất của Dạ Vô Thần ta chỉ có mình nàng là Vương phi quyết sẽ không nạp thêm một ai khác, đây là lời hứa ta giành cho nàng, nếu ta làm trái nàng có thể rời bỏ ta ".
Như Họa nhìn ánh mắt chân thành của chàng có chút ngẩn người, đúng là nàng đã đặt niềm tin vào đúng người rồi, nàng nhẹ nhàng đứng lên hôn nhẹ lên trán chàng để tỏ rõ lòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.