Chương 67: Sự tức giận của Dạ Vô Thần.
Soc 2k
22/07/2024
Kim Hạo Thiền suy nghĩ một lát rồi nói :
"Con yên tâm chăm sóc tỷ tỷ con, chuyện này nhất định phụ hoàng sẽ xử lý, chuyện xảy ra ở Hoa quốc tên A Đạt Ba đó làm như thế là không xem Hoa quốc ra gì, trấm sẽ bât chúng phải đền tội ".
Thái y dặn công chúa vừa uống thuốc an thần nên có lẽ sẽ không tỉnh lại được ngay, ông đưa cho cung nữ mấy thang thuốc và nói :
"Khả năng cao vết thương sẽ dẫn đến phát sốt, thuộc hạ sẽ túc trực bên ngoài, hãy sắc sẵn cho công chúa nếu tỉnh dậy để công chúa uống ngay ".
A Vũ và A Cẩn vội vàng nhận lấy, khi nhìn thấy công chúa cả người máu me đầy mình đã rất lo lắng, hai nàng ấy đã tự trách bản thần mình không chăm sóc tốt cho công chúa.
Hoàng hậu thì đã được hoàng thượng đưa trở về cung để nghỉ ngơi, Hạo Nhiên nhất khoát không chịu về sợ tỷ tỷ tỉnh dậy sẽ không thấy ai.
Nhưng thái y nói :
"Công chúa bị thương mất rất nhiều máu nên vi thần đã cho lượng lớn thuốc an thần, nếu tỉnh dậy cũng là sáng hôm sau ".
Hạo Nhiên nghe như thế đành ngậm ngùi quay trở về Đông cung, dặn dò cung nữ nếu tỷ tỷ có tỉnh dậy thì phải báo cho cậu đầu tiên .
A Vũ và A Cẩn túc trực không dám lơ là phút giây nào, còn A Tình và A Nhu thì canh gác bên ngoài không cho bất kỳ ai làm phiền đến công chúa, bọn họ đã bảo vệ nàng không chu toàn lần này chờ Vương gia đến bọn họ sẽ tự đi chịu phạt.
Như Họa thiêm thiếp trong cơn mê, nàng nhớ lại tất cả những đau khổ của đời trước, sự mất mát khi phụ mẫu băng hà, sự thất vọng khi đệ đệ vứt bỏ mình, sự đau khổ khi bị trà đạp, sự tiếc nuối khi mất đi hài tử trong bụng, sự nhục nhã khi bị mang ra làm trò tiêu khiển, và cuối cùng là giải thoát không mấy nhẹ nhàng.
Nàng có thể tránh được mũi tên đó nhưng nàng lại không muốn làm thế, nếu chỉ tội danh bắt cóc nàng thì chắc chắn phụ hoàng sẽ không mang quân tiến đánh tộc Khiết Chân, mà nếu như thế thì biết ngày nào nàng mới có thể trả được mối hận thù này.
Nàng cần phải có một mồi lửa, mà mổi lửa đó phải là nàng thì mới có thể bùng cháy được.
Bất giác nàng nhớ lại tình cảnh đệ đệ bị người ta chia năm xẻ bẩy, nàng giật mình tỉnh dậy.
Bỗng nàng giật mình vì người ngôig trước giường, Y đang nhẹ nhàng lau trán cho nàng mỉm cười nói :
"Nàng gặp ác mộng sao, yên tâm đã có ta ở đây rồi ".
Rồi Y nhớ ra vội vàng đứng lên cầm bát thuốc rồi nói :
"Nàng uống thuốc đi, hãy còn nóng, thái y đã dặn vết thương sẽ dẫn đến phát sốt và mê sảng ".
Như Họa gật đầu máy móc uống hết bát thuốc rồi nhìn chàng như muốn hỏi, Dạ Vô Thần đỡ nàng nằm xuống rồi nói :
"Nàng đang thắc mắc tại sao ta lại ở đây đúng không ?".
Như Họa gật đầu, Dạ Vô Thần vuốt nhẹ tóc nàng rồi nói :
"Sau khi nghe được tin tức tên A Đạt Ba đến Hoa quốc ta đã tức tốc phi ngựa ngày đêm đến đây sợ nàng lại tự hành động, ai ngờ ta vẫn đến muộn một bước ".
Nhìn vẻ mặt tự trách mình của chàng Như Họa nhẹ nói :
"Là chuyện không mong muốn, không phải ta đã qua cơn nguy hiểm rồi sao, chàng đừng lo lắng nữa ".
Ánh mắt Dạ Vô Thần đỏ au nói :
"Nàng không biết tâm trạng lúc này của ta như thế nào đâu, ta đã cố kìm nén rất nhiều, khi nghe tin ta đã vô cùng sợ hãi, thật may nàng đã tỉnh lại, nàng yên tâm đi ta sẽ trả thù cho nàng ".
Như Họa nhẹ lắc đẩu nói :
"Chàng biết tính ta mà, ta muốn đích thân mình trả thù, hãy để cho ta hoàn thành tâm nguyện này nếu không ta sẽ thật khó chịu ".
Dạ Vô Thần gật đầu nói :
"Được, ta sẽ nghe theo nàng lần này, nhưng chuyện tiếp theo ta làm, nàng phải nghe ta nếu không thì không bàn nữa, nàng đừng tưởng ta không biết chuyện mũi tên là nàng cố ý A Tình và A Nhu đã nhận hình phạt với ta rồi, nàng nói lời nhưng không giữ lấy lời ".
Như Họa chột dạ trả lời :
"Lúc đó thật sự ta cuống lên chỉ sợ tên A Đạt Ba đó sẽ rời đi nên mới hành động như thế, chàng đừng trách phạt
A Nhu và A Tình, bọn họ đã bảo vệ ta rất tốt rồi ".
Dạ Vô Thần gật đầu :
"Được, ta đồng ý với nàng, nhưng chuyện sau này nàng phải nghe ta, cấm được làm theo ý mình, nàng đang mệt nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở bên nàng, gần sáng sẽ rời đi ".
Như Họa thật sự đã quá mệt mỏi rồi, lúc này tỉnh dậy là vì ác mộng, bây giờ tác dụng của thuốc an thần lại kéo đến, rất nhanh nàng lại chìm vào trong giấc ngủ.
Dạ Vô Thần ánh mắt sắc bén như con báo lạnh lùng nói :
"Trở về Thanh quốc chuẩn bị tập hợp toàn bộ binh sĩ chờ lệnh của ta, lần này ta sẽ cho tên A Đạt Ba kia biết động vào Vương phi của ta hậu quả sẽ thê thảm như thế nào ".
Tên ám vệ nhận lệnh lui xuống, lần đầu tiên hắn cảm thấy Vương gia đáng sợ như lúc này, hắn tự cầu phúc thay cho tên A Đạt Ba kia, nếu không phải Vương phi có lời muốn tự trả thù thì e rằng hắn đã bị bay đầu rồi.
"Con yên tâm chăm sóc tỷ tỷ con, chuyện này nhất định phụ hoàng sẽ xử lý, chuyện xảy ra ở Hoa quốc tên A Đạt Ba đó làm như thế là không xem Hoa quốc ra gì, trấm sẽ bât chúng phải đền tội ".
Thái y dặn công chúa vừa uống thuốc an thần nên có lẽ sẽ không tỉnh lại được ngay, ông đưa cho cung nữ mấy thang thuốc và nói :
"Khả năng cao vết thương sẽ dẫn đến phát sốt, thuộc hạ sẽ túc trực bên ngoài, hãy sắc sẵn cho công chúa nếu tỉnh dậy để công chúa uống ngay ".
A Vũ và A Cẩn vội vàng nhận lấy, khi nhìn thấy công chúa cả người máu me đầy mình đã rất lo lắng, hai nàng ấy đã tự trách bản thần mình không chăm sóc tốt cho công chúa.
Hoàng hậu thì đã được hoàng thượng đưa trở về cung để nghỉ ngơi, Hạo Nhiên nhất khoát không chịu về sợ tỷ tỷ tỉnh dậy sẽ không thấy ai.
Nhưng thái y nói :
"Công chúa bị thương mất rất nhiều máu nên vi thần đã cho lượng lớn thuốc an thần, nếu tỉnh dậy cũng là sáng hôm sau ".
Hạo Nhiên nghe như thế đành ngậm ngùi quay trở về Đông cung, dặn dò cung nữ nếu tỷ tỷ có tỉnh dậy thì phải báo cho cậu đầu tiên .
A Vũ và A Cẩn túc trực không dám lơ là phút giây nào, còn A Tình và A Nhu thì canh gác bên ngoài không cho bất kỳ ai làm phiền đến công chúa, bọn họ đã bảo vệ nàng không chu toàn lần này chờ Vương gia đến bọn họ sẽ tự đi chịu phạt.
Như Họa thiêm thiếp trong cơn mê, nàng nhớ lại tất cả những đau khổ của đời trước, sự mất mát khi phụ mẫu băng hà, sự thất vọng khi đệ đệ vứt bỏ mình, sự đau khổ khi bị trà đạp, sự tiếc nuối khi mất đi hài tử trong bụng, sự nhục nhã khi bị mang ra làm trò tiêu khiển, và cuối cùng là giải thoát không mấy nhẹ nhàng.
Nàng có thể tránh được mũi tên đó nhưng nàng lại không muốn làm thế, nếu chỉ tội danh bắt cóc nàng thì chắc chắn phụ hoàng sẽ không mang quân tiến đánh tộc Khiết Chân, mà nếu như thế thì biết ngày nào nàng mới có thể trả được mối hận thù này.
Nàng cần phải có một mồi lửa, mà mổi lửa đó phải là nàng thì mới có thể bùng cháy được.
Bất giác nàng nhớ lại tình cảnh đệ đệ bị người ta chia năm xẻ bẩy, nàng giật mình tỉnh dậy.
Bỗng nàng giật mình vì người ngôig trước giường, Y đang nhẹ nhàng lau trán cho nàng mỉm cười nói :
"Nàng gặp ác mộng sao, yên tâm đã có ta ở đây rồi ".
Rồi Y nhớ ra vội vàng đứng lên cầm bát thuốc rồi nói :
"Nàng uống thuốc đi, hãy còn nóng, thái y đã dặn vết thương sẽ dẫn đến phát sốt và mê sảng ".
Như Họa gật đầu máy móc uống hết bát thuốc rồi nhìn chàng như muốn hỏi, Dạ Vô Thần đỡ nàng nằm xuống rồi nói :
"Nàng đang thắc mắc tại sao ta lại ở đây đúng không ?".
Như Họa gật đầu, Dạ Vô Thần vuốt nhẹ tóc nàng rồi nói :
"Sau khi nghe được tin tức tên A Đạt Ba đến Hoa quốc ta đã tức tốc phi ngựa ngày đêm đến đây sợ nàng lại tự hành động, ai ngờ ta vẫn đến muộn một bước ".
Nhìn vẻ mặt tự trách mình của chàng Như Họa nhẹ nói :
"Là chuyện không mong muốn, không phải ta đã qua cơn nguy hiểm rồi sao, chàng đừng lo lắng nữa ".
Ánh mắt Dạ Vô Thần đỏ au nói :
"Nàng không biết tâm trạng lúc này của ta như thế nào đâu, ta đã cố kìm nén rất nhiều, khi nghe tin ta đã vô cùng sợ hãi, thật may nàng đã tỉnh lại, nàng yên tâm đi ta sẽ trả thù cho nàng ".
Như Họa nhẹ lắc đẩu nói :
"Chàng biết tính ta mà, ta muốn đích thân mình trả thù, hãy để cho ta hoàn thành tâm nguyện này nếu không ta sẽ thật khó chịu ".
Dạ Vô Thần gật đầu nói :
"Được, ta sẽ nghe theo nàng lần này, nhưng chuyện tiếp theo ta làm, nàng phải nghe ta nếu không thì không bàn nữa, nàng đừng tưởng ta không biết chuyện mũi tên là nàng cố ý A Tình và A Nhu đã nhận hình phạt với ta rồi, nàng nói lời nhưng không giữ lấy lời ".
Như Họa chột dạ trả lời :
"Lúc đó thật sự ta cuống lên chỉ sợ tên A Đạt Ba đó sẽ rời đi nên mới hành động như thế, chàng đừng trách phạt
A Nhu và A Tình, bọn họ đã bảo vệ ta rất tốt rồi ".
Dạ Vô Thần gật đầu :
"Được, ta đồng ý với nàng, nhưng chuyện sau này nàng phải nghe ta, cấm được làm theo ý mình, nàng đang mệt nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở bên nàng, gần sáng sẽ rời đi ".
Như Họa thật sự đã quá mệt mỏi rồi, lúc này tỉnh dậy là vì ác mộng, bây giờ tác dụng của thuốc an thần lại kéo đến, rất nhanh nàng lại chìm vào trong giấc ngủ.
Dạ Vô Thần ánh mắt sắc bén như con báo lạnh lùng nói :
"Trở về Thanh quốc chuẩn bị tập hợp toàn bộ binh sĩ chờ lệnh của ta, lần này ta sẽ cho tên A Đạt Ba kia biết động vào Vương phi của ta hậu quả sẽ thê thảm như thế nào ".
Tên ám vệ nhận lệnh lui xuống, lần đầu tiên hắn cảm thấy Vương gia đáng sợ như lúc này, hắn tự cầu phúc thay cho tên A Đạt Ba kia, nếu không phải Vương phi có lời muốn tự trả thù thì e rằng hắn đã bị bay đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.