Chương 12: Vạch mặt Lan Phi
Soc 2k
14/07/2024
Nghĩ đến đời trước A Vũ cũng là một nô tỳ trung thành, cuối cùng vì bảo vệ nàng mà bị bọn chúng nhục mạ cho đến chết nàng ân cần nói:
"Đôi khi những gì ngươi nhìn thấy trước mắt đều không phải sự thật, sau này ngươi sẽ hiểu nhưng ta phải nhắc nhở ngươi tuyệt đối không được tin lời thái tử, tuyệt đối không được để đệ ấy đến gần cung Diên Hy của ta, ngươi nhớ chưa "
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của công chúa A Vũ liền vội vàng gật đầu, nàng từ nhỏ đã đi theo công chúa nên tuyệt đối trung thành, công chúa đã nói như vậy chắc chắn là đúng.
Như Họa ăn uống xong liền chuẩn bị thay y phục để đến thỉnh an mẫu hậu, nàng chắc chắn thái tử đã đến tố giác nàng với mẫu hậu nhưng nàng chẳng sợ vì từ trước đến giờ trước mặt phụ mẫu nàng lúc nào cũng luôn đúng.
Đời trước phụ hoàng nói sẽ tặng riêng cho nàng một đội ám vệ nhưng nàng lại nghĩ đến cảm nhận của đệ đệ nên từ chối.
Lúc nào câu thần chú cũng văng vẳng bên tai nàng rằng:
"Phụ hoàng, mậu hậu yêu thương tỷ ra sao, thiên vị tỷ ra sao, đệ chỉ được một phần của tỷ ".
Chính vì khi đó nên làm việc gì nàng cũng đều nghĩ đến cảm nhận của hắn trước tiên vậy mà đổi lại hắn đền đáp nàng một cách vô cùng tàn nhẫn, phơi thân trên hoang mạc chịu đủ cay đắng và nhục nhã.
Lần này nàng phải đòi những gì vốn có thuộc về nàng, phụ hoàng cưng chiều nàng sẽ nhận lấy tất cả, sống một đời nàng hiểu nếu không có quyền lực và địa vị trong tay thì chỉ là một con cá chờ người khác mổ xẻ mà thôi.
Ám vệ hoàng thất Hoa quốc đã lập một lời thề nếu được ban cho ai thì sẽ tuyệt nhiên trung thành với người đó, cho nên nàng không sợ việc mình bí mất đưa người đến dạy võ công cho đệ đệ bị phát hiện.
Nàng nhẹ bước đến cung của hoàng hậu, đúng như nàng dự đoán hắn ta đã đến tố cáo nàng với mẫu hậu trước.
Nàng vừa bước chân đến nơi chưa kịp thỉnh an thì đã nghe thấy mẫu hậu thở dài hỏi:
"Giữa con và đệ đệ xảy ra hiềm khích gì sao, tỷ đệ trong nhà có chuyện gì thì phải nói rõ chứ, Quân nhi vừa đến đây khóc lóc nói con không quan tâm đến nó, không còn yêu thương nó như trước nữa ".
Nàng mỉm cười đi lên xoa nhẹ đầu mẫu hậu rồi nhẹ nhàng nói:
"Mẫu hậu, người biết rõ nữ nhi là người như thế nào mà, từ trước đến giờ có việc gì mà con không làm theo ý của đệ ấy chứ.
Mẫu hậu cũng biết đệ ấy lớn rồi cần có chứng kiến của riêng mình, không thể muốn gì được đó, chuyện con và nhị đệ vô cùng bình thường vậy mà đệ ấy làm quá lên con thật hết cách ".
Hoàng hậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng quay sang hỏi:
"Con và Hạo Nhiên thân quen với nhau khi nào vậy, mẫu hậu thấy có bao giờ hai đưa qua lại đâu ".
Như Họa nhẹ nhàng nói:
"Mẫu hậu có nhớ lần trước nữ nhi bị Lục Uyển Dung kia đẩy ngã không, lúc đó nhị đệ cũng ở đó đã kịp thời kéo con lại nên nữ nhi mới bị thương nhẹ như vậy.
Mẫu hậu thử nghĩ xem làm người phải có đền đáp nên chuyện con thân thiết với đệ ấy là chuyện đương nhiên mà ".
Hoàng hậu lúc này mới vỡ lẽ ra nói:
"Hóa ra mọi chuyện là như vậy, mẫu hậu thật sự không biết, nếu như vậy con đối xử tốt với mó cũng không sao, thằng bé cũng thương hại Lan phi có vẻ thành kiến vì việc học tập của nó ".
Như Họa nghe thấy liên quan đến Lan phi liền hỏi:
"Bà ta thời gian này có đi lại với mẫu hậu không, con nhớ không lầm đã bị phụ hoàng cấm túc rồi mà".
Hoàng hậu thở dài nói:
"Mấy hôm trước Lan phi vừa gửi quà đến tạ lỗi cùng với ta, nói là xảy ra sự việc như thế bà ta cũng không muốn.
Con xem từ trước đến giờ Lan gia đều trung thành với Lục gia, chuyện xảy ra như thế ta cũng đang định xin phụ hoàng con thả Lan phi ra ".
Ánh mắt Như Họa lóe lên sự sắc bén nhưng rất nhanh điềm tĩnh lại nàng nói:
"Mẫu hậu người quá nhân từ, người nghĩ rằng chuyện xảy ra hôm đó là không may hay sao người thật sự ngây thơ quá, Lan phi này khônh đơn giản và cả Lan gia cũng thế.
Lan Nghi Lăng kia dựa vào bàn đạp của ngoại tổ phụ mà lên đến Đại soái rồi, danh tiếng vô cùng nổi trội có phần vượt xa cả đại bá, người nghĩ rằng Lan gia sẽ chịu đựng làm thế gia thứ ba cả đời hay sao?".
Lục Ý Lan ngỡ ngàng nhìn nữ nhi, không biết từ khi nào nữ nhi của bà đã trưởng thành đến như vậy bà gần như là không nhận ra.
Như biết mẫu hậu vẫn tin tưởng ả Lan phi kia nàng nói thêm:
"Lúc trước khi nữ nhi bị ngã, chính mắt nữ nhi nhìn thấy cung nữ thân cận của Lan phi nói gì đó với Lan Uyển Dung, sau khi đó nàng ta trực tiếp đến gây chuyện và đẩy nữ nhi xuống, người coi đó có phải là không may hay không, trong trốn hoàng cung này có bao giờ mà yên ổn ".
Hoàng hậu hoảng hồn về lời nữ nhi, có lẽ thời gian này bà sống quá an ổn rồi nên đã quá chủ quan, đúng nữ nhi nói đúng hoàng cung có cái gì là tình người chứ nhất là giữa các phi tần với nhau.
"Đôi khi những gì ngươi nhìn thấy trước mắt đều không phải sự thật, sau này ngươi sẽ hiểu nhưng ta phải nhắc nhở ngươi tuyệt đối không được tin lời thái tử, tuyệt đối không được để đệ ấy đến gần cung Diên Hy của ta, ngươi nhớ chưa "
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của công chúa A Vũ liền vội vàng gật đầu, nàng từ nhỏ đã đi theo công chúa nên tuyệt đối trung thành, công chúa đã nói như vậy chắc chắn là đúng.
Như Họa ăn uống xong liền chuẩn bị thay y phục để đến thỉnh an mẫu hậu, nàng chắc chắn thái tử đã đến tố giác nàng với mẫu hậu nhưng nàng chẳng sợ vì từ trước đến giờ trước mặt phụ mẫu nàng lúc nào cũng luôn đúng.
Đời trước phụ hoàng nói sẽ tặng riêng cho nàng một đội ám vệ nhưng nàng lại nghĩ đến cảm nhận của đệ đệ nên từ chối.
Lúc nào câu thần chú cũng văng vẳng bên tai nàng rằng:
"Phụ hoàng, mậu hậu yêu thương tỷ ra sao, thiên vị tỷ ra sao, đệ chỉ được một phần của tỷ ".
Chính vì khi đó nên làm việc gì nàng cũng đều nghĩ đến cảm nhận của hắn trước tiên vậy mà đổi lại hắn đền đáp nàng một cách vô cùng tàn nhẫn, phơi thân trên hoang mạc chịu đủ cay đắng và nhục nhã.
Lần này nàng phải đòi những gì vốn có thuộc về nàng, phụ hoàng cưng chiều nàng sẽ nhận lấy tất cả, sống một đời nàng hiểu nếu không có quyền lực và địa vị trong tay thì chỉ là một con cá chờ người khác mổ xẻ mà thôi.
Ám vệ hoàng thất Hoa quốc đã lập một lời thề nếu được ban cho ai thì sẽ tuyệt nhiên trung thành với người đó, cho nên nàng không sợ việc mình bí mất đưa người đến dạy võ công cho đệ đệ bị phát hiện.
Nàng nhẹ bước đến cung của hoàng hậu, đúng như nàng dự đoán hắn ta đã đến tố cáo nàng với mẫu hậu trước.
Nàng vừa bước chân đến nơi chưa kịp thỉnh an thì đã nghe thấy mẫu hậu thở dài hỏi:
"Giữa con và đệ đệ xảy ra hiềm khích gì sao, tỷ đệ trong nhà có chuyện gì thì phải nói rõ chứ, Quân nhi vừa đến đây khóc lóc nói con không quan tâm đến nó, không còn yêu thương nó như trước nữa ".
Nàng mỉm cười đi lên xoa nhẹ đầu mẫu hậu rồi nhẹ nhàng nói:
"Mẫu hậu, người biết rõ nữ nhi là người như thế nào mà, từ trước đến giờ có việc gì mà con không làm theo ý của đệ ấy chứ.
Mẫu hậu cũng biết đệ ấy lớn rồi cần có chứng kiến của riêng mình, không thể muốn gì được đó, chuyện con và nhị đệ vô cùng bình thường vậy mà đệ ấy làm quá lên con thật hết cách ".
Hoàng hậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng quay sang hỏi:
"Con và Hạo Nhiên thân quen với nhau khi nào vậy, mẫu hậu thấy có bao giờ hai đưa qua lại đâu ".
Như Họa nhẹ nhàng nói:
"Mẫu hậu có nhớ lần trước nữ nhi bị Lục Uyển Dung kia đẩy ngã không, lúc đó nhị đệ cũng ở đó đã kịp thời kéo con lại nên nữ nhi mới bị thương nhẹ như vậy.
Mẫu hậu thử nghĩ xem làm người phải có đền đáp nên chuyện con thân thiết với đệ ấy là chuyện đương nhiên mà ".
Hoàng hậu lúc này mới vỡ lẽ ra nói:
"Hóa ra mọi chuyện là như vậy, mẫu hậu thật sự không biết, nếu như vậy con đối xử tốt với mó cũng không sao, thằng bé cũng thương hại Lan phi có vẻ thành kiến vì việc học tập của nó ".
Như Họa nghe thấy liên quan đến Lan phi liền hỏi:
"Bà ta thời gian này có đi lại với mẫu hậu không, con nhớ không lầm đã bị phụ hoàng cấm túc rồi mà".
Hoàng hậu thở dài nói:
"Mấy hôm trước Lan phi vừa gửi quà đến tạ lỗi cùng với ta, nói là xảy ra sự việc như thế bà ta cũng không muốn.
Con xem từ trước đến giờ Lan gia đều trung thành với Lục gia, chuyện xảy ra như thế ta cũng đang định xin phụ hoàng con thả Lan phi ra ".
Ánh mắt Như Họa lóe lên sự sắc bén nhưng rất nhanh điềm tĩnh lại nàng nói:
"Mẫu hậu người quá nhân từ, người nghĩ rằng chuyện xảy ra hôm đó là không may hay sao người thật sự ngây thơ quá, Lan phi này khônh đơn giản và cả Lan gia cũng thế.
Lan Nghi Lăng kia dựa vào bàn đạp của ngoại tổ phụ mà lên đến Đại soái rồi, danh tiếng vô cùng nổi trội có phần vượt xa cả đại bá, người nghĩ rằng Lan gia sẽ chịu đựng làm thế gia thứ ba cả đời hay sao?".
Lục Ý Lan ngỡ ngàng nhìn nữ nhi, không biết từ khi nào nữ nhi của bà đã trưởng thành đến như vậy bà gần như là không nhận ra.
Như biết mẫu hậu vẫn tin tưởng ả Lan phi kia nàng nói thêm:
"Lúc trước khi nữ nhi bị ngã, chính mắt nữ nhi nhìn thấy cung nữ thân cận của Lan phi nói gì đó với Lan Uyển Dung, sau khi đó nàng ta trực tiếp đến gây chuyện và đẩy nữ nhi xuống, người coi đó có phải là không may hay không, trong trốn hoàng cung này có bao giờ mà yên ổn ".
Hoàng hậu hoảng hồn về lời nữ nhi, có lẽ thời gian này bà sống quá an ổn rồi nên đã quá chủ quan, đúng nữ nhi nói đúng hoàng cung có cái gì là tình người chứ nhất là giữa các phi tần với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.