Chương 24: Xuất cung
Soc 2k
14/07/2024
Lục Ý Lan hốt hoảng hỏi lại:
“Chuyện từ khi nào, tại sao bà lại không nói cho ta biết?”.
Tôn ma ma từ từ nói:
"Chuyện chưa rõ ràng nên lão nô không muốn hoàng hậu lo lằng.
Người cũng biết nô tài và cung nữ của Đông cung đều là người mà nương nương và công chúa sắp xếp, lão nô đã quá quen mặt rồi.
Mấy lần gần đây phục lệnh của hoàng hậu mang đồ ăn khuya đến cho thái tử nên lão nô mới biết.
Chúng cứ nghĩ rằng lão nô già rồi nên không phân biệt được ai với ai nên chủ quan như thế ".
Lục Ý Lan băn khoăn đôi chút rồi nói:
"Chuyện này bà nhất khoát phải kín tiếng không được nói ra ngoài để ta điều tra thêm đã ".
Tôn ma ma vội vàng đồng ý.
Lúc này Như Họa cũng vừa lúc trở về cung, nàng tắm qua loa rồi lên giường đi ngủ, giờ là thời khắc đấu trí nàng không thể để mình phạm sai lần được.
Ở trong cung được ngày thứ ba thì Như Họa nhận được bái thiếp của công chúa Lưu quốc mời nàng đi dạo chơi, đương nhiên là cơ hội kết thân tốt như này nàng liền đồng ý rồi.
Thật ra lời từ chối lúc trước chỉ là khách sáo mà thôi, Như Họa được phụ hoàng đặc cách đưa cho lệnh bài xuất cung tùy ý ra vào chứ làm gì có chuyện bị cấm như nàng nói chứ.
Hôm nay ra ngoài vì thuận tiện nên nàng chỉ mặc y phục đơn giản, một bộ váy màu xanh thiên thanh vô cùng mát mắt, trên đầu chỉ duy nhất một chiếc trâm thủ công vô cùng đơn giản.
Vì bảo đảm an toàn cho nên một nửa ám vệ đều theo nàng xuất cung, sống lại một đời nàng cảm thấy trân quý tính mạng mình hơn bao giờ hết.
Xe ngựa nhanh chóng rời cung để đến hành xá, lúc đầu Giang Uyển Nhu muốn đợi nàng trước cửa cung nhưng Như Họa từ chối dặn nàng ấy cứ chờ ở hành xá là được.
Khi Uyển Nhu nhìn thấy Như Họa thì vô cùng vui mừng liền chạy nhanh ra đón, còn Như Họa thì điềm nhiên bước xuống xe ngựa.
Giọng Uyển Nhu thánh thót nói:
"Ta cứ sợ muội sẽ không đến,mấy ngày nay ở trong hành xá tỷ sắp phát điên rồi đây, buồn muốn chết ".
Như Họa mỉm cười hỏi:
"Sao tỷ không bảo thị vệ dẫn tỷ đi dạo kinh thành mua sắm rồi ăn uống, ẩm thực ở đây khá ngon đó ".
Uyển Nhu lè lưỡi nói:
"Sau chuyện lần trước ca ca đã phạt ta không được bén mảng ra bên ngoài nếu không sẽ trục xuất ta về Lưu quốc, ta làm sao dám tự ý đi chứ, nay mà còn có muội, hôm nay muội nhất định phải dẫn ta đi mua y phục và thưởng thức đồ ăn nơi đây ".
Như Họa gật đầu nói:
“Yên tâm hôm nay muội đã xin phụ hoàng giành cả ngày cho tỷ rồi, tỷ cứ yên tâm đi”.
Hai người đi vào bên trong thì đã thấy thái tử đang ngồi phòng khách, Như Họa cùng Giang Ngạo Thành cúi đầu hành lễ.
Giang Uyển Nhu sợ hoàng huynh không cho đi liền nhanh nhảu nói:
"Là muội muội bảo dẫn ta đi xem khung cảnh kinh thành, huynh không được từ chối đâu đấy, như thế không hợp lễ nghĩa chút nào ".
Giang Ngạo Thành đứng dậy cốc vào đầu Uyển Nhu rồi cưng chiều nói:
"Chứ không phải muội giấu ta gửi bái thiếp cho công chúa đến để dẫn muội đi chơi à ".
Uyển Nhu lè lưỡi rồi chốn sau lưng Như Họa, tiếng thái tử lại vang lên:
“Hôm nay ta cũng không có việc quan trọng nên sẽ tháp tùng hai muội đi, hai nữ nhi đi ra bên ngoài cũng nguy hiểm, có ta đi cùng sẽ an toàn hơn”.
Thế là dự định hai người bây giờ lại thành ba người, dù sao mục đích của Như Họa cũng là muốn gây dựng mối quan hệ tốt đẹp nên nàng liền đồng ý.
Như Họa vô cùng quen thuộc nơi đây, đầu tiên dẫn Uyển Nhu đi chèo thuyền trên sông, rồi đến khu thơ ca để giải đáp câu đố, mãi sau cùng khi mọi người cảm thấy đói nàng mới dẫn đến tửu lầu nổi tiếng kinh thành để dùng bữa.
Vì quá giờ nên không còn phòng trống, mà Uyển Nhu lại thích náo nhiệt nên Như Họa chọn luôn một bàn gần cửa ra vào, có thể quan sát được mọi thứ bên ngoài.
Đồ ăn rất nhiều nhưng Như Họa không biết hai người thích ăn cáu gì nên mỗi thứ nàng chọn một ít.
Một lúc sau đồ ăn vô cùng phong phú đã được bầy ra trông vô cùng hấp dẫn.
Có lẽ như cả buổi sáng dạo chơi nên ai cũng cảm thấy đói nên ba người ăn vô cùng ngon miệng, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nói chuyện.
Uyển Nhu hận mình đã quen biết với Như Họa quá muộn, hai người mới quen biết nhau mà đã giống như tri kỷ, thân thiết với nhau từ lâu.
Bỗng tiếng nói cười vui vẻ vang lên, Như Họa liếc mắt là một đám công tử lông bông nên nàng không để tâm.
Bỗng một tên chắc do uống rượu say muốn sinh sự liền đến gần bàn ba người đang ngồi rồi nói giọng hách dịch:
"Số của người thật biết hưởng thụ nha, một mình hẳn hai nữ nhi săn sóc, người huynh đệ có thể nhường cho ta một tiểu mỹ nhân được không, gia sẽ thanh toàn tiền cho bữa ăn hôm nay của ngươi ".
Như Họa ánh mắt ghét bỏ không nói gì, còn Uyển Nhu thì không nhẫn nhịn được như nàng tức giận đứng lên nói:
" Ngươi muốn chết thì về nhà mà chết, đừng làm mất hứng của bọn ta ".
“Chuyện từ khi nào, tại sao bà lại không nói cho ta biết?”.
Tôn ma ma từ từ nói:
"Chuyện chưa rõ ràng nên lão nô không muốn hoàng hậu lo lằng.
Người cũng biết nô tài và cung nữ của Đông cung đều là người mà nương nương và công chúa sắp xếp, lão nô đã quá quen mặt rồi.
Mấy lần gần đây phục lệnh của hoàng hậu mang đồ ăn khuya đến cho thái tử nên lão nô mới biết.
Chúng cứ nghĩ rằng lão nô già rồi nên không phân biệt được ai với ai nên chủ quan như thế ".
Lục Ý Lan băn khoăn đôi chút rồi nói:
"Chuyện này bà nhất khoát phải kín tiếng không được nói ra ngoài để ta điều tra thêm đã ".
Tôn ma ma vội vàng đồng ý.
Lúc này Như Họa cũng vừa lúc trở về cung, nàng tắm qua loa rồi lên giường đi ngủ, giờ là thời khắc đấu trí nàng không thể để mình phạm sai lần được.
Ở trong cung được ngày thứ ba thì Như Họa nhận được bái thiếp của công chúa Lưu quốc mời nàng đi dạo chơi, đương nhiên là cơ hội kết thân tốt như này nàng liền đồng ý rồi.
Thật ra lời từ chối lúc trước chỉ là khách sáo mà thôi, Như Họa được phụ hoàng đặc cách đưa cho lệnh bài xuất cung tùy ý ra vào chứ làm gì có chuyện bị cấm như nàng nói chứ.
Hôm nay ra ngoài vì thuận tiện nên nàng chỉ mặc y phục đơn giản, một bộ váy màu xanh thiên thanh vô cùng mát mắt, trên đầu chỉ duy nhất một chiếc trâm thủ công vô cùng đơn giản.
Vì bảo đảm an toàn cho nên một nửa ám vệ đều theo nàng xuất cung, sống lại một đời nàng cảm thấy trân quý tính mạng mình hơn bao giờ hết.
Xe ngựa nhanh chóng rời cung để đến hành xá, lúc đầu Giang Uyển Nhu muốn đợi nàng trước cửa cung nhưng Như Họa từ chối dặn nàng ấy cứ chờ ở hành xá là được.
Khi Uyển Nhu nhìn thấy Như Họa thì vô cùng vui mừng liền chạy nhanh ra đón, còn Như Họa thì điềm nhiên bước xuống xe ngựa.
Giọng Uyển Nhu thánh thót nói:
"Ta cứ sợ muội sẽ không đến,mấy ngày nay ở trong hành xá tỷ sắp phát điên rồi đây, buồn muốn chết ".
Như Họa mỉm cười hỏi:
"Sao tỷ không bảo thị vệ dẫn tỷ đi dạo kinh thành mua sắm rồi ăn uống, ẩm thực ở đây khá ngon đó ".
Uyển Nhu lè lưỡi nói:
"Sau chuyện lần trước ca ca đã phạt ta không được bén mảng ra bên ngoài nếu không sẽ trục xuất ta về Lưu quốc, ta làm sao dám tự ý đi chứ, nay mà còn có muội, hôm nay muội nhất định phải dẫn ta đi mua y phục và thưởng thức đồ ăn nơi đây ".
Như Họa gật đầu nói:
“Yên tâm hôm nay muội đã xin phụ hoàng giành cả ngày cho tỷ rồi, tỷ cứ yên tâm đi”.
Hai người đi vào bên trong thì đã thấy thái tử đang ngồi phòng khách, Như Họa cùng Giang Ngạo Thành cúi đầu hành lễ.
Giang Uyển Nhu sợ hoàng huynh không cho đi liền nhanh nhảu nói:
"Là muội muội bảo dẫn ta đi xem khung cảnh kinh thành, huynh không được từ chối đâu đấy, như thế không hợp lễ nghĩa chút nào ".
Giang Ngạo Thành đứng dậy cốc vào đầu Uyển Nhu rồi cưng chiều nói:
"Chứ không phải muội giấu ta gửi bái thiếp cho công chúa đến để dẫn muội đi chơi à ".
Uyển Nhu lè lưỡi rồi chốn sau lưng Như Họa, tiếng thái tử lại vang lên:
“Hôm nay ta cũng không có việc quan trọng nên sẽ tháp tùng hai muội đi, hai nữ nhi đi ra bên ngoài cũng nguy hiểm, có ta đi cùng sẽ an toàn hơn”.
Thế là dự định hai người bây giờ lại thành ba người, dù sao mục đích của Như Họa cũng là muốn gây dựng mối quan hệ tốt đẹp nên nàng liền đồng ý.
Như Họa vô cùng quen thuộc nơi đây, đầu tiên dẫn Uyển Nhu đi chèo thuyền trên sông, rồi đến khu thơ ca để giải đáp câu đố, mãi sau cùng khi mọi người cảm thấy đói nàng mới dẫn đến tửu lầu nổi tiếng kinh thành để dùng bữa.
Vì quá giờ nên không còn phòng trống, mà Uyển Nhu lại thích náo nhiệt nên Như Họa chọn luôn một bàn gần cửa ra vào, có thể quan sát được mọi thứ bên ngoài.
Đồ ăn rất nhiều nhưng Như Họa không biết hai người thích ăn cáu gì nên mỗi thứ nàng chọn một ít.
Một lúc sau đồ ăn vô cùng phong phú đã được bầy ra trông vô cùng hấp dẫn.
Có lẽ như cả buổi sáng dạo chơi nên ai cũng cảm thấy đói nên ba người ăn vô cùng ngon miệng, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nói chuyện.
Uyển Nhu hận mình đã quen biết với Như Họa quá muộn, hai người mới quen biết nhau mà đã giống như tri kỷ, thân thiết với nhau từ lâu.
Bỗng tiếng nói cười vui vẻ vang lên, Như Họa liếc mắt là một đám công tử lông bông nên nàng không để tâm.
Bỗng một tên chắc do uống rượu say muốn sinh sự liền đến gần bàn ba người đang ngồi rồi nói giọng hách dịch:
"Số của người thật biết hưởng thụ nha, một mình hẳn hai nữ nhi săn sóc, người huynh đệ có thể nhường cho ta một tiểu mỹ nhân được không, gia sẽ thanh toàn tiền cho bữa ăn hôm nay của ngươi ".
Như Họa ánh mắt ghét bỏ không nói gì, còn Uyển Nhu thì không nhẫn nhịn được như nàng tức giận đứng lên nói:
" Ngươi muốn chết thì về nhà mà chết, đừng làm mất hứng của bọn ta ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.