Chương 4:
Ổ ẨM ƯƠNG
19/07/2023
Cuộc săn bắt đầu, mọi người ai thích đường nào thì đi đường nấy, tôi cũng thay đồ cưỡi ngựa dẫn một tốp hộ vệ đi săn.
Tạm thời không muốn thấy mặt Yến Cừu, nên tôi cố tình không gọi hắn theo.
Nhưng chẳng ngờ Tống Giác lại bám tôi dai như đỉa, tôi đâu nó theo đấy, mà người đứng đầu đội ngũ bên nó lại là Yến Cừu.
Tôi len lén liếc mắt qua dòm một cái, lập tức ngó đi chỗ khác.
Bây giờ việc quan trọng nhất là phải coi Tống Giác có phải kẻ chủ mưu đứng sau hay không.
Tôi cố ý cho đám hộ vệ tản ra, sau đó cưỡi ngựa song song với Tống Giác: "Hôm qua cậu nói giao dịch lớn là giao dịch cái gì đấy?"
Tống Giác nói thẳng: "Bà chị hiểu thằng em rõ quá rồi mà, từ nhỏ tới giờ khi nào em cũng muốn có thứ tốt nhất."
Quả nhiên! Giả heo ăn thịt hổ đấy.
Mầy trông ngóng ngôi vị hoàng đế chứ gì.
Vậy giờ phải làm sao đây? Vì nước quên tình thân à?
Tôi còn đang băn khoăn suy nghĩ thì bỗng có tiếng người hô lên kinh ngạc từ cách đây không xa: "Có hổ lớn!"
Tống Giác vội vàng đưa cung tên cho tôi: "Chị mình ơi lẹ lên!"
Tôi không kịp suy nghĩ, hai tay theo bản năng cài tên kéo dây, hướng về phía mãnh hổ đang giương nanh múa vuốt trong rừng, phóng một mũi tên, trúng ngay giữa đầu.
Bắn xong tôi mới nghệt mặt ra.
Tôi biết nguyên chủ có tài bắn cung xuất sắc, nhưng sao Tống Giác lại phấn khích đến vậy?
Tống Giác nhanh như sóc phi xuống ngựa, vội vàng chạy tới cạnh thi t.h.ể con hổ kia, kích động xoa tay liên tục.
"Tốt quá, tốt quá."
Nó kêu tôi qua đó: "Chị mình ê, quyết định thế nhá, chị tặng thằng em con hổ này, em mang bảo bối khác cho chị."
Tôi: "...Giao dịch lớn mà cậu nói là con hổ này đấy hả?"
Tống Giác nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo ngây ngô đầy ngu xuẩn: "Chứ còn gì nữa, dạo trước tiểu thế tử nhà họ Trần mua được một tấm da hổ, ngày nào cũng khoe khoang trước mặt em, em cay lắm, thề phải kiếm một tấm to hơn cho nó biết tay."
Nó đứng cạnh thi thể con hổ, múa may quay cuồng hân hoan cười nói: "Con này to quá xá to, chị mình đỉnh chóp luôn!"
Tôi: [...]
Tưởng ông thần giả heo ăn thịt hổ, hóa ra là heo thật.
Nghĩ lại cũng phải, nếu nó muốn lợi dụng Yến Cừu thì ban đầu đời nào trói Yến Cừu thắt nơ bướm bỏ lên giường tôi.
Hầy, lại toi công một chuyến rồi.
Cột sống bế tắc quá.
Tôi thấy vô vị quá nên gọi thị vệ lại chuẩn bị quay về, lại thấy Yến Cừu tới.
Hắn nói: "Thành Vương điện hạ nhất quyết đòi đội thị vệ gánh con hổ đi khoe với mọi người để dằn mặt. Ngài ấy dặn tôi dẫn một tiểu đội đưa công chúa về trước."
Đường về non xanh nước biếc, tôi xuống ngựa thong thả đi về.
Chẳng ngờ lúc này biến cố xảy ra, mấy chục người mặc áo đen nổi bật giữa rừng xanh đầy nắng xông ra, xách đao nhào tới chỗ bọn tôi.
"Công chúa cẩn thận!"
Yến Cừu che chở tôi lùi lại.
Nhìn đám thích khách kia mỗi đao đều là chiêu độc, tôi dần nhận ra, hình như bọn họ nhằm vào Yến Cừu.
Vậy thì các anh đánh nhau thong thả, sân khấu này là của các anh, tôi xin phép đi trước.
Yến Cừu: "Công chúa, chạy đi! Đi tìm Thành Vương!"
Ô kê chạy đây!
Tôi xoay người chạy, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào giẫm phải cục đá tròn, mất thăng bằng té nhào về phía Yến Cừu.
Vừa vặn lấy thân mình chặn châm độc của thích khách giùm hắn.
Trong lúc hoảng hốt, tựa như tôi nhìn thấy một bầy lạc đà chạy ngang trên đầu tôi, con nào cũng khinh bỉ nhổ xuống đầu tôi một bãi nước bọt.
Bên tai còn nghe tiếng hô tuyệt vọng của Yến Cừu: "Công chúa!"
Giọng nói kia càng ngày càng xa xôi.
Tôi lăn ra bất tỉnh.
Tôi hôn mê ba ngày mới tỉnh.
Vừa mở mắt đã thấy một bầy người bu đen bu đỏ quanh giường tôi, ông thái y già mà không nên nết kia mừng phát khóc: "Tỉnh rồi! Công chúa tỉnh rồi! Không còn nguy hiể.m nữa!"
Mồm mép tép nhảy nghe muốn ê lỗ tai luôn.
Tôi sai người đuổi hết cả lũ đi, sau đó mới hỏi: "Yến Cừu đâu?"
Hầu gái thân cận của tôi đáp: "Hắn không làm tròn trách nhiệm để công chúa bị thương, bị bệ hạ đánh..."
Tôi hết vía: "Đánh c.h.ế.t rồi à?"
Hầu gái: "Nào đến mức đó, đánh vừa vừa thôi chứ không nặng lắm, nhưng hắn nhận phạt xong là tới gác ngoài cửa phòng công chúa, đuổi không đi, không kịp chữa trị nên mới ngất xỉu.
...
Đến lúc tôi xuống giường được, thì thấy Yến Cừu tập tễnh đi tới.
Hắn đứng im ngoài cửa, thấy tôi ngoắc tay hắn mới cà nhắc đi lại.
Ánh mắt hắn vẫn dán mặt vào mặt tôi, tựa như chỉ cần rời mắt là tôi sẽ biến mất ngay vậy.
Tôi không nhịn được, bật cười: "Sao thế?"
Yến Cừu đáp: "Công chúa hi sinh thân mình cứu tôi."
À thì, mặc dù quá trình có khơi khác nhưng nói chung kết quả đúng là vậy thật.
Giờ mà thành khẩn khai báo rằng lúc đó tôi vấp cục đá bị té thì cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng thuận thế nhận vơ luôn.
Thế là tôi ngầm thừa nhận.
Chẳng ngờ Yến Cừu bỗng cúi đầu, tựa như đang đè nén cái gì đó, cắn môi nói: "Tôi từ nhỏ lang bạt khắp nơi, bất kỳ ai cũng có thể đạp tôi mấy cái, chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như vậy."
Tôi sửng sốt.
Vẻ mặt muốn khóc mà không dám này khiến trái tym thiếu nữ mong manh íu đúi nhẹ dạ này của tôi muốn chảy thành nước luôn rồi.
Tôi theo bản năng nói: "Sau này không ai dám bắt nạt anh nữa đâu."
Một giọt nước mắt rơi xuống đất.
Lúc này Yến Cừu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn tôi tha thiết mà lại trung thành.
Tôi thậm chí còn thấy hổ thẹn vì lúc trước muốn một mình bỏ chạy khi thí.ch khách tấn công.
À đúng rồi, thí.ch khách!
Tôi hỏi: "Có manh mối nào của đám thích khách đó không?"
Yến Cừu lắc đầu: "Không có."
Đám thích kh.ách kia giống như qu.ỷ hồn, biến mất không để lại chút tăm hơi nào, ngay cả t.h.i th.ể cũng tan thành một bãi m.áu không tra được vết tích gì.
Nhưng thông minh như tôi thì cần gì manh mối.
Tôi biết thừa kẻ phái thích khách tới chính là kẻ đứng sau màn hạ độc Yến Cừu, cuối cùng còn muốn làm ngư ông đắc lợi giành lấy tất cả.
Nhưng rốt cuộc kẻ này là ai nhỉ?
Chuyện tôi cứu một tên hộ vệ mà để mình bị thương bị đồn ầm lên, khiến hoàng để phải để ý.
Thế là ông ấy đưa ra một quyết định trọng đại, đó là phải tuyển một anh phò mã đàng hoàng cho tôi.
Chiếu chỉ vừa ban xuống, việc đầu tiên là bắt tôi giải tán hậu cung.
Tym tôi đau quá man.
Nói giải tán là giải tán luôn, không thèm hỏi ý kiến tôi luôn.
Không làm gì bậy bạ, để ngắm cũng bổ mắt mà.
Tôi không nhớ tên được ai, chỉ biết mỗi Hồng Âm với Hạ Ninh.
Ngày rời phủ, Hồng Âm khóc như mưa như gió, tức tưởi nghẹn ngào thở muốn không nổi, còn ráng gào lên: "Công chúa, không có người em biết sống sao!"
Hạ Ninh cũng nước mắt lưng tròng, nói: "Biết phải đi, em thức trắng mấy đêm nay làm mấy trăm túi thơm, hi vọng công chúa có thể nhớ em lâu hơn một chút."
Tôi kinh ngạc nhận ra, hóa ra khi người đàn ông khóc, nước mắt méo có rơi vào tym, cũng giàn dụa chảy xuống ướt áo như thường.
Yến Cừu đứng sau lưng tôi lạnh lùng nhìn tôi lưu luyến chia tay dàn hậu cung.
Tôi quay đầu động viên hắn: "Anh khóc cũng đáng yêu lắm."
Vành tai Yến Cừu đỏ lên.
Theo lý mà nói, ông anh ruột thừa hoàng đế của tôi mong tôi đuổi Yến Cừu đi nhất.
Nhưng mà ông ấy vừa lo cho sự an toàn của tôi, lại sợ tôi vừa mắt những hộ vệ khác nữa, thế là chỉ đành ngầm đồng ý để Yến Cừu ở lại phủ công chúa cho đến khi chọn được phò mã.
Tôi lựa tới lựa lui hết cả một năm.
Chưa chọn được phò mã, nhưng man di ở biên giới bắt đầu rục rịch.
Hoàng đế sợ không bao lâu nữa chiến tranh sẽ nổ ra, cho nên muốn xử lý cho xong chuyện của tôi, thế là tổ chức quốc yến.
Không chỉ mời quần thần trong triều mà còn mời cả những thanh niên tuấn kiệt của các nước nhỏ xung quanh.
Trước khi dự tiệc, tôi mặc bộ đồ mới mà tiệm may hoàng gia mới may cho tôi đầu năm nay, gấm lụa màu đỏ tươi thêu mẫu đơn bằng chỉ kim tuyến, rất tông xuyệt tông với bộ đồ trang sức cắm tua tủa trên đầu tôi.
Khiến tôi càng xinh đẹp lộng lẫy.
Tôi quay đầu hỏi Yến Cừu: "Đẹp không?"
Bình thường mà tôi hỏi thế là hắn xấu hổ cúi gằm mặt xuống liền.
Nhưng hôm nay hắn cứ nhìn tôi đăm đăm, tựa như đang cố gắng khắc ghi hình bóng tôi vào tim.
Lát sau, hẳn mỉm cười gật đầu: "Đẹp lắm, công chúa là người đẹp nhất tôi từng thấy."
(Còn tiếp)
--------------------------
Tác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Dịch xà lơ: Ổ Ẩm Ương
Đã được nhà dịch cho phép đăng lại .
Tạm thời không muốn thấy mặt Yến Cừu, nên tôi cố tình không gọi hắn theo.
Nhưng chẳng ngờ Tống Giác lại bám tôi dai như đỉa, tôi đâu nó theo đấy, mà người đứng đầu đội ngũ bên nó lại là Yến Cừu.
Tôi len lén liếc mắt qua dòm một cái, lập tức ngó đi chỗ khác.
Bây giờ việc quan trọng nhất là phải coi Tống Giác có phải kẻ chủ mưu đứng sau hay không.
Tôi cố ý cho đám hộ vệ tản ra, sau đó cưỡi ngựa song song với Tống Giác: "Hôm qua cậu nói giao dịch lớn là giao dịch cái gì đấy?"
Tống Giác nói thẳng: "Bà chị hiểu thằng em rõ quá rồi mà, từ nhỏ tới giờ khi nào em cũng muốn có thứ tốt nhất."
Quả nhiên! Giả heo ăn thịt hổ đấy.
Mầy trông ngóng ngôi vị hoàng đế chứ gì.
Vậy giờ phải làm sao đây? Vì nước quên tình thân à?
Tôi còn đang băn khoăn suy nghĩ thì bỗng có tiếng người hô lên kinh ngạc từ cách đây không xa: "Có hổ lớn!"
Tống Giác vội vàng đưa cung tên cho tôi: "Chị mình ơi lẹ lên!"
Tôi không kịp suy nghĩ, hai tay theo bản năng cài tên kéo dây, hướng về phía mãnh hổ đang giương nanh múa vuốt trong rừng, phóng một mũi tên, trúng ngay giữa đầu.
Bắn xong tôi mới nghệt mặt ra.
Tôi biết nguyên chủ có tài bắn cung xuất sắc, nhưng sao Tống Giác lại phấn khích đến vậy?
Tống Giác nhanh như sóc phi xuống ngựa, vội vàng chạy tới cạnh thi t.h.ể con hổ kia, kích động xoa tay liên tục.
"Tốt quá, tốt quá."
Nó kêu tôi qua đó: "Chị mình ê, quyết định thế nhá, chị tặng thằng em con hổ này, em mang bảo bối khác cho chị."
Tôi: "...Giao dịch lớn mà cậu nói là con hổ này đấy hả?"
Tống Giác nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo ngây ngô đầy ngu xuẩn: "Chứ còn gì nữa, dạo trước tiểu thế tử nhà họ Trần mua được một tấm da hổ, ngày nào cũng khoe khoang trước mặt em, em cay lắm, thề phải kiếm một tấm to hơn cho nó biết tay."
Nó đứng cạnh thi thể con hổ, múa may quay cuồng hân hoan cười nói: "Con này to quá xá to, chị mình đỉnh chóp luôn!"
Tôi: [...]
Tưởng ông thần giả heo ăn thịt hổ, hóa ra là heo thật.
Nghĩ lại cũng phải, nếu nó muốn lợi dụng Yến Cừu thì ban đầu đời nào trói Yến Cừu thắt nơ bướm bỏ lên giường tôi.
Hầy, lại toi công một chuyến rồi.
Cột sống bế tắc quá.
Tôi thấy vô vị quá nên gọi thị vệ lại chuẩn bị quay về, lại thấy Yến Cừu tới.
Hắn nói: "Thành Vương điện hạ nhất quyết đòi đội thị vệ gánh con hổ đi khoe với mọi người để dằn mặt. Ngài ấy dặn tôi dẫn một tiểu đội đưa công chúa về trước."
Đường về non xanh nước biếc, tôi xuống ngựa thong thả đi về.
Chẳng ngờ lúc này biến cố xảy ra, mấy chục người mặc áo đen nổi bật giữa rừng xanh đầy nắng xông ra, xách đao nhào tới chỗ bọn tôi.
"Công chúa cẩn thận!"
Yến Cừu che chở tôi lùi lại.
Nhìn đám thích khách kia mỗi đao đều là chiêu độc, tôi dần nhận ra, hình như bọn họ nhằm vào Yến Cừu.
Vậy thì các anh đánh nhau thong thả, sân khấu này là của các anh, tôi xin phép đi trước.
Yến Cừu: "Công chúa, chạy đi! Đi tìm Thành Vương!"
Ô kê chạy đây!
Tôi xoay người chạy, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào giẫm phải cục đá tròn, mất thăng bằng té nhào về phía Yến Cừu.
Vừa vặn lấy thân mình chặn châm độc của thích khách giùm hắn.
Trong lúc hoảng hốt, tựa như tôi nhìn thấy một bầy lạc đà chạy ngang trên đầu tôi, con nào cũng khinh bỉ nhổ xuống đầu tôi một bãi nước bọt.
Bên tai còn nghe tiếng hô tuyệt vọng của Yến Cừu: "Công chúa!"
Giọng nói kia càng ngày càng xa xôi.
Tôi lăn ra bất tỉnh.
Tôi hôn mê ba ngày mới tỉnh.
Vừa mở mắt đã thấy một bầy người bu đen bu đỏ quanh giường tôi, ông thái y già mà không nên nết kia mừng phát khóc: "Tỉnh rồi! Công chúa tỉnh rồi! Không còn nguy hiể.m nữa!"
Mồm mép tép nhảy nghe muốn ê lỗ tai luôn.
Tôi sai người đuổi hết cả lũ đi, sau đó mới hỏi: "Yến Cừu đâu?"
Hầu gái thân cận của tôi đáp: "Hắn không làm tròn trách nhiệm để công chúa bị thương, bị bệ hạ đánh..."
Tôi hết vía: "Đánh c.h.ế.t rồi à?"
Hầu gái: "Nào đến mức đó, đánh vừa vừa thôi chứ không nặng lắm, nhưng hắn nhận phạt xong là tới gác ngoài cửa phòng công chúa, đuổi không đi, không kịp chữa trị nên mới ngất xỉu.
...
Đến lúc tôi xuống giường được, thì thấy Yến Cừu tập tễnh đi tới.
Hắn đứng im ngoài cửa, thấy tôi ngoắc tay hắn mới cà nhắc đi lại.
Ánh mắt hắn vẫn dán mặt vào mặt tôi, tựa như chỉ cần rời mắt là tôi sẽ biến mất ngay vậy.
Tôi không nhịn được, bật cười: "Sao thế?"
Yến Cừu đáp: "Công chúa hi sinh thân mình cứu tôi."
À thì, mặc dù quá trình có khơi khác nhưng nói chung kết quả đúng là vậy thật.
Giờ mà thành khẩn khai báo rằng lúc đó tôi vấp cục đá bị té thì cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng thuận thế nhận vơ luôn.
Thế là tôi ngầm thừa nhận.
Chẳng ngờ Yến Cừu bỗng cúi đầu, tựa như đang đè nén cái gì đó, cắn môi nói: "Tôi từ nhỏ lang bạt khắp nơi, bất kỳ ai cũng có thể đạp tôi mấy cái, chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như vậy."
Tôi sửng sốt.
Vẻ mặt muốn khóc mà không dám này khiến trái tym thiếu nữ mong manh íu đúi nhẹ dạ này của tôi muốn chảy thành nước luôn rồi.
Tôi theo bản năng nói: "Sau này không ai dám bắt nạt anh nữa đâu."
Một giọt nước mắt rơi xuống đất.
Lúc này Yến Cừu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn tôi tha thiết mà lại trung thành.
Tôi thậm chí còn thấy hổ thẹn vì lúc trước muốn một mình bỏ chạy khi thí.ch khách tấn công.
À đúng rồi, thí.ch khách!
Tôi hỏi: "Có manh mối nào của đám thích khách đó không?"
Yến Cừu lắc đầu: "Không có."
Đám thích kh.ách kia giống như qu.ỷ hồn, biến mất không để lại chút tăm hơi nào, ngay cả t.h.i th.ể cũng tan thành một bãi m.áu không tra được vết tích gì.
Nhưng thông minh như tôi thì cần gì manh mối.
Tôi biết thừa kẻ phái thích khách tới chính là kẻ đứng sau màn hạ độc Yến Cừu, cuối cùng còn muốn làm ngư ông đắc lợi giành lấy tất cả.
Nhưng rốt cuộc kẻ này là ai nhỉ?
Chuyện tôi cứu một tên hộ vệ mà để mình bị thương bị đồn ầm lên, khiến hoàng để phải để ý.
Thế là ông ấy đưa ra một quyết định trọng đại, đó là phải tuyển một anh phò mã đàng hoàng cho tôi.
Chiếu chỉ vừa ban xuống, việc đầu tiên là bắt tôi giải tán hậu cung.
Tym tôi đau quá man.
Nói giải tán là giải tán luôn, không thèm hỏi ý kiến tôi luôn.
Không làm gì bậy bạ, để ngắm cũng bổ mắt mà.
Tôi không nhớ tên được ai, chỉ biết mỗi Hồng Âm với Hạ Ninh.
Ngày rời phủ, Hồng Âm khóc như mưa như gió, tức tưởi nghẹn ngào thở muốn không nổi, còn ráng gào lên: "Công chúa, không có người em biết sống sao!"
Hạ Ninh cũng nước mắt lưng tròng, nói: "Biết phải đi, em thức trắng mấy đêm nay làm mấy trăm túi thơm, hi vọng công chúa có thể nhớ em lâu hơn một chút."
Tôi kinh ngạc nhận ra, hóa ra khi người đàn ông khóc, nước mắt méo có rơi vào tym, cũng giàn dụa chảy xuống ướt áo như thường.
Yến Cừu đứng sau lưng tôi lạnh lùng nhìn tôi lưu luyến chia tay dàn hậu cung.
Tôi quay đầu động viên hắn: "Anh khóc cũng đáng yêu lắm."
Vành tai Yến Cừu đỏ lên.
Theo lý mà nói, ông anh ruột thừa hoàng đế của tôi mong tôi đuổi Yến Cừu đi nhất.
Nhưng mà ông ấy vừa lo cho sự an toàn của tôi, lại sợ tôi vừa mắt những hộ vệ khác nữa, thế là chỉ đành ngầm đồng ý để Yến Cừu ở lại phủ công chúa cho đến khi chọn được phò mã.
Tôi lựa tới lựa lui hết cả một năm.
Chưa chọn được phò mã, nhưng man di ở biên giới bắt đầu rục rịch.
Hoàng đế sợ không bao lâu nữa chiến tranh sẽ nổ ra, cho nên muốn xử lý cho xong chuyện của tôi, thế là tổ chức quốc yến.
Không chỉ mời quần thần trong triều mà còn mời cả những thanh niên tuấn kiệt của các nước nhỏ xung quanh.
Trước khi dự tiệc, tôi mặc bộ đồ mới mà tiệm may hoàng gia mới may cho tôi đầu năm nay, gấm lụa màu đỏ tươi thêu mẫu đơn bằng chỉ kim tuyến, rất tông xuyệt tông với bộ đồ trang sức cắm tua tủa trên đầu tôi.
Khiến tôi càng xinh đẹp lộng lẫy.
Tôi quay đầu hỏi Yến Cừu: "Đẹp không?"
Bình thường mà tôi hỏi thế là hắn xấu hổ cúi gằm mặt xuống liền.
Nhưng hôm nay hắn cứ nhìn tôi đăm đăm, tựa như đang cố gắng khắc ghi hình bóng tôi vào tim.
Lát sau, hẳn mỉm cười gật đầu: "Đẹp lắm, công chúa là người đẹp nhất tôi từng thấy."
(Còn tiếp)
--------------------------
Tác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Dịch xà lơ: Ổ Ẩm Ương
Đã được nhà dịch cho phép đăng lại .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.