Trưởng Công Chúa Uy Vũ

Chương 6:

Ổ ẨM ƯƠNG

19/07/2023

Tôi bị bịt mắt đưa tới một căn phòng bí mật.

Người đeo mặt nạ quỷ kia cũng không làm gì tôi cả, ngày nào cũng mang tới cả bàn đồ ăn đủ thứ sơn hào hải vị, sau đó ngồi đối diện cùng ăn với tôi.

Mấy ngày liên tiếp, y chưa từng mở miệng nói câu nào.

Cho đến ngày thứ bảy, sau khi nhìn tôi một canh giờ thì y phải đi, thế là tôi gọi y lại:

"Hạ Ninh, trước kia anh đâu có ít nói như vậy?"

Người kia sững người một lát, sau đó cười khẽ một tiếng.

"Công chúa có thể nhận ra tôi, tôi rất vui."

Y tháo mặt nạ quỷ xuống, lộ gương mặt mịn màng như ngọc của Hạ Ninh, còn vương chút nghi hoặc.

"Sao công chúa lại nhận ra tôi?"

"Dáng đi của anh, âm điệu khi nói của anh, còn có cả..." Tôi giơ ống tay áo lên ngửi mùi hương đặc biệt trên người, nói: "Những chiếc túi thơm anh thêu cho tôi, tôi vẫn luôn đeo bên mình, trên người tôi vốn đã có mùi hương đặc biệt, mà lũ ong độc anh nuôi chắc là sẽ không tấn công người có mùi này."

Hạ Ninh cười tươi như hoa mùa xuân: "Công chúa thông minh lắm."

Giọng nói của y chợt thay đổi.

Dần khớp với giọng nói của người đứng sau bình phong trong giấc mơ của tôi.

Tôi kinh hãi toát cả mồ hôi hột.

Sao lại là y được cơ chứ?

Tôi giả bộ trấn định hỏi y: "Thích khách tập kích tôi trong cuộc săn mùa thu năm ấy, là do anh phái tới sao?"

Nghe tôi nói, Hạ Ninh cuống lên: "Phải, nhưng tôi không nhằm vào công chúa đâu."

Hạ Ninh nói, y vốn là mật thám do Yến quốc chủ cài vào Tống quốc.

Sau khi nhận được lệnh tìm kiếm Lục hoàng tử, y rất nhanh điều tra ra thân phận của Yến Cừu.

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Ninh bỗng vặn vẹo: "Nhưng rõ ràng tôi cũng là con trai lão, Yến Cừu là con trai của một ả cung nữ thấp hèn, còn tôi thì sao, thân phận tôi còn đáng tởm hơn thế nữa, tôi là thằng con ho.a.ng do lão già kia gi.a.n d.â.m với chị dâu mình mà sinh ra. Tôi không phục, dù sao tôi cũng phải vì mình một lần."

Hạ Ninh vốn định cho Yến Cừu uống thuốc độc quấy nhiễu tâm trí hòng khống chế hắn, nhưng chẳng ngờ tôi lại đưa hắn vào doanh trại mất.

"Công chúa, lúc người cứu Hạ Ninh khỏi tay lũ b.u.ô.n người, trong lòng tôi trong mắt tôi đều chỉ có người. Nhưng người không chỉ thích mình tôi, mà tôi lại muốn làm người đặc biệt, cho nên tôi lập mưu khiến người rơi xuống nước, định cứu người lên khiến người mủi lòng thương tôi. Ai ngờ từ đó người đổi hẳn tính tình, chẳng thèm tìm tôi nữa, cạnh người còn thêm một tên Yến Cừu, nếu đã không lợi dụng được hắn thì tôi chỉ đành gi.ế.t hắn thôi."

Trong mắt y lộ vẻ đau thương: "Tôi chẳng ngờ người lại hi sinh thân mình cứu hắn, nếu không phải tôi lén đút thuốc giải cho người, thì người đã mất mạng từ lâu."

Tôi ngây ngốc sững sờ ngơ ngác.

Chẳng ngờ chấp niệm của Hạ Ninh với nguyên chủ lại nặng đến thế.

Nhưng y không thể nào ngờ được rằng, lần đó y lập mưu để người rơi xuống nước, công chúa mà y một lòng yêu thương đã không về được nữa.



Hạ Ninh giờ phút này rõ ràng là đã phát điên rồi, y kích động nói: "Sao người có thể gả cho người khác được cơ chứ, người yêu thương tôi nhất, đúng không?"

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang dội.

Hạ Ninh còn chưa kịp phản ứng thì Yến Cừu đã dẫn một đám người phá cửa xông vào.

Yến Cừu nhìn như hu.n.g thần á.c s.át, vung đ.a.o ch.ém đứt xiềng xích quấn cửa.

Đ.a.o tiếp theo đã kề cổ Hạ Ninh.

Hạ Ninh không tránh không né, nhìn vết ong chích trên tay Yến Cừu, thoải mái cười to: "Bị ong đ.ộ.c cắn chắc khó chịu lắm đúng không, nếu không có thuốc giải thì mày chỉ có nước ch.ô.n cùng tao thôi, mà thuốc giải phải trích từ ong chúa, mày không tìm được đâu."

Tôi lặng lẽ lôi một con ong độc bự chà bá trong túi thơm ra: "Con này đây hả?"

Y kinh hãi: "Sao người tìm được?"

"Chắc do túi thơm này hơi thơm quá, nên nó chui vào không muốn chui ra, tôi nuôi làm thú cưng bấy lâu nay."

Hạ Ninh: "..."

Sau đó, Hạ Ninh bị bắ.t g.iam.

Lại một vấn đề nan giải khác được đặt vào tay tôi.

Thái y Yến quốc chế xong th.u.ốc giải chiết xuất từ ong chúa, nhưng cách dùng thu.ốc thì có hơi biế.n th.ái.

Không biết thật hay giả, thái y bảo rằng sau khi bị ong chích, nọc độc đã lan toàn thân.

Cho nên phải bôi thuốc ngoài da, bôi từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trái sang phải, từ phải sang trái, lại từ trước ra sau, từ sau ra trước, không được sót một tấc da nào.

Sao nghe cứ thấy ảo ảo thế nào ấy, nhưng tôi nào dám không tin.

Yến Cừu trước giờ không cho ai chạm vào người, nên công việc khó khăn vất vả này đành nhờ hết vào tôi.

Đêm ấy, tôi cầm thuốc vào hồ tắm của Yến Cừu, cảnh này tự nhiên thấy hơi quen quen, nhưng tình hình bây giờ không giống hồi đó, tim tôi đập bình bịch như trống trận.

Xuyên màn hơi nước mờ mịt, tôi đi vào trong, nhưng lại không thấy bóng dáng Yến Cừu đâu.

Tôi đang định gọi thì đã thấy một bàn tay thò ra từ phía sau, bịt miệng tôi lại.

Ngay sau đó, thân thể nóng rẫy của ai đó dính sát vào người tôi.

"Là anh."

Giọng Yến Cừu hơi khàn.

Hắn thì thầm vào tai tôi: "Thái y dặn phải bôi thuốc khi da dẻ còn mát mẻ, nhưng anh vừa nghĩ tới em thì người đã nóng hôi hổi, phải đi ngâm nước đá hạ nhiệt không biết bao nhiêu lần, em nói phải làm sao bây giờ?"

Trời má, chuyện xấu hổ vầy sao anh nói hiên ngang lẫm liệt quá vậy!



Mặt tôi đỏ tới mang tai.

Còn chưa kịp nói gì thì chợt nghe có tiếng bẩm báo ngoài cửa: "Điện hạ! Người trong nhà lao t.ự s.á.t rồi!"

Đó là Hạ Ninh.

Yến Cừu sửng sốt, sau đó trả lời: "Biết rồi."

Người hầu đi rồi, Yến Cừu ôm tôi ngồi trên bờ hồ tắm, nói: "Hồi sớm em có vào nhà lao à?"

Tôi không giấu hắn, gật đầu nói: "Vâng."

Tôi tới thăm Hạ Ninh, chỉ nói với y rằng: "Công chúa của anh đã ch.ết khi rơi xuống nước, tôi không phải cô ấy, nhưng tôi tìm thấy một tờ chỉ thị chưa kịp công bố trong phòng của cô ấy, trên đó viết về việc giải tán hậu cung phủ công chúa, bồi thường tiền bạc điền sản, nhưng trong danh sách bồi thường giải tán ấy không có tên của anh."

Hạ Ninh sững sờ ngây ngốc một lúc lâu, sau đó vừa cười vừa khóc.

Dù nói ra sẽ khiến y phải chịu nỗi đau đớn vô biên khi biết mình tự tay hại c.h.ế.t người mình yêu.

Nhưng y có quyền biết sự thật về tình cảm của công chúa.

Việc Hạ Ninh t.ự s.á.t nằm trong dự liệu của tôi.

Vừa hay Yến Cừu hỏi đến chuyện này, tôi suy tư một lúc lâu, quyết định nói sự thật với hắn: "Thực ra em..."

Yến Cừu đột nhiên sáp lại, chặn tôi bằng một nụ hôn: "Em là công chúa của anh."

Một câu hơn vạn lời nói.

...

Lúc bôi thuốc cho Yến Cừu, tôi thấy hàng trăm vết thương lớn nhỏ khắp người hắn, nghĩ tới những chuyện hắn gặp phải mấy năm qua.

"Đau không?"

Yến Cừu siết nhẹ tay tôi: "Không đau."

Hắn không hung tàn kh.á.t m.á.u như trong cốt truyện gốc, cho nên ở trong cung phải chịu khổ nhiều.

Con đường về sau còn nhiều gập ghềnh.

Nhưng không sao.

Có tôi đi cùng hắn.

(Hết - Còn ngoại truyện)

--------------------------

Dịch xà lơ: Ổ Ẩm Ương

Đã được nhà dịch cho phép đăng lại .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trưởng Công Chúa Uy Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook