Chương 150: Hỏi tội
Mặc Thư Bạch
24/04/2024
Editor: Shandy
Mùng một tháng mười, Lý Dung dậy từ sáng sớm, ăn mặc tỉ mỉ rồi lên đường vào cung.
Lúc nàng ra cửa, trời vẫn là một mảnh mù mịt, gió lạnh lén tràn qua toàn bộ Hoa Kinh, ập tới trên mặt Lý Dung khi nàng vén rèm lên.
Lý Dung ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa cung nguy nga, ánh mắt nàng khẽ dừng lại trên nóc cao một lát đã nghe thấy tiếng Tĩnh Lan nhẹ nhàng nói bên cạnh: “Điện hạ, nên vào cung rồi.”
Lý Dung thu hồi ánh mắt, nhẹ cười một tiếng rồi đưa tay đặt lên tay Tĩnh Lan, đạp lên băng ghế xuống xe ngựa.
Nàng đi tới đại điện, vừa mới bắt đầu vào triều, người của Nhu phi đã tấu tố yêu cầu xác nhận thời điểm cụ thể xử trảm năm nay.
Vì thuận theo thời tiết, Đại Hạ chỉ xử tử phạm nhân vào mùa Đông, năm ngoái Lý Dung liên tiếp chém nhiều người như vậy cũng đúng vào mùa Đông giải quyết hết tất cả tranh chấp. Mà năm nay Nhu phi người cần bỏ tù thì bỏ tù, lưu đày thì lưu đày, cách chức quan thì cách chức quan, nhưng lại chưa giết một ai, tất cả đều trì hoãn tới mùa Đông.
Hôm nay vừa vào tháng mười, người của Nhu phi đã gấp không chờ nổi mà nói lên yêu cầu thời gian hành hình cụ thể, tất cả mọi người đều hiểu ý của Nhu phi không phải muốn giết người mà là đang cảnh cáo.
“Thời gian xử trảm thường là Khâm Thiên Giám* cân nhắc tính toán…” Thượng Quan Húc không quen nhìn Nhu phi ngang ngược, tự mình trực tiếp lên tiếng, mắng quan viên tấu tố: “Từ khi nào lại cần triều đình thương lượng? Ngươi ở triều đình nhiều năm như vậy mà lại không hiểu quy củ thế sao?”
*Khâm Thiên Giám: Cơ quan chuyên quan sát hiện tượng thiên văn, dự báo thời tiết, làm lịch và báo giờ để định mùa vụ cho dân.
Dù sao Thượng Quan Húc cũng là Tả tướng, ông mở miệng, tự nhiên quan viên bên dưới không dám lên tiếng. Nhu phi thấy tình hình như vậy thì trừng mắt quan viên quỳ dưới đất một cái, cười rồi lên tiếng: “Lời này của Thượng Quan đại nhân là không đúng rồi, dẫu sao bây giờ không giống trước kia. Số người cần xử lý năm nay đông đảo, nếu không quyết định một thời gian cụ thể, e là phải trì hoãn thêm nữa, trì hoãn tới cuối cùng…” Nhu phi bật cười: “Còn có khả năng hành hình hay không, ai mà biết được?”
Nhu phi đang ám chỉ thế gia muốn âm thầm triển khai cứu người sau lưng, Ngự Sử đại phu Thượng Quan Mẫn Chi lại lạnh nhạt nói: “Vì sao không thể hành hình? Cái gì gọi là bây giờ không giống trước kia? Triều đình vẫn là triều đình, bệ hạ cũng vẫn là bệ hạ, bây giờ không giống chẳng qua là vì có phụ nhân hậu cung tham gia vào việc triều chính, tẫn kê ti thần*, họa loạn triều cương mà thôi.”
*Tẫn kê tư thần hay còn đọc là tẫn kê ti thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay. Gà mái báo sáng là hiện tượng biến dị về giới tính của sinh vật, nhưng thời trước dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, bởi vì phụ nữ cổ đại chịu trình độ giáo dục rất thấp, thường thường làm ra những chính sách nhiễu loạn xã hội. Cho nên người ta cho rằng là điềm báo của tai họa.
“Thượng Quan Mẫn Chi…” Nghe lời này, Nhu phi lập tức lên tiếng chói tai quát lại: “Ngươi có ý gì?!”
Thượng Quan Mẫn Chi lạnh mắt nhìn sang: “Nương nương, ta chỉ đang cố gắng làm hết trách nhiệm của Ngự Sử mà thôi.”
“Ngươi nói ta tẫn kê ti thần?”
Nhu phi bị Thượng Quan Mẫn Chi làm tức cười: “Vậy sao ban đầu công chúa Bình Nhạc ở trong triều, ngươi lại không nói? Chẳng qua là vì nó là công chúa của Thượng Quan gia nhà ngươi thôi!”
“Công chúa là công chúa của hoàng gia!” Thượng Quan Mẫn Chi nhìn thẳng: “Thượng Quan gia không có công chúa. Xin Tiêu thị hiểu rõ, hoàng tộc và thế gia có khác biệt, đừng vì dốt nát mà đi xa như vậy.”
Nhu phi còn muốn tiếp lời theo bản năng nhưng nhìn thấy một đám quan viên Ngự Sử đài sau lưng Thượng Quan Mẫn Chi, bà ta nhất thời nghẹn họng.
Bà ta nghĩ không thông cái gì mà phải đi tranh cãi với người của Ngự Sử đài chứ?
Nhóm người này làm mưa làm gió, môi có gươm, lưỡi có kiếm cả mấy thập niên, nói bừa một câu đều không phải dạng hiền lành gì. Năm đó Thượng Quan Mẫn Chi cũng là mắng liên tục tới chức Ngự Sử đại phu, những năm này ông ta giữ thân phận rất ít khi nói chuyện nhưng cũng không có nghĩa là cái miệng của người này không mang theo răng nanh.
Nhu phi nhẫn nhịn, cười lên, nói chậm rãi: “Thượng Quan đại nhân cũng chỉ có thể nhặt lấy những chữ này làm văn chương. Cùng là nữ tử, Bình Nhạc điện hạ làm Tư chủ Đốc tra tư, ta lại không làm được ư?”
“Ít nhất tỷ ấy không làm ra nhiều oan giả sai án* như vậy.” Giọng Lý Xuyên lạnh nhạt: “Vì sao quần thần không phục, Nhu phi nương nương không tự suy ngẫm ra ư?”
*Oan giả sai án: Cách gọi gộp của án oan, án giả, án sai.
“Nàng và các ngươi cùng phe với nhau, đương nhiên các ngươi sẽ không nói xấu nó…” Nhu phi lạnh giọng: “Thái tử điện hạ nói ta làm oan giả sai án, có chứng cứ không? Nếu không có, vậy ngươi...”
“Ta có!”
Nhu phi còn chưa dứt lời, từ phía cửa đã truyền tới giọng nữ trong trẻo. Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn lại trước thì thấy trước đại diện có một nữ tử đi ngược sáng tới, cất bước tiến vào trong đại điện.
Lý Minh nhíu mày, nhìn thấy Lý Dung cầm một cuốn trục, bước vào đại điện.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nàng, nàng đi thẳng một đường từ trong đám người tiến về đằng trước rồi sau đó ung dung dừng lại trước mặt Lý Minh, hành đại lễ, cung kính nói: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Ngươi tới làm gì?”
Lý Minh mở miệng theo bản năng nhưng vừa dứt lời, ông ta đã biết mình hỏi ra lời này là không bình thường.
Dù tại sao Lý Dung tới, hôm nay nàng xuất hiện trên đại điện cũng đã thoát khỏi sự khống chế của ông ta.
Ông ta không muốn để Lý Dung xuất hiện ở đây, vì thế đã lập tức nói: “Chưa tuyên triệu, ngươi...”
“Nhi thần vì chính mình, vì triều thần, vì sĩ tử hàn môn của thiên hạ này, tới đòi một phần công bằng với Tư chủ Đốc tra tư hiện giờ, Quý phi Tiêu Nhu!”
Lý Dung không đợi Lý Minh nói xong đã đột ngột lên tiếng, từng câu từng chữ của nàng vang lên đanh thép, từng chữ rơi xuống có tiếng.
Nói xong, Lý Dung lập tức nâng lên tấu chương trong tay: “Mời bệ hạ phân xử cho bọn ta.”
Nhu phi thấy Lý Dung thì lập tức có phần luống cuống, nhưng không thể hiện trên mặt. Bà ta cố làm vẻ bình tĩnh, nhìn chằm chặp Lý Dung.
Mà Lý Dung xổ một trận khiến Lý Minh không thể buông lời đuổi nàng ra được. Ông ta lạnh lùng nhìn Lý Dung, một lúc sau mới lên tiếng: “Bình Nhạc, bây giờ ngươi hẳn là nên nghỉ ngơi trong phủ.”
“Phụ hoàng…” Lý Dung không hề sợ hãi chút nào khi đối mặt với lời nhắc nhở gần như cảnh cáo của Lý Minh, bình tĩnh nói: “Xin phụ hoàng cho người tố cáo vào điện.”
“Ngươi biết trẫm là phụ hoàng của ngươi, còn dám dạy trẫm làm việc thế nào ư?”
“Bệ hạ…” Thượng Quan Húc bình tĩnh mở miệng: “Nếu điện hạ tố cáo Nhu phi, bệ hạ th@n là minh quân, hẳn là nên quan tâm tới án oan này mới phải.”
“Bệ hạ, xin truyền người có liên quan án này của Nhu phi vào điện.”
Hơn nửa triều thần đồng thời lên tiếng, Lý Minh nhìn chằm chằm những bề tôi này ép buộc mình, ông ta nắm chặt quả đấm, cuối cùng chỉ có thể trả lời một tiếng: “Truyền.”
Vừa dứt lời, một quan viên của Thượng Quan thị bị Nhu phi nhột trong tù nghe lời vào điện, đồng thời có một vài người của Đốc tra tư do Thượng Quan Nhã mang theo đi cùng vào.
Đợi từng người trong bọn họ ổn định chỗ xong, Nhu phi cười lên: “Chuyện tố cáo, chính là những người đã được phán có tội này ư?”
Nhu phi nói xong, ánh mắt bà ta chậm chạp lướt qua người của Thượng Quan thị: “Bình Nhạc, Thượng Quan thị vì muốn giữ một con đường sống cho người nhà mình đã gài tang vật hãm hại làm việc bất hợp pháp vì tình riêng, lá gan cũng có vẻ không nhỏ đâu.”
“Nương nương cảm thấy có người hãm hại bà ư?” Lý Dung nghe vậy thì cười lên: “Vậy thì…” Lý Dung dịch người, nhường chỗ cho người quỳ đằng sau: “Vị này thì sao nhỉ?”
Lý Dung tránh người ra sau, một thanh niên ngẩng đầu lên. Thanh niên này quỳ rất ngay ngắn, ánh mắt dừng lại trên mặt Nhu phi, loáng thoáng mang theo mấy phân căm phẫn.
Nhu phi nhìn người thanh niên này, hơi mù mịt: “Vị này là?”
“Thảo dân Trần Hậu Chiếu…” Thanh niên quỳ cúi đầu trên đất, cất giọng nói: “Là thí sinh năm ngoái của Du Châu Thanh Thành.”
Sau nghe được tên của Trần Hậu Chiếu, mặt Nhu phi lập tức thay đổi, một lát sau, bà ta vội vàng nói: “Thì ra là ngươi? Bổn cung cho người tìm ngươi khắp nơi cũng không tìm được, bây giờ ngươi ở chỗ này là bị người khác uy hiếp ư?”
Nhu phi đánh đòn phủ đầu, định chuyển lời nói của Trần Hậu Chiếu thành bị Lý Dung uy hiếp.
Trần Hậu Chiếu vừa nghe bà ta nói bèn cười giễu: “Nương nương, thảo dân có thể bị uy hiếp gì chứ? Cho dù có người có thể uy hiếp thảo dân ở đây, còn có khả năng uy hiếp được đường đệ Tiêu Thuận Văn của ngài cướp đoạt danh ngạch kỳ thi mùa xuân của ta sao?”
Mặt Lý Minh khẽ biến sắc, ông ta tỉnh bơ nhìn về phía Nhu phi. Bà ta vẫn làm vẻ bình tĩnh: “Lúc trước xử án khoa cử, bổn cung không thể tìm được tung tích của ngươi, nếu ngươi có oan, vì sao không tố cáo từ sớm chứ? Mà lại phải để đến hôm nay mới tới nói những chuyện bịa đặt không có căn cứ* này ư?”
*Có lẽ có (莫须有): Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có“. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
“Bịa đặt không có căn cứ?” Trần Hậu Chiếu nhất thời kích động: “Bà biết hơn hai mươi năm ta học tập gian khổ thế nào không? Bà biết mẫu thân ta vì để tạo điều kiện cho ta học tập đã phải giặt bao nhiêu y phục, thêu tới hỏng mắt, hy vọng của cả nhà ta đặt lên người ta, thế mà tên chó má Tiêu Thuận Văn, Tiêu Bình Chương kia cứ thế cướp lấy thân phận của ta, bài thi của ta, hơn hai mươi năm của ta! Hôm nay bà dám nói ta bịa đặt không cứ chứng cứ ư?!”
“Trần công tử, ngươi tạm thời đừng kích động…” Nhu phi thấy Trần Hậu Chiếu xúc động phẫn nộ khó dằn xuống được, vội vàng trấn an, nói: “Ta chỉ muốn xác nhận lại sự thật một chút, ngươi đừng quá nhạy cảm. Nếu thật sự có an, ngươi cần gì phải ầm ĩ tranh cãi kịch liệt như vậy? Ngươi chỉ cần nói thẳng, bổn cung tuyệt đối sẽ không làm trái vì tình riêng, chắc chắn sẽ đòi công bằng cho ngươi!”
“Công bằng?” Trần Hậu Chiếu cười lạnh: “Bà đòi công bằng cho ta, chính là cho người dò hỏi tin tức, đuổi giết ta khắp nơi, hy vọng ta cả đời đừng sống lại, để vụ án này vĩnh viễn không nổi lên ư?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?!”
“Bà đã làm cái gì mà chính ngươi không biết ư?! Các bà nói dối ta bị bệnh qua đời ở Hoa Kinh, dùng tiền đồ của đệ đệ ta uy hiếp mẫu thân ta khiến bà ấy không dám tới Hoa Kinh tiếp tục tra xét án của ta. Bức thư các ngươi cam kết đề cử cho đệ đệ ta làm phụ tá cho người khác vẫn còn ở đây…” Trần Hậu Chiếu rút một tờ thư từ trong tay áo ra: “Vẫn còn muốn giảo biện ư?”
“Ta hiểu rồi…” Nhu phi nghe nói như vậy, vội vàng quay đầu nhìn về phía Lý Minh: “Bệ hạ, bọn họ muốn vu hãm cho thiếp. Chứng cứ của bọn họ hôm nay đều là ngụy tạo, đều là cố ý mưu hại thiếp! Trần Hậu Chiếu tố cáo ở chỗ Bình Nhạc thì mất tích, nếu như thiếp muốn hại hắn, thiếp cần gì phải truy xét hướng đi của hắn và Bình Nhạc bắt đầu tranh cãi?”
“Bệ hạ…” Bùi Văn Tuyên chậm rãi lên tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía hắn thì thấy Bùi Văn Tuyên bước ra khỏi hàng quần thần, cung kính nói: “Vi thần cho là, Nhu phi nương nương bị oan.”
Nghe thấy Bùi Văn Tuyên nói chuyện giúp mình, Nhu phi lập tức nhìn về phía Bùi Văn Tuyên với vẻ tràn trề hy vọng. Bùi Văn Tuyên mở miệng phân tích: “Từ khi Túc vương điện hạ kế nhiệm Đốc tra tư điều tra án khoa cử tới nay là do Nhu phi nương nương phụ tá, đòi lại công bằng cho trên trăm sĩ tử, theo lẽ công bằng, chấp hành pháp luật, được thiên hạ tán dương, sao lại là làm việc trái luật vì tình riêng, che chở cho ngươi thân rồi? Vi thần cho là, án này vẫn cần thẩm tra nhiều hơn, đừng để người vô tội chịu tội oan.”
“Đúng…” Nhu phi theo lời Bùi Văn Tuyên, nhìn Lý Minh, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần thiếp đã mất biết bao tâm huyết vì án khoa cử rồi? Sao có thể vì bảo vệ mấy người cùng huyết thống xa xôi mà làm chuyện phụ sự tín nhiệm của bệ hạ này chứ?”
Lý Minh không nói lời nào, ông ta giương mắt nhìn về phía Lý Dung.
Lý Dung quỳ xuống, mặc dù nàng quỳ nhưng cả người ưỡn thẳng tắp, đôi mắt trong vắt nhìn hắn, không hề có chút nhún nhường của người quỳ xuống.
“Vậy thì nhi thần phải để cho nương nương nhìn thử xem nhóm người tố cáo thứ ba.”
Lý Dung vừa dứt lời, đặt danh sách xuống dưới đất rồi giơ tay lên cho cuốn trục lăn sang bên một vòng, trục cuốn trải thật dài, lộ ra từng cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Nhóm người tố cáo thứ ba, chính là những người bị hại trong khi Nhu phi điều tra án khoa cử. Nhu phi nương nương nói mình mất bao tâm huyết vì án này, xử lý theo lẽ công bằng, vậy ta muốn hỏi Nhu phi nương nương một câu, nếu ngài công bằng, làm đúng theo pháp luật…” cuối cùng trục cuốn cũng dừng lại, phô bày ra độ hơn nửa chiều dài của đại diện, Lý Dung ngước mắt nhìn về phía Nhu phi: “Vậy vì sao ngài lấy tư cách tham gia kỳ thi mùa xuân để uy hiếp, khuyên giải những sĩ tử này từ bỏ việc tố cáo thế?”
“Để những người thay thế kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chẳng qua là đưa những sĩ tử này danh ngạch kỳ thi mùa xuân vốn nên cho bọn họ…” Lý Dung cười lộ ra chút giễu cợt: “Đây chính là công, bằng, theo, pháp, luật mà nương nương nói đây ư?”
Nhu phi nhất thời không nói nên lời, bà ta khiếp sợ nhìn tên trên danh sách. Lý Minh nhìn chằm chằm vào những cái tên trên cuốn trục đó, siết chặt nắm đấm.
Lý Dung nhìn hai người trên đại diện, chậm rãi dập đầu: “Bệ hạ, Nhu phi tham ô nhận hối lộ, làm việc trái pháp luật vì tình riêng, cố ý giết người, hãm hại người trung thực. Xin bệ hạ bắt giữ Nhu phi điều tra kỹ càng, hỏi tội theo luật.”
Mùng một tháng mười, Lý Dung dậy từ sáng sớm, ăn mặc tỉ mỉ rồi lên đường vào cung.
Lúc nàng ra cửa, trời vẫn là một mảnh mù mịt, gió lạnh lén tràn qua toàn bộ Hoa Kinh, ập tới trên mặt Lý Dung khi nàng vén rèm lên.
Lý Dung ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa cung nguy nga, ánh mắt nàng khẽ dừng lại trên nóc cao một lát đã nghe thấy tiếng Tĩnh Lan nhẹ nhàng nói bên cạnh: “Điện hạ, nên vào cung rồi.”
Lý Dung thu hồi ánh mắt, nhẹ cười một tiếng rồi đưa tay đặt lên tay Tĩnh Lan, đạp lên băng ghế xuống xe ngựa.
Nàng đi tới đại điện, vừa mới bắt đầu vào triều, người của Nhu phi đã tấu tố yêu cầu xác nhận thời điểm cụ thể xử trảm năm nay.
Vì thuận theo thời tiết, Đại Hạ chỉ xử tử phạm nhân vào mùa Đông, năm ngoái Lý Dung liên tiếp chém nhiều người như vậy cũng đúng vào mùa Đông giải quyết hết tất cả tranh chấp. Mà năm nay Nhu phi người cần bỏ tù thì bỏ tù, lưu đày thì lưu đày, cách chức quan thì cách chức quan, nhưng lại chưa giết một ai, tất cả đều trì hoãn tới mùa Đông.
Hôm nay vừa vào tháng mười, người của Nhu phi đã gấp không chờ nổi mà nói lên yêu cầu thời gian hành hình cụ thể, tất cả mọi người đều hiểu ý của Nhu phi không phải muốn giết người mà là đang cảnh cáo.
“Thời gian xử trảm thường là Khâm Thiên Giám* cân nhắc tính toán…” Thượng Quan Húc không quen nhìn Nhu phi ngang ngược, tự mình trực tiếp lên tiếng, mắng quan viên tấu tố: “Từ khi nào lại cần triều đình thương lượng? Ngươi ở triều đình nhiều năm như vậy mà lại không hiểu quy củ thế sao?”
*Khâm Thiên Giám: Cơ quan chuyên quan sát hiện tượng thiên văn, dự báo thời tiết, làm lịch và báo giờ để định mùa vụ cho dân.
Dù sao Thượng Quan Húc cũng là Tả tướng, ông mở miệng, tự nhiên quan viên bên dưới không dám lên tiếng. Nhu phi thấy tình hình như vậy thì trừng mắt quan viên quỳ dưới đất một cái, cười rồi lên tiếng: “Lời này của Thượng Quan đại nhân là không đúng rồi, dẫu sao bây giờ không giống trước kia. Số người cần xử lý năm nay đông đảo, nếu không quyết định một thời gian cụ thể, e là phải trì hoãn thêm nữa, trì hoãn tới cuối cùng…” Nhu phi bật cười: “Còn có khả năng hành hình hay không, ai mà biết được?”
Nhu phi đang ám chỉ thế gia muốn âm thầm triển khai cứu người sau lưng, Ngự Sử đại phu Thượng Quan Mẫn Chi lại lạnh nhạt nói: “Vì sao không thể hành hình? Cái gì gọi là bây giờ không giống trước kia? Triều đình vẫn là triều đình, bệ hạ cũng vẫn là bệ hạ, bây giờ không giống chẳng qua là vì có phụ nhân hậu cung tham gia vào việc triều chính, tẫn kê ti thần*, họa loạn triều cương mà thôi.”
*Tẫn kê tư thần hay còn đọc là tẫn kê ti thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay. Gà mái báo sáng là hiện tượng biến dị về giới tính của sinh vật, nhưng thời trước dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, bởi vì phụ nữ cổ đại chịu trình độ giáo dục rất thấp, thường thường làm ra những chính sách nhiễu loạn xã hội. Cho nên người ta cho rằng là điềm báo của tai họa.
“Thượng Quan Mẫn Chi…” Nghe lời này, Nhu phi lập tức lên tiếng chói tai quát lại: “Ngươi có ý gì?!”
Thượng Quan Mẫn Chi lạnh mắt nhìn sang: “Nương nương, ta chỉ đang cố gắng làm hết trách nhiệm của Ngự Sử mà thôi.”
“Ngươi nói ta tẫn kê ti thần?”
Nhu phi bị Thượng Quan Mẫn Chi làm tức cười: “Vậy sao ban đầu công chúa Bình Nhạc ở trong triều, ngươi lại không nói? Chẳng qua là vì nó là công chúa của Thượng Quan gia nhà ngươi thôi!”
“Công chúa là công chúa của hoàng gia!” Thượng Quan Mẫn Chi nhìn thẳng: “Thượng Quan gia không có công chúa. Xin Tiêu thị hiểu rõ, hoàng tộc và thế gia có khác biệt, đừng vì dốt nát mà đi xa như vậy.”
Nhu phi còn muốn tiếp lời theo bản năng nhưng nhìn thấy một đám quan viên Ngự Sử đài sau lưng Thượng Quan Mẫn Chi, bà ta nhất thời nghẹn họng.
Bà ta nghĩ không thông cái gì mà phải đi tranh cãi với người của Ngự Sử đài chứ?
Nhóm người này làm mưa làm gió, môi có gươm, lưỡi có kiếm cả mấy thập niên, nói bừa một câu đều không phải dạng hiền lành gì. Năm đó Thượng Quan Mẫn Chi cũng là mắng liên tục tới chức Ngự Sử đại phu, những năm này ông ta giữ thân phận rất ít khi nói chuyện nhưng cũng không có nghĩa là cái miệng của người này không mang theo răng nanh.
Nhu phi nhẫn nhịn, cười lên, nói chậm rãi: “Thượng Quan đại nhân cũng chỉ có thể nhặt lấy những chữ này làm văn chương. Cùng là nữ tử, Bình Nhạc điện hạ làm Tư chủ Đốc tra tư, ta lại không làm được ư?”
“Ít nhất tỷ ấy không làm ra nhiều oan giả sai án* như vậy.” Giọng Lý Xuyên lạnh nhạt: “Vì sao quần thần không phục, Nhu phi nương nương không tự suy ngẫm ra ư?”
*Oan giả sai án: Cách gọi gộp của án oan, án giả, án sai.
“Nàng và các ngươi cùng phe với nhau, đương nhiên các ngươi sẽ không nói xấu nó…” Nhu phi lạnh giọng: “Thái tử điện hạ nói ta làm oan giả sai án, có chứng cứ không? Nếu không có, vậy ngươi...”
“Ta có!”
Nhu phi còn chưa dứt lời, từ phía cửa đã truyền tới giọng nữ trong trẻo. Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn lại trước thì thấy trước đại diện có một nữ tử đi ngược sáng tới, cất bước tiến vào trong đại điện.
Lý Minh nhíu mày, nhìn thấy Lý Dung cầm một cuốn trục, bước vào đại điện.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nàng, nàng đi thẳng một đường từ trong đám người tiến về đằng trước rồi sau đó ung dung dừng lại trước mặt Lý Minh, hành đại lễ, cung kính nói: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Ngươi tới làm gì?”
Lý Minh mở miệng theo bản năng nhưng vừa dứt lời, ông ta đã biết mình hỏi ra lời này là không bình thường.
Dù tại sao Lý Dung tới, hôm nay nàng xuất hiện trên đại điện cũng đã thoát khỏi sự khống chế của ông ta.
Ông ta không muốn để Lý Dung xuất hiện ở đây, vì thế đã lập tức nói: “Chưa tuyên triệu, ngươi...”
“Nhi thần vì chính mình, vì triều thần, vì sĩ tử hàn môn của thiên hạ này, tới đòi một phần công bằng với Tư chủ Đốc tra tư hiện giờ, Quý phi Tiêu Nhu!”
Lý Dung không đợi Lý Minh nói xong đã đột ngột lên tiếng, từng câu từng chữ của nàng vang lên đanh thép, từng chữ rơi xuống có tiếng.
Nói xong, Lý Dung lập tức nâng lên tấu chương trong tay: “Mời bệ hạ phân xử cho bọn ta.”
Nhu phi thấy Lý Dung thì lập tức có phần luống cuống, nhưng không thể hiện trên mặt. Bà ta cố làm vẻ bình tĩnh, nhìn chằm chặp Lý Dung.
Mà Lý Dung xổ một trận khiến Lý Minh không thể buông lời đuổi nàng ra được. Ông ta lạnh lùng nhìn Lý Dung, một lúc sau mới lên tiếng: “Bình Nhạc, bây giờ ngươi hẳn là nên nghỉ ngơi trong phủ.”
“Phụ hoàng…” Lý Dung không hề sợ hãi chút nào khi đối mặt với lời nhắc nhở gần như cảnh cáo của Lý Minh, bình tĩnh nói: “Xin phụ hoàng cho người tố cáo vào điện.”
“Ngươi biết trẫm là phụ hoàng của ngươi, còn dám dạy trẫm làm việc thế nào ư?”
“Bệ hạ…” Thượng Quan Húc bình tĩnh mở miệng: “Nếu điện hạ tố cáo Nhu phi, bệ hạ th@n là minh quân, hẳn là nên quan tâm tới án oan này mới phải.”
“Bệ hạ, xin truyền người có liên quan án này của Nhu phi vào điện.”
Hơn nửa triều thần đồng thời lên tiếng, Lý Minh nhìn chằm chằm những bề tôi này ép buộc mình, ông ta nắm chặt quả đấm, cuối cùng chỉ có thể trả lời một tiếng: “Truyền.”
Vừa dứt lời, một quan viên của Thượng Quan thị bị Nhu phi nhột trong tù nghe lời vào điện, đồng thời có một vài người của Đốc tra tư do Thượng Quan Nhã mang theo đi cùng vào.
Đợi từng người trong bọn họ ổn định chỗ xong, Nhu phi cười lên: “Chuyện tố cáo, chính là những người đã được phán có tội này ư?”
Nhu phi nói xong, ánh mắt bà ta chậm chạp lướt qua người của Thượng Quan thị: “Bình Nhạc, Thượng Quan thị vì muốn giữ một con đường sống cho người nhà mình đã gài tang vật hãm hại làm việc bất hợp pháp vì tình riêng, lá gan cũng có vẻ không nhỏ đâu.”
“Nương nương cảm thấy có người hãm hại bà ư?” Lý Dung nghe vậy thì cười lên: “Vậy thì…” Lý Dung dịch người, nhường chỗ cho người quỳ đằng sau: “Vị này thì sao nhỉ?”
Lý Dung tránh người ra sau, một thanh niên ngẩng đầu lên. Thanh niên này quỳ rất ngay ngắn, ánh mắt dừng lại trên mặt Nhu phi, loáng thoáng mang theo mấy phân căm phẫn.
Nhu phi nhìn người thanh niên này, hơi mù mịt: “Vị này là?”
“Thảo dân Trần Hậu Chiếu…” Thanh niên quỳ cúi đầu trên đất, cất giọng nói: “Là thí sinh năm ngoái của Du Châu Thanh Thành.”
Sau nghe được tên của Trần Hậu Chiếu, mặt Nhu phi lập tức thay đổi, một lát sau, bà ta vội vàng nói: “Thì ra là ngươi? Bổn cung cho người tìm ngươi khắp nơi cũng không tìm được, bây giờ ngươi ở chỗ này là bị người khác uy hiếp ư?”
Nhu phi đánh đòn phủ đầu, định chuyển lời nói của Trần Hậu Chiếu thành bị Lý Dung uy hiếp.
Trần Hậu Chiếu vừa nghe bà ta nói bèn cười giễu: “Nương nương, thảo dân có thể bị uy hiếp gì chứ? Cho dù có người có thể uy hiếp thảo dân ở đây, còn có khả năng uy hiếp được đường đệ Tiêu Thuận Văn của ngài cướp đoạt danh ngạch kỳ thi mùa xuân của ta sao?”
Mặt Lý Minh khẽ biến sắc, ông ta tỉnh bơ nhìn về phía Nhu phi. Bà ta vẫn làm vẻ bình tĩnh: “Lúc trước xử án khoa cử, bổn cung không thể tìm được tung tích của ngươi, nếu ngươi có oan, vì sao không tố cáo từ sớm chứ? Mà lại phải để đến hôm nay mới tới nói những chuyện bịa đặt không có căn cứ* này ư?”
*Có lẽ có (莫须有): Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có“. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
“Bịa đặt không có căn cứ?” Trần Hậu Chiếu nhất thời kích động: “Bà biết hơn hai mươi năm ta học tập gian khổ thế nào không? Bà biết mẫu thân ta vì để tạo điều kiện cho ta học tập đã phải giặt bao nhiêu y phục, thêu tới hỏng mắt, hy vọng của cả nhà ta đặt lên người ta, thế mà tên chó má Tiêu Thuận Văn, Tiêu Bình Chương kia cứ thế cướp lấy thân phận của ta, bài thi của ta, hơn hai mươi năm của ta! Hôm nay bà dám nói ta bịa đặt không cứ chứng cứ ư?!”
“Trần công tử, ngươi tạm thời đừng kích động…” Nhu phi thấy Trần Hậu Chiếu xúc động phẫn nộ khó dằn xuống được, vội vàng trấn an, nói: “Ta chỉ muốn xác nhận lại sự thật một chút, ngươi đừng quá nhạy cảm. Nếu thật sự có an, ngươi cần gì phải ầm ĩ tranh cãi kịch liệt như vậy? Ngươi chỉ cần nói thẳng, bổn cung tuyệt đối sẽ không làm trái vì tình riêng, chắc chắn sẽ đòi công bằng cho ngươi!”
“Công bằng?” Trần Hậu Chiếu cười lạnh: “Bà đòi công bằng cho ta, chính là cho người dò hỏi tin tức, đuổi giết ta khắp nơi, hy vọng ta cả đời đừng sống lại, để vụ án này vĩnh viễn không nổi lên ư?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?!”
“Bà đã làm cái gì mà chính ngươi không biết ư?! Các bà nói dối ta bị bệnh qua đời ở Hoa Kinh, dùng tiền đồ của đệ đệ ta uy hiếp mẫu thân ta khiến bà ấy không dám tới Hoa Kinh tiếp tục tra xét án của ta. Bức thư các ngươi cam kết đề cử cho đệ đệ ta làm phụ tá cho người khác vẫn còn ở đây…” Trần Hậu Chiếu rút một tờ thư từ trong tay áo ra: “Vẫn còn muốn giảo biện ư?”
“Ta hiểu rồi…” Nhu phi nghe nói như vậy, vội vàng quay đầu nhìn về phía Lý Minh: “Bệ hạ, bọn họ muốn vu hãm cho thiếp. Chứng cứ của bọn họ hôm nay đều là ngụy tạo, đều là cố ý mưu hại thiếp! Trần Hậu Chiếu tố cáo ở chỗ Bình Nhạc thì mất tích, nếu như thiếp muốn hại hắn, thiếp cần gì phải truy xét hướng đi của hắn và Bình Nhạc bắt đầu tranh cãi?”
“Bệ hạ…” Bùi Văn Tuyên chậm rãi lên tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía hắn thì thấy Bùi Văn Tuyên bước ra khỏi hàng quần thần, cung kính nói: “Vi thần cho là, Nhu phi nương nương bị oan.”
Nghe thấy Bùi Văn Tuyên nói chuyện giúp mình, Nhu phi lập tức nhìn về phía Bùi Văn Tuyên với vẻ tràn trề hy vọng. Bùi Văn Tuyên mở miệng phân tích: “Từ khi Túc vương điện hạ kế nhiệm Đốc tra tư điều tra án khoa cử tới nay là do Nhu phi nương nương phụ tá, đòi lại công bằng cho trên trăm sĩ tử, theo lẽ công bằng, chấp hành pháp luật, được thiên hạ tán dương, sao lại là làm việc trái luật vì tình riêng, che chở cho ngươi thân rồi? Vi thần cho là, án này vẫn cần thẩm tra nhiều hơn, đừng để người vô tội chịu tội oan.”
“Đúng…” Nhu phi theo lời Bùi Văn Tuyên, nhìn Lý Minh, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần thiếp đã mất biết bao tâm huyết vì án khoa cử rồi? Sao có thể vì bảo vệ mấy người cùng huyết thống xa xôi mà làm chuyện phụ sự tín nhiệm của bệ hạ này chứ?”
Lý Minh không nói lời nào, ông ta giương mắt nhìn về phía Lý Dung.
Lý Dung quỳ xuống, mặc dù nàng quỳ nhưng cả người ưỡn thẳng tắp, đôi mắt trong vắt nhìn hắn, không hề có chút nhún nhường của người quỳ xuống.
“Vậy thì nhi thần phải để cho nương nương nhìn thử xem nhóm người tố cáo thứ ba.”
Lý Dung vừa dứt lời, đặt danh sách xuống dưới đất rồi giơ tay lên cho cuốn trục lăn sang bên một vòng, trục cuốn trải thật dài, lộ ra từng cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Nhóm người tố cáo thứ ba, chính là những người bị hại trong khi Nhu phi điều tra án khoa cử. Nhu phi nương nương nói mình mất bao tâm huyết vì án này, xử lý theo lẽ công bằng, vậy ta muốn hỏi Nhu phi nương nương một câu, nếu ngài công bằng, làm đúng theo pháp luật…” cuối cùng trục cuốn cũng dừng lại, phô bày ra độ hơn nửa chiều dài của đại diện, Lý Dung ngước mắt nhìn về phía Nhu phi: “Vậy vì sao ngài lấy tư cách tham gia kỳ thi mùa xuân để uy hiếp, khuyên giải những sĩ tử này từ bỏ việc tố cáo thế?”
“Để những người thay thế kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chẳng qua là đưa những sĩ tử này danh ngạch kỳ thi mùa xuân vốn nên cho bọn họ…” Lý Dung cười lộ ra chút giễu cợt: “Đây chính là công, bằng, theo, pháp, luật mà nương nương nói đây ư?”
Nhu phi nhất thời không nói nên lời, bà ta khiếp sợ nhìn tên trên danh sách. Lý Minh nhìn chằm chằm vào những cái tên trên cuốn trục đó, siết chặt nắm đấm.
Lý Dung nhìn hai người trên đại diện, chậm rãi dập đầu: “Bệ hạ, Nhu phi tham ô nhận hối lộ, làm việc trái pháp luật vì tình riêng, cố ý giết người, hãm hại người trung thực. Xin bệ hạ bắt giữ Nhu phi điều tra kỹ càng, hỏi tội theo luật.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.