Chương 153: Lấy thân làm cầu
Mặc Thư Bạch
24/04/2024
Edit: Ballantine’s
Lý Dung trầm ngâm không nói gì.
Tiêu Văn là con trai của Tiêu Túc, sau khi Lý Minh triệu Tiêu Văn vào cung, Tiêu Văn rời cung rồi lại ra khỏi Hoa Kinh, có khả năng rất lớn đó là Lý MIih dùng con đường vô cùng khác thường để liên hệ Tiêu Túc.
Trong tình huống nào mà một đế vương lại muốn dùng một cách chặt chẽ, khó sai nhất để tránh từng lớp, từng lớp những người đang theo dõi để liên hệ với một tướng lãnh nơi biên quan?
Trong lòng Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đều rất rõ.
Chuyện binh biến, không phải họ mới trải qua lần đầu.
Cho dù là năm đó Lý Xuyên bị phế, thế gia Thanh Quân Trắc* phế Lý Minh hay là mấy lần thế gia có ý định dùng cung biến để mưu phản sau này, trong ba mươi năm lăn lộn trong mưa gió chính trị, đây cũng chẳng phải chuyện có thể khiến bọn họ sợ hãi.
*Thanh Quân Trắc: Giúp vua loại trừ phản loạn bên cạnh, mang tiếng lấy danh chính nghĩa nhưng thực chất chỉ là cớ để dẫn binh đến trước mặt vua, bức vua thoái vị.
Nhưng mà dù sao cũng là một chuyện lớn, vì vậy cả hai người đều trầm mặc.
Thượng Quan Nhã thấy không khí đè nén, nàng cũng biết ý, sau khi chắp tay hành lễ thì quay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Lý Dung và Bùi Văn Tuyên, cuối cùng Bùi Văn Tuyên cũng mở miệng: “Cần phải sớm ra quyết định thôi.”
“Gấp như vậy sao?” Giọng Lý Dung rất nhẹ, nàng suy tư: “Phụ hoàng đang nghĩ thế nào chứ?”
Kiếp trước, dường như Lý Minh cũng không ra tay với Lý Xuyên sớm như vậy.
Lý Dung cảm thấy hơi hoang đường, nhịn không được nhếch miệng: “Hay là phụ hoàng thật sự giận dữ vì hồng nhan*, không cứu Nhu phi thì không được?”
*Xung quan nhất nộ vi hồng nhan: Giận dữ dựng tóc vì kẻ má hồng, trích trong Viên Viên Khúc của Ngô Vĩ Nghiệp, để châm biếm về hành vi phản quốc của Ngô Tam Quế.
“Nghe nói bây giờ bệnh tình của bệ hạ càng ngày càng nghiêm trọng.”
Động tác của Lý Dung khẽ dừng một chút, Bùi Văn Tuyên ngồi xuống đối diện nàng, chầm chậm nói: “Bệ hạ muốn giúp đỡ cho vị trí của Túc vương ổn định một chút, cũng có thể hiểu được.”
Dù sao sau khi Thượng Quan thị tự thanh lọc trong gia tộc, thực lực trong triều giảm đi rất nhiều, bây giờ Lý Dung và thế gia cũng vừa mới kết minh, dựa theo thực lực trong triều hiện giờ, Lý Dung và thế gia chiếm thế thượng phong, nhưng nếu như nói thật sự muốn phát động binh biến thì cũng chưa hẳn.
Trong tay Lý Minh có quân đội của Tiêu Túc ở phía Tây Bắc và một đội quân tổng có số lượng khoảng mười vạn thuộc dòng chính Lý thị do ông ta nắm giữ nhiều năm, chẳng sợ đối mặt với bất kỳ một thế gia riêng rẽ nào.
Ông ta chỉ sợ sau khi thế gia kết hợp, lấy Lý Xuyên làm người đứng đầu để tạo ra một đội quân mới.
Nhưng thời buổi hiện nay, thế gia rối loạn, sau khi Đốc tra tư thành lập, mặc dù nhìn có vẻ như đang cùng nhau đoàn kết trừng trị Nhu phi, nhưng thực tế thì trong lòng mỗi người mỗi ngả.
“Trong tay bệ hạ có tổng cộng gần mười vạn nhân mã, trong tay Tiêu Túc có năm vạn, trong Kinh có một vạn, rải rác các nơi ở Hoa Kinh cộng lại thêm khoảng bốn vạn.” Bùi Văn Tuyên dứt lời, lấy một tấm bản đồ từ dưới bàn, trải lên trên mặt bàn, giơ tay chỉ vào góc phía Tây Bắc bản đồ, sau đó vẽ một đường xuống vị trí của Hoa Kinh: “Nếu bệ hạ bắt đầu điều binh từ Tây Bắc, sau khi chuẩn bị xong, Tiêu Túc hành quân đến đây, dù ra roi thúc ngựa không ngừng không nghỉ, cũng ít nhất phải mất một tháng.”
“Nhưng khoảng cách giữa Tây Bắc và Hoa Kinh, ở giữa cách Tô thị và Tạ thị.” Lý Dung ngẫm nghĩ: “Nếu như bọn họ ngăn cản thêm, sợ là phải mất hai tháng không chừng.”
“Nhưng bọn họ sẽ làm vậy sao?” Bùi Văn Tuyên hỏi ngược lại. Lý Dung khẽ ngừng một chút, ngước mắt lên nhìn Bùi Văn Tuyên, hắn nghiêm túc nhắc nhở: “Biết trước tương lai không chỉ mỗi ta và nàng.”
Nếu Tô Dung Khanh đã quay về, như vậy hắn không thể ngồi chờ chết.
Tạ gia vẫn luôn im hơi lặng tiếng từ sau khi Tạ Lan Thanh bị lưu đày, nhưng sợ là trong lòng vốn đã chẳng còn theo Lý Xuyên nữa. Trung gian giữa Tây Bắc và nơi này chính là Tô thị và Tạ thị, Tiêu Túc đi qua như vậy, kết quả tệ hại nhất có lẽ là sẽ dẫn theo quân đội của Tô thị và Tạ thị cùng đến Hoa Kinh.
“Tô Dung Khanh...”
Lý Dung gõ gõ nhẹ lên bàn, không nhịn được đọc thành tiếng tên của Tô Dung Khanh, Bùi Văn Tuyên nghe tiếng thì thào của nàng thì nâng tay uống trà, nói một cách thờ ơ: “Sao nào, nhớ người ta à?”
“Không được sao?” Lý Dung lên tiếng cảm khái: “Ta đã xem thường hắn rồi. Chuyện lưu đày của Tạ Lan Thanh, sợ là hắn đã sắp đặt từ rất sớm.”
Bây giờ nhớ lại trước đó Tạ Lan Thanh thân là Hình bộ Thượng thư nhưng lại nhằm vào nàng khắp nơi. Lúc đầu nàng còn cho rằng đó là xung đột lợi ích giữa Đốc tra tư và Hình bộ, nhưng hôm nay nghĩ lại, sợ là Tô Dung Khanh đã làm chuyện gì đó sau lưng rồi.
Tô Dung Khanh đã sớm khiến nàng loại bỏ Tạ Lan Thanh, cũng chặt đứt con đường giữa Tạ thị và Lý Xuyên, trừ khi Lý Xuyên thật sự quyết định không cần trưởng tỷ là nàng.
Nhưng Lý Xuyên chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Mà Tạ thị với Lý Xuyên bất hòa, bình thường thì không sao, nhưng đến hôm nay lại trở thành điểm mấu chốt.
Nếu Tiêu Túc có thể tiến quân thần tốc đến Hoa Kinh mà không gặp phải trở ngại gì, cho dù nàng có điều động binh lực từ đây, cũng không thể đến sớm hơn Tiêu Túc.
Một khi đại quân của Tiêu Túc vào Kinh, Lý Xuyên cũng không còn đường sống.
Nếu Lý Xuyên chết, thế gia mất đi người cầm đầu, trừ phi đề cử một người khác để thống lĩnh chuyện mưu phản, nếu không thì sẽ thành chia năm xẻ bảy. Dựa vào tính cách của đám thế gia, có lẽ sẽ lui lại tự bảo vệ mình, lúc này cho dù Lý Minh vừa ra oai vừa ban ơn, nhân cơ hội loại bỏ Thượng Quan thị cũng sẽ chẳng có người nào dám nói điều gì.
Lý Dung nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giơ tay day day huyệt Tình Minh*: “Đầu tiên, lập tức để Triệu Trọng Cửu lập tức truyền lời đến Tây Bắc, để Tần Lâm theo dõi Tiêu Túc, một khi quân đội Tiêu Túc hướng về phía Hoa Kinh...”
*Huyệt Tình Minh: Huyệt đạo nằm chỗ tuyến lệ, ngay trong hốc mắt, phía đuôi mắt gần sống mũi. Day huyệt đạo này có tác dụng làm mắt sáng hơn (tinh minh/ tình minh).
Lý Dung do dự một chút, trong lòng nàng bỗng có chút không yên.
Động võ vào lúc này, đối với bọn họ mà nói, thật sự là hơi sớm. Hơn nữa, nếu Tần Lâm trực tiếp ra tay chặn quân đội của Tiêu Túc, dù thế nào thì đây cũng là hành động mưu phản.
“Nhưng dù sao cũng phải cản.”
Bùi Văn Tuyên hiểu sự do dự của nàng, nói một cách quyết đoán: “Điện hạ, đến lúc sử dụng Lận Phi Bạch rồi, triệu hắn hồi Kinh đi.”
“Hồi Kinh làm gì?”
Lý Dung nhíu mày, Bùi Văn Tuyên giơ tay vỗ nhẹ lên bản đồ: “Về nhận tổ quy tông.”
Lý Dung lập tức hiểu ra, cho dù Lận Phi Bạch thân đang mang tội, thậm chí một mình hắn khai Tạ Lan Thanh ra, nhưng dù sao hắn cũng là con trai của Tạ Lan Thanh. Một khi trưởng tử của Tạ gia không còn thì hắn có cơ hội kế thừa Tạ gia.
Nếu như trước kia, cho dù nhi tử của Tạ Lan Thanh có chết sạch cũng không đến lượt đứa con riêng như Lận Phi Bạch. Nhưng hôm nay Lận Phi Bạch đã có binh quyền.
Có binh quyền, lại có thân phận nhi tử của Tạ Lan Thanh, chuyện Lận Phi Bạch kế thừa Tạ gia cũng chỉ là khẽ tác động một chút.
“Mặc dù Tạ gia và điện hạ có mâu thuẫn nhưng cũng chỉ là chuyện đóng thuế, chuyện liên quan đến sự vinh nhục của thế gia, Tạ gia không thể cứng đầu cứng cổ. Bây giờ Lận Phi Bạch có binh quyền, chỉ cần gia chủ Tạ gia - Tạ Xuân Hòa chết đi thì chuyện Lận Phi Bạch trở thành gia chủ mới của Tạ gia cũng chỉ là chuyện cần thúc đẩy một chút thôi.”
“Cho nên chuyện đầu tiên chúng ta cần làm là giết Tạ Xuân Hòa.”
Lý Dung nghe đến đó thì ngước mắt lên nhìn Bùi Văn Tuyên: “Vậy tại sao không trực tiếp giết Lý Thành chứ?”
Lý Thành chết, nếu Lý Minh tiếp tục giết Lý Xuyên thì thật sự Lý thị sẽ rớt đài.
“Trước kia giết Lý Thành, sợ là phụ hoàng còn nghĩ mình có thể sinh thêm một nhi tử nữa rồi nhân cơ hội nhanh chóng phế Xuyên nhi. Nhưng ông ta bây giờ, chắc là sẽ không có năng lực và thời gian sinh thêm nhi tử nào nữa.”
Giọng Lý Dung rất bình tĩnh: “Nếu như ta ra tay, có lẽ ông ta sẽ không tha cho ta. Nhưng nếu ông ta đã có ý định gọi Tiêu Túc từ Tây Bắc tới, có thể thấy, ông ta cũng không định tha cho ta và Xuyên nhi. Giữ Lý Thành lại cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
“Nếu điện hạ tính toán như thế...” Giọng Bùi Văn Tuyên rất nhẹ: “Thật ra cũng không phải là không thể.”
“Giết Lý Thành và Tạ Xuân Hòa.” Tay Bùi Văn Tuyên nhẹ nhàng lướt trên địa đồ: “Nếu Tô Dung Khanh còn không muốn để Xuyên nhi đăng cơ, thì chỉ còn một còn đường mưu phản mà thôi. Tô Mẫn Chi sẽ không đồng ý.”
“Kể từ đó...” Bùi Văn Tuyên hạ giọng quyết định: “Cho dù Tiêu Túc có vào Kinh cũng không có tác dụng gì. Nhưng chuyện này, điều rủi ro duy nhất đó là...” Bùi Văn Tuyên ngước mắt nhìn Lý Dung: “Để hả giận, bệ hạ có thể giết nàng và Hoàng hậu.”
Lý Dung trầm mặc không nói lời nào, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng: “Chỉ động vào Tạ Xuân Hòa, có lẽ bệ hạ vẫn không hiểu được ý định chân chính của chúng ta, mục tiêu trong lòng ông ta là Thái tử, sẽ không đánh rắn động cỏ, vì một Tạ Xuân Hòa mà đụng vào nàng. Nhưng nếu nàng động vào Lý Thành. đương nhiên là có thể làm một mẻ, khỏe cả đời, nhưng mà điện hạ...” Giọng Bùi Văn Tuyên rất khẽ: “Đến lúc đó thái tử điện hạ là người thừa kế duy nhất của bệ hạ, để hạn chế đến mức thấp nhất sự ảnh hưởng của Thượng Quan gia lên thái tử, ông ta sẽ áp dụng một số thủ đoạn không bình thường. Cho dù là vì tư thù hay là vì tương lai của thái tử, bệ hạ sẽ bất chấp mọi giá để giết nàng và hoàng hậu. Nàng có muốn vì thái tử mà đi đến bước này hay không: “ Bùi Văn Tuyên nghiêm túc nói: “Nàng nên suy nghĩ thật kỹ.”
“Chàng đang khuyên ta sao?” Lý Dung nghe lời phân tích của Bùi Văn Tuyên thì lập tức hỏi lại.
Bùi Văn Tuyên cười khẽ: “Làm sao ta khuyên được nàng?”
Hắn thong thả ngẩng đầu lên, trong mắt đều là sự bao dung dịu dàng: “Cùng lắm thì ta đi cùng nàng thôi.”
Trong Lúc Lý Dung và Bùi Văn Tuyên nói chuyện, Hoa Nhạc cầm lệnh bài Nhu phi đưa trong tay, cố gắng kiềm chế sự run rẩy khắp cả người, vội vàng quay về Tiêu gia.
Nàng ta không ngừng trấn an bản thân, không được hoảng loạn, không được bối rối vào lúc này. Nàng ta phải bình tĩnh một chút, không để cho bất cứ ai chê cười nhìn nàng ta khi không có Nhu phi chỉ là một kẻ yếu đuối không làm được gì.
Lúc Hoa Nhạc đến Tiêu phủ thì cả người đã bình tĩnh lại, nàng ta siết chặt lệnh bài rồi bước xuống khỏi xe ngựa.
Tiêu gia đã hoạt động nhiều năm như vậy, những người được đề bạt, có thể sử dụng được chỉ có hai cữu cữu.
Một người là đại cữu cữu Tiêu Túc ở Tây Bắc, một người là tam cữu cữu Tiêu Minh ở Ngự Lâm quân.
Hoa Nhạc vừa vào phòng, nhìn thấy Tiêu Minh thì cả người suýt nữa đã sụp xuống nhưng nàng ta cố gắng kiềm chế, đỏ mắt hành lễ: “Tam cữu cữu.”
“Con đừng hoảng hốt.” Tiêu Minh giơ tay để người đỡ Hoa Nhạc ngồi xuống, bưng chén trà, nhíu mày thật chặt nói: “Mẫu thân ngươi có để lại lời gì không?”
“Có ạ.”
Hoa Nhạc vội vàng gật đầu, nàng ta đưa lệnh bài trong tay ra, đưa cho Tiêu Minh, lau nước mắt, vội la lên: “Mẫu thân giao lệnh bài này cho con, bảo con giết Lý Xuyên, nếu giết được Lý Dung thì càng tốt.”
“Giết Thái tử?!”
Sắc mặt Tiêu Minh rất hoảng hốt, Hoa Nhạc gật đầu, nàng ta sợ Tiêu Minh không dám, lại bổ sung thêm: “Cữu cữu, hiện giờ mẫu thân đã không giữ được rồi, đường sống duy nhất của chúng ta hiện nay chính là nhanh chóng giết Lý Xuyên, như vậy chỉ còn lại một hoàng tử là Thành nhi, Thành nhi trở thành người thừa kế duy nhất. Phụ hoàng đã sắp không xong, ông ấy vừa chết thì Thành nhi có thể đăng cơ, lúc đó người sẽ là cữu cữu của bệ hạ, con là Trưởng công chúa. Người xem, bây giờ Thượng Quan thị nở mày nở mặt thế nào, chẳng phải là bởi vì bọn họ là mẫu tộc của phụ hoàng hay sao?”
Tiêu Minh trầm mặc không lên tiếng, Hoa Nhạc hơi sốt ruột, nhanh chóng nói: “Cữu cữu, đây là cách duy nhất để cứu mẫu thân và đệ đệ. Chờ đến khi Lý Xuyên đăng cơ, người cho rằng hắn ta và Lý Dung sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Thượng Quan thị đã không vừa mắt chúng ta từ lâu rồi, người định ngồi chờ chết như vậy sao? Người...”
“Hoa Nhạc.” Tiêu Minh ngắt lời nàng ta, thong thả nói: “Chuyện này rất lớn, con để cho ta nghĩ một chút, con đi về trước đi.”
“Cữu cữu?” Hoa Nhạc hoảng hốt nhìn Tiêu Minh: “Cữu cữu định nhìn mẫu thân ta chịu chết như vậy sao?”
“Cho dù có giết Lý Xuyên cũng không thể cứu được mẫu thân con.” Tiêu Minh thở dài: “Không phải cữu cữu không giúp con, cữu cữu đang suy nghĩ một kế sách vẹn toàn. Con về nghỉ ngơi trước đi, ta suy ngẫm một lát. Chỉ là thời gian gấp quá.” Tiêu Minh lẩm bẩm một câu: “Không biết có thể đợi đến cuộc săn bắn mùa đông năm nay không, đó là một cơ hội tốt.”
Hoa Nhạc nghe nói như vậy thì ánh mắt hơi sáng lên.
Tiêu Minh liếc Hoa Nhạc một cái rồi cho người tiễn Hoa Nhạc ra ngoài.
Chờ đến khi Hoa Nhạc đi khỏi, quản gia bước đến trước mặt Tiêu Minh, châm trà cho ông ta, nhỏ giọng nói: “Ngài xem nương nương cũng thật là, để cho Hoa Nhạc điện hạ đi ám sát Thái tử, đây không phải nói đùa sao? Nếu ám sát Thái tử dễ như vậy thì còn chờ đến hôm nay sao?”
“Một người không dễ ám sát, thật ra không phải không có cơ hội, cơ hội đều do con người tạo ra, chỉ là sợ phải trả giá thật đắt thôi.”
Tiêu Minh nhẹ nhàng dùng tay miết miết cạnh chén trà: “Muội muội kia của ta có thể đi đến ngày hôm nay cũng không phải là một kẻ ngốc, ngươi cho rằng nàng thật sự hi vọng Hoa Nhạc ám sát Lý Xuyên sao?”
Tiêu Minh cười nhạo thành tiếng: “Nàng chỉ là tìm một kẻ chết thay cho người có ý thôi, bây giờ người muốn Lý Xuyên chết không hề ít, chỉ cần Hoa Nhạc đồng ý làm kẻ gánh tội thay khi gặp chuyện không may sau này, tất cả mọi người sẽ đồng ý giúp nó một tay.”
“Vậy...” Quản gia nhíu mày: “Nương nương định từ bỏ Hoa Nhạc điện hạ rồi à?”
“Dùng một nữ nhi để đổi ngôi vị hoàng đế cho nhi tử…” Tiêu Minh nâng chén trà lên: “Ở trong mắt nương nương, cũng chẳng hề có hại. Chờ đến khi Túc vương điện hạ đăng cơ, truy phong Hoa Nhạc điện hạ cũng là một cách an ủi. Cái gia đình này, haiz, không có người nào tốt cả. Ngươi nhìn Hoa Nhạc mà xem, mở miệng ngậm miệng đều là Trưởng công chúa, ngươi cho rằng nó quan tâm đ ến mẫu thân mình lắm sao?”
“Vậy, lão gia định chỉ đứng nhìn như vậy sao?”
Quản gia do dự: “Nương nương và Tiêu thị dù sao cũng là có vinh cùng vinh, có họa cùng chịu.”
“Đương nhiên không phải đứng nhìn, mau chóng tìm một người truyền tin tức vào cung nói cho bệ hạ, nói rằng, Hoa Nhạc rất kích động, định ám sát Lý Xuyên. À, nhớ rõ…” Tiêu Minh cầm chén trà, dặn dò: “Chỉ được nói cho bệ hạ, đừng để thái giám bên cạnh ông ta nghe được, ai biết bên cạnh ông ta là quỷ thần nơi nào?”
“Vâng.”
Quản gia cung kính lên tiếng trả lời.
Tin tức Hoa Nhạc ám sát Lý Xuyên ngay đêm hôm đó đã lọt vào tai Lý Minh.
Một mình Lý Minh ở trong đại điện ngẫm nghĩ cả đêm, hay hôm sau mặt trời đã lên cao, Lý Minh đã xác định là ngày săn thú mùa đông.
Săn thú mùa đông là tập tục của đại hạ, nói là săn thú mùa đông, thực ra là thời gian diễn luyện mỗi năm một lần của quân đội bên trong Hoa Kinh.
Hoa Kinh tổng cộng có sáu chi quân đội, Ngự lâm quân trong tay Hoàng đế, Vũ lâm vệ trong tay Thái tử, còn lại là tứ quân trông coi bốn cửa thành Đông Tây Nam Bắc.
Trưởng quan của bốn quân chia ra đến từ Thượng Quan thị, Tô thị, Bùi thị và Trữ Vương cùng thuộc dòng chính với Lý Minh.
Lý Dung nghe thấy Lý Minh đã chọn ra ngày săn bắn mùa đông thì trong lòng đã có tính toán, chờ đến khi hạ triều, Bùi Văn Tuyên bước đến bên cạnh Lý Dung, hai người sóng vai đi về phía trước.
“Cuộc săn bắn mùa đông đã được định vào mười ngày sao, điện hạ có ý tưởng gì không?”
“Còn bao lâu nữa Lận Phi Bạch mới có thể trở về?”
“Một mình hắn ra roi thúc ngựa, trong ba ngày có thể đến.”
“Chuẩn bị giết Tạ Xuân Hòa trước.”
“Đây chỉ là việc nhỏ thôi.”
Bùi Văn Tuyên khẽ cười: “Chuyện săn bắn mùa đông, ta sẽ thu xếp.”
Lý Dung “ừm” một tiếng, hai người cùng nhau ra khỏi cửa cung, Bùi Văn Tuyên cung kính hành lễ: “Điện hạ, ta về trước.”
Lý Dung gật đầu, Bùi Văn Tuyên không nhịn được nhìn nàng nhiều thêm một chút, thấy Lý Dung không giữ mình lại, trong lòng hắn vẫn có một chút tiếc nuối.
Mối quan hệ của hắn với Lý Dung bây giờ, trong mắt người ngoài đều là Lý Dung quấn quýt lấy hắn, mặc dù sau chuyện của Nhu phi, có thể Lý Minh đã hoài nghi hắn, nhưng suy cho cùng thì vẫn cần phải giữ mặt mũi, có lẽ Lý Minh cũng không thông minh đến như vậy đúng không?
Cho nên Lý Dung không giữ hắn lại, hắn cũng không thể ở lại, vì vậy sau khi hành lễ thì hắn ra vẻ lạnh lùng quay về xe ngựa của mình.
Nhưng mà khi hắn leo lên xe ngựa, vừa mới ngồi xuống, quay đầu lại thì đã thấy Lý Dung bám vào xe ngựa nhảy lên.
Bùi Văn Tuyên hơi sửng sốt, Lý Dung ngồi xuống bên cạnh hắn, nhướng mày cười: “Sao nào, ta không ngồi được sao?”
Bùi Văn Tuyên hồi thần, hắn kiềm chế nét cười, vỗ vỗ xuống đùi mình: “Đến đây, ngồi ở chỗ này.”
Lý Dung xoay eo, ngồi trên đùi Bùi Văn Tuyên, giơ tay ôm lấy hắn, nói với bên ngoài: “Đi thôi, bản cung tiễn Bùi đại nhân một đoạn.”
Bùi Văn Tuyên ngồi rất thẳng, Lý Dung lại như không có xương, người đánh xe không dám nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ do dự hỏi: “Đại nhân?”
“Đi thôi.” Giọng Bùi Văn Tuyên từ trong xe ngựa truyền ra, mang theo chút lạnh lùng: “Nghe theo điện hạ.”
Người đánh xe chỉ cho rằng Bùi Văn Tuyên bất đắc dĩ, liếc mắt thương hại nhìn Bùi Văn Tuyên một cái rồi đánh xe ngựa về phía Bùi phủ.
Xe ngựa cất bước lộc cộc lộc cộc, một tay Bùi Văn Tuyên ôm eo Lý Dung, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ điện hạ nên hồi phủ đi.”
“Chàng là tiểu bảo bối tâm can của ta…” Lý Dung dựa vào ngực Bùi Văn Tuyên: “Ta nỡ lòng nào bỏ được?”
Bùi Văn Tuyên cười cười nhưng không nói, nghe Lý Dung nói hươu nói vượn, Lý Dung áp sát một lúc, bỗng nghe thấy Bùi Văn Tuyên hỏi: “Điện hạ không ra quyết định được à?”
“Bùi Văn Tuyên.”
Lý Dung cúi đầu lên tiếng: “Nếu ta giết Lý Thành, phụ hoàng thật sự muốn giết ta, Hoa Kinh đương nhiên sẽ xảy ra chuyện binh biến. Trong tay Xuyên nhi có năm nghìn Vũ lâm vệ, trong tay ta có một ngàn người của Đốc tra tư, Thượng Quan thị và chàng có bốn ngàn người, tổng cộng chẳng qua cũng chỉ có một vạn quân. Nhưng phụ hoàng chỉ cần mỗi Ngự lâm quân đã hơn một vạn, nếu Tô Dung Khanh và Trữ Vương cùng liên thủ, chàng cảm thấy Xuyên nhi sẽ nguyện ý bảo vệ ta, ra tay với phụ hoàng sao?”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn giơ tay vỗ về lưng Lý Dung.
“Nếu hắn không muốn liều mạng vì ta, ta sẽ chết.”
Lý Dung ngẩng đầu nhìn Bùi Văn Tuyên: “Ta sẽ giống như Nhu phi, sẽ vì một vị hoàng tử muốn làm Hoàng đế mà chết.”
“Điện hạ không tin Thái tử điện hạ.”
Bùi Văn Tuyên nói bằng câu khẳng định, hắn nghĩ ngợi một chút, giọng bình tĩnh: “Nếu điện hạ muốn giết Lý Thành, Bùi gia trong thành có hai ngàn quân, tự nàng cũng có một ngàn quân trong phủ, ám vệ của ta trải rộng khắp Hoa Kinh, đến lúc đó, nếu Thái tử vứt bỏ điện hạ, ta sẽ hộ tống điện hạ ra khỏi thành, Điện hạ vừa ra khỏi thành sẽ trốn một đường đến Thanh Châu, rồi trú quân ở đó, ngược lại là vị trí phòng thủ Hoa Kinh, không ai truy cứu xem nàng đã đi về hướng nào. Nếu Thái tử thắng thì nàng trở lại. Thái tử thua thì nàng bỏ Thanh Châu, ra đến Đông Doanh thì có thể bảo toàn tính mạng.”
Lý Dung không nói lời nào, động tác vỗ lưng nàng của Bùi Văn Tuyên khẽ ngừng lại, một lát sau, hắn không nhịn được bật cười: “Nàng cũng không tin ta.”
“Bùi Văn Tuyên…” Giọng Lý Dung hơi nghẹn ngào, nàng ngả người vào ngực Bùi Văn Tuyên: “Rất xin lỗi.”
Bùi Văn Tuyên hít sâu một hơi, hắn nâng tay lên, ôm siết lấy Lý Dung một cái.
“Không phải lỗi của nàng, là do thế gian này không dạy nàng làm sao để tin tưởng người khác. Không có cách nào.” Bùi Văn Tuyên hôn nàng: “Nếu như nàng sợ hãi thì giết Tạ Xuân Hòa trước. Sau khi Lận Phi Bạch nắm được quyền hành của Tạ gia trong tay, Tạ gia sẽ ngăn Tiêu Túc vào kinh, Tần Lâm lại truy kích Tiêu Túc từ sau lưng, nàng và quân đội của Thượng Quan thị liên thủ lại vào Hoa Kinh, chúng ta làm từng bước là được.”
“Trả giá lớn quá.”
Lý Dung nhắm mắt lại: “Hơn nữa, nếu Tô Dung Khanh liên thủ với phụ hoàng, phía bên Tây Bắc xảy ra bất cứ chuyện gì thì chúng ta đều xong hết.”
“Chúng ta phải giết Lý Thành.”
Giọng Lý Dung rất bình tĩnh: “Chỉ là, mỗi khi ta nhắm mắt thì sẽ nhớ tới kiếp trước.”
“Kiếp trước, lần cuối cùng ta gặp mặt Xuyên nhi, hắn hẹn ta chơi cờ. Hắn không hề nói gì về chuyện của ta, cũng không hỏi sức khỏe ta thế nào. Hắn nói hắn mới tìm được một loại tiên đan, sau khi ăn xong có thể trường sinh bất lão. Hắn hỏi ta chuyện lập trữ, hỏi ta xem Lý Bình thế nào.”
“Trong mắt hắn không hề có gì cả, tất cả đều là quân cờ.”
Lý Dung bần thần mở mắt ra: “Văn Tuyên, mặc dù ta rất thương Xuyên nhi và mẫu thân, họ là người nhà của ta. Chỉ là thật sự sâu trong lòng ta vẫn rất sợ hãi.”
Sắc mặt Lý Dung bình tĩnh, nhưng Bùi Văn Tuyên lại có thể nhìn xuyên qua chút trấn tĩnh đó của Lý Dung, thấy được sự đau khổ sâu trong lòng nàng khiến cả người nàng không kiềm chế được mà run rẩy, thứ đã bị chôn giấu rất nhiều năm, không dám nói thành lời chỉ lừa gạt bản thân cũng lừa gạt người khác.
“Bọn họ cũng chẳng yêu ta như thế, ta cũng không thương bọn họ đến vậy.”
“Mẫu phi của ta sẽ vì Xuyên nhi mà để cho ta chết.”
“Tất cả những gì ta làm vì Xuyên nhi, là vì hắn, cũng là vì chính bản thân ta.”
“Mà Xuyên nhi...”
Trong mắt Lý Dung thoáng qua một chút mờ mịt: “Nếu như hắn sống lại từ kiếp trước, sau khi ta giết Lý Thành...”
“Hắn sẽ khiến ta chết.”
Dùng tỷ tỷ và mẫu thân để ổn thỏa đại cục, đổi lấy hiệp nghị với phụ thân, đổi lấy vương vị trên cao, đổi lấy quyền nắm giữ tuyệt đối của cả thiên hạ này trong tay.
Nếu Lý Xuyên kiếp trước đứng ở nơi này.
Trong lòng Lý Dung có một phần lạnh run như vậy...
Hắn sẽ để nàng chết.
Vừa nghĩ đến đây thì tay chân Lý Dung chợt lạnh ngắt.
Bùi Văn Tuyên lẳng lặng nhìn Lý Dung đăm đăm, Lý Dung miễn cưỡng cười lên: “Xin lỗi, để chàng thấy những chuyện đáng ghê tởm như vậy.”
Nhà không ra nhà, quốc không thành quốc.
Những người trong hoàng cung này đều giống như một ác thú biến dị, bị nhốt vào trong đấu trường thú.
“Điện hạ.” Bùi Văn Tuyên nắm lấy tay Lý Dung: “Thử một lần đi.”
Lý Dung ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Bùi Văn Tuyên: “Chuyện khiến nàng sợ là bị phản bội. Nhưng nếu như nàng không để cơ hội cho mọi người chứng minh bản thân, như vậy nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết, trên đời này vẫn còn người có thể khiến nàng tin tưởng.”
“Nàng thử một lần đi.” Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, trong mắt hắn mang theo sự đau lòng: “Ta cam đoan nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Hắn không biết Lý Xuyên sẽ lựa chọn thế nào.
Nhưng chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ lấy thân làm cầu, lấy xương làm bánh xe để để hộ tống nàng bình an rời khỏi Hoa Kinh.
“Chúng ta đã từng sống một kiếp rồi, Dung Dung…” Bùi Văn Tuyên ôm nàng vào lòng: “Ta không muốn để nàng ôm tuyệt vọng trong lòng mà sống cả một đời giống như kiếp trước nữa.”
Lý Dung trầm ngâm không nói gì.
Tiêu Văn là con trai của Tiêu Túc, sau khi Lý Minh triệu Tiêu Văn vào cung, Tiêu Văn rời cung rồi lại ra khỏi Hoa Kinh, có khả năng rất lớn đó là Lý MIih dùng con đường vô cùng khác thường để liên hệ Tiêu Túc.
Trong tình huống nào mà một đế vương lại muốn dùng một cách chặt chẽ, khó sai nhất để tránh từng lớp, từng lớp những người đang theo dõi để liên hệ với một tướng lãnh nơi biên quan?
Trong lòng Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đều rất rõ.
Chuyện binh biến, không phải họ mới trải qua lần đầu.
Cho dù là năm đó Lý Xuyên bị phế, thế gia Thanh Quân Trắc* phế Lý Minh hay là mấy lần thế gia có ý định dùng cung biến để mưu phản sau này, trong ba mươi năm lăn lộn trong mưa gió chính trị, đây cũng chẳng phải chuyện có thể khiến bọn họ sợ hãi.
*Thanh Quân Trắc: Giúp vua loại trừ phản loạn bên cạnh, mang tiếng lấy danh chính nghĩa nhưng thực chất chỉ là cớ để dẫn binh đến trước mặt vua, bức vua thoái vị.
Nhưng mà dù sao cũng là một chuyện lớn, vì vậy cả hai người đều trầm mặc.
Thượng Quan Nhã thấy không khí đè nén, nàng cũng biết ý, sau khi chắp tay hành lễ thì quay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Lý Dung và Bùi Văn Tuyên, cuối cùng Bùi Văn Tuyên cũng mở miệng: “Cần phải sớm ra quyết định thôi.”
“Gấp như vậy sao?” Giọng Lý Dung rất nhẹ, nàng suy tư: “Phụ hoàng đang nghĩ thế nào chứ?”
Kiếp trước, dường như Lý Minh cũng không ra tay với Lý Xuyên sớm như vậy.
Lý Dung cảm thấy hơi hoang đường, nhịn không được nhếch miệng: “Hay là phụ hoàng thật sự giận dữ vì hồng nhan*, không cứu Nhu phi thì không được?”
*Xung quan nhất nộ vi hồng nhan: Giận dữ dựng tóc vì kẻ má hồng, trích trong Viên Viên Khúc của Ngô Vĩ Nghiệp, để châm biếm về hành vi phản quốc của Ngô Tam Quế.
“Nghe nói bây giờ bệnh tình của bệ hạ càng ngày càng nghiêm trọng.”
Động tác của Lý Dung khẽ dừng một chút, Bùi Văn Tuyên ngồi xuống đối diện nàng, chầm chậm nói: “Bệ hạ muốn giúp đỡ cho vị trí của Túc vương ổn định một chút, cũng có thể hiểu được.”
Dù sao sau khi Thượng Quan thị tự thanh lọc trong gia tộc, thực lực trong triều giảm đi rất nhiều, bây giờ Lý Dung và thế gia cũng vừa mới kết minh, dựa theo thực lực trong triều hiện giờ, Lý Dung và thế gia chiếm thế thượng phong, nhưng nếu như nói thật sự muốn phát động binh biến thì cũng chưa hẳn.
Trong tay Lý Minh có quân đội của Tiêu Túc ở phía Tây Bắc và một đội quân tổng có số lượng khoảng mười vạn thuộc dòng chính Lý thị do ông ta nắm giữ nhiều năm, chẳng sợ đối mặt với bất kỳ một thế gia riêng rẽ nào.
Ông ta chỉ sợ sau khi thế gia kết hợp, lấy Lý Xuyên làm người đứng đầu để tạo ra một đội quân mới.
Nhưng thời buổi hiện nay, thế gia rối loạn, sau khi Đốc tra tư thành lập, mặc dù nhìn có vẻ như đang cùng nhau đoàn kết trừng trị Nhu phi, nhưng thực tế thì trong lòng mỗi người mỗi ngả.
“Trong tay bệ hạ có tổng cộng gần mười vạn nhân mã, trong tay Tiêu Túc có năm vạn, trong Kinh có một vạn, rải rác các nơi ở Hoa Kinh cộng lại thêm khoảng bốn vạn.” Bùi Văn Tuyên dứt lời, lấy một tấm bản đồ từ dưới bàn, trải lên trên mặt bàn, giơ tay chỉ vào góc phía Tây Bắc bản đồ, sau đó vẽ một đường xuống vị trí của Hoa Kinh: “Nếu bệ hạ bắt đầu điều binh từ Tây Bắc, sau khi chuẩn bị xong, Tiêu Túc hành quân đến đây, dù ra roi thúc ngựa không ngừng không nghỉ, cũng ít nhất phải mất một tháng.”
“Nhưng khoảng cách giữa Tây Bắc và Hoa Kinh, ở giữa cách Tô thị và Tạ thị.” Lý Dung ngẫm nghĩ: “Nếu như bọn họ ngăn cản thêm, sợ là phải mất hai tháng không chừng.”
“Nhưng bọn họ sẽ làm vậy sao?” Bùi Văn Tuyên hỏi ngược lại. Lý Dung khẽ ngừng một chút, ngước mắt lên nhìn Bùi Văn Tuyên, hắn nghiêm túc nhắc nhở: “Biết trước tương lai không chỉ mỗi ta và nàng.”
Nếu Tô Dung Khanh đã quay về, như vậy hắn không thể ngồi chờ chết.
Tạ gia vẫn luôn im hơi lặng tiếng từ sau khi Tạ Lan Thanh bị lưu đày, nhưng sợ là trong lòng vốn đã chẳng còn theo Lý Xuyên nữa. Trung gian giữa Tây Bắc và nơi này chính là Tô thị và Tạ thị, Tiêu Túc đi qua như vậy, kết quả tệ hại nhất có lẽ là sẽ dẫn theo quân đội của Tô thị và Tạ thị cùng đến Hoa Kinh.
“Tô Dung Khanh...”
Lý Dung gõ gõ nhẹ lên bàn, không nhịn được đọc thành tiếng tên của Tô Dung Khanh, Bùi Văn Tuyên nghe tiếng thì thào của nàng thì nâng tay uống trà, nói một cách thờ ơ: “Sao nào, nhớ người ta à?”
“Không được sao?” Lý Dung lên tiếng cảm khái: “Ta đã xem thường hắn rồi. Chuyện lưu đày của Tạ Lan Thanh, sợ là hắn đã sắp đặt từ rất sớm.”
Bây giờ nhớ lại trước đó Tạ Lan Thanh thân là Hình bộ Thượng thư nhưng lại nhằm vào nàng khắp nơi. Lúc đầu nàng còn cho rằng đó là xung đột lợi ích giữa Đốc tra tư và Hình bộ, nhưng hôm nay nghĩ lại, sợ là Tô Dung Khanh đã làm chuyện gì đó sau lưng rồi.
Tô Dung Khanh đã sớm khiến nàng loại bỏ Tạ Lan Thanh, cũng chặt đứt con đường giữa Tạ thị và Lý Xuyên, trừ khi Lý Xuyên thật sự quyết định không cần trưởng tỷ là nàng.
Nhưng Lý Xuyên chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Mà Tạ thị với Lý Xuyên bất hòa, bình thường thì không sao, nhưng đến hôm nay lại trở thành điểm mấu chốt.
Nếu Tiêu Túc có thể tiến quân thần tốc đến Hoa Kinh mà không gặp phải trở ngại gì, cho dù nàng có điều động binh lực từ đây, cũng không thể đến sớm hơn Tiêu Túc.
Một khi đại quân của Tiêu Túc vào Kinh, Lý Xuyên cũng không còn đường sống.
Nếu Lý Xuyên chết, thế gia mất đi người cầm đầu, trừ phi đề cử một người khác để thống lĩnh chuyện mưu phản, nếu không thì sẽ thành chia năm xẻ bảy. Dựa vào tính cách của đám thế gia, có lẽ sẽ lui lại tự bảo vệ mình, lúc này cho dù Lý Minh vừa ra oai vừa ban ơn, nhân cơ hội loại bỏ Thượng Quan thị cũng sẽ chẳng có người nào dám nói điều gì.
Lý Dung nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giơ tay day day huyệt Tình Minh*: “Đầu tiên, lập tức để Triệu Trọng Cửu lập tức truyền lời đến Tây Bắc, để Tần Lâm theo dõi Tiêu Túc, một khi quân đội Tiêu Túc hướng về phía Hoa Kinh...”
*Huyệt Tình Minh: Huyệt đạo nằm chỗ tuyến lệ, ngay trong hốc mắt, phía đuôi mắt gần sống mũi. Day huyệt đạo này có tác dụng làm mắt sáng hơn (tinh minh/ tình minh).
Lý Dung do dự một chút, trong lòng nàng bỗng có chút không yên.
Động võ vào lúc này, đối với bọn họ mà nói, thật sự là hơi sớm. Hơn nữa, nếu Tần Lâm trực tiếp ra tay chặn quân đội của Tiêu Túc, dù thế nào thì đây cũng là hành động mưu phản.
“Nhưng dù sao cũng phải cản.”
Bùi Văn Tuyên hiểu sự do dự của nàng, nói một cách quyết đoán: “Điện hạ, đến lúc sử dụng Lận Phi Bạch rồi, triệu hắn hồi Kinh đi.”
“Hồi Kinh làm gì?”
Lý Dung nhíu mày, Bùi Văn Tuyên giơ tay vỗ nhẹ lên bản đồ: “Về nhận tổ quy tông.”
Lý Dung lập tức hiểu ra, cho dù Lận Phi Bạch thân đang mang tội, thậm chí một mình hắn khai Tạ Lan Thanh ra, nhưng dù sao hắn cũng là con trai của Tạ Lan Thanh. Một khi trưởng tử của Tạ gia không còn thì hắn có cơ hội kế thừa Tạ gia.
Nếu như trước kia, cho dù nhi tử của Tạ Lan Thanh có chết sạch cũng không đến lượt đứa con riêng như Lận Phi Bạch. Nhưng hôm nay Lận Phi Bạch đã có binh quyền.
Có binh quyền, lại có thân phận nhi tử của Tạ Lan Thanh, chuyện Lận Phi Bạch kế thừa Tạ gia cũng chỉ là khẽ tác động một chút.
“Mặc dù Tạ gia và điện hạ có mâu thuẫn nhưng cũng chỉ là chuyện đóng thuế, chuyện liên quan đến sự vinh nhục của thế gia, Tạ gia không thể cứng đầu cứng cổ. Bây giờ Lận Phi Bạch có binh quyền, chỉ cần gia chủ Tạ gia - Tạ Xuân Hòa chết đi thì chuyện Lận Phi Bạch trở thành gia chủ mới của Tạ gia cũng chỉ là chuyện cần thúc đẩy một chút thôi.”
“Cho nên chuyện đầu tiên chúng ta cần làm là giết Tạ Xuân Hòa.”
Lý Dung nghe đến đó thì ngước mắt lên nhìn Bùi Văn Tuyên: “Vậy tại sao không trực tiếp giết Lý Thành chứ?”
Lý Thành chết, nếu Lý Minh tiếp tục giết Lý Xuyên thì thật sự Lý thị sẽ rớt đài.
“Trước kia giết Lý Thành, sợ là phụ hoàng còn nghĩ mình có thể sinh thêm một nhi tử nữa rồi nhân cơ hội nhanh chóng phế Xuyên nhi. Nhưng ông ta bây giờ, chắc là sẽ không có năng lực và thời gian sinh thêm nhi tử nào nữa.”
Giọng Lý Dung rất bình tĩnh: “Nếu như ta ra tay, có lẽ ông ta sẽ không tha cho ta. Nhưng nếu ông ta đã có ý định gọi Tiêu Túc từ Tây Bắc tới, có thể thấy, ông ta cũng không định tha cho ta và Xuyên nhi. Giữ Lý Thành lại cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
“Nếu điện hạ tính toán như thế...” Giọng Bùi Văn Tuyên rất nhẹ: “Thật ra cũng không phải là không thể.”
“Giết Lý Thành và Tạ Xuân Hòa.” Tay Bùi Văn Tuyên nhẹ nhàng lướt trên địa đồ: “Nếu Tô Dung Khanh còn không muốn để Xuyên nhi đăng cơ, thì chỉ còn một còn đường mưu phản mà thôi. Tô Mẫn Chi sẽ không đồng ý.”
“Kể từ đó...” Bùi Văn Tuyên hạ giọng quyết định: “Cho dù Tiêu Túc có vào Kinh cũng không có tác dụng gì. Nhưng chuyện này, điều rủi ro duy nhất đó là...” Bùi Văn Tuyên ngước mắt nhìn Lý Dung: “Để hả giận, bệ hạ có thể giết nàng và Hoàng hậu.”
Lý Dung trầm mặc không nói lời nào, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng: “Chỉ động vào Tạ Xuân Hòa, có lẽ bệ hạ vẫn không hiểu được ý định chân chính của chúng ta, mục tiêu trong lòng ông ta là Thái tử, sẽ không đánh rắn động cỏ, vì một Tạ Xuân Hòa mà đụng vào nàng. Nhưng nếu nàng động vào Lý Thành. đương nhiên là có thể làm một mẻ, khỏe cả đời, nhưng mà điện hạ...” Giọng Bùi Văn Tuyên rất khẽ: “Đến lúc đó thái tử điện hạ là người thừa kế duy nhất của bệ hạ, để hạn chế đến mức thấp nhất sự ảnh hưởng của Thượng Quan gia lên thái tử, ông ta sẽ áp dụng một số thủ đoạn không bình thường. Cho dù là vì tư thù hay là vì tương lai của thái tử, bệ hạ sẽ bất chấp mọi giá để giết nàng và hoàng hậu. Nàng có muốn vì thái tử mà đi đến bước này hay không: “ Bùi Văn Tuyên nghiêm túc nói: “Nàng nên suy nghĩ thật kỹ.”
“Chàng đang khuyên ta sao?” Lý Dung nghe lời phân tích của Bùi Văn Tuyên thì lập tức hỏi lại.
Bùi Văn Tuyên cười khẽ: “Làm sao ta khuyên được nàng?”
Hắn thong thả ngẩng đầu lên, trong mắt đều là sự bao dung dịu dàng: “Cùng lắm thì ta đi cùng nàng thôi.”
Trong Lúc Lý Dung và Bùi Văn Tuyên nói chuyện, Hoa Nhạc cầm lệnh bài Nhu phi đưa trong tay, cố gắng kiềm chế sự run rẩy khắp cả người, vội vàng quay về Tiêu gia.
Nàng ta không ngừng trấn an bản thân, không được hoảng loạn, không được bối rối vào lúc này. Nàng ta phải bình tĩnh một chút, không để cho bất cứ ai chê cười nhìn nàng ta khi không có Nhu phi chỉ là một kẻ yếu đuối không làm được gì.
Lúc Hoa Nhạc đến Tiêu phủ thì cả người đã bình tĩnh lại, nàng ta siết chặt lệnh bài rồi bước xuống khỏi xe ngựa.
Tiêu gia đã hoạt động nhiều năm như vậy, những người được đề bạt, có thể sử dụng được chỉ có hai cữu cữu.
Một người là đại cữu cữu Tiêu Túc ở Tây Bắc, một người là tam cữu cữu Tiêu Minh ở Ngự Lâm quân.
Hoa Nhạc vừa vào phòng, nhìn thấy Tiêu Minh thì cả người suýt nữa đã sụp xuống nhưng nàng ta cố gắng kiềm chế, đỏ mắt hành lễ: “Tam cữu cữu.”
“Con đừng hoảng hốt.” Tiêu Minh giơ tay để người đỡ Hoa Nhạc ngồi xuống, bưng chén trà, nhíu mày thật chặt nói: “Mẫu thân ngươi có để lại lời gì không?”
“Có ạ.”
Hoa Nhạc vội vàng gật đầu, nàng ta đưa lệnh bài trong tay ra, đưa cho Tiêu Minh, lau nước mắt, vội la lên: “Mẫu thân giao lệnh bài này cho con, bảo con giết Lý Xuyên, nếu giết được Lý Dung thì càng tốt.”
“Giết Thái tử?!”
Sắc mặt Tiêu Minh rất hoảng hốt, Hoa Nhạc gật đầu, nàng ta sợ Tiêu Minh không dám, lại bổ sung thêm: “Cữu cữu, hiện giờ mẫu thân đã không giữ được rồi, đường sống duy nhất của chúng ta hiện nay chính là nhanh chóng giết Lý Xuyên, như vậy chỉ còn lại một hoàng tử là Thành nhi, Thành nhi trở thành người thừa kế duy nhất. Phụ hoàng đã sắp không xong, ông ấy vừa chết thì Thành nhi có thể đăng cơ, lúc đó người sẽ là cữu cữu của bệ hạ, con là Trưởng công chúa. Người xem, bây giờ Thượng Quan thị nở mày nở mặt thế nào, chẳng phải là bởi vì bọn họ là mẫu tộc của phụ hoàng hay sao?”
Tiêu Minh trầm mặc không lên tiếng, Hoa Nhạc hơi sốt ruột, nhanh chóng nói: “Cữu cữu, đây là cách duy nhất để cứu mẫu thân và đệ đệ. Chờ đến khi Lý Xuyên đăng cơ, người cho rằng hắn ta và Lý Dung sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Thượng Quan thị đã không vừa mắt chúng ta từ lâu rồi, người định ngồi chờ chết như vậy sao? Người...”
“Hoa Nhạc.” Tiêu Minh ngắt lời nàng ta, thong thả nói: “Chuyện này rất lớn, con để cho ta nghĩ một chút, con đi về trước đi.”
“Cữu cữu?” Hoa Nhạc hoảng hốt nhìn Tiêu Minh: “Cữu cữu định nhìn mẫu thân ta chịu chết như vậy sao?”
“Cho dù có giết Lý Xuyên cũng không thể cứu được mẫu thân con.” Tiêu Minh thở dài: “Không phải cữu cữu không giúp con, cữu cữu đang suy nghĩ một kế sách vẹn toàn. Con về nghỉ ngơi trước đi, ta suy ngẫm một lát. Chỉ là thời gian gấp quá.” Tiêu Minh lẩm bẩm một câu: “Không biết có thể đợi đến cuộc săn bắn mùa đông năm nay không, đó là một cơ hội tốt.”
Hoa Nhạc nghe nói như vậy thì ánh mắt hơi sáng lên.
Tiêu Minh liếc Hoa Nhạc một cái rồi cho người tiễn Hoa Nhạc ra ngoài.
Chờ đến khi Hoa Nhạc đi khỏi, quản gia bước đến trước mặt Tiêu Minh, châm trà cho ông ta, nhỏ giọng nói: “Ngài xem nương nương cũng thật là, để cho Hoa Nhạc điện hạ đi ám sát Thái tử, đây không phải nói đùa sao? Nếu ám sát Thái tử dễ như vậy thì còn chờ đến hôm nay sao?”
“Một người không dễ ám sát, thật ra không phải không có cơ hội, cơ hội đều do con người tạo ra, chỉ là sợ phải trả giá thật đắt thôi.”
Tiêu Minh nhẹ nhàng dùng tay miết miết cạnh chén trà: “Muội muội kia của ta có thể đi đến ngày hôm nay cũng không phải là một kẻ ngốc, ngươi cho rằng nàng thật sự hi vọng Hoa Nhạc ám sát Lý Xuyên sao?”
Tiêu Minh cười nhạo thành tiếng: “Nàng chỉ là tìm một kẻ chết thay cho người có ý thôi, bây giờ người muốn Lý Xuyên chết không hề ít, chỉ cần Hoa Nhạc đồng ý làm kẻ gánh tội thay khi gặp chuyện không may sau này, tất cả mọi người sẽ đồng ý giúp nó một tay.”
“Vậy...” Quản gia nhíu mày: “Nương nương định từ bỏ Hoa Nhạc điện hạ rồi à?”
“Dùng một nữ nhi để đổi ngôi vị hoàng đế cho nhi tử…” Tiêu Minh nâng chén trà lên: “Ở trong mắt nương nương, cũng chẳng hề có hại. Chờ đến khi Túc vương điện hạ đăng cơ, truy phong Hoa Nhạc điện hạ cũng là một cách an ủi. Cái gia đình này, haiz, không có người nào tốt cả. Ngươi nhìn Hoa Nhạc mà xem, mở miệng ngậm miệng đều là Trưởng công chúa, ngươi cho rằng nó quan tâm đ ến mẫu thân mình lắm sao?”
“Vậy, lão gia định chỉ đứng nhìn như vậy sao?”
Quản gia do dự: “Nương nương và Tiêu thị dù sao cũng là có vinh cùng vinh, có họa cùng chịu.”
“Đương nhiên không phải đứng nhìn, mau chóng tìm một người truyền tin tức vào cung nói cho bệ hạ, nói rằng, Hoa Nhạc rất kích động, định ám sát Lý Xuyên. À, nhớ rõ…” Tiêu Minh cầm chén trà, dặn dò: “Chỉ được nói cho bệ hạ, đừng để thái giám bên cạnh ông ta nghe được, ai biết bên cạnh ông ta là quỷ thần nơi nào?”
“Vâng.”
Quản gia cung kính lên tiếng trả lời.
Tin tức Hoa Nhạc ám sát Lý Xuyên ngay đêm hôm đó đã lọt vào tai Lý Minh.
Một mình Lý Minh ở trong đại điện ngẫm nghĩ cả đêm, hay hôm sau mặt trời đã lên cao, Lý Minh đã xác định là ngày săn thú mùa đông.
Săn thú mùa đông là tập tục của đại hạ, nói là săn thú mùa đông, thực ra là thời gian diễn luyện mỗi năm một lần của quân đội bên trong Hoa Kinh.
Hoa Kinh tổng cộng có sáu chi quân đội, Ngự lâm quân trong tay Hoàng đế, Vũ lâm vệ trong tay Thái tử, còn lại là tứ quân trông coi bốn cửa thành Đông Tây Nam Bắc.
Trưởng quan của bốn quân chia ra đến từ Thượng Quan thị, Tô thị, Bùi thị và Trữ Vương cùng thuộc dòng chính với Lý Minh.
Lý Dung nghe thấy Lý Minh đã chọn ra ngày săn bắn mùa đông thì trong lòng đã có tính toán, chờ đến khi hạ triều, Bùi Văn Tuyên bước đến bên cạnh Lý Dung, hai người sóng vai đi về phía trước.
“Cuộc săn bắn mùa đông đã được định vào mười ngày sao, điện hạ có ý tưởng gì không?”
“Còn bao lâu nữa Lận Phi Bạch mới có thể trở về?”
“Một mình hắn ra roi thúc ngựa, trong ba ngày có thể đến.”
“Chuẩn bị giết Tạ Xuân Hòa trước.”
“Đây chỉ là việc nhỏ thôi.”
Bùi Văn Tuyên khẽ cười: “Chuyện săn bắn mùa đông, ta sẽ thu xếp.”
Lý Dung “ừm” một tiếng, hai người cùng nhau ra khỏi cửa cung, Bùi Văn Tuyên cung kính hành lễ: “Điện hạ, ta về trước.”
Lý Dung gật đầu, Bùi Văn Tuyên không nhịn được nhìn nàng nhiều thêm một chút, thấy Lý Dung không giữ mình lại, trong lòng hắn vẫn có một chút tiếc nuối.
Mối quan hệ của hắn với Lý Dung bây giờ, trong mắt người ngoài đều là Lý Dung quấn quýt lấy hắn, mặc dù sau chuyện của Nhu phi, có thể Lý Minh đã hoài nghi hắn, nhưng suy cho cùng thì vẫn cần phải giữ mặt mũi, có lẽ Lý Minh cũng không thông minh đến như vậy đúng không?
Cho nên Lý Dung không giữ hắn lại, hắn cũng không thể ở lại, vì vậy sau khi hành lễ thì hắn ra vẻ lạnh lùng quay về xe ngựa của mình.
Nhưng mà khi hắn leo lên xe ngựa, vừa mới ngồi xuống, quay đầu lại thì đã thấy Lý Dung bám vào xe ngựa nhảy lên.
Bùi Văn Tuyên hơi sửng sốt, Lý Dung ngồi xuống bên cạnh hắn, nhướng mày cười: “Sao nào, ta không ngồi được sao?”
Bùi Văn Tuyên hồi thần, hắn kiềm chế nét cười, vỗ vỗ xuống đùi mình: “Đến đây, ngồi ở chỗ này.”
Lý Dung xoay eo, ngồi trên đùi Bùi Văn Tuyên, giơ tay ôm lấy hắn, nói với bên ngoài: “Đi thôi, bản cung tiễn Bùi đại nhân một đoạn.”
Bùi Văn Tuyên ngồi rất thẳng, Lý Dung lại như không có xương, người đánh xe không dám nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ do dự hỏi: “Đại nhân?”
“Đi thôi.” Giọng Bùi Văn Tuyên từ trong xe ngựa truyền ra, mang theo chút lạnh lùng: “Nghe theo điện hạ.”
Người đánh xe chỉ cho rằng Bùi Văn Tuyên bất đắc dĩ, liếc mắt thương hại nhìn Bùi Văn Tuyên một cái rồi đánh xe ngựa về phía Bùi phủ.
Xe ngựa cất bước lộc cộc lộc cộc, một tay Bùi Văn Tuyên ôm eo Lý Dung, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ điện hạ nên hồi phủ đi.”
“Chàng là tiểu bảo bối tâm can của ta…” Lý Dung dựa vào ngực Bùi Văn Tuyên: “Ta nỡ lòng nào bỏ được?”
Bùi Văn Tuyên cười cười nhưng không nói, nghe Lý Dung nói hươu nói vượn, Lý Dung áp sát một lúc, bỗng nghe thấy Bùi Văn Tuyên hỏi: “Điện hạ không ra quyết định được à?”
“Bùi Văn Tuyên.”
Lý Dung cúi đầu lên tiếng: “Nếu ta giết Lý Thành, phụ hoàng thật sự muốn giết ta, Hoa Kinh đương nhiên sẽ xảy ra chuyện binh biến. Trong tay Xuyên nhi có năm nghìn Vũ lâm vệ, trong tay ta có một ngàn người của Đốc tra tư, Thượng Quan thị và chàng có bốn ngàn người, tổng cộng chẳng qua cũng chỉ có một vạn quân. Nhưng phụ hoàng chỉ cần mỗi Ngự lâm quân đã hơn một vạn, nếu Tô Dung Khanh và Trữ Vương cùng liên thủ, chàng cảm thấy Xuyên nhi sẽ nguyện ý bảo vệ ta, ra tay với phụ hoàng sao?”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn giơ tay vỗ về lưng Lý Dung.
“Nếu hắn không muốn liều mạng vì ta, ta sẽ chết.”
Lý Dung ngẩng đầu nhìn Bùi Văn Tuyên: “Ta sẽ giống như Nhu phi, sẽ vì một vị hoàng tử muốn làm Hoàng đế mà chết.”
“Điện hạ không tin Thái tử điện hạ.”
Bùi Văn Tuyên nói bằng câu khẳng định, hắn nghĩ ngợi một chút, giọng bình tĩnh: “Nếu điện hạ muốn giết Lý Thành, Bùi gia trong thành có hai ngàn quân, tự nàng cũng có một ngàn quân trong phủ, ám vệ của ta trải rộng khắp Hoa Kinh, đến lúc đó, nếu Thái tử vứt bỏ điện hạ, ta sẽ hộ tống điện hạ ra khỏi thành, Điện hạ vừa ra khỏi thành sẽ trốn một đường đến Thanh Châu, rồi trú quân ở đó, ngược lại là vị trí phòng thủ Hoa Kinh, không ai truy cứu xem nàng đã đi về hướng nào. Nếu Thái tử thắng thì nàng trở lại. Thái tử thua thì nàng bỏ Thanh Châu, ra đến Đông Doanh thì có thể bảo toàn tính mạng.”
Lý Dung không nói lời nào, động tác vỗ lưng nàng của Bùi Văn Tuyên khẽ ngừng lại, một lát sau, hắn không nhịn được bật cười: “Nàng cũng không tin ta.”
“Bùi Văn Tuyên…” Giọng Lý Dung hơi nghẹn ngào, nàng ngả người vào ngực Bùi Văn Tuyên: “Rất xin lỗi.”
Bùi Văn Tuyên hít sâu một hơi, hắn nâng tay lên, ôm siết lấy Lý Dung một cái.
“Không phải lỗi của nàng, là do thế gian này không dạy nàng làm sao để tin tưởng người khác. Không có cách nào.” Bùi Văn Tuyên hôn nàng: “Nếu như nàng sợ hãi thì giết Tạ Xuân Hòa trước. Sau khi Lận Phi Bạch nắm được quyền hành của Tạ gia trong tay, Tạ gia sẽ ngăn Tiêu Túc vào kinh, Tần Lâm lại truy kích Tiêu Túc từ sau lưng, nàng và quân đội của Thượng Quan thị liên thủ lại vào Hoa Kinh, chúng ta làm từng bước là được.”
“Trả giá lớn quá.”
Lý Dung nhắm mắt lại: “Hơn nữa, nếu Tô Dung Khanh liên thủ với phụ hoàng, phía bên Tây Bắc xảy ra bất cứ chuyện gì thì chúng ta đều xong hết.”
“Chúng ta phải giết Lý Thành.”
Giọng Lý Dung rất bình tĩnh: “Chỉ là, mỗi khi ta nhắm mắt thì sẽ nhớ tới kiếp trước.”
“Kiếp trước, lần cuối cùng ta gặp mặt Xuyên nhi, hắn hẹn ta chơi cờ. Hắn không hề nói gì về chuyện của ta, cũng không hỏi sức khỏe ta thế nào. Hắn nói hắn mới tìm được một loại tiên đan, sau khi ăn xong có thể trường sinh bất lão. Hắn hỏi ta chuyện lập trữ, hỏi ta xem Lý Bình thế nào.”
“Trong mắt hắn không hề có gì cả, tất cả đều là quân cờ.”
Lý Dung bần thần mở mắt ra: “Văn Tuyên, mặc dù ta rất thương Xuyên nhi và mẫu thân, họ là người nhà của ta. Chỉ là thật sự sâu trong lòng ta vẫn rất sợ hãi.”
Sắc mặt Lý Dung bình tĩnh, nhưng Bùi Văn Tuyên lại có thể nhìn xuyên qua chút trấn tĩnh đó của Lý Dung, thấy được sự đau khổ sâu trong lòng nàng khiến cả người nàng không kiềm chế được mà run rẩy, thứ đã bị chôn giấu rất nhiều năm, không dám nói thành lời chỉ lừa gạt bản thân cũng lừa gạt người khác.
“Bọn họ cũng chẳng yêu ta như thế, ta cũng không thương bọn họ đến vậy.”
“Mẫu phi của ta sẽ vì Xuyên nhi mà để cho ta chết.”
“Tất cả những gì ta làm vì Xuyên nhi, là vì hắn, cũng là vì chính bản thân ta.”
“Mà Xuyên nhi...”
Trong mắt Lý Dung thoáng qua một chút mờ mịt: “Nếu như hắn sống lại từ kiếp trước, sau khi ta giết Lý Thành...”
“Hắn sẽ khiến ta chết.”
Dùng tỷ tỷ và mẫu thân để ổn thỏa đại cục, đổi lấy hiệp nghị với phụ thân, đổi lấy vương vị trên cao, đổi lấy quyền nắm giữ tuyệt đối của cả thiên hạ này trong tay.
Nếu Lý Xuyên kiếp trước đứng ở nơi này.
Trong lòng Lý Dung có một phần lạnh run như vậy...
Hắn sẽ để nàng chết.
Vừa nghĩ đến đây thì tay chân Lý Dung chợt lạnh ngắt.
Bùi Văn Tuyên lẳng lặng nhìn Lý Dung đăm đăm, Lý Dung miễn cưỡng cười lên: “Xin lỗi, để chàng thấy những chuyện đáng ghê tởm như vậy.”
Nhà không ra nhà, quốc không thành quốc.
Những người trong hoàng cung này đều giống như một ác thú biến dị, bị nhốt vào trong đấu trường thú.
“Điện hạ.” Bùi Văn Tuyên nắm lấy tay Lý Dung: “Thử một lần đi.”
Lý Dung ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Bùi Văn Tuyên: “Chuyện khiến nàng sợ là bị phản bội. Nhưng nếu như nàng không để cơ hội cho mọi người chứng minh bản thân, như vậy nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết, trên đời này vẫn còn người có thể khiến nàng tin tưởng.”
“Nàng thử một lần đi.” Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, trong mắt hắn mang theo sự đau lòng: “Ta cam đoan nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Hắn không biết Lý Xuyên sẽ lựa chọn thế nào.
Nhưng chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ lấy thân làm cầu, lấy xương làm bánh xe để để hộ tống nàng bình an rời khỏi Hoa Kinh.
“Chúng ta đã từng sống một kiếp rồi, Dung Dung…” Bùi Văn Tuyên ôm nàng vào lòng: “Ta không muốn để nàng ôm tuyệt vọng trong lòng mà sống cả một đời giống như kiếp trước nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.