Chương 147: Trở về
Mặc Thư Bạch
24/04/2024
Editor: Shandy
Bùi Văn Tuyên tiễn những quan viên này xong, Lý Dung phe phẩy cây quạt từ sau tấm bình phong đi ra: “Bùi đại nhân có sức hút vô cùng, mới tới Lại bộ được bao nhiêu ngày đã trở thành huynh đệ tốt trong lòng mọi người rồi.”
“Bọn họ không phải huynh đệ tốt của ta.” Bùi Văn Tuyên cười một tiếng: “Chẳng qua là không ưa Nhu phi thôi.”
“Vậy giờ chàng trở về hả?”
Lý Dung nghiêng người dựa vào cạnh cửa, Bùi Văn Tuyên kề sát ôm chặt Lý Dung: “Điện hạ cho thần nghỉ một đêm nữa đi mà.”
Bùi Văn Tuyên nghỉ thêm một đêm, ban đêm bị cào cổ, đến hôm sau khi lên triều, Bùi Văn Tuyên dùng phấn che đi, Lý Dung nằm nghiêng người trên giường cười híp mắt nhìn hắn rầu rĩ, lười biếng nói: “Bùi đại nhân cứ để thế vào triều đi, dù sao cũng đã ở trong phủ của ta lâu như vậy, còn sợ nói bóng nói gió gì nữa?”
Bùi Văn Tuyên bất đắc dĩ nhìn nàng, nói: “Ta thấy nàng đúng là ngoài ta ra không muốn gả cho ai khác nữa.”
“Vậy chàng còn muốn ta gả cho ai?” Lý Dung hơi tò mò, động tác Bùi Văn Tuyên cầm bông phấn khựng lại, Lý Dung thở dải, đưa tay để lên ngực, cực kỳ ai oán: “Lang quân bạc tình ghê.”
Bùi Văn Tuyên bật cười, có phần bất đắc dĩ: “Ta nghĩ đến thanh danh của nàng.”
“Ta còn thanh danh gì để nghĩ nữa?”
Lý Dung nhắm mắt, nhẹ nhàng gõ lên mép giường: “Chàng cứ để vết cào đó ra ngoài, đợi phụ hoàng hỏi sao ta lại để chàng ra ngoài, chàng lập tức tỏ vẻ lúng túng chút, ai nhìn thấy vết cào trên cổ chàng mà không hiểu?”
Bùi Văn Tuyên không lên tiếng, Lý Dung giương mắt nhìn hắn lại thấy hắn ngẩn người ra.
Lý Dung nhướng mày: “Ngẩn người cái gì? Không vào triều ư? Không vào thì nằm xuống.” Lý Dung nghiền ngẫm nói từng câu từng chữ: “Bổn cung nuôi chàng.”
Bùi Văn Tuyên lắc đầu một cái, vừa nhìn gương, thấy vết cào trên cổ che được kha khá rồi, cũng gần tới giờ đi, bèn để bông phấn xuống, đi tới bên cạnh Lý Dung.
Hắn quỳ một chân xuống mép giường Lý Dung, ngửa đầu nhìn nàng đang nằm nghiêng.
“Làm gì?” Lý Dung cười khiến áo mỏng trên người khẽ đung đưa: “Còn muốn ta hôn chàng một cái mới đi à?”
“Điện hạ…” Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt dịu dàng: “Ta đốt chút pháo hoa, trải mười dặm ánh đỏ, kiệu tám người khiêng, tưng bừng náo nhiệt đón dâu.”
Lý Dung nghe hắn nói lời này, nhất thời có hơi sửng sốt. Bùi Văn Tuyên nhẹ nhàng nâng bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo của nàng lên, cúi đầu hôn một cái: “Ta sẽ để tất cả mọi người biết, Bùi Văn Tuyên yêu Lý Dung, hơn cả Lý Dung yêu hắn.”
“Hỏng não rồi hả?”
Lý Dung tỉnh táo lại, giơ tay khẽ chọc hắn một cái: “Để ý những thứ này ư?”
“Đâu phải ta chưa từng ngồi kiệu tám người khiêng.” Ngoài miệng Lý Dung có vẻ không để ý nhưng trong lòng vẫn có chút ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Ta còn lâu mới lạ chuyện đó.”
Bùi Văn Tuyên cười không nói lời nào, hắn lại nhổm người lên hôn nàng một cái, buông nhẹ một câu: “Đi.”
Nói rồi xoay người rời đi.
Lý Dung nhìn hắn đi ra cửa, cẩn thận khép cửa lại sợ nàng chịu gió lạnh.
Nàng nhìn cửa chằm chằm một lúc, cuối cùng nhắm mặt lại, lật người trên giường.
Bùi Văn Tuyên đi muộn, lúc tới Nhu phi đã đứng ở vị trí của mình, cười nói với người bên cạnh.
Chỗ đứng hôm nay của Nhu phi chính là chỗ đứng ban đầu của Lý Dung. Nếu không quay đầu thì sẽ không nhìn thấy Bùi Văn Tuyên tới. Bùi Văn Tuyên đến rồi cúi đầu đứng ở vị trí của mình, vừa đứng yên thì nghe thấy tiếng thái giám tuyên bố sắp bắt đầu buổi triều.
Bùi Văn Tuyên cúi đầu, theo quần thần nối đuôi vào, đến sau khi vào triều, người xung quanh Bùi Văn Tuyên cũng phát hiện hắn đã tới nhưng cũng không nói quá nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng rồi không nói gì.
Tô Dung Khanh cũng phát hiện ra Bùi Văn Tuyên tới, hắn và Bùi Văn Tuyên đứng ngang hàng ở hai bên trái phải, thản nhiên nhìn Bùi Văn Tuyên một cái, Bùi Văn Tuyên cười gật đầu với hắn một cái.
Quần thần bàn chuyện công, từ biên giới Tây Nam hỗn loạn, chủ tướng trốn tránh, Lận Phi Bạch xung phong tạm thời tổ chức chống cự phòng thủ thành trì đến các nơi phương Nam tháng sáu kỳ nước lên kiểm soát và phòng ngừa cứu trợ thiên tai, nói đến cuối, rốt cuộc mới nhắc tới chuyện khoa cử.
“Nếu Đốc tra tư kết án, vậy thì khoa cử cũng nên bắt đầu rồi, kéo dài mấy tháng rồi, dù gì cũng phải nhanh lên chút.”
Giọng Lý Minh bình thản: “Chức vụ triều đình năm nay trống chỗ, khoa cử không giống ngày xưa, cần tuyển chọn người mới nhiều hơn.”
“Bệ hạ nói phải.” Nhu phi lập tức lên tiếng đáp lại: “Chẳng qua là đến giờ chủ khảo trước kia Bùi Văn Tuyên vẫn còn đang dưỡng thương, hay là...”
“Bệ hạ…” Đúng lúc này, Bùi Văn Tuyên mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn sang, trên mặt Nhu phi thoáng vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức bình tĩnh lại. Bùi Văn Tuyên khẽ cười một tiếng, khom người nói: “Vi thần đã không còn trở ngại nữa, những ngày qua thần cũng vẫn giữ liên lạc cùng với các đồng liêu khác, hoàn toàn không trì hoãn chuyện khoa cử, từ đề thi, trường thi cho tới chương trình đề bạt, tuyển chọn đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần bệ hạ đồng ý, khoa cử có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
Lý Minh nhìn Bùi Văn Tuyên, thoáng trầm ngâm phút chốc, sau đó lên tiếng: “Vậy hãy để Lễ bộ quyết định ngày, tháng này bắt đầu chuẩn bị đi, không nên kéo dài nữa.”
Bùi Văn Tuyên lên tiếng đáp lại.
Đến sau khi hạ tiều, Phúc Lai tới ngăn Bùi Văn Tuyên lại, mời hắn tới Ngự thư phòng. Lý Minh quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ thăm dò nghiền ngẫm, nói: “Bùi đại nhân tới rất đúng lúc, Bình Nhạc cho ngươi xuất phủ rồi ư?”
“Bệ hạ chớ giễu cợt vi thần…” Bùi Văn Tuyên cười khổ: “Hôm nay vi thần cũng là nhân vật được bàn tán xôm tụ khắp phố lớn ngõ nhỏ, cũng sắp thành thoại bản mất rồi.”
Phúc Lai cúi đầu cười một tiếng, Lý Minh nghe hắn nói, ánh mắt lại lướt qua trên cổ hắn: “Quả nhiên Bình Nhạc rất thích ngươi.”
“Điện hạ là một người đơn giản.”
“Chỗ khoa cử lần này, ngươi cố gắng đặt được công bằng chính trực, trong triều đình cần người làm được việc.”
Lý Minh nói sâu xa, Bùi Văn Tuyên nghe hiểu rất rõ ràng.
Không chỉ triều đình cần người làm việc mà còn có cả người làm việc cho hoàng đế nữa.
“Trẫm vẫn luôn hi vọng có thể Bắc phạt hướng ra bên ngoài, một lần hành động san bằng phương Bắc để tránh bị quấy rầy định kỳ hàng năm…” Lý Minh nói rồi đứng dậy, Phúc Lai nhanh chóng đi tới đỡ Lý Minh, Bùi Văn Tuyên đi theo sau lưng Lý Minh nghe ông ta chậm rãi nói: “Cũng muốn, sau khi Bắc phạt, phái hơn trăm ngàn quân đội ở phương Nam sinh hoạt tại chỗ, truyền bá văn hóa Đại Hạ ta, cảm hóa những man di kia, trăm năm sau, phương Nam sẽ không còn thường xuyên hỗn loạn nữa.”
“Bệ hạ suy trước tính sau.”
Bùi Văn Tuyên cung kính lên tiếng, Lý Minh thở dài, cùng hắn đi ra sân nhỏ: “Trẫm còn từng nghĩ, nước Nam chịu hoạn nạn nhiều năm, không thể cứ nghĩ tu bổ đê đập mà cần tìm một người qua đó, khai sông đổi dòng mới là đúng đắn. Đáng tiếc…” Lý Minh dừng bước, đứng trong sân, nhìn cây cỏ tốt um trong sân: “Tiền lương tinh binh thiên hạ quy hết về thế gia, thế gia vì muốn tự vệ, đừng nói là chủ động Bắc phạt Nam chinh, đánh tới cửa nhà cũng chỉ muốn bàn hòa.”
Lý Minh lắc đầu một cái, mang theo mấy phần châm biếm: “Mỗi ngày cũng chỉ biết gả công chúa, ba người tỷ tỷ của trẫm đã đưa đi kết thân, bây giờ lại muốn đưa nữ nhi của trẫm đi kết thân, một đám hèn nhát.”
Bùi Văn Tuyên không nói chỉ lẳng lặng nghe. Lý Minh thấy hắn không lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Bùi Văn Tuyên: “Những ý nghĩ này của trẫm, ngươi thấy thế nào?”
“Bệ hạ là thánh quân…” Giọng Bùi Văn Tuyên rất khẽ: “Thần không dám ý kiến bừa bãi. Nhưng thần vốn xuất thân hàn tộc, bởi vì được bệ hạ tán thưởng nên được đề bạt, phụ thân vi thần nguyện theo bệ hạ, lòng của vi thần cũng như phụ thân.”
Lý Minh nghe hắn nói, yên lặng, một lúc lâu sau, ông ta gật đầu một cái, chỉ nói: “Phụ thân ngươi, rất tốt.”
Nói xong, ông ta quay đầu lại: “Trẫm vẫn mong đợi, sau này trên sách sử có thể nhớ đến tên trẫm, nhưng hôm qua thức dậy, trẫm đột nhiên cảm thấy trẫm có phần già rồi. Văn Tuyên à…” Ông ta nâng tay, vỗ vai Bùi Văn Tuyên: “Mặc dù Túc vương không đủ thông minh nhưng cũng thắng ở tấm lòng son, có đại dũng. Bây giờ hắn còn nhỏ, chỉ cần dạy dỗ thật tốt sẽ là tiền đồ thênh thang.”
Bùi Văn Tuyên nghe xong những lời này lập tức hiểu ý Lý Minh, hắn cung kính hành lễ: “Vi thần hiểu.”
Chỉ bảo Bùi Văn Tuyên xong, Lý Minh gật đầu, trò chuyện với Bùi Văn Tuyên một lát rồi cho Phúc Lai tới đưa hắn rời đi.
Bùi Văn Tuyên và Phúc Lai ra khỏi sân, hắn nói giọng rất khẽ: “Gần đây bệ hạ có chuyện gì lo âu ư?”
“Hôm qua bệ hạ tỉnh dậy không nhìn thấy đường một hồi, hết sức kinh hoàng.” Phúc Lai hạ thấp âm thanh, vẻ mặt Bùi Văn Tuyên không biến sắc, Phúc Lai tiếp tục nói: “Hôm nay bệ hạ đang âm thầm chiêu mộ danh y, tìm tiên sư.”
Bùi Văn Tuyên nghe xong lời này thì hai người cũng ra đến cửa, hắn hành lễ với Phúc Lai rồi lui ra ngoài.
Ý trong lời nói của Lý Minh, hắn hiểu được. Lý Minh thực sự giống với Lý Xuyên của đời trước.
Lý Minh muốn Bắc phạt, muốn Nam chinh, hi vọng đây chính là thủ đoạn để làm tan rã quân đội và tài sản của thế gia, tan rã thế gia một cách chân chính chính để ông ta có thể ngủ yên trên long sàng, không ưu không lo.
Mà Lý Xuyên lại trái ngược, hắn muốn phá tan thế gia để đạt được quyền sở hữu quân đội và tài sản của thế gia, còn lại là Bắc phạt đánh Nhung, xây đắp cho lũ lụt ở phương Nam.
Thế gia là toàn bộ tâm phúc đại họa của đế vương, dù là h@m muốn cá nhân muốn thu hoàng quyền về tay hay là thật sự vì cơ nghiệp quốc gia, một vị hoàng đế phải thực hiện được lí tưởng chính trị của hắn, thành tựu địa vị chính trị này đều có thể khoan nhượng cho việc quyền lực bị chia phân chia như vậy.
Cơ thể suy kiệt khiến Lý Minh bắt đầu chuẩn bị tính toán xấu nhất, ông ta nói với hắn nhiều như vậy, chẳng qua cũng là vì muốn ‘hàn tộc” Bùi Văn Tuyên này ý thức được, Túc vương mới có khả năng là chốn về trong việc thiết lập hoành đồ vĩ nghiệp* tốt nhất của hắn.
*Từ ghép của hoành đồ (lý tưởng/kế hoạch to lớn) và vĩ nghiệp (sự nghiệp to lớn)
Bùi Văn Tuyên ngẫm nghĩ ý trong lời nói của Lý Minh, vừa ra khỏi cung, hắn đã thấy Thôi Ngọc Lang đứng trước cửa cung.
Bùi Văn Tuyên nhíu mày, sau đó chợt nghe thấy Thôi Ngọc Lang cười nói: “Bùi đại nhân, nương nương cho mời.”
Bây giờ Thôi Ngọc Lang làm việc cho Nhu phi là chuyện hầu hết triều thần đều biết.
Thôi Ngọc Lang làm việc khéo đưa đẩy, có mưu lược, lại có tài ca ngợi phái nữ, gần đây làm không dưới hai mươi bài thơ khen Nhu phi, truyền bá rộng rãi trên phố, để danh tiếng tốt đẹp của Nhu phi truyền khắp Hoa Kinh, thế nên cực kỳ được Nhu phi tín nhiệm.
Bùi Văn Tuyên được Thôi Ngọc Lang dẫn tới Đốc tra tư, Nhu phi đang dạy Túc vương cách thẩm vấn phạm nhân như thế nào.
Lần này là thẩm vấn nô bộc, không có luật pháp bảo vệ quan viên, con cháu thế gia không được phép chịu hình, khi Bùi Văn Tuyên bước vào đã thấy trên người hạ nhân này gần như không còn chỗ nào lành lặn.
Trong tay Túc vương hất cái roi dài, trên roi thấm máu. Bùi Văn Tuyên bước vào thì thấy Túc vương đang kiêu ngạo quay đầu, hào hứng nói với Nhu phi: “Mẫu phi, ta đánh hắn thế nào?”
“Rất tốt, đúng là cách dùng roi có tiến bộ…” Nhu phi vỗ tay, nhẹ nhàng nói: “Đến đây, ta lau mồ hôi cho con, phụ hoàng con thích nhất khí khái nam tử này của con đó.”
Túc vương nghe thấy bèn tiến lên cho Nhu phi lau mồ hôi.
Bùi Văn Tuyên đứng ở cửa lao ngục, vẻ mặt không thay đổi, cung kính lên tiếng: “Nương nương.”
“A…” Nhu phi nghe Bùi Văn Tuyên lên tiếng thì quay đầu, cười nói: “Bùi Thị lang đến đây, mau, ngồi xuống.”
Bùi Văn Tuyên hành lễ, đứng sang một bên chứ không ngồi lên ghế.
Nhu phi cẩn thận quan sát mồ hôi trên đầu Túc vương, thong dong nói: “Dạo rồi Bùi đại nhân sống ở phủ của Bình Nhạc tốt không?”
“Cãi nhau…” Giọng Bùi Văn Tuyên bình tĩnh: “Cũng không tốt lắm.”
Nói xong, Bùi Văn Tuyên lập tức chuyển chủ đề, giương mắt nhìn về phía Nhu phi: “Có điều thật ra vi thần có điều muốn hỏi nương nương một chút. Nghe nói nương nương cảm thấy vi thần làm quan chủ khảo không ổn, định đổi vi thần?”
Nhu phi nghe hắn nói như thế thoáng khựng động tác lại.
Lời chất vấn Bùi Văn Tuyên bà ta đã chuẩn bị xong xuôi từ trước nhất thời cứ thế bị nghẹn lại. Bà ta vốn nghĩ, Bùi Văn Tuyên tự tiện tìm Vương Hậu Văn gây phiền toái, lại không rõ ràng với Bình Nhạc. Hôm qua con cháu thế gia thuộc Lại bộ vừa đến cửa phủ Bình Nhạc, hôm nay hắn lập tức vào triều.
Hết chuyện này tới chuyện khác, Bùi Văn Tuyên ít nhiều phải chột dạ mới phải, không ngờ hắn lại không định giải thích với bà ta, mà trái lại có vẻ vô cùng tức giận, hỏi lại bà ta: “Nương nương, vi thần tự hỏi bản thân đối với nương nương cũng coi như là tận tâm tận lực, xin hỏi làm sao vi thần làm việc lại không đủ thỏa đáng khiến nương nương không vui?”
“Bùi đại nhân hiểu lầm rồi…” Nhu phi bình tĩnh, trước khi chưa làm rõ lập trường của Bùi Văn Tuyên, tùy tiện gây xung đột với hắn không phải chuyện Nhu phi muốn thấy, bà ta vội vàng cười: “Ta chỉ nghĩ là tình hình vết thương của Bùi đại nhân chưa lành lại thấy bệ hạ vội vã muốn bắt đầu khoa cử nên mới nghĩ đến việc tìm người thay thế, không phải thật sự có ý muốn thay ngươi.”
“Nương nương nói thật sao?”
Bùi Văn Tuyên nhìn chằm chằm Nhu phi: “Vậy mấy ngày vi thần ở trong phủ của Bình Nhạc điện hạ, vì sao nương nương không ra tay hỗ trợ?”
“Hỗ... hỗ trợ?” Nhu phi sững người: “Ngươi ở trong phủ Bình Nhạc còn cần ta hỗ trợ thế nào?”
“Nương nương…” Dường như Bùi Văn Tuyên cực kỳ tức giận, hít sâu một hơi: “Nếu vi thần vui vẻ ở phủ Bình Nhạc thì vi thần còn cần hòa ly làm gì chứ?”
Nhu phi lập tức nghĩ tới nghĩ lui, hơn nửa ngày bà ta mới chậm chạp phản ứng lại được. Trong lúc Bùi Văn Tuyên ở phủ Bình Nhạc, e là có chút chuyện phu thê bất hòa khó nói.
Bà ta thoáng bình tĩnh lại, cười miễn cưỡng nói: “Bổn cung không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ Bình Nhạc đối với ngươi một lòng say mê, ngươi đi tới chỗ nàng tĩnh dưỡng một thời gian cũng tốt. Hơn nữa, tính tình Bình Nhạc kiên cường khí khái, ngươi vào phủ nàng ở, ta cũng đâu có cách nào. Hồi nhỏ nàng chính là tiểu bá vương, lớn lên được sủng ái nội cung, ta...”
Nhu phi thở dài: “Ta chẳng qua là một phi tử, có thể nói thêm cái gì chứ?”
Bùi Văn Tuyên xụ mặt không nói lời nào, Nhu phi nhận ra hắn không tin bèn gấp gáp nói tiếp: “Mặc kệ nói thế nào, bây giờ vết thương ngươi tốt rồi, tất cả đều tốt. Bây giờ khoa cử sắp bắt đầu, ta đã chuẩn bị xong tất cả mọi chuyện, ngươi cũng khỏi phải suy nghĩ nhiều.”
Mặt Bùi Văn Tuyên tỏ vẻ nghiêm túc, chắp tay với Nhu phi. Nhu phi nhấp ngụm trà, thoáng yên lặng, cuối cùng cảm thấy bầu không khí bình thường lại chút, lúc này bà ta mới nhớ đến mục đích của mình, quay về phía Bùi Văn Tuyên nói: “Lần này ngươi động tới Vương Hậu Văn, xem như là gây phiền toái lớn cho ta rồi.”
“Nhưng, cũng không phải đã cho nương nương cơ hội tốt nhất để lấy uy sao?” Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn về phía Nhu phi: “Nương nương bắt một vị Lại bộ Thượng thư, bây giờ cả triều văn võ, ai mà không cảm thấy Nhu phi có năng lực phi thường, tranh nhau bợ đỡ? Như vậy, không phải nương nương mới có cơ hội mua chuộc nhân tài cho Túc vương điện hạ sao?”
Bùi Văn Tuyên nói như vậy, Nhu phi như hiểu ra: “Cho nên ngươi mới đi tìm Vương Hậu Văn gây phiền phức ư?”
Bùi Văn Tuyên gật gật đầu: “Nương nương không muốn chọc đến thế gia là đúng nhưng cũng không thể không trêu chọc chút nào, dù sao bệ hạ cũng đang nhìn. Xử lý Vương Hậu Văn để thể hiện thái độ của nương nương, bỏ qua những người khác, thế gia mới có thể cảm nhận được, nương nương nương tay với bọn họ. Nếu nương nương đã nương tay với bọn họ ngay từ đầu, thế gia còn có thể cảm thấy nương nương đang bán nhân tình cho bọn họ sao?”
Nói xong, Bùi Văn Tuyên đi tới đằng trước thăm dò, giọng nói đè nén: “Bọn họ chỉ cảm thấy được là nương nương không có cách nào động tới bọn họ thôi.”
“Ngươi nói cũng có chút đạo lý.”
Nhu phi ngẫm nghĩ, hé trong tay áo ra một tờ danh sách: “Vậy hiện giờ, ta đã đắc tội Vương gia, nhưng thế gia còn lại, ta không thể đắc tội nữa.”
Nhu phi nói xong, giao một danh sách cho Bùi Văn Tuyên: “Khoa cử lần này, Bùi đại nhân đứng vị trí quan chủ khảo, sắp đặt vài người đỗ hẳn là không phải chuyện lớn lao gì.”
Bùi Văn Tuyên nghe lời này thì nhíu mày: “Là con cháu thế gia, vì sao không trực tiếp đề cử?”
“Những người này vẫn chưa nhập gia phả.” Nhu phi lắc đầu: “Chỉ có là có chút quan hệ thôi.”
Nghe Nhu phi nói như vậy, Bùi Văn Tuyên lập tức hiểu được, chỉ là có chút quan hệ tiền tệ mà thôi.
Hắn nghĩ nghĩ, giương mắt về phía Nhu phi: “Nương nương, vi thần có một câu muốn hỏi, hơn nữa mong nương nương cho những người khác lui hết.”
Nhu phi phất tay, những người xung quanh lập tức lui ra ngoài, ngay cả người trên cái giá đã sớm hôn mê cũng bị dỡ xuống lôi đi.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại Bùi Văn Tuyên và Nhu phi, Bùi Văn Tuyên cuối cùng cũng mở miệng: “Nương nương muốn mưu đồ, là lấy được một khoản tiền lớn bảo dưỡng tuổi thọ ở hậu cung hay là muốn đưa Túc vương điện hạ…” Bùi Văn Tuyên giơ tay lên, chỉ về phía hoàng cung: “Lên vị trí kia?”
Tác giả có lời muốn nói
[Vở kịch nhỏ]
Bùi Văn Tuyên: Ta đang cố gắng cung đấu thật tốt!
Tác giả: Tại sao? Vì bách tính thiên hạ, bá tánh dân đen sao?
Bùi Văn Tuyên: Không, ta muốn thành thân!
Bùi Văn Tuyên tiễn những quan viên này xong, Lý Dung phe phẩy cây quạt từ sau tấm bình phong đi ra: “Bùi đại nhân có sức hút vô cùng, mới tới Lại bộ được bao nhiêu ngày đã trở thành huynh đệ tốt trong lòng mọi người rồi.”
“Bọn họ không phải huynh đệ tốt của ta.” Bùi Văn Tuyên cười một tiếng: “Chẳng qua là không ưa Nhu phi thôi.”
“Vậy giờ chàng trở về hả?”
Lý Dung nghiêng người dựa vào cạnh cửa, Bùi Văn Tuyên kề sát ôm chặt Lý Dung: “Điện hạ cho thần nghỉ một đêm nữa đi mà.”
Bùi Văn Tuyên nghỉ thêm một đêm, ban đêm bị cào cổ, đến hôm sau khi lên triều, Bùi Văn Tuyên dùng phấn che đi, Lý Dung nằm nghiêng người trên giường cười híp mắt nhìn hắn rầu rĩ, lười biếng nói: “Bùi đại nhân cứ để thế vào triều đi, dù sao cũng đã ở trong phủ của ta lâu như vậy, còn sợ nói bóng nói gió gì nữa?”
Bùi Văn Tuyên bất đắc dĩ nhìn nàng, nói: “Ta thấy nàng đúng là ngoài ta ra không muốn gả cho ai khác nữa.”
“Vậy chàng còn muốn ta gả cho ai?” Lý Dung hơi tò mò, động tác Bùi Văn Tuyên cầm bông phấn khựng lại, Lý Dung thở dải, đưa tay để lên ngực, cực kỳ ai oán: “Lang quân bạc tình ghê.”
Bùi Văn Tuyên bật cười, có phần bất đắc dĩ: “Ta nghĩ đến thanh danh của nàng.”
“Ta còn thanh danh gì để nghĩ nữa?”
Lý Dung nhắm mắt, nhẹ nhàng gõ lên mép giường: “Chàng cứ để vết cào đó ra ngoài, đợi phụ hoàng hỏi sao ta lại để chàng ra ngoài, chàng lập tức tỏ vẻ lúng túng chút, ai nhìn thấy vết cào trên cổ chàng mà không hiểu?”
Bùi Văn Tuyên không lên tiếng, Lý Dung giương mắt nhìn hắn lại thấy hắn ngẩn người ra.
Lý Dung nhướng mày: “Ngẩn người cái gì? Không vào triều ư? Không vào thì nằm xuống.” Lý Dung nghiền ngẫm nói từng câu từng chữ: “Bổn cung nuôi chàng.”
Bùi Văn Tuyên lắc đầu một cái, vừa nhìn gương, thấy vết cào trên cổ che được kha khá rồi, cũng gần tới giờ đi, bèn để bông phấn xuống, đi tới bên cạnh Lý Dung.
Hắn quỳ một chân xuống mép giường Lý Dung, ngửa đầu nhìn nàng đang nằm nghiêng.
“Làm gì?” Lý Dung cười khiến áo mỏng trên người khẽ đung đưa: “Còn muốn ta hôn chàng một cái mới đi à?”
“Điện hạ…” Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt dịu dàng: “Ta đốt chút pháo hoa, trải mười dặm ánh đỏ, kiệu tám người khiêng, tưng bừng náo nhiệt đón dâu.”
Lý Dung nghe hắn nói lời này, nhất thời có hơi sửng sốt. Bùi Văn Tuyên nhẹ nhàng nâng bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo của nàng lên, cúi đầu hôn một cái: “Ta sẽ để tất cả mọi người biết, Bùi Văn Tuyên yêu Lý Dung, hơn cả Lý Dung yêu hắn.”
“Hỏng não rồi hả?”
Lý Dung tỉnh táo lại, giơ tay khẽ chọc hắn một cái: “Để ý những thứ này ư?”
“Đâu phải ta chưa từng ngồi kiệu tám người khiêng.” Ngoài miệng Lý Dung có vẻ không để ý nhưng trong lòng vẫn có chút ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Ta còn lâu mới lạ chuyện đó.”
Bùi Văn Tuyên cười không nói lời nào, hắn lại nhổm người lên hôn nàng một cái, buông nhẹ một câu: “Đi.”
Nói rồi xoay người rời đi.
Lý Dung nhìn hắn đi ra cửa, cẩn thận khép cửa lại sợ nàng chịu gió lạnh.
Nàng nhìn cửa chằm chằm một lúc, cuối cùng nhắm mặt lại, lật người trên giường.
Bùi Văn Tuyên đi muộn, lúc tới Nhu phi đã đứng ở vị trí của mình, cười nói với người bên cạnh.
Chỗ đứng hôm nay của Nhu phi chính là chỗ đứng ban đầu của Lý Dung. Nếu không quay đầu thì sẽ không nhìn thấy Bùi Văn Tuyên tới. Bùi Văn Tuyên đến rồi cúi đầu đứng ở vị trí của mình, vừa đứng yên thì nghe thấy tiếng thái giám tuyên bố sắp bắt đầu buổi triều.
Bùi Văn Tuyên cúi đầu, theo quần thần nối đuôi vào, đến sau khi vào triều, người xung quanh Bùi Văn Tuyên cũng phát hiện hắn đã tới nhưng cũng không nói quá nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng rồi không nói gì.
Tô Dung Khanh cũng phát hiện ra Bùi Văn Tuyên tới, hắn và Bùi Văn Tuyên đứng ngang hàng ở hai bên trái phải, thản nhiên nhìn Bùi Văn Tuyên một cái, Bùi Văn Tuyên cười gật đầu với hắn một cái.
Quần thần bàn chuyện công, từ biên giới Tây Nam hỗn loạn, chủ tướng trốn tránh, Lận Phi Bạch xung phong tạm thời tổ chức chống cự phòng thủ thành trì đến các nơi phương Nam tháng sáu kỳ nước lên kiểm soát và phòng ngừa cứu trợ thiên tai, nói đến cuối, rốt cuộc mới nhắc tới chuyện khoa cử.
“Nếu Đốc tra tư kết án, vậy thì khoa cử cũng nên bắt đầu rồi, kéo dài mấy tháng rồi, dù gì cũng phải nhanh lên chút.”
Giọng Lý Minh bình thản: “Chức vụ triều đình năm nay trống chỗ, khoa cử không giống ngày xưa, cần tuyển chọn người mới nhiều hơn.”
“Bệ hạ nói phải.” Nhu phi lập tức lên tiếng đáp lại: “Chẳng qua là đến giờ chủ khảo trước kia Bùi Văn Tuyên vẫn còn đang dưỡng thương, hay là...”
“Bệ hạ…” Đúng lúc này, Bùi Văn Tuyên mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn sang, trên mặt Nhu phi thoáng vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức bình tĩnh lại. Bùi Văn Tuyên khẽ cười một tiếng, khom người nói: “Vi thần đã không còn trở ngại nữa, những ngày qua thần cũng vẫn giữ liên lạc cùng với các đồng liêu khác, hoàn toàn không trì hoãn chuyện khoa cử, từ đề thi, trường thi cho tới chương trình đề bạt, tuyển chọn đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần bệ hạ đồng ý, khoa cử có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
Lý Minh nhìn Bùi Văn Tuyên, thoáng trầm ngâm phút chốc, sau đó lên tiếng: “Vậy hãy để Lễ bộ quyết định ngày, tháng này bắt đầu chuẩn bị đi, không nên kéo dài nữa.”
Bùi Văn Tuyên lên tiếng đáp lại.
Đến sau khi hạ tiều, Phúc Lai tới ngăn Bùi Văn Tuyên lại, mời hắn tới Ngự thư phòng. Lý Minh quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ thăm dò nghiền ngẫm, nói: “Bùi đại nhân tới rất đúng lúc, Bình Nhạc cho ngươi xuất phủ rồi ư?”
“Bệ hạ chớ giễu cợt vi thần…” Bùi Văn Tuyên cười khổ: “Hôm nay vi thần cũng là nhân vật được bàn tán xôm tụ khắp phố lớn ngõ nhỏ, cũng sắp thành thoại bản mất rồi.”
Phúc Lai cúi đầu cười một tiếng, Lý Minh nghe hắn nói, ánh mắt lại lướt qua trên cổ hắn: “Quả nhiên Bình Nhạc rất thích ngươi.”
“Điện hạ là một người đơn giản.”
“Chỗ khoa cử lần này, ngươi cố gắng đặt được công bằng chính trực, trong triều đình cần người làm được việc.”
Lý Minh nói sâu xa, Bùi Văn Tuyên nghe hiểu rất rõ ràng.
Không chỉ triều đình cần người làm việc mà còn có cả người làm việc cho hoàng đế nữa.
“Trẫm vẫn luôn hi vọng có thể Bắc phạt hướng ra bên ngoài, một lần hành động san bằng phương Bắc để tránh bị quấy rầy định kỳ hàng năm…” Lý Minh nói rồi đứng dậy, Phúc Lai nhanh chóng đi tới đỡ Lý Minh, Bùi Văn Tuyên đi theo sau lưng Lý Minh nghe ông ta chậm rãi nói: “Cũng muốn, sau khi Bắc phạt, phái hơn trăm ngàn quân đội ở phương Nam sinh hoạt tại chỗ, truyền bá văn hóa Đại Hạ ta, cảm hóa những man di kia, trăm năm sau, phương Nam sẽ không còn thường xuyên hỗn loạn nữa.”
“Bệ hạ suy trước tính sau.”
Bùi Văn Tuyên cung kính lên tiếng, Lý Minh thở dài, cùng hắn đi ra sân nhỏ: “Trẫm còn từng nghĩ, nước Nam chịu hoạn nạn nhiều năm, không thể cứ nghĩ tu bổ đê đập mà cần tìm một người qua đó, khai sông đổi dòng mới là đúng đắn. Đáng tiếc…” Lý Minh dừng bước, đứng trong sân, nhìn cây cỏ tốt um trong sân: “Tiền lương tinh binh thiên hạ quy hết về thế gia, thế gia vì muốn tự vệ, đừng nói là chủ động Bắc phạt Nam chinh, đánh tới cửa nhà cũng chỉ muốn bàn hòa.”
Lý Minh lắc đầu một cái, mang theo mấy phần châm biếm: “Mỗi ngày cũng chỉ biết gả công chúa, ba người tỷ tỷ của trẫm đã đưa đi kết thân, bây giờ lại muốn đưa nữ nhi của trẫm đi kết thân, một đám hèn nhát.”
Bùi Văn Tuyên không nói chỉ lẳng lặng nghe. Lý Minh thấy hắn không lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Bùi Văn Tuyên: “Những ý nghĩ này của trẫm, ngươi thấy thế nào?”
“Bệ hạ là thánh quân…” Giọng Bùi Văn Tuyên rất khẽ: “Thần không dám ý kiến bừa bãi. Nhưng thần vốn xuất thân hàn tộc, bởi vì được bệ hạ tán thưởng nên được đề bạt, phụ thân vi thần nguyện theo bệ hạ, lòng của vi thần cũng như phụ thân.”
Lý Minh nghe hắn nói, yên lặng, một lúc lâu sau, ông ta gật đầu một cái, chỉ nói: “Phụ thân ngươi, rất tốt.”
Nói xong, ông ta quay đầu lại: “Trẫm vẫn mong đợi, sau này trên sách sử có thể nhớ đến tên trẫm, nhưng hôm qua thức dậy, trẫm đột nhiên cảm thấy trẫm có phần già rồi. Văn Tuyên à…” Ông ta nâng tay, vỗ vai Bùi Văn Tuyên: “Mặc dù Túc vương không đủ thông minh nhưng cũng thắng ở tấm lòng son, có đại dũng. Bây giờ hắn còn nhỏ, chỉ cần dạy dỗ thật tốt sẽ là tiền đồ thênh thang.”
Bùi Văn Tuyên nghe xong những lời này lập tức hiểu ý Lý Minh, hắn cung kính hành lễ: “Vi thần hiểu.”
Chỉ bảo Bùi Văn Tuyên xong, Lý Minh gật đầu, trò chuyện với Bùi Văn Tuyên một lát rồi cho Phúc Lai tới đưa hắn rời đi.
Bùi Văn Tuyên và Phúc Lai ra khỏi sân, hắn nói giọng rất khẽ: “Gần đây bệ hạ có chuyện gì lo âu ư?”
“Hôm qua bệ hạ tỉnh dậy không nhìn thấy đường một hồi, hết sức kinh hoàng.” Phúc Lai hạ thấp âm thanh, vẻ mặt Bùi Văn Tuyên không biến sắc, Phúc Lai tiếp tục nói: “Hôm nay bệ hạ đang âm thầm chiêu mộ danh y, tìm tiên sư.”
Bùi Văn Tuyên nghe xong lời này thì hai người cũng ra đến cửa, hắn hành lễ với Phúc Lai rồi lui ra ngoài.
Ý trong lời nói của Lý Minh, hắn hiểu được. Lý Minh thực sự giống với Lý Xuyên của đời trước.
Lý Minh muốn Bắc phạt, muốn Nam chinh, hi vọng đây chính là thủ đoạn để làm tan rã quân đội và tài sản của thế gia, tan rã thế gia một cách chân chính chính để ông ta có thể ngủ yên trên long sàng, không ưu không lo.
Mà Lý Xuyên lại trái ngược, hắn muốn phá tan thế gia để đạt được quyền sở hữu quân đội và tài sản của thế gia, còn lại là Bắc phạt đánh Nhung, xây đắp cho lũ lụt ở phương Nam.
Thế gia là toàn bộ tâm phúc đại họa của đế vương, dù là h@m muốn cá nhân muốn thu hoàng quyền về tay hay là thật sự vì cơ nghiệp quốc gia, một vị hoàng đế phải thực hiện được lí tưởng chính trị của hắn, thành tựu địa vị chính trị này đều có thể khoan nhượng cho việc quyền lực bị chia phân chia như vậy.
Cơ thể suy kiệt khiến Lý Minh bắt đầu chuẩn bị tính toán xấu nhất, ông ta nói với hắn nhiều như vậy, chẳng qua cũng là vì muốn ‘hàn tộc” Bùi Văn Tuyên này ý thức được, Túc vương mới có khả năng là chốn về trong việc thiết lập hoành đồ vĩ nghiệp* tốt nhất của hắn.
*Từ ghép của hoành đồ (lý tưởng/kế hoạch to lớn) và vĩ nghiệp (sự nghiệp to lớn)
Bùi Văn Tuyên ngẫm nghĩ ý trong lời nói của Lý Minh, vừa ra khỏi cung, hắn đã thấy Thôi Ngọc Lang đứng trước cửa cung.
Bùi Văn Tuyên nhíu mày, sau đó chợt nghe thấy Thôi Ngọc Lang cười nói: “Bùi đại nhân, nương nương cho mời.”
Bây giờ Thôi Ngọc Lang làm việc cho Nhu phi là chuyện hầu hết triều thần đều biết.
Thôi Ngọc Lang làm việc khéo đưa đẩy, có mưu lược, lại có tài ca ngợi phái nữ, gần đây làm không dưới hai mươi bài thơ khen Nhu phi, truyền bá rộng rãi trên phố, để danh tiếng tốt đẹp của Nhu phi truyền khắp Hoa Kinh, thế nên cực kỳ được Nhu phi tín nhiệm.
Bùi Văn Tuyên được Thôi Ngọc Lang dẫn tới Đốc tra tư, Nhu phi đang dạy Túc vương cách thẩm vấn phạm nhân như thế nào.
Lần này là thẩm vấn nô bộc, không có luật pháp bảo vệ quan viên, con cháu thế gia không được phép chịu hình, khi Bùi Văn Tuyên bước vào đã thấy trên người hạ nhân này gần như không còn chỗ nào lành lặn.
Trong tay Túc vương hất cái roi dài, trên roi thấm máu. Bùi Văn Tuyên bước vào thì thấy Túc vương đang kiêu ngạo quay đầu, hào hứng nói với Nhu phi: “Mẫu phi, ta đánh hắn thế nào?”
“Rất tốt, đúng là cách dùng roi có tiến bộ…” Nhu phi vỗ tay, nhẹ nhàng nói: “Đến đây, ta lau mồ hôi cho con, phụ hoàng con thích nhất khí khái nam tử này của con đó.”
Túc vương nghe thấy bèn tiến lên cho Nhu phi lau mồ hôi.
Bùi Văn Tuyên đứng ở cửa lao ngục, vẻ mặt không thay đổi, cung kính lên tiếng: “Nương nương.”
“A…” Nhu phi nghe Bùi Văn Tuyên lên tiếng thì quay đầu, cười nói: “Bùi Thị lang đến đây, mau, ngồi xuống.”
Bùi Văn Tuyên hành lễ, đứng sang một bên chứ không ngồi lên ghế.
Nhu phi cẩn thận quan sát mồ hôi trên đầu Túc vương, thong dong nói: “Dạo rồi Bùi đại nhân sống ở phủ của Bình Nhạc tốt không?”
“Cãi nhau…” Giọng Bùi Văn Tuyên bình tĩnh: “Cũng không tốt lắm.”
Nói xong, Bùi Văn Tuyên lập tức chuyển chủ đề, giương mắt nhìn về phía Nhu phi: “Có điều thật ra vi thần có điều muốn hỏi nương nương một chút. Nghe nói nương nương cảm thấy vi thần làm quan chủ khảo không ổn, định đổi vi thần?”
Nhu phi nghe hắn nói như thế thoáng khựng động tác lại.
Lời chất vấn Bùi Văn Tuyên bà ta đã chuẩn bị xong xuôi từ trước nhất thời cứ thế bị nghẹn lại. Bà ta vốn nghĩ, Bùi Văn Tuyên tự tiện tìm Vương Hậu Văn gây phiền toái, lại không rõ ràng với Bình Nhạc. Hôm qua con cháu thế gia thuộc Lại bộ vừa đến cửa phủ Bình Nhạc, hôm nay hắn lập tức vào triều.
Hết chuyện này tới chuyện khác, Bùi Văn Tuyên ít nhiều phải chột dạ mới phải, không ngờ hắn lại không định giải thích với bà ta, mà trái lại có vẻ vô cùng tức giận, hỏi lại bà ta: “Nương nương, vi thần tự hỏi bản thân đối với nương nương cũng coi như là tận tâm tận lực, xin hỏi làm sao vi thần làm việc lại không đủ thỏa đáng khiến nương nương không vui?”
“Bùi đại nhân hiểu lầm rồi…” Nhu phi bình tĩnh, trước khi chưa làm rõ lập trường của Bùi Văn Tuyên, tùy tiện gây xung đột với hắn không phải chuyện Nhu phi muốn thấy, bà ta vội vàng cười: “Ta chỉ nghĩ là tình hình vết thương của Bùi đại nhân chưa lành lại thấy bệ hạ vội vã muốn bắt đầu khoa cử nên mới nghĩ đến việc tìm người thay thế, không phải thật sự có ý muốn thay ngươi.”
“Nương nương nói thật sao?”
Bùi Văn Tuyên nhìn chằm chằm Nhu phi: “Vậy mấy ngày vi thần ở trong phủ của Bình Nhạc điện hạ, vì sao nương nương không ra tay hỗ trợ?”
“Hỗ... hỗ trợ?” Nhu phi sững người: “Ngươi ở trong phủ Bình Nhạc còn cần ta hỗ trợ thế nào?”
“Nương nương…” Dường như Bùi Văn Tuyên cực kỳ tức giận, hít sâu một hơi: “Nếu vi thần vui vẻ ở phủ Bình Nhạc thì vi thần còn cần hòa ly làm gì chứ?”
Nhu phi lập tức nghĩ tới nghĩ lui, hơn nửa ngày bà ta mới chậm chạp phản ứng lại được. Trong lúc Bùi Văn Tuyên ở phủ Bình Nhạc, e là có chút chuyện phu thê bất hòa khó nói.
Bà ta thoáng bình tĩnh lại, cười miễn cưỡng nói: “Bổn cung không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ Bình Nhạc đối với ngươi một lòng say mê, ngươi đi tới chỗ nàng tĩnh dưỡng một thời gian cũng tốt. Hơn nữa, tính tình Bình Nhạc kiên cường khí khái, ngươi vào phủ nàng ở, ta cũng đâu có cách nào. Hồi nhỏ nàng chính là tiểu bá vương, lớn lên được sủng ái nội cung, ta...”
Nhu phi thở dài: “Ta chẳng qua là một phi tử, có thể nói thêm cái gì chứ?”
Bùi Văn Tuyên xụ mặt không nói lời nào, Nhu phi nhận ra hắn không tin bèn gấp gáp nói tiếp: “Mặc kệ nói thế nào, bây giờ vết thương ngươi tốt rồi, tất cả đều tốt. Bây giờ khoa cử sắp bắt đầu, ta đã chuẩn bị xong tất cả mọi chuyện, ngươi cũng khỏi phải suy nghĩ nhiều.”
Mặt Bùi Văn Tuyên tỏ vẻ nghiêm túc, chắp tay với Nhu phi. Nhu phi nhấp ngụm trà, thoáng yên lặng, cuối cùng cảm thấy bầu không khí bình thường lại chút, lúc này bà ta mới nhớ đến mục đích của mình, quay về phía Bùi Văn Tuyên nói: “Lần này ngươi động tới Vương Hậu Văn, xem như là gây phiền toái lớn cho ta rồi.”
“Nhưng, cũng không phải đã cho nương nương cơ hội tốt nhất để lấy uy sao?” Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn về phía Nhu phi: “Nương nương bắt một vị Lại bộ Thượng thư, bây giờ cả triều văn võ, ai mà không cảm thấy Nhu phi có năng lực phi thường, tranh nhau bợ đỡ? Như vậy, không phải nương nương mới có cơ hội mua chuộc nhân tài cho Túc vương điện hạ sao?”
Bùi Văn Tuyên nói như vậy, Nhu phi như hiểu ra: “Cho nên ngươi mới đi tìm Vương Hậu Văn gây phiền phức ư?”
Bùi Văn Tuyên gật gật đầu: “Nương nương không muốn chọc đến thế gia là đúng nhưng cũng không thể không trêu chọc chút nào, dù sao bệ hạ cũng đang nhìn. Xử lý Vương Hậu Văn để thể hiện thái độ của nương nương, bỏ qua những người khác, thế gia mới có thể cảm nhận được, nương nương nương tay với bọn họ. Nếu nương nương đã nương tay với bọn họ ngay từ đầu, thế gia còn có thể cảm thấy nương nương đang bán nhân tình cho bọn họ sao?”
Nói xong, Bùi Văn Tuyên đi tới đằng trước thăm dò, giọng nói đè nén: “Bọn họ chỉ cảm thấy được là nương nương không có cách nào động tới bọn họ thôi.”
“Ngươi nói cũng có chút đạo lý.”
Nhu phi ngẫm nghĩ, hé trong tay áo ra một tờ danh sách: “Vậy hiện giờ, ta đã đắc tội Vương gia, nhưng thế gia còn lại, ta không thể đắc tội nữa.”
Nhu phi nói xong, giao một danh sách cho Bùi Văn Tuyên: “Khoa cử lần này, Bùi đại nhân đứng vị trí quan chủ khảo, sắp đặt vài người đỗ hẳn là không phải chuyện lớn lao gì.”
Bùi Văn Tuyên nghe lời này thì nhíu mày: “Là con cháu thế gia, vì sao không trực tiếp đề cử?”
“Những người này vẫn chưa nhập gia phả.” Nhu phi lắc đầu: “Chỉ có là có chút quan hệ thôi.”
Nghe Nhu phi nói như vậy, Bùi Văn Tuyên lập tức hiểu được, chỉ là có chút quan hệ tiền tệ mà thôi.
Hắn nghĩ nghĩ, giương mắt về phía Nhu phi: “Nương nương, vi thần có một câu muốn hỏi, hơn nữa mong nương nương cho những người khác lui hết.”
Nhu phi phất tay, những người xung quanh lập tức lui ra ngoài, ngay cả người trên cái giá đã sớm hôn mê cũng bị dỡ xuống lôi đi.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại Bùi Văn Tuyên và Nhu phi, Bùi Văn Tuyên cuối cùng cũng mở miệng: “Nương nương muốn mưu đồ, là lấy được một khoản tiền lớn bảo dưỡng tuổi thọ ở hậu cung hay là muốn đưa Túc vương điện hạ…” Bùi Văn Tuyên giơ tay lên, chỉ về phía hoàng cung: “Lên vị trí kia?”
Tác giả có lời muốn nói
[Vở kịch nhỏ]
Bùi Văn Tuyên: Ta đang cố gắng cung đấu thật tốt!
Tác giả: Tại sao? Vì bách tính thiên hạ, bá tánh dân đen sao?
Bùi Văn Tuyên: Không, ta muốn thành thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.