Chương 36
Lê Hoa Yên Vũ
02/04/2017
CHƯƠNG 36
“Phi, ngươi nghĩ quá hoàn mĩ rồi.” Thái hậu lại nhịn không được nổi phong ba: “Nếu giang sơn mỹ nhân đều có thể nắm lấy trong tay, đệ đệ của ngươi có thể đem ngôi vị hoàng đế tặng lại cho ngươi hay sao?” Hai tên tiểu tử hỗn đản này nhất định là thấy mình quá dễ dãi rồi, lại không hẹn mà cùng có những ý nghĩ khiến nàng tức chết, Thái hậu căm giận nghĩ: “Nói cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn đi tiếp chưởng ngôi vị hoàng đế cho ta, còn về Vân La gì đó. . . . . . Ai gia tuyệt không cho phép ngươi dẫn hắn tiến hậu cung, đây là quy củ tổ tông, đừng nói nam sủng, cho dù là tần phi, một khi mị hoặc chủ, cũng chỉ có một con đường chết.”
Đôi lông mày của Duẫn Giám Phi nhíu lại, vừa định mở mồm nói chuyện, chợt thấy Vân La ở bên kéo kéo góc áo của hắn: “Ngươi đi trước cùng Thái hậu hảo hảo nói chuyện đi.” Hắn thản nhiên đích nói: “Nàng cũng là vì nghĩ tốt cho ngươi thôi, bất luận như thế nào, ngươi không thể làm cho nàng thất vọng, còn về phía ta, Duẫn Giám Phi, ngươi còn nhớ rõ lúc trước ta đã nói gì không? Ta nói muốn rời bỏ ngươi, thế nhưng ngươi đã nuốt lời. Khi ta đáp ứng cùng ngươi cùng nhau đến kinh thành, ngươi đã đáp ứng ta thế nào? Ngươi nói đến lúc cần chia lìa, ngươi tuyệt không khóc lóc ướt át, cho nên lúc này, không cần bởi vì ta mà nói ra mấy lời ngốc nghếch như buông bỏ giang sơn gì gì đó, nếu không ngay cả ta cũng sẽ xem thường ngươi.”
Tim Duẫn Giám Phi đau nhức nhối, hắn cảm giác Vân La sắp rời bỏ mình mà đi, đúng vậy, hắn đã hạ quyết tâm bỏ mình mà đi rồi, từ lúc trên đường trở lại kinh thành cùng với mình, hắn đã bức chính mình đáp ứng hắn khi nào nên buông tay liền buông tay, có lẽ Vân La đã sớm liệu đến ngày này, tại một khắc này, hắn bỗng nhiên hiểu thật sâu sắc hành động vì một nam nhân mà buông bỏ ngôi vị hoàng đế của đệ đệ của mình, mà trước đó, hắn vô cùng cười nhạo đối phương anh hùng khí đoản nam tình trường. Có lẽ, chân chính nên buông tay chính là bản thân mình: “Vân La, nếu ta muốn ở bên ngươi, ta muốn vì ngươi mà buông bỏ. . . . . .” Nói còn chưa dứt lời đã bị Vân La bưng kín miệng, hắn hết sức kiên định lắc đầu: “Không được có loại ý nghĩ này, nếu ngươi một đêm nào đó trên thuyền nói cho ta biết những lời như vậy, ta sẽ thật sự vui mừng, nhưng hiện tại ngươi đã bước vào nơi này, Duẫn Giám Phi, ngươi. . . . . . Không có đường lui.”
“Tiểu tử chết tiệt, ngươi đi đến thư phòng cho ta.” Thái hậu trung khí mười phần rống to: “Nếu không ta xử tử hắn ngay bây giờ.” Nàng nói, ngay sau đó ánh mắt Vân La liền sáng ngời nhìn về phía nàng, muốn nói lại thôi quá nhiều lần, thế nhưng Thái hậu không kiên nhẫn được: “Ngươi muốn nói cái gì thì nói mau đi. Đừng bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi đó, nhìn thật khiến cho người khác bực mình.” Nàng vẫn luôn luôn thích những người hào sảng thoải mái.
“Ta thường nghe nói Hoàng thượng thánh minh, Thái hậu hiền đức, cho nên mới có Cẩm Tú quốc thái bình thịnh thế của chúng ta. Thế nhưng hôm nay Thái hậu thế lại nói sẽ xử tử ta, xin hỏi Thái hậu, ta mặc dù thân ti tiện, nhưng ta đã phạm phải điều khoản nào của luật pháp Cẩm Tú, khiến cho Thái hậu phải dùng đến hai chữ xử tử? Duẫn Giám Phi nói với ta, trị quốc coi trọng hàng đầu chính là chính pháp nghiêm minh, cho nên thỉnh Thái hậu thu hồi những lời này, hoặc là, ngươi có thể vì Duẫn Giám Phi âm thầm giết chết ta, nhưng hai chữ xử tử, ta không thể chấp nhận.” Vân La đứng thẳng người, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Thái hậu, nói xong, hắn hành lễ: “Thảo dân không quấy rầy Thái hậu cùng Vương Gia, nên cáo lui rồi.” Nói xong cũng không quản Thái hậu trợn mắt há mồm, xoay người liền rời đi, Duẫn Giám Phi vội vàng chạy đi kéo hắn lại, lại bị hắn một phen giãy ra, bên này lão nương lại túm lấy hắn không buông, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân La đi.
“Giám Phi, Ai gia nói với ngươi, sự tình gian khổ đi đến từng bước ngày hôm nay, ngươi vô luận như thế nào không được làm cho ta thất vọng.” Trong thư phòng, Thái hậu buồn phiền bước chân đi thong thả, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, nàng đã nhìn ra vị trí của Vân La ở trong cảm nhận của Duẫn Giám Phi, nhớ tới tiểu nhi tử, nàng lại càng hết hồn hết vía.
“Mẫu hậu, nếu như con nói không thì sao?” Duẫn Giám Phi ánh mắt sáng quắc nhìn mẫu thân: “Người biết không? Trước khi gặp được Vân La, con chí ở thiên hạ, tâm không lơ là, con cảm thấy đây chính là toàn bộ cuộc sống của con, chính bản thân con cảm thấy thực sự hạnh phúc, thế rồi con gặp hắn, tất cả không còn giống như vậy nữa, ngay từ đầu con không rõ tại sao con lại chịu cùng một đứa ở tướng mạo bình thường lại tàn tật, thậm chí ngay cả một chữ bẻ đôi cũng không biết ở bên nhau, thế nhưng con dần dần hiểu được, ở cạnh hắn, con cảm giác thực thoải mái, tựa như một mũi tên trên dây, bỗng nhiên ở trước mặt hắn trầm tĩnh lại, lúc này con mới phát giác, nếu trong sinh mệnh chỉ có việc mưu phản đăng cơ, thật là nhàm chán biết bao, con cũng phát hiện, thì ra trong cuộc đời này còn có rất nhiều chỗ nhỏ bé, cho dù chỉ là trong một nháy mắt cũng có thể khiến kẻ khác cảm động, tựa như vừa rồi, con nhìn ngắm hắn cắt tỉa bồn cảnh, trong lòng con liền cảm thấy căng tràn hạnh phúc, mẫu hậu, con khẩn cầu ngươi, đừng để Vân La rời bỏ con, nếu nói nhất định bắt con phải lựa chọn giữa đế vị cùng hắn, con. . . . . . Tình nguyện cùng hắn trở lại trên biển, tiếp tục làm hải tặc tự do tự tại.”
Thái hậu suýt nữa không thở nổi: xong rồi xong rồi, không ngờ mình chỉ muộn có vài ngày, không thể giám sát trực tiếp, mà ngay cả con lớn nhất cũng đã đi sai đường, hơn nữa hắn tình nguyện không cần những nỗ lực từ sáu năm về trước, phi, một tên nam sủng, có thể gây ảnh hưởng hắn đến mức độ này, Thái hậu oán hận trừng đứa con: “Ngươi đồ không có tiền đồ, ngươi mà cũng được coi là nam tử hán cao bảy thước sao? Thời khắc mấu chốt cầm không nổi mà bỏ cũng không được, mất công phụ kỳ vọng của Ai gia, Duẫn Giám Phi, ngươi mà cũng được coi là nam nhân sao?” Đăng bởi: admin
“Phi, ngươi nghĩ quá hoàn mĩ rồi.” Thái hậu lại nhịn không được nổi phong ba: “Nếu giang sơn mỹ nhân đều có thể nắm lấy trong tay, đệ đệ của ngươi có thể đem ngôi vị hoàng đế tặng lại cho ngươi hay sao?” Hai tên tiểu tử hỗn đản này nhất định là thấy mình quá dễ dãi rồi, lại không hẹn mà cùng có những ý nghĩ khiến nàng tức chết, Thái hậu căm giận nghĩ: “Nói cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn đi tiếp chưởng ngôi vị hoàng đế cho ta, còn về Vân La gì đó. . . . . . Ai gia tuyệt không cho phép ngươi dẫn hắn tiến hậu cung, đây là quy củ tổ tông, đừng nói nam sủng, cho dù là tần phi, một khi mị hoặc chủ, cũng chỉ có một con đường chết.”
Đôi lông mày của Duẫn Giám Phi nhíu lại, vừa định mở mồm nói chuyện, chợt thấy Vân La ở bên kéo kéo góc áo của hắn: “Ngươi đi trước cùng Thái hậu hảo hảo nói chuyện đi.” Hắn thản nhiên đích nói: “Nàng cũng là vì nghĩ tốt cho ngươi thôi, bất luận như thế nào, ngươi không thể làm cho nàng thất vọng, còn về phía ta, Duẫn Giám Phi, ngươi còn nhớ rõ lúc trước ta đã nói gì không? Ta nói muốn rời bỏ ngươi, thế nhưng ngươi đã nuốt lời. Khi ta đáp ứng cùng ngươi cùng nhau đến kinh thành, ngươi đã đáp ứng ta thế nào? Ngươi nói đến lúc cần chia lìa, ngươi tuyệt không khóc lóc ướt át, cho nên lúc này, không cần bởi vì ta mà nói ra mấy lời ngốc nghếch như buông bỏ giang sơn gì gì đó, nếu không ngay cả ta cũng sẽ xem thường ngươi.”
Tim Duẫn Giám Phi đau nhức nhối, hắn cảm giác Vân La sắp rời bỏ mình mà đi, đúng vậy, hắn đã hạ quyết tâm bỏ mình mà đi rồi, từ lúc trên đường trở lại kinh thành cùng với mình, hắn đã bức chính mình đáp ứng hắn khi nào nên buông tay liền buông tay, có lẽ Vân La đã sớm liệu đến ngày này, tại một khắc này, hắn bỗng nhiên hiểu thật sâu sắc hành động vì một nam nhân mà buông bỏ ngôi vị hoàng đế của đệ đệ của mình, mà trước đó, hắn vô cùng cười nhạo đối phương anh hùng khí đoản nam tình trường. Có lẽ, chân chính nên buông tay chính là bản thân mình: “Vân La, nếu ta muốn ở bên ngươi, ta muốn vì ngươi mà buông bỏ. . . . . .” Nói còn chưa dứt lời đã bị Vân La bưng kín miệng, hắn hết sức kiên định lắc đầu: “Không được có loại ý nghĩ này, nếu ngươi một đêm nào đó trên thuyền nói cho ta biết những lời như vậy, ta sẽ thật sự vui mừng, nhưng hiện tại ngươi đã bước vào nơi này, Duẫn Giám Phi, ngươi. . . . . . Không có đường lui.”
“Tiểu tử chết tiệt, ngươi đi đến thư phòng cho ta.” Thái hậu trung khí mười phần rống to: “Nếu không ta xử tử hắn ngay bây giờ.” Nàng nói, ngay sau đó ánh mắt Vân La liền sáng ngời nhìn về phía nàng, muốn nói lại thôi quá nhiều lần, thế nhưng Thái hậu không kiên nhẫn được: “Ngươi muốn nói cái gì thì nói mau đi. Đừng bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi đó, nhìn thật khiến cho người khác bực mình.” Nàng vẫn luôn luôn thích những người hào sảng thoải mái.
“Ta thường nghe nói Hoàng thượng thánh minh, Thái hậu hiền đức, cho nên mới có Cẩm Tú quốc thái bình thịnh thế của chúng ta. Thế nhưng hôm nay Thái hậu thế lại nói sẽ xử tử ta, xin hỏi Thái hậu, ta mặc dù thân ti tiện, nhưng ta đã phạm phải điều khoản nào của luật pháp Cẩm Tú, khiến cho Thái hậu phải dùng đến hai chữ xử tử? Duẫn Giám Phi nói với ta, trị quốc coi trọng hàng đầu chính là chính pháp nghiêm minh, cho nên thỉnh Thái hậu thu hồi những lời này, hoặc là, ngươi có thể vì Duẫn Giám Phi âm thầm giết chết ta, nhưng hai chữ xử tử, ta không thể chấp nhận.” Vân La đứng thẳng người, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Thái hậu, nói xong, hắn hành lễ: “Thảo dân không quấy rầy Thái hậu cùng Vương Gia, nên cáo lui rồi.” Nói xong cũng không quản Thái hậu trợn mắt há mồm, xoay người liền rời đi, Duẫn Giám Phi vội vàng chạy đi kéo hắn lại, lại bị hắn một phen giãy ra, bên này lão nương lại túm lấy hắn không buông, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân La đi.
“Giám Phi, Ai gia nói với ngươi, sự tình gian khổ đi đến từng bước ngày hôm nay, ngươi vô luận như thế nào không được làm cho ta thất vọng.” Trong thư phòng, Thái hậu buồn phiền bước chân đi thong thả, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, nàng đã nhìn ra vị trí của Vân La ở trong cảm nhận của Duẫn Giám Phi, nhớ tới tiểu nhi tử, nàng lại càng hết hồn hết vía.
“Mẫu hậu, nếu như con nói không thì sao?” Duẫn Giám Phi ánh mắt sáng quắc nhìn mẫu thân: “Người biết không? Trước khi gặp được Vân La, con chí ở thiên hạ, tâm không lơ là, con cảm thấy đây chính là toàn bộ cuộc sống của con, chính bản thân con cảm thấy thực sự hạnh phúc, thế rồi con gặp hắn, tất cả không còn giống như vậy nữa, ngay từ đầu con không rõ tại sao con lại chịu cùng một đứa ở tướng mạo bình thường lại tàn tật, thậm chí ngay cả một chữ bẻ đôi cũng không biết ở bên nhau, thế nhưng con dần dần hiểu được, ở cạnh hắn, con cảm giác thực thoải mái, tựa như một mũi tên trên dây, bỗng nhiên ở trước mặt hắn trầm tĩnh lại, lúc này con mới phát giác, nếu trong sinh mệnh chỉ có việc mưu phản đăng cơ, thật là nhàm chán biết bao, con cũng phát hiện, thì ra trong cuộc đời này còn có rất nhiều chỗ nhỏ bé, cho dù chỉ là trong một nháy mắt cũng có thể khiến kẻ khác cảm động, tựa như vừa rồi, con nhìn ngắm hắn cắt tỉa bồn cảnh, trong lòng con liền cảm thấy căng tràn hạnh phúc, mẫu hậu, con khẩn cầu ngươi, đừng để Vân La rời bỏ con, nếu nói nhất định bắt con phải lựa chọn giữa đế vị cùng hắn, con. . . . . . Tình nguyện cùng hắn trở lại trên biển, tiếp tục làm hải tặc tự do tự tại.”
Thái hậu suýt nữa không thở nổi: xong rồi xong rồi, không ngờ mình chỉ muộn có vài ngày, không thể giám sát trực tiếp, mà ngay cả con lớn nhất cũng đã đi sai đường, hơn nữa hắn tình nguyện không cần những nỗ lực từ sáu năm về trước, phi, một tên nam sủng, có thể gây ảnh hưởng hắn đến mức độ này, Thái hậu oán hận trừng đứa con: “Ngươi đồ không có tiền đồ, ngươi mà cũng được coi là nam tử hán cao bảy thước sao? Thời khắc mấu chốt cầm không nổi mà bỏ cũng không được, mất công phụ kỳ vọng của Ai gia, Duẫn Giám Phi, ngươi mà cũng được coi là nam nhân sao?” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.