Chương 334: Bạo Loạn Bình Ổn 1
Mực Thích Lặn Nước
16/08/2021
Trên tầng chót của tiệm súng A Phúc.
Bạch Thần gác cây súng trường "Quả Quýt" lên sát cạnh lan can, tư thế không được tự nhiên lắm, ngắm xuống xạ kích.
Đoàng!
Trong đám dân du cư hoang dã đang nỗ lực tấn công đám chướng ngại vật ngoài cổng vào của sân, một người ngửa mặt ngã quỵ, máu tươi giàn giụa.
Bạch Thần không tham công, lập tức rụt người lại, tránh thoát những phản kích bằng bản năng của đám người kia.
Sau một hồi bắn loạn xạ, đám dân du cư hoang dã đã mất đi thủ lĩnh, mất đi người chỉ huy, lại bởi hỏa lực trong viện còn tương đối sung túc cho nên chỉ có thể hỗn độn rút lui, chia về nhiều hướng phân biệt tản mất.
Long Duyệt Hồng thấy một màn như vậy, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹn kiểm tra lại tình trạng của súng ống cá nhân, nạp thêm đạn.
Đây là khẩu súng trường mà anh ta mượn được từ tay ông chủ của tiệm súng A Phúc, cũng chính là em trai của dì Nam, đây là loại có thể dùng như súng ngắm.
Anh ta và Bạch Thần nương nhờ cứ điểm cao, phối hợp với những nhà hàng xóm làm chướng ngại vật trên đường, đối phó với đám dân du cư hoang dã và một ít đám quân thủ thành đã mất đi quân quy.
Trong lúc huấn luyện, Long Duyệt Hồng cũng đã nắm giữ kĩ thuật ngắm bắn, chỉ có điều bình thường không có cơ hội làm quen, lãng phí hơn chục phát đạn rồi, anh ta mới từ từ đi vào quỹ đạo, hai, ba phát đạn là có thể xử một kẻ địch.
So với anh ta, Bạch Thần không chỉ bắn bách phát bách trúng mà còn cực giỏi quan sát, luôn có thể tìm được thủ lĩnh của địch nhân lẩn giữa đám đông, điểm danh bọn họ.
Cứ như vậy, sau vài phát súng, đám địch nhân mất đi tổ chức này thường thường sẽ tự giải tán hết.
"Không biết đến khi nào mới kết thúc được đây..." Long Duyệt Hồng nhìn xuống bên dưới lan can, cảm thán một tiếng.
Tuy mấy lần phòng ngự đều rất thành công và rất nhẹ nhàng, nhưng nếu như bên trong thành tiếp tục loạn như thế, không ai có thể dự đoán được điều gì sẽ chờ đợi mình tiếp sau đó.
"Sắp." Bạch Thần quay đầu nhìn về phía bắc, "Chỉ cần cấp trên của thành Dã Thảo không bị tiêu diệt sạch, đợi khi bọn họ rảnh tay ra rồi, một lần nữa tổ chức lại đội ngũ, thì đám dân du cư hoang dã này không phải đối thủ của họ."
Một sự thật đơn giản nhất chính là, đánh mãi đến bây giờ, họ vẫn chưa thấy được quân phòng thủ thành ập đến.
Bọn họ có ngốc thế nào thì cũng là quân chính quy có kinh nghiệm huấn luyện, thường xuyên lên đảo hoang thực chiến, bất kể thế nào cũng không dễ dàng sụp đổ, hơn nữa, trong phủ của đám quý tộc phía bắc kia, mỗi nhà đều có thể đưa ra vài xe đại bác, lấy ra vài cỗ súng máy, tổ chức một đội tư quân có sức chiến đấu bất cứ lúc nào cần.
Mặt khác, Bạch Thần còn nghe nói, phủ thành chủ có nhờ sự giúp đỡ của nghiệp đoàn thợ săn, còn có hợp tác chặt chẽ với "Thiên Đường Máy Móc", chưa biết chừng còn có vũ khí bí mật gì ấy chứ.
Vừa dứt lời, Bạch Thần liền nghe thấy những tiếng nổ vang trầm trầm.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Từ phía bắc, tiếng pháo liên miên không ngừng truyền lại, mặt đất cũng đang nhẹ nhàng chấn động.
Long Duyệt Hồng cảm thấy được sự chấn động của tòa nhà này, không rõ là quân thủ thành rốt cuộc cũng bắt đầu phản kích hay là dâu du cư hoang dã đã cướp được đủ đại bác, bắt đầu cường lực tấn công chướng ngại vật trên đường.
Sau một đợt pháo kích, tiếng súng dày đặc vang lên.
Không lâu sau, có tiếng huyên náo rất lớn từ hướng bắc xuôi về phía nam vọt tới, phảng phất như có một lượng người khổng lồ đang cuồn cuộn hướng về cửa thành.
Ngay sau đó, có tiếng kèn đồng vang tận mây xanh:
"Bỏ vũ khí xuống, ôm đầu ngồi xổm ngay."
"Chỉ cần các người đầu hành là có thể nhận được đồ cứu tế, còn có thể tiến vào trang viên, làm đầy tớ."
Tiếng thông báo lặp đi lặp lại quanh quẩn khắp thành, tiếng pháo và tiếng súng hỗn loạn trong đó chậm rãi lắng xuống.
Chỉ cần có một đường sống, rất ít người sẽ ngoan cố chống lại đến cùng.
Long Duyệt Hồng và Bạch Thần nhìn nhau, thở hắt ra:
"Cuối cùng cũng kết thúc..."
...
Tại phủ thành chủ, trong phòng họp quý tộc.
Thương Kiến Diệu ngồi đầu bàn, vuốt ve cái loa màu đen nhỏ có đế xanh, hài lòng nói với mọi người:
"Mọi người hòa thuận, chân thành đối ngoại như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Nếu thực sự có mâu thuẫn gì thì đấu một vũ điệu, chơi một ván vật tay, hoặc thi xem ai mở mắt được lâu nhất mà không nháy."
Hứa Lập Ngôn thở ra một hơi, cực lực tán thành:
"Đúng vậy đó, mọi người đều là chỗ anh chị em với nhau, nào có cái gì không bỏ qua cho nhau được?"
"Không được không được." Merich thong thả phản bác, "Việc nào ra việc đó, anh vẫn nên gọi bọn tôi là chú là bác đi."
"Thành chủ, đợt phản kích thứ nhất đã đánh tan đám dân du cư hoang dã rồi."
"Bởi vì có đưa ra hứa hẹn cứu tế cho nên có rất nhiều người không phản kháng, trật tự bên trong thành đang từ từ khôi phục lại."
"Quân phòng thủ thành phố bị mất liên lạc trước đó cũng đã tìm được và tổ chức lại."
Hứa Lập Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lộ một nụ cười, nói:
"Quả đúng là vẫn phải làm cả hai việc cùng lúc, loại thời điểm thế này không thể keo kiệt được.
Nhân từ chưa chắc đã kém hơn ích kỉ, tình huống bất đồng cần dùng thủ đoạn bất đồng."
Trải qua một chiến dịch này, hắn ta nghĩ quyền uy của mình đã được dựng cao đến một trình độ nhất định, có điều, mọi người đều đã là anh em, có chuyện gì thì thương lượng với nhau là được, không cần thiết phải ép nhau quá đáng.
Hắn ta ban bố từng mệnh lệnh nhằm từng bước giải quyết hậu quả, lại thấy một gã thủ vệ khác vọt tới cửa.
"Thưa thành chủ, trạm gác hoang nguyên bên phía thành Tối Sơ có hồi báo.
Có một đội quân chính quy của thành Tối Sơ vừa xuất hiện, đang tập hợp cùng vài đội quân nô lệ khác."
Hứa Lập Ngôn hí mắt:
"Quả nhiên..."
Tưởng Bạch Miên hoàn toàn không hề bất ngờ trước việc này.
Bạch Thần gác cây súng trường "Quả Quýt" lên sát cạnh lan can, tư thế không được tự nhiên lắm, ngắm xuống xạ kích.
Đoàng!
Trong đám dân du cư hoang dã đang nỗ lực tấn công đám chướng ngại vật ngoài cổng vào của sân, một người ngửa mặt ngã quỵ, máu tươi giàn giụa.
Bạch Thần không tham công, lập tức rụt người lại, tránh thoát những phản kích bằng bản năng của đám người kia.
Sau một hồi bắn loạn xạ, đám dân du cư hoang dã đã mất đi thủ lĩnh, mất đi người chỉ huy, lại bởi hỏa lực trong viện còn tương đối sung túc cho nên chỉ có thể hỗn độn rút lui, chia về nhiều hướng phân biệt tản mất.
Long Duyệt Hồng thấy một màn như vậy, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹn kiểm tra lại tình trạng của súng ống cá nhân, nạp thêm đạn.
Đây là khẩu súng trường mà anh ta mượn được từ tay ông chủ của tiệm súng A Phúc, cũng chính là em trai của dì Nam, đây là loại có thể dùng như súng ngắm.
Anh ta và Bạch Thần nương nhờ cứ điểm cao, phối hợp với những nhà hàng xóm làm chướng ngại vật trên đường, đối phó với đám dân du cư hoang dã và một ít đám quân thủ thành đã mất đi quân quy.
Trong lúc huấn luyện, Long Duyệt Hồng cũng đã nắm giữ kĩ thuật ngắm bắn, chỉ có điều bình thường không có cơ hội làm quen, lãng phí hơn chục phát đạn rồi, anh ta mới từ từ đi vào quỹ đạo, hai, ba phát đạn là có thể xử một kẻ địch.
So với anh ta, Bạch Thần không chỉ bắn bách phát bách trúng mà còn cực giỏi quan sát, luôn có thể tìm được thủ lĩnh của địch nhân lẩn giữa đám đông, điểm danh bọn họ.
Cứ như vậy, sau vài phát súng, đám địch nhân mất đi tổ chức này thường thường sẽ tự giải tán hết.
"Không biết đến khi nào mới kết thúc được đây..." Long Duyệt Hồng nhìn xuống bên dưới lan can, cảm thán một tiếng.
Tuy mấy lần phòng ngự đều rất thành công và rất nhẹ nhàng, nhưng nếu như bên trong thành tiếp tục loạn như thế, không ai có thể dự đoán được điều gì sẽ chờ đợi mình tiếp sau đó.
"Sắp." Bạch Thần quay đầu nhìn về phía bắc, "Chỉ cần cấp trên của thành Dã Thảo không bị tiêu diệt sạch, đợi khi bọn họ rảnh tay ra rồi, một lần nữa tổ chức lại đội ngũ, thì đám dân du cư hoang dã này không phải đối thủ của họ."
Một sự thật đơn giản nhất chính là, đánh mãi đến bây giờ, họ vẫn chưa thấy được quân phòng thủ thành ập đến.
Bọn họ có ngốc thế nào thì cũng là quân chính quy có kinh nghiệm huấn luyện, thường xuyên lên đảo hoang thực chiến, bất kể thế nào cũng không dễ dàng sụp đổ, hơn nữa, trong phủ của đám quý tộc phía bắc kia, mỗi nhà đều có thể đưa ra vài xe đại bác, lấy ra vài cỗ súng máy, tổ chức một đội tư quân có sức chiến đấu bất cứ lúc nào cần.
Mặt khác, Bạch Thần còn nghe nói, phủ thành chủ có nhờ sự giúp đỡ của nghiệp đoàn thợ săn, còn có hợp tác chặt chẽ với "Thiên Đường Máy Móc", chưa biết chừng còn có vũ khí bí mật gì ấy chứ.
Vừa dứt lời, Bạch Thần liền nghe thấy những tiếng nổ vang trầm trầm.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Từ phía bắc, tiếng pháo liên miên không ngừng truyền lại, mặt đất cũng đang nhẹ nhàng chấn động.
Long Duyệt Hồng cảm thấy được sự chấn động của tòa nhà này, không rõ là quân thủ thành rốt cuộc cũng bắt đầu phản kích hay là dâu du cư hoang dã đã cướp được đủ đại bác, bắt đầu cường lực tấn công chướng ngại vật trên đường.
Sau một đợt pháo kích, tiếng súng dày đặc vang lên.
Không lâu sau, có tiếng huyên náo rất lớn từ hướng bắc xuôi về phía nam vọt tới, phảng phất như có một lượng người khổng lồ đang cuồn cuộn hướng về cửa thành.
Ngay sau đó, có tiếng kèn đồng vang tận mây xanh:
"Bỏ vũ khí xuống, ôm đầu ngồi xổm ngay."
"Chỉ cần các người đầu hành là có thể nhận được đồ cứu tế, còn có thể tiến vào trang viên, làm đầy tớ."
Tiếng thông báo lặp đi lặp lại quanh quẩn khắp thành, tiếng pháo và tiếng súng hỗn loạn trong đó chậm rãi lắng xuống.
Chỉ cần có một đường sống, rất ít người sẽ ngoan cố chống lại đến cùng.
Long Duyệt Hồng và Bạch Thần nhìn nhau, thở hắt ra:
"Cuối cùng cũng kết thúc..."
...
Tại phủ thành chủ, trong phòng họp quý tộc.
Thương Kiến Diệu ngồi đầu bàn, vuốt ve cái loa màu đen nhỏ có đế xanh, hài lòng nói với mọi người:
"Mọi người hòa thuận, chân thành đối ngoại như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Nếu thực sự có mâu thuẫn gì thì đấu một vũ điệu, chơi một ván vật tay, hoặc thi xem ai mở mắt được lâu nhất mà không nháy."
Hứa Lập Ngôn thở ra một hơi, cực lực tán thành:
"Đúng vậy đó, mọi người đều là chỗ anh chị em với nhau, nào có cái gì không bỏ qua cho nhau được?"
"Không được không được." Merich thong thả phản bác, "Việc nào ra việc đó, anh vẫn nên gọi bọn tôi là chú là bác đi."
"Thành chủ, đợt phản kích thứ nhất đã đánh tan đám dân du cư hoang dã rồi."
"Bởi vì có đưa ra hứa hẹn cứu tế cho nên có rất nhiều người không phản kháng, trật tự bên trong thành đang từ từ khôi phục lại."
"Quân phòng thủ thành phố bị mất liên lạc trước đó cũng đã tìm được và tổ chức lại."
Hứa Lập Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lộ một nụ cười, nói:
"Quả đúng là vẫn phải làm cả hai việc cùng lúc, loại thời điểm thế này không thể keo kiệt được.
Nhân từ chưa chắc đã kém hơn ích kỉ, tình huống bất đồng cần dùng thủ đoạn bất đồng."
Trải qua một chiến dịch này, hắn ta nghĩ quyền uy của mình đã được dựng cao đến một trình độ nhất định, có điều, mọi người đều đã là anh em, có chuyện gì thì thương lượng với nhau là được, không cần thiết phải ép nhau quá đáng.
Hắn ta ban bố từng mệnh lệnh nhằm từng bước giải quyết hậu quả, lại thấy một gã thủ vệ khác vọt tới cửa.
"Thưa thành chủ, trạm gác hoang nguyên bên phía thành Tối Sơ có hồi báo.
Có một đội quân chính quy của thành Tối Sơ vừa xuất hiện, đang tập hợp cùng vài đội quân nô lệ khác."
Hứa Lập Ngôn hí mắt:
"Quả nhiên..."
Tưởng Bạch Miên hoàn toàn không hề bất ngờ trước việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.