Chương 162: Hình bóng thế giới cũ 2
Mực Thích Lặn Nước
28/12/2020
Đây là phong cách chuẩn mực của toán cướp Linh Cẩu kia.
Nói như vậy không phải là chỉ có bọn họ thích cùng cách tương tự, mà một đoàn đội hoạt động ở khu vực quanh đây, lại có ít nhất ba khẩu súng bắn tỉa thì bọn họ là toán cướp có danh tiếng nhất, cũng rất có khả năng là toán cướp duy nhất.
“Thế này thì cũng quá âm hiểm mà?” Long Duyệt Hồng cầm bộ đàm, buột miệng đáp lại.
“Bọn chúng là toán cướp.” Tưởng Bạch Miên có chút buồn cười đáp lại: “May là vừa rồi bọn họ hẳn cũng bị lóa mắt khi phế tích thành phố được khôi phục điện, không đối phó chúng ta ngay.”
“Nhưng chúng ta cũng bị biến hóa của phế tích làm ảnh hưởng.” Bạch Thần giải thích đơn giản.
“Cũng có khả năng là bọn họ leo mười mấy tầng, còn chưa kịp thở một hơi thì chúng ta đã đi ra, vả lại, có điện rồi, có thể dùng thang máy.” Thương Kiến Diệu chợt thở dài: “Tiếc ghê...”
Long Duyệt Hồng tỏ ra vô cùng ăn ý:
“Tiếc gì cơ?”
“Tiếc là lúc đó tôi bị sự biến hóa của phế tích thu hút, bằng không thì tôi có thể nhảy cho bọn họ xem một đoạn mặc váy cỏ lắc hông rồi.” Trong giọng nói của Thương Kiến Diệu thể hiện rõ cảm xúc nuối tiếc.
“... Mong là sau này sẽ có một ngày như thế.” Tưởng Bạch Miên cầm bộ đàm thuận miệng nói một câu cho có: “Hiện giờ vấn đề quan trọng nhất là, làm sao để thoát khỏi mai phục của ‘Linh Cẩu’? Chắc chắn bọn họ không chỉ có một chiêu bố trí tay súng bắn tỉa như thế này.”
“Đám ‘Linh Cẩu’ có xe thiết giáp, súng máy hạng nặng, ống phóng rốc két. Sau khi dùng đám lính bắn tỉa khống chế phạm vi hoạt động của chúng ta, hẳn là sẽ phái người qua đây càn quét.” Bạch Thần nhớ tới đủ loại tin tức mà cô từng nghe qua, tỉnh táo đưa ra hướng phát triển có khả năng nhất.
“Thế thì phải làm sao?” Tuy Long Duyệt Hồng không quá kinh hoảng, nhưng vẫn cảm thấy người bên mình đang trong nguy hiểm.
Trong tình huống mất đi thiết bị bộ xương ngoài quân dụng, bọn họ không thể tránh né được sự bắn phá của súng máy hạng nặng trong phạm vi có hạn như vậy, mà bất kể là súng phóng lựu, súng trường hay lựu đạn thì để không thể phá được lớp bọc thép rất dày kia.
Nếu vẫn còn thiết bị bộ xương ngoài thì hẳn là có thể dùng vũ khí điện từ để thử một lần xem sao.
Tưởng Bạch Miên im lặng vài giây, rồi thông qua bộ đàm ra lệnh:
“Trên tòa nhà Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh kia chắc chắn không có tay súng bắn tỉa, đám người ‘Linh Cẩu’ vốn không dám vào khu vực đó. Cho nên, chúng ta có thể tới cửa, đi sát theo tường, đó là góc chết trong tầm bắn của bọn họ.
Sau khi tìm được vị trí xong, chờ khi xe thiết giáp chạy tới, Bạch Thần dùng súng liên thanh bắn trước, tạm thời áp chế hắn ta, nếu hệ thống điều khiển hỏa lực của xe thiết giáp kia còn tốt, có thể điều khiển súng máy hạng nặng từ trong xe, vậy tôi sẽ thử cho bắn trước một phát ‘trường mâu sấm sét’, tóm lại, mục đích là tạo cơ hội để Thương Kiến Diệu tiếp cận xe.
Thương Kiến Diệu, đến lúc đó anh chui vào gầm xe thiết giáp, chỗ đó cách người trong xe chưa tới một mét, có thể đủ để anh phát huy năng lực, vả lại anh không sợ sẽ bị tay súng bắn tỉa uy hiếp.”
Tưởng Bạch Miên đặt tên cho đòn tấn công của tay giả sinh học loại Lươn Điện kia là “trường mâu sấm sét”.
“Rõ!” Thương Kiến Diệu dường như đã muốn làm như vậy từ trước.
Bạch Thần cũng đáp lại tương tự.
Long Duyệt Hồng im lặng nghe xong, rồi lại im lặng thêm hai giây, mới hỏi:
“Tôi thì làm gì?”
“Cậu cổ vũ tôi cố lên.” Thương Kiến Diệu nói với vẻ rất nghiêm túc.
Thương Kiến Diệu vừa dứt lời, Tưởng Bạch Miên lại nói thêm một câu:
“Anh phụ trách đề phòng xung quanh, nhỡ đâu không chỉ xe thiết giáp chạy tới thì sao? Lát nữa tôi sẽ đưa súng phóng lựu cho anh.”
Long Duyệt Hồng lập tức hô to:
“Rõ, tổ trưởng!”
Tưởng Bạch Miên đang định nói thêm vài câu, chợt nghiêng đầu, có cảm ứng.
“Tới rồi! Con phố bên phải, chỉ có một xe.” Cô nhanh chóng báo tin cho đám người Thương Kiến Diệu, cũng tìm kiếm được một cây kéo kim loại từ trong căn phòng kia.
Bốn thành viên tổ điều tra thế giới cũ lập tức trở về chỗ cửa, áp sát tường mà di chuyển tới các vị trí khác nhau.
Trong quá trình đó, bọn họ có trao đổi một phần vũ khí, chuẩn bị kỹ cho tình huống tiếp theo.
Rất nhanh, con xe thiết giáp kia xuất hiện ở ngã rẽ của con phố.
Mỗi bên nó có ba bánh xe cỡ lớn, bên ngoài lớp bọc thép là tô màu xanh quân đội, hai bên có cửa, ở phía trước có một lớp kính chống đạn sậm màu.
Con xe này gấp đôi xe bình thường, trên nóc xe là một bệ súng máy hạng nặng màu đen, dựng một cây trông giống ăng ten.
Long Duyệt Hồng chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu lập tức hiện lên các từ như “sắt thép”, “cứng rắn”, “mạnh mẽ”, “nghiền ép”, “không thể phá vỡ”.
Cùng lúc đó, một tiếng nhạc khá vui tai nhanh chóng từ đằng xa tới gần, rẽ vào con phố trước mặt.
Đó là một con xe to màu lam có chở một thùng kim loại khá lớn. Nó vừa bật đèn xe sáng rực, phát âm nhạc, vừa phun nước ra trên đường.
Trên ghế lái của con xe đó có một người Vô Tâm mặc áo bông màu cam trắng cũ kỹ đang ngồi, điều khiển tay lái với động tác có vẻ hơi cứng ngắc không được tự nhiên.
Đôi mắt hắn ta đờ đẫn, trên đầu đeo một chiếc tai nghe màu đen đã sờn tróc màu sơn.
Chiếc xe phun nước chiếu sáng con đường phía trước này chạy rất nhanh, suýt thì đâm phải con xe thiết giáp chạy ra từ một bên.
Một tiếng két vang lên, lái xe người Vô Tâm kia như phản xạ có điều kiện giẫm chân phanh, làm cho con xe ngừng lại chỗ đó.
Người lái xe thiết giáp chưa từng gặp phải tình huống tương tự, nên cũng khiến xe dừng lại.
Tưởng Bạch Miên thấy cảnh này, mắt sáng lên, hô to:
“Cơ hội!”
Trong tiếng nhạc phun nước nhẹ nhàng du dương, cô tiến lên một bước, đưa tay trái ra sau.
Cây kéo kim loại trong tay cô lập tức được đám rắn điện màu trắng bạc lốp đốp “quấn kín”.
Nói như vậy không phải là chỉ có bọn họ thích cùng cách tương tự, mà một đoàn đội hoạt động ở khu vực quanh đây, lại có ít nhất ba khẩu súng bắn tỉa thì bọn họ là toán cướp có danh tiếng nhất, cũng rất có khả năng là toán cướp duy nhất.
“Thế này thì cũng quá âm hiểm mà?” Long Duyệt Hồng cầm bộ đàm, buột miệng đáp lại.
“Bọn chúng là toán cướp.” Tưởng Bạch Miên có chút buồn cười đáp lại: “May là vừa rồi bọn họ hẳn cũng bị lóa mắt khi phế tích thành phố được khôi phục điện, không đối phó chúng ta ngay.”
“Nhưng chúng ta cũng bị biến hóa của phế tích làm ảnh hưởng.” Bạch Thần giải thích đơn giản.
“Cũng có khả năng là bọn họ leo mười mấy tầng, còn chưa kịp thở một hơi thì chúng ta đã đi ra, vả lại, có điện rồi, có thể dùng thang máy.” Thương Kiến Diệu chợt thở dài: “Tiếc ghê...”
Long Duyệt Hồng tỏ ra vô cùng ăn ý:
“Tiếc gì cơ?”
“Tiếc là lúc đó tôi bị sự biến hóa của phế tích thu hút, bằng không thì tôi có thể nhảy cho bọn họ xem một đoạn mặc váy cỏ lắc hông rồi.” Trong giọng nói của Thương Kiến Diệu thể hiện rõ cảm xúc nuối tiếc.
“... Mong là sau này sẽ có một ngày như thế.” Tưởng Bạch Miên cầm bộ đàm thuận miệng nói một câu cho có: “Hiện giờ vấn đề quan trọng nhất là, làm sao để thoát khỏi mai phục của ‘Linh Cẩu’? Chắc chắn bọn họ không chỉ có một chiêu bố trí tay súng bắn tỉa như thế này.”
“Đám ‘Linh Cẩu’ có xe thiết giáp, súng máy hạng nặng, ống phóng rốc két. Sau khi dùng đám lính bắn tỉa khống chế phạm vi hoạt động của chúng ta, hẳn là sẽ phái người qua đây càn quét.” Bạch Thần nhớ tới đủ loại tin tức mà cô từng nghe qua, tỉnh táo đưa ra hướng phát triển có khả năng nhất.
“Thế thì phải làm sao?” Tuy Long Duyệt Hồng không quá kinh hoảng, nhưng vẫn cảm thấy người bên mình đang trong nguy hiểm.
Trong tình huống mất đi thiết bị bộ xương ngoài quân dụng, bọn họ không thể tránh né được sự bắn phá của súng máy hạng nặng trong phạm vi có hạn như vậy, mà bất kể là súng phóng lựu, súng trường hay lựu đạn thì để không thể phá được lớp bọc thép rất dày kia.
Nếu vẫn còn thiết bị bộ xương ngoài thì hẳn là có thể dùng vũ khí điện từ để thử một lần xem sao.
Tưởng Bạch Miên im lặng vài giây, rồi thông qua bộ đàm ra lệnh:
“Trên tòa nhà Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh kia chắc chắn không có tay súng bắn tỉa, đám người ‘Linh Cẩu’ vốn không dám vào khu vực đó. Cho nên, chúng ta có thể tới cửa, đi sát theo tường, đó là góc chết trong tầm bắn của bọn họ.
Sau khi tìm được vị trí xong, chờ khi xe thiết giáp chạy tới, Bạch Thần dùng súng liên thanh bắn trước, tạm thời áp chế hắn ta, nếu hệ thống điều khiển hỏa lực của xe thiết giáp kia còn tốt, có thể điều khiển súng máy hạng nặng từ trong xe, vậy tôi sẽ thử cho bắn trước một phát ‘trường mâu sấm sét’, tóm lại, mục đích là tạo cơ hội để Thương Kiến Diệu tiếp cận xe.
Thương Kiến Diệu, đến lúc đó anh chui vào gầm xe thiết giáp, chỗ đó cách người trong xe chưa tới một mét, có thể đủ để anh phát huy năng lực, vả lại anh không sợ sẽ bị tay súng bắn tỉa uy hiếp.”
Tưởng Bạch Miên đặt tên cho đòn tấn công của tay giả sinh học loại Lươn Điện kia là “trường mâu sấm sét”.
“Rõ!” Thương Kiến Diệu dường như đã muốn làm như vậy từ trước.
Bạch Thần cũng đáp lại tương tự.
Long Duyệt Hồng im lặng nghe xong, rồi lại im lặng thêm hai giây, mới hỏi:
“Tôi thì làm gì?”
“Cậu cổ vũ tôi cố lên.” Thương Kiến Diệu nói với vẻ rất nghiêm túc.
Thương Kiến Diệu vừa dứt lời, Tưởng Bạch Miên lại nói thêm một câu:
“Anh phụ trách đề phòng xung quanh, nhỡ đâu không chỉ xe thiết giáp chạy tới thì sao? Lát nữa tôi sẽ đưa súng phóng lựu cho anh.”
Long Duyệt Hồng lập tức hô to:
“Rõ, tổ trưởng!”
Tưởng Bạch Miên đang định nói thêm vài câu, chợt nghiêng đầu, có cảm ứng.
“Tới rồi! Con phố bên phải, chỉ có một xe.” Cô nhanh chóng báo tin cho đám người Thương Kiến Diệu, cũng tìm kiếm được một cây kéo kim loại từ trong căn phòng kia.
Bốn thành viên tổ điều tra thế giới cũ lập tức trở về chỗ cửa, áp sát tường mà di chuyển tới các vị trí khác nhau.
Trong quá trình đó, bọn họ có trao đổi một phần vũ khí, chuẩn bị kỹ cho tình huống tiếp theo.
Rất nhanh, con xe thiết giáp kia xuất hiện ở ngã rẽ của con phố.
Mỗi bên nó có ba bánh xe cỡ lớn, bên ngoài lớp bọc thép là tô màu xanh quân đội, hai bên có cửa, ở phía trước có một lớp kính chống đạn sậm màu.
Con xe này gấp đôi xe bình thường, trên nóc xe là một bệ súng máy hạng nặng màu đen, dựng một cây trông giống ăng ten.
Long Duyệt Hồng chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu lập tức hiện lên các từ như “sắt thép”, “cứng rắn”, “mạnh mẽ”, “nghiền ép”, “không thể phá vỡ”.
Cùng lúc đó, một tiếng nhạc khá vui tai nhanh chóng từ đằng xa tới gần, rẽ vào con phố trước mặt.
Đó là một con xe to màu lam có chở một thùng kim loại khá lớn. Nó vừa bật đèn xe sáng rực, phát âm nhạc, vừa phun nước ra trên đường.
Trên ghế lái của con xe đó có một người Vô Tâm mặc áo bông màu cam trắng cũ kỹ đang ngồi, điều khiển tay lái với động tác có vẻ hơi cứng ngắc không được tự nhiên.
Đôi mắt hắn ta đờ đẫn, trên đầu đeo một chiếc tai nghe màu đen đã sờn tróc màu sơn.
Chiếc xe phun nước chiếu sáng con đường phía trước này chạy rất nhanh, suýt thì đâm phải con xe thiết giáp chạy ra từ một bên.
Một tiếng két vang lên, lái xe người Vô Tâm kia như phản xạ có điều kiện giẫm chân phanh, làm cho con xe ngừng lại chỗ đó.
Người lái xe thiết giáp chưa từng gặp phải tình huống tương tự, nên cũng khiến xe dừng lại.
Tưởng Bạch Miên thấy cảnh này, mắt sáng lên, hô to:
“Cơ hội!”
Trong tiếng nhạc phun nước nhẹ nhàng du dương, cô tiến lên một bước, đưa tay trái ra sau.
Cây kéo kim loại trong tay cô lập tức được đám rắn điện màu trắng bạc lốp đốp “quấn kín”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.