Chương 214: Lại lên đường 1
Mực Thích Lặn Nước
18/01/2021
Phòng số 14 của tổ điều tra thế giới cũ lại khôi phục sự tĩnh lặng như thời gian đông đặc, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.
Loại tình huống hiện tại này, Thương Kiến Diệu đã trải qua lần trước, chỉ là khi đó Tưởng Bạch Miên tỏ vẻ vẫn sẽ luôn ở phòng cách nơi đây một phòng, không đi đâu cả.
Trong bóng tối đến cả ngón tay của mình còn không nhìn thấy, Thương Kiến Diệu dường như đã thích ứng không ít, không còn chút sợ hãi nào nữa.
Hắn ngẫm nghĩ, rồi rời khỏi vị trí của mình, đi vòng qua góc bàn trong trí nhớ, tới khu vực ghế sô pha khá trống trải.
Sau đó hắn chậm rãi ngồi xuống mặt đất lạnh lẽo, co hai chân lại.
Trong bóng đêm tối đặc như thế này, Thương Kiến Diệu giữ nguyên tư thế đó, giơ tay phải lên nắn bóp huyệt Thái Dương hai bên.
Rất nhanh, đầu hắn rũ xuống, cứ thế ngồi ngủ.
Tư thế này thì không thể nào giữ cân bằng được, cơ thể hắn cứ thế nghiêng dần sang bên cạnh, tựa vào sô pha, đầu thì dựa vào tay ghế.
...
Trong biển rộng hư hảo lung linh ánh sáng, Thương Kiến Diệu lại nhìn thấy hòn đảo lởm chởm những hòn đá với hình thù kỳ dị, và có lớp đất màu nâu sậm này.
Chỉ cần hắn kiên trì không xuống dưới, vì sợ hãi mà tỉnh dậy thì lần sau khi hắn tiến vào, hắn sẽ không còn ở trên đảo nữa, mà ở trong "biển Khởi Nguyên" bên đảo.
Thương Kiến Diệu đã quen với hoàn cảnh hiện giờ, bèn nhanh chóng cúi đầu nhìn sóng nước hư ảo phản chiếu ra bản thân mơ hồ.
Hắn nói với giọng trầm thấp:
"Trên đảo rất tối, phòng số 14 cũng rất tối;
Trên đảo không hề có bất cứ âm thanh nào ngoài của chính mình, trong phòng số 14 cũng không có bất cứ âm thanh nào ngoài của chính mình;
Cho nên?"
Thương Kiến Diệu tạm dừng, rồi tự trả lời câu hỏi của chính mình:
"Cho nên đảo nhỏ chính là phòng số 14."
Vừa dứt lời, đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm, nắm lấy rìa hòn đảo rồi leo lên.
Không có gì bất ngờ khi tầm mắt hắn lập tức tối ngòm xuống, trong tai hắn cũng đánh mất toàn bộ âm thanh, ngoại trừ phát ra từ chính hắn.
Thương Kiến Diệu không chút do dự ngồi xuống mặt đất lạnh lẽo, co hai chân lại.
Tư thế này giống hệt trước khi hắn ngủ.
Bóng tối xung quanh và hoàn cảnh im lặng không chút âm thanh này thoát cái làm cho hắn cảm thấy quen thuộc, dường như có thể chỉ ra bên tay phải có một chiếc sô pha đơn, góc nghiêng phía trước có bàn trà, có ghế bành, băng ghế dài và ghế đẩu.
Mà ở phòng cách nơi đây một phòng, Tưởng Bạch Miên đang chờ hắn hô to xem có ai không.
Tâm tình Thương Kiến Diệu lập tức bình phục trở lại, giống với hai tối hôm trước, hắn bắt đầu suy nghĩ về các sự việc gặp phải gần đây, và các giáo đoàn các tổ chức khác sẽ có kiểu tiệc thánh như thế nào.
Vì vậy mà thi thoảng hắn lại giơ tay phải lên lau khóe miệng, chỉ khi nghĩ tới tiệc thánh của giáo đoàn Tăng Lữ có xác suất đại khái là dầu máy, ắc quy thì mới lắc đầu một cái, tỏ vẻ vô cùng nuối tiếc.
Thời gian trôi đi rất nhanh, Thương Kiến Diệu nhiều lần muốn đứng dậy, hát thật to hoặc hỏi có ai không, nhưng hắn đều cố gắng khống chế bản thân.
Dù sao Tưởng Bạch Miên ở ngay phòng cách đây một phòng.
Khi hắn kiềm chế bản thân lần này qua lần khác, lại không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn bắt đầu cảm thấy bóng tối và sự yên tĩnh kiểu này dường như cũng chẳng là gì, căn bản không thể nào phá hủy được bản thân.
Thậm chí hắn còn cất giọng hát khẽ, vui mừng đắc chí.
Không biết bao lâu sau, Thương Kiến Diệu thật sự có chút mệt mỏi, thế là nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau đó hắn thật sự ngủ say.
Đột nhiên, một vầng sáng thuần khiết chiếu lên nơi đây, khiến trước mắt hắn là một mảng đỏ rực như lửa.
Thương Kiến Diệu mở mắt ra, thấy bóng tối xung quanh nhanh chóng bị xua tan, nghe thấy tiếng rầm rì rất nhỏ từ trong biển rộng hư ảo.
Bùn đất nâu sậm và quái thạch lởm chởm hiện ra từng mảng từng mảng một trên đảo.
Ánh sáng kia lập tức đâm vào mắt hắn, làm cho hắn vô thức giơ tay phải lên che trước mắt.
Sau khi nhắm mắt lại rồi mở ra, Thương Kiến Diệu nhìn thấy ánh đèn huỳnh quang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, và trần nhà màu trắng hơi xam xám.
Hắn mới phát hiện mình đang tựa vào tay của ghế sô pha đơn, ngủ với tư thế khá lộn xộn.
Bởi vì phòng số 14 có điện, không phù hợp điều kiện đã đặt ra, cho nên "chú hề suy luận" của hắn mất tác dụng.
Thương Kiến Diệu lật cổ tay nhìn đồng hồ.
Kim đồng hồ chỉ rõ bây giờ là sáu giờ ba mươi phút.
Là thời gian cấp điện cho đèn đường trở lại.
Thương Kiến Diệu lại nhắm mắt lại, không biết đang cảm ứng gì.
Sau đó hắn chống tay ghế nghiêng người nhìn về phía cửa.
Cũng chừng vài giây đồng hồ sau, tiếng bước chân rất nhỏ tới gần. Tưởng Bạch Miên với bộ quần áo nhăn nhúm xuất hiện ở cửa.
Cô vừa xoa xoa mắt vừa nhìn Thương Kiến Diệu dưới đất, hỏi với vẻ vừa tò mò lại vừa buồn cười:
"Anh đang làm gì thế?"
"Giữ vững thống nhất tư thế cả trong lẫn ngoài." Thương Kiến Diệu nói một lời nói thật mà gần như chẳng ai có thể hiểu được.
Tưởng Bạch Miên ngẩn ra, sau đó chợt hiểu:
"Anh lại đang thử đối mặt với nỗi sợ hãi trong 'biển Khởi Nguyên' rồi sao? Thắng chứ?"
"Xem như là thắng đi, tuy rằng nó không nhận thua, nhưng sẽ không xuất hiện nữa." Thương Kiến Diệu suy nghĩ rồi đáp.
Tưởng Bạch Miên lập tức hứng thú:
"Vậy năng lực của anh có thay đổi gì không?"
Dứt lời, cô vội nói thêm:
"Nếu không tiện thì không cần trả lời đâu."
Thương Kiến Diệu thản nhiên nói:
"Lần này hình như chỉ thay đổi về phạm vi. Tăng lên hơn trước đôi chút, nhưng không quá nhiều. Lúc cô ở vị trí cách đây mười hai mười ba mét là tôi đã có thể phát hiện sự tồn tại của cô, thậm chí cảm thấy có thể khiến đôi tay của cô thiếu mất một động tác."
"Hai tay khuyết thiếu động tác... Phạm vi lúc trước của năng lực này là bao nhiêu?" Tưởng Bạch Miên hỏi tiếp.
"Mười mét." Thương Kiến Diệu không hề che giấu.
"Như vậy tăng lên gần ba mươi phần trăm... Đây mới là nỗi sợ hãi thứ nhất, chờ chiến thắng càng nhiều thì sẽ tìm được bản thân, có khi năng lực của anh sẽ tăng lên gấp bội, thậm chí là gấp ba bốn lần." Tưởng Bạch Miên như có suy nghĩ, cười nói: "Hóa ra phạm vi anh cảm ứng được chính là phạm vi của năng lực."
"Dựa theo năng lực có phạm vi lớn nhất." Thương Kiến Diệu chỉ ra chỗ chưa được chặt chẽ trong lời nói của Tưởng Bạch Miên.
Tưởng Bạch Miên tò mò hỏi tiếp:
"Phạm vi của những năng lực khác thấp hơn mười mét?"
"chú hề suy luận' vốn là ba mét, 'người quái đản' vốn năm mét." Thương Kiến Diệu đáp rất thành thật.
Tưởng Bạch Miên lập tức có chút ngại ngùng:
"Dừng dừng dừng, đây là bí mật của anh mà, không được nói chi tiết như vậy."
Loại tình huống hiện tại này, Thương Kiến Diệu đã trải qua lần trước, chỉ là khi đó Tưởng Bạch Miên tỏ vẻ vẫn sẽ luôn ở phòng cách nơi đây một phòng, không đi đâu cả.
Trong bóng tối đến cả ngón tay của mình còn không nhìn thấy, Thương Kiến Diệu dường như đã thích ứng không ít, không còn chút sợ hãi nào nữa.
Hắn ngẫm nghĩ, rồi rời khỏi vị trí của mình, đi vòng qua góc bàn trong trí nhớ, tới khu vực ghế sô pha khá trống trải.
Sau đó hắn chậm rãi ngồi xuống mặt đất lạnh lẽo, co hai chân lại.
Trong bóng đêm tối đặc như thế này, Thương Kiến Diệu giữ nguyên tư thế đó, giơ tay phải lên nắn bóp huyệt Thái Dương hai bên.
Rất nhanh, đầu hắn rũ xuống, cứ thế ngồi ngủ.
Tư thế này thì không thể nào giữ cân bằng được, cơ thể hắn cứ thế nghiêng dần sang bên cạnh, tựa vào sô pha, đầu thì dựa vào tay ghế.
...
Trong biển rộng hư hảo lung linh ánh sáng, Thương Kiến Diệu lại nhìn thấy hòn đảo lởm chởm những hòn đá với hình thù kỳ dị, và có lớp đất màu nâu sậm này.
Chỉ cần hắn kiên trì không xuống dưới, vì sợ hãi mà tỉnh dậy thì lần sau khi hắn tiến vào, hắn sẽ không còn ở trên đảo nữa, mà ở trong "biển Khởi Nguyên" bên đảo.
Thương Kiến Diệu đã quen với hoàn cảnh hiện giờ, bèn nhanh chóng cúi đầu nhìn sóng nước hư ảo phản chiếu ra bản thân mơ hồ.
Hắn nói với giọng trầm thấp:
"Trên đảo rất tối, phòng số 14 cũng rất tối;
Trên đảo không hề có bất cứ âm thanh nào ngoài của chính mình, trong phòng số 14 cũng không có bất cứ âm thanh nào ngoài của chính mình;
Cho nên?"
Thương Kiến Diệu tạm dừng, rồi tự trả lời câu hỏi của chính mình:
"Cho nên đảo nhỏ chính là phòng số 14."
Vừa dứt lời, đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm, nắm lấy rìa hòn đảo rồi leo lên.
Không có gì bất ngờ khi tầm mắt hắn lập tức tối ngòm xuống, trong tai hắn cũng đánh mất toàn bộ âm thanh, ngoại trừ phát ra từ chính hắn.
Thương Kiến Diệu không chút do dự ngồi xuống mặt đất lạnh lẽo, co hai chân lại.
Tư thế này giống hệt trước khi hắn ngủ.
Bóng tối xung quanh và hoàn cảnh im lặng không chút âm thanh này thoát cái làm cho hắn cảm thấy quen thuộc, dường như có thể chỉ ra bên tay phải có một chiếc sô pha đơn, góc nghiêng phía trước có bàn trà, có ghế bành, băng ghế dài và ghế đẩu.
Mà ở phòng cách nơi đây một phòng, Tưởng Bạch Miên đang chờ hắn hô to xem có ai không.
Tâm tình Thương Kiến Diệu lập tức bình phục trở lại, giống với hai tối hôm trước, hắn bắt đầu suy nghĩ về các sự việc gặp phải gần đây, và các giáo đoàn các tổ chức khác sẽ có kiểu tiệc thánh như thế nào.
Vì vậy mà thi thoảng hắn lại giơ tay phải lên lau khóe miệng, chỉ khi nghĩ tới tiệc thánh của giáo đoàn Tăng Lữ có xác suất đại khái là dầu máy, ắc quy thì mới lắc đầu một cái, tỏ vẻ vô cùng nuối tiếc.
Thời gian trôi đi rất nhanh, Thương Kiến Diệu nhiều lần muốn đứng dậy, hát thật to hoặc hỏi có ai không, nhưng hắn đều cố gắng khống chế bản thân.
Dù sao Tưởng Bạch Miên ở ngay phòng cách đây một phòng.
Khi hắn kiềm chế bản thân lần này qua lần khác, lại không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn bắt đầu cảm thấy bóng tối và sự yên tĩnh kiểu này dường như cũng chẳng là gì, căn bản không thể nào phá hủy được bản thân.
Thậm chí hắn còn cất giọng hát khẽ, vui mừng đắc chí.
Không biết bao lâu sau, Thương Kiến Diệu thật sự có chút mệt mỏi, thế là nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau đó hắn thật sự ngủ say.
Đột nhiên, một vầng sáng thuần khiết chiếu lên nơi đây, khiến trước mắt hắn là một mảng đỏ rực như lửa.
Thương Kiến Diệu mở mắt ra, thấy bóng tối xung quanh nhanh chóng bị xua tan, nghe thấy tiếng rầm rì rất nhỏ từ trong biển rộng hư ảo.
Bùn đất nâu sậm và quái thạch lởm chởm hiện ra từng mảng từng mảng một trên đảo.
Ánh sáng kia lập tức đâm vào mắt hắn, làm cho hắn vô thức giơ tay phải lên che trước mắt.
Sau khi nhắm mắt lại rồi mở ra, Thương Kiến Diệu nhìn thấy ánh đèn huỳnh quang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, và trần nhà màu trắng hơi xam xám.
Hắn mới phát hiện mình đang tựa vào tay của ghế sô pha đơn, ngủ với tư thế khá lộn xộn.
Bởi vì phòng số 14 có điện, không phù hợp điều kiện đã đặt ra, cho nên "chú hề suy luận" của hắn mất tác dụng.
Thương Kiến Diệu lật cổ tay nhìn đồng hồ.
Kim đồng hồ chỉ rõ bây giờ là sáu giờ ba mươi phút.
Là thời gian cấp điện cho đèn đường trở lại.
Thương Kiến Diệu lại nhắm mắt lại, không biết đang cảm ứng gì.
Sau đó hắn chống tay ghế nghiêng người nhìn về phía cửa.
Cũng chừng vài giây đồng hồ sau, tiếng bước chân rất nhỏ tới gần. Tưởng Bạch Miên với bộ quần áo nhăn nhúm xuất hiện ở cửa.
Cô vừa xoa xoa mắt vừa nhìn Thương Kiến Diệu dưới đất, hỏi với vẻ vừa tò mò lại vừa buồn cười:
"Anh đang làm gì thế?"
"Giữ vững thống nhất tư thế cả trong lẫn ngoài." Thương Kiến Diệu nói một lời nói thật mà gần như chẳng ai có thể hiểu được.
Tưởng Bạch Miên ngẩn ra, sau đó chợt hiểu:
"Anh lại đang thử đối mặt với nỗi sợ hãi trong 'biển Khởi Nguyên' rồi sao? Thắng chứ?"
"Xem như là thắng đi, tuy rằng nó không nhận thua, nhưng sẽ không xuất hiện nữa." Thương Kiến Diệu suy nghĩ rồi đáp.
Tưởng Bạch Miên lập tức hứng thú:
"Vậy năng lực của anh có thay đổi gì không?"
Dứt lời, cô vội nói thêm:
"Nếu không tiện thì không cần trả lời đâu."
Thương Kiến Diệu thản nhiên nói:
"Lần này hình như chỉ thay đổi về phạm vi. Tăng lên hơn trước đôi chút, nhưng không quá nhiều. Lúc cô ở vị trí cách đây mười hai mười ba mét là tôi đã có thể phát hiện sự tồn tại của cô, thậm chí cảm thấy có thể khiến đôi tay của cô thiếu mất một động tác."
"Hai tay khuyết thiếu động tác... Phạm vi lúc trước của năng lực này là bao nhiêu?" Tưởng Bạch Miên hỏi tiếp.
"Mười mét." Thương Kiến Diệu không hề che giấu.
"Như vậy tăng lên gần ba mươi phần trăm... Đây mới là nỗi sợ hãi thứ nhất, chờ chiến thắng càng nhiều thì sẽ tìm được bản thân, có khi năng lực của anh sẽ tăng lên gấp bội, thậm chí là gấp ba bốn lần." Tưởng Bạch Miên như có suy nghĩ, cười nói: "Hóa ra phạm vi anh cảm ứng được chính là phạm vi của năng lực."
"Dựa theo năng lực có phạm vi lớn nhất." Thương Kiến Diệu chỉ ra chỗ chưa được chặt chẽ trong lời nói của Tưởng Bạch Miên.
Tưởng Bạch Miên tò mò hỏi tiếp:
"Phạm vi của những năng lực khác thấp hơn mười mét?"
"chú hề suy luận' vốn là ba mét, 'người quái đản' vốn năm mét." Thương Kiến Diệu đáp rất thành thật.
Tưởng Bạch Miên lập tức có chút ngại ngùng:
"Dừng dừng dừng, đây là bí mật của anh mà, không được nói chi tiết như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.