Chương 341: "mục Giả" Bouillon 2
Mực Thích Lặn Nước
16/08/2021
"Không phải cô ta, là ‘Câm Điếc’ đấy, ha ha, có lẽ đó là tin tình báo mà ‘Cha xứ’ thật báo cho tôi." Quách Chính lắc đầu nói, "Ban đầu tôi chỉ muốn kiếm mấy tay giúp đỡ không liên quan đến giáo phái, thuộc loại có thể dùng chán thì bỏ bất cứ lúc nào, ai ngờ ‘Câm điếc’ lại đi kiếm cho tôi được tình báo về một đống người này, sau đó, tôi mới bắt đầu thực hiện kế hoạch vu oan giá họa khơi dậy tranh chấp."
“Cha xứ’ thật là vì bọn Lôi Vân Tùng muốn tới chào hỏi Hứa Lập Ngôn nên đã lật xem kí ức của bọn họ để tra thử, sau đó đặt sẵn thời gian để bọn họ tránh không được ‘Cha xứ’ giả?" Tưởng Bạch Miên âm thầm suy đoán.
Thẩm vấn đã sắp kết thúc, Thương Kiến Diệu hăng hái hỏi thăm:
"’Phản Trí giáo’ của các anh cầu nguyện như thế nào, làm lễ như thế nào?"
Đây là một vấn đề dễ chịu hơn, Quách Chính thở hắt ra, xoa xoa huyệt Thái Dương, nói:
"Cầu nguyện là đung đưa đầu trước lúc ăn cơm, cụ thể bao nhiêu lần không nhất định, ý của nó là không cần phải suy nghĩ nữa, làm lễ chỉ cần để hai tay lên che mắt, biểu thị không nhìn không nghe không bắt bẻ, lời chúc phúc là ‘Nguyện cho bạn mất đi trí tuệ’, nếu liên quan đến Chấp Tuế thì nói ‘Xin dùng toàn bộ thân thể và tâm trí để cùng tin tưởng thần’, truyền giáo thì chủ yếu giảng giải về ‘hoài nghi mọi thứ, không có chân lý’ ‘Suy nghĩ là bẫy rập, tri thức là thuốc độc’..."
Thương Kiến Diệu chẳng biết đã lôi một cuốn vở nhỏ ra tự bao giờ, đang chăm chú ghi chép:
"Mật hiệu là hình người không có mặt mũi hả? Lễ Thánh làm như thế nào?"
"Đúng, là một hình người không có mặt mũi." Quách Chính dựa người vào lưng ghế, nói, "Lễ Thánh của chúng tôi rất đơn giản, đầu tiên là nghe giảng đạo, nghe nói một chút về những điểm không hay của tri thức và tư duy, sau đó cùng hô khẩu hiệu với mục sư. Cụ thể hô cái gì, dùng kiểu âm thanh gì thì căn cứ vào tình huống lúc đó để quyết định, có thể sử dụng tiếng vỗ tay để thay thế."
Nghe đến đó, Tưởng Bạch Miên hiếu kì hỏi:
"Các anh truyền giáo như thế nào? Những người đó làm thế nào mà chân chính tin vào tín ngưỡng của các anh?"
Quách Chính nhìn vào màn hình trước mặt, giọng nói không có vẻ tức giận gì nhiều:
"Lúc đầu chỉ dùng đồ ăn để mê hoặc, sau đó tìm hiểu kĩ càng giúp các tín đồ vượt qua trắc trở, giải quyết chút khó khăn cho bọn họ, sau đó khiến bọn họ hoàn toàn ỷ lại chúng tôi, triệt để vứt bỏ khả năng tư duy."
"Nửa đầu thì còn bình thường, nhưng sau đấy thì..." Tưởng Bạch Miên hơi bĩu môi, "Tôi còn tưởng các anh trực tiếp dùng năng lực thôi miên để truyền giáo luôn cho lẹ."
"Không cần phải làm thế, chỉ có lúc tổ chức lễ Thánh thì bố trí một chút, để tăng cao hiệu quả." Quách Chính nở nụ cười hơi phức tạp, nói, "Đối với tuyệt đại đa số người trên vùng Đất Xám này mà nói, sống là một việc quá khổ cực, nếu có thể để bọn tôi suy tính thay cho họ, giúp họ sắp xếp mọi thứ, để bọn họ có được một cuộc sống tương đối ổn định, vậy thì dù họ biết giáo lí có vấn đề nhưng cũng sẽ tự mình lừa gạt bản thân, lựa chọn tin tưởng."
Phù... Tưởng Bạch Miên thở hắt ra, khép máy tính lại.
...
Tầng hai của tiệm súng A Phúc, trên lối đi chật hẹp ẩm ướt và mờ tối, Long Duyệt Hồng cắm tay trong túi áo, bước về phía cầu thang lên xuống.
Khi đi ngang qua một gia đình, anh ta hít một cái, ngửi được mùi thơm của thức ăn.
Ông chú đang ở cửa lấy than đốt lò, thấy anh ta đến bèn nhiệt tình chào mời:
"Nếm thử chút không? Tôi lấy đồ ăn còn thừa nấu chung với nhau theo cách làm món hỗn hợp mà anh nói đó."
Sau một lần hợp tác chiến đấu bảo vệ quê nhà với nhau, Long Duyệt Hồng và nhiều người trong tòa nhà này đã có qua lại khá thân thiết.
Anh ta xua xua tay liên tục, nói:
"Không cần, thôi không cần, vừa ăn cơm xong."
Anh ta không thích ăn đồ của những người ở đây, bọn họ đều đã gặp họa, còn cần lĩnh đồ cứu tế để duy trì cuộc sống mà.
Anh ta đi lướt qua ông chú kia, mặt vẫn treo nụ cười tươi, đặt bước lên cầu thang.
Một cô gái chừng mười bảy, mười tám từ lầu một lịch bịch chạy lên.
Gương mặt cô gái rất thanh tú, cô mặc chiếc áo bông xẹp lép màu tráng, miệng còn cắn một chiếc bánh ngô vàng.
"Ủa?" Long Duyệt Hồng thoáng kinh ngạc khi thấy cô.
Cô bé kia lấy chiếc bánh ra khỏi miệng, cười cười chào hỏi:
"Chào buổi sáng."
Cô đã nhận ra sự nghi hoặc của Long Duyệt Hồng, bèn thuận tiện giải thích:
"Gần đây không có việc gì, lại có đồ cứu tế, cô An cũng đồng ý lên lớp nhiều hơn thì được giảm giá, cho nên đương nhiên phải tranh thủ cơ hội rồi."
Nói xong, cô nhét cái bánh lại miệng, tươi cười xán lạn phất phất tay, bước nhanh lên cầu thang.
Long Duyệt Hồng cười theo, đi xuống tầng một, gặp được dì Nam ở chiếc cổng tò vò đi thông sang sân bên kia.
Nam Di dắt theo một cô bé tầm bảy, tám tuổi, đang đi vào trong.
"Chào buổi sáng." Long Duyệt Hồng chủ động bắt chuyện, sau đó tò mò hỏi, "Tiểu Đông đâu rồi?"
"Bà nội nó với mẹ nó đều còn sống, đến nhận nó về nhà rồi, nói là sang năm sẽ bán cửa hàng bên này đi, quay về thành Tối Sơ để kiếm sống." Nam Di bình thản nói, "Như vậy cũng hay."
Cô mỉm cười, vuốt nhẹ đầu cô bé kia:
"Dù sao thì tôi cũng sẽ không có con, vừa lúc ghép tròn một đôi."
Cô bé kia có vẻ hơi bối rối, lẻn ra phía sau dì Nam núp đi, đôi mắt đen nhánh chớp chớp.
Long Duyệt Hồng chân thành chúc phúc một câu rồi bước vào sân.
Anh ta chợt ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời vào đông chẳng sáng mà cũng không hẳn âm u, suy nghĩ bay xa.
"Đang nghĩ gì đó?" Bạch Thần tiến lại gần.
Long Duyệt Hồng dời ánh mắt, giọng nói mang theo chút ý cười:
"Mỗi lần đi lại trên hành lang nhỏ trên tầng, tôi đều có cảm giác như đã trở về công ty rồi ấy, hoàn cảnh khép kín, trên đường thỉnh thoảng lại gặp người quen, trò chuyện vài câu."
Anh ta lại ngước nhìn lên những đám mây chậm rãi trôi trên bầu trời, sắc mặt dịu dàng nói:
"Chỉ có điều, ở chỗ này, ra khỏi hành lang là có thể thấy bầu trời, thấy được mây, cảm thụ được gió.
Tôi đang nghĩ, không biết lúc nào mọi người mới có thể sống mà không cần lo lắng bị tấn công, đều có thể đứng trên mặt đất như thế này, cùng chào hỏi, trò chuyện với nhau, đi ra, là có thể thấy..."
Chú thích 1: Từ nay về sau sẽ dùng cụm từ có kèm dấu kiểu "Thành Tối Sơ" để chỉ thế lực, dùng cụm từ này bình thương không có dấu ngoặc là biểu thì tên thành phố.
“Cha xứ’ thật là vì bọn Lôi Vân Tùng muốn tới chào hỏi Hứa Lập Ngôn nên đã lật xem kí ức của bọn họ để tra thử, sau đó đặt sẵn thời gian để bọn họ tránh không được ‘Cha xứ’ giả?" Tưởng Bạch Miên âm thầm suy đoán.
Thẩm vấn đã sắp kết thúc, Thương Kiến Diệu hăng hái hỏi thăm:
"’Phản Trí giáo’ của các anh cầu nguyện như thế nào, làm lễ như thế nào?"
Đây là một vấn đề dễ chịu hơn, Quách Chính thở hắt ra, xoa xoa huyệt Thái Dương, nói:
"Cầu nguyện là đung đưa đầu trước lúc ăn cơm, cụ thể bao nhiêu lần không nhất định, ý của nó là không cần phải suy nghĩ nữa, làm lễ chỉ cần để hai tay lên che mắt, biểu thị không nhìn không nghe không bắt bẻ, lời chúc phúc là ‘Nguyện cho bạn mất đi trí tuệ’, nếu liên quan đến Chấp Tuế thì nói ‘Xin dùng toàn bộ thân thể và tâm trí để cùng tin tưởng thần’, truyền giáo thì chủ yếu giảng giải về ‘hoài nghi mọi thứ, không có chân lý’ ‘Suy nghĩ là bẫy rập, tri thức là thuốc độc’..."
Thương Kiến Diệu chẳng biết đã lôi một cuốn vở nhỏ ra tự bao giờ, đang chăm chú ghi chép:
"Mật hiệu là hình người không có mặt mũi hả? Lễ Thánh làm như thế nào?"
"Đúng, là một hình người không có mặt mũi." Quách Chính dựa người vào lưng ghế, nói, "Lễ Thánh của chúng tôi rất đơn giản, đầu tiên là nghe giảng đạo, nghe nói một chút về những điểm không hay của tri thức và tư duy, sau đó cùng hô khẩu hiệu với mục sư. Cụ thể hô cái gì, dùng kiểu âm thanh gì thì căn cứ vào tình huống lúc đó để quyết định, có thể sử dụng tiếng vỗ tay để thay thế."
Nghe đến đó, Tưởng Bạch Miên hiếu kì hỏi:
"Các anh truyền giáo như thế nào? Những người đó làm thế nào mà chân chính tin vào tín ngưỡng của các anh?"
Quách Chính nhìn vào màn hình trước mặt, giọng nói không có vẻ tức giận gì nhiều:
"Lúc đầu chỉ dùng đồ ăn để mê hoặc, sau đó tìm hiểu kĩ càng giúp các tín đồ vượt qua trắc trở, giải quyết chút khó khăn cho bọn họ, sau đó khiến bọn họ hoàn toàn ỷ lại chúng tôi, triệt để vứt bỏ khả năng tư duy."
"Nửa đầu thì còn bình thường, nhưng sau đấy thì..." Tưởng Bạch Miên hơi bĩu môi, "Tôi còn tưởng các anh trực tiếp dùng năng lực thôi miên để truyền giáo luôn cho lẹ."
"Không cần phải làm thế, chỉ có lúc tổ chức lễ Thánh thì bố trí một chút, để tăng cao hiệu quả." Quách Chính nở nụ cười hơi phức tạp, nói, "Đối với tuyệt đại đa số người trên vùng Đất Xám này mà nói, sống là một việc quá khổ cực, nếu có thể để bọn tôi suy tính thay cho họ, giúp họ sắp xếp mọi thứ, để bọn họ có được một cuộc sống tương đối ổn định, vậy thì dù họ biết giáo lí có vấn đề nhưng cũng sẽ tự mình lừa gạt bản thân, lựa chọn tin tưởng."
Phù... Tưởng Bạch Miên thở hắt ra, khép máy tính lại.
...
Tầng hai của tiệm súng A Phúc, trên lối đi chật hẹp ẩm ướt và mờ tối, Long Duyệt Hồng cắm tay trong túi áo, bước về phía cầu thang lên xuống.
Khi đi ngang qua một gia đình, anh ta hít một cái, ngửi được mùi thơm của thức ăn.
Ông chú đang ở cửa lấy than đốt lò, thấy anh ta đến bèn nhiệt tình chào mời:
"Nếm thử chút không? Tôi lấy đồ ăn còn thừa nấu chung với nhau theo cách làm món hỗn hợp mà anh nói đó."
Sau một lần hợp tác chiến đấu bảo vệ quê nhà với nhau, Long Duyệt Hồng và nhiều người trong tòa nhà này đã có qua lại khá thân thiết.
Anh ta xua xua tay liên tục, nói:
"Không cần, thôi không cần, vừa ăn cơm xong."
Anh ta không thích ăn đồ của những người ở đây, bọn họ đều đã gặp họa, còn cần lĩnh đồ cứu tế để duy trì cuộc sống mà.
Anh ta đi lướt qua ông chú kia, mặt vẫn treo nụ cười tươi, đặt bước lên cầu thang.
Một cô gái chừng mười bảy, mười tám từ lầu một lịch bịch chạy lên.
Gương mặt cô gái rất thanh tú, cô mặc chiếc áo bông xẹp lép màu tráng, miệng còn cắn một chiếc bánh ngô vàng.
"Ủa?" Long Duyệt Hồng thoáng kinh ngạc khi thấy cô.
Cô bé kia lấy chiếc bánh ra khỏi miệng, cười cười chào hỏi:
"Chào buổi sáng."
Cô đã nhận ra sự nghi hoặc của Long Duyệt Hồng, bèn thuận tiện giải thích:
"Gần đây không có việc gì, lại có đồ cứu tế, cô An cũng đồng ý lên lớp nhiều hơn thì được giảm giá, cho nên đương nhiên phải tranh thủ cơ hội rồi."
Nói xong, cô nhét cái bánh lại miệng, tươi cười xán lạn phất phất tay, bước nhanh lên cầu thang.
Long Duyệt Hồng cười theo, đi xuống tầng một, gặp được dì Nam ở chiếc cổng tò vò đi thông sang sân bên kia.
Nam Di dắt theo một cô bé tầm bảy, tám tuổi, đang đi vào trong.
"Chào buổi sáng." Long Duyệt Hồng chủ động bắt chuyện, sau đó tò mò hỏi, "Tiểu Đông đâu rồi?"
"Bà nội nó với mẹ nó đều còn sống, đến nhận nó về nhà rồi, nói là sang năm sẽ bán cửa hàng bên này đi, quay về thành Tối Sơ để kiếm sống." Nam Di bình thản nói, "Như vậy cũng hay."
Cô mỉm cười, vuốt nhẹ đầu cô bé kia:
"Dù sao thì tôi cũng sẽ không có con, vừa lúc ghép tròn một đôi."
Cô bé kia có vẻ hơi bối rối, lẻn ra phía sau dì Nam núp đi, đôi mắt đen nhánh chớp chớp.
Long Duyệt Hồng chân thành chúc phúc một câu rồi bước vào sân.
Anh ta chợt ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời vào đông chẳng sáng mà cũng không hẳn âm u, suy nghĩ bay xa.
"Đang nghĩ gì đó?" Bạch Thần tiến lại gần.
Long Duyệt Hồng dời ánh mắt, giọng nói mang theo chút ý cười:
"Mỗi lần đi lại trên hành lang nhỏ trên tầng, tôi đều có cảm giác như đã trở về công ty rồi ấy, hoàn cảnh khép kín, trên đường thỉnh thoảng lại gặp người quen, trò chuyện vài câu."
Anh ta lại ngước nhìn lên những đám mây chậm rãi trôi trên bầu trời, sắc mặt dịu dàng nói:
"Chỉ có điều, ở chỗ này, ra khỏi hành lang là có thể thấy bầu trời, thấy được mây, cảm thụ được gió.
Tôi đang nghĩ, không biết lúc nào mọi người mới có thể sống mà không cần lo lắng bị tấn công, đều có thể đứng trên mặt đất như thế này, cùng chào hỏi, trò chuyện với nhau, đi ra, là có thể thấy..."
Chú thích 1: Từ nay về sau sẽ dùng cụm từ có kèm dấu kiểu "Thành Tối Sơ" để chỉ thế lực, dùng cụm từ này bình thương không có dấu ngoặc là biểu thì tên thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.