Chương 339: Thẩm Vấn 2
Mực Thích Lặn Nước
16/08/2021
"Vận à?" Tưởng Bạch Miên nắm ngay lấy cơ hội, vừa cười vừa nói, "Khi anh đã biết bọn Lôi Vân Tùng là người của ‘Sinh Vật Bàn Cổ’ mà anh vẫn lựa chọn phương thức lấy bọn họ làm người chịu tội thay thì anh cũng nên lường được, ‘Sinh Vật Bàn Cổ’ nhất định sẽ phái người tới điều tra rõ, hơn nữa nhân viên được phái tới còn thuộc loại có thực lực tương đối cao.
Dưới tình huống như vậy, chẳng phải anh nên mau chóng thực thi kế hoạch của mình sao?
Ai mà ngờ được, các anh lại đi kéo dài tới nửa tháng, lề mề tới tận khi bọn tôi tới rồi mới chính thức bắt đầu, anh mắc chứng thích lề mề à? Hay là, trong tiềm thức anh có khuynh hướng tự sát?
Nếu không có thì tôi đây chỉ đành tiếc nuối cho rằng, đầu óc của anh đã bị hiến tế cho Chấp Tuế Mạt Nhân mất rồi."
"Cha xứ" giả hít sâu một hơi, rầm rì nói:
"Để chờ thời tiết lạnh hơn chút, lượng dân du cư hoang dã tụ tập đông hơn."
"Anh hoàn toàn có thể đổi sang kế hoạch khác cơ mà, cứ giữ khư khư như thế làm gì? Mục tiêu của anh là ám sát Hứa Lập Ngôn, chứ có phải là đảo lộn thành Dã Thảo này đâu." Tưởng Bạch Miên hệt như một tay huấn luyện viên, dùng lời lẽ sắc bén đả kích lòng tự tin của học viên.
Sau đó, cô đổt ngột đổi giọng mỉm cười hỏi:
"Có phải có ai đó đã nhồi nhét vào đầu anh cái ý nghĩ nhất định phải làm theo cách đó?"
"Cha xứ" giả thoáng run lên, mắt không tự chủ mở to một chút.
Tưởng Bạch Miên không cho "Cha xứ" giả một cơ hội tìm kiếm lí do, cô nở nụ cười, bám chặt vấn đề này không chịu tha:
"Có phải anh vẫn còn chưa biết, khi anh đối phó với Âu Dick, Hứa Lập Ngôn đã bị tập kích một lần, suýt thì toi mạng?"
"Cái gì?" Sắc mặt "Cha xứ" giả lập tức biến đổi hẳn đi.
Tưởng Bạch Miên tủm tỉm cười, thuật lại cho gã ta nghe vụ "Cha xứ" thật tập kích Hứa Lập Ngôn và mục đích kẻ đó muốn đạt tới, cuối cùng hỏi:
"Nếu không phải may mắn trùng hợp, thì toàn bộ các đại quý tộc của thành Dã Thảo này đã thăng thiên rồi, sau đó, quân đội chính quy của thành Tối Sơ sẽ lấy cớ dẹp loạn mà cưỡng chế tiến quân vào.
Đây chẳng phải là một kế hoạch điên cuồng hơn, hoành tráng hơn, dễ thành công hơn kế hoạch của anh hay sao?"
"Cha xứ" giả âm trầm cúi mặt, từ chối đáp lời, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
"So với kẻ kia, tôi thấy anh giống như một tay ‘Cha xứ’ giả vậy." Sau khi trải sẵn mấy bậc cầu, Tưởng Bạch Miên rốt cuộc nhảy thẳng đến mục tiêu.
Ánh mắt "Cha xứ" giả chợt ngưng lại, thân thể càng lúc càng rung động mạnh hơn.
Tưởng Bạch Miên tiếp tục nói:
"Biệt hiệu của người kia có khả năng là ‘Câm điếc’, mà cũng có thể là bí danh khác.
Anh có còn nhớ không, từng có người nói với anh, từ nay về sau, anh chính là ‘Cha xứ’? Ừm, hoặc những lời đại khái như vậy."
Con ngươi của "Cha xứ" giả nở to hẳn ra, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Vài giây sau, gã phát ra một tiếng gầm gào trong cổ họng như tiếng gào của dã thú, hai tay bưng kín mặt.
Sau đó, gã đứng lên, vẻ mặt hoảng sợ.
"Có, có, có!" Gã nói liên tục ba chữ "có", giọng càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang.
Phù... Tưởng Bạch Miên âm thầm thở hắt ra:
"Hiện tại anh đã biết mình là ai rồi chứ?"
Mặt nạ kiêu ngạo bị đánh vỡ nát, "Cha xứ" giả cũng không cách nào xây dựng được phòng tuyến tâm lý nữa, gã kiệt lực đổ vật xuống ghế:
"Quách Chính, tôi là Quách Chính. Tôi là giáo đồ Phản Trí giáo, được lựa chọn tắm gội trong Thần ân, trở thành người thức tỉnh."
Tưởng Bạch Miên cắt ngang lời Quách Chính:
"Các anh thức tỉnh đều dựa vào Chấp Tuế Mạt Nhân ư?"
Đây là vấn đề đáng chú ý nhất.
Quách Chính thở hổn hển, nói:
"Đúng, chúng tôi được lựa chọn, đưa vào một sơn động tối tăm, dựa theo lời phân phó, tự tìm một nơi nằm xuống, ngủ một giấc. Chưa ngủ được bao lâu, tôi đã nhìn thấy Đại sảnh Quần Tinh."
Tưởng Bạch Miên bèn hỏi sâu thêm:
"Tổng cộng có bao nhiêu người bị lựa chọn, có bao nhiêu người thức tỉnh?"
"Số người bị lựa chọn thì nhiều lắm, tôi không đếm được cụ thể, chừng trên trăm người đấy." Quách Chính nhớ lại, nói, "Cuối cùng, chỉ có bốn người thức tỉnh, hay là năm ấy nhỉ..."
Nói đến đó, gã nhíu mày, như thể đang phải chịu nỗi thống khổ khủng khiếp lắm.
"Những người không thức tỉnh thì có di chứng gì không?" Tưởng Bạch Miên hơi suy tư, hỏi tiếp.
Quách Chính suy nghĩ một chút rồi nói:
"Có kẻ bị điên, có kẻ chết ngay tại chỗ, có người thì chẳng sao cả, loại này chiếm đa số."
Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu liếc nhìn Thương Kiến Diệu, mỉm cười hỏi lại:
"Làm thế nào mà các anh xác định được những người thoạt nhìn như thể bị điên rồi thì không phải người thức tỉnh?"
Quách Chính có vẻ cực kì sợ hãi:
"Lúc đó, có một trưởng lão trong giáo tới chủ trì. Ông ta có thể lật xem kí ức của mỗi người trên diện rộng."
Quả nhiên, "Phản Trí giáo" mạnh nhất là ở phương diện kí ức và thôi miên... Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu liếc nhìn nhau, trong mắt toát ra vẻ hưng phấn.
Đây là một tia hưng phấn vì mình đang dần dần tìm hiểu được một việc.
"Trưởng lão à? Nội bộ giáo phái các anh phân chia giai tầng như thế nào?" Tưởng Bạch Miên tiếp tục hỏi.
Quách Chính hít sâu một hơi, thong thả thở ra, nói:
"Đứng đầu giáo phái là Giáo Hoàng, nhưng tôi chưa từng gặp lần nào, có người nói là đã tới Thế Giới Mới, tới nơi đó hầu hạ Chúa, chỉ phụ trách dẫn đạo những người được Thần lựa chọn sau đó.
Bên dưới Giáo Hoàng là ‘Hội đồng tám người’, tổng cộng có tám trưởng lão, quản lí những khu vực khác nhau.
Bên dưới trưởng lão là giáo chủ, phụ trách các việc cụ thể, dưới giáo chủ là mục sư, là người thi hành kế hoạch và truyền bá giáo lí."
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu:
"Cha xứ thì thuộc về tầng nào?"
"Tôi là giáo chủ, hắn... Tôi không biết." Quách Chính nhớ lại, mặt thoáng lộ vẻ đau đớn, nói.
Tưởng Bạch Miên nhân cơ hội hỏi tiếp:
"Anh còn nhớ rõ ai đã ‘thôi miên’ anh không? Nhớ kẻ đó trông như thế nào không?"
Quách Chính nhíu chặt lông mày một lần nữa:
"Hắn, hắn, hắn là nam, không, là nữ, không, hắn rất tuấn tú, không phải, hắn cạo đầu bóng loáng..."
"Không, không..." Quách Chính mấp máy môi, kêu lên đầy điên cuồng và sợ hãi, "Hắn thay đổi kí ức của tôi rồi."
Dưới tình huống như vậy, chẳng phải anh nên mau chóng thực thi kế hoạch của mình sao?
Ai mà ngờ được, các anh lại đi kéo dài tới nửa tháng, lề mề tới tận khi bọn tôi tới rồi mới chính thức bắt đầu, anh mắc chứng thích lề mề à? Hay là, trong tiềm thức anh có khuynh hướng tự sát?
Nếu không có thì tôi đây chỉ đành tiếc nuối cho rằng, đầu óc của anh đã bị hiến tế cho Chấp Tuế Mạt Nhân mất rồi."
"Cha xứ" giả hít sâu một hơi, rầm rì nói:
"Để chờ thời tiết lạnh hơn chút, lượng dân du cư hoang dã tụ tập đông hơn."
"Anh hoàn toàn có thể đổi sang kế hoạch khác cơ mà, cứ giữ khư khư như thế làm gì? Mục tiêu của anh là ám sát Hứa Lập Ngôn, chứ có phải là đảo lộn thành Dã Thảo này đâu." Tưởng Bạch Miên hệt như một tay huấn luyện viên, dùng lời lẽ sắc bén đả kích lòng tự tin của học viên.
Sau đó, cô đổt ngột đổi giọng mỉm cười hỏi:
"Có phải có ai đó đã nhồi nhét vào đầu anh cái ý nghĩ nhất định phải làm theo cách đó?"
"Cha xứ" giả thoáng run lên, mắt không tự chủ mở to một chút.
Tưởng Bạch Miên không cho "Cha xứ" giả một cơ hội tìm kiếm lí do, cô nở nụ cười, bám chặt vấn đề này không chịu tha:
"Có phải anh vẫn còn chưa biết, khi anh đối phó với Âu Dick, Hứa Lập Ngôn đã bị tập kích một lần, suýt thì toi mạng?"
"Cái gì?" Sắc mặt "Cha xứ" giả lập tức biến đổi hẳn đi.
Tưởng Bạch Miên tủm tỉm cười, thuật lại cho gã ta nghe vụ "Cha xứ" thật tập kích Hứa Lập Ngôn và mục đích kẻ đó muốn đạt tới, cuối cùng hỏi:
"Nếu không phải may mắn trùng hợp, thì toàn bộ các đại quý tộc của thành Dã Thảo này đã thăng thiên rồi, sau đó, quân đội chính quy của thành Tối Sơ sẽ lấy cớ dẹp loạn mà cưỡng chế tiến quân vào.
Đây chẳng phải là một kế hoạch điên cuồng hơn, hoành tráng hơn, dễ thành công hơn kế hoạch của anh hay sao?"
"Cha xứ" giả âm trầm cúi mặt, từ chối đáp lời, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
"So với kẻ kia, tôi thấy anh giống như một tay ‘Cha xứ’ giả vậy." Sau khi trải sẵn mấy bậc cầu, Tưởng Bạch Miên rốt cuộc nhảy thẳng đến mục tiêu.
Ánh mắt "Cha xứ" giả chợt ngưng lại, thân thể càng lúc càng rung động mạnh hơn.
Tưởng Bạch Miên tiếp tục nói:
"Biệt hiệu của người kia có khả năng là ‘Câm điếc’, mà cũng có thể là bí danh khác.
Anh có còn nhớ không, từng có người nói với anh, từ nay về sau, anh chính là ‘Cha xứ’? Ừm, hoặc những lời đại khái như vậy."
Con ngươi của "Cha xứ" giả nở to hẳn ra, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Vài giây sau, gã phát ra một tiếng gầm gào trong cổ họng như tiếng gào của dã thú, hai tay bưng kín mặt.
Sau đó, gã đứng lên, vẻ mặt hoảng sợ.
"Có, có, có!" Gã nói liên tục ba chữ "có", giọng càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang.
Phù... Tưởng Bạch Miên âm thầm thở hắt ra:
"Hiện tại anh đã biết mình là ai rồi chứ?"
Mặt nạ kiêu ngạo bị đánh vỡ nát, "Cha xứ" giả cũng không cách nào xây dựng được phòng tuyến tâm lý nữa, gã kiệt lực đổ vật xuống ghế:
"Quách Chính, tôi là Quách Chính. Tôi là giáo đồ Phản Trí giáo, được lựa chọn tắm gội trong Thần ân, trở thành người thức tỉnh."
Tưởng Bạch Miên cắt ngang lời Quách Chính:
"Các anh thức tỉnh đều dựa vào Chấp Tuế Mạt Nhân ư?"
Đây là vấn đề đáng chú ý nhất.
Quách Chính thở hổn hển, nói:
"Đúng, chúng tôi được lựa chọn, đưa vào một sơn động tối tăm, dựa theo lời phân phó, tự tìm một nơi nằm xuống, ngủ một giấc. Chưa ngủ được bao lâu, tôi đã nhìn thấy Đại sảnh Quần Tinh."
Tưởng Bạch Miên bèn hỏi sâu thêm:
"Tổng cộng có bao nhiêu người bị lựa chọn, có bao nhiêu người thức tỉnh?"
"Số người bị lựa chọn thì nhiều lắm, tôi không đếm được cụ thể, chừng trên trăm người đấy." Quách Chính nhớ lại, nói, "Cuối cùng, chỉ có bốn người thức tỉnh, hay là năm ấy nhỉ..."
Nói đến đó, gã nhíu mày, như thể đang phải chịu nỗi thống khổ khủng khiếp lắm.
"Những người không thức tỉnh thì có di chứng gì không?" Tưởng Bạch Miên hơi suy tư, hỏi tiếp.
Quách Chính suy nghĩ một chút rồi nói:
"Có kẻ bị điên, có kẻ chết ngay tại chỗ, có người thì chẳng sao cả, loại này chiếm đa số."
Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu liếc nhìn Thương Kiến Diệu, mỉm cười hỏi lại:
"Làm thế nào mà các anh xác định được những người thoạt nhìn như thể bị điên rồi thì không phải người thức tỉnh?"
Quách Chính có vẻ cực kì sợ hãi:
"Lúc đó, có một trưởng lão trong giáo tới chủ trì. Ông ta có thể lật xem kí ức của mỗi người trên diện rộng."
Quả nhiên, "Phản Trí giáo" mạnh nhất là ở phương diện kí ức và thôi miên... Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu liếc nhìn nhau, trong mắt toát ra vẻ hưng phấn.
Đây là một tia hưng phấn vì mình đang dần dần tìm hiểu được một việc.
"Trưởng lão à? Nội bộ giáo phái các anh phân chia giai tầng như thế nào?" Tưởng Bạch Miên tiếp tục hỏi.
Quách Chính hít sâu một hơi, thong thả thở ra, nói:
"Đứng đầu giáo phái là Giáo Hoàng, nhưng tôi chưa từng gặp lần nào, có người nói là đã tới Thế Giới Mới, tới nơi đó hầu hạ Chúa, chỉ phụ trách dẫn đạo những người được Thần lựa chọn sau đó.
Bên dưới Giáo Hoàng là ‘Hội đồng tám người’, tổng cộng có tám trưởng lão, quản lí những khu vực khác nhau.
Bên dưới trưởng lão là giáo chủ, phụ trách các việc cụ thể, dưới giáo chủ là mục sư, là người thi hành kế hoạch và truyền bá giáo lí."
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu:
"Cha xứ thì thuộc về tầng nào?"
"Tôi là giáo chủ, hắn... Tôi không biết." Quách Chính nhớ lại, mặt thoáng lộ vẻ đau đớn, nói.
Tưởng Bạch Miên nhân cơ hội hỏi tiếp:
"Anh còn nhớ rõ ai đã ‘thôi miên’ anh không? Nhớ kẻ đó trông như thế nào không?"
Quách Chính nhíu chặt lông mày một lần nữa:
"Hắn, hắn, hắn là nam, không, là nữ, không, hắn rất tuấn tú, không phải, hắn cạo đầu bóng loáng..."
"Không, không..." Quách Chính mấp máy môi, kêu lên đầy điên cuồng và sợ hãi, "Hắn thay đổi kí ức của tôi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.